Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 42

Tác giả: Mộc Yêu

“Cha tại sao không cần Khả Nhi, là Khả Nhi không ngoan sao?” Lâm Khả Nhi chuyên chú nhìn Lâm Vũ Mặc, hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Những đứa bé khác đều có cha chỉ có cô là không có. Ở nhà trẻ, có bạn còn khi dễ cô, nói cô là đứa bé không có cha. Nếu hắn là cha cô, tại sao bây giờ mới xuất hiện? Chẳng lẽ là vì cha không thích Khả Nhi sao?
“Khả Nhi! Bảo bối của cha!” Lâm Vũ Mặc dùng một tay ôm thân thể nhỏ nhắn của con gái vào trong lòng. Lời nói của Khả Nhi khiến trong lòng hắn vừa chua vừa chát, nếu như có thể, làm sao hắn lại không muốn ở bên cạnh con gái a. “tâm can bảo bối của cha, không phải cha không nhớ con, mà là mẹ con bỏ đi, chạy trốn khiến cha không tìm được. Cha rất nhớ hai người, nếu biết hai người ở chỗ này, cha đã sớm tới.”
“Có thật không? Không phải cha không cần Khả Nhi sao?” Đôi mắt Lâm Khả Nhi hi vọng nhìn Lâm Vũ Mặc. Cô sợ, những gì cha nói chỉ là lừa gạt, sợ chớp mắt một cái, cha liền biến mất không thấy!
“Khả Nhi, sao cha lại không nhớ con chứ? Cha rất nhở con, rất yêu con.” Lâm Vũ Mặc đau lòng ôm thân thể nhỏ nhắn của con gái, mặc cho bi thương xâm nhập vào tim hắn.
Nếu như thời gian có thể quay lại, hắn nhất định sẽ không làm Tiểu Phong Nhi tổn thương, nhất định sẽ canh giữ bên người Tiểu Phong Nhi và Khả Nhi, bảo vệ họ, làm chỗ dựa cả đời cho hai người hắn yêu thương nhất.
“Cha!” Lâm Khả Nhi lúc này mói hài lòng ôm cổ của Lâm Vũ Mặc, hôn một cái thật nhiệt tình trên mặt hắn.
“Bảo bối!” Tình cảm sâu nặng giữa hai cha con cũng tự nhiên lộ ra.
Đúng lúc này, một hồi tiếng chuông cửa vang lên, Tần Phong vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, đi ra ngoài mở cửa.
“Phong Nhi tỷ, tặng chị.” Thẩm Kiệt đem một bó hoa hồng đỏ to đưa cho Phong Nhi, cũng nhiệt tình ôm lấy cô nói: “Phong Nhi tỷ, đây là lần cầu hôn thứ 99 rồi, gả cho em được không?”
“E hèm!” Lâm Vũ Mặc nghe Thẩm Kiệt nói vậy, không vui hừ nhẹ một tiếng. Thẩm Kiệt lúc này mới nhận thấy trong nhà có người đàn ông khác.
“Lâm Vũ Mặc?” Thẩm Kiệt nhìn thấy hắn liền ngây ngẩn cả người. tạ sao hắn lại ở chỗ này? Chẳng lẽ hắn tới đón Phong Nhi tỷ trở về sao?
“A! Thẩm tiên sinh mới tới. Mời vào.” Lâm Vũ Mặc làm ra bộ dáng chủ nhận, hướng Thẩm Kiệt nói. Ưu thế của hắn theo đà vượt lên trên Thẩm Kiệt.
Lâm Khả Nhi vừa thấy người tới là cha Thẩm cô sùng bái nhất, lập tức thoát khỏi vòng ôm của Lâm Vũ Mặc, chạy tới trước mặt Thẩm Kiệt. Cô đưa một đôi tay nhỏ bé non nớt ra, hướng Thẩm Kiệt nói: “Cha Thẩm, bế!”
Thẩm Kiệt lập tức bế Lâm Khả Nhi lên, âu yếm nói: “Tiểu Khả Nhi hôm nay có ngoan không? Có giúp mẹ không?”
Lâm Khả Nhi lập tức gật đầu lia lịa nói: “Có ạ, Khả Nhi rất ngoan. Khả Nhi còn giúp mẹ chiêu đãi khách.”
“Chiêu đãi khách?” Thẩm Kiệt không hiểu nhìn Lâm Khả Nhi.
Chỉ thấy cô bé lắc cái đầu nhỏ nói: “Chính là người này nha, chú ấy nói chú ấy là cha con.”
“Ồ! Thì ra đây mới là “khách” đấy!” Thẩm Kiệt vì lời nói của Lâm Khả Nhi mà khẽ cười, hắn còn cố ý nói chữ “khách” rất nặng, hướng Lâm Vũ Mặc thị uy, muốn nói cho Lâm Vũ Mặc biết, trong lòng Lâm Khả Nhi, Lâm Vũ Mặc hắn chỉ là một người khách.
Quay ra nhìn Lâm Vũ Mặc một chút, Lâm Khả Nhi nhếch khóe miệng, ngọt ngào nói: “Chẳng qua, con vẫn thích Thẩm cha nhất, cha nhất định phải làm cha của con nha.”
Thẩm Kiệt nghe vậy, mừng rỡ, Tiểu Khả Nhi thật là đáng yêu. Hắn nặng nề hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn của Tiểu Khả Nhi, vừa hôn vừa nói: “Cha Thẩm nhất định sẽ cố gắng, sẽ không để cho Tiểu Khả Nhi thất vọng.”
“Khả Nhi, tới đây!” Lâm Vũ Mặc bất mãn nhìn tiểu bảo bối của hắn thân mật như vậy với Thẩm Kiệt, trong lòng không khỏi không vui. Khả Nhi thế nhưng thích Thẩm Kiệt hơn hắn, làm sao có thể như vậy? Ngộ nhỡ Tần Phong nghe lời Tiểu Khả Nhi nói, gả cho Thẩm Kiệt, vậy hắn phải làm thế nào a?
Không được, hắn nhất định phải đem tình cảm của Tiểu Khả Nhi đoạt lại. Bảo bối của hắn sao có thể nhận tình địch làm cha?
“Con không muốn!” Lâm Khả Khi nhìn khuôn mặt lo lắng ảo não của cha, le lưỡi một cái, làm mặt quỷ. Cha dữ như vậy, cô mới không thèm để ý tới hắn! Trừ phi hắn cũng thương cô giống như cha Thâmr, nếu không, hắc hắc, đừng trách cô không nhận hắn!
“Tiểu Phong Nhi, tới đây!” Thấy con gái bất động, Lâm Vũ Mặc liền chuyển mục tiêu sang Tiểu Phong Nhi.
“Thẩm Kiệt, mau vào thôi, cơm đã làm xong rồi, chỉ chờ em tới thôi đấy.” Tần Phong căn bản không thèm để ý đến hắn, ngược lại cưới nói với Thẩm Kiệt.
Ba người vừa nói vừa cười đi vào phòng ăn, lưu lại Lâm Vũ Mặc ão ão đứng trong phòng khách, không ai để ý.
Đây là chuyện gì a? Lã bà cũng con gái của hắn thế nhưng đều hướng về phía tình địch!
Thẩm Kiệt thả Tiểu Khả Nhi xuống ghế, liền theo Tần Phong vào bếp giúp một tay. Sau khi hai người bưng hết đồ ăn ra, Tần Phong mở đôi mắt to vô tội nói với Lâm Vũ Mặc: “Lâm Vũ Mặc, sao anh còn chưa đi?”
Lâm Vũ Mặc giận đến trợn to hai mắt, bất mãn nhìn ba người giống như người một nhà ngồi ăn cơm. Đột nhiên hắn nở nụ cười: “Ai nói anh phải đi? Tiểu Phong Nhi em làm nhiều món ngon như vậy, anh không ăn quả thật là lẵng phí. Anh nghĩ hôm nay anh nên lưu lại giúp em xử lý chúng mới phải.”
Lâm Vũ Mặc nói xong liền nghênh ngang ngồi vào bàn ăn, cũng không đợi Tần Phong đồng ý, liền cầm đũa lên, gắp một khối thịt nướng ăn, vừa ăn vừa than thở không dứt: “Ăn ngon! Thật là quá ngon rồi! Anh rốt cuộc lại được ăn những món ăn do Tiểu Phong Nhi nấu.”
Nhìn bộ dáng người kia thật giống như đã đói bụng mấy chục năm, Tần Phong không khỏi lắc đầu cười bất đắc dĩ. Hắn vẫn bá đạo như vậy, năm năm rồi, thế nhưng một chút thay đổi cũng không có.
“Kiệt, em mau ngồi đi. Nếu không lát nũa chỉ sợ không còn gì.” Tần Phong cười duyên hướng Thẩm Kiệt nói. Nhìn bộ dạng Lâm Vũ Mặc ăn như hổ đói, chỉ thiếu chưa đem cả bàn thức ăn này cho vào bụng a.
“Ừm, Phong Nhi tỷ, chị cũng ăn đi.” Thẩm Kiệt cười, cũng Tần Phong ngồi xuống.
Hai người bọn họ ngồi chung một hỗ làm trái tim Lâm Vũ Mặc đau nhói. Hắn không cam lòng đứng lên, đi tới ghế bên trái Tần Phong, ôm Tiểu Khả Nhi lên, sau đó ngồi xuống. Sau khi đặt con gái lên đù*, Lâm Vũ Mặc bừng bừng khí thế nói: “Tiểu Phong Nhi, cha bón cho con.”
“Hi hi hi, cha, con không phải đứa bé nữa.” Lâm Khả Nhi cười xấu xa nói. Cha muốn ngồi gần mẹ cũng không cần tìm lý do như vậy chứ? Lại xem cô lại đứa bé ba tuổi.
Lâm Vũ Mặc xấu hổ cười, lập tức nói: “Tiểu bảo bối, cha thích ôm con.”
Nói xong, hắn còn chủ động gắp một chén nho thức ăn, lấy lòng cô con gái nhỏ: “Khả Nhi, ăn nhiều một chút. Cha không biết con thích ăn gì, con tự mình chọn nha. Không thích ăn thì để lại cho cha.”
Có người phục vụ, Lâm Khả Nhi cũng tự nhiê mừng rỡ. Cô chỉ vào món ăn cách cô xa nhất nói: “Cha, con muốn ăn cái đó.”
“Được, cha gắp cho con.” Lâm Vũ Mặ cười, gắp thức ăn cho con gái. Vừa gắp còn không quên thị uy trừng mắt nhìn Thẩm Kiệt một cái.
Thẩm Kiệt còn chưa có phản ứng gì, Tần Phong đã lên tiếng, cô gắp một miếng thức ăn thả vào bát Thẩm Kiệt, cười dịu dàng nói: “Kiệt, đây là món em thích nhất, em phải ăn nhiều một chút, nếu không công việc bận rộn như vậy, sao chịu nổi?”
Lâm Vũ Mặc thấy vậy, ghen tỵ cong môi lên nói với Tần Phong: “Tiểu Phong Nhi, đó cũng là món anh thích ăn nhất, anh cũng muốn.”
Tần Phong nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên nói: “Muốn sao khong tự mình gắp?” Hắn muốn cô phục vụ hắn, nằm mơ đi!
Lâm Vũ Mặc giận đến *** cũng phập phồng, bất mãn nhìn Tần Phong.
“Lâm tiên sinh, muốn ăn gì thì tự gắp a! Dù sao nhiều món ăn như vậy, chúng ta cũng ăn không hết.” Thẩm Kiệt khẽ cười nói. Hắn nghiễm nhiên dùng giọng điệu của nam chủ nhân nói với Lâm Vũ Mặc.
“Hừ!” Lâm Vũ Mặc bất mãn hừ lạnh một tiếng, tức giận gắp một tiếng thức ăn to, nhai ngầu nghiến như muốn làm cho hả giận. Phản ứng của hắn làm cho ba người còn lạ đều mỉm cười.
“Cha, KHả Nhi gắp cho cha a!” Lâm Khả Nhi cười duyên nói. Cô vươn cánh tay nhỏ bé non nớt ra, gắp một viên tôm chiên đưa tới khóe miệng Lâm Vũ Mặc.
Lâm Vũ Mặc cảm động há mồm nuốt xuống, hắn ôm chặt cô con gái bé bỏng, cảm động nói: “Tiểu bảo bối của cha thật ngoan. Cha thật yêu con.”
“Hi hi hi, Lâm Khả Nhi con là mỹ nhân người gặp ngươi yêu nha! Người nào gặp qua con cũng đều yêu con đấy!” lâm Khả Nhi kiêu ngạo nói.
“Đúng, tiểu bảo bối của cha là tiểu công chúa ai gặp cũng mến, nếu ông bà nội nhìn thấy con, không biết sẽ vui mừng thế nào đây?”Lâm Vũ Mặc cưng chiều xoa đầu nữ nhi nói. Mấy năm nay, mẹ hắn sắp đem lỗ tai hắn mài chai, ngày ngày, bà đều ghé vào lỗ tai hắn nói phải tìm về cháu nội bảo bối cùng con dâu của bà.
“Ông bà nội? Cha, con có ông bà nội sao?” Lâm Khả Nhi H**g phấn thiếu chút nữa thét chói tai. Nguyên tưởng rằng cô ngay cả cha cũng không có, hiện tại chẳng những có cha, mà ngay cả ông bà nội cũng có. Cô cảm thấy mình thật hạnh phúc a!
“Đương nhiên là có. Bọn họ rất mong đợi được nhìn thấy Tiểu Khả Nhi về nhà.” Lâm Vũ Mặc gật đầu, cười hỏi: “Khả Nhi, con có muốn về nhà gặp ông bà nội không?”
“Có, con muốn đi!” Lâm Khả Nhi H**g phấn vỗ tay nhỏ bé nói: “Cha, chúng ta đi luôn bây giờ có được không?”
Lâm Vũ Mặc ngẩng đầu lên, nhìn Tần Phong đang yên lặng ăn cơm sau đó cười nói với con gái: “Tiểu bảo bối, cha cũng rất muốn hiện tại liền dẫn con đi gặp ông bà nội, nhưng phải có sự đồng ý của mẹ a. Nếu mẹ không đi, cha cũng ở lại chỗ này. Bởi vì cha không thể rời bỏ mẹ, cha muốn cùng mẹ ở chung một chỗ. Nếu như mẹ đồng ý theo chúng ta về nhà, cha mới có thể mang theo Khả Nhi về thăm ông bà nội nha!”
“Ồ!” Lâm Khả Nhi nhẹ ồ một tiếng, cô đáng thương nhìn mẹ hỏi: “mẹ, có thể không, con rất muốn đi gặp ông bà nội nha.”
“Tiểu Khả Nhi.” Nhìn ánh mắt chờ mong của con gái, tần Phong không đành lòng cự tuyệt, cô chỉ có thể trả lời qua loa chiếu lệ: “Hiện tại mẹ không rảnh, đợi khi nào rảnh rỗi, mẹ đi cùng với con được không?”
“Không được, mẹ, con muốn đi hôm nay.”Lâm Khả Nhi không thuận theo nói. Cô muốnlaapj túc gặp ông bà nội a!
“Tiểu Phong Nhi, em nhẫn tâm nhìn Khả Nhi đau lòng sao?” Lâm Vũ Mặc nhìn Tần Phong, thật giống như nếu Tần Phong cự tuyệt sẽ là chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
“Sao anh không đưa một mình tiểu Khả Nhi đi a? Sao cứ nhất định phải mang theo tôi?” Tần Phong trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc nói.
“Tiểu Phong Nhi, lần này, dù em có nói gì, anh cũng không rời khỏi em. Ngộ nhỡ anh vừa đi, em lại chạy mất thì anh biết làm sai? Muons đi, liền cùng đi.” Lâm Vũ Mặc kiên định nói.
Lần trước ở bệnh viện, hắn cũng chỉ đi ra ngoài mua thức ăn, Tiểu Phong Nhi liền đi khỏi,một lần đi chính là năm năm. Năm năm a, hại hắn tìm cô thật khổ. Lần này, hắn đã có kinh nghiệm, hắn nhất định sẽ một tấc không rời , sông bên cạnh tiểu Phong Nhi.
“Mẹ, mẹ đồng ý đi!” Lâm Khả Nhi lắc tay tần Phong, năm nỉ.
Nhìn khuôn mặt chờ mong của con gái, Tần Phong đành phải thỏa hiệp nói: “Được rồi.”
“Mẹ vạn tuế!” Lâm Khả Nhi H**g phấn in một nụ hôn lên gương mặt Tần Phong, lớn tiếng thét.
Lâm Vũ Mặc nghe thấy Tần Phong đồng ý, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Kiệt nhìn một nhà ba người, cảm thấy mình trở thành người dư thừa, tim hắn không khỏi nhói lên.
*************
Công việc của Kiệt đã tạo thành thói quen nghĩ ngơi không theo quy luật của hắn, một khi đã làm việc liền quên cả ăn cơm và nghỉ ngơi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể hắn sao chịu nổi a?
“Kiệt, về sau không cần làm việc vất vả như vậy. Em bây giờ cũng đau có thiếu tiền, nhận ít phim thôi, ít đi một bộ cũng được.” Tần Phong nhìn hắn, đau lòng nói.
“Ừm, chờ chụp xong bộ hình này, em liền xin nghỉ với đạo diễn, dẫn chị và Khả Nhi đi du lịch.” Thẩm Kiệt nắm tay tần Phong nói. “Phong Nhi tỷ, em đã nhìn trúng một ngôi biệt thự, hôm nào chị cùng đi xem với em đi, nếu như chị thấy thích, chúng ta liền mua lại.”
“Thẩm tiên sinh, anh mua nhà sao phải kêu Tiểu Phong Nhi đi cùng?” Lâm Vũ Mặc bất mãn, giễu cợt nói.
“Tại sao không thể mang Phong Nhi tỷ đi cùng? Sau này, Phong Nhi tỷ sẽ trở thành nữ chủ nhân của ngôi biệt thự, đương nhiên phải được chị ấy gật đầu mới được.” Thẩm Kiệt nhướn mày nhìn Lâm Vũ Mặc.
“Nữ chủ nhân? Tôi nghĩ anh đừng nằm mỡ giữa ban ngày nữa, Tiểu Phong Nhi là lão bà của tôi.” Lâm Vũ Mặc khí phách mười phần nói. Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, hắn cũng muốn mang Tiểu Phong Nhi về nhà. Cô chỉ có thể là vợ của Lâm Vũ Mặc hắn. Những người khác, đứng sang một bên đi
“Lão bà của anh? Lâm Vũ Mặc, Tần Phong tôi tự do, khi nào thì trở thành lão bà của anh?” Tần Phong bất mãn nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc.
“Em không phải đã sớm đồng ý sao? Nếu không phải em rời đi, chúng ta đã sớm trở thành vợ chồng rồi. Anh vẫn vì em mà cất giữ vị trí Lâm phu nhân đấy.” lâm Vũ Mặc tà mị dựa vào trước mặt Tần Phong nói.
“Hôn lễ của chúng ta đã sớm hủy bỏ rồi. Anh muốn cười người nào cung không kiên quan đến tôi. Lâm Vũ Mặc, vị trí Lâm phu nhân vẫn là lưu lại cho người khác đi? Tần Phong tôi không hiếm của lạ.” Tần Phong đẩy khuôn mặt của Lâm Vũ Mặc ra mà nói.
“Lâm Vũ Mặc, anh nghe rõ chưa! Tôi nghĩ người nên hết hi vọng phải là anh mới đúng.” Thẩm Kiệt đưa tay ôm lấy bả vai Tần Phong, hướng Lâm vũ Mặc thị uy nói.
“Nơi này không có chỗ cho anh nói chuyện!” Lâm Vũ Mặc trợn mắt nhìn Thẩm Kiệt một cái, cánh tay đặt trên bả vai Tiểu Phong Nhi kia, giống như cây gai đâm vào trong mắt hắn, thật khó chịu. Hắn hận không thể xông lên, đem tay của Thẩm Kiệt đẩy ra.
“Tiểu Phong Nhi, ba mẹ vẫn đợi em trở về, chẳng lẽ em không nhớ họ một chút nào sao?” Lâm Vũ Mặc sử dụng kế cầu tình, dùng tình cảm để làm Tần Phong cảm động.
Lời Lâm Vũ Mặc nói khiến Tần Phong nhớ lại Lâm mẫu mặc dù không thỏa thích nói cười nhưng cũng rất dễ gần, cùng Lâm phụ vô cùng yêu thương cô. Cô đã từng coi họ như ba mẹ ruột của mình mà yêu thương, nhưng bởi vì Lâm Vũ Mặc mà cùng họ chia lìa. Cô cũng rất nhớ bọn họ a, không hiện hai người hiện tại thế nào? Nhất định vẫn còn rất *** đi. Cô thật hâm mộ tình cảm vợ chồng giữa Lâm mẫu và Lâm phụ, tại sao cô không thể có được niềm hạnh phúc như vậy đây?
Tần Phong có chút ưu thương nghĩ.
“Lâm Vũ Mặc, đừng dùng trưởng bối đến nói chuyện. Hai chúng ta, bằng bản lĩnh của mình, xem ai có thể theo đuổi được Phong Nhi tỷ.” Thẩm Kiệt bất mãn kháng nghị. Hắn có chút khinh thường cách làm của Lâm Vũ Mặc. thế như muốn dựa vào cha mẹ để tranh thủ sự đồng tình của Phng Nhi tỷ.
“Hừ! Bằng bản lĩnh của mình? Tôi nghĩ cậu ngay cả tư cách cạnh tranh với tôi cũng không có chứ nói gì đến chuyện theo đuổi Tiểu Phong Nhi. Tiểu Phong Nhi căn bản không có yêu cậu, người cô ấy yêu là tôi. Cậu vẫn nên từ bỏ cái ý nghĩ đó đi, ngoài kia, có rát nhiều người phụ nữ yêu cậu, sao cậu không đi tìm các cô áy đi!”
Thẩm Kiệt là siêu sao thần tượng của tất cả phụ nữ Châu Á, không biết có bao nhiêu thiếu nữ điên cuồng yêu hắn. Hắn còn sợ không tìm được người yêu sao? Lại tới đây giành Tiểu Phong Nhi với hắn.
“Vườn hoa tươi mặc dù rất kiều diễm nhưng tôi chỉ muốn một mình Phong Nhi tỷ.” Thẩm Kiệt kiên định, nhàn nhã nói. Vẻ mặt hắn đối lập với mẻ mặt lo lắng của Lâm Vũ Mặc, khiến Lâm Vũ Măch càng trở nên nóng lòng.
Tiểu Phong Nhi của hắn sao mà mê người như vậy a?
Nếu cô bình thường hơn một chút, có lẽ sẽ không có nhiều tình địch tranh giành với hắn như vậy.
Đang lúc Lâm Vũ Mặc và Thẩm Kiệt giằng co, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Sẽ là ai tới đây?
Tần Phong vừa mới mở cửa ra, liền bị một đôi tay cường tráng ôm vào ***.
“Phong Nhi, anh rốt cuộc cũng tìm được em.” Đường Chá kích động nói.
“Đường Chá?” Thanh âm run rẩy của Tần Phong khẽ gọi tên hắn. Cô thật kông ngờ, cô còn có thể nhìn thấy Đường Chá. Không biết mấy năm nay hắn sống có tốt không, ba của hắn bởi vì nhiềut ội danh chồng chất đã bị xử tù chung thân. Không biết hắn co hận cô hay không?
Tần Phong cẩn thận nhìn khuôn mặt anh tuấn thêm phần thành thục của hắn, trong lòng tràn đầy chua xót. Đối với Đường Chá, mặc dù không có hận ý, nhưng cô vẫn không tránh khỏi đau lòng vì tội ác của Đường phụ.
“Phong Nhi, là anh!” Đường Chá ôm thật chặt hông cô, kích động nói: “Phong Nhi, mấy năm nay anh tìm em thật cực khổ.”
“Đường Chá. Anh còn tìm em làm gì. Gặp nhau chi bằng không gặp, gặp mặt sẽ chỉ làm em nhớ đến hận ý đối với Đường phụm khiến hai người chúng ta đều khổ sở. Anh vì sao không thể buông tha cho cả hai chúng ta đây?” Tần Phong rơi nước mắt, thì thào.
“Phong Nhi, không nhìn thấy em, anh cồn khổ sở hơn.” Đường Chá đau lòng nhíu chặt hai hàng lông mày. “Phong Nhi, chẳng lẽ chúng ta không thể bỏ qua thù hận sao? Ba anh đã bị trừng phạt về những gì ông ấy làm, chuyện đã qua nên để cho nó trở thành quá khứ. Tương lai, chúng ta cũng nhau làm lại được không?”
“Đường Chá?” Tần Phong không ngừng lắc đầu, lệ rơi đầy mặt. Cô sao có thể quên chứ? Quên đi ba đã ૮ɦếƭ thảm thế nào, quên đi những vết thương khi mất người thân, quên đi cô cơ hồ đã không có chỗ nương tựa, cô sao có thể quên chứ!
Lâm Vũ Mặc đặt Tiểu Khả Nhi xuống, đi tới cửa, kéo Tần Phong vào trong *** mình, mang theo địch ý hướng Đường Chá nói: “Đường tiên sinh, xin đừng chạm vào nỗi đau trong lòng Tiểu Phong Nhi!”
“Lâm Vũ Mặc, không ngờ động tác của anh thật mau a.” Đường Chá rất hối hận không thể chạy đến nơi này nhanh hơn một chút. Lần này, hắn lại chậm hơn Lâm Vũ Mặc một bước. Sao hắn luôn xui xẻo như vậy đây? Hắn muốn là người đầu tiên tìm thấy Phong Nhi, hắn muốn dùng tình cảm của mình ủ ấm trái tim lạnh lẽo của Phong Nhi, khiến hàn băng trong lòng cô tan chảy.
Hắn và Phong Nhi trở thành kẻ thù truyền kiếp đã dựng lên bức tường ngăn cách hai người, hắn muốn dùng tình yêu vĩnh cửu nàyddaayr ngã bức tường kia. Nếu như Phong Nhi là Juliet, vậy hắn phải sinh ra là Romeo.
“Đường tiên sinh cũng không chậm a!” Lâm Vũ Mặc nhướn mày nói.
“Lâm Vũ Mặc, Đường Chá, hai người không cần vừa thấy mặt đã cãi nhau.” Tần Phong bịt lỗ tai, bất mãn nói. Hiện tại lòng cô rất loạn, không ngờ ba người cô yêu, ba người yêu cô hiện tại đều tụ tập tại đây.
“Phong Nhi, bọn anh không cãi nhau, em đừng giận.” Lâm Vũ Mặc vỗ nhẹ sau lưng Tần Phong, an ủi cô.
Vẫn đứng một bên xem trò vui, Lâm Khả Nhi mở to đôi mắt ngây thơ nhìn người đàn ông mới tới. Dáng dấp người đang ông này thật có sức quyến rũ a! Mặc dù không đẹp trai bằng cha Thẩm, nhưng so với cha Thẩm đẹp trai, chắc chắn là rất tài giỏi.
Cô nhìn Đường Chá không chớp mắt, tràn đầy tò mò ôm chân hắn hỏi: “Chú, chú tên là gì a?”
Đường Chá lúc này mới chú ý tới trong nhà còn có một cô bé, đôi mắt nhanh như chớp lưu chuyển, thật đáng yêu. Hắn bế Tiểu Khả Nhi lên, dịu dàng nói: “Chú tên là Đường Chá, là bạn của mẹ cháu. Cháu có thể gọi chú là chú Đường.”
“Chú Đường? Đừng, anh Chá dễ nghe hơn, cháu gọi chú là anh Chá tốt lắn. Anh Chá, em tên là Lâm Khả Nhi, anh có thể gọi em là Tiểu Khả Nhi.” Lâm Khả Nhi lắc cái đầu nhỏ, cười nói.
“Ha ha ha! Đường Chá, anh so ra kém tôi một bậc rồi.” Thẩm Kiệt cười ha ha nói. “Tiểu Khả Nhi gọi tôi là ch Thẩm, lại gọi anh là Chú Chá, thật là thú vị a. Xem ra trước mặt Tiểu Khả Nhi anh cũng mất đi ưu thế, Cô bé không nhớ anh từng làm cha nó a!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc