Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 20

Tác giả: Mộc Yêu

"Đùng!" Lâm Vũ Mặc hung hăng đập vào trên tay lái một quả đấm, anh ta biết, Đường Chá kia không phải hạng người bình thường, chẳng lẽ sự xuất hiện của anh ta đã dao động lòng của tiểu Phong Nhi đối với anh ta sao?
Không!
Anh ta quyết không thể chịu được loại chuyện như vậy sẽ xảy ra!
Mặc kệ tình cảm trong lòng của tiểu Phong Nhi đối với Đường Chá như thế nào, anh ta đều muốn trong lòng có bất kì ai ngoài anh ta.
Lâm Vũ Mặc nhanh chóng lái xe hơi, hướng nhà mình nhanh chóng đi tới.
Tần Phong lẳng lặng ngồi ở trong xe, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên đoạn kĩ niệm ngọt ngào trước đây giữa cô và Đường Chá.
Cô thật hận, hận mình không thể chia làm hai nửa, nếu như cô có thể chia làm hai nửa, như vậy thì sẽ không làm tổn thương Đường Chá rồi. Cô biết sự lựa chọn hôm nay của cô đã làm tổn thương Đường Chá. Hình ảnh Đường Chá trong tay nắm thật chặt khuyên tai ngọc, tựa như một pho tượng đứng thẳng bất động ở nơi nào, càng lúc càng xa.
Đường Chá, thật xin lỗi, là Phong nhi phản bội anh.
Anh cứ trách Phong nhi đi, là Phong nhi đối với tình yêu chúng ta không kiên định, nếu Phong nhi đợi anh thêm nửa năm, có lẽ chúng ta đã có thể hạnh phúc bên nhau.
Nhưng Phong nhi đã phản bội anh, yêu Lâm Vũ Mặc, không cách nào áp lại tình yêu của anh nữa rồi.
Anh nhất định hận Phong nhi lắm phải không?
Đường Chá, thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Trong lòng Tần Phong tràn đầy khiển trách chính bản thân mình cùng áy náy đối với Đường Chá.
Tại sao cô cùng Mặc hạnh phúc nhất định phải tổn thương nhiều người như vậy chứ?
Cô thật muốn vuốt lên trên mặt đầy ưu thương của Đường Chá, để cho anh ta khôi phục lại nụ cười. Nhưng cô đã không còn cái quyền làm như vậy nữa rồi.
Dưới tay của cô vô thức chạm vào cần cổ, lại mò tới xương quai xanh trống không.
Đúng rồi, cái khuyên tai ngọc đã quy về nguyên chủ, sẽ không bao giờ là của mình nữa, nó nhất định sẽ tìm được chủ nhân chân chính của mình thôi.
Đeo nhiều năm như vậy, cô thật sự cảm thấy có chút không quen.
Nhìn động tác của Tần Phong, trong ***g *** Lâm Vũ Mặc dấy lên ngọn lửa lớn hừng hực, anh ta biết, trong lòng tiểu Phong Nhi đối với Đường Chá kia còn tình cảm.
Vậy làm sao có thể?
Đem xe dừng lại, anh ta một tay bế Tần Phong lên, hướng nhà trọ đi tới.
"Mặc" Tần Phong nhìn khuôn mặc của Vũ Mặc vì ghen mà trở nên ***, trong lòng hiện lên một tia lo lắng.
Lâm Vũ Mặc không để ý đến Tần Phong, chỉ là đem cô ném vào trong phòng.
Anh ta muốn chiếm đoạt, anh ta muốn xóa bỏ hình ảnh người đàn ông trong lòng tiểu Phong Nhi, khiến tiểu Phong Nhi chỉ thích một mình anh ta.
Thân thể anh ta bao phủ lên người cô, hung tợn hôn lên môi tiểu Phong Nhi. Nụ hôn của anh ta dùng lực, làm cho Tần Phong cảm thấy đau đớn.
Tần Phong đẩy thân thể Lâm Vũ Mặc, nhẹ giọng nói: "Mặc, không nên như vậy, anh làm em đau."
"Em sẽ đau không? Tiểu Phong Nhi, em có nghĩ tới hay không, tâm của anh càng đau không?" Lâm Vũ Mặc bất mãn nói. Bàn tay của anh ta không chút lưu tình ở trên người của Tần Phong để lại từng cái một thật sâu dấu tay, khiến phía trên kia đều là của mình dấu.
"A Mặc anh không thể như vậy" Tần Phong khổ sở nói. Cô đã lựa chọn Mặc, anh ta còn bất mãn điều gì? Phải biết người chân chính bị tổn thương là Đường Chá a! Đường Chá mới phải ...tức giận, Lâm Vũ Mặc đã có được cô, sao anh lại còn tức giận?
"Anh ra sao? Anh chỉ yêu em a! Chẳng lẽ em không thích?" Lâm Vũ Mặc tà mị tựa vào bên tai Tần Phong nói. Nói xong, anh ta trừng phạt lại tăng thêm lực.
Tần Phong chỉ có thể ở trong đau đớn cùng hoan lạc, thừa nhận Lâm Vũ Mặc vô cùng tinh lực.
"Tiểu Phong Nhi, đẹp không?" Lâm Vũ Mặc ác ý cười hỏi, hông của anh ta nhanh chóng động lên, nóng bỏng môi của Tần Phong gặm nhắm, *** cắn, đưa tới thân thể Tần Phong một hồi kịch liệt run rẩy.
"A Mặc" Tần Phong chỉ có thể vô dụng thốt ra *** rỉ, trầm mê ở trong kỹ xảo cao siêu kia của Lâm Vũ Mặc.
"Nói em yêu anh!" Lâm Vũ Mặc đột nhiên dừng lại tất cả động tác, tựa vào bên tai Tần Phong mãnh liệt yêu cầu.
"Mặc, em yêu anh!" Tần Phong ôm chặt lấy lưng rộng rãi của Lâm Vũ Mặc, kích động hô.
Đúng, cô yêu Vũ Mặc.
Vì Lâm Vũ Mặc, cô thà phụ tình yêu của Đường Chá.
"Chưa đủ! Anh còn muốn nghe!" Lâm Vũ Mặc chưa đủ cong lên đôi môi mỏng. Anh ta muốn nghe được những lời nói yêu thương từ đáy lòng của tiểu Phong Nhi, nghe được như thế những lo lắng trong lòng anh ta sẽ giảm bớt.
Người đàn ông này, thế nào giống như một đứa bé, không được ăn kẹo sẽ không hài lòng, cho kẹo lại vẫn chê ít.
Tần Phong nâng lên mặt của Lâm Vũ Mặc, mỉm cười hôn lên môi của anh ta, cười duyên nói: "Mặc, em yêu anh! Yêu anhi! Yêu anh! Yêu anh! Anh hài lòng chưa?"
"Tiểu Phong Nhi, em chỉ có thể yêu anh, nghe chưa? Anh muốn em đem hình ảnh Đường Chá hoàn toàn quên mất, một ít cũng không được nhớ anh ta." Lâm Vũ Mặc ghen tức mười phần nói.
Tần Phong nháy mê người mắt hạnh, cười nói: "Mặc, anh đang ăn giấm chua phải không? Nếu không sao em lại ngửi thấy được một mùi dấm nồng đậm như vậy?"
"Hừ! Anh chính là ghen, như thế nào? Không cho sao? Ai bảo anh ta là người lưu luyến, anh rất ghen tỵ, em chẳng lẽ không biết sao?" Lâm Vũ Mặc mặt đen lại, không hài lòng hỏi.
"Hi hi hi, Mặc thật đáng yêu!" Vỗ nhẹ nhẹ gương mặt tuấn tú của Lâm Vũ Mặc, Tần Phong cười nói: "Chỉ là, em thật thích!"
Nghe được lời nói của Tần Phong, lo lắng trong lòng Lâm Vũ Mặc rốt cuộc mới ổn định lại, anh ta ôm chặt Tần Phong nói: "Tiểu Phong Nhi, chúng ta ngày mai đi đăng ký kết hôn đi."
"Làm sao anh lại vội vã như vậy? Chúng ta trước phải có được sự đồng ý của bác trai bác gái, sao có thể nói kết hôn liền kết hôn à?" Tần Phong nằm úp sấp trong *** Lâm Vũ Mặc, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán lên ***g *** nóng bỏng của anh ta.
"Anh mặc kệ, tiểu Phong Nhi, anh chờ mong không kịp, anh nhất định phải sớm cưới em vào cửa." Lâm Vũ Mặc bá đạo nói.
Một ngày không đem tiểu Phong Nhi cưới vào trong tay, anh ta chỉ lo lắng chuyện có thay đổi. Đường Chá đối với tiểu Phong Nhi mà nói, sẽ không còn cản trở gì nữa, mà cô đã từng chờ đợi nhiều năm , anh ta cũng không thể phớt lờ. Anh ta muốn thừa dịp Đường Chá không có được lòng của tiểu Phong Nhi trước, sớm một chút mà đem tiểu Phong Nhi định xuống.
Một hồi tiếng gõ cửa dồn dập thức tỉnh hai người đang ôm nhau. Lâm Vũ Mặc bồn chồn đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Cửa mới mở ra, chỉ thấy Lý Hải Vi vọt vào, phía sau là Lâm Ngạo đi theo cùng với bà như hình với bóng.
“Ba mẹ, tại sao hai người cũng tới? Là nhớ con sao?” Lâm Vũ Mặc cười hỏi.
“Ai nhớ con? Tiểu tử thúi. Chúng ta là đến xem cháu nội bảo bối của chúng ta.” Lý Hải Vi liếc xéo con trai nói. Nhìn quanh nhà không thấy bóng dáng Tần Phong, Lý Hải Vi lớn tiếng hỏi Lâm Vũ Mặc: “Tiểu tử thúi, cháu nội bảo bối của mẹ đâu?”
“Ha ha ha, mẹ, mẹ cũng quá nóng lòng rồi. Cháu nội bảo bối của mẹ còn ở trong bụng mẹ hắn không chịu ra!” Lâm Vũ Mặc hứng thú nói.
“Ba hoa!” Lý Hải Vi cưng chiều, trợn mắt nhìn con trai một cái.
Bà đi lướt qua Lâm Vũ Mặc, đẩy của phòng ngủ của Tần Phong ra. Lúc này, Tần Phong đang xấu hổ vì mới vừa rồi cự tuyệt Lâm Vũ Mặc mà trốn trong phòng, đẩy cửa đi ra ngoài, cung kính chào hỏi hai trưởng bối: “Bác trai, bác gái, khỏe.”
Lý Hải Vi vừa nhìn thấy Tần Phong, lập tức H**g phấn chạy đén trước mặt cô, trong mắt tràn đầy vui sướng quan sát Tần Phong từ trên xuống dưới, càng nhìn càng vui mừng.
“Mẹ, đừng nhìn nữa, cho dù mẹ có nhìn nữa, cháu nội bảo bối của mẹ còn chưa ra thì Tiểu Phong Nhi của con đã xấu hổ muốn chui xuống đất rồi.” Lâm Vũ Mặc dùng một tay ôm Tần Phong vào trong lòng, cưới nói với mẹ hắn.
“Hừ! Mẹ tới xem cháu nội bảo bối của mẹ còn cần con quản sao?” Vu Hải Vi bất mãn nói. Bà kéo tay nhỏ bé của Tần Phong, lôi cô tránh xa con trai bà. “Cô hầu gái, tới đây để bác xem nào. Ai nha! Thật là càng xem càng đáng yêu. Con trai, các con nên nhanh chóng kết hôn đi. Mẹ không thể chờ đợi được nữa muons thành bà rồi.”
“Tuân lệnh! Mẹ!” Lâm Vũ Mặc hướng lão mẹ chào theo kiểu quân đội, sảng khoái gật đầu đồng ý.
“Ngày mai con sẽ tìm công ty tổ chức hôn lễ, chọn ngày thật tốt, giúp các con tổ chức một hôn lễ thật long trọng.” Lý Hải Vi híp mắt, H**g phấn nói.
“Bác gái, không cần gấp gáp như vậy chứ!” Tần Phong ngượng ngùng nói.
“Đến lúc nào rồi mà còn gọi mẹ là bác gái? Nên đổi cách xưng hô, nhanh lên một chút, cô hầu gái, gọi mẹ một lần mẹ nghe thử xem.” Lý Hải Vi vỗ nhẹ tay nhỏ bé của Tần Phong, mong chờ nhìn cô.
Tần Phong xấu hổ, không biết gọi thế nào cho phải, cô thẹn thùng nhìn Lâm Vũ Mặc cầu cứu.
“Ha ha ha, Tiểu Phong Nhi, em nghe theo lời mẹ đi. Mau gọi mẹ đi.” Lâm Vũ Mặc đi tới, ôm vai Tần Phong, tà mị dựa vào bên tai Tần Phong nói.
“Mẹ.” Tận Phong nhẹ nhàng hô một tiếng, sau liền ngượng ngùng vùi vào trong *** Lâm Vũ Mặc.
“Hi hi hi, đúng là cô con dâu tốt.” Lý Hải Vi cười H**g phấn.
Người một nhà cùng ngồi trên ghế Salon, chỉ thấy Lý Hải Vi cười nói vui vẻ, không ngừng nói về các công việc cần chuẩn bị cho hôn lễ.
Tần Phong vẻ mặt hạnh phúc rúc vào trong *** Lâm Vũ Mặc, nhìn Lý Hải Vu hòa ái ngồi ghế đối diện, trong lòng tràn đầy cảm động. Từ nay về sau, cô cũng có ba mẹ rồi. Ba mẹ của Lâm Vũ Mặc cũng là ba mẹ của cô, cô không còn là cô nhi không có người thương, không có người yêu nữa. Cô rốt cuộc cũng có một ngôi nhà hoàn chỉnh.
“Tiểu Mặc, dù sao bây giờ con cũng nên chuyển về nhà đi. Con không định để cô hầu gái tiếp tục vì con chuẩn bị ba bữa cơm, dọn dẹp phòng chứ?” Lâm Ngạo nhìn con trai nói.
Ông biết đây là lý do duy nhất có thể khiến cho Lâm Vũ Mặc chuyển về nhà ở. Nếu không, cứ theo cá tính cố chấp của nó, căn bản sẽ không chịu về. Làm hại lão bà hắn mỗi ngày đều lo lắng không yên, không biết Tiểu Mặc ở bên ngoài có làm ăn được không, có sống thoải mái hay không?
“Được rồi, ba mẹ, mấy hôm nữa con sẽ cùng Tiểu Phong Nhi chuyển về nhà. Đến lúc đó phải nhờ mẹ chăm sóc Tiểu Phong Nhi rồi.” Lâm Vũ Mặc cuối cùng cũng đồng ý.
Sau khi mang thai, phản ứng của Tiểu Phong Nhi nghiêm trọng hơn so với người bình thường rất nhiều, làm hắn vô cùng lo lắng, sợ cô ở nhà một mình sẽ gặp nguy hiểm. Vậy thì không bằng mang cô về nhà lớn. Có mẹ hắn làm bạn, Tiểu Phong Nhi sẽ an toàn hơn.
“Thật tốt quá!” Lý Hải Vu H**g phấn hét ầm lên. “Ngạo, chúng ta đi thôi, đi tìm công ty tổ chức hôn lễ chuyển nghiệp nhất, an bài lễ kết hôn đi.”
“Ừm.” Lâm Ngạo cưng chiều kéo tay Lý Hải Vi, nói với con trai: “Tiểu Mặc, chúng ta đi đây.”
“Vâng, làm phiền cha mẹ rồi.” Lâm Vũ Mặc cười hì hì lấy lòng rồi.
Sau khi tiễn ba mẹ, Lâm Vũ Mặc ôm Tiểu Phong Nhi đi vào trong phòng, đặt cô ngồi xuống giường, rồi hắn lại mở tủ quấn áo, lấy ra một cái hộp tinh xảo từ trong túi áo tây trang, ẩn cười đi tới bên cạnh Tần Phong: “Tiểu Phong Nhi, về sau, trên người em chỉ có thể mang quà tặng của anh, không được mang đồ của bất kì nam nhân nào khác.”
Lời nói của Lâm Vũ Mặc khiến trong lòng Tần Phong thoáng qua một tia khổ sở. Khuyên tai ngọc Đường Chá đưa cô đã bị Lâm Vũ Mặc mang trả lại cho Đường Chá rồi. Cũng đúng, cô đã không còn tư cách mang cái khuyên tai ngọc đó nữa rồi, dù sao đó cũng là món quà Đường Chá muốn tặng cho vợ tương lai của hắn, là vật quy nguyên chủ. Chỉ là cô mang theo nó nhiều năm như vậy, bây giờ ra có chút không nỡ.
Nhìn Lâm Vũ Mặc thân mật đeo dây chuyền kim cương vào trên cổ cô, trong lòng Tần Phong ngũ vị tạp trần. Cô không phân rõ, mình rốt cuộc là nên vui mừng hay là nên đau lòng.
Lâm Vũ Mặc nhìn món quà hắn cẩn thận chọn lựa đang đeo trên cổ cô, gương mặt thỏa mãn. Hắn rốt cuộc đem bệnh căn lớn nhất trừ bỏ. Mỗi lần cùng tiểu Phong Nhi ở chung một chỗ, viên khuyên tai ngọc kia luôn làm tim hắn nhói đau, mà bây giờ, vật kia đã không còn, trên người Tiểu Phong Nhi chỉ còn mang vật định tình của hắn. Bây giờ, cô là của hắn, chỉ là của hắn mà thôi.
Hắn không muốn có bất kì kẻ nào chia sẻ Tiểu Phong Nhi với hắn.
Lâm Vũ Mặc thỏa mãn ôm Tần Phong, vừa hôn, vừa nhẹ nhàng nói: “Tiểu Phong Nhi, nói em yêu anh.”
Tần Phong nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn của hắn như là chấp nhận, cô đã lựa chọn hắn, như vậy cô nên toàn tâm toàn ý thương hắn. Hai tay cô chậm rãi vòng lên ôm chặt cổ hắn, dịu dàng nói: “Mặc, em yêu anh, em sẽ yêu anh cả đời.”
Nghe được lời nói của cô, trong lòng Lâm Vũ Mặc mừng như điên, xem ra hắn đã quá đề cao Đường Chá rồi, người Tiểu Phong Nhi yêu vẫn chỉ có Lâm Vũ Mặc hắn. Đường Chá không còn là uy hiếp của hắn nữa đi?
Nghĩ đến đây, Lâm Vũ Mặc hôn càng thêm kịch liệt. Nụ hôn của hắn mang theo lửa nóng, đủ để cháy lan ra cả đồng cỏ, thiêu đốt lý trí Tần Phong, khiến cho trong lòng cô chỉ còn sự tồn tại của hắn, không nhớ nổi bất cứ chuyện gì nữa.
Hai người yêu nhau, thật sự có thể thuận lợi bên nhau sao? Bọn họ thật sự có thể mãi hạnh phúc như thế này đến hết quãng đời còn lại sao?
Cuộc sống rất dài, lại tràn đầy biến cố.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc