Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 15

Tác giả: Mộc Yêu

Tần Phong cảm động nắm lấy tay Lâm Vũ Mặc, cảm nhận tình yêu hắn dành cho cô sẽ không bao giờ thay đổi. Nước mắt không kìm lòng được trào ra.
Lâm Vũ Mặc đau lòng dùng ngón tay cái lau từng giọt lệ rơi xuống trên má cô, thâm tình nói: “Tiểu Phong Nhi, anh nói thế không phải muốn em khóc, mà muốn cảm thấy hạnh phúc.”
“Mặc!” Tần Phong nhào vào trong *** Lâm Vũ Mặc, trong lòng tràn đầy tình yêu của hắn. Hiện tại cô mới biết cô yêu hắn đến mức nào, cô không ngờ, bất tri bất giác, Lâm Vũ Mặc đã trú ngụ thật sâu trong lòng cô.
Thẩm Kiệt không thể chịu đựng được, Phong tỷ thế nhưng nhào vào trong *** nam nhân đối diện, hắn đi lên phía trước, cố gắng tách hai người bọn họ ra.
Nhưng bàn tay Lâm Vũ Mặc ôm rất chặt, cho nên hắn căn bản không có cách nào đoạt lại Phong nhi tỷ.
“Phong nhi tỷ, sao chị có thể không cần Kiệt nữa đây?” Thẩm Kiệt thê lương hô.
Tần Phong run rẩy nói với Thẩm Kiệt: “Kiệt đệ, chị sao có thể không cần em. Em vĩnh viễn là em trai chị yêu thương nhất.”
“Em không muốn làm em trai của chị, em muốn làm người yêu của chị.” Thẩm Kiệt khổ sở nói. Trong tim hắn lúc này tràn đầy bi thương cũng tuyệt vọng. Chẳng lẽ thật sự là hắn đến muộn sao? Trái tim của Phong nhi tỷ sao có thể dễ dàng trao cho người khác như vậy.
“Kiệt đệ!” Tần Phong thật không biết làm sao để tiếp tục đối mặt với Thẩm Kiệt. Thẩm Kiệt đau lòng cũng làm trái tim cô như ai bị níu chặt, đau đớn đến chảy máu a. Kiệt là người cô không muốn tổn thương nhất a.
Lâm Vũ Mặc có chút tàn nhẫn nói: “Sở tiên sinh, tôi nghĩ cậu vẫn nên từ bỏ ý niện này đi, không lâu nữa Tiểu Phong Nhi sẽ gả cho tôi, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội.”
“Kết hôn thì sao, tôi vẫn có thể đem Phong nhi tỷ đoạt lại, huống chi các người còn chưa kết hôn. Phong nhi tỷ là của ai còn chưa biết đâu!” Giọng nói Thẩm Kiệt càng ngày càng bén nhọn, tim hắn đã nhói đau thật sau, cho nên mới phải bất chấp tất cả phản kích.
“Ha ha ha! Muốn đoạt lại, vậy còn phải xem tôi có buông tay hay không đã rồi hãy nói.” Lâm Vũ Mặc đột nhiên hôn lên môi Tần Phong ngay trước mặt Thẩm Kiệt, vừa hôn, vừa hướng Trầm Kiệt khiêu khích, nói: “Nhìn thấy không? Tiểu Phong nhi yêu tôi, môi cô ấy cũng chỉ tôi mới có thể hôn.”
“Mặc, đừng làm vậy.” Tần Phong lo lẵng giùng giằng, tất cả đau đớn trong mắt Kiệt cô đều thấy rất rõ, cô thật không nỡ a!
“Không cần, Phong nhi tỷ.” Thẩm Kiệt đau đớn xông lên phía trước, dùng hết toàn lực đem hai người tách ra.
Thẩm Kiệt đem Tần Phong kéo về phía mình, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vũ Mặc: “Lâm Vũ Mặc, Phong nhi tỷ sẽ không yêu anh, người chị ấy yêu là tôi.”
“Ha ha ha, có thật không? Vậy vì sao cậu không để cho Tiểu Phong Nhi tự mình nói cho cậu biết đây?” Lâm Vụ Mặc cuồng ngạo, không ai bì nổi cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy tự tin.
Thẩm Kiệt bị thái độ của Lâm Vũ Mặc chọc giận, hắn nâng khuôn mặt Tần Phong lên, hôn xuống.
Tần Phong kinh ngạc nhìn Thẩm Kiệt, không dám tin Kiệt đệ lại hôn cô. Đây đã là lần thứ hai Kiệt hôn cô, nhưng nụ hôn của hắn lại cho cô một laoij cảm giác khác thường.
Không phải ngọt như mật, cũng không phải là khổ sở, mà là tư vị chua xót, làm lòng cô cũng đau theo.
Lúc cô còn đang trợn mắt sững sờ, tay Lâm Vũ Mặc mang theo lực đạo bén nhọn đã vung tới trên người Trầm Kiệt. Hắn biết Thẩm Kiệt là một nghệ sĩ, dựa vào khuôn mặt này mà kiếm cơm, cho nên hắn không hướng về phía mặt Thẩm Kiệt xuống tay, mà chọn ***g *** bổ xuống, mỗi một quyền đều dùng hết sức.
Thẩm Kiệt cũng ra sức phản kích. Hai người không coi ai ra gì đánh nhau trong quán cà phê. Cái bàn bị hai người đập nát, cái ghế cũng bị đá bay.
Hai người vật lộn một chỗ, ai cũng không chịu yếu thế.
Nhìn hai nam nhân đã sớm bầm tím đủ chỗ, Tần Phong lo lắng hô to: “Hai người đừng đánh nữa. Mau dừng tay!”
Nhưng hai người đàn ông đã tức giận đến đỉnh điểm này, ai cũng không chịu nghe lời cô nói, vẫn như cũ đánh nhau,một quyền lại một quyền.
“Các người nếu đánh nữa, ai tôi cũng không cần!” Tần Phong không còn cách nào khác, đành phải lên giọng uy hiếp hai người đàn ông cô yêu nhất.
Hai người kia vừa nghe thấy lời này của cô, lập tức ngừng tay, trăm miệng một lời hô lớn: “Đừng Tiểu Phong Nhi (Phong nhi tỷ), em (chị) phải yêu anh (em).”
“Hừ, các người cứ tiếp tục đánh nữa đi, tôi đi tìm người khác!” Tần Phong lắc đầu, tức giận đi ra ngoài.
Hai người lập tức đuổi theo, một trái một phải, giữ lấy tay cô lại.
“Tiểu Phong Nhi, em đã đồng ý chỉ thích một mình anh, tại sao có thể không quan tâm anh?” Lâm Vũ Mặc bất mãn hướng cô kháng nghị.
“Phong nhi tỷ, không phải từ nhỏ chị đã nói, Kiệt là người quan trọng nhất đối với chị sao? Sao chị quăng em lại?” Thẩm Kiệt cũng vội vã hỏi Tần Phong.
“Ai! Hai người đừng ép tôi, có được hay không?” Tần Phong quay sang nhìn Lâm Vũ Mặc ở bên trái, lại nhìn Thẩm Kiệt ở bên phải, bất đắc dĩ nói: “Hai người đều là người quan trọng nhất đối với tôi, tôi thật không muốn nhìn thấy hai người đánh nhau nữa.”
Lâm vũ Mặc đột nhiên mở miệng nói với Thẩm Kiệt, “Sở tiên sinh, tôi thấy hay là như vậy đi, chúng ta để Tiểu Phong Nhi tự mình lựa chọn, xem cô ấy chọn cậu hay là chọn tôi. Mặc kệ là Tiểu Phong Nhi lựa chọn ai, người kia cũng phải chấp nhận. Có được hay không?”
Thẩm Kiệt khẽ cắn răng, hướng Lâm Vũ Mặc gật đầu một cái: “Được rồi!” Hắn năm lấy tay nhỏ bé của Tần Phong nói: “Phong ỷ, chị nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, trên thế giới này, chỉ có Kiệt là người yêu chị nhất, chị có biết không?”
Lâm Vũ Mặc cau mày nói với Trầm Kiệt: “Sở tiên sinh, cậu đừng làm Tiểu Phong Nhi nhiễu loạn. Hãy để cho Tiểu Phong Nhi tự mình lựa chọn đi.”
Lâm Vũ Mặc tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng thật ra trong tim hắn cũng có chút lo lắng. Hắn sợ đến cuối cùng Tiểu Phong Nhi sẽ lựa chọn thanh mai trúc mã của cô, Kiệt đệ.
Chuyện đã đến lúc này, hắn chỉ có thể liều mạng đánh cược một lần. Hi vọng người Tiểu Phong Nhi lựa chọn cuối cũng sẽ là mình.
Trong lòng hắn yên lặng cầu nguyện, hi vọng mình là cái người may mắn đó.
Tần Phong khó xử nhìn hai người đàn ông trước mặt, người nào cô cũng không đành lòng làm họ tổn thương.
Bọn họ đều là những nam nhân vô cùng ưu tú, đều là người cô quan tâm nhất. tại sao nhất định phải bắt cô lựa chọn một trong hai người? Chẳng lẽ hai người bọn họ không thể cùng tồn tại trong sinh mệnh cô sao?
Cô cau mày hướng Thẩm Kiệt nói: “Kiệt đệ, chẳng lẽ chúng ta không thể làm một đôi chị em tốt sao? Phong nhi tỷ thật sự rất cần em, không thể không có em a!”
“Phong Nhi tỷ, chị đã không thể không có Kiệt, vậy tại sao chị không thể chọn Kiệt làm người yêu đây? Chúng ta cũng không phải chị em ruột! Phong Nhi tỷ, đi cùng em đi, mặc dù hiện tại em không có nhiều tiền bằng hắn, nhưng sẽ có một ngày, em sẽ vì chị mà xây một tòa Kim Sơn (kiểu như lâu đài bằng vàng), để chúng ta cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào.” Thẩm Kiệt tràn đầy tình cảm nói.
Nhìn nét mặt Thẩm Kiệt tràn đầy chờ mong nhìn cô, Tần Phong thật không đành lòng nói ra những lời khiến hắn tổn thương.
Trong lòng cô, đã có người đàn ông cô yêu nhất, người đàn ông kia mặc dù có chút bá đạo, có chút cuồng ngạo, nhưng hắn cũng thật lòng yêu cô, bảo vệ cô. Cô phát hiện mình không thể sống mà không có hắn. Có lẽ đây mới là tình yêu đi.
“Tựa như tình cảm của cô và Đường Chá lúc trước, sâu đậm đến nỗi hận không thể đem đối phương chiếm giữ hoàn toàn…
Mà tình cảm của cô với Kiệt, lại chỉ đơn thuần là tình thân, mặc dù tình cảm đó còn sâu đậm hơn so với chị em ruột nhưng còn chưa có sâu sắc đến mức khiến cô buông tha tất cả để yêu hắn.
“Tiểu Phong Nhi, đừng do dự nữa. Em mau nói cho hắn biết, người em yêu là anh, chỉ có anh mới xứng có được em.” Thấy Tần Phong thật lâu không nói lời nào, trong lòng Lâm Vũ Mặc kinh hoảng, hắn sợ Tiểu Phong Nhi nói ra những lời hắn không muốn nghe nhất.
“Mặc!” Tần Phong thâm tình nhìn Lâm Vũ Mặc, cuối cùng hạ quyết tâm, hướng Thẩm Kiệt nói: “Kiệt, mặc dù Phong Nhi tỷ cũng yêu em, thế nhưng đó không phải tình yêu nam nữ. Chúng ta chỉ có thể tiếp tục làm một đôi chị em tốt mà thôi.”
Một câu nói này của cô, đối với hai người đàn ông bên cạnh, tựa như Băng hỏa lưỡng trọng thiên (kiểu như gây ra hiệu ứng đối lập nhau), một người lên Thiên đường, một người lại như xuống địa ngục.
“Phong nhi tỷ.” Bước chân Thẩm Kiệt có chút lão đảo, lui về phía sau hai bước, cực kì bi thương nhìn Tần Phong. “Nếu như em có thể như lời chị nói, làm một đôi chị em tốt, em đã không ép chị lựa chon như thế này. Trong lòng em chỉ có một mình Phong Nhi tỷ thì phải làm sao đây?”
Nước mắt Thẩm Kiệt tựa như thủy triều, dâng lên trong hốc mắt rồi rơi xuống gò má anh tuấn.
Như Lâm Vũ Mặc vừa nói, nếu muốn nhìn thấy thì phải chấp nhận thua cuộc. nếu Phong Nhi tỷ đã lựa chon Lâm Vũ Mặc, như vậy hắn sẽ không tiếp tục làm phiền chị ấy nữa.
Phong Nhi tỷ không lựa chọn hắn có lẽ là bởi vì hắn chưa đủ thành thục thôi.
Vậy thì hắn sẽ tiếp tục rèn luyện bản thân, cố gắng đen chính mình tôi luyện thành một nam tử hắn thực thụ.
Đến lúc đó, hắn sẽ trở lại, cạnh tranh với Lâm Vũ Mặc lần nữa.
Hắn không tin, lúc đó hắn lại thua kém Lâm Vũ Mặc.
Thẩm Kiệt bỏ lại Tần Phong, tuyệt vọng chạy đi.
Phong Nhi tỷ, xin chị hãy tha thứ cho Kiệt không cách nào nhìn chị thuộc về nam nhân khác.
Kiệt không thể sống bên cạnh chị, chỉ có thể làm em trai của chị.
Nếu như có một ngày, chị nhớ đến Kiệt.
Kiệt sẽ trở về, cùng chị đoàn tụ!
Nhìn bóng lưng Kiệt đi xa, nước mắt Tần Phong không thể tiếp tục kìm nén mà tuôn trào không ngừng.
Kiệt, tha thứ cho chị, chị không muốn tàn nhẫn với em như vậy, nhưng chị chỉ có một trái tim, sao có thể chia làm hai phần a!
Ôm lấy Tần Phong, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Vũ Mặc lại là vui vẻ chưa từng có. Rốt cuộc trong trận chiến bảo vệ tình yêu này, hắn là người thắng cuộc. Mặc dù hắn biết, làm như vậy đối với Thẩm Kiệt mà nói có chút tàn nhẫn, nhưng tình yêu vốn ích kỷ. Cúi xuống nhìn Tần Phong đang thút thít trong lòng, hắn dịu dàng an ủi cô: “Tiểu Phong Nhi, đừng cố kìm nén, muốn khóc, hãy khóc trong lòng anh đi.”
Tần Phong khóc không thành tiếng, té nhào vào trong *** Lâm Vũ Mặc, đau lòng nói: “Mặc, mặc dù em yêu anh, nhưng em thật sự không muốn làm Kiệt tổn thương a! Lúc em thống khổ nhất, chính hai mẹ con cậu ấy đã ra tay trợ giúp em. Vậy mà hôm nay em lại nhẫn tâm thương tổn Kiệt, em thật là một người phụ nữ xấu xa.”
“Không! Tiểu Phong Nhi sao có thể là người phụ nữ xấu xa đây?” Lâm Vũ Mặc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhòe lệ của cô lên, đau lòng vì cô lau nước mắt. “Tiểu Phong Nhi chỉ lựa chọn người em yêu nhất. Anh biết, mẹ con Sở thị có đại ân với em, cho nên anh sẽ không bạc đãi bọn họ. Anh sẽ để người của anh, giúp hắn nổi tiếng. Coi như là báo đáp ân tình của bọn họ đối với em.”
“Thật không? Mặc, Cám ơn anh!” Tần Phong cảm động dựa sát vào trong lòng hắn.
“Tiểu Phong Nhi, em biết không? Khi em lựa chọn anh, lòng anh đã sớm lâng lâng như thể bay lên khỏi mặt đất. Anh thật sự vui, thật vui vì em đã chọn anh.” Nói xong, môi Lâm Vũ Mặc mang theo lửa nóng lập tức chặn lại đôi môi nhỏ nhắn, kiều diễm động lòng người của Tần Phong, thâm tình dây dưa.
“Đừng, đây là nơi công cộng nha!” Tần Phong trốntránh nụ hôn bá đạo của hắn, then thùng cười nói: “Mặc, chúng ta về nhà thôi.”
“Được, chúng ta về nhà.” Lâm Vũ Mặc tựa vào bên tai cô, tà mị nói: “Về đến nhà, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em như thế đâu.”
“Không đứng đắn.” Tần Phong mắc cỡ đỏ mặt, đẩy Lâm Vũ Mặc ra, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Lâm Vũ Mặc lắc đầu cười, Tiểu Phong Nhi của hắn thật dễ xấu hổ, đã chúng ***ng lâu như vậy rồi nhưng khi nhắc đến loại chuyện kia, cô vẫn sẽ đỏ mặt thẹn thùng.
Hắn lấy ví tiền trong túi, móc ra một tờ chi phiếu, kí tên mình lên trên, sau đó ném vào trong tay quản lí. “Đây là tiền bồi thường, hẳn là đủ để sửa chữa rồi.”
Nói xong, hắn nhanh chân đuổi theo.
Tiểu Phong Nhi, lần này, em đừng hòng chạy trốn.
Anh sẽ vừng vàng bắt em lại, không bao giờ buông tay.
Ha ha ha, không biết lát nữa, em có thể chịu được màn tình yêu ngọt ngào anh dành cho em không đây?
Anh đã tích tụ một bụng *** lớn, đem em thiêu đốt!
Lâm Vũ Mặc dễ dàng đuổi kịp Tần Phong, một tay kéo cô lại, để cô ngồi vào trong xe, nhiệt tình như lửa hướng Tần Phong nói: “Tần Phong, chúng ta về nhà thân thiết đi.”
Tần Phong then thùng nhắn mắt lại, tựa vào trong ngựa Lâm Vũ Mặc.
Cái ôm này, khiến cô có loại cảm giác được hắn thâm tình che chở, cảm giác hạnh phúc dâng tràn trong tim.
Hắn sẽ trở thành chỗ dựa cả đời của cô đi.
Lâm Vũ Mặc nhanh chóng khởi động xe, lao thẳng về nhà. Xe còn chưa có dừng hẳn, hắn liền ôm lấy Tần Phong, sải bước vào trong nhà.
Hai mắt hắn tràn đầy khát vọng, bên trong tựa như có hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hận không thể một hớp nuốt trọn Tần Phong.
Hai người yêu nhau, bị cửa phòng đóng chặt nhốt bên trong, đồng thời cũng nhốt luôn cả một màn xuân sắc kiều diễm, không để ai nhìn thấy. Nhưng cánh cửa này lại không thể ngăn cản ngọn lửa tình dâng trào trong trái tim hai con người kia, khiến ai cũng có thể cảm nhận tình yêu sâu tận tâm can giữa bọn họ.
Tình yêu,
Trong lúc lơ đãng sinh ra,
Tình cờ như vậy,
Nhưng cũng thần kỳ như vậy,
Tựa như những bông tuyết nhỏ, càng rơi lại càng nhiều, hương vị nồng nàn như R*ợ*u, ngọt ngào như mật.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc