Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 37

Tác giả: Mộc Yêu

"Tiểu yêu tinh! Cô cười cái gì? Còn không cút cho tôi!" Mã Diễm Lệ bị nụ cười trên mặt Tần Phong chọc giận, thẹn quá thành giận nói. .
"Mã Diễm Lệ, cô đừng quá phận! Nếu cô dám bất kính với Phong Nhi, cũng chớ trách tôi trở mặt!" gương mặt tuấn tú của Đường Chá lạnh xuống, mỗi câu nói đều ngụ ý uy hiếp Mã Diễm Lệ.
Mã Diễm Lệ nghe được lời Đường Chá nói, có chút khiếp đảm trốn vào trong *** Đường Thanh Vân, mềm mại nói: "Thanh Vân, em thật đáng thương, người nào cũng có thể trèo lên đầu em ngồi hết."
Đường Thanh Vân bị lời nói của Mã Diễm Lệ trêu chọc. Lòng anh trở nên tức giận, lớn tiếng quát con trai: "Đường Chá, nói xin lỗi dì ngay."
"Hừ!" Đường Chá hừ lạnh một tiếng, ôm Tần Phong ngồi vào bàn ăn, bắt đầu dịu dàng dụ dỗ Tần Phong.
"Phong Nhi, nếm thử một chút cháo đi, xem nó có hợp khẩu vị của em không. Đây chính là anh đặc biệt phân phó đầu bếp nấu cho em đó." Đường Chá thổi nguội một muỗng cháo, dịu dàng đưa đến bên môi Tần Phong.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phong khẽ mở ra, đem cháo trong muỗng nuốt vào, cô cười duyên gật đầu một cái: "Đường Chá, ăn thật ngon."
"Thích thì ăn nhiều một chút đi." Đường Chá tiếp tục đút Tần Phong, giống như hoàn toàn không đem ba và mẹ kế đang ngồi đối diện để vào mắt.
"Phản, thật là phản! Cái thằng nghiệt tử này!" Đường Thanh Vân bị tức đến cả người run rẩy, bị con trai xem như không nhìn thế, thế thì mặt mũi của ông còn có thể để đâu được nữa? "Cô đuổi cô ta ra ngoài! Đứa bé trong bụng cô ta, Đường Thanh Vân vĩnh viễn cũng không thừa nhận! Cô đừng có vọng tưởng đến chuyện sẽ lấy con trai tôi, tôi không chấp nhận! Con còn muốn là con trai của Đường Thanh Vân, thì ngoan ngoãn chia tay với cô ta. Đem cô ta đuổi đi, ba không muốn nhìn thấy mặt cô ta!"
Đường Chá ưỡng ***, hướng về phía ba Đường nói: "Ba, nếu như ba bắt buộc đuổi Phong Nhi đi, vậy thì xem như đã đuổi con đi!"
"Con cho rằng ba không dám sao?" Ba Đường bị con trai ép đến đường cùng, căm ghét nói.
"Vậy thì tốt, ba, con và Phong Nhi sẽ rời khỏi nhà này. Từ đây về sau, con sẽ không bước vào cái nhà này một bước, trừ phi ba có thể tiếp nhận Phong Nhi." Đường Chá đứng lên, kéo Tần Phong đi ra bên ngoài.
"Con! Nghiệt tử! Thằng con bất hiếu!" Đường Thanh Vân luôn miệng lối, nhưng cũng chẳng ngờ sự việc lại đến nông nổi này.
Ông chỉ có thể đứng nhìn con trai mình dẫn con nhỏ ૮ɦếƭ tiệt kia ra khỏi cổng lớn. Nhìn bóng dáng của hai người càng ngày càng xa, một chút muốn dừng lại cũng không có. Tâm Đường Thanh Vân hoảng lên, ông tóm lấy tay Mã Diễm Lệ nói: "cô còn không mau đi giữ Đường Chá lại cho tôi!"
"Ồ! Được." Mã Diễm Lệ chỉ đành phải nghe lời, đứng lên, đuổi theo.
"Đường Chá, cậu đứng lại, ba cậu muốn cậu trở về!" Mã Diễm Lệ thở không ra hơi đứng ở trước mặt của Đường Chá và Tần Phong, nói với Đường Chá.
"Cô nói cho ba tôi biết, coi như ông ta mất đứa con trai này đi." Đường Chá lạnh lùng nói xong, kéo Tần Phong lại tiếp tục đi về phía trước.
"Đứng lại!" Đột nhiên nghe được giọng nói hung ác của ba Đường "Ba đồng ý với thỏa thuận của con thì sao?"
Ba Đường vẫn không thể bỏ con mình được, ông chỉ có một đứa con trai duy nhất, làm sao có thể cắt đứt quan hệ với nó? Hiện tại ông có thể tạm thời đồng ý thỏa thuận với Đường Chá, về phần cô gái kia, về sau từ từ lại sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
"Ba muốn con trở về, một tuần sau, con sẽ cử hành hôn lễ với Phong Nhi. Ba không đồng ý, con quyết không trở về." Đường Chá đưa ra yêu cầu với ba của mình.
"Được, ba sẽ cho người an bài việc kết hôn của con." Ba Đường cắn răng gật đầu đồng ý.
Lúc này, trên mặt Đường Chá mới hiện ra vẻ tươi cười, anh dắt tay nhỏ bé của Tần Phong, dịu dàng nói: "Phong Nhi, chúng ta về nhà thôi."
Tần Phong gật đầu một cái.
Về chuyện hôn lễ của cô và Đường Chá hôn lễ, cô đương nhiên hy vọng sẽ có được sự chấp thuận của người lớn. Nếu như ba Đường cố ý muốn tách cô và Đường Chá ra, cô cũng chẳng biết nên làm thế nào.
Cô yêu, nhưng cô biết mình phải tự chủ.
Buổi chiều, Đường Chá hứng thú mang theo Tần Phong đi xem áo cưới và chụp mình. Bởi vì Tần Phong mang thai, cho nên họ chỉ chụp những bức ảnh chính và áo cưới cũng phải thoải mái nhất. Mặc dù như thế, khi buổi chụp ảnh kết thúc, Tần Phong cũng mệt mỏi khá nhiều
Biết cô sắp không kiên trì được nữa rồi, Đường Chá ôm lấy cô, thân thiết nói: "Phong Nhi, mọi chuyện đã hoàn thành, chúng ta về nhà thôi."
"Ừ." Tần Phong dí dỏm cười một tiếng.
Đường Chá quả thật coi cô như đóa hoa trong nhà kính, chỉ ***ng sẽ hỏng ngay, chỉ sợ không cẩn thận, sẽ khiến cô bị thương. Cái cẩn thận ấy khiến cho cô vô cùng cảm động
Kể từ Tần Phong gật đầu đồng ý kết hôn, Đường Chá liền mãnh liệt yêu cầu Tần Phong phải đeo đôi bông ngọc của anh. Anh còn tự mình giúp cô đeo, dịu dàng cười nói: "Phong Nhi, về sau ngàn vạn lần không được tháo nó xuống. Đây là biểu tượng chứng minh tình yêu của chúng ta, em đã là vợ của anh. Em bảo vệ nó, đồng nghĩa với việc em bảo vệ tình yêu của chúng ta. Phong Nhi, anh yêu em!"
"Đường Chá!" Tần Phong thật là cảm động.
Vài ngày sau, tất cả báo chí đồng loạt đăng tin công tử Tập đoàn Đường Thị sẽ kết hôn với nữ cô nhi tên Tần Phong. Trong lúc nhất thời đã tạo thành một trận chấn động. Dân chúng đều đem bọn họ ví von với câu chuyện hoàng tử và lọ lem.
Không biết đám phóng viên sao lại thần thông quảng đại như vậy, thậm chí ngay cả chuyện bọn họ từng học chung và mọi chuyện ngày bé đều biết rõ. Đem đoạn chuyện xưa viết thành câu chuyện cảm động lòng người, chính là một bạch mã hoàng tử gặp gỡ một nữ cô nhi, vừa thấy đã yêu, gặp lại một câu chuyện đau lòng. Chuyện quá khứ của bọn họ nằm trong tay phóng viên, thế nhưng biến thành một giai thoại tình yêu, khiến cho nhiều cô gái vô cùng cảm động. Họ cũng hận không thể là nữ chính trong câu chuyện đó như Tần Phong, được người lạnh lùng như Đường Chá yêu.
Bài báo này không chỉ dừng lại ở việc phát hành ở Canada, mà nó còn trở thành giai thoại trong cộng đồng người Hoa.
Ngày này, Lâm Vũ Mặc đang ngồi ăn điểm tâm sáng, thói quen của anh là vừa ăn vừa xem báo. Đột nhiên ánh mắt của anh bị tấm ảnh ngọt ngào trên bài báo làm cho hấp dẫn
Hai tay anh run rẩy mở tờ báo ra, cặp mắt nhìn chằm chằm vào tiêu đề bài viết: "Câu chuyện của Bạch mã hoàng tử và Cô bé lọ lem" . Đọc xong bài báo trên, Lâm Vũ Mặc tức giận đấm một quyền lên bàn: "Đây không phải là thật! Làm sao Phong Nhi có thể sẽ gả cho Đường Chá? Trong bụng cô còn đang mang đứa bé của tôi, cô lại dám để người khác làm ba của con tôi! Tôi không cho phép!"
Anh đứng lên, vội vã dọn dẹp hành lý, vừa dọn dẹp, vừa khổ sở tự lẩm bẩm: "Phong Nhi, em thật nhẫn tâm, lại dám bỏ anh đi như thế! Anh sẽ đi ngăn cản các người, em quyết sẽ không để cho hai người được lấy nhau!"
Xách theo hành lý đơn giản, Lâm Vũ Mặc vội vã chạy tới sân bay, anh lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn hai mươi giờ nữa là đến hôn lễ của Tần Phong và Đường Chá, không biết anh có để kịp để ngăn cản không nữa.
Ngồi ở phòng chờ, anh đột nhiên nhớ đến một thứ gọi là điện thoại. Tiếp điện thoại xong, trên mặt Lâm Vũ Mặc lộ ra nụ cười tà mị, bộ dáng của người chắc thắng.
"Ha ha ha! Thật là trời cũng giúp tôi! Đường Chá, xem hai người có vui vẻ được không?" Lâm Vũ Mặc không hề hoảng hốt nữa, ngược lại tràn đầy tự tin nở ra một nụ cười sâu xa.
Hôm nay là ngày kết hôn của Tần Phong và Đường Chá, sáng sớm cô đã lên xe hoa đi đến giáo đường. Tâm tình có chút khẩn trương, Tần Phong mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, ngồi trong phòng chờ dành cho cô dâu, một lát sẽ có thợ trang điểm đến để trang điểm cho cô.
Chờ cả ngày, cũng chẳng thấy ai đến, vì vậy Tần Phong đẩy cửa phòng chờ ra, định đi ra ngoài hóng mát một chút. Cô mới vừa đi một đoạn ngắn, liền nghe được cuộc trò chuyện khó hiểu của Đường Thanh Vân và Mã Diễm Lệ.
Mã Diễm Lệ có chút lo lắng hỏi "Thanh Vân, anh nói xem bọn họ sẽ xử lý chúng ta ra sao?"
Mặt Đường Thanh Vân âm ngoan nói: "Bọn họ dám?"
"Nhưng, Thanh Vân, vạn nhất có chuyện, chỉ sợ không may, nếu bọn họ đem chuyện hai chúng ta nói ra ngoài, chúng ta thật sự chịu không nổi rồi." Mã Diễm Lệ xoa xoa tay nói. "Hiện tại Đường Chá lại không nghe lời, nhất định cưới Tần Phong làm vợ. Chuyện này…"
Tần Phong nghe được lời của bọn họ cảm thấy vô cùng kỳ quái, bọn họ đang nói chuyện gì thế, lại liên luỵ đến cô là sao?
"Cũng đúng, việc đời khó liệu." Đường Thanh Vân có chút bận tâm nói.
"Thanh Vân, nếu không, chúng ta bảo người đi phản đối bọn họ" Mã Diễm Lệ đột nhiên đưa tay làm dấu ***, trong ánh mắt tràn đầy tia ác độc.
Tần Phong đột nhiên hiểu động tác tay Mã Diễm Lệ là có ý gì, không khỏi kinh hãi nghĩ đến: "Cái người Mã Diễm Lệ này lòng dạ thật độc ác, bọn họ đang muốn giết ai vậy? Bọn họ mới vừa còn nhắc tới mình theo Đường Chá, không phải là muốn giết mình?"
Nghĩ đến đây, lòng Tần Phong tràn đầy lo lắng. Ba của Đường Chá nhìn như cũng không phải người lương thiện, chắc chắn cô và anh phải cẩn thận.
Cái mạng của cô tuy nhỏ nhưng rất quý giá, không thể để cho người ta tùy tiện làm tổn thương!
Cô quyết định trở lại phòng chờ đám cưới, không muốn đi ra ngoài nữa.
Chỉ chốc lát sau, liền có vài người đi vào, bao gồm người chịu trách nhiệm quần áo, thợ trang điểm, còn có một ít nhân viên giúp đỡ. Tay chân bọn họ vô cùng nhanh nhẹn, đem Tần Phong trở thành một cô dâu lộng lẫy chỉ trong chớp mắt.
Khi khúc quân hôn được hát lên, Đường Chá đã đứng trong lễ đường đợi cô, cặp mắt Đường Chá cứ nhìn thẳng vào cô. Bộ dáng này của cô đã làm cho Đường Chá ૮ɦếƭ mê rồi; khiến cho anh liền chẳng thèm quan tâm đến xung quanh.
Khi Tần Phong bước tới bên cạnh anh, anh lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Tần Phong, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào cô, thâm tình nói: "Phong Nhi, em thật đẹp."
Tần Phong ngượng ngùng đến gần lỗ tai Đường Chá, nhẹ nhàng nói: "Đường Chá cũng thật anh tuấn."
"Anh yêu em!" Đường Chá si tình nói.
"È hèm!" Cha xứ đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, cắt đứt cử chỉ tình tứ của hai người bọn họ.
Đường Chá vội vàng thẳng lưng, chờ Mục Sư chủ trì hôn lễ.
Cha Xứ nhìn đôi kim đồng ngọc nữ một chút, liền ngẩng đầu lên, hướng về phía tất cả quan khách hỏi "Các vị đang ngồi đây, có ai phản đối đám cưới này không?"
Mọi người trong lễ đường trở nên im lặng, không ai mở miệng nói chuyện.
Vì vậy cha xứ lại tiếp tục nói: "Nếu không có ai phản đối, như vậy tôi xin tuyên bố"
Lời Cha xứ còn chưa nói xong, liền có một người thanh niên trẻ tuổi xông vào lễ đường, cậu hô to: "Chị Tiểu Phong, đừng! Cầu xin chị đừng lấy anh ấy!"
Nghe được giọng nói của Trầm Kiệt, Tần Phong kinh ngạc quay người lại, nhìn về phía người em trai đã hai tháng chưa gặp mặt, chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn của cậu ta là vẻ lo lắng, ***g *** đập phập phồng, hình như đã phải chạy một đoạn đường dài để đến đây.
"Em Kiệt, em đến tham gia hôn lễ của chị sao?" Tần Phong có chút kích động nhìn Trầm Kiệt hỏi. Cũng đã một đoạn thời gian lâu chưa gặp nhau rồi.
"Chị Tiểu Phong, em yêu chị! Chị gả cho em đi! Đừng có gả cho Đường Chá. Em sẽ yêu chị hơn cả anh ta!" Trầm Kiệt bước tới cạnh Tần Phong, si tình nói.
"Em Kiệt, không phải chị đã nói rồi sao? Chị chỉ có thể xem em là em trai của chị mà thôi. Làm sao chị lại có thể gả cho em trai của mình?" Tần Phong có chút áy náy nhìn Trầm Kiệt. Cô biết Trầm Kiệt yêu cô, nhưng cô không thể cấp cho cậu một tình yêu mà chỉ xem cậu như em trai, căn bản đó là tình cảm gia đình.
"Chị Tiểu Phong!" Trầm Kiệt luống cuống, buổi sáng cậu vừa đọc được tin tức trên báo nói hôm nay Tần Phong và Đường Chá sẽ kết hôn, vì vậy cậu bỏ cả buổi họp báo, chỉ vì chạy đến ngăn cản hôn lễ này! Nhưng chị Tiểu Phong hình như cố ý muốn gả cho Đường Chá. Vậy còn cậu phải làm thế nào?
"Em Kiệt, em ngồi cùng mọi người tham gia hôn lễ của chị đi." Tần Phong chỉ vào một chỗ ngồi còn trống, nói với Trầm Kiệt.
"Chị Tiểu Phong" Trầm Kiệt hồn bay lạc phách nhìn đôi tân nương đang đứng trong lễ đường, nổi khổ trong lòng sắp đi đến cùng cực.
Cha Xứ tiếp tục nói: "Nếu không có ai phản đối, chúng ta tiếp tục."
Cha xứ đối mặt Đường Chá, trang trọng nói: "Đường Chá, con có nguyện ý cưới cô gái xinh đẹp bên cạnh con làm vợ hợp pháp của mình không? Con sẽ yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, giống như là chính cuộc sống của mình. Ở cuộc đời này, bất luận nghèo khó hay giàu có, ngã bệnh hay khỏe mạnh, thủy chung với cô ấy, tương thân tương ái, cho đến ngày rời khỏi thế giới này?"
Đường Chá nghiêm nghị nói: "Con nguyện ý!"
Cha Xứ lại tiếp tục hỏi Tần Phong: "Tần Phong, con có nguyện ý cưới đàn ông anh tuấn bên cạnh con làm chồng hợp pháp của mình không? Con sẽ yêu thương anh ta, an ủi anh ta, tôn trọng anh ta, bảo vệ anh ta, giống như đó chính là cuộc sống của mình. Ở cuộc đời này, bất luận nghèo khó hay giàu có, ngã bệnh hay khỏe mạnh, thủy chung với anh ta, tương thân tương ái, cho đến ngày rời khỏi thế giới này"
Tần Phong vừa muốn mở miệng nói nguyện ý, liền nghe thêm một tiếng hô lớn ngoài cửa: "Tiểu Phong, em không được gã cho hắn ta, ba của hắn ta chính là người đã giết ba em, chẳng lẽ em còn muốn gả cho kẻ *** thân của mình sao?"
Nghe được giọng nói quen thuộc đó, Tần Phong không khỏi quay lại, nhìn Lâm Vũ Mặc. Đã mấy tháng nay cô không thấy anh, vì sao anh lại đến đây? Những lời anh nói là thế nào?
"Anh vừa nói cái gì thế? Anh nói ba Đường Chá là người đã giết ba em, điều này là thật sao?" Tần Phong nhìn Lâm Vũ Mặc, lại nhìn Đường Chá. Trong lòng tràn đầy lo lắng.
Sẽ không!
Làm sao ba Đường Chá là là kẻ thù của cô?
Không khí trong phòng thoáng trở nên rét lạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc