Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 160

Tác giả: Mẫn Nghê

Gặp nhau ở nhà hàng
Vương Thiến Như lên xe, chiếc xe thật sự xứng với mỹ nhân lập tức trở thành tiêu điểm của toàn bộ hội trường, mọi người cũng đều đưa mắt nhìn Vương Thiến Như.
Người phụ nữa kiêu ngạo vừa nãy lại coi đây là chuyện nhỏ không đáng để mắt, ánh mắt ghen tỵ giơ ngón tay chỉ về hướng Vương Thiến Như, muốn cho Vương Thiến Như biết, người nào cười sau cùng mới là người thắng cuộc.
Lúc này, Vương Thiến Như cũng không thèm để ý tới người phụ đó nữa, bắt đầu kiểm tra xe, nhìn xung quanh, hít sâu một hơi, toàn thân giống như tràn đầy năng lượng, chỉ chờ giờ phút này để bộc phát, cô nghiêng đầu nhìn xuyên qua kính thủy tinh nhìn người phụ nữ đó cười lạnh, nhìn lá cờ nâng lên, đạp chân ga, chạy như bay ra ngoài, liền bỏ rơi cô ta.
Từ nhỏ Vương Thiến Như đã học đua xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy người phụ nữ kia đã bị cô bỏ lại ở đằng sau .
Trên miệng mỉm cười gian, lướt một cái, một cú lượn cua rất đẹp vừa tăng tốc độ xe lại vô cùng đẹp mắt thể hiện bản lĩnh cừ khôi của tay đua có đẳng cấp, thật sự làm cho mọi người đang xem đua xe nhiệt huyết sôi trào, có lẽ chưa có ai được xem một cuộc đua xe hoàn mỹ như thế.
Người phụ nữ phách lối đó căn bản không có cách nào sánh được với Vương Thiến Như!
Rốt cuộc đến điểm cuối, Vương Thiến Như dừng xe trong tiếng cổ vũ nhiệt liệt của mọi người, cô vui vẻ nhảy ra khỏi xe, mỉm cười ngạo nghễ nhìn mọi người reo hò vẫy tay.
Nhìn người phụ nữ phách lối cũng đã đến điểm cuối, Vương Thiến Như đi tới, dựa vào bên cạnh xe, khiêu khích nói: " Với trình độ này thì về sau cũng không cần ra ngoài lăn lộn, thật là mất thể diện."
Làm cho cô ta đang tức giận đến xanh mặt cũng không kịp phản bác, Vương Thiến Như thản nhiên xoay người ném chìa khóa xe cho Đơn Triết Hạo.
Đối với loại phụ nữ này, từ trước đến nay Vương Thiến Như đều không nương tay.
Người đàn ông hip-hop nhìn Vương Thiến Như "Thật sự không tệ, người phụ nữ bên cạnh anh Hạo quả thật không giống nhau, thật là… ."
"Cái này thì coi là gì chứ?" Vương Thiến Như được khen thưởng, cái đuôi liền nhếch lên đến trời, bắt đầu kể lịch sử của cô khi ở Mỹ.
Có thể người đàn ông hip-hop cũng có ý tứ đối với Vương Thiến Như, anh ta cũng không đi đua xe nữa, liền ở lại cùng cô nói chuyện phiếm.
Đơn Triết Hạo không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng lại kinh ngạc, anh không ngờ Vương Thiến Như lại có thể đua xe giỏi như thế, may mắn là anh không tranh tài với cô, nếu không cục diện này sẽ có khả năng là khó phân thắng bại.
Đưa mắt nhìn bọn họ trò chuyện vui vẻ, anh cảm thấy không có gì thú vị, bắt đầu đi xuống đua xe.
Đến đây đua xe đơn thuần là ngoài ý muốn, khi đó Giản Nhụy Ái rời đi, anh cảm thấy cuộc sống này cũng chẳng còn ý nghĩa, thấy người ta đua xe, anh cũng gia nhập, cảm giác kích thích đó sẽ làm anh quên đi khổ sở trong phút chốc.
Anh thỉnh thoảng sẽ đến đây, hơn nữa thân phận lại đặc biệt, chơi mấy lần mọi người đều biết anh là ai? Mọi người cũng đều gọi anh là anh Hạo.
Khả năng nói chuyện của người đàn ông Hip-hop rất giỏi, mượn ánh nắng, nhìn người phụ nữ có đôi mắt to trong suốt, thật sự rất động lòng người.
"Mỹ nữ đua xe lợi hại như vậy, nhớ phải thường xuyên qua đây chơi."
"Được!" Vương Thiến Như dừng lại "Không được, tôi chỉ về nước một thời gian ngắn, phải trở về nước Mĩ, nhưng khi rảnh tôi sẽ đến, nơi này tốt như vậy."
Cô hoàn toàn không che giấu suy nghĩ của mình, thật sự Vương Thiến Như rất thích đua xe.
Vương Thiến Như là một cô gái hồn nhiên, lại càng không hiểu được một tầng ý tứ khác của người đàn ông hip-hop trước mắt.
Không biết, bọn họ nói chuyện bao lâu, mặt trời lặn xuống núi, Đơn Triết Hạo cũng chơi rất sảng khoái.
"Này, Đơn Triết Hạo, tiếp theo sẽ đi đâu, chúng ta đi ăn lẩu chứ? Anh có biết quán lẩu nào ngon không?"
Tâm trạng của Đơn Triết Hạo đã tốt hơn rất nhiều nên cũng không từ chối: "Tôi biết, lên xe, tôi dẫn cô đi."
******
Giản Nhụy Ái vui vẻ cười đưa mắt nhìn Giản Tư Hạo, thấy miệng cậu đều là dầu mỡ, cầm giấy ăn lên lau giúp cậu.
"Chậc chậc. . . . . . Thật là quỷ dơ bẩn."
"Mẹ, không có biện pháp, nơi này toàn là đồ ăn ngon." Giản Tư Hạo nói chuyện nhưng vẫn không quên ăn.
Xem ra bản tính tham ăn của Giản Tử Hạo là được di truyền từ cô, cô tùy ý gắp lên miếng đậu phụ để vào chén của mình nhưng lại cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Cụ Duệ Tường, thấy anh đều không động đũa, kỳ quái nhìn anh chằm chằm: "Anh làm sao vậy? Không muốn ăn sao?"
"Không phải vậy!" Cụ Duệ Tường bị bắt quả tăng nhìn trộm, có chút ngượng ngùng, dời đề tài:"Tiểu Nhụy, làm sao em biết quán lẩu ở nơi hẻo lánh này?"
"Cái đó. . . . . ."
Nhà hàng này là do Đơn Triết Hạo dẫn cô đến , cô nhìn Cụ Duệ Tường, có chút ấp úng không biết nên nói như thế nào.
"Không sao, anh hiểu, mau ăn đi!" Cụ Duệ Tường gắp thịt đặt vào trong bát Giản Nhụy Ái, ánh mắt ảm đạm, cô vẫn chưa quên được hình bóng của Đơn Triết Hạo.
Cũng đã qua lâu như vậy?
Bỗng nhiên, giống như bị chịu một sức ép lớn, Giản Nhụy Ái nhìn tuấn nam mỹ nữ vừa bước vào cửa, hơn nữa cô gái kia còn than mật khoác tay người đàn ông.
Tại sao hai người đó lại đi cùng nhau, lại còn thân mật như vậy, mấu chốt chính là người đàn ông kia chính là Đơn Triết Hạo!
Bàn tay đang cầm đũa của cô run rẩy, Giản Nhụy Ái không biết vì sao mình lại có phản ứng như thế?
Chỉ là cô biết, cô nhìn anh hạnh phúc nắm tay với người phụ nữ khác, trái tim cô sẽ đau, đầu cũng ‘ rầm rầm ’ vang dội, hoang mang lo sợ.
Cụ Duệ Tường cảm nhận được biến hóa rất nhỏ của Giản Nhụy Ái, không vui cau mày, nghiêng đầu, thật sự đúng trong dự đoán, ai có thể khiến cho Giản Nhụy Ái hoảng hốt, đó chính là Đơn Triết Hạo.
Anh cầm tay Giản Nhụy Ái, muốn nhắc nhở cô cũng là nhắc nhở chính mình.
Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn ánh mắt kiên định của Cụ Duệ Tường, nên tỉnh táo lại không ít. Đúng vậy! Cô không thể hoảng sợ, càng sợ sẽ càng làm mọi chuyện.
Đơn Triết Hạo cũng nên có bạn gái, tất nhiên, cô không thể tự làm rối loạn trận địa của mình.
Ánh mắt Vương Thiến Như liếc nhìn cửa hàng, thật sự rất đặc biệt, cô cũng không hề kiêng dè biểu hiện yêu thích của mình.
Nhưng khi nhìn thấy Giản Nhụy Ái, Vương Thiến Như kinh ngạc đến ngây người cả người giống như đông lại chỉ vào Giản Nhụy Ái.
Cô cảm thấy mình kích động đến nỗi sắp nói không ra lời "Đơn Triết Hạo, cô gái kia. . . . . . Cô ấy không phải là người phụ nữ anh ngày nhớ đêm mong sao."
Đơn Triết Hạo nhìn theo hướng tay Vương Thiến Như chỉ, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giản Nhụy Ái, trái tim anh đập mạnh, cố gắng quay mặt đi vì sợ Giản Nhụy Ái nhìn ra cảm xúc của anh.
Trong lòng anh điên cuồng nhảy loạn, đúng vậy! Người phụ nữ trước mắt không phải là cô ấy, anh cũng không nên vội vàng như thế .
Giản Nhụy Ái không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có cúi đầu.
"Nhanh lên một chút, còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh chạy qua chào hỏi cô ấy đi." Vương Thiến Như không lý giải được suy nghĩ của Đơn Triết Hạo, rõ ràng người đó vẫn còn nguyên vẹn đứng ở trước mắt anh, anh lại còn nói người ta đã qua đời, thật là quá không có đạo đức.
Cô cũng không cho Đơn Triết Hạo cơ hội cự tuyệt, lôi kéo anh đi về hướng bàn Giản Nhụy Ái đang ngồi.
Cụ Duệ Tường cầm tay Giản Nhụy Ái, khẽ nắm chặt để trấn an, khiến nhịp tim đang loạn vì sợ hãi của Giản Nhụy Ái có thể lấy lại được chút bình tĩnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc