Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Chương 28

Tác giả: Thiên Cầm

Trêu đùa (1)
Đứng ở trước cửa đang nghĩ sau này nên nói như nào để ứng phó với Vương Văn Khiết, Lâm Tử Hàn mới trù trừ bước vào trong phòng.
Bà Vương vừa lúc từ phòng bếp đi tới, mắt nhìn vào Tiểu Thư Tuyết đang ngủ say cười tủm tỉm nói: "Đặt Tiểu Thư Tuyết lên giường ngủ, cùng đi ăn cơm thôi".
"Cảm ơn dì, không cần đâu". Lâm Tử Hàn xấu hổ nói, cả ngày ăn cơm ở đây, cô sớm cũng đã xấu hổ vô cùng.
Bà Vương liếc mắt nhìn cô nói: "Dì đã nấu cơm cho ba người, Văn Khiết vừa gọi điện thoại về nói ăn cơm ở bên ngoài, con nếu không ăn, dì ngày mai lại phải ăn cơm thừa".
"Văn Khiết không có nhà?" Lâm Tử Hàn vui vẻ nói.
"Đúng vậy, nó quấn lấy Lưu Bằng đi dạo phố cùng cậu ta rồi".
Thật tốt quá! Dưới đáy lòng Lâm Tử Hàn cười điên cuồng, buông Tiểu Thư Tuyết xuống, lập tức gọi điện thoại cho Vương Văn Khiết, không đợi cô nói, Vương Văn Khiết lớn giọng nói: "Xe của chị đâu, em đưa đi đâu rồi?"
Lâm Tử Hàn ha ha cười, nói: "Đi một trăm dặm thôi, xe của chị đang để trong sân chờ chị về đó, trở về đi".
"Có rửa xe không?"
"Một lúc nữa gọi nhân viên phục vụ rửa xe giúp chị, chị cứ đi dạo từ từ". Lâm Tử Hàn mừng thầm mà cúp điện thoại, ngày hôm nay thực sự vận tức của cô cùng không kém như vậy! Hiện tại chỉ chờ Đỗ Vân Phi mang xe trở về sớm một chút thôi.
***
Đứng trước của một tòa nhà plaza, Vương Văn Khiết nhìn thoáng qua điện thoại đang bị treo, để vào tay Lưu Bằng nhẹ nhàng P0'p tay anh một cái, giận dữ nói: "Lâm Tử Hàn này ăn được thuốc K**h th**h sao".
Không thấy lời đáp lại cô nhìn lên khuôn mặt của Lưu Bằng, người đi phía sau đang dùng ánh mắt say mê nhìn chằm chằm vào nơi nào đó. Vương Văn Khiết nhìn theo ánh mắt anh, nhất thời tức giận sôi trào. Phía trước cách mười mét, một người mặc một chiếc váy siêu ngắn, siêu nóng bỏng lộ ra đôi chân dài, mỹ nữ đang xoay thắt lưng chậm rãi bước đi.
Vốn định đánh thức anh ta, Vương Văn Khiết sau đó nghĩ lại, một mưu kế nhỏ nảy sinh trong lòng, cô ôm cánh tay anh ta bước nhanh hơn một chút. Tại lúc hai người đi qua người vị mỹ nữ kia, đưa tay ra, tại nơi tròn trịa của vị mỹ nữ hung hăng mà véo một cái.
"A!" Mỹ nữ hét lên một tiếng, quay người tức giân mà giơ tay ra chỉ trước mặt Lưu Bằng mắng: "Đồ lưu manh! Sờ ௱o^ЛƓ tôi làm gì?"
Mẹ ơi! Căn bản chỉ chạm vào vai, Vương Văn Khiết cười điên loạn ở trong lòng nói.
Lưu Bằng bị đánh cho choáng váng, ôm mặt chẳng biết tại sao mà nhìn chằm chằm cô gái đang đứng trước mặt.
"Đã dám làm trò sờ loạn người khác còn dám đối mặt với tôi sao?" Vương Văn Khiết phất tay, tát ngay vào mặt bên kia của anh ta, lực tát xuống không vừa so với nửa phần với cô gái trẻ kia.
Lưu Bằng ngây người, vô tội lắc đầu: "Anh không có làm".
"Không có? Cô gái xinh đẹp kia đều bị anh sờ ௱o^ЛƓ". Vương Văn Khiết giả vờ giận nói, lập tức chuyển hướng sang cô gái ăn mặc không sánh được với dâm phụ, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi, người đàn ông đi bên cạnh tôi chắc là muốn phụ nữ đến điên rồi, thật xin lỗi".
"Hừ!" Mỹ nữ hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc anh ta bước nhanh rời đi.
Vương Văn Khiết học theo dáng điệu của bị mỹ nữ, thắt lưng uốn éo, hừ lạnh một tiếng với người bên cạnh rời đi. Lưu Bằng nóng nảy, tránh khỏi những người xem náo nhiệt nhanh chóng đuổi theo, lắc lắc khuôn mặt nói: "Văn Khiết, em hãy nghe anh nói, anh thật sự không có sờ cô ấy".
"Không sờ cô ta? Cô ta tại sao lại đánh anh? Làm trò trước mặt nhiều người như vậy bị một người phụ nữ xa lạ đánh, cảm giác này thích không? Có đúng là thích cùng với người phụ nữ xa lạ đó cùng lên giường?" Vương Văn Khiết mỉa mai nói.
Lưu Bằng nhìn những người cười trộm đi qua hai người cả trai lẫn gái, khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Văn Khiết, em nói chuyện có thể cởi mở một chút không? Nơi này là nơi công cộng".
Vương Văn Khiết chán nản, lớn tiếng nói: "Anh chê tôi không thể? Anh vừa sờ ௱o^ЛƓ con gái người ta trên đường chẳng lẽ cũng giống như trên giường của mình sao?"
"Anh nói rồi anh không có" Lưu Bằng bất đắc dĩ mà giải thích: "Em cũng thấy đấy, người phụ nữ xấu như vậy, chỉ có bệnh tâm thần mới có thể đi sờ... cô ta". Lưu Bằng một chữ cuối còn đang trong miệng, thì nhìn thấy một ánh mắt tức giận, quả nhiên là người con gái vừa nãy. Trời ạ! Cô ta là ôn thần phải không?
Lưu Bằng thất bại mà vỗ vỗ trán, nghĩ thầm lần này xong rồi.
Đột nhiên hai nhân viên bảo vệ tiến đến một người lập tức nắm lấy cánh tay anh ta. "Làm cái gì?" Lưu Bằng hoảng loạn mà giãy dụa.
"Xin lỗi, có người khiếu nại anh quấy rối T*nh d*c, mời theo chúng tôi quay về phòng làm việc hỗ trợ điều tra". Hai nhân viên bảo vệ nói.
"Tôi không có!" Lưu Bằng kêu to, giãy dụa nhìn Vương Văn Khiết nói: "Văn Khiết, em nói một câu đi, chúng ta đều ở cùng một chỗ, anh đâu có quấy rối T*nh d*c gì đâu?"
Cách đó năm mét, Vương Văn Khiết cười thoải mái, vẫy tay với anh ta, tư thế cực kỳ Kh**u gợi nói: "Bái bai".
Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.
Lưu Bằng muốn sụp đổ, chỉ có thể trừng trừng mở mắt mà nhìn hình bóng của cô biến mất giữa dòng người.
***
Lâm Tử Hàn ôm Tiểu Thư Tuyết chuẩn bị về nhà, mới đi tới cửa gặp Vương Văn Khiết bước vào nhà, kinh ngạc nói: "A? Văn Khiết chị sao lại về?"
Ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào chị ấy, bốn mươi phút trước không phải còn đang nói không có về sớm như vậy sao?
Vương Văn Khiết so với cô còn kinh ngạc hơn, nhìn cô nói: "Em thật hài hước, đây là nhà của chị chị thế nào lại không thể trở về?"
"A, ý của em là..." Chị đừng có về sớm như vậy nha. Nửa câu nói sau Lâm Tử Hàn không dám nói khỏi miệng, nở nụ cười nịnh nọt.
"Văn Khiết, con tại sao lại bỏ Lưu Bằng lại?" Rửa hết bát bà Vương bước ra giả vờ giận nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc