Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 18

Tác giả: Mộc Yêu

“Vậy em phải ăn nhiều một chút, nếu không sao anh có thể yên tâm đây?” Lâm Vũ Mặc không thể làm gì khác hơn là nhường một bước, đồng ý cho Tần Phong đến trường.
Hắn bưng một chén canh cua lên, tự mình múc từng thìa nhỏ dút cho cô ăn, thật sợ cô lại tiếp tục phun ra lần nữa.
Tần Phong nhìn bộ dạng chuyên chú của hắn, trong lòng vô cùng cảm động.
Trước cổng trường,
Lâm Vũ Mặc dừng xe, nhìn Tần Phong cẩn thận bước xuống rồi mới không yên lòng dặn dò cô lần nữa: “Tiểu Phong Nhi, nếu cảm thấy không thoải mái, phải lập tức gọi điện cho anh. Bất luận anh ở chố nào, anh cũng sẽ nhanh chóng đến đón em về nhà.”
“Em biết rồi! Lời này anh đã nói không dưới một trăm lần rồi nha.” Tần Phong bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Lâm Vũ Mặc này, coi cô như đứa trẻ ba tuổi vậy, hết lo lắng cái này, lại lo lắng cái kia.
Lâm Vũ Mặc dùng một tay ôm cô vào trong ***, thở dài nói: “Cho dù nói 1000 lần, anh vẫn không thể yên tâm a!”
Tần Phong cảm động hôn lên môi hắn một cái thật sâu, cười nói: “Mặc, anh liền đem tâm cho vào trong dạ dày đi, em sẽ bình an trở về nhà mà.”
Lưu luyến không rời nhìn Tần Phong đi vào sân trường, Lâm Vũ Mặc tự nhiên cảm thấy thật kiêu ngạo.
Xem ra phải nhanh chóng cưới Tiểu Phong Nhi về nhà thôi, không thể để cô bụng bự làm cô dâu được. Lát nữa giải quyết xong công việc, hắn phải gọi điện co mẹ mới được, để mẹ chuẩn bị lễ kết hôn. Bà ấy nhất định đang nóng lòng chờ sự kiện này đây.
Vừa nghĩ tới hình ảnh mẹ chạy đông chạy tây, Lâm Vũ Mặc không nhịn được nở nụ cười. Nếu như mẹ cũng tiểu Phong Nhi ở chung một nhà, không biết hai kẻ dở hơi này sẽ đem mái nhà lật thành hình dạng gì đây?
Nổ máy, xe Lâm Vũ Mặc hướng công ty thẳng tiến.
Hắn không nhìn thấy, một người đàn ông anh tuấn chững chạc vừa mới đi qua bên cạnh xe hắn, người đàn ông này nhanh chóng vượt qua xe Lâm Vũ Mặc, chạy vào trong sân trường.
Trong tay hắn cầm một tấm hình của Tần Phong, gặp người liền hỏi: “Xin hỏi, muốn đến khoa công nghệ thông tin thì đi như thế nào?”
Sau khi người kia chỉ đường cho hắn, hắn liền vội vã chạy đi.
Lúc này, Tần Phong đang nhàn nhã đi trong sân trường, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Cô lập tức lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy là số của Thẩm Kiệt, nước mắt liền tràn mi.
Là Kiệt a!
Cậu ấy rốt cuộc tha thứ cho cô rồi sao?
Hai tay Tần Phong run run nhận điện thoại. “Kiệt!”
Nhưng đáp lại cô lại là một hồi trầm mặc, Thẩm Kiệt không nói câu nào, khiến Tần Phong gấp đến mức ngồi thụp xuống bậc thang lên thư viện, hướng về phía ống nghe khóc: “Kiệt, sao em không nói gì? Mau nói với chị một tiếng, nói em sống rất tốt, được không? Chị rất nhớ em, sao em không nhận điện thoại của chị? Mặc dù chị cự tuyệt em nhưng em chính là em trai của chị nha! Sao em có thể nhẫn tâm như vậy, một chút tin tức cũng không để lại cho chị? Coi như chị van xin em, nói chuyện với chị đi, chỉ cần một câu thôi cũng được.”
Tần Phong càng nói càng đau lòng, nước mắt liên tục rơi xuống.
“Phong tỷ.” Giọng Thẩm Kiệt khàn khàn đáp lại.
“Kiệt!” Rốt cuộc cũng nghe thấy âm thanh, Tần Phong kích động bụp miệng, chỉ sợ Kiệt ở bên kia nghe thấy tiếng khóc của cô.
“Phong tỷ, em rất nhớ chị.” Thẩm Kiệt đem vô vàn nhớ nhung trong lòng nói ra. Mấy ngày nay, hắn sắp bị tuyệt vọng cùng nỗi nhớ ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ rồi. Lại thêm công việc bận rộn, khiến cả thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi. Cho nên, mặc dù đã trải qua một đêm làm việc cật lực, vừa trở về từ studio, hắn liền không kiềm chế được khát vọng trong lòng, gọi điện thoại cho cô.
Hắn thật nhớ giọng nói của Phong tỷ, mặc dù cô chỉ coi hắn như là em trai, nhưng vẫn tốt hơn nhớ mà không được gặp mặt a!
Nghe được tiếng khóc mơ hồ của Phong tỷ, hắn hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Phong tỷ, ôm cô vào *** mà an ủi. Nhưng hắn còn có cái tư cách này sao? Dù sao bên cạnh Phong tỷ đã có người an ủi cô.
“Kiệt!” Tần Phong rốt cuộc không nhinj được nữa, lớn tiếng khóc. Cô biết mình đã khiến Kiệt tổn thương, rất sâu. Kiệt nói cậu ấy đã không sao rồi nhưng cô sao có thể tha thứ cho chính mình đây! Nhiều năm qua, bọn họ vẫn sớm tối nương tựa vào nhau, vậy mà cô lại đối xử với cậu ấy như vậy.
“Phong tỷ, chị đừng khóc, chị khóc làm em cũng muốn khóc theo.” Thẩm Kiệt ưu thương khuyên nhủ cô. Tiếng khóc của Phong nhi tỷ làm kinh động trái tim hắn, khiến lòng hắn đau đớn khôn nguôi. Hắn thật hận chính bản thân mình, tại sao không thổ lộ với Phong nhi tỷ sớm một chút? Hắn luôn cho là Phong nhi tỷ còn nhỏ, dưới sự coi chừng của hắn, hắn sẽ không mất đi cô. Là hắn quá tự tin vào bản thân với có thể đưa đến sai lầm nghiêm trọng như vậy.
Nỗi đau mất đi người mình yêu!
Đến hôm nay, dù dùng từ ngữ nào cũng không thể diễn đạt hết ân hận trong lòng hắn.
Giá như thời gian có thể quay lại, hắn quyết không rời khỏi Phong nhi tỷ, nhất định sẽ canh chừng bên cạnh cô. Nhiệt tình hướng cô thổ lộ tình yêu hắn dành cho cô, cùng cô làm một đôi uyên ương sát cánh bên nhau.
Tần Phong vươn tay lau nước mắt trêm mặt, hướng về phía Thẩm Kiệt ở bên kia nói: “Kiệt, chị không khóc nữa rồi. Hôm nay chị rất vui khi nghe thấy giọng nó của em. Kiệt, em còn hận chị sao?”
“Aiz… Phong nhi tỷ, em lúc nào nói hận chị hả? Kiệt không hận chị, chỉ hận số mệnh, hận mình chậm một bước.” Thẩm Kiệt thở dài, buồn bực nói.
“Kiệt, là chị không đúng, thật xin lỗi em.” Trong lòng Tần Phong tràn đầy áy náy.
“Phong nhi tỷ, chị không cần nói những lời này, chị không là gì sao cả. Kiệt muốn trách cũng chỉ trách tạo hóa trêu ngươi, là Kiệt không có phúc khí, vô duyên có được tình yêu của chị.” Thẩm Kiệt tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nói chuyện với Tần Phong.
“Kiệt, mặc kệ thế nào, chị vĩnh viễn đều là Phong tỷ của em. Từ nay về sau, em đừng không để ý đến chị, được không?” Trong thanh âm Tần Phong tràn ngập ý cầu xin.
“Ừhm, Kiệt vĩnh viễn là Kiệt của Phong nhi tỷ.” Thẩm Kiệt thâm tình nói.
“Về sau, phải thường xuyên gọi điện thoại cho chị.” Tần Phong vẫn lo lắng yêu cầu, cô sợ cú điện thoại này chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh mộng, Kiệt sẽ không để ý đến cô nữa.
“Em biết rồi, Phong nhi tỷ.”
“Chị phải đi gặp giáo sư đây, khi nào rảnh chị lại gọi điện cho em.”
“Được. Phong nhi tỷ, chị mau đi đi.”
Tần Phong lúc này mới hài lòng nói lời tạm biệt với Trầm Kiệt, đứng dậy đi về phía nhóm làm đề tài.
Thật tốt quá,
Kiệt vẫn là em cô, cô không mất đi hắn. Khi cô nghe thấy Kiệt nói không hận cô, trong lòng cô vui sướng không cách nào hình dung được thành lời.
Lúc này, trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc, bởi vì cô có một Lâm Vũ Mặc yêu cô, còn có Kiệt, người che chở cô từ nhỏ…
Cả đời này, cô chưa từng cảm thấy thỏa mãn như vậy.
Có lẽ bóng ma duy nhất còn lại trong lòng cô lúc này chỉ còn Đường Chá. Năm xưa, hắn vứt bỏ cô vĩnh viễn là điều làm cô đau đớn nhất, mỗi khi nhớ lại, vẫn sẽ thấy đau lòng, giống như bị ai đó đâm một đao vậy.
Đưa tay sờ khuyên tai ngọc đang đeo trước ***, sắc mặt Tần Phong hiện lên một tia chán nản. Đến khi nào cô mới có thể quên toàn bộ sự phản bội của Đường Chá đây?
Chậm rãi bước đi trong sân trường, một người vội vã chạy ngang qua cô. Đột nhiên, người kia dừng lại, xoay người, hướng về phía bóng lưng của Tần Phong kích động gọi to: “Phong Nhi!”
Âm thanh quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai khiến cô khiếp sợ, chỉ biết sững sờ đứng tại chỗ. Sao có thể như vậy? Thật sự là hắn sao? Là Đường Chá sao?
Tần Phong từ từ xoay người lại, không dám tin tưởng nhìn dung nhan anh tuấn đã sớm khác sâu trong trí nhớ.
“Phong Nhi, thật sự là em!” Đường Chá vui mừng hô lớn.
“Không, không phải, nhất định không phải hắn!” Tần Phong vừa khóc vừa lắc đầu. Tại sao bây giờ hắn mới xuất hiện? Thời điểm cô cần hắn, hắn lại lựa chọn rời bỏ cô, sự phản bội trước kia vẫn như gán***, dai dẳng đeo bám trên lưng cô, ђàภђ ђạ cô mỗi đêm.
“Phong Nhi, anh đã trở về. Trở lại tìm em.” Đường Chá kích động bước về phía Tần Phong.
“Tại sao anh còn trở lại?”Tần Phong rống to sau đó liền xoay người chạy về hướng ngược lại.
“Phong Nhi!” Đường Chá nhanh chân đuổi theo Tần Phong. Tại sao Phong Nhi lại phản ứng như vậy, đáng lẽ cô nên vô cùng cao hứng, nhào vào trong *** hắn mới đúng chứ?
Đường Chá chân dài, mấy bước liền đuổi kịp Tần Phong, đem thân thể cô nhốt vào trong ***, tràn đầy lo âu hỏi: “Phong Nhi, sao em lại tránh anh? Anh trở lại tìm em, em không phải là nên vô cùng vui mừng sao?”
“Buông tôi ra! Nếu anh đã nhẫn tâm lựa chọn vứt bỏ tôi, hơn ba năm qua đã chẳng thèm quan tâm, thì cũng không nên tại thời điểm tôi quyết tâm quên anh mà trở về..” Tần Phong bi thương hô.
“Phong Nhi, sao em lại nghĩ như vậy? Anh khi nào thì không quan tâm đến em? Mõi tuần anh đều gửi một phong thư cho em, mà em, ngay cả một lá thư hồi âm cũng không buồn gửi cho anh! Anh mới là người phải chịu cảm giác bị Phong Nhi vứt bỏ mới đúng.” Đường Chá không hiểu nói. Nhớ năm đó, khi hắn ở Canada, mỗi ngày hắn đều si ngốc ngồi đợi thư hồi âm của cô, những những thư hắn gửi đi, lại giống như hòn đá chìm xuống ao, ngay cả một chút bọt nước cũng không nổi lên. Không nhận được thư hồi âm của Tiểu Phong Nhi, khiến lòng hắn thường xuyên nóng nảy, lo lắng vô cớ. Hắn lo Tiểu Phong Nhi gặp chuyện không may, nhưng ông nội bện*** như vậy, hắn sao có thể bỏ lại ông trong những giây phút cuối đời, mà trở về nước tìm Tiểu Phong Nhi đây?
Hắn chỉ biết chờ đợi, đợi thật lâu, kiên nhẫn đợi, thẳng đến khi tâm ૮ɦếƭ, cũng không nhận được bất cứ một tin tức nào của Phong Nhi. Sau này, ba nói cho hắn biết, Phong Nhi đã được người thân đón đi, không bao giờ cần hắn nữa.
Lúc nhận được tin tức này, Đường Chá đã đau đớn muốn ૮ɦếƭ. Tiểu Phong Nhi sao có thể quên hắn đây? Thậm chí hắn thiếu chút nữa đã vì vậy mà có ý niệm coi thường mạng sống. Nhưng khát vọng muốn nhìn thấy Tiểu Phong Nhi đã giúp hắn chống đỡ, để hắn có lý do muốn sống trên thế gian.
Tháng trước, ông nội qua đời. Sau khi xử lí hậu sự xong xuôi, hắn liền ngựa không ngừng vó bay trở lại. Từ miệng lão sư, hắn mới biết thì ra ba đã lừa gạt hắn. Phong Nhi không có được người thân mang đi, cô vẫn khổ sở sống mà không có nơi nương tựa.
Đến bây giờ hắn vẫn không thể nào hiểu nổi, tại sao năm đó ba lại lừa hắn? Cho nên hắn càng nóng lòng muốn tìm được Tiểu Phong Nhi. Tối hôm qua, hắn vừa tới B thị, không kịp nghỉ ngơi, mới sáng sớm đã vội vã chạy đến trường đại học cô đang theo học.
Hắn muốn hỏi cô, tại sao năm đó cô không gửi thư hồi âm cho hắn?
Là vì cô đã quên hắn sao?
Hay là cô đã không còn yêu hắn nữa?
Không! Hắn không tin!
Hắn thật sự sợ Phong Nhi đã thay lòng, Phong Nhi là của hắn, cô là người mà từ nhỏ hắn đã định làm cô dâu của hắn a!
Tần Phong khó hiểu xoay người lại, run run hỏi: “Đường Chá, anh nói anh viết thư gửi cho tôi, mỗi tuần một phong, là thật sao?”
“Dĩ nhiên!” Đường Chá nghe ra, trong lời nói của cô là không tin tưởng, trong lòng bỗng cảm thấy bồn chồn hỏi: “Phong Nhi, chẳng lẽ em không nhận được sao?”
Tần Phong vẫn rơi nước mắt, đáp: “Không có, ngay cả một chữ tôi cũng không nhận được. Anh nhất định là đang gạt tôi đúng không? Tôi sẽ không tin anh! Anh đã hỏi tôi rồi, vậy tới lượt tôi hỏi anh. Tại sao Đường Chá ra nước ngoài liền quên Tiểu Phong Nhi? Anh không phải đã nói, sẽ trở lại đón tôi sao? Thế nào vừa đi, liền ngay cả một chút tin tức hồi âm cũng không có? Sao anh có thẻ nhẫn tâm như vậy, phản bội lại niềm tin của Tiểu Phong Nhi đối với anh?”
“Phong Nhi, anh không có! Sao anh có thể phản bội em. Anh chắc chắn có viết thư cho em mà, nhưng anh kiên trì đợi hai năm, cũng không đợi được một phong thư hồi âm của em.” Đường Chá lập tức biện giải cho mình. Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, tại sao Phong Nhi không nhận được thư của hắn?
“Nếu như tôi nhận được thư của anh, tại sao lại không đợi anh trở về chứ?” Tần Phong vừa nói, vừa đau lòng rơi lệ đầm đìa.
Những lời Đường Chá nói là thật sao?
Vậy rố cuộc là vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ có ai đó đã đem thư của Đường Chá giấu đi sao?
Người kia không muốn nhìn thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ sao?
“Phong Nhi! Đừng khóc, anh không phải đã trở về sao? Từ nay, anh sẽ không đi nữa, sẽ canh giữ ở bên cạnh em, vĩnh viễn không rời khỏi em.” Đường Chá thâm tình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong lên, dùng ngón tay cái lau nước mắt vương trên mặt cô. Nước mắt nóng bỏng của cô ủi ướt trái tim hắn, thận chí còn làm nóng cả linh hồn hắn.
Nhưng vô luận Đường Chá có cố gắng lau như thế nào, nước mắt Tần Phong càng rơi nhiều hơn, cô kích động nói với hắn: “Đường Chá! Tại sao bây giờ anh mới trở về? Tại sao? Anh không biết, cái gì cũng không biết, tất cả đã quá muộn! Quá muộn rồi!”
Nói xong, Tần Phong vùi vào trong *** hắn, khóc rống lên.
Tại sao vận mệnh lại trêu đùa con người ta như thế?
Lúc cô hoàn toàn tuyệt vọng, Lâm Vũ Mặc đã chiếm cứ trái tim cô, mà đúng lúc này, Đường Chá mới trở về.
Quá muộn! Thật sự đã quá muộn rồi!
Nếu như Đường Chá có thể trở về sớm thêm mấy tháng nữa, nếu như cô không gặp được Lâm Vũ Mặc, như vậy cô nhất định sẽ thét lên, vọt vào trong *** Đường Chá, mừng rỡ tiếp nhận hắn.
Nhưng bây giờ, dù có nói gì cũng không kịp nữa rồi. Trong lòng cô đã có Lâm Vũ Mặc, cô sao có thể yêu Đường Chá nữa đây?
Nhưng dù sao, Đường Chá cũng là người yêu cô chờ đợi nhiều năm a!
Bảo cô làm sao có thể thoải mái cự tuyệt hắn giống như Kiệt đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc