Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 26

Tác giả: Mộc Yêu

"Cái gì con gái nuôi? Làm sao anh biết nhất định là con gái? Lại nói vừa mới ba tháng, anh liền muốn làm cha nuôi sao?" Tần Phong dí dỏm cười lên.
Dưới sự chăm sóc của Đường Chá, thân thể của cô dần dần tốt lên, không giống như trước gầy yếu như vậy, sắc mặt cũng hồng nhuận nhiều hơn. Chỉ là, bụng của cô còn chưa thấy rõ ràng, hoàn toàn không nhìn ra cô đang mang thai.
"Anh thích con gái nuôi, anh liền muốn con gái. Suy nghĩ một chút một cô gái nhỏ hồng hào, lớn lên giống Phong nhi một dạng dí dỏm đáng yêu, vậy thật tốt." Đường Chá nháy mắt nói.
"Vậy nếu em sinh con trai, anh còn muốn làm cha nuôi không?" Tần Phong dí dỏm nghiêng đầu hỏi.
"Con gái nuôi thì thật tốt, nếu thật em sinh ra con trai, anh cũng vậy không thể làm gì khác hơn là nhận. Ai" Đường Chá làm bộ bất mãn thở dài.
"Xem ra bảo bảo chỉ có thể để anh làm cha nuôi, muốn né cũng không được." Tần Phong bất đắc dĩ thở dài.
"Ha, giống như chỉ có thể như thế." Đường Chá sờ sờ đầu, cười nói.
Tần Phong mở ra cái hộp, thấy bữa sáng phong phú, trong lòng rất cảm động. Cô bĩu môi đối với Đường Chá nói: "Đường Chá, anh muốn đem em dưỡng thành tiểu heo mập sao? Thế nhưng mua nhiều như vậy! Anh cũng mau tới đây cùng nhau ăn đi."
Đường Chá cười nói: "Anh là con gái nuôi tốt. Mẹ của cô cũng không biết chăm sóc mình thật tốt, thấy con gái nuôi đói bụng, anh rất đau lòng."
"Đường Chá!" Trong mắt của Tần Phong hàm chứa nước mắt của sự cảm động, dịu dàng nhìn Đường Chá.
Cô biết, Đường Chá đối với mình vẫn yêu sâu nặng, anh ta vẫn coi cô như bảo vật, nâng niu trong lòng bàn tay. Cho dù cô vẫn không thể đáp lại tình cảm của anh ta, nhưng anh ta như cũ không có chút nào cứ tiếp tục yêu cô.
Người đàn ông như vậy, lại bị Tần Phong cô phụ, cô cảm thấy mình thật tàn nhẫn.
"Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc. Mèo nhỏ ngoan, đừng quên trong bụng em còn có tiểu ba¬by, em cứ khóc như thế nó cũng sẽ đau lòng." Đường Chá đem Tần Phong ôm vào trong *** an ủi.
"Ừ." Tần Phong xoa xoa nước mắt, nở nụ cười.
Đúng vậy a, vì bảo bảo, cô về sau phải tỉnh lại, không thể nữa bởi vì Lâm Vũ Mặc mà khó mãi.
Đường Chá vốn là muốn ở bên cạnh Tần Phong chăm sóc cô, tuy nhiên bị một cuộc điện thoại nhà triệu hồi trở về Canada, bởi vì cha anh ta đột nhiên bệnh tim đột phát, bị phát bệnh ở trong nhà. May nhờ phát hiện được sớm, cấp cứu kịp thời, mới không ảnh hưởng đến tánh mạng.
Ở trong phi trường, Đường Chá nắm chặt tay nhỏ bé của Tần Phong, không chịu buông ra, anh ta thâm tình nói với cô: "Phong nhi, anh đi một chút sẽ về. Em phải chăm sóc mình thật tốt, ngàn vạn lần không được đau lòng nữa. Không ai bên cạnh, em cũng phải thật vui vẻ. Biết không?"
"Ừ, Đường Chá, anh không cần lo lắng cho em. Bác trai bện*** như vậy, anh mau về Canada chăm sóc lão nhân gia đi, không cần quá lo lắng cho em." Tần Phong cười nói.
Gần đây, bởi vì có Đường Chá làm bạn, tâm tình của cô đã dần dần thoải mái, sắc mặt cũng biến thành hồng nhuận, thể trọng cũng có chút tăng lên. Tiếp tục nữa lời nói, khó bảo toàn mình sẽ không thay đổi thành một tiểu heo mập.
Cha của Đường Chá bên*** như vậy, mình đương nhiên không thể làm phiền Đường Chá rồi.
Chỉ là đã thành thói quen có Đường Chá làm bạn, anh ta rời đi, mình cũng sẽ có chút không bỏ.
Đường Chá chuyến đi này, không biết bao lâu mới có thể trở về.
Ai.
Đều đi đi,
Mình cuối cùng vô duyên lưu lại bất luận người nào.
Nhìn dần dần tan biến tại trong không trung máy bay, Tần Phong tâm tình trở nên nặng khác thường.
Ở trở về biệt thự, Tần Phong đi đến cửa hàng máy vi tính Thương Thành mua một cái laptop, nhìn trong tay xách theo máy vi tính, trong đầu Tần Phong không khỏi nhớ lại một màn kia Lâm Vũ Mặc vì mình mua máy vi tính.
Này bộ máy vi tính mình lúc rời đi, cũng không có mang đi, không biết Lâm Vũ Mặc có hay không vứt bỏ nó. Cô duy nhất mang đi, thứ không thuộc về mình, chỉ sợ Lâm Vũ Mặc đưa tín vật đính hôn là chiếc nhẫn đính hôn cùng kim cương dây chuyền cho người phụ nữa khác rồi.
Về đến nhà, đem máy vi tính cài đặt xong, cô mở ra của mình hộp thơ, phát hiện không còn có mấy ngàn phong gởi đến, thế nhưng tất cả đều là Lâm Vũ Mặc gửi tới. Tựa đề mỗi lá thư đều là: "Tiểu Phong Nhi th***, mời trở lại tiếp tục ‘lừa gạt’ anh.”
Lòng của Tần Phong liền giống bị mi phong chập đến một dạng, đau đến cơ hồ không cách nào nhịn được. Cắn chặt hàm răng, cô độc ác một tay lấy máy vi tính khép lại, không muốn nhìn, không thể nhìn, nhìn sẽ chỉ làm tim của mình càng đau hơn.
Nhưng cô lại không nhịn được trong lòng nhớ nhung, thật là nhớ nhìn lên một cái. Chỉ cần một cái là tốt rồi.
Lòng của cô đang cùng lý trí của mình giằng co, rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, lại nữa mở ra máy vi tính, mở ra này phần điện thơ, chỉ thấy phía trên viết đến: "Tiểu Phong nhi, em lừa gạt đi lòng của anh, trộm đi tình yêu của anh, lại dám lẫn mất ngay cả bóng dáng không thấy! Em còn không mau trở lại, không nhìn thấy anh đây có cả một tòa Kim Sơn chờ em đến lừa gạt sao? Tiểu Phong Nhi, chỉ cần em trở lại, này cả tòa Kim Sơn tất cả đều là của em, bao gồm cả người của anh, lòng của anh, tình yêu của anh. Tiểu Phong Nhi, anh thích em, Mặc tưởng nhớ em, thật là nhớ, thật là nhớ."
Nhìn đến đây, nước mắt trong mắt Tần Phong lại không ngừng rơi xuống. Vì phòng ngừa mình khóc lóc nức nở, cô cắn môi dưới, dùng đôi tay bưng kín miệng mình, cố nén không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Lâm Vũ Mặc, anh đã không quan tâm em, vì sao còn phải đi khắp thế giới tìm em?
Anh đã chán em, tại sao còn phải giả bộ thâm tình lừa gạt em?
Anh cho tiểu Phong Nhi là gì?
Nhớ thì gọi, không nhớ thì đuổi đi, anh xem em là đồ chơi sao?
Một người chẳng đáng để anh bận tâm sao?
Anh muốn em trở về làm gì?
Tiếp tục bị anh chê cười sao?
Tiếp tục thưởng thức anh cùng người phụ nữ khác thân thiết sao?
Đừng!
Lòng của em sẽ không chịu nổi!
Trong tình yêu Tần Phong cô rất bá đạo, cô chỉ muốn làm người duy nhất, cô không thể tiếp nhận một người nào khác.
Sau khi anh đối với em như vậy, làm sao anh còn có thể yêu cầu em trở về?
Em sẽ không trở về để phải chịu tổn thương như vậy nữa!
Dù cho anh có quỳ cầu xin em...em cũng sẽ không trở về.
Vì để tránh cho mình mềm lòng, Tần Phong đem tất cả thư Lâm Vũ Mặc gởi tới tất cả đều xóa hết.
Mắt không thấy lòng yên tĩnh thôi.
Chỉ có thể như thế.
Khép lại máy vi tính sau, Tần Phong đi tới cửa sổ sát đất, ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Chuyện cũ như ngày hôm qua, như hiện rõ mồn một trước mắt, tất cả những gì đã trải qua, hạnh phúc, ngọt ngào, khổ sở, bi thương, tựa như một cuốn phim quay chậm thoáng qua trước mắt cô.
Cuộc sống giống như một vở kịch,
Có người cười,
Có người khóc,
Tại sao cô luôn là người phải khóc?
Không được khóc nữa,
Nước mắt Tần Phong không đáng vì nam nhân mà chảy,
Tần phong không ngừng lau nước mắt đã sớm trào dâng trong hốc mắt, cố gắng làm mình tỉnh táo lại.
Nhưng bi thương trong lòng đâu phải cứ nói quên là quên được?
Gió lớn đột nhiên gào thét vọt vào trong nhà, thổi bay từng tầng rèm cửa bằng lụa mỏng, phất vào mặt cô.
Mưa gió nổi lên,
Đây là ông trời vì cô mà khóc sao?
Tần Phong xoay người chạy vào trong màn mưa, hướng về phía mặt biển sóng lớn dữ dội mà hô to: “Lâm Vũ Mặc, tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh!”
Rốt cuộc sau khi kiệt sức, cô quỳ rạp trên bờ cát, mặc cho nước mắt điên cuồng tuôn rơi: “Tại sao? Tại sao tôi lại yêu anh sâu đậm như vậy?”
Nước mưa không lưu tình rơi trên thân thể mong manh của cô, gió lớn cuốn theo cát đánh vào mặt cô, nhưng cô lại hoàn toàn không cảm thấy đau.
Cơn đau này sao có thể bì kịp nỗi đau trong lòng cô?
Trên bờ cát không người, gió mưa điên cuồng vũ động, thấm ướt dáng người nho nhỏ trông cô đơn như vậy.
Một mảnh thê lương,
Khiến người ta nhìn vào nhịn không được chua xót.
Khi Trần Bưu tới biệt thự, liền thấy dáng người nhỏ yếu ớt. lẳng lặng nằm trên giường, gương mặt tiều tụy vô cùng.
“Phong lão đại, em bị bệnh sao?” Hắn vội vàng đưa tay đặt lên trán Tần Phong, đau lòng nói: “Bị sốt rồi.”
Hắn lập tức lấy điện thoại ra, gọi bác sĩ riêng, bảo đối thương nhanh chóng tới biệt thự.
Ngồi xuống bên giường, hắn thương tiếc vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô hỏi: “Phong lão đại, sao em lại không biết thương tiếc thân thể chính mình thế hả? Bện*** thành như vậy, cũng không báo Bưu ca một tiếng.”
“Bưu ca. Em không sao.” Tần Phong lắc đầu, nén lệ mà nói.
“Cái người này, sao lại không biết chăm sóc chính mình, bảo anh sao có thể để em ở chỗ này một mình, không bằng em chuyển về trụ sở của bang ở đi.” Trần Bưu không yên tâm nói.
“Bưu ca, một mình em ở lại đây rất tốt, anh đừng lo lắng. Chỉ là hôm qua em không cẩn thận dính ít nước mưa nên mới như vậy.” Tần Phong giùng giằng ngồi dậy, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nụ cười kia làm cho người ta nhìn mà thấy chua xót: “Còn nữa, em là người ngoài, sống ở trong bang không tiện.”
“Phong lão đại!” Trần Bưu bất mãn hô. “Thanh Phong bang nếu không có em, căn bản sẽ không có ngày hôm nay. Vị trí bang chủ này vốn thuộc về em, là em một mực từ chối. Anh không muốn làm bang chủ nữa, em tự mình làm đi, anh muốn về hưu!”
“Hì hì hì. Bưu ca, sao anh lại đáng yêu như thế chứ? Thanh Phong bang vốn chính là của anh, sao anh có thể về hưu được? Còn nữa, em chỉ là đưa ra vào chủ ý giúp anh mà thôi, lại không có thực lực gì, sao anh lại nghĩ muốn giao Thanh Phong bang cho em chứ?” Tần Phong bị lời nói của Trần Bưu chọc cười không ngừng, nụ cười đã từng biến mất lại trở về trên giương mặt cô, Trần Bưu rốt cuộc cũng thấy yên lòng.
“Phong lão đại không xuống núi, vậy anh cũng không có biện pháp.” Trần Bưu làm bộ bất đắc dĩ thở dài.
Đúng lúc này, bác sĩ hùng hục chạy vào, hắn khám cho Tần Phong rồi kê thêm ít thuốc an thai.
Sau khi bác sĩ đi rồi, Trần Bưu ở lại, tự mình chăm sóc Tần Phong, cho đến khi thân thể cô hoàn toàn khôi phục.
Một hôm, Trần Bưu cầm một sấp tài liệu đi vào thư phòng, giao cho Tần Phong tra duyệt: “Phong lão đại, theo như chúng ta điều tra được, phát hiện bọn họ âm thầm buôn lậu xe hơi. Nhưng tình huống cụ thể chúng ta còn chưa nắm rõ, em xem, chúng ta có nên đánh vào nội bộ công ty bọn họ hay không?”
“Đánh vào nội bộ?” Tần Phong suy nghĩ một chút,cười nói với Trần Bưu: “Bưu ca, chủ ý này không tệ. Bọn họ gần đây có tuyển nhân viên không?”
“Nghe nói Thẩm thị đang tuyển thư kí tổng giám đốc, nhưng huynh đệ trong bang làm hộ vệ thì được chứ thư ký tổng giám đốc thì chịu thua a.” Trần Bưu gãi ót, ngượng ngùng nói.
“Thư ký tổng giám đốc? Đây đúng là một cơ hội để tiếp cận Thẩm Tử Văn.” Nhãn châu Tần Phong xoay động, nảy ra ý hay: “Bưu ca, anh xem em đi có được không?”
“Phong lão đại!” Trần Bưu mãnh liệt lắc đầu, không đồng ý nói: “Không được! Anh không thể để em mạo hiểm?! Anh không đồng ý.”
“Bưu ca, anh xem em tinh thông ngoại ngữ, tin học cũng có thể vận dụng tốt. Trong bang ngoại trừ em, còn có ai có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này? Nhiệm vụ rắc rối này không phải em thì không ai làm được.” Tần Phong không chấp nhận bị hắn cự tuyệt.
“Phong lão đại, chuyện này rất nguy hiểm a, anh không thể để em đi.” Trần Bưu đau lòng nói.
“Cứ quyết định như vậy đi, trong bang em là lớn nhất, hi hi hi, Bưu ca, việc này không thể chậm trễ, em đi hóa trang một chút, lát nữa em đi nộp đơn.” Tần Phong phe phẩy đuôi ngựa, H**g phấn rời khỏi thư phòng.
Thời điểm cô xuất hiện trở lại, Trần Bưu cũng sắp không thể nhận ra cô.
Chỉ thấy Tần Phong đem tóc dài vấn lên, đeo thêm một bộ tóc giả, tóc xoăn xỏa tung trên vai có vẻ tương đối hài hòa. Mà đôi mắt to long lanh của Tần Phong núp sau một cái kính gọng vàng, trên môi điểm thêm son hồng, trên mặt trang điểm đậm, hoàn toàn không giống Tần Phong thanh thuần khả ái trước kia, ngược lại biến thành một cô nàng công sở diễm lệ.
Nếu không quen biết cô, thật đúng là không nhận ra, đây lại là Tiểu Phong Nhi của chúng ta!
Tần Phong xoay một vòng trước mặt Trần Bưu, cười meo meo nói: “Bưu ca, thế nào? Đẹp không?”
“Một chút cũng không giống em.” Trần Bưu trợn to hai mắt, có vẻ trì độn nói.
“Hi hi hi, em chính là muốn hiệu quả như vậy. Em đương nhiên không thể để bọn họ nhận ra em được.” Tần Phong lấy một phần hồ sơ cũng bằng cấp có tên Ngô Mỹ Lệ từ trong ngăn kéo. “Đúng rồi, Bưu ca, ở bên ngoại tuyệt đối không được gọi em là Tần Phong, gọi em là Ngô Mỹ Lệ, anh hiểu không?”
“Ngô Mỹ Lệ?” Trần Bưu không hiểu nhìn cô.
“Đây là tên thân phận mới của em.” Tần Phong cười hì hì nói.
“Nha!” Trần Bưu gật đầu. Hóa ra là vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc