Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi - Chương 19

Tác giả: Phạm Thu

Chúng Ta Là Đội Rocket

Lại nói từ sau khi Tần Vịnh suy nghĩ rõ ràng xong, hai tháng kế tiếp không có hành động gì nữa.
Lâm Phàm chưa phát giác, bản thân vì Tần Vịnh không có hứng thú trêu chọc mình, tuy an tâm lại có chút thất vọng, mâu thuẫn một cách khó hiểu.Trùng hợp là một tháng trước, khi Lưu Mai hết phép trở về đơn vị tiết lộ, nghe đồn Trân Hương cũng xin chuyển nghề, khéo hơn nữa là cũng nhận chức ở thành phố S, nghe ngóng kỹ thì hóa ra quê của cô ấy là thành phố S.Lâm Phàm đang mừng rỡ như điên thì, cô chính thức nhận thông báo từ cấp trên xuống, mùng tám tháng sau gia nhập đội cảnh sát đặc nhiệm, mà lúc đó vết thương của cô đã lành rồi.
Đúng là ba sự kiện vui cùng một lúc.Trong không khí vui mừng khắp nơi đó, chỉ có Tần Vịnh rầu rĩ mất hứng: “Musashi à ~ làm đặc nhiệm nguy hiểm lắm, về Tần thị làm đi?” Tần Vịnh cảm thấy buồn bã đến nỗi không nuốt được cơm, cảnh sát đặc nhiệm toàn những thằng cường tráng không à, nói không chừng Lâm Phàm thích loại đó.
Đến chừng đó hắn đi khóc kể với ai bây giờ, hơn nữa làm đặc nhiệm là công việc rất nguy hiểm.“Kojiro, anh yên tâm đi, lúc trước ở biên giới còn nguy hiểm hơn nhiều tôi vẫn sống tốt đó thôi.” Từ buổi tối nào đó, hai kẻ nhàm chán cực điểm cùng nhau xem một bộ phim hoạt hình xong, Tần Vịnh cực kỳ thích cặp nhân vật nam nữ trong phim [10], mà Lâm Phàm chưa hết tính trẻ con cũng cảm thấy tổ hợp phản diện này khá thú vị.
Từ lúc ấy hai người liền dùng tên nhân vật hoạt hình gọi nhau, cũng không cảm thấy có gì kỳ cục.Tần Vịnh há mồm, lại không mở miệng ngăn cản được, nghĩ bụng cô thích thì để cô làm đi, chỉ cần hắn ngấm ngầm làm chút chuyện để cô có một chức vụ an toàn, tỷ như… công an nhân dân xử lý các vụ mất cắp? Không được, quá uổng phí tài năng của cô.
Phải suy nghĩ kỹ mới được.Cuối cùng, ngày mùng tám hôm đó, Lâm Phàm vui vẻ mặc đồng phục mới toanh soi tới soi lui trước gương, canh đúng thời gian cầm giỏ lên chuẩn bị đi làm.“Anh đưa em đi.” Người đàn ông chuẩn thế hệ mới cũng ăn bận chỉnh tề từ phòng ngủ đi ra.
Dù không cản được Lâm Phàm chui vào ổ sói hắn cũng phải để bầy sói đó biết Lâm Phàm là hoa có chủ, tuy rằng ông chủ này còn chưa được Lâm Phàm chấp nhận.“Không cần đâu, anh cứ đi làm đi.” Thời gian này quan hệ giữa hai người hết sức hòa hợp.
Dây thần kinh dày Lâm Phàm cũng không cảm thấy Tần Vịnh ở đây có gì không đúng, bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của cô, không thể từ chối việc nghĩa được.“Không sao, thuận đường.” Tần Vịnh lặng lẽ che miệng ngáp một cái, vì đề phòng Lâm Phàm dậy sớm thần không biết quỷ không hay đi làm một mình, cả đêm hắn ngủ không ngon.Lâm Phàm tính cự tuyệt, nghĩ đến việc chen chúc như cá đóng hộp trên xe buýt giờ cao điểm, tính lười ẩn sâu trong người giờ phút này dâng trào khiến cô gật đầu.
Trong lòng thấy hơi ngọt ngào.Tài xế yêu nghề đã đúng giờ đậu xe dưới lầu, thấy cậu chủ và cô Lâm thần long thấy đầu không thấy đuôi kia cùng nhau đi xuống hơi ngẩn ra, kế đó bình tĩnh mở cửa xe.“Đến đội cảnh sát đặc nhiệm trước.” Trước mặt người ngoài Tần Vịnh luôn thanh cao khó gần, Lâm Phàm nhìn mà chặc lưỡi.
Kojiro này còn siêu hơn mặt nạ Tứ Xuyên nữa.“Hình như chúng ta quên ăn sáng rồi.” Lâm Phàm lúc này mới phát hiện, ngày đầu tiên đi làm khiến cô hưng phấn quá mức.Tần Vịnh giống như biết ảo thuật, lôi từ bên cạnh ghế ngồi của chiếc xe xa hoa ra một túi đồ ăn sáng thật to “Biết trước em sẽ quên, tối hôm qua anh đã dặn Harlan chuẩn bị rồi.
Ngày nào cũng ăn bánh bao xá xíu mãi ngán lắm.” Harlan là chỉ tài xế.Lâm Phàm vui vẻ mở túi ra, bên trong có sữa bò với sandwich cá ngừ Cali.
Cô lấy một phần cẩn thận mở ra, không ăn liền mà đưa cho Tần Vịnh.“Musashi, nếu bọn đàn ông trong đội cảnh sát có ý đồ xấu với em, em cứ bẻ thẳng cánh tay bọn nó, đừng nhân nhượng.” Tần Vịnh vừa ăn vừa lo trước tính sau, bụng dạ ác ôn.Lâm Phàm lườm hắn khinh bỉ, cô có phải cối xay thịt đâu.
Sao Kojiro hở ra là nói bẻ tay vặn tay thế…Thoắt cái, hai người giải quyết xong bữa sáng không bao lâu thì đã tới chỗ Lâm Phàm công tác.
Cô đang định xuống xe thì bị Tần Vịnh gọi giật lại.
Hắn móc từ trong túi ra một cái điện thoại nhét vào tay Lâm Phàm “Cầm cái này đi.”Lâm Phàm định từ chối nhưng nghĩ lại, lấy tính Kojiro nhất định cô có từ chối thì cũng uổng nước miếng.
Sảng khoái nhận thì hơn, mỉm cười cảm kích hắn, xuống xe vuốt phẳng lại đồng phục, chuẩn bị đặt chân vào vị trí thần thánh trong lòng cô.“Từ từ đã!” Tần Vịnh cũng xuống xe, gọi cô lại, Lâm Phàm khó hiểu quay đầu nhìn hắn.“Em để rơi đồ này.” Tần Vịnh nghiêm chỉnh vòng qua đuôi xe đi tới trước mặt cô, Lâm Phàm càng thắc mắc tợn, cô có một cái giỏ chứ mấy.Cô ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt hắn càng lúc càng phóng to, đột nhiên một nụ hôn mềm mại nhẹ nhàng in lên trán cô.“Cái này.”Tần Vịnh ăn trộm thành công, nhe răng cười với cô: “Tan tầm anh tới đón em.” Nói xong thừa dịp cô còn chưa phản ứng kịp vội vàng chui tọt vào xe.“Lái xe lái xe!” Vừa chui vào xe liền hấp tấp hối tài xế, sợ Lâm Phàm hoàn hồn xong sẽ giết mình.Lâm Phàm nhìn chiếc xe rít gió chạy đi, tức run cả người, tên Kojiro này lại lên cơn nữa rồi! Đột nhiên điện thoại mới trong tay đổ chuông báo tin nhắn đến.
Cô hết chỗ nói nhìn hình Tự sư*ng Tần Vịnh chụp lưu trên màn hình, mày mò nửa ngày mới mở được tin nhắn.
Chỉ thấy Tần Vịnh không biết liêm sỉ là cái chi chi kia gửi một hàng chữ cụt lủn “Musashi, không cho phép nhìn thằng khác.”Căm tức mím môi nhưng đáy mắt lại bất tri bất giác thoáng ý cười.
Liếc nhìn đồng hồ trên màn hình vừa đúng thời gian, cô giật mình, vội vàng chỉnh chu lại, vẻ mặt nghiêm trang đi vào cổng đơn vị.“Chào mọi người, tôi là đặc nhiệm mới tới, phiên hiệu 0112.
Lâm Phàm.” Lâm Phàm đứng thẳng người, nhấc tay chào các thành viên đứng trước mặt.“Anh cả không nói xạo, có nữ đặc nhiệm tới thật này.” Một đám người kinh ngạc nhìn cô, xầm xì, đương nhiên, giọng khá lớn.“Nghe nói có hai người, người kia vài bữa nữa mới tới.”“Đứng ngây hết ra đó làm gì, còn không hoan nghênh!!”“Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!” Mọi người vỗ tay nồng nhiệt, ngược lại khiến Lâm Phàm hơi ngượng.
Nhưng vì sao nói chỉ có hai nữ cảnh sát đặc nhiệm nhỉ? Cô không hiểu, nhìn không ít các cô gái trong đội.“Cô là Lâm Phàm? Tôi là Tạ Nhiễm phòng tài vụ.”“Tôi là Kim Miêu Miêu phòng kỹ thuật.”“Tôi là Chu Linh, cô đừng để ý đám đàn ông xấu xa này.”Các cô gái nhiệt tình tự giới thiệu khiến Lâm Phàm như tắm gió mát, cảm giác bỡ ngỡ lạ lẫm giảm đi rất nhiều.Thì ra những cô gái này đều thuộc các bộ phận râu ria nhưng tính quan trọng thì không cần nói cũng biết.
Sở dĩ gọi là chỉ có một mình cô là nữ đặc nhiệm chân chính, đơn giản là huấn luyện, gửi cảnh cáo, giải cứu con tin, bao vây tấn công khủng pố, những nhiệm vụ này bọn Tạ Nhiễm không tham gia.Cả một ngày, tính cách thân thiện thẳng thắn của Lâm Phàm đã được mọi người đón nhận, quan hệ trở nên hài hòa lạ thường.Nơi nào có phụ nữ, nhất định nơi đó sẽ biến thành cái chợ tám.
Tạ Nhiễm phòng tài vụ, người đầu tiên dí tới trước mặt Lâm Phàm vừa kết thúc chạy dài ở sân tập.“Lâm Phàm, anh chàng cực kỳ đẹp trai đưa cậu đi làm ban sáng là ai thế?”Lâm Phàm đang uống nước, nuốt không được phun ra cũng không xong.
Đau khổ nhìn cô ấy.
À không, bọn họ.
Vừa nghe tới có đề tài nhiều chuyện là tất cả túm tụm lại.“Hơ…” Cô do dự, nên đáp thế nào bây giờ, Tào Tháo liền điện thoại tới.Lại lọ mọ một lúc mới biết đường nghe máy “A lô?”“Lâm Phàm ~ Nhớ anh không?” Cả một ngày Tần Vịnh như ngồi trên tổ kiến, cứ nghĩ tới Musashi yêu dấu bị một đám đặc nhiệm đẹp trai vạm vỡ quấy nhiễu là hắn lại bồn chồn nhấp nhổm, Lâm Lỗi còn nhỏ thêm thuốc nhỏ mắt cho hắn nói Lâm Phàm là cao thủ thì càng thích loại đàn ông như vậy.“Không có.” Cái này cũng không phải nói láo.
Từ lúc vào cửa đến giờ cô luôn tập trung tinh thần cao độ, tiếp nhận trắc nghiệm thể lực.
Tuy trước đó cô bị thương vừa lành, không thể huấn luyện kịch liệt nhưng cô không mượn cớ đó mà lười biếng.Tần Vịnh bực bội thò tay véo đùi Lâm Lỗi đang ngồi kế bên.
Lâm Lỗi đau đến mức gương mặt tuấn tú nhăn nhúm như bánh xoắn quẩy, lại không dám giãy dụa.
Sợ càng giãy càng đau hơn.“Hứ, vậy em nhớ ai hả?”“Ai cũng không nhớ…” Lâm Phàm đổ mồ hôi lạnh len lén liếc mấy cái lỗ tai dài ra của đồng nghiệp, vẻ mặt mất tự nhiên.“Vậy thì được, lát nữa anh tới đón em.” Tần Vịnh hài lòng híp mắt lại, ngắt điện thoại xong càng tăng lực đạo nơi tay, ra sức xả tức.Ông tổng sờ đùi tổng giám đốc Lâm, ông tổng sờ đùi tổng giám đốc Lâm, ông tổng sờ đùi tổng giám đốc Lâm.Thư ký bị bỏ quên ở một bên sôi sục trong lòng, cầu mong ông tổng nhanh chóng đuổi cô đi để cô còn mang phúc lợi về cho các chị em.Lúc cô thư ký được đuổi đi như mong đợi, hưng phấn như cắt tiết gà chạy về với các chị em trong phòng thì, rốt cuộc Lâm Lỗi nhịn hết nổi gào lên như heo bị thọc huyết gạt tay Tần Vịnh ra “Mày nhéo tao làm gì!!”“Xả giận.”“Xả thì nhéo mày ấy chứ!!”“Đau.”Lâm Lỗi rơm rớm nước mắt không nói gì hỏi trời xanh, xiêu vẹo một góc bốn mươi lăm độ đau thương nhìn trời.
Ông trời, sai người thu thập nghiệt súc này đi mà, con A Di Đà Phật ông.“Có phải bạn trai cô không?” Mắt Kim Miêu Miêu sáng nhấp nháy, sáng sớm chính mắt các cô thấy Lâm Phàm và anh chàng đẹp trai kia hôn tạm biệt.Ai ngờ Lâm Phàm lại lắc đầu trước ánh mắt trông chờ của các cô nàng.“Đừng có mắc cỡ mà!” Chu Linh cho rằng cô mới đi làm ngày đầu tiên, xấu hổ nên không nhận, mọi người cùng chung ý nghĩ liếc nhau cười cười.Bọn họ đang tính toán thừa lúc còn nóng tiếp tục bức cung thì liếc thấy đại đội trưởng dẫn đoàn dũng tướng huấn luyện trở về, lập tức tan tác như vịt chạy về chỗ ngồi.“Đã thích nghi chưa?” Đại đội trưởng Khương Đào nở nụ cười thân thiết trên khuôn mặt rắn rỏi.“Báo cáo đội trưởng, thích nghi.” Lâm Phàm đứng bật dậy theo phản xạ.
Khương Đào mỉm cười xua tay ra dấu cho cô không cần khẩn trương.
Đoàn dũng tướng sau lưng vẻ mặt mỗi người một kiểu, xem trò vui có, thân thiện có, ý cười tăng dần có, nhiều nhất là khinh thường.
Không ở nhà sinh con đẻ cái, chạy đến đội đặc nhiệm góp vui cái gì?“Ha ha, quen là được, bộ đội đặc chủng các cô chắc hẳn quá rành rồi.
Thu dọn tan tầm thôi.” Khương Đào quay người ra hiệu cho mọi người đi về, sao ông lại không hiểu suy nghĩ của bọn họ.
Cả ông ít nhiều gì cũng đồng cảm với họ.Chạng vạng, chân trời nhuộm màu ráng chiều như máu, nắng chiều dần tắt, một chiếc xe đen đắt tiền dừng trước cổng doanh trại trang nghiêm.Từ xa Lâm Phàm đã nhìn thấy Kojiro đứng dựa vào xe, tay chân thon dài, cử chỉ tao nhã khiến người cảm thán đúng là kẻ được trời cưng.
Loại người như vậy mình có thể hi vọng xa vời sao? Đáp án đương nhiên là phủ định rồi.“Nè, Lâm Phàm cô còn nói không phải bạn trai nữa, đặc biệt tới đón cô về kìa.” Tạ Nhiễm xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng cô, làm cô hết hồn thiếu chút nữa phản xạ quay lại tặng cho cô ấy một cú oanh tạc.“Thật sự không phải…” Lâm Phàm bất lực thở dài, đột nhiên cảm thấy hơi bực bội.
Không biết là bực bản thân hay là bực Tần Vịnh.Tần Vịnh thấy Lâm Phàm ra khỏi cổng, vui sướng sải bước lên đón.
Không nói tiếng nào liền dắt tay cô “Em cũng chịu ra về rồi hả, đói ૮ɦếƭ quần chúng nhân dân anh là tội đồng chí giải phóng quân em càng nặng thêm nhá.”Lâm Phàm thử rụt tay về lại phát hiện hắn nắm rất chặt, không muốn làm hắn khó xử trước mặt mọi người đành nhịn.
Cô kéo hắn bước nhanh hơn, rời khỏi cái đất đầy thị phi này.Tạ Nhiễm đứng sau lưng cô cười đầy ẩn ý, còn nói không phải?“Kojiro, thả tay ra.” Bởi cô đã đến đội đặc nhiệm làm, đương nhiên không thể kêu hắn là ông tổng.
Thế nên gọi Kojiro Kojiro nghe vẫn xuôi tai hơn.“Musashi ~ tay anh lạnh, em ủ cho anh.” Tần vô lại cười ngả ngớn, chân mày khóe mắt phảng phất ánh nắng còn sót lại.Lâm Phàm giật mạnh tay ra chui vào xe ngồi, buồn bực không nói.
Sắc mặt Tần Vịnh hơi ảm đạm, kế đó lại trở lại bình thường.“Musashi, anh muốn ăn món thịt hầm em làm lần trước.”“Được.” Lâm Phàm bắt đầu lục lọi trong đầu nguyên liệu làm thịt hầm, cô luôn bất tri bất giác thuận theo Tần Vịnh, bản thân lại không biết.Tài xế đưa bọn họ tới siêu thị gần nhà Lâm Phàm thì đi về.
Tần Vịnh từng nghĩ đến chuyện dụ Lâm Phàm dọn về nhà mình ở, không cần chen chúc trong cái tổ cúc cu đó nhưng lại thay đổi ý nghĩ.
Nếu đến nhà hắn, chừng đó khổ nhục kế không thể thực hiện được nữa.
Bây giờ hắn có thể lợi dụng việc Lâm Phàm không nỡ để hắn co quắp trên sofa, cộng thêm hắn giả vờ đáng thương, đường hoàng mà ngủ chung giường với Lâm Phàm.
Tuy Lâm Phàm thường đợi hắn ngủ say mới lên giường nhưng còn đỡ hơn không có miếng nào.
Có một việc hắn nghĩ mãi không ra, sao Lâm Phàm biết được khi nào hắn ngủ thật, khi nào giả vờ?Hai người xách đồ ăn đi về.
Trên đường, Lâm Phàm đột nhiên đi tới một cái ngõ có cây xanh, lôi một ít thịt ra đặt trước mặt một con chó con ốm đói rất tội nghiệp.
Tần Vịnh không hiểu, cũng đi theo.“Cún con, mày cũng không có mẹ sao?” Giọng Lâm Phàm rất khẽ, rất khẽ, khẽ đến nỗi Tần Vịnh không biết là tiếng của gió hay là tiếng cô.“Em biết con chó này?”Lâm Phàm hơi lắc đầu “Con chó này lang thang ở đây hơn nửa tháng rồi.”“Thích thì chúng ta ôm nó về nuôi.” Nguyên tắc của Tần Vịnh là, Lâm Phàm thích gì thì hắn thích cái đó.Lâm Phàm đứng dậy nhìn con vật đen thùi lui nói “Cuộc sống của tôi không ổn định, không thể đảm bảo nuôi nó cả đời, thế nên không thể cho nó hi vọng.
Bởi vì thất vọng càng đau khổ hơn.”Tần Vịnh nghe xong đột nhiên trầm mặc, đăm chiêu nhìn con chó nhỏ.
Hình như Lâm Phàm đang nói chính mình.“Nuôi đi, anh có thể nuôi nó cả đời.” Tần Vịnh kiên quyết.Lâm Phàm bất ngờ nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên mỉm cười “Tôi chỉ phụ trách cho ăn, nhiệm vụ dạy nó đi nhặt bánh là của anh.”Tần Vịnh cảm giác nụ cười nhàn nhạt của cô xâm chiếm nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn, không khỏi cười theo đồng ý, “Được.”“Vậy nên đặt tên nó là gì bây giờ?” Lâm Phàm bắt đầu phiền não rồi.“Gọi là Meowth.” Tần Vịnh buột miệng.“Hả?”“Như vậy chúng ta sẽ là đội Rocket!” Tần Vịnh tự hào nghểnh cằm lên nói.Lâm Phàm cười ngặt ngẽo, ai đã nói nhỉ, đàn ông vĩnh viễn là đứa trẻ không biết lớn?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc