Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 43

Tác giả: Mộc Yêu

"Con có hai người cha rồi cùng cũng không cần thêm người cha nữa, nhưng Khả Nhi không có một người anh! Em muốn anh, hay anh là anh Chá của Khả Nhi đi." Nói xong, Lâm Khả Nhi vẫn còn nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Đường Chá.
"Khả Nhi, gọi chú." Đường Chá bất mãn lắc đầu một cái, nói. Anh nguyện ý nghe Khả Nhi gọi anh chú Chá. Như vậy thì sẽ không có sự khác biệt quá lớn với Phong Nhi, không bao giờ thân mật nữa.
"Không! Em thích gọi là anh Chá, anh sẽ gọi là anh Chá. Anh Chá, anh Chá" Lâm Khả Nhi cười nói.
"Ha ha ha! Anh Đường, cậu nên cam chịu số phận đi, xem ra cậu chỉ có thể là anh thôi." Lâm Vũ Mặc hả hê vỗ vỗ bả vai Đường Chá, cuồng ngạo cười ôm Tần Phong đi vào nhà.
"Ai nói tôi chỉ có thể làm anh?" Đường Chá nhướng mày nhìn Lâm Vũ Mặc, anh không tin. Anh dụ dỗ tiểu Khả Nhi nói: "Khả Nhi, gọi anh là cha Đường, quay đầu lại, cha sẽ mua kẹo cho con. Nhanh lên một chút, gọi một tiếng cha đi."
"Mẹ nói, không thể tùy tiện tiếp nhận quà tặng của người khác, huống chi mẹ còn nói, ăn kẹo sẽ súng răng, Khả Nhi mới không cần ăn!" Lâm Khả Nhi ngẩng cái đầu nhỏ lên, giống như một câu gái nhỏ.
"Xì" Đường Chá còn chưa nói chuyện, Trầm Kiệt liền nở nụ cười rực rỡ, "Khả Nhi nói đúng! Quá đặc sắc!"
"Hừ! Không nên quá hả hê quên mình, cuối cùng Phong Nhi sẽ thuộc về ai còn chưa biết." Đường Chá lạnh lùng nhìn Trầm Kiệt một cái, không vui nói.
"Phong Nhi mới vừa rồi đã nói, Khả Nhi thích người nào làm cha của bé, cô sẽ gả cho người đó." Trầm Kiệt có chút hả hê nói. Khả Nhi trong lòng rất thích anh, nếu như Phong Nhi thật lấy người Khả Nhi lựa chọn vì như lời cô nói, thì đó là điều vô cùng tuyệt vời.
"Phong Nhi, Trầm Kiệt nói thật sao?" Đường Chá bất mãn nhìn Tần Phong, tại sao cô có thể như vậy! tại sao chồng của cô lại do Khả Nhi lựa chọn?
"Tôi đang suy nghĩ." Tần Phong có chút ngượng ngùng gật đầu một cái.
Mặc kệ là người đàn ông nào, muốn làm chồng của Tần Phong, trước hết phải qua được cửa của Khả Nhi. Có thể xem bé như con gái ruột, mới có tư cách là cha bé.
Đường Chá nghe Tần Phong nói, liền ôm Khả Nhi, lấy lòng bé: " Khả Nhi, cha Đường sẽ cực kỳ yêu con, con nhất định phải chọn cha."
"Em mới không cần anh làm cha, em có hai người cha rồi. Anh là anh Chá, em muốn anh là anh của Khả Nhi. Làm anh của Khả Nhi sẽ là người Khả Nhi yêu mến nhất." Lâm Khả Nhi cười tươi nói.
Thế nào anh và Trầm Kiệt còn có Lâm Vũ Mặc lại có sự phân biệt lớn như thế?
Nghe được câu trả lời của Lâm Khả Nhi, Đường Chá cảm thấy không thể im lặng: "Không cần gọi cha Đường, vậy gọi chú Đường được không."
Tần Phong cười khuyên con gái: " Khả Nhi, mẹ thấy con nên điều hòa lại đi, gọi anh ấy là chú Đường."
Lâm Khả Nhi ủy khuất nháy một cái: "Anh Chá không tốt sao?"
"Không tốt." Tần Phong lắc đầu một cái.
Lâm Khả Nhi chỉ đành thở dài, nói: "Vậy cũng được, về sau con sẽ gọi chú là chú Đường. Nhớ, chú chỉ có thể là chú Đường của một mình Khả Nhi thôi!"
"Ha ha ha! Đường Chá, nghe được lời của Khả Nhi nói chưa, Khả Nhi nhà chúng ta không thích cậu làm cha." Lâm Vũ Mặc hả hê cười lớn.
"Lâm Vũ Mặc, anh cũng đừng quá vui mừng, Khả Nhi chọn em Kiệt, không phải anh." Tần Phong lập tức dội cho Lâm Vũ Mặc gáo nước lạnh, nhắc nhở anh về sự thật trước mắt.
Làm sao anh sẽ cho Trầm Kiệt có được cơ hội đây?
Haizzzz!
"Không sao, Tiểu Phong Nhi, anh là con gián đánh không ૮ɦếƭ, sẽ không bị khó khăn hù dọa, anh nhất định sẽ chiến thắng." Lâm Vũ Mặc tà mị nói. Trong mắt của anh lóe ra tia kiên định, anh nhất định sẽ thành công trong việc mang Tiểu Phong trở về nhà.
"Hừ, anh thật áp chế." Tần Phong đẩy anh ra, rời khỏi người anh.
"Phong Nhi!" Lâm Vũ Mặc nhìn Ⱡồ₦g иgự¢ trốn rỗng của mình, bất mãn kêu to, nhưng Tần Phong căn bản cũng không để ý đến anh.
"Các ngươi tùy tiện ngồi đi, tôi đi rửa chén." Tần Phong dọn dẹp bàn ăn, khách khí nói với mọi người.
Lâm Vũ Mặc lập tức nhảy dựng lên, cười nói: "Phong Nhi, anh giúp em."
"Anh giúp em?" Tần Phong không dám tin tưởng, cô châm chọc cười nói, "Em mong anh đừng giúp qua loa là tốt rồi."
"Phong Nhi, sẽ không." Lâm Vũ Mặc cười tà mi cùng với Tần Phong đi vào phòng bếp.
Vừa đi vào phòng bếp, Lâm Vũ Mặc liền đem Tần Phong ôm vào trong иgự¢, anh khẽ nói bên tai cô: "Phong Nhi, không cần để ý đến hai người đàn ông kia, gả cho anh, có được không?"
"Tôi nói cái gì anh không nghe rõ sao?" Tần Phong nhướng mày, cười hỏi ngược lại, "Em Kiệt và Đường Chá cũng như nhau, ai qua được cửa của Khả Nhi. Tôi sẽ gả cho người đó?"
"Tiểu Phong, anh còn mê người hơn bọn họ, em xem, mặc anh rất an tuấn, cơ thể lại cường tráng. Hai người bọn họ làm sao vượt qua anh." Lâm Vũ Mặc cười nói, "Phong Nhi liền gật đầu một cái, gả cho anh đi."
Tần Phong che miệng khẽ nở nụ cười, cô lắc lắc đầu mà nói: "Thật không có gặp qua người nào cứ tự hào về mình như anh, thật giống như đàn ông trong thiên hạ chẳng ai bằng anh."
"Đây là sự thật!" Lâm Vũ Mặc cũng không vài tính tự đại của mình mà xấu hổ, ngược lại tràn đầy kiêu ngạo mà trả lời, "Chồng người em chính là đệ nhất thiên hạ, rất khó tìm được người nào anh tuấn hơn anh ở trên đời."
"Anh cho là điểm này có thể hấp dẫn người khác sao!" Tần Phong nũng nịu cười nói. Lâm Vũ Mặc thật là tự đại không ai bằng.
Lâm Vũ Mặc nâng cằm nhỏ của Tần Phong lên, nháy mắt một cái: "Tiểu Phong thâи áι, mặt em sắp nhuộm thành vải đỏ rồi. Đến đây đi, Phong Nhi, mau đến bên cạnh anh này."
Ánh mắt Lâm Vũ Mặc nóng bỏng mang theo khát vọng nồng nặc, như thể muốn nuốt cô vào, lao thẳng về phía Tần Phong, để cho lòng của cô trở nên cuồng loạn. Cô đẩy Lâm Vũ Mặc ra, ánh mắt lóe sáng, nói: "Tôi đây mới chẳng muốn chạy đến bên cạnh anh."
Lâm Vũ Mặc ôm lấy cơ thể Tần Phong từ phía sau, dùng giọng nói đầy mị hoặc quyến rũ: "Tiểu Phong, em đã nhảy vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh rồi, không được nhảy vào Ⱡồ₦g иgự¢ của người khác."
"Mau tránh ra, không thấy em muốn rửa chén sao?" Tần Phong lo lắng uốn éo người, Lâm Vũ Mặc để hơi thở nóng bỏng lao thẳng về phía mình, khiến cho thân thể cô khẽ run rẩy.
Cũng đã xa anh năm năm rồi, thế mà vì sao anh vẫn ảnh hưởng đến cô như thế? Cảm nhận được hơi thở của anh, lại khiến tim cô nóng lên. Nếu là anh thật sự ra tay với mình, cô chẳng biết làm cách nào để chống cự lại anh?
"Anh giúp em rửa." bàn tay Lâm Vũ Mặc vòng quanh cơ thể Tần Phong, nhận lấy cái mân trong tay cô, giúp cô giữ nó. Môi của anh như vô ý lại cố ý lướt qua môi của cô, tiếp xúc thân mật khiến Tần Phong cảm thấy máu trong người dâng lên, cơ thể khẽ chuyển động.
Cảm nhận được lửa nóng dưới môi của vợ yêu, Lâm Vũ Mặc nhẹ nhàng nở nụ cười, xem ra Tần Phong có cảm giác với anh.
Vì che giấu sự sợ hãi ở tim, Tần Phong đoạt lấy cái mâm, nói với Lâm Vũ Mặc: "Em tự rửa được, anh đi ra ngoài đi."
Lâm Vũ Mặc đột nhiên dùng sức đem Tần Phong ôm vào trong иgự¢, một bàn tay ôm chặt lấy eo của cô, một bàn tay ςướק lấy cái mâm trong tay Tần Phong, tà mị dưới đất cúi đầu thấp xuống, tựa vào bên môi Tần Phong nói: " Phong Nhi, anh yêu em. Em cũng yêu anh phải không?"
"Em mới không thèm thương anh." Tần Phong cúi mắt, kiên quyết phủ nhận.
" Phong Nhi, em đừng phủ nhận như thế. Thân thể của em đã nói cho anh biết, nó có cảm xúc với anh." Lâm Vũ Mặc cười xấu xa nói.
"Mới không có! Anh đừng nói càn." Tần Phong trợn to đôi mắt hạnh đầy mê người, nhìn Lâm Vũ Mặc.
"Ha ha ha! Anh có không nói càn, trong lòng Phong Nhi không phải rõ ràng nhất sao?" Lâm Vũ Mặc hướng về phía Tần Phong lộ ra nụ cười dịu dàng, tà mị chiếm lấy môi cô.
"Em yêu em Kiệt, Khả Nhi cũng thích em Khiệt, hai mẹ con chúng em cùng thích anh ấy, anh nên đứng sang một bên đi." Tần Phong chu cái miệng nhỏ nhắn nói. Nhớ tới Lâm Vũ Mặc đối với mình đã như thế nào, cô cũng không cam tâm, tại sao anh lại khiến cô tổn thương, còn muốn cô quay đầu lại. Cô càng muốn anh gấp gáp, càng muốn anh ghen tỵ.
"Em yêu em Kiệt?" Lâm Vũ Mặc đem thân thể Tần Phong ôm đến trước mặt mình, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Phong, tà mị mà cười nói, "Cái cô gái nhỏ này, em cho rằng anh ngốc nghếch dễ bị em lừa lắm sao? Sẽ không, anh có mắt để nhìn. Em và cậu ta chỉ có tình nghĩa chị em, anh sẽ không tin lời em. Phong Nhi, lòng của em chỉ có anh, anh có thể cảm nhận được điều đó.”
Nói xong, Lâm Vũ Mặc liền đem bàn tay tà ác bỏ vào trong иgự¢ Tần Phong, cảm nhận được tiếng tim cô đập rộn.
Tần Phong cảm thấy anh dường như mang theo một ma lực, xuyên thấu thân thể của cô, như thể sắp thiêu đốt cô. Máu trong người chạy loạn sau đó đè lên đáy tim, đi lạc mất, tâm cuồng loạn như thể lao ra khỏi иgự¢.
Cô vươn đôi bàn tay run rẩy cầm lấy tay Lâm Vũ Mặc, đỏ mặt nói: "Nó chỉ vì tự tôi lo lắng mà nhảy, chẳng có quan hệ gì với anh cả."
"Cô gái nhỏ không thật lòng." Lâm Vũ Mặc cuồng tiếu hôn lên cặp môi kia run rẩy của Tần Phong.
Non nớt như anh đào, hương thơm như cánh hoa, mang theo mê người dụ hoặc trái tim Lâm Vũ Mặc. Anh mãnh liệt, đem nụ hôn nhung nhớ năm năm qua trao cho cô.
Anh hung hăng giày xéo môi cô, bàn tay cũng không dừng việc vê vuốt thân thể Tần Phong, anh muốn để cho cô biết anh có thể đốt nóng cơ thể cô, chỉ có mình anh thôi. Tim của anh chỉ vì Phong Nhi mà đập mạnh, nhiệt tình của anh chỉ có mình Phong Nhi thiêu đốt.
"Ưmh a ừ" Tần Phong chỉ phản kháng nhẹ, liền thần phục dưới sức quyến rũ vô biên của Lâm Vũ Mặc. Cô chỉ có thể rên khẽ và đáp trả nụ hôn nóng bỏng của Lâm Vũ Mặc, hai gò má ửng hồng.
Thật lâu sau, Lâm Vũ Mặc mới buông Tần Phong ra, để khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ở trước иgự¢ mình.
"Tiểu Phong, em còn muốn phủ nhận sao?" Lâm Vũ Mặc hả hê hỏi.
"Cũng chỉ là nụ hôn thôi, một lát tôi sẽ đi tìm Trần Kiệt thử qua một chút, nhất định cũng chẳng thua gì anh!" Tần Phong vừa thở vừa nói.
"Không cho!" Lâm Vũ Mặc vừa nghe Tần Phong nói thế, trong lòng liền tràn đầy ghen tỵ, anh thét lớn lên, "Tiểu Phong môi em chỉ thuộc về anh, không cho người khác hôn em!"
"Hừ! Lâm Vũ Mặc, Tần Phong tôi là người tự do, tôi muốn hôn ai thì hôn người đó, không mượn anh xen vào!" Tần Phong chống nạnh bất mãn nói. Cái người Lâm Vũ Mặc này, vẫn bá đạo không ai bằng, luôn nghĩ cách khắc chế lòng cô, bá đạo xâm chiếm cơ thể cô.
"Tiểu Phong, nếu như em đi gặp người kia, anh sẽ đau lòng, thật rất đau lòng. Van xin em, đừng làm tổn thương anh, có được không?" Lâm Vũ Mặc mặt buồn bã nói.
"Tổn thương anh? Vậy tại sao ban đầu anh lại làm tổn thương tôi?" Tần Phong nghĩ đến chuyện này mà khổ sở cả đêm, trong mắt tràn đầy nước mắt.
"Thật xin lỗi, Phong Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi" Lâm Vũ Mặc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong lên, càng không ngừng ʍúŧ lấy những giọt nước mắt trong suốt của cô, nói xin lỗi. "Phong Nhi, xin em hãy tha thứ cho anh. Anh hiểu rõ việc dù cho anh có nói ngàn lời xin lỗi cũng chẳng thề đền bù tổn thương cho em. Em hận anh, thì đánh anh đi, hung hăng đánh anh, anh tuyệt không đánh trả lại."
"Anh cùng cô gái khác làm loại chuyện như thế, còn muốn tôi tha thứ cho anh! Xem như những chuyện đó chưa từng xảy ra?" Tần Phong chảy nước mắt nói. Lâm Vũ Mặc chẳng sạch sẽ gì, cô có thể rửa sạch cơ thể anh sao? Một chậu nước đã bị ô nhiễm, chẳng thể nào trở lại ban đầu.
"Không có, Phong Nhi, không phải anh đã giải thích với em rồi sao? Căn bản anh chưa từng chạm vào cô gái kia, đó là diễn trò, anh đã bỏ tiền mướn cô ấy cùng anh diễn một bộ phim. Lúc ấy anh ghen tỵ đến điên rồi, mới có thể lựa chọn làm như vậy. Hiện tại anh hiểu rõ sai lầm của mình rồi, Phong Nhi, đánh anh đi được không. Đánh xong, liền tha thứ cho anh được không?" Lâm Vũ Mặc lo lắng giải thích.
Anh nhất định phải giải thích rõ mọi chuyện, nếu không Phong Nhi càng hiểu lầm anh hơn. Lần trước gặp mặt, anh chỉ cố tỏ ra vui vẻ, chỉ lo cùng với cô không lưu luyến chuyện xưa, quên cả chuyện cần phải giải thích với cô, mới có thể khiến Phong Nhi một lần nữa dứt khoát rời khỏi anh. Cho nên lần này, vô luận như thế nào anh cũng sẽ nói rõ mọi chuyện với Phong Nhi.
"Điều anh nói có thật không?" Tần Phong có chút không dám tin tưởng, hỏi.
"Là thật, Phong Nhi, kể từ sau khi ở cùng em, anh chưa từng chạm qua bất cứ cô gái nào khác, cho dù là rời khỏi em, anh cũng chưa chạm qua ai cả. Anh vì Phong Nhi mà giữ thân như ngọc. Em nhất định phải tin tưởng anh!" Lâm Vũ Mặc thành khẩn nói.
"Cho dù anh không có chạm qua cô ta, việc ngày đó anh làm cũng rất ác độc, tôi không thể tha thứ cho anh" Tần Phong khóc lớn tiếng. Cho dù anh không động đến cô gái kia, anh cũng đã khiến cô tổn thương. Anh đuổi cô đi, anh để cho cô đau lòng, anh để cô không biết làm sao ngoài lựa chọn thoát đi. Tất cả đều là lỗi của Lâm Vũ Mặc!
" Phong Nhi, anh biết sai rồi. Về sau anh sẽ không như thế với em nữa." Lâm Vũ Mặc hôn những nước mắt của Tần Phong, thâm tình nói, "Phong Nhi, gả cho anh đi, hoàn thành hôn lễ năm năm trước của chúng ta, có được hay không?
"Hừ! Anh đã có tiền án rồi, phải lưu án quan sát." Tần Phong quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn lên, không thuận theo anh. Anh nghĩ có được cái gật đầu đồng ý của cô dễ dàng như thế sao, không dễ dàng như vậy."Ba người bình đẳng với nhau, em muốn quan sát, ai thích hợp nhất tôi sẽ gã cho người đó."
"Phong Nhi, anh là thích hợp nhất, em chọn anh đi. Chúng ta cũng đã có con rồi, chẳng lẽ em muốn Khả Nhi có thêm bố dượng sao?" Lâm Vũ Mặc cười, dụ dỗ Tần Phong, thật ra thì trong tim của anh đã khẩn trương ૮ɦếƭ rồi, tựa như đang đợi một bản án, chờ Tần Phong đáp án.
"Nhưng làm như thế nào em cũng thấy em Kiệt là thích hợp nhất? Cái kia mới gọi là yêu, lại chưa bao giờ thương hại em, dùng toàn tâm toàn ý đối đãi với em. Ừ. Giống như thật vậy! Em Kiệt là tốt nhất!" Tần Phong cố ý nói, kích thích Lâm Vũ Mặc.
Hừ!
Ai biểu anh năm đó lừa gạt em!
Ai biểu anh năm đó làm em tổn thương!
Em sẽ để anh ghen ૮ɦếƭ mới thôi!
Xem anh sau này có dám đối đãi không tốt với em không!
Thấy bộ dạng hoảng hốt của Lâm Vũ Mặc, trong lòng Tần Phong không khỏi vui mừng.
Lâm Vũ Mặc thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Phong, cho là cô thật muốn lựa chọn Trầm Kiệt, nóng lòng vô cùng.
Nếu những lời Tiểu Phong nói là thật, trong ba người bọn họ, chỉ có Trầm Kiệt không có thương hại Phong Nhi, nếu cô chọn cậu ta, có lẽ cũng sẽ lựa chọn thần tượng vạn người mê?
Haizzzz!
Anh nên làm cái gì để đoạt lại Tiểu Phong?
Chẳng lẽ xuống tay với Khả Nhi sao, Phong Nhi không phải đã nói rồi sao, Khả Nhi thích người nào làm cha của bé, cô sẽ gã cho người đó.
Đúng rồi, cứ quyết định như vậy đi.
Khả Nhi là con gái của anh, không thân mật với anh, lại đi yêu thương người khác, như vậy sao được!
Đứa bé này càng ngày càng đáng yêu, anh nhất định phải chinh phục bé!
Đến lúc đó Khả Nhi sẽ chọn anh, anh sẽ đem cả hai cô người đẹp về nhà?
Ha ha ha!
Càng nghĩ càng vui vẻ.
Khả Nhi là con gái của anh, chuyện này không ai có thể thay thế được.
Lâm Vũ Mặc nở nụ cười hả hê.
Trong phòng khách Lâm Khả Nhi đang thẩm định ai là cha của mình, nhưng bé chỉ quấn Đường Chá, gọi anh là cậu, làm nũng trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, cái miệng nhỏ nhắn càng không ngừng phát ra tiếng cười "Ha ha ha".
Khi Lâm Vũ Mặc bước ra từ phòng bếp, thấy cái miệng con gái nhỏ áp sát vào môi Đường Chá. Vội vàng tiến lên ôm lấy con gái nhỏ: "Tiểu bảo bối, gọi cha đi."
"Cha, ba đi chơi với mẹ đi, con chơi với chú Chá." Lâm Khả Nhi bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn nói. Bé vất vả lắm mới tìm được một điểm đáng yêu của chú Chá, đương nhiên là muốn chơi với anh. Bé chơi chưa đủ, dĩ nhiên không muốn buông tay.
"Khả Nhi, con không muốn cùng với cha đi thăm ông nội sao? Chúng ta lập tức đi được không?" Lâm Vũ Mặc đưa ra vấn đề hỏi.
"ông nội?" Lâm Khả Nhi có chút hơi khó hiểu nhìn Đường Chá, rồi lại nhìn cha của mình, hiện tại bé không muốn rời khỏi chú Chá, nhưng ông nội lại mang lực chú ý hơn với bé. Bé thật muốn xem ông nội trông như thế nào!
"Ừ, Khả Nhi. Nhất định ông nội sẽ yêu thương con vô cùng, bọn họ sẽ mua rất nhiều đồ chơi cho con!" Lâm Vũ Mặc dụ dỗ con gái, hôm nay anh nhất định sẽ khiến cho Khả Nhi gật đầu. Anh muốn mau chống mang con gái và Phong Nhi về nhà.
"Có thật không?" Lâm Khả Nhi tràn đầy chờ mong hỏi, "Con muốn cái gì, ông nội đều mua cho con sao?"
"Dĩ nhiên!" Lâm Vũ Mặc gật đầu một cái. Cha anh nhiều tiền như thế, hình như không có cái gì ông ấy không mua được cả.
"Tốt vậy! Cha, chúng ta đi luôn đi!" Lâm Khả Nhi hào hứng kéo tay Lâm Vũ Mặc đi ra ngoài.
"Khả Nhi, không vội. Chúng ta phải đợi mẹ cùng đi." Lâm Vũ Mặc kéo Lâm Khả Nhi lại, nói.
"Dạ." Lâm Khả Nhi không thể làm gì khác hơn là khẽ lên tiếng. Nếu còn phải lại đợi lát nữa mới đi, bé lại có thể tiếp tục chơi với chú Chá rồi. Vì vậy cũng tốt: "Cha, cha thả con xuống đi. Con muốn tìm chú Chá."
Lâm Vũ Mặc để con gái xuống, ngay lập tức bé nhào vào lòng Đường Chá.
"Chú Chá, ẵm ẵm." Lâm Khả Nhi đưa hai cánh tay ra, nói với Đường Chá, rất muốn được ở trong lòng anh.
"Khả Nhi ngoan." Đường Chá không nở cự tuyệt cô ái nhỏ, vì vậy bế bé lên đùi của mình.
"Chú Chá thật tốt!" Lâm Khả Nhi nặng nề hôn một cái thật kêu trên mặt Đường Chá, vui mừng nói.
"Khả Nhi, sao chỉ mãi chơi với Chú Chá thế, con quên ba Kiệt rồi sao?" Trầm Kiệt bất mãn nói. Khả Nhi quay đầu lại nhìn? Đang định dụ dỗ Trầm Kiệt, thế nào vừa nhìn thấy Đường Chá liền không để ý đến cậu nữa.
"Cha Thẩm phải chăm sóc mẹ, chú Chá để tự con chiêu đãi." Lâm Khả Nhi tựa như cô gái nhỏ thông minh nói. Lời của nói của bé khiến ba người đàn ông cười ha hả.
Bé đúng là một tiểu quý, dám nói tự chiêu đãi Đường Chá. Thật là một đứa trẻ đáng yêu!
Đường Chá yêu thương khẽ vuốt đầu Khả Nhi , trong lòng không khỏi nghĩ đến: Khả Nhi thật giống Phong Nhi ngày bé! Nghịch ngợm lại rất khả ái!
Trầm Kiệt đột nhiên che Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, làm bộ thương tâm nói với Lâm Khả Nhi: "Khả Nhi, con mà cha đau lòng rồi. haizzz, nếu Khả Nhi không cần cha nữa, cha phải đi tìm chị Tiểu Phong đây."
Nói xong cậu liền đi vào bếp.
Lâm Vũ Mặc thấy thế lập tức đi vào cùng cậu, anh mới không để cho Trầm Kiệt và Phong Nhi đơn độc độc mã ở chung một chỗ. Cậu là tình địch quá mạnh, khiến anh không thể không phòng bị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc