Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 150

Tác giả: Mẫn Nghê

Xảy ra tai nạn xe cộ
Đơn Triết Hạo đứng ở phía xa nhìn Giản Nhụy Ái dịu dàng đắp chăn cho Cụ Duệ Tường. Sự chăm sóc dịu dàng giống hệt như Giản Nhụy Ái của anh.
Chắc không phải là Giản Nhụy Ái chứ?
Đơn Triết Hạo co rút đau đớn, xoay người ngồi vào trong xe, nhức đầu dựa vào ghế, không khí trong xe nặng nề, khiến cho anh khó thở.
Y Thiếu Thiên nhẹ nhàng thở dài nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo mệt mỏi nhắm mắt, gặp phải chuyện của Giản Nhụy Ái đều khiến Đơn Triết Hạo loạn như châu chấu.
Cho dù biết rõ đây chẳng qua là diện mạo giống Giản Nhụy Ái, anh cũng không ngừng muốn đến nhìn cô, rõ ràng cũng biết anh tự tay chôn cất Giản Nhụy Ái, nhưng tại sao anh lại vẫn muốn lừa mình dối người?
Anh đau lòng vì Giản Nhụy Ái nhưng không thể làm gì, tình cảm quá sâu đậm đã không có cách nào tự kềm chế.
"Đến mộ của Tiểu Nhụy !" Đơn Triết Hạo lẳng lặng nói xong, trong đầu trống rỗng, phiền não ấn huyệt Thái Dương, không chịu nổi sự nhớ nhung Giản Nhụy Ái.
Yêu một người nhưng lại không thể ở cùng một thế giới với người đó, sống được còn có ý gì?
Mặc dù thời tiết đã ấm lên nhưng bây giờ mới là rạng sáng, thời tiết vẫn còn lạnh lẽo.
Trời vẫn còn tối đen không nhìn thấy năm ngón tay, Y Thiếu Thiên rất sợ Đơn Triết Hạo bị ngã nên cầm đèn pin soi đường cho anh, năm năm, đèn pin cầm tay của anh đều là vật bất ly thân.
Đêm đen như mực, dưới sự chiếu sáng của đèn pin rất nhỏ, ba chữ Giản Nhụy Ái bắt mắt như thế. Bóng dáng Đơn Triết Hạo cao lớn, bi thương, giọng nói âm trầm giống như dung nhập vào hoàn cảnh: "Để đèn pin lại, cậu có thể đi được rồi."
Y Thiếu Thiên nhìn chai R*ợ*u trong tay, có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Đơn Triết Hạo, không khỏi thở dài, cầm áo khoác trong tay khoác lên người Đơn Triết Hạo "Tổng giám đốc, thời tiết lạnh, đừng ngồi quá lâu, tôi đi về trước."
Thấy Đơn Triết Hạo không trả lời, Y Thiếu Thiên chỉ có thể xoay người rời đi, dù sao anh cũng không yên lòng về Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo cầm cự không nổi, trượt ngồi trên mặt đất, giây phút khi nhìn thấy vợ của Cụ Duệ Tường, anh rất hy vọng người con gái còn sống chính là Giản Nhụy Ái, cho dù cô đã lập gia đình, nhưng ít ra cô vẫn còn sống ở trên thế giới này, để anh có thể nhìn thấy.
Nhưng bây giờ tất cả đều không có, cô ấy không phải là Giản Nhụy Ái; Giản Nhụy Ái đã rời khỏi anh, bỏ anh lại.
Hi vọng duy nhất trong lòng anh cũng đã tan vỡ, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với anh như vậy?
Trước mắt từ từ mơ hồ, cảm giác cổ họng đắng chát, cầm R*ợ*u lên liều mạng uống, thật sự muốn uống say, như vậy anh sẽ không phải nhớ nữa, trong lòng cũng sẽ không đau nữa.
Nhưng tại sao? Anh càng uống lại càng tỉnh táo, bóng dáng của Giản Nhụy Ái càng lúc lại càng rõ ràng.
Năm năm, cuộc đời của anh giống như trải một khoảng thời gian rất dài, những ngày không có Giản Nhụy Ái, anh sống vất vưởng cảm giác mình giống như một cái xác không hồn.
Lúc trước, anh có thể sống kiên cường như vậy nhưng từ sau khi mất cô, nhịp tim của anh lại mong manh giống như một sợi dây, lay động đau lòng khó chịu đến cực điểm.
Đã không chỉ một lần anh muốn kết thúc sinh mạng của mình, anh là người kiêu ngạo như thế, tự tin như vậy, chưa bao giờ để cho người khác nhìn ra được nhược điểm của mình, nhưng lần này thế giới của anh đã hoàn toàn tan vỡ.
Hôm nay nhìn thấy Giản Đơn, anh mới biết cho tới bây giờ anh vẫn chưa buông xuống được, lòng của anh vẫn chỉ có Giản Nhụy Ái.
Trái tim đã chứa đầy hình bóng cô bây giờ còn có thể đi ra sao?
Bất tri bất giác anh uống rất nhiều, gò má tuấn tú tràn đầy mệt mỏi, cười thê lương, khiến cho không khí càng thêm lạnh lẽo, càng thêm âm trầm.
Tại sao? Nhìn Mộ Bia giống như nhìn thấy Giản Nhụy Ái, cô đang gọi anh, cô đang nói lên những suy nghĩ với anh, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, trong lòng vẫn đau như cũ, dạ dày cũng đau đớn co quắp.
Thích sạch sẽ, anh là người sạch sẽ, bây giờ lại trở nên giống như một kẻ điên, quần áo lộn xộn tán loạn, đem áo khoác vắt lên vai, một tay kia cầm chai R*ợ*u, liêu xiêu xuống núi.
Mới vừa lên xe, anh đạp chân ga tăng đến tối đa, trong đêm tối không có người, giống như bạt mạng mà đua xe, gió nhẹ đánh vào trên mặt anh, đã lau khô nước mắt trên mặt anh.
Không biết qua bao lâu, suy nghĩ từ từ rõ ràng, nhưng anh không muốn dừng lại, bởi vì chỉ có cảm giác kích thích cực độ mới có thể mang đến thế giới mộng ảo, mới làm cho anh nghĩ là Giản Nhụy Ái vẫn còn ở bên cạnh mình.
Khi nhìn thấy cây đại thụ trước mắt, anh bừng tỉnh dùng sức đánh tay lái, bánh xe phát ra âm thanh chói tai.
Giây phút nguy hiểm mảnh chỉ treo chuông, cuối cùng xe cũng dừng lại cách cây đại thụ khoảng một mét, trên mặt Đơn Triết Hạo tràn đầy nước mắt, cả người như bị rút cạn sinh lực, tay buông thõng vô lực.
Đơn Triết Hạo thở dài thật sâu!
Mồ hôi sau lưng anh ướt đẫm, mỉm cười bất đắc dĩ, nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế xe.
***
Giản Nhụy Ái lẳng lặng ngồi trên ghế ở ban công, nhìn một vài ngôi sao trên bầu trời, ánh mắt đau đớn của Đơn Triết Hạo in sâu vào trong đầu cô, không thể xua tan.
Cô biết mình đã tổn thương Đơn Triết Hạo quá sâu, nhìn anh khổ sở, cô cũng đau lòng nhưng bọn họ không thể quay lại.
Cụ Duệ Tường đẩy xe lăn ra ngoài, đợi ở phía sau Giản Nhụy Ái, hiện tại Giản Nhụy Ái đang suy nghĩ về Đơn Triết Hạo, anh phải làm thế nào? Anh sẽ không buông tay, cho dù người khác nói anh ích kỷ cũng được, anh thật sự không thể buông Giản Nhụy Ái ra được.
Anh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Tiểu Nhụy, trời lạnh mau về nhà nghỉ ngơi."
Thật ra thì anh không muốn thảo luận với Giản Nhụy Ái chuyện đã xảy ra hôm nay, bởi vì anh không nắm chắc, anh sợ nghe Giản Nhụy Ái nói sẽ trở lại bên cạnh Đơn Triết Hạo.
Nếu vậy, thế giới của anh sẽ tan vỡ mất.
"Duệ Tường, chúng ta trở về thôi" Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn Cụ Duệ Tường, đúng vậy, nếu cô và Đơn Triết Hạo đã không thể nào thì nên ít gặp anh, như thế chính mình cũng sẽ không phải bận tâm rơi nước mắt về anh. Hi vọng, thời gian qua đi Đơn Triết Hạo có thể quên mình.
"Được!" Cụ Duệ Tường đẩy xe lăn đến trước mặt Giản Nhụy Ái, muốn nắm lấy bàn tay của cô lại bị Giản Nhụy Ái rút về, anh chỉ còn biết làm theo thói quen là mỉm cười nhìn cô.
Thật ra thì, mỗi lần Giản Nhụy Ái né tránh cũng sẽ làm anh bị tổn thương anh, cũng đã năm năm rồi, lòng của cô được làm bằng đá sao? Tại sao cô không buông tha cho chính mình?
"Chỉ cần Tiểu Nhụy muốn trở về, chúng ta sẽ trở về."
"Vâng, cám ơn anh!"
Giữa bọn họ vĩnh viễn đều là lễ nghi đối đãi như vậy, hai người vẫn hài hòa như thế.
Giản Nhụy Ái cũng không nhìn Cụ Duệ Tường, nghiêng đầu nhìn lên bầu trời, lúc cô muốn rời đi, cô đã đi tìm Quyền Hàn và Trác Đan Tinh cùng nhau ngắm nhìn bầu trời cùng ước nguyện.
Không biết bọn họ sống như thế nào? Có phải đứa bé cũng đã lớn bằng Giản Tử Hạo hay không?
Hốc mắt từ từ đỏ lên, đứng dậy, đối diện với bầu trời hét: "A! Giản Nhụy Ái mày nhất định phải hạnh phúc !"
Cụ Duệ Tường không biết cô sẽ làm như vậy nên có chút ngơ ngẩn, nhưng ngay lập tức liền phản ứng kịp, ở phía sau cô ngẩng mặt nhìn bầu trời nói: "Sẽ, Tiểu Nhụy nhất định sẽ hạnh phúc."
Giản Nhụy Ái xoay người nhìn Cụ Duệ Tường, hai người không cần nói cũng hiểu liền bật cười.
"Chúng ta đều muốn hạnh phúc!" Lớn tiếng reo hò, giống như muốn đem toàn bộ oán khí trong lòng hét ra.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng reo hò của hai người, cho đến khi hai người không còn sức lực, mới miễn cưỡng dừng lại.
Trong không khí vẫn còn vang vọng lại tiếng cười của hai người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc