Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 33

Tác giả: Mộc Yêu

“Cái gì? Tiểu Phong Nhi, em dám làm nữ nhân của ngưới đán ông khác thử xem!” Lâm Vũ Mặc bị lời của Tần Phong học giận. Hắn không cách nào nhìn bộ dáng Tiểu Phong Nhi nằm phía dưới kẻ khác, ngay cả tưởng tượng thôi cũng khiến hắn không chịu nổi.
“Tôi sẽ đi cùng Đường Chá. Tôi muốn làm nữ nhân của anh ấy.” Tần Phog giận dỗi nói. Nhưng lời ccuar cô còn chưa nói hết, môi đỏ mọng liền bị Lâm Vũ Mặc hung hăng chặn lại.
“Em mau buông tha ý niệm này đi.” Lâm Vũ Mặc bá đạo nói.
Đời này, nam nhân đứng bên cạnh Tiểu Phong Nhi nhất định phải là hắn, nam nhân khác đừng hòng mơ tưởng.
Đường Chá là cái gì?
Nếu tên kia lợi hại thì đã sớm thu phục được Tiểu Phong nhi rồi.
Nhưng sự thật thì sao, lâu như vậy rồi tên kia vẫn không thể lấy được cô, chứng tỏ người Tiểu Phong Nhi yêu chỉ có Lâm Vũ Mặc hắn, hắn sẽ không để cho bất cứ ai ***ng vào một ngón tay của Tiểu Phong Nhi.
Nụ hôn của Lâm Vũ Mặc mang theo H*m mu*n chiếm giữ cực mạnh, như thể muốn đem cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Phong Nhi nuốt xuống. Lưỡi hắn cường thế xông vào miệng cô, nâng lên sóng to gió lớn, khiến Tần Phong không tự chủ trầm mê trong đó. Môi hắn nhiệt tình hôn, tay hắn cũng không an phận, mò vào trong áo cô, nhiệt tình ***.
Đã bao lâu?
Hình như là gần hai tháng rồi, chưa có ai hôn cô. Cho dù là Đường Chá, mặc dù hắn yêu cô sâu đậm, nhưng cũng rất tôn trọng cô, chưa từng chạm đến môi cô.
Lòng cô đang run rẩy, vì nụ hôn cuồng nhiệt của hắn mà say mê.
Thân thẻ cô bị bàn tay Lâm Vũ Mặc trêu chọc khiến nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, mọi tế bào đều bị hắn kích hoạt. Xem ra, dù lòng cô không muốn tiếp nhận Mặc nhưng thân thể cô lại phản bội lại tâm cô, tự giác dựa vào Lâm Vũ Mặc, khẽ giãy giụa, khát vọng nhiệt tình của hắn.
“Tiểu Phong Nhi, em cũng muốn anh phải không?” Lâm Vũ Mặc nhìn bộ dáng Tần Phong say mê, kiêu ngạo nói. Tiểu Phong Nhi của hắn hiện tại dường như vô cũng bất mãn, như đang đợi hắn trìu mếm yêu cô.
Ha ha ha!
Tiểu Phong Nhi, đừng gấp gáp, anh không phải đã tới rồi sao?
“Tôi, tôi mới không muốn anh.” Tần Phong thở dốc kịch liệt, phủ nhận sự thực cô đã động tâm.
Cô vẫn không cách nào kiểm soát thân thể mình trước hắn!
Chỉ cần Lâm Vũ Mặc khiêu khích, sé lập tức hưng phấn, mong đợi hắn yêu cô.
Cô không muốn làm một Tần Phong như vậy, làm một Tần Phong mất đi năng lực tự kiềm chế.
Tần Phong là cô, là người có thể đem tất cả xoay trong lòng bàn tay, cô sao có thể vì một người đàn ông mà rối loạn tân trí?
“Ha ha ha, Tiểu Phong Nhi, sợ rằng không kịp rồi, em chỉ có thể muốn anh!” Lâm Vũ Mặc hả hê cười, đang muốn tấn công thân thể cô, nhưng lúc này, Tần Phong đột nhiên giơ chân lên, hung hăng đem Lâm Vũ Mặc chưa có sự chuẩn bị đã xuống giường.
“Tiểu Phong Nhi?” Lâm Vũ Mắc sững sờ ngồi dưới đất, bất mãn hướng Tần Phong hô.
Hắn thật không nghĩ đến hào hứng của hắn lại bị đối xử như vậy, bị Tiểu Phong Nhi một cước đá xuống đất.
“Ha ha ha!” Tần Phong nhìn hắn cười vui vẻ. Bộ dáng Lâm Vũ Mặc thật nhếch nhác a, thử nghĩ xem, một tổng giám đốc cuống ngạo như hắn thế nhưng cũng có ngày giống như một chú chó nhỏ đáng thương, ngồi trên đất nhìn cô, lại bày gia bộ dáng đáng thương kháng nghị, thật là cười ૮ɦếƭ người.
Lâm Vũ Mặc đứng lên, xoa cái ௱ôЛƓ có chút đau, khuôn mặt tà mị nhích tới gần Tần Phong đang cười duyên, trong thanh âm mang theo nồng đậm mị hoặc. “Tiểu Phong Nhi th***, em còn dám cười! Xem anh trừng phạt em như thế nào!”
Tần Phong đẩy Lâm Vũ Mặc ra, không để ý cười cợt, cuống quít chạy ra bên ngoài, nhưng còn chưa chạy được bao xa, đã bị Lâm Vũ Mặc ôm lấy từ phía sau.
“Anh buông ra!” Bị hắn ôm lơ lững giữa không trung, Tần Phong không ngừng đá hai chân, muốn thoát ra khỏi móng vuốt của hắn. Nhưng Lâm Vũ Mặc làm sao có thể để cô được như nguyện, bàn tay hắn nâng cô lên cao, nhanh chân đi tới bên giường.
Bởi vì Tần Phong đang mang thai nên hắn cẩn thận từng li từng tý, vòng qua bụng cô, không dám dùng sức quá. Nhưng Tần Phong lại không biết dụng ý của hắn, không ngừng giãy giụa. Sợ thương tổn đến cô, hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ một cái lên cằm cô , uy *** nói: “Đừng động đậy, nếu em còn tiếp tiếp tục động, anh liền giải quyết em tại chỗ.”
“Anh dám!” Tần Phong phồng má tức giận nói.
“Ha ha ha!” Lâm Vũ Mặc cuống ngạo nở nụ cười. “Anh và em đã sớm thân mật rồi, Tiểu Phong Nhi, em nói anh còn có cái gì không dám làm?”
“Hừ!” Tần Phong tức giận hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa.
Lâm Vũ Mặc cười khẽ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
“Cút ngay, cách xa tôi một chút!” Tần Phong trọn mắt nhìn hắn môttj cái, liền quay lưng lại, không thèm nhìn hắn nữa.
Chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn, lòng cô sẽ bị hắn làm ảnh hưởng.
Cô mới không cần như vậy.
Lâm Vũ Mặc đã không vòn là nam nhân của một mình cô, Tiểu Phong Nhi cô sẽ không
thương hắn nữa, cũng sẽ không muốn hắn.
Cho nên cô xoay người lại, không nhìn thấy hắn, cô sẽ không nghĩ về hắn nữa.
“Tiểu Phong Nhi, chuyện này sợ rằng không có khả năng rồi.” Lâm Vũ Mặc ôm lấy Tần Phong từ phía sau, bàn tay vươn tới bụng cô, mập mờ nói: “Em là mẹ của con anh, em đừng giận anh nữa có được không?”
Lâm Vũ Mặc còn chưa dứt lời, Tần Phong đã phát hỏa, cô không vui quát: “Anh chạy đến nhà tôi làm gì? Sao không trở về ôm ấp ôn nhu hương của anh đi? Chắc trong nhà anh đã có sãn nữ nhân làm ấm giường cho anh rồi chứ gì?”
Nghe ra vị chua nồng nặc trong giọng nói của cô, Lâm Vũ Mặc nở nụ cười, xem ra Tiểu Phong Nhi của hắn đang ghen nha!
“Tiểu Phong Nhi, anh chỉ muốn em làm ấm giường cho anh, em cùng anh trở về được không?” Lâm Vũ Mặc tựa vào bên tai Tần Phong, tà mị nói khẽ.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Tiểu Phong Nhi trợn mắt, bất mãn nói.
“Ưm, tiểu Phong Nhi, anh bị em làm tổn thương rồi, chì vì em, hai tháng nay anh thủ thân như ngọc a! Không ngờ em thế nhưng không quan tâm anh.” Lâm Vũ Mặc đáng thương nháy mắt nói.
“Đúng, tôi không quan tâm anh, cũng không cần anh, nếu anh hiểu chyện thì mau cút đi!” Tần Phong xoay người lại, tức giận nhìn Lâm Vũ Mặc.
“Tiểu Phong Nhi. Đừng tức giận, ảnh hưởng đến thân thể, bảo bảo cũng sẽ khổ sở.” Lâm Vũ Mặc nhìn cô tức giận thở hổn hển, vội vàng an ủi ci.
“Hừ! Không cần anh lo!” Tần Phong lạnh lùng nói. “Con là của tôi, của một mình tôi, anh đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên hai mẹ con tôi.”
Tên nam nhân đầu óc đen tối này, lại còn giả bộ đáng thương, hắn muốn tranh thủ sự đồng cảm của cô sao?
Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn làm thế?
Nếu như lúc trước hắn có thể nhẫn tâm thương tổn cô, nên chuẩn bị tâm lí bị cô vứt bỏ mới đúng chứ!
“Tiểu Phong Nhi” Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ nhìn Tần Phong, hắn biết Tiểu Phong Nhi vẫn còn oán hắn.
Ai!!!
Tự tạo nghiệt không thể sống a!
Đều do hắn, lúc đó hắn nhất định là điên rồi, thần kinh thác loạn, mới làm tổn thương tiểu Phong Nhi như vậy,
“Tôi không cần anh! Anh không nghe thấy gì sao?” Tần Phong lớn tiếng hét.
“Đừng!” Nhìn Tần Phong ánh mắt kiên định, Lâm Vũ Mặc hốt hoảng ôm cô vào lòng. Ánh mắt Tiểu Phong Nhi khiến hắn sợ hãi, ánh mắt cô quyết tuyệt như vậy, không phải cô sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho hắn chứ? Hắn sợ cô sẽ cứ như vậy chối bỏ tình yêu của hai người. Hắn không biết phải nói gì cho phải chỉ biết ôm cô thật chặt, chỉ sợ cô lại trốn khỏi hắn lần nữa, không bao giờ để hắn tìm được.
Sau khi Tiểu Phong Nhi rời đi hắn, hắn chỉ biết điên cuống tìm cô, cũng không thử nghĩ qua, Tiểu Phong Nhi có đồng ý tha thứ cho hắn hay không?
Vốn là một Lâm Vũ Mặc tràn đầy tự tin, cuồng ngạo, lúc này mới biết cái gì gọi là sợ hãi. Nhưng trên đời đâu có bán thuốc hối hận, chuyện đã sảy ra, bảo hắn làm sao có thể thu hồi lại. Hắn chỉ có thể cầu xin Tiểu Phong Nhi tha thứ hắn.
Bị hắn siết chặt trong lòng, Tần Phong biết lấy sức của cô, căn bản không thể thoát khỏi vòng ôm của hắn, vì vậy cô chỉ lẳng lặng đứng đó, mặc cho Lâm Vũ Mặc ôm cô.
Nhìn khuôn mặt Tần Phong hờ hững, tim Lâm Vũ Mặc càng thêm luống cuống, hắn muốn cô đáp lại hắn chứ không phải giống như con rối gỗ thế này. Hắn hốt hoảng nâng cằm cô lên, vội vàng hôn lên đôi môi có chút lạnh của cô.
“Ưhm.” Tần Phong không thuận theo né tránh, cô không muốn bản thân mình tiếp tục trầm mê trong vòng ôm của hắn, nụ hôn của hắn. Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ mềm lòng mất.
Không được!
Cô phải kiên trì với nguyên tắc của chính mình,
Nam nhân không sạch sẽ, sẽ làm cô cảm thấy ghê tởm.
Lâm Vũ Mặc lại cường thế kéo quần áo của cô xuống, mạnh mẽ đoạt lấy thân thể non nớt của cô.
“A” Tần Phong nhất thời cảm thấy thân thể bị lấp đầy, từng trần cuồng phong mang theo mưa to gió lớn hướng cô đánh tới, chớp mắt, cô đã mất đi năng lực chống cự, chỉ có thể tùy hắn vũ động.
Cảm nhận thấy Tần Phong khẽ run, những hốt hoảng trong lòng Lâm Vũ Mặc lúc này mới tốt hơn một chút. Tiểu Phong Nhi đáp lại hắn, cô đối với hắn không phải đã hoàn toàn mất đi phản ứng. Hắn kích động càng thêm ôm chặt cô vào lòng, kịch liệt vận động, cuốn cô vào vòng xoáy của tình yêu.
Khi tất cả đã trở lại yên tĩnh, Lâm Vũ Mặc thân mật ôm eo Tần Phong, tự hào nói: “Lão bà, anh biết, em vẫn còn yêu anh mà.”
“Ai là lão bà của anh? Lão bà anh còn đang ở nhà chờ anh kia kìa?” Tần Phong chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói với Lâm Vũ Mặc. Cô thật giận chính mình, giận chính mình sao không kiên định, chỉ cần Lâm Vũ Mặc nhẹ gẩy một cái, cô liền dễ dàng thuần phục.
Chẳng lẽ cô đã quên những thương tổn hắn gây ra cho cô rồi sao?
Không có!
Nỗi đau đêm đó vẫn ẩn sau trong tim cô, thấm vào máu cô, chưa bao giờ phai nhạt.
Cô sao có thế quên mất?
Nỗi đau này không phải Lâm Vũ Mặc cứ dỗ ngọt vài câu là có thể tốt lên.
“Em chính là lão bà của anh nha! Em xem, trước *** em vẫn đeo dây chuyền anh tặng, trong bụng em còn có bảo bảo của anh. Vị trái lão bà này không phải của em thì là của ai. Hắc hắc!” Lâm Vũ Mặc cười lấy lòng, bàn tay hắn đặt lên bụng Tần Phong, cảm thụ phần sinh mạng kì diệu đang lớn lên trong bụng cô. Bảo bảo của bọn họ lớn lên từng ngày, chỉ mấy tháng nữa thôi, hắn có thể nhìn thấy tiểu bảo bối rồi. Nghĩ đến đây, trong tim hắn liền tràn đầy tự hào.
Đây là con của hắn và Tiểu Phong Nhi a!
Tần Phong mặt lạnh quay người đi, không để ý đến Lâm Vũ Mặc nữa. Nhưng bàn tay Lâm Vũ Mặc lại không yên phận, lần nữa đốt lên ngọn lửa trên thân thể cô khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Không được!
Cô không thể lại đáp lại hắn!
“Tôi muốn ngủ, anh trở về đi!” Tần Phong đưa lưng về phía Lâm Vũ Mặc hạ lệnh đuổi khách.
“Đừng! Tiểu Phong Nhi, anh muốn ôm em ngủ. Kể từ khi em rời đi, anh cơ hồ chưa từng ngủ ngon. Một mình nằm trên giường lớn, thật lạnh lẽo, mất đi Tiểu Phong Nhi, cuộc sống của anh cũng rối loạn. Tiểu Phong Nhi, đồng ý với anh, đừng rời khỏi anh.” Lâm Vũ Mặc khổ sở năn nỉ nói. Mặc dù hắn đã tìm được cô, nhưng tim hắn vẫn lo lắng như cũ, sợ Tiểu Phong Nhi lại biến mất trước mắt hắn lần nữa.
“Tôi mệt rrooif.” Tần Phong không trả lời Lâm Vũ Mặc, chỉ lạnh lùng ném xuống một câu, trong giọng nói rõ ràng có xa cách.
Cô lạnh lùng khiến lòng Lâm Vũ Mặc trống rỗng, hắn chỉ có thể dùng hai tay ôm cô thật chặt, không để cô trốn khỏi hắn lần nữa.
Tần Phong cũng không giãy giụa, nhắm mắt lại ngủ t*** đi.
Bận rộn cả đêm, thân thể Tần Phong vốn đã vô cùng mệt mỏi. Chốc lát sau, cô đã tiến vào mộng đẹp.
Vòng tay qua hông cô, Lâm Vũ Mặc cẩn thận từng li từng tý dính vào phía sau cô, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cô, mí mắt cũng không nhịn được trĩu xuống.
Một đêm này ở bến tàu cũng đã tiêu hao hết thể lực của hắn, rốt cuộc đến nửa đêm, hắn không nhịn được nữa, nhắm mắt lại. Nhưng hắn đau có ngờ, chỉ chợp mắt một chút thôi, đã đem hạnh phúc vừa đoạt đến tay biến thành hư không.
Tần Phong mở mắt ra, thấy được khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Lâm Vũ Mặc. Thật lâu sau, cô mới phục hồi tinh thần, ngày hôm qua, cô thế nhưng cho phép hắn chiếm lấy cô lần nữa!
Cô sao có thể như vậy?
Tần Phong tức giận nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc. Cô lúc này chỉ hận không thể đánh rơi nụ cười thỏa mãn trên mặt hắn, chí có như vậy, cô mới tạm cởi bỏ mối hận trong lòng. Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, cô cũng không có thật sự làm vậy. Lặng lẽ lấy tay hắn đang đặt trên hông mình ra, nhẹ nhàng rời khỏi thân thể hắn. Cố gắng không đánh thức Lâm Vũ Mặc, lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.
Tần Phong đi tới thư phòng, thu thập ít hành lý đơn giản, liền vội vã rời khỏ biệt thự, rời khỏi giấc mộng của Lâm Vũ Mặc.
Đường Chá cũng vừa ăn sáng xong, chạy tới biệt thự của Tần Phong liền đúng lúc bắt gặp cô mang theo va li nhỏ, vội vã lên taxi.
“Phong Nhi muốn đi đâu?” Đường Chá bồn chồn quay đầu xe, đi theo sau cô.
Hắn không ngờ Phong Nhi lại đi thẳng đến sân bay. Cô muốn rời khỏi thành phố A sao? Cô muốn rời khỏi tại sao không báo với hắn một tiếng? Đường Chá một bụng hồ nghi, theo sát sau xe Tần Phong.
Khi hắn đỗ xe rồi vào sân bay, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng cô.
“Phong Nhi, em ngàn vạn lần không thể mất tích lần nữa a! Anh thật vất vả mới tìm thấy em.” Đường Chá lo lắng đi trong đại sảnh tìm bóng dáng Tần Phong, nhưng tìm khắp nới cũng không thấy.
Hắn chán chường ngồi trên ghế, đôi tay vò vào trong tóc, tự trách: “Sao mình lại chậm một bước chứ? Chỉ cần nhanh hơn chút nữa, là có thể đuổi kịp Phong Nhi rồi.”
Đúng lúc hắn đang cúi đầu tự trách, một bàn tay mềm mại đặt lên vai hắn.
Đường Chá bồn chồn ngẩng đầu, ngoày ý muốn nhìn thấy Phong Nhi.
“Phong Nhi!” Đường Chá kích động ôm vào vào trong lòng, thanh âm có chút run rẩy: “Phong Nhi, anh tim được em rồi.”
“Đường Chá sao anh lại đến sân bay?” Tần phong bồn chồn hỏi hắn.
“Anh đi theo em đến! Phong Nhi, em không phải lại muốn lặng lẽ rời đi chứ?” Đường Chá lo lắng hỏi. Hắn sợ Tiểu Phong Nhi chán ghét hắn cho nên mới muốn rời khỏi hắn.
“Đường Chá, em muốn rời khỏi thành phố A.” Tần Phong buồn buốn nói. Lúc này trong lòng cô tràn đầy mâu thuẫn, vừa không bỏ được Lâm Vũ Mặc lại không cam lòng ở lại bên cạnh hắn.
“Phong Nhi, không thể. Anh vừa mới tìm được em, sao em lại muốn rời khỏi anh?” Đường Chá chua xót nói. Xem ra dự cảm của hắn không sai, Phong Nhi đúng là muốn rời khỏi hắn. Nhưng hắn đâu có làm gì khiến cô không vui a, sao cô lại muốn rời đi?
“Đường Chá, không phải bởi vì anh.” Tần Phong rốt cuộc cũng không nhin được nữa, nhào vào trong *** Đường Chá khóc lớn. “Lâm Vũ Mặc, hắn tìm được em. Em không muốn lại bị hắn khống chế. Hắn nếu đã thương tổn em, thì đáng lẽ đừng hi vọng em sẽ tha thứ hắn. Ở cùng với hắn, em sẽ nhớ tới cái đêm tuyệt vọng kia, trong tai cũng nghe thấy thanh âm nữ nhân kia ***. Lòng em rất đau, em không muốn như vậy!”
“Hóa ra là vậy.” Đường Chá lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra Phong Nhi không ghét hắn, hắn vẫn còn có hi vọng.
Hắn nắm chặt tay cô, thâm tình nói: “Phong Nhi, đi cũng anh đi, anh sẽ dẫn em đến một nơi Lâm Vũ Mặc không thể tìm thấy.”
“Nơi Lâm Vũ Mặc không tìm thấy? Trên thế giới này có nơi như vậy sao?” Tần Phong bi thương cười khổ.
“Nhất định sẽ có.” Đường Chá kiên định nói.
Hắn muốn mang Phong Nhi rời đi, đối với hắn mà nói, Lâm Vũ Mặc là uy *** quá lớn, hắn lo lắng Lâm Vũ Mặc sẽ ςướק Tiểu Phong Nhi đi. Nếu như Phong Nhi đã không muốn ở cũng Lâm Vũ Mặc vậy hắn còn do dự cái gì?
“Đường Chá, em muốn mua vé máy bay đi thành phố H.” Tần Phong có chút tịch mịch nói.
“Thành phố H? Là một thành phố xinh đẹp, không khí cũng trong lành, được, Phong Nhi, chúng ta cùng đến thành phố H.” Đường Chá hài lòng nói. Đã quyết định vậy lập tức hành động thôi. Hắn kéo tay nhỏ bé của Tiểu Phong Nhi, đi đến quầy bán vé.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc