Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 146

Tác giả: Mẫn Nghê

Tài nấu ăn của mẹ

Giản Nhụy Ái ở nhà đứng ngồi không yên, đã rất khuya rồi mà vẫn không thấy Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo trở về, cô rất sợ Đơn Triết Hạo sẽ phát hiện ra Giản Tử Hạo chính là con trai của mình, nếu anh ςướק con của cô đi thì làm thế nào?
Cô mặc áo ngủ đi xuống lầu, nhìn thấy Dì Vương vẫn còn đang bận rộn thu dọn nhà cửa "Dì Vương, thời tiết lạnh như vậy, không cần dọn dẹp, ngày mai hãy làm tiếp! dì nhanh đi nghỉ đi."
"Cô chủ, tại sao cô còn chưa ngủ? Là chờ cậu chủ và thiếu gia sao? Thân thể cô rất yếu mau lên nghỉ ngơi trước, tô chờ cậu chủ và thiếu gia là được rồi." Dì Vương nhìn quần áo mỏng manh trên người Giản Nhụy Ái, vội vàng đem áo khoác trên ghế sa lon khoác lên trên người cô.
Không biết vì sao thời tiết tối nay lại có vẻ lạnh lẽo? Cũng không thể để bị cảm nha!
"Cám ơn dì Vương! Cháu không sao, cháu đợi bọn họ là được rồi, dì đi ngủ đi!"
Dì Vương nhìn Giản Nhụy Ái, cũng chỉ có thể nhượng bộ "Cô chủ, không cần chờ quá lâu, cậu chủ và thiếu gia về sẽ tự mình đi ngủ ."
"Vâng"
Giản Nhụy Ái nằm trên ghế sa lon, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
"Chú, cám ơn chú đã cho cháu cơ hội được biểu diễn, chú có thể ký tên cho cháu được không? Mẹ cháu rất thích chú."Giản Tử Hạo hỏi .
Cụ Duệ Tường khẽ run, anh không nghĩ tới Giản Tử Hạo sẽ yêu cầu như thế, mẹ của cậu thích Đơn Triết Hạo, Giản Tử Hạo làm sao lại biết?
Chẳng lẽ Giản Nhụy Ái vẫn âm thầm nhớ Đơn Triết Hạo! Lòng anh khẽ đau đớn, nhưng à lập tức che giấu, anh không thể để Đơn Triết Hạo nhìn ra kẽ hở, sẽ không đem bọn họ tặng cho Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo liếc mắt nhìn Cụ Duệ Tường, đây là con trai của Cụ Duệ Tường, anh không thể cự tuyệt, bất quá sự hiếu kỳ đối với người mẹ ở trong miệng Giản Tử Hạo lại càng tăng thêm.
"Ừ, được!"Đơn Triết Hạo cầm Pu't ký tên mình "Tặng cháu." Vui vẻ xoa đầu Giản Tử Hạo, đứa bé này thật sự có duyên với anh.
"Hạo, hôm nào đến nhà tớ chơi một chút, để cho bà xã tớ nấu ăn cho cậu, bà xã tớ nấu ăn rất ngon."
Những lời này anh không có nói sai, trước kia Giản Nhụy Ái còn chưa biết nấu ăn, nhưng mà trong khoảng thời gian năm năm này, vì chăm sóc cho Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo, cô đã học nấu ăn, đây cũng là chuyện mà Đơn Triết Hạo không biết.
Giản Tử Hạo chỉ là một đứa bé không có tâm cơ gì, cười tươi hưởng ứng: "Đúng vậy! Mẹ nấu đồ ăn rất ngon, canh cá chua cay là ngon nhất."
Trong lòng Đơn Triết Hạo run rẩy, canh cá chua cay cũng là một chuyện khó quên đối với anh, trước kia lúc anh và Giản Nhụy Ái cùng nhau đi ăn cơm, anh không ăn được cay, còn bị Giản Nhụy Ái cười, mấy năm đã trôi qua, nhưng nó vẫn còn in sâu trong ký ức của anh.
"Chú. . . . . ."Giản Tử Hạo kéo vạt áo anh một cái.
Đơn Triết Hạo lấy lại tinh thần, mím môi cười: "Không có chuyện gì!"
Khi Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Giản Nhụy Ái nằm trên ghế sa lon ngủ quên.
Cụ Duệ Tường xót xa nhìn Giản Nhụy Ái, mỗi lần bọn họ về nhà muộn, Giản Nhụy Ái sẽ theo thói quen nằm ghế sa lon chờ bọn họ, có lúc chờ lâu quá mà ngủ quên mất, trời lạnh như thế, nằm ở ghế sa lon sẽ dễ bị cảm.
Vừa định ôm Giản Nhụy Ái vào phòng nghỉ ngơi.
Liền nghe thấy dì Vương đi vào phòng, nhìn thấy Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo: "Cậu chủ, thiếu gia, hai người đã về."
Giọng nói không lớn, nhưng đủ khiến Giản Nhụy Ái tỉnh lại, khẽ mở mắt ra, lười biếng nói: "Hai người đã về."
"Mẹ thật tuyệt." Giản Tử Hạo vẫn còn H**g phấn, cậu và Đơn Triết Hạo liên hiệp trình diễn 5 bài nhạc khiến cho cậu thoả thích, hơn nữa càng thêm thích Đơn Triết Hạo "Mẹ, mẹ nhất định là không đoán được? Ba để cho thần tượng mà mẹ sùng bái, chính là chú Đơn Triết Hạo cùng con biểu diễn năm ca khúc, ở trên sân khấu lớn, thật sự có rất nhiều người vỗ tay ủng hộ cho com."
Đứa bé chính là đứa bé, trong lòng không giấu được chuyện vui.
"Cái gì? Con gặp Đơn Triết Hạo, anh ta nói gì?" Giản Nhụy Ái vội vàng nắm bày tay của Giản Tử Hạo, Giản Tử Hạo là sinh mạng của cô, cô không thể để cho Đơn Triết Hạo biết, nếu không với tính cách của anh nhất định sẽ ςướק lấy Giản Tử Hạo của cô.
Giản Nhụy Ái kích động đã hù dọa Giản Tử Hạo, ánh mắt cậu ngạc nhiên nhìn mẹ chằm chằm.
Cụ Duệ Tường ngăn Giản Nhụy Ái đang kích động lại "Tiểu Nhụy, không có chuyện gì, tất cả vẫn theo kế hoạch, không cần phải sợ, cậu ta chưa biết chuyện gì"
"Làm sao có thể không biết? Anh ấy thông minh, nếu để cho anh ấy biết Hạo Hạo, anh ấy sẽ điều tra. . . . . ." Giản Nhụy Ái hoảng hốt, buột miệng không che đậy. Đúng vậy! Gặp phải Đơn Triết Hạo thông minh và có thế lực rất mạnh, hơn nữa bản thân Giản Nhụy Ái cũng chưa có đủ tự tin, nhất định sẽ hoảng sợ mà tụt lại.
"Tiểu Nhụy. . . . . ." Cụ Duệ Tường dùng ánh mắt nhắc nhở Giản Nhụy Ái, Giản Tử Hạo vẫn còn đang ở bên cạnh bọn họ.
Bọn họ đều gạt Giản Tử Hạo, cho nên ở trong lòng Giản Tử Hạo, cha mẹ của cậu chính là Cụ Duệ Tường và Giản Nhụy Ái.
"Hạo Hạo, đồng ý với mẹ, về sau không được đến quá gần Đơn Triết Hạo, biết không?" Giản Nhụy Ái không yên lòng, coi như không có gì, nhưng không sợ ngộ nhỡ chỉ sợ vạn nhất.
Cho dù cô và Đơn Triết Hạo không thể nào ở cùng nhau, cô cũng sẽ không đem Giản Tử Hạo cho anh.
"Tại sao? Chú ấy là bạn của ba mà." Giản Tử Hạo không hiểu nhìn Giản Nhụy Ái, trước kia, mẹ nhìn ảnh Đơn Triết Hạo trên tờ áp phích mà khóc thút thít, hôm nay lại muốn cầu xin cậu không được tiếp xúc với Đơn Triết Hạo, thật là kỳ quái rồi.
Cậu và mẹ đều thích chung một minh tinh ca hát, mẹ nên vui vẻ hơn mới đúng?
"Dù sao không đến quá gần là được, sao con lại nhiều chuyện như vậy?" Giản Nhụy Ái có lẽ là do quá gấp gáp, hoặc là sợ Giản Tử Hạo bị Đơn Triết Hạo ςướק đi, âm thanh cũng có chút quá khích.
Giản Tử Hạo bị Giản Nhụy Ái nói lớn tiếng, hoảng sợ, nước mắt tràn quanh hốc mắt, uất ức chạy tới ôm lấy Cụ Duệ Tường, không để ý tới Giản Nhụy Ái. Bắt đầu oa oa khóc lớn!
Cô cũng nhận ra bản thân mình quá kích động, không biết vì sao, chỉ cần gặp phải Đơn Triết Hạo, cô sẽ không có cách nào để bình tĩnh, trong lòng đều là mâu thuẫn cùng rối rắm "Hạo Hạo, mẹ xin lỗi!"
Giản Nhụy Ái hít sâu một hơi, ép nước mắt muốn tràn ra phải chảy ngược vào trong.
"Ô ô. . . . . ."Giản Tử Hạo nằm ở trên người Cụ Duệ Tường oa oa khóc lớn "Mẹ là trứng xấu, vô duyên vô cớ quát Hạo Hạo, mẹ không thương Hạo Hạo nữa."
"Thật xin lỗi, Hạo Hạo, mẹ sai rồi!"Giản Nhụy Ái rưng rưng xin lỗi.
Cụ Duệ Tường biết Giản Nhụy Ái đang suy nghĩ điều gì? Lo sợ của cô anh có thể hiểu, nhưng lớn tiếng ồn ào với Giản Tử Hạo thì không đúng "Hạo Hạo, ngoan, con là nam tử hán phải không? Nếu như mẹ làm chuyện sai, nói xin lỗi, có phải con cũng nên tha thứ cho mẹ hay không?"
Giản Tử Hạo nhìn Cụ Duệ Tường, lại nhìn Giản Nhụy Ái đang nhìn cậu, nhào vào trong *** Giản Nhụy Ái, bàn tay nhỏ bé ở trên mặt Giản Nhụy Ái lau lung tung "Mẹ, đừng khóc, đều là Hạo Hạo không đúng, nếu như mẹ không cho Hạo Hạo gặp chú Đơn Triết Hạo, Hạo Hạo đồng ý với mẹ, mẹ đừng khóc."
Giản Nhụy Ái ôm Giản Tử Hạo vào trong ***, nước mắt rơi lã chã, cô biết Giản Tử Hạo khéo hiểu lòng người, đau lòng cho cô như vậy, làm cho cô vô cùng cảm động "Cám ơn Hạo Hạo!"
Cụ Duệ Tường nhìn hai mẹ con khóc thút thít, anh thề sẽ cho bọn họ một cuộc sống vô cùng tốt, so với Đơn Triết Hạo có thể cho bọn họ còn tốt hơn gấp trăm lần.
Anh sẽ cho bọn họ hạnh phúc, coi như không có Đơn Triết Hạo .
Dì Vương mang Giản Tử Hạo đang khóc đi lên lầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc