Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Chương 7

Tác giả: Thiên Cầm

Bị quấy rối (1 )
Ba năm sau
Một nhà hàng cách khu vực thành thị không quá xa, một cô gái bồi bàn còn trẻ, miệng tràn đầy nụ cười, cầm giấy 乃út đứng bên cạnh bàn ăn, chờ đợi khách gọi đồ ăn.
Khuôn mặt xinh đẹp không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng có thể làm cho đàn ông thèm nhỏ nước miếng, váy hoa màu đỏ thể hiện tinh tế rõ ràng thân hình cân đối không bỏ sót chút nào.
Cô chính là người mang thai ngoài ý muốn năm đó, đại náo Tạ gia - Lâm Tử Hàn, từ đại thiếu phu nhân của gia đình phú quý lưu lạc cho tới tình trạng ngày nay, hoàn toàn bởi vì đầu óc cô nhất thời có ý nghĩ phát nhiệt, ăn vụng trái cấm.
Nhìn thấy trước mắt một bàn nước miếng tung bay, người tai to mặt lớn - sửu nam mĩ nữ, Lâm Tử Hàn tuy trên mặt vẫn duy trì bộ dáng tươi cười, nhưng trong lòng lại coi thường tới cực điểm.
Bàn tròn xoay tới ba lần, vẫn chưa có người gọi món ăn, một gã đàn ông đầu hói ánh mắt chăm chú nhìn lên trên người Lâm Tử Hàn không dịch chuyển, cuối cùng dừng lại tại иgự¢ của cô, hiện lên nụ cười dâm đãng, nói vào tai cô: "Cô bé, cả đêm giá bao nhiêu tiền?"
"Năm trăm vạn". Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn ông ta, làm bộ thật thà nói.
Gã đàn ông đầu hói sửng sốt, sau đó nhìn thấu qua trên người của cô, vẫn là nụ cười dâm đãng như cũ nói: "Vậy sao? Để anh kiểm tra, vừa nhìn vừa ngửi, xem có đáng giá hay không, hợp giá đêm nay đi cùng anh". Khi đang nói chuyện, tay heo không quên mò mẫm vuốt ve bộ иgự¢ cô.
Lâm Tử Hàn kinh hãi, không kịp suy nghĩ hậu quả, ném menu lên trên đầu hói của lão ta, tức giận nói: "Ông muốn ૮ɦếƭ sao?"
Gã đàn ông đầu hói đau nhức, kêu to lên một tiếng, ôm đầu một cách giận dữ bắt lấy tay cô, Lâm Tử Hàn lùi về phía sau một bước, tránh khỏi lão ta.
"Con ranh...!" Gã đàn ông đầu hói nguyền rủa một tiếng, gã đang muốn tiến lên bắt lấy Lâm Tử Hàn, may là quản lý nhà hàng vội vàng tới kéo lại.
Lúc này, Lâm Tử Hàn trở thành tiêu tiểm của mọi người, mấy trăm ánh mắt chăm chú nhìn lên trên người cô.
"Nhanh đến xin lỗi khách hàng". Quản lý nhà hàng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Hàn ra lệnh.
"Là ông ta ra tay trước đó chứ". Lâm Tử Hàn cuống quít giải thích, rất sợ quản lý đuổi việc cô trong cơn tức giận, cô sẽ thê thảm.
"Cô ta nói dối" Gã đàn ông đầu hói không biết xấu hổ mà nói.
"Xin lỗi" Quản lý ra lệnh một lần nữa.
Lâm Tử Hàn tức giận, không phải lỗi của cô, vì sao cô phải xin lỗi? Lẽ não bởi vì đây là các ngành dịch vụ, nhất định phải chịu loại uất ức này sao?
Ánh mắt của cô dừng lại trên người gã đàn ông đầu hói, cười tươi: "Muốn tôi xin lỗi một con lợn giống, đợi kiếp sau đi!" Nói xong, cô rất tiêu sái bỏ menu xuống, xoay người đi qua đám đông, đi ra hướng cửa.
Phía sau gã đàn ông đầu hói bùng nổ, cô coi như mắt điếc tai ngơ không để lọt tai những lời chửi bậy, nghỉ việc thì nghỉ việc, cùng lắm là đi tìm công việc khác là được, Lâm Tử Hàn giận dữ nghĩ.
Chỉ là tháng này đã là lần thứ ba nghỉ việc, cô làm không công khắp nơi, tiếp tục một lần nữa như thế, cô chắc phải ôm con nhỏ ra đường phố ăn xin để sống mất.
Lâm Tử Hàn đi vào sân, nhìn thấy con gái nhỏ Tiểu Thư Tuyết đang chơi nghịch nước trong bình pha lê lớn.
Lâm Tử Hàn chạy đến, nhìn con gái tay áo ướt phân nửa, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Nha đầu kia, lại nghịch nước có đúng không?"
Thư Tuyết thấy cô tức giận, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói: "Tại con cho Tiểu ngư ngư ăn chocolate..."
"Ai bảo con cho Tiểu ngư ngư ăn?!" Lâm Tử Hàn tức giận nắm bàn tay nhỏ bé của con, đánh nhẹ vào lòng bàn tay nó: "Con sắp sửa không có cơm mà ăn, lại còn cho Tiểu ngư ngư ăn chocolate? Xem con ướt hết rồi".
"Đau quá" Tiểu Thư Tuyết há mồm oa oa khóc to, nước mắt như những viên đậu nhỏ rơi xuống sàn nhà.
"Lần sau còn dám nghịch nước nữa hay không?"
"Không dám!"
"Ngừng lại, không được khóc" Lâm Tử Hàn ra lệnh, Tiểu Thư Tuyết lập tức nín khóc, chớp hai mắt đẫm lệ sợ hãi nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn thở dài, lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt con, dỗ dành: "Tiểu Thư Tuyết phải biết vâng lời, bị cảm mẹ còn phải dùng tiền xem bệnh cho con, bác sĩ phải lấy kim tiêm vào tay con, rất tốn kém đúng không?"
Tiểu Thư Tuyết dễ thương gật đầu, Lâm Tử Hàn khẽ cười, ôm lấy cơ thể bé con bước vào trong nhà.
"Tử Hàn, tại sao em lại về sớm như vậy?" Người ở cùng một sân - Vương Văn Khiết vừa đi làm về nghi hoặc tới hỏi cô.
Chị là một học tỷ của Lâm Tử Hàn thời đại học, Lâm Tử Hàn ở chỗ này, chỉ bởi vì ba năm trước đây chị tốt bụng giữ lại. Tuy rằng nơi này cách thành phố hơi xa, nhưng nó là một nơi yên tĩnh, ở chỗ này, cũng không sợ gặp mặt người quen.
"Em đã sa thải ông chủ cá mực" Lâm Tử Hàn quay người, vô tội mà nhìn vào chị ấy.
"Em tại sao lại sa thải ông chủ cá mực?" Vương Văn Khiết trông như muốn té xỉu, cô chịu hết nổi rồi nói:
"Em đùa thế này thành nghiện rồi phải không?"
"Chị nghĩ rằng em muốn sao?"
Vương Văn Khiết chỉ vào Tiểu Thư Tuyết, trợn trắng mắt nói: "Em xem, nhìn con gái của em đều bị ngược đãi ra cái dạng gì, người còn có mấy lượng thịt sao?"
Lâm Tử Hàn nhìn đứa con bé bỏng trong lòng, hi hi cười nói: "Không, vẫn còn nhiều, không tin chị lại đây ôm một cái đi".
Tiểu Thư Tuyết mở rộng hai bàn tay, đi tới chỗ Vương Văn Khiết ôm lấy chị ấy.
Vương Văn Khiết vững vàng tiếp được, lười biếng pha trò cùng Lâm Tử Hàn, nghiêm túc nói: "Lần này là vì nguyên nhân gì mà không làm?"
Lâm Tử Hàn thở dài một tiếng: "Em cảm thấy em đơn giản là không thích hợp làm ở khách sạn".
"Quầy bán hàng em không đứng được, khách sạn em nói không thể làm được, rốt cuộc em muốn làm cái gì? Ngay cả bằng tốt nghiệp đại học cũng không nhận được, thậm chí khi em muốn làm bất cứ điều gì em cũng muốn người khác phải làm theo?"
"Văn Khiết, chị giúp em tìm một quán bar, chị có nhiều mối quan hệ tốt, chắc chắn có thể được". Lâm Tử Hàn nịnh nọt nắm lấy cánh tay của cô ấy. "Em cam đoan việc tiếp theo em sẽ làm tốt, sẽ không nghỉ việc nữa".
"Em lần trước cũng nói như thế với chị". Vương Văn Khiết đẩy tay cô ra.
"Lần này không phải lỗi của em". Lâm Tử Hàn đáng thương nói: "Chịu đựng những gã đàn ông tồi phi lễ, em thật sự chịu hết nổi rồi".
Vương Văn Khiết nhìn cô, cười khẩy nói: "Xem ra ngoại hình xinh đẹp cũng không phải là một chuyện tốt".
"Chị cứ nói móc em đi, dù sao em cũng không hề đến những nơi công cộng đi làm".
"Chị biết em thích hợp làm cái gì" Vương Văn Khiết trộm cười một tiếng, nói: "Lao công quét dọn, như vậy thì sẽ không có đàn ông quấy rối em".
"Tốt thôi, chỉ cần tiền lương cao có thể xem xét một chút, bây giờ em thiếu nhất là tiền".
"Được, ngày mai chị sẽ giúp em hỏi xem". Vương Văn Khiết bế Tiểu Thư Tuyết, cười trở về phòng, kén chọn như thế, nên làm cho cô ấy nếm vị đắng mới hiểu được phải quý trọng công việc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc