Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Chương 11

Tác giả: Thiên Cầm

Sợ hãi (1)
Nhìn vào khách sạn năm sao này, Lâm Tử Hàn nhớ lại số phòng Duẫn Ngọc Hân nói cho cô, 2017? Vì sao cô cảm thấy số này lại quen thuộc như vậy?
Mặt cô nóng lên, cô cũng là một người con gái tốt, không phải là chỉ cần đưa tới phòng 2017 cho người khác sao.
Mặc dù không phải là trong khách sạn này, nhưng đáy lòng cô cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, tìm một vòng cuối cùng cũng tới trước cửa phòng 2017.
Hít thở thật sâu, cô giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Không trả lời, cứ như vậy, cô cố gắng gõ cửa thật mạnh, nửa phút sau, bên trong cuối cùng cũng có một giọng đàn ông trầm thấp: "Vào đi".
Lâm Tử Hàn vừa mới đẩy cửa bước vào thì cảm thấy không khí lạnh tới tận xương, cô vội lùi về phía sau một bước. Trời ạ! Người ở bên trong đang chơi trò Biến th' sao? Quả thật giống như hang động băng.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn bên bức tường màu vàng nhạt được thắp sáng, ánh sáng yếu ớt tỏa ra khắp gian phòng. Chính giữa phòng VIP, có hình ảnh của một người đàn ông lười biếng tựa vào sofa, dưới ánh đèn yếu ớt, mơ hồ có thể nhìn ra anh ta là một người có ngũ quan tuyệt mỹ đang ở giữa gian phòng băng. Lạnh lẽo, giống như gian nhà vào lúc này.
Bầu không khí lạ lùng tới cực điểm, làm cho Lâm Tử Hàn bối rối nhiều hơn. Cô ôm chặt chiếc túi xách màu đen, lắp bắp mở miệng: "Xin hỏi... ngài là Ngô tổng sao?"
Người đàn ông hơi quay lại, hai cặp mắt giống băng lạnh nhìn thẳng lên người cô. Một lúc lâu, mới hững hờ nói ra hai chữ: "Không phải".
Không phải? Lâm Tử Hàn sửng sốt, Duẫn Ngọc Hân nói rõ ràng cho cô người đó ở phòng 2017. Làm sao có thể? Nhưng mà chủ phòng nói rằng không phải...
"Xin lỗi, tôi nhầm". Lâm Tử Hàn áy náy nắm chặt tay, sau đó lùi lại, không quên đóng cửa giúp anh ta.
Ngay lúc cô đóng cửa lại, cô nhìn thấy người đàn ông như pho tượng kia đang di chuyển, sau đó cảm giác trước mắt một bóng người chuyển động, còn chưa kịp phản ứng, một lần nữa cô trở lại trong phòng.
Giữa trán cô, là một mũi S***g đen.
Lâm Tử Hàn muốn nói, cô muốn gọi người cứu mạng! Miệng lại không thể phát âm, túi văn kiện cô ôm chặt rơi từ từ trượt xuống, rơi xuống mặt đất.
"Nói cho tôi biết, cô muốn cái gì từ tôi?" Âm thanh như ma quỷ vang lên mờ nhạt.
Lâm Tử Hàn cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, sững sờ mở miệng: "Tôi... Tôi không muốn nhận bất cứ cái gì, là tôi đến để đưa đồ".
"Hửm?" S***g chĩa vào cô càng gần hơn.
Vừa lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, theo sau là tiếng cười ha ha chói tai. Một người đàn ông xuất hiện trước mặt hai người, S***g trong tay chuyển động, đối diện *** Lãnh Phong.
Trời ạ! Lại trình diễn thêm cái gì nữa? Chẳng lẽ là đóng phim sao? Không đợi cô kêu lên, Lãnh Phong nguyền rủa: "૮ɦếƭ tiệt!"
Cánh tay cố sức đẩy, Lâm Tử Hàn gào lên, cơ thể ***ng vào người đàn ông ở phía sau. Một người ngã xuống sàn nhà, may mắn là sàn nhà có trải thảm.
Thời khắc người đàn ông đứng ở cạnh cửa kia lánh qua một bên, thân ảnh đẹp trai của Lãnh Phong trong nháy mắt lẻn đến trước mặt, kẹp chặt S***g trên tay phải hắn ta.
Hai người đàn ông lập tức bắt đầu tranh chấp.
Khó khăn lắm mới được tự do, Lâm Tử Hàn không liếc mắt nhìn vào cánh tay đau đớn, cuống quít tìm túi của mình chuẩn bị chạy. Duẫn Ngọc Hân nói rất rõ ràng, đây là tài liệu quảng cáo rất quan trọng của công ty, nếu đánh mất phải bán mạng mất mười lần.
Nhưng mà, trên sàn nhà có hai cái túi màu đen, cái nào mới là của cô? Ánh đèn tối như vậy, cô không thể phân biệt được hai cái túi xách có gì khác nhau.
Mặc kệ, chạy thoát rồi hãy nói tiếp.
Nếu vậy, cô cầm lấy hai chiếc túi cùng màu, chạy trốn theo hướng thang máy. Thật là đáng sợ! Nơi này thật khủng khiếp!
"Không được chạy!" Người đàn ông giận dữ xô cửa, muốn lấy lại cái túi của cô, nhưng mà cổ tay bị Lãnh Phong giữ chặt.
Anh ta bị phân tâm, do đó Lãnh Phong có thể kiểm soát anh ta. Lãnh Phong dùng S***g của mình chỉ vào anh ta, liếc từ trên xuống, lạnh lùng mở miệng: "Yên tâm, tôi sẽ không giết anh, nói cho lão đại của các anh biết, đây là lần khoan dung cuối cùng".
Người đàn ông không nghe thấy anh đang nói gì, lúc này, anh ta thầm nghĩ phải lấy túi xách của mình. Phải lấy về!
Một mạch chạy lên xe buýt, Lâm Tử Hàn mới ngừng sợ hãi, cơ thể trĩu xuống, cô vỗ *** thở phì phò. Khi hơi thở thuận lại, cảm giác cánh tay rất đau, vừa nhìn thì thấy cánh tay trắng muốt đỏ một mảng.
Hu... Cô thực sự khóc không ra nước mắt, chỉ mười phút cô lại biến mình thành như vậy, tài liệu quảng cáo cũng không đưa được.
Thu hoạch duy nhất là túi xách trên tay mình, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua. A! còn rất mới, đem đi bán khoảng mười ngày sau nhất định có tiền.
Trở lại công ty, sau nửa ngày Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng tới phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân. Trong phòng làm việc, Duẫn Ngọc Hân ngồi trên ghế da, lắc lư tập tài liệu trong tay, với sự có mặt của cô, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không.
"Giám đốc Duẫn, ở khách sạn Tinh Duyệt phòng 2017 không có Ngô tổng..." Lâm Tử Hàn dè dặt mở miệng, chỉ có hai phần tử khủng pố, hu...!
Duẫn Ngọc Hân liếc mắt nhìn cô, không chấp thuận nói: "Ồ, tôi nhớ nhầm, địa chỉ là phòng 2117".
"Cái gì?" Lâm Tử Hàn cảm thấy máu trên cơ thể chạy ra khỏi đỉnh đầu, cô choáng váng! Cô ngay cả nửa cái mạng chút nữa đã đánh mất, cô ta lạnh lùng nói một câu - nhớ lầm địa chỉ????
Hơn nữa, rõ ràng là cố ý! Người phụ nữ này! Lâm Tử Hàn cả người run rấy, cắn chặt môi dưới, vừa tức vừa bất bình.
Duẫn Ngọc Hân trêu đùa mà nhìn cô, một lần nữa mở miệng: "Không có nghĩa gì, phiền cô tới đó một lần nữa".
"Tôi..." Lâm Tử Hàn tức giận đến không thể nói bất cứ từ nào.
"Thế nào? Không muốn đi?" Duẫn Ngọc Hân cau mày, giả vờ tức giận nói.
Lâm Tử Hàn gục đầu xuống, khó khăn nhấn sự tức giận xuống tận đáy lòng, ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt lập tức tươi cười: "Tất nhiên là không, tôi sẽ đi". Nói xong quay người bước ra khỏi phòng làm việc của cô ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc