Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Chương 182

Tác giả: Thiên Cầm

Lo sợ
“Ngọc Hân, cô ta nói là sự thật?” Tiêu phu nhân đánh giá Duẫn Ngọc Hân cúi thấp đầu, lớn tiếng hỏi.
“Bác gái, nếu như cháu muốn hại Tiểu Thư Tuyết, sẽ không giúp bác ςướק nó về” Duẫn Ngọc Hân mở to đôi mắt vô tội, vội vàng nói biện giải.
“Cháu nếu dám có thành kiến với Tiểu Thư Tuyết, đừng trách bác không che chở cháu!” Tiêu phu nhân nghiêm túc giáo huấn, không quan sát một thân chật vật của cô ta: “Nhìn bộ dạng hiện tại của cháu đi, có gì khác với mụ điên không có giáo dục kia đâu! Để Ký Phàm thấy thì sẽ nhìn cháu thế nào”
“Bác gái” Duẫn Ngọc Hân đau lòng nức nở nói: “Ký Phàm anh ấy thích loại điên loạn không có giáo dục này, bác lại mỗi ngày nói với cháu phải rèn luyện hàng ngày, giáo dưỡng, những thứ đó căn bản là đồ vô dụng đã ràng buộc cháu đủ lâu…”
“Nói cái gì!” Tiêu phu nhân cắt ngang cô ta, dùng giọng điệu khinh bỉ nói: “Cô gái ngoan hiền, nên có tu dưỡng, có tri thức, có theo đuổi tình yêu. Loại cỏ dại ven đường như Lâm Tử Hàn này nơi đâu cũng có thể thấy được, leo không đến được nơi thanh nhã! Vĩnh viễn đều không có khả năng dung nhập vào gia đình phú quý”
Nói xong, hít vào một hơi thật sâu, nói với cô ta: “Mau trở về thay quần áo đi”
Loại giáo huấn này nghe nhiều lắm rồi, Duẫn Ngọc Hân cũng không muốn nghe tiếp nữa, xoay người đi ra ngoài.
——————
“Mẹ, ở đây chơi không hay” Tiểu Thư Tuyết quan sát gian phòng nho nhỏ này, lớn tiếng nói: “Dì Duẫn nói muốn dạy con vẽ tranh”
Mở miệng ngậm miệng đều là dì Duẫn, gọi khiến trong lòng Lâm Tử Hàn rất không vui, cô ôm Tiểu Thư Tuyết lên đùi, chỉ ra ngoài đường nói: “Bảo bối, sau này dì Duẫn cho con cái gì cũng đừng lấy, không có thể ăn biết không?”
“Vì sao nha?” Tiểu Thư Tuyết không giải thích được mà nhìn chằm chằm cô.
Lâm Tử Hàn không được tự nhiên cười cười: “Bởi vì…, dù sao con muốn cái gì tìm ba ba lấy là được, biết không?”
“Ba ba luôn luôn không rảnh mà”
“Vậy tìm bà nội lấy” Tiêu phu nhân là thật tâm yêu thương Tiểu Thư Tuyết, khẳng định sẽ không hại con bé. Tiểu Thư Tuyết không giải thích được nói: “Vì sao không thể lấy các thứ của dì Duẫn? Dì Duẫn đối xử với Tiểu Thư Tuyết tốt nhất”
“Đứa không có tiền đồ!” Lâm Tử Hàn đảo cặp mắt trắng dã tức giận nghĩ, cho nó một chút ngon ngọt, thì nhận kẻ trộm làm mẹ!
“Mẹ, con nhớ ba ba Lãnh” Tiểu Thư Tuyết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đột nhiên mở miệng nói.
“Hả?” Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm con bé, con bé sao lại đột nhiên nhớ tới Lãnh Phong? Người thật lâu cũng không xuất hiện trước mặt nó!
“Ba ba Lãnh ra nước ngoài” Lâm Tử Hàn thuận miệng nói liều.
“Vậy ba ba lúc nào đến gặp con chứ?”
“Chờ ba ba về nước thì tới thăm con” Lâm Tử Hàn sợ con bé hỏi ra càng nhiều vấn đề làm cho mình khó có thể trả lời, dắt con bé đi ra khỏi phòng. Tiêu phu nhân không vui khi cô gặp con, cô vẫn nên đưa con về sớm một chút thôi. Mới vừa đi ra khỏi phòng, một vị nữ hầu đâm đầu đi tới nói với cô: “Lâm tiểu thư, đại thiếu gia tìm cô”
“Đã muộn thế này, anh ta tìm tôi làm cái gì?” Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà hỏi thăm.
Nữ hầu cười mờ ám một cái, đi ra. Lâm Tử Hàn bị dáng tươi cười của cô ta khiến cho có chút không được tự nhiên, bước nhanh đi đến phòng ngủ Tiêu Ký Phàm.
Trong phòng ngủ, Tiêu Ký Phàm lười biếng ngồi ở trên ghế sofa, hai tay lật từng tờ từng tờ tạp chí. Trong phòng tràn ngập mùi vị nhàn nhạt của rượu Whisky, mùi thơm ngát rất dễ chịu làm say lòng người.
Lâm Tử Hàn đi tới trước mặt anh rồi đứng lại, nhìn anh hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Đêm nay tôi không muốn ngủ một mình” Tiêu Ký Phàm nói trắng ra khiến Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa thổ huyết, mặt nhỏ nhắn trầm xuống, giả vờ giận nói: “Anh cho rằng tôi là gái bồi đêm sao? Tùy tiện gọi thì đến?”
Tiêu Ký Phàm vẫn không có liếc nhìn cô một cái, bỏ tạp chí trong tay xuống, chuyển qua ôm eo nhỏ của cô, hơi dùng lực kéo cô vào trong lòng mình, liếc cô cười tà nói: “Em so với gái bồi đêm còn cao cấp hơn một ít”
“Anh! Khốn nạn!” Lâm Tử Hàn giãy dụa mắng, lại đang vũ nhục cô? Đáng ghét! Nhưng mà, trong mắt của anh, bản thân cũng sớm đã là một món hàng hạ tiện ba thối nát, còn ở cùng một chỗ với Đỗ Vân Phi. Anh nói như thế này cô cũng tình nguyện, tuy rằng nghe rất chói tai!
“Nói cho tôi biết giữa em và Duẫn Ngọc Hân xảy ra chuyện gì?” Anh kìm chặt eo cô, sắc mặt nghiêm lại, lớn tiếng hỏi.
“Có ý gì?” Lâm Tử Hàn cả kinh, vô ý thức hỏi, lẽ nào anh cũng cảm giác được giữa cô và Duẫn Ngọc Hân có vấn đề lớn?
“Tôi hỏi em, em sao lại hỏi tôi?” Tiêu Ký Phàm không hài lòng nhìn chằm chằm cô, nhiều ngày trôi qua như vậy, anh cảm giác được Lâm Tử Hàn tựa hồ đặc biệt sợ Duẫn Ngọc Hân, thậm chí so với trước đây còn sợ hơn.
Lâm Tử Hàn cân nhắc nên mở miệng như nào, bởi vì cô không biết Tiêu Ký Phàm vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cô có thể khẳng định chính là, anh cũng không biết chân tướng. Do dự một lúc lâu, dè dặt nói: “Tình địch gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt, thì giống như… Anh và Đỗ Vân Phi!”
Còn dám nhắc đến Đỗ Vân Phi với anh? Sắc mặt của anh bỗng dưng trầm xuống. Lâm Tử Hàn mắt thấy anh muốn nổi bão, vội hỏi: “Xin lỗi, tôi biết tôi không nên nói tên này, xin hãy tha thứ”
“Tôi cho tới bây giờ không yêu Duẫn Ngọc Hân” Sắc mặt của anh trở nên khẩn cấp, lời nói xoay chuyển cũng nhanh, nhanh đến Lâm Tử Hàn hầu như đều theo không kịp.
Lâm Tử Hàn giật giật thân thể, nỗ lực đứng lên từ trên đùi anh, sau khi phát hiện không thành công không thể làm gì khác hơn là buông tha. Ha hả cười gượng hai tiếng: “Kỳ thực giám đốc Duẫn rất tốt, lại xinh đẹp có học thức, còn là một thiên kim tiểu thư…”
“Không cần em nói cho tôi biết những thứ này” Tiêu Ký Phàm bất mãn cắt ngang cô, anh từ nhỏ đã biết Duẫn Ngọc Hân, cô ta là hạng người gì anh không thể rõ ràng hơn cô sao? Cần gì cô đến nói với mình chứ?
“Đừng làm bà tám, quyết định của tôi sẽ không bởi vì em khuyên can mà thay đổi” Cô lại có thể đẩy anh vào trong lòng người phụ nữ khác? Chán sống sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc