Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 17

Tác giả: Mộc Yêu

"Phong Lão Đại, nói cho em biết một tin tức tốt a! Mối thù của chúng ta rốt cuộc báo được, rạng sáng hôm nay, chúng ta cùng cảnh sát cùng nhau liên thủ, đem kẻ thù một lưới bắt hết. Đoán chừng quan tòa sẽ làm bọn họ có ăn hay không được ôm lấy đi. Ha ha ha!" Trần Bưu hào phóng cười lên.
"Anh Bưu, là thật sao?" Tần Phong nghe được lời nói của Trần Bưu, đôi tay bắt đầu run rẩy, tâm tình của cô có nhiều kích động. Chuyện cô mong mỏi nhiều năm rốt cuộc đã thành hiện thực. Giờ phút này cô thật muốn tự mình xem một chút sắc mặt đáng thương của kẻ thù.
"Đương nhiên là thật." Trần Bưu hưng phấn nói, "Chỉ là chuyện này làm phiền một vị người tốt bụng trợ giúp, anh ta cung cấp cho chúng ta mấy tỷ nguyên, tài sử đối phương mắc câu, rốt cuộc lại để cho cảnh sát nhất cử phá được này cái vụ án rửa tiền lớn này."
"Người tốt bụng? Anh ta là ai? Tại sao lại giúp chúng ta?" Tần Phong không hiểu hỏi.
Trần Bưu cười nói: "Chính là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, gọi là Lâm gì đó, anh cũng không nhớ rõ ràng lắm. Không quá nhiều thua thiệt người ta, nếu như có cơ hội, chúng ta nhất định phải hảo hảo cám ơn đối phương."
"Lâm Vũ Mặc? Lại là anh ta!" Tần Phong kinh ngạc há to miệng. Cô không ngờ Mặc sẽ vì cô làm ra chuyện này, lặng lẽ trợ giúp cô báo thù. Trong lòng của cô rất cảm động a!
Hiện tại, tình cảm của cô đối với Lâm Vũ Mặc, đã không chỉ là yêu, còn có vô cùng cảm kích.
"Phong Lão Đại, em biết anh ta à?" Trần Bưu nghe ra lời nói của Tần Phong chứa đầy hàm ý, vì vậy tò mò hỏi nói.
"Anh ta, là em rễ tương lai của anh." Tần Phong thẹn thùng nói. Vừa nghĩ tới Lâm Vũ Mặc đối với mình tốt, Tần Phong liền cảm thấy tốt uất ức.
"Cái gì? em rễ tương lai? Ai nha, Phong Lão Đại, sao em không nói sớm? Ngày nào đó có rãnh rỗi, anh nhất định phải tự mình đến B thị để nhìn thấy em rễ tổng giám đốc đáng yêu của mình. Ha ha ha!" Trần Bưu hả hê cười lớn. Có thể nhìn thấy Tần Phong tìn được hạnh phúc, anh ta rất vui mừng. Tần Phong giống như là đứa em gái khả ái nghịch ngợm của anh ta, anh ta vô cùng quan tâm cô.
"Tốt! Nếu như anh Bưu tới đây, nhớ gọi điện thoại trước cho Phong nhi a, Phong nhi sẽ đến phi trường đón anh." Tần Phong cười nói.
"Ừ. Anh hiểu rồi."
Để điện thoại xuống, trên mặt Tần Phong lộ ra nụ cười hạnh phúc. Những chuyện Lâm Vũ Mặc làm vì cô làm cho cô vô cùng cảm động, cũng làm cho cô thương anh ta hơn nữa. Nguyên bản là đã sắp thu hoạch lớn, trở nên sâu hơn càng đậm.
Cô hưng phấn lao ra cửa, hướng tập đoàn Lâm thị chạy đến.
"Mặc!" Mở cửa Tần Phong liền nhào vào trong иgự¢ Lâm Vũ Mặc.
"Tiểu Phong Nhi, em làm sao vậy?" Lâm Vũ Mặc nhìn bộ dáng Tần Phong, không hiểu cô hôm nay gặp chuyện gì, thế nhưng chủ động đánh về phía anh ta! Phải biết, tiểu Phong Nhi của anh ta vẫn luôn rất bảo thủ.
Tần Phong đột nhiên nâng mặt của Lâm Vũ Mặc lên, chủ động hôn lên môi mỏng của Lâm Vũ Mặc: "Mặc, em yêu anh!Em yêu anh!"
Tần Phong hưng phấn không ngừng hô to, sự nhiệt tình của cô lây Lâm Vũ Mặc, anh ta đem Tần Phong ôm thật chặt vào trong иgự¢, đoạt lại chủ động, hai người nhiệt tình dây dưa hôn nhau.
Ngọn lửa càng đốt càng cao, cuối cùng hai người bị ngọn lửa nhiệt tình đốt, quên mất chính lúc này thân tại trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, hai người nhiệt tình chủ động tháo rơi y phục đối phương, quên mình yêu nhau.
Thở dốc chưa định, Lâm Vũ Mặc đem hai gò má ửng hồng của Tần Phong ôm vào trong иgự¢, tà mị hỏi: "Tiểu Phong Nhi hôm nay bị sao vậy? Tại sao nhiệt tình như vậy?"
Tần Phong mắt đỏ vành mắt nói: "Mặc, anh đối với em thật tốt. Chuyện của Hắc Long Bang em đều biết. Tại sao anh giúp em nhiều như vậy, cũng không nói cho em biết?"
"Thì ra là như vậy. Tiểu Phong Nhi, anh chỉ muốn giúp em giảm bớt phiền não, lại nói anh cũng không có làm gì a." Lâm Vũ Mặc khẽ vuốt ve đầu Tần Phong, nở nụ cười nói.
"Mặc, Phong nhi thật sự rất cảm động. Vì cảm tạ trợ giúp của anh, hôm nay em liền, mời anh đi khách sạn Hilton ăn một bữa?" Tần Phong từ Lâm Vũ Mặc trong иgự¢ ngồi dậy, dí dỏm nói.
"Hả? Đi Hilton à? Nơi đó món ăn nổi danh đắt đỏ!" Lâm Vũ Mặc hù dọa Tần Phong. Cái tiểu keo kiệt này, thế nhưng chịu ra máu, thật là trời sắp đổ mưa máu rồi.
"Em đã nói rồi, lớn hơn chảy máu." Tần Phong chu cái miệng nhỏ nhắn nói, "Anh lại dám hoài nghi chân thành của em! Anh nhất định không muốn đi coi như xong, em mời người khác ăn đi. Ừ, Em sẽ mời người nào đi đây? Anh Triệu có được hay không?"
Tần Phong làm bộ đang suy tư muốn tìm người đàn ông khác hẹn hò, cặp mắt lại len lén từ dưới con mắt liếc khuôn mặt đen thui của Lâm Vũ Mặc, không khỏi cười trộm.
Cô đẩy Lâm Vũ Mặc ra, cười mi mi hướng về phía anh ta khoát tay áo, "Mặc, gặp lại sau, em muốn nhanh đi tìm Anh Triệu."
Nói xong, cô xoay người muốn đi, lại bị Lâm Vũ Mặc một thanh kéo trong иgự¢: "Hừ! Không cho đi tìm Triệu Lôi! Chẳng lẽ em muốn cho anh ghen ૮ɦếƭ a!"
"Hi hi hi, ai bảo anh không muốn đi! Em không thể làm gì khác hơn là tìm người khác." Tần Phong hi hi hi mà cười lên.
"Em nhé! Đứa nhỏ tinh nghịch!" Lâm Vũ Mặc ngắt mũi thon của Tần Phong, cười nói, "Anh rất lấy làm vinh dự khi được Tần Phong tiểu thư mời đi ăn tối. Cùng đi thôi."
Lâm Vũ Mặc kéo tay nhỏ bé của Tần Phong, vui mừng đi ra ngoài.
Tần Phong bị Lâm Vũ Mặc kéo tay, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Cô thật là muốn cùng Lâm Vũ Mặc vĩnh viễn nắm tay nhau cứ như vậy tới già!
Khi bọn họ đi ra khách sạn Hilton, sắc trời đã muộn rồi, Lâm Vũ Mặc một thanh ôm lấy Tần Phong, cười nói: "Tiểu Phong Nhi, vị hôn thê thâи áι của anh, chúng ta về nhà thân thiết đi."
"Ghét!" Tần Phong cười duyên đập bả vai Lâm Vũ Mặc một cái, không thuận theo nói: "Trong đầu anh không thể có ý muốn khác sao?"
"Không muốn! Chỉ cần cùng tiểu Phong Nhi ở chung một chỗ, anh liền chỉ muốn cùng tiểu Phong Nhi cùng nhau triền miên. Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc hả hê cười hướng chiếc limousine dừng ở cạnh cửa đi tới.
Lời nói Lâm Vũ Mặc khiến Tần Phong một ít tờ đẹp đẽ như ngọc khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, cô nũng nịu trừng mắt nhìn anh ta: “Sắc lang”
Cô oán trách chỉ làm cho Lâm Vũ Mặc cười to hơn.
Chỉ lo cùng Lâm Vũ Mặc nói chuyện Tần Phong, nhưng không có phát hiện có một người đàn ông đang vội vã, trong tay mang theo một cái rương hành lý xuống xe taxi, tiến vào cửa chính khách sạn Hilton.
Sáng sớm, sau khi Tần Phong rời giường, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Lâm Vũ Mặc vội vàng ôm cô vào trong иgự¢, lo lắng hỏi: “Tiểu Phong Nhi, em làm sao vậy?”
“Mặc!” Tần Phong có chút suy yếu đáp. “Tự nhiên em cảm thấy đầu thật choáng váng, иgự¢ dường như bị chặn lại, rất khó chịu.”
“ Sao lại như vậy? Tiểu Phong Nhi, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.” Lâm Vũ Mặc nghe vậy, trong lòng vô cùng nóng nảy. Trước kia Tiểu Phong Nhi của hắn luôn luôn khỏe mạnh, sao có thể đột nhiên bị bệnh đây?
Hắn cúi xuống, ôm lấy Tần Phong rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong cho Tần Phong, ông quay sang nói với Lâm Vũ Mặc: “Lâm tổng giám đốc, có lẽ tôi nên chúc mừng cậu trước!”
“Chúc mừng?” Lâm Vũ Mặc không hiểu cau mày hỏi: “Bác sĩ, Tiểu Phong Nhi rốt cuộc bị bệnh gì?”
“Không phải bệnh. Tần tiểu thư mang thai, thai nhi ước chừng đã bốn mươi lăm ngày tuổi.” Bác sĩ cười nói.
“Cái gì? Mang thai!” Lâm Vũ Mặc trợn to hai mắt, vui mừng nhìn Tần Phong. “Thật tốt quá, Tiểu Phong Nhi, anh sắp làm ba.”
“Nhìn anh vui mừng kìa, em còn chưa quyết định có muốn giữu đứa bé này hay không đây?’ Tần Phong dí dỏm trêu đùa Lâm Vũ Mặc.
“Em dám!” Lâm Vũ Mặc làm bộ tức giận nhìn chằm chằm Tần Phong.
“Hi hi hi, coi anh khẩn trương kìa.” Tần Phong che miệng cười vui vẻ.
Đứa nhỏ này mặc dù đến có chút sớm, nhưng cô thật sự rất yêu Lâm Vũ Mặc, đứa nhỏ này lại là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, cô sao có thể không cần nó?
“Đứa nhỏ nghịch ngợm.” Lâm Vũ Mặc ngắt nhẹ mũi cô, cười nhìn cô.
“Lâm tổng giám đốc, thời kì đầu mang thai nhất định phải cẩn trọng chú ý, có thể sẽ có nôn nghén, chỉ là mỗi phụ nữ mang thai không giống nhau, hi vọng Tần tiểu thư là loại nhẹ nhất. Tôi sẽ kê một ít thuốc an thai, cậu đi đến phòng dược bên kia lấy thuốc.” Bắc sĩ còn không quên trừng mắt nhìn Lâm Vũ Mặc một cái. “Chàng trai trẻ, phải tận lực tránh động tác mạnh a! Ha ha ha.”
“Tôi đã biết.” Lâm Vũ Mặc hiểu ý nở nụ cười.
Hắn sắp làm ba!
Chuyện này ai mà không hưng phấn nha!
Lâm Vũ Mặc không đành lòng để Tần Phong đi bộ, bèn ôm cô ra khỏi cửa lớn của bệnh viện.
Vừa ngồi lên xe, hắn hưng phấn gọi điện cho mẹ: “Mẹ, báo cho mẹ một tin tức tốt.” Tràn đầy hạnh phúc nhìn Tiểu Phong Nhi đang yên tĩnh ngồi bên cạnh, hắn mới nói tiếp. “Mẹ sắp được làm bà nội rồi!”
“Cái gì?” Chỉ nhe thấy Lý Hải Vi hưng phấn hét ầm lên ở đầu dây bên kia, “Ngạo, mau tới đây, cô hầu gái mang thai, anh sắp trở thành ông nội a!”
“Ha ha ha, công cuộc chế tạo người cuối cùng cũng thành công.” Lâm Ngạo cười lớn nói với con trai: “ Tiểu tử, còn không mau về nhà. Chẳng lẽ con định để cô hầu gái ở một mình? Nếu như không cẩn thận bị ngã, con chờ mà hối hận đi!”
“Về nhà? Không muốn!” Lâm Vũ Mặc vừa nghe thấy lời đề nghị của cha, lập tức lắc đầu lia lịa. “Con thà thuê mười hộ lí còn hơn trở về cái nhà đó!”
“Đứa con bất hiếu này, con dám cãi lời cha sao?” Lâm Ngạo tức giận rống to. “Lần sau nếu con mang cô hầu gái về nhà, ta cùng mẹ con sẽ không cho nó bước vào nhà nửa bước, con cứ liệu mà làm đi!”
Nói xong, Lâm Ngạo liền cúp điện thoại.
“Mặc, bác rất tức giận sao?” Tần Phong lo lắng hỏi. “Nếu bác trai nhớ anh như vậy, anh về nhà hai ngày cũng đâu có sao.”
“Tiểu Phong Nhi, mẹ anh chỉ là vợ bé của ba, trước kia vợ cả của ba cùng con gái của bà ấy luôn khi dễ anh và mẹ, anh không muốn nhìn thấy bọn họ.” Lâm Vũ Mặc cau mày nói.
“Thì ra là như vậy. Mặc, khi còn bé, nhất định anh đã phải chịu không ít uất ức đi?” Tần Phong đau lòng vuốt ve khuôn mặt hắn hỏi.
Nghe lời nói ân cần của cô, trong lòng Lâm Vũ Mặc tràn đầy hạnh phúc, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, áp lên mặt mình, cười nói: “Không có việc gì. Anh là ai nào? Lâm Vũ Mặc anh có thể bị bọn họ khi dễ sao?”
Tần Phong tựa sát vào trong иgự¢ hắn, cười duyên nói: “Mặc, em cảm thấy thật bất khả tư nghị nha. Trong bụng em thế nhưng đang có một tiểu bảo bảo tồn tại.”
“Chuyện này có gì lạ. Buổi tối mỗi ngày anh cố gắng chế tạo người như vậy, thật là không uổng phí công phu nha.” Lâm Vũ Mặc tà mị cười lớn.
“Không đứng đắn.” Tần Phong hờn dỗi quăng cho hắn một cái liếc mắt. “Cái người này, có phải da mặt anh còn dày hơn cả tường thành không?”
“Ha ha ha, Sợ rằng đã vượt xa tường thành rồi.” Lâm Vũ Mặc không một chút lúng túng cười lớn.
Lâm Vũ Mặc không dành lòng nhìn cô bị đói, cho nên bèn mang cô tới một nhà hàng thuộc khách sạn năm sao ăn điểm tâm. Hắn gọi một bàn lớn thức ăn, chỉ sợ Tần Phong không thấy thèm ăn, cho đến khi cô hô ngừng, hắn mới bỏ qua.
Bởi vì mang thai thời kì đầu, triệu chứng nghén của Tần Phong còn nghiêm trọng hơn so với người bình thường, chỉ mới ăn một miếng cơm nhỏ, cô liền khó chịu chạy vào nhà vệ sinh ói lên ói xuống.
Lâm Vũ Mặc đau lòng vỗ nhẹ sau lưng Tần Phong, hận không thể thay cô chịu đựng. “Tiểu Phong Nhi, nếu nam nhân có thể mang thai, anh quyết không để em chịu cái loại thống khổ này.”
“Mặc, em không sao, anh đừng lo.” Tần Phong suy yếu cười nhẹ. Lâm vũ Mặc che chở yêu thương cô thế nào, cô đều nhìn thấy trong mắt hắn.
Cô thật sự quá may mắn mới có thể lấy được một nam nhân yêu cô như vậy làm chồng.
“Tiểu Phong Nhi, với tình trạng này, em sao có thể tiếp tục đi học? Không bằng hôm này em xin nghỉ đi, bồi dưỡng lại thân thể một chút.” Lâm Vũ Mặc nói tiếp. Nhìn bộ dáng yếu ớt của cô lúc này, hắn thật muốn cô ở nhà tĩnh dưỡng, dù là một bước cũng không đành lòng để cô đi ra ngoài.
Có lẽ ba nói đúng. Tiểu Phong Nhi hiện tại cần người chăm sóc. Nếu như để tiểu Phong Nhi ở nhà một mình, hắn sẽ lo lắng không yên. Nếu như mẹ có thể đến đây chăm sóc Tiểu Phong Nhi thì tốt biết bao. Nhưng hắn cũng biết đó là điều không thể, dù sao ba cũng không thể dời khỏi mẹ, dù là một khắc.
Aiz… Chẳng lẽ hắn nhất định phải đưa cô về nhà lớn ở sao?
Thật ra thì hiện tại mẹ cả cùng chị hai còn kiêng kị thân phận tổng giám đốc của hắn, đã rất an phận. Nhưng chỉ cần nhìn thấy bọn họ, trong lòng hắn vẫn vô cùng bất mãn, không muốn nhìn thấy họ dù là một phút. Nhưng vì Tiểu Phong Nhi, có lẽ hắn nên suy nghĩ lại.
Tần Phong cười ngọt ngào, trấn an hắn: “Bây giưof em không sao rồi, ói xong cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.”
“Nhưng anh vẫn rất lo lắng. Lâm Vũ Mặc không yên lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lấm tấm mồ hôi của Tần Phong. “Tiểu Phong Nhi, hay là anh đi với em.”
“Xem anh khẩn tương kìa! Em chỉ đến học viện nộp báo cá thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tần Phong dí dỏm nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc