Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 48

Tác giả: Mộc Yêu

Tần Phong nghe bác sĩ nói, hiện tại chỉ có thể cầu mong kì tích xuất hiện. Ý nói không cứu được Đường Chá sao?
Tần Phong không tin!
Cô tin tưởng, Đường Chá nhất định có thể tỉnh lại, mỗi ngày cô đều ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện, kể cho hắn nghe những chuyện thú vị trước kia. Nhưng Đường Chá vẫn như cũ không có phản ứng, hắn tựa như một con rối gỗ, chỉ khác là hắn vẫn còn hô hấp.
Chỉ cần Đường Chá còn một hơi thở, cô sẽ không cho phép họ ngừng trị liệu. Cho dù phải tốn bao nhiêu tiền cũng không sao cả, chỉ cầu Đường Chá có thể bình an.
Vì Tần Phong muốn chăm sóc Đường Chá nên kể từ sau tai nạn xe cộ ngày đó, Lâm Vũ Mặc liền mang tiểu Khả Nhi đến thành phố B nhờ cha mẹ chăm sóc.
Lâm Khả Nhi được ông bà nội thương yêu, ngày nào cũng vui vẻ như các tinh linh. Mà những hành vi tinh quái của bé luôn khiến hai ông bà cười vui vẻ.
Một ngày, vợ chính thức của Lâm Ngạo đột nhiên tới, bà cao ngạo nhìn Lâm Khả Nhi, trong mắt có nồng đậm khinh miệt: “Đúng là một đưaas con hoang, sao Lâm gia ta lại luôn làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này? Thật đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn.”
Lâm Ngạo không vui lườm bà ta một cái. “Nếu như bà đến thăm tiểu Khả nhi thì im miệng, còn nếu như tới vũ nhục tiểu Khả Nhi thì mời bà đi ra ngoài. Nơi này không hoan nghênh bà!”
“Lâm Ngạo, ông biết rõ mà vẫn che chở mẹ con nó! Tôi mới là vợ ông! Là người bầu bạn với ông cả đời! Sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?” Thẩm Tiệp bất mãn lớn tiếng nói.
“Nếu như bà hiểu chuyện giống Hải Vi, lòng tôi cũng không hướng ra ngoài. Tất cả đều là bà tự gieo gió gặp bão, đừng có oán trách ai.” Lâm Ngạo ấn ẩn tức giận, chỉ là cố nén không phát ra.
“Ông! Ông bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, làm sao có thể biết được sự thật.” Thẩm Tiệp giơ tay lên run rẩy nói.
“Đúng, là tôi bị mê hoặc, bị Hải Vi thiện lương, bị Hải Vi hồn nhiên mê hoặc, cô ấy không giống bà, trong lòng chỉ có tính toán cùng âm mưu, tâm địa độc ác, lại tự cao tự đại.” Lâm Ngạo đúng tình hợp lí nói.
Lâm Khả Nhi đi vào giữa hai người, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, mỹ lệ lên, hướng Thẩm Tiệp nói: “Lão bà bà, bộ dáng bà thật xấu nha. Cháu nghĩ bà đừng nên nóng giận, tức giận nhiều sẽ sinh nếp nhăn. Hi hi hi, mà cũng đúng, trên mặt bà đã có nhiều nếp nhăn như vậy rồi, có nhiều hơn nữa cũng không sao!”
Nghe Lâm Khả Nhi nói, Thẩm Tiệp càng giận, hai gò má phình ra, trừng mắt nhìn bé. Bà giơ tay lên, muốn tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lại bị Lâm Ngạo bắt lại. “Thẩm Tiệp, đừng chọc giận tôi! Nếu bà còn muốn sống sung túc, mới bà thu hồi móng vuốt của bà lại, về phòng của bà đi. Bà không lên tiếng, không ai bảo bà câm.”
“Ông, ông…” Thẩm Tiệp bị lời nói của Lâm Ngạo chặn lại, nói không ra lời. Vợ chồng họ đã ly thân ba mươi mấy năm, trong từng ấy thời gian, Lâm Ngao chưa từng chạm vào bà, dù chỉ là một ngón tay. Bà không cam lòng. Tại sao con hồ ly tinh kia có thể độc chiếm chồng của bà? Nhưng lời Lâm Ngạo nói, bà cũng không dám khống nghe, nếu như ông ta tức giận thật, không chu cấp cho bà nữa, bà sao có thể sống nổi.
Nghĩ vậy, bà chỉ đành cắn chặt răng, hậm hực nói: “Được lắm, Lâm Ngạo, ông đủ vô tình!”
Nói xong, liền xoay người rời khỏi biệt thự của Lý Hải Vi cùng lâm Ngao, trở lại biệt thự sang trọng của bà cách đó không xa. Ít nhất bà vẫn là chủ mẫu của Lâm gia, cái ghế nữ chủ nhân Lâm gia vẫn là của bà.
“Hừ! Lý Hải Vi, cô chỉ có thể làm vợ hai, đời này cũng đừng nghĩ bò lên đầu ta.” Thẩm Tiệp cười điên cuồng .
Lại nói đến lâm Vũ Mặc, vừa đón Lâm Khả Nhi từ chỗ cha mẹ trở lại, hắn liền vội vã đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Lâm Khả Nhi vừa nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy, gầy gò của Đường chá, liền giùng giằng nhảy xuống khỏi vòng ôm của cha, lao đến bên người Đường Chá. Bé không chấp nhận hô to: “Chú Chá, chú không phải đã đồng ý với tiểu Khả Nhi sao? Chú đã nói sẽ đưa tiểu Khả Nhi đến khu vui chơi, sao chú có thể thất hứa như vậy? Cháu không đồng ý, chú Chá chú nhất định phải tỉnh lại!”
Lâm Khả Nhi không ngừng lắc thân thể Đường Chá, ở bên tai hắn hô lớn: “Chú Chá, Chú nhanh mở mắt a! nhìn Tiểu Khả Nhi một chút, tiểu Khả nhi muốn chú tỉnh lại. Không cho phép chú không nghe lời.”
“Khả Nhi!” tần phong nhìn con gái, che miệng khóc. Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, rơi trên mặt Đường Chá, chỉ thấy mí mắt Đường Chá vì giọt lệ nóng này mà nhè nhẹ rung động.
“Chú Chá!” Lâm Khả nhi nằm trên người Đường Chá khóc. Tay nhỏ bé nắm thật chặt áo Đường Chá, không cam lòng hô: “Tiểu Khả Nhi không thể mất đi chú Chá! Chú tỉnh lại đi a!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt, lệ nóng nhỏ xuống trước иgự¢ Đường Chá, làm ướt áo hắn.
Một giọt lệ từ khóe mắt Đường Chá, tất cả mọi người đều không chú ý hỉ có Lâm Vũ Mặc nhìn thấy, hắn hưng phấn kêu lên:. “Tiểu phong Nhi, em xem, Đường iên sinh khóc, hắn rơi lệ, hắn có phản ứng rồi!”
Tần Phong thấy khóe mắt Đường Chá ươn ướt, không khỏi vui sướng bắt tay hắn: “Đường Chá, là em, Phong Nhi. Anh mở mắt nhìn đi, em đang ở bên cạnh anh. Còn có tiểu Khả Nhi, bé cũng rất nhớ anh, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn tiểu Khả Nhi khóc đến mưc thành mít ướt sao? Anh mau tỉnh lại đi!”
Chỉ thấy mí mắt Đường Chá khẽ nhúc nhích, hồi lâu sao mới khó khăn mở ra một chút.
Có lẽ bởi vì hôn mê quá lâu, ánh sáng đột nhiên chiếu vào mắt khiến hắn vội nhắm chặt hai mắt lại.
Tần Phong thấy thế kinh hoảng hô to: “Đường Chá, sao anh lại ngủ tiếp? Mai tỉnh lại! Đừng ngủ nữa! Anh ngủ đã lâu lắm rồi, nên tỉnh táo rồi!”
“Chú Chá nói không giữ lời. Về sau tiểu Khả Nhi không để ý đến chú Chá nữa.” lâm Khả Nhi bất mãn chu môi nói.
Một giọng nói khàn khàn bật ra từ miệng Đường Chá: “Tiểu Khả Nhi đừng nóng giận, chú Chá nhất định sẽ dẫn cháu đi khu vui chơi.”
Nghe được lời nói của Đường Chá, tần Phong vui mừng lau nước mắt, Đường Chá tỉnh, hắn thật sự tỉnh! Tần Phong nắm chặt tay Lâm Vũ Mặc, hưng phấn nói: “Mặc, đây là ký tích! Sinh mạng kì tích. Đường Chá tỉnh lại rồi!”
“Đúng! Đây là sinh mạng kì tích.” Lâm Vũ mặc cảm khái nói.
“Chú Chá!” lâm Khả Nhi kích động ôm lấy Đường Chá, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trước иgự¢ hắn
Đường Chá cố gắng mở mắt, từ từ thích ứng với ánh sáng mãnh liệt kia, cười khẽ nhìn tới Tần Phong đang ngồi ở mép giường, anh vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt của Tần Phong, yên lòng nói: "Phong Nhi, em không có việc gì là tốt rồi. Một khắc nhìn thấy em bị tai nạn xe cộ, anh thật sự rất lo lắng cho em. Thật may là anh kịp đẩy em ra" .
"Đường Chá, ai cho anh làm như thế? Anh có biết em rất lo lắng cho anh hay không! Cái người này thật là xấu, cứ khiến cho em đau lòng là như thế sao? Lần tới không được như thế nữa nhé! Tánh mạng của anh cũng rất quan trọng, tại sao có thể hy sinh mình như thế?" Tần Phong vừa lau nước mắt, vừa khiển trách Đường Chá.
"Phong Nhi, thật xin lỗi, để cho em lo lắng rồi." Đường Chá thâm tình nhìn vẻ mặt tiều tụy của Tần Phong một cái, nói xin lỗi.
"Sẽ không để cho em lo lắng! Lần sau, không bao giờ được làm như thế nữa! Anh có biết, em ăn không vô, ngủ không được, một lòng mong anh tỉnh lại, trong lòng có bao nhiêu khó chịu vậy? Tại sao anh không chịu mở mắt ra nhìn em? Mà lại dám ngủ đến hơn ba tháng trời!" Tần Phong kích động nói. Càng nói cô càng khó chịu, Đường Chá đã tỉnh lại rồi. Cô xem như cũng cảm tạ kỳ tích này rồi
"Anh đã ngủ hơn ba tháng rồi sao?" Đường Chá ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Phong, sau lưng cô còn có Lâm Vũ Mặc.
"Đúng, anh Đường. Anh hôn mê chừng ba tháng rồi." Lâm Vũ Mặc hướng về phía Đường Chá gật đầu một cái. Hơn ba tháng này Phong Nhi cũng đã bị ђàภђ ђạ quá mức rồi, nếu Đường Chá không tỉnh lại, anh cũng sẽ lay cho anh ta tỉnh mới thôi.
Đường Chá giơ ngón cái ra, giúp Tần Phong lau nước mắt: "Đường Chá khiến Phong Nhi lo lắng sao?"
"Ừm!" Tần Phong gật đầu một cái, ưu thương nói, "Đường Chá, loại lo lắng như thế này chỉ một lần thôi nhé, ngàn vạn lần không được dọa em nữa, có được hay không."
"Tốt!" Đường Chá gật đầu một cái.
"Chú Chá, làm sao chú chỉ lo lắng cho mẹ thôi, sao chẳng hỏi Khả Nhi gì cả?" Lâm Khả Nhi bất mãn tựa vào иgự¢ Đường Chá hỏi. Nhìn chú Chá cùng mẹ nói chuyện vui vẻ, trong lòng của bé liền hiện lên một cảm giác không vui. Chú Chá là của bé, tại sao có thể không để ý tới Khả Nhi?
"Ồ! Chú Chá sơ sót. Kính xin Khả Nhi tha thứ cho!" Đường Chá vẫn có chút suy yếu hướng về Lâm Khả Nhi đang trừng hai mắt.
"Hừ! Xem chú Chá đã biết lỗi, Khả Nhi sẽ tha thứ cho chú." Lâm Khả Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngạo nghễ nói.
"Khả Nhi thật là càng ngày càng đáng yêu!" Đường Chá mang theo sủng ái sờ sờ đầu của Khả Nhi.
"Này chú Chá không thích Khả Nhi hả?" Lâm Khả Nhi phe phẩy đầu nhỏ hỏi.
"Thích! Làm sao Chú Chá lại không thích Khả Nhi cho được? Mọi người chúng ta cũng rất vui vẻ khi có Khả Nhi bên cạnh." Đường Chá dịu dàng cười nói.
Nghe được lời của Đường Chá, Lâm Khả Nhi rốt cuộc cũng nở nụ cười hài lòng. Bé đưa một ngón tay đến trước mặt Đường Chá: "Chú Chá, hai ta móc ngoắc, những gì chú đã nói thì sẽ không được phép thay đổi!"
"Ừ, chú Chá nhất định sẽ mang Khả Nhi đi khu vui chơi." Đường Chá khẽ cười nói.
Lâm Khả Nhi hài lòng đặt một nụ hôn trên môi Đường Chá, cười nói: "Một lời đã nói! Đổi ý chính là con chó nhỏ."
Đường Chá che môi của mình, không khỏi ngần cả người.
Nhất định là đa tâm, Khả Nhi mới tí tuổi đầu, làm sao lại biết hôn môi.
Kể từ khi Đường Chá tỉnh lại, khôi phục rất nhanh, cũng không lâu sau đó liền được xuất viện. Sau khi xuất viện, Đường Chá giữ đúng lời hứa, dắt Lâm Khả Nhi đi trong công viên trò chơi một ngày, để cho bé cười vui vẻ.
Nhìn gương mặt giống hệt Tần Phong, Đường Chá cảm thấy mình giống như trở lại năm xưa. Thật giống như giờ phút anh đang ôm một Phong Nhi thu nhỏ. Loại ảo giác này chỉ trong nháy mắt, liền biến mất.
Anh không khỏi bật cười.
Đây là như thế nào?
Lại đem cô bé này xem như Phong Nhi!
Nghĩ tới Phong Nhi và Lâm Vũ Mặc đã ở chung, anh thật không biết mình còn có cơ hội nữa không. Vậy sao cứ phải ở đây chịu khổ như thế?
Chỉ tăng thêm khốn nhiễu mà thôi.
Anh không muốn mình trở thành gánh nặng của Phong Nhi.
Không bằng cứ rời đi.
Cũng là lúc nên buông tay rồi.
Nhưng vì sao vừa nghĩ tới chuyện buông tay, anh lại trở nên đau lòng như thế.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, tâm tình của anh càng thâm bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo, chẳng có chút vui vẻ nào.
Mang Lâm Khả Nhi trả lại cho Tần Phong, Đường Chá liền chia tay với cô và Lâm Vũ Mặc.
Anh cầm tay Lâm Vũ Mặc, nói: "Cậu Lâm, tôi đã rời đi Canada quá lâu, cần phải trở về. Công ty không có tôi trong đoạn thời gian dài thế, không biết hiện tại đã ra sao rồi?"
"Thật muốn đi sao? Không ở đây thêm mấy ngày nữa sao?" Lâm Vũ Mặc quan tâm hỏi.
"Không được rồi! Đây là lúc tôi nên buông tay." Đường Chá nói.
Người trong lòng Phong Nhi yêu thương nhất là Lâm Vũ Mặc, anh đã sớm không có hy vọng gì nữa rồi, ở lại chỗ này, cũng đã vô dụng. Không bằng sớm rời đi, trở lại Canada tự chữa lành vết thương còn tốt hơn
"Chú Chá, Khả Nhi không để chú đi!" Lâm Khả Nhi ôm thật chặc lấy cổ của Đường Chá, bất mãn nói.
"Khả Nhi, sau này chú Chá vẫn sẽ đến thăm con." Đường Chá ôm lấy cô gái nhỏ, an ủi bé.
"Khả Nhi nhất định sẽ nhớ chú Chá , chú Chá không nên để cho Khả Nhi đợi quá lâu, nên về thăm con thật sớm nha!" Lâm Khả Nhi không yên tâm nên dặn dò.
"Được, chú Chá cũng sẽ nhớ Khả Nhi." Đường Chá gật đầu cười.
Ngày thứ hai, Lâm Vũ Mặc và mẹ con Tần Phong đặc biệt đi tiễn Đường Chá.
Lâm Vũ Mặc ôm con gái đứng bên cạnh Tần Phong, anh tao nhã và lễ phép cầm tay Đường Chá, khách khí nói: "Anh Đường, lúc rãnh rỗi thì trở về thăm chúng tôi."
"Ừ. Tôi hiểu rồi." Đường Chá khẽ lên tiếng. Mỉm cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi, dịu dàng nói: "Khả Nhi, gặp lại sau. Có lẽ lần sau gặp mặt, Khả Nhi đã lớn thành một cô gái xinh đẹp rồi."
"Con vốn là một bé gái xinh đẹp kia mà, chẳng lẽ chú Chá không thấy sao?" Lâm Khả Nhi nhếch cằm nhỏ lên, bất mãn nũng nịu.
"Thấy chứ, Khả Nhi là công chúa đẹp nhất trên thế giới." Đường Chá khẽ cười, ngắt gò má của bé một cái, trêu chọc bé.
"Chú Chá, chú đi sớm về sớm!" Lâm Khả Nhi không thôi dặn dò.
"Ừ." Đường Chá hướng về Lâm Khả Nhi bảo đảm. Ánh mắt của anh si ngốc chuyển đến trên người Tần Phong, anh sẽ ghi tạc hình ảnh này vào trái tim của mình.
Năm tháng sau này, cũng sẽ dùng nó an ủi trái tim anh.
Không được bỏ! Không muốn bỏ!
Không muốn rời đi! Không muốn rời đi! Tuy nhiên cũng không thể ở bên cạnh!
Rốt cuộc cũng không nhịn được, anh vươn tay ôm lấy Tần Phong, siết chặt lấy cơ thể cô. Hận không thể đưa cô vào trong thân thể của mình, như vậy anh có thể mang cô về nhà của anh rồi.
"Đường Chá, ở bên kia phải tự chăm sóc mình, lúc rãnh rỗi thì trở lại thăm mọi người." Tần Phong đưa đôi mắt ướt nhòa nước mắt ra, nói với Đường Chá.
Ly biệt làm cho lòng người đau đớn như thế sao?
Đường Chá muốn rời khỏi, cô không bỏ được nên rất đau lòng
Dù sao cô cũng từng yêu anh, đáy lòng của cô vẫn còn lưu giữ bóng dáng của anh! Nên cô chẳng thể nào cam tâm tình nguyện cho Đường Chá rời đi?
Nhưng lòng của cô chỉ có một người, cũng không thể chứa cả hai, nên cô sẽ chẳng thể chứa cùng lúc cả Lâm Vũ Mặc và Đường Chá
Kiếp này vô duyên, thôi thì hãy đợi kiếp sau.
"Phong Nhi, anh hiểu rồi." Đường Chá cố nén đau lòng buông Tần Phong ra. Anh dứt khoác xoay người rời đi, sải bước nhanh đến cửa phòng cách ly.
Không thể quay đầu lại nữa, nếu quay đầu lại, anh sẽ chẳng nhấc nổi chân, sự quyến tâm sẽ lần nữa biến thành thất bại
Chớ, người yêu của anh.
Chớ, Phong Nhi của anh, cuộc đời này, anh chỉ yêu mình em.
Nước mắt lặng lẽ rơi dài trên má.
Tần Phong nhìn theo bóng lưng cô độc của Đường Chá, trong lòng dâng lên một hồi chua xót.
Là cô đã phụ lòng của Đường Chá, cô phản bội thâm tình của Đường Chá.
Nhìn bóng lưng thân quen biến mất ở cửa phòng cách ly, Tần Phong thương tâm dựa vào người Lâm Vũ Mặc, ưu thương nói: "Vũ Mặc, là em khiến cho Đường Chá bị tổn thương. Là em có lỗi với anh ấy."
Lâm Vũ Mặc nâng đầu của cô lên, nhẹ giọng an ủi: "Phong Nhi, bản thân tình yêu là vô tội, không ai có thể xin lỗi ai cả, chỉ có thể nói em và Đường Chá có duyên phận quá mỏng mà thôi. Không cần đau lòng nữa, bằng không anh sẽ ghen."
Nói xong, Lâm Vũ Mặc giả bộ không vui cong khóe môi lên, gương mặt mang theo dấm chua kia khiến cho Tần Phong nở ra nụ cười, cô cố ý trêu chọc Lâm Vũ Mặc: "Vậy em sẽ dùng sức đau lòng, khiến anh uống hết thùng dấm chua mới thôi."
"Phong Nhi, thế thì em phải đau lòng ૮ɦếƭ vì anh đó." Lâm Vũ Mặc là một người đàn ông chân chính, thế nhưng ở trước mặt người anh yêu, anh sẽ không ngại việc làm nũng.
Bộ dáng của anh khiến cho Tần Phong phải che miệng cười: "Em sẽ đau lòng cho đàn ông khắp thiên hạ, nhưng sẽ chẳng đau lòng vì anh...anh thấy sao?"
"Em dám như thế sao?." Lâm Vũ Mặc nhún vai một cái, đáng thương nói: "Anh thật đáng thương! Là kẻ chẳng ai quan tâm, không có người yêu thương!"
Tần Phong lướt qua anh, ngẩng đầu nhìn một chiếc máy bay đang vọt lên bầu trời, cũng không để ý đến anh, xoay người rời đi.
Lâm Vũ Mặc đưa một bàn tay đến trước mắt Tần Phong, không cam lòng nói: "Phong Nhi, em chờ anh một chút!"
Thấy Tần Phong cũng không quay đầu lại, anh ôm Khả Nhi chạy đuổi theo cô.
Khi đến bãi đỗ xe, rốt cuộc anh cũng đuổi kịp Tần Phong, một tay đưa ra trước, túm cô vào lòng mình, Lâm Vũ Mặc ôm hông của cô nói: " Phong Nhi, em không thể không để ý tới anh. Anh yêu em, em cũng phải yêu anh, không thể đau lòng vì người khác nữa."
"Ha ha ha! Vũ Mặc, làm sao anh lại như đứa trẻ thế? Ngây thơ!" Tần Phong nhón chân lên, đặt một dấu hôn lên môi Lâm Vũ Mặc, cười duyên mà nhìn anh.
"Hắc hắc he he, anh biết ngay là trong lòng Phong Nhi thì Lâm Vũ Mặc anh mới là người quan trọng nhất!" Lấy được cái hôn của Phong Nhi, Lâm Vũ Mặc mới kiêu ngạo mà nở ra nụ cười.
"Phong Nhi, chúng ta về nhà thôi!" Lâm Vũ Mặc nắm tay Tần Phong, mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc