Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 13

Tác giả: Mộc Yêu

Lâm Ngạo đột nhiên ôm lấy Lý Hải Vi, nói với Lâm Vũ Mặc: "Đứa con bất hiếu, chúng ta sẽ không ở đây quấy rầy con cùng cô hầu gái thân mật một chỗ, nhớ thường xuyên về nhà. Đúng rồi, nhớ mang cô hầu gái cùng trở về."
"Vâng. Nhất định." Lâm Vũ Mặc cười hì hì trả lời.
Tần Phong đỏ mặt đối với Lâm Ngạo nói: "Bác trai bác gái về thong thả, khi nào rãnh rỗi hãy tới đây chơi."
"Đúng là một vật nhỏ khả ái. Đứa con bất hiếu nhớ phải nắm bắt một chút, cha mẹ rất thích cô dâu nhỏ này đừng làm cho cô dâu nhỏ của chúng ta bay mất đó." Lâm Ngạo cười nói.
"Tuân lệnh!" Lâm Vũ Mặc hả hê nở nụ cười.
Ha ha ha, cha quả thật nhìn thấu lòng anh ta! Anh ta cũng đang có ý đó!
Cùng tiểu Phong Nhi ở chung một chỗ đã không thể thỏa mãn th*m mu*n giữ lấy cô làm của riêng anh ta.
Anh ta muốn hoàn toàn phải có cô, để cho cô chỉ thuộc về một mình anh ta mà thôi.
Anh ta muốn những người nhìn chằm chằm kia đối với tiểu Phong Nhi hoàn toàn mất khả năng cùng anh ta tranh đoạt.
Mà kết hôn hình như là một chủ ý vô cùng hoàn hảo.
Cái ý nghĩ này đã tồn tại trong đầu anh ta rất nhiều ngày rồi.
Anh ta còn cố ý đặt nhẫn cầu hôn từ một công ty vàng bạc đá quý nổi tiếng ở Pháp, xế chiều hôm nay, nhẫn cầu hôn mới đưa đến tay anh ta.
Anh ta đang muốn xem chút công dụng.
"Ha ha ha! Đứa con bất hiếu, lần này con thật rất biết nghe lời!" Lâm Ngạo cười lớn nói.
"Lời của cha, con trai bao giờ dám cãi lời?" Lâm Vũ Mặc hướng cha mình kháng nghị nói.
"Chúng ta đi, con bất hiếu, cố lên!" Lâm Ngạo hướng Tần Phong nháy một cái mắt, cười nói: "Cô hầu gái, con trai ta đây siêu cấp khả ái, cô cũng không nên cự tuyệt nó."
"Bác trai" Tần Phong xấu hổ trốn sau lưng Lâm Vũ Mặc.
"Lão già, cha còn không mau đi?" Lâm Vũ Mặc thấy bộ dáng xấu hổ của tiểu Phong Nhi hận không được hung hăng yêu cô một lần.
"Hảo hảo hảo! Ta đi, đem phòng để lại cho đám người trẻ tuổi các ngươi, không ở nơi này làm kì đà." Lâm Ngạo cuồng ngạo cười, ôm vợ yêu đi ra ngoài.
Tiễn hai ông bà dở hơi, Lâm Vũ Mặc lập tức đem cửa từ bên trong khóa chặt, chỉ sợ lão nhân đổi ý, lại xông trở lại.
Anh ta xoay người lại, một tay bế Tần Phong lên, trong mắt tràn đầy vẻ H**g phấn nói: "Tiểu Phong Nhi, rốt cuộc chỉ còn hai chúng ta. Chúng ta mau trở về phòng, lúc này anh chỉ muốn hung hăng trừng phạt em!"
"Bại hoại! Bác trai bác gái vừa rời đi, anh liền biến thành sắc lang?" Tần Phong che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.
"Ha ha ha! Anh là một con sói xám lớn yêu ૮ɦếƭ tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc hả hê nở nụ cười.
Đem Tần Phong ném lên trên nệm êm, Lâm Vũ Mặc liền lập tức bao phủ lên thân hình nhỏ bé của cô.
Một cuộc Hoan ** kịch liệt bắt đầu.
Trong phút chốc, tiếng kêu vui mừng, tiếng thở dốc vang lên liên miên.
Khi Lâm Vũ Mặc hôn đến *** Tần Phong lại thấy được cái khuyên tai ngọc, anh ta đã từng mấy lần yêu cầu tiểu Phong Nhi tháo xuống, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị cô cự tuyệt. Cái khuyên tai ngọc này rốt cuộc có liên quan đến chuyện gì có thể làm cho tiểu Phong Nhi xem nó như bảo bối?
Anh ta đang ghen tỵ,
Ghen tỵ với người đã tặng khuyên tai ngọc cho tiểu Phong Nhi.
Từ hình dáng khuyên tai ngọc, anh ta dám khẳng định cái khuyên tai ngọc này nhất định là của một người đàn ông tặng,
Cho nên anh ta mới không cam lòng,
Anh ta nhất định phải làm cho trên người của tiểu Phong Nhi chỉ đeo đồ trang sức anh ta mua.
"Tiểu Phong Nhi"
"Hả?" Tần Phong nhẹ giọng đáp lại.
"Đưa bàn tay em cho anh." Lâm Vũ Mặc yêu cầu.
Tần Phong nghe lời đưa ngón tay đến trước mặt của Lâm Vũ Mặc, bồn chồn hỏi: "Đưa tay làm gì?"
Lâm Vũ Mặc không lên tiếng, ngược lại từ trong túi móc ra một cái hộp. Bên trong lại là một chiếc nhẫn kim cương.
Lâm Vũ Mặc nhẹ nhàng đem chiếc nhẫn đeo vào trong bàn tay nhỏ bé của Tần Phong, mặt thâm tình nói: "Tiểu Phong Nhi, đồng ý gả cho anh."
"Mặc!" Tần Phong không dám tin há miệng to.
Cô chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày như thế,
Cô thế nhưng có thể có cơ hội gả cho Mặc.
Cô cho là cô chỉ có thể làm người tình của Mặc,
Cô những tưởng khi Mặc cảm thấy cô không còn mới mẻ nữa, anh ta sẽ vứt bỏ cô.
Thì ra là cô hiểu lầm Mặc rồi.
Mặc lại yêu cô sâu như vậy,
Sâu đến mức anh thà buông tha toàn bộ hoa viên,
Chị độc nhất cưng chiều một đóa hoa dại như cô.
"Tiểu Phong Nhi ngoan, đừng khóc. Em nên vui mừng a!" Lâm Vũ Mặc đau lòng lau nước mắt cho Tần Phong dịu dàng nói.
"Em khóc sao?" Tần Phong đưa tay lau gương mặt, vừa rơi lệ, vừa mỉm cười hạnh phúc.
"Tiểu Phong Nhi, nhanh gật đầu đồng ý! Nói cho anh biết em đồng ý gả cho anh." Lâm Vũ Mặc bá đạo nói.
"Mặc, em nguyện ý." Tần Phong tựa sát vào trong ***g *** nóng bỏng của Lâm Vũ Mặc, kích động trả lời.
"Tiểu Phong Nhi! Anh thật vui!" Lâm Vũ Mặc nhiệt tình hôn lên môi Tần Phong.
Bước đầu thực hiện mục tiêu anh ta đã làm được.
Tiểu Phong Nhi sẽ phải làm cô dâu nhỏ của Lâm Vũ Mặc anh, từ đó về sau, bên người tiểu Phong Nhi chỉ có thể có anh ta bồi bạn.
Nhìn viễn cảnh trong tương lai anh ta sao có thể mất hứng đây?
Để tỏ lòng sự H**g phấn cùng kích động của mình, anh ta chỉ hảo dụng càng thêm kịch liệt Hoan ** hướng tiểu Phong Nhi biểu đạt thâm tình của mình.
Ha ha ha!
Kể từ sau khi Lâm Vũ Mặc cầu hôn Tần Phong, quan hệ của hai người thực sự chỉ có thể sử dụng từ "Như keo như sơn" để hình dung.
Trong lòng Tần Phong tràn đầy hạnh phúc, cũng không còn cảm thấy cô đơn.
Thì ra Tần Phong cô cũng có ngày có được hạnh phúc.
Cô cũng có thể nắm giữ một hạnh phúc mỹ mãn!
Lòng của cô cũng bởi vì H**g phấn mà muốn bay lên bước đi đầy sinh lực, giống như Tiểu Yến Tử hoạt bát đáng yêu.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tần Phong đang ở phòng bếp bận rộn, đột nhiên nhận được một cú điện thoại. Cô ngay lập tức lau tay sạch sẽ, cầm điện thoại di động trốn được trong phòng của mình.
Lâm Vũ Mặc nhìn động tác của Tần Phong, trong lòng không khỏi vẫn có một ít khổ sở.
Tiểu Phong Nhi cho tới bây giờ, vẫn có rất nhiều chuyện không nói cùng anh ta. Mỗi lần nhận được loại điện thoại này, cô đều chạy về phòng nghe, không muốn anh ta nghe được. Mà anh ta cũng nghiêm chỉnh muốn hỏi người gọi điện thoại tới rốt cuộc là ai, không thể làm gì khác hơn là đem nghi vấn để trong đáy lòng.
Chỉ cần tiểu Phong Nhi yêu anh ta, trong lòng tiểu Phong Nhi có một chút bí mật cũng thành vấn đề.
"Này, nhóc Kiệt, sao hôm nay lại có thời gian rãnh rỗi gọi điện thoại cho chị vậy?" Tần Phong H**g phấn hỏi.
"Chị Phong Nhi, bộ phim truyền hình của bọn em hôm nay chính thức đóng máy, bây giờ đang tiến hành chỉnh sửa các công đoạn làm ra. Không bao lâu sẽ phát hình trên ti vi, bây giờ em đang cảm thấy rất H**g phấn. Tối hôm nay Đài Truyền Hình sẽ có buổi phỏng vấn tổ diễn chúng em, chị Phong nhi nhớ xem đấy!" Âm thanh của nhóc Kiệt khó có thể che giấu vẻ H**g phấn, kích động nói.
"Có thật không? Nhóc Kiệt, chị chúc mừng em. Lát nữa chị Phong nhi nhất định sẽ xem buổi phỏng vấn của các em." Trong lòng Tần Phong tràn đầy vui sướng, vui mừng thay cho nhóc Kiệt.
"Chị Phong Nhi, em rất nhớ chị. Chị mau gửi qua cho em một tấm hình đi." Thẩm Kiệt đáng thương nói.
"Hi hi hi, nhóc Kiệt thật tội nghiệp." Tần Phong vừa lộ ra một giọng nói ngọt ngào vừa hướng về phía Camera trên điện thoại di động nở nụ cười ngọt ngào chụp một tấm hình, rồi gửi cho nhóc.
"Chị Phong nhi càng ngày càng đẹp."
"Nhóc Kiệt cũng ngầu ghê." Tần Phong mở tấm hình nhóc Kiệt gửi cho cô, nhìn trong tấm ảnh kia là hình ảnh một soái ca mê người, vừa cười vừa nói.
"Chị Phong Nhi, ngày mai chị có rãnh không, em muốn gặp chị, em sẽ đón chuyến bay bay qua thăm chị." Thẩm Kiệt đột nhiên mở miệng nói.
"Có thật không? Chị Phong nhi cũng rất vui." Tần Phong H**g phấn thét lên. Cô đã rất lâu không có thấy nhóc Kiệt, cô thật sự rất nhớ cậu!
"Ừ! Chị Phong Nhi, ngày mai em sẽ gọi điện thoại cho chị."
"Uhm."
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình Tần Phong không cách nào bình tĩnh lại được. Nhóc Kiệt càng ngày càng mê người, Tần Phong rất tin tưởng sau khi phát sóng bộ phim truyền hình nhóc Kiệt nhất định sẽ rất nhanh trở nên nổi tiếng.
Đúng rồi, buổi phỏng vấn. Lập tức đi xem mới được.
Tần Phong hào hứng chạy về phía phòng khách mở TV, chờ đợi tiết mục phỏng vấn.
Khi Lâm Vũ Mặc từ thư phòng đi ra thấy Tần Phong say sưa xem TV.
Anh ta ôm lấy Tần Phong hỏi: "Tiểu Phong Nhi, em đang xem cái gì mà châm chú vậy?"
Tần Phong nói: "Tiết mục phỏng vấn trên TV."
Lâm Vũ Mặc nhìn thấy người đang được phỏng vấn trong tiết mục trên ti vi trong cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên hình ảnh tiểu Phong Nhi cùng hình ảnh đối phương ở Mcdonald\'s chơi đùa.
Nhớ tiểu Phong Nhi từng nói qua, người thanh niên này là em trai cô. Nhưng theo như báo cáo điều tra của anh ta rõ ràng viết cô là con gái một, người thanh niên kia cùng tiểu Phong Nhi rốt cuộc là quan hệ gì?
Lâm Vũ Mặc ôm một bụng nghi vấn, nắm chặt hai cánh tay.
Anh ta sợ tiểu Phong Nhi sẽ bị người khác ςướק đi, đây là lần đầu tiên anh ta đối với một người cô gái nhỏ sinh ra loại cảm giác lo được lo mất này.
"Người thanh niên này rất quen mặt, tiểu Phong Nhi em quen cậu ta sao?" Lâm Vũ Mặc làm bộ như không chút để ý hỏi.
"Cậu ta là nhóc Kiệt, là con trai của mẹ nuôi em." Tần Phong cười dựa sát vào trong *** Lâm Vũ Mặc, cười ngọt ngào nói.
"Con trai mẹ nuôi? Tiểu Phong Nhi, sao anh không nghe em nhắc đến?" Lâm Vũ Mặc cau mày nói. Biết người thanh niên kia cùng tiểu Phong Nhi còn là thanh mai trúc mã. Bọn họ cùng nhau lớn lên? Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Lâm Vũ Mặc dâng lên cảm giác chua xót. Anh ta thật hy vọng tiểu bên cạnh tiểu Phong Nhi không có bất kì người đàn ông khác.
Anh ta chỉ muốn bên cạnh cô chỉ có duy nhất một mình anh ta, muốn cô vĩnh viễn là người yêu của anh ta.
"Anh không có hỏi em." Tần Phong cười hì hì nói.
“Nếu anh không hỏi, em cũng sẽ không kể cho anh nghe sao?" Lâm Vũ Mặc hung ác trừng mắt hỏi, "Nói, em còn bí mật gì mà anh không biết, nhanh thẳng thắng sẽ được khoan hồng, nếu không"
Nhìn bộ dạng Lâm Vũ Mặc tràn đầy vẻ tà mị, Tần Phong bị dáng vẻ của anh ta chọc cười. Cô biết Lâm Vũ Mặc không thể nào chân chính hung ác đối với cô, một con cọp giấy, cho nên cô mới không sợ anh ta!
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Tần Phong, Lâm Vũ Mặc cười tà tiến tới gần môi cô: "Không nói thật sao? Xem anh trừng phạt em như thế nào."
Không đợi phản ứng của Tần Phong, môi nóng bỏng của Lâm Vũ Mặc liền ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn mê người của Tần Phong.
Thừa dịp Tần Phong loạn ý, anh ta lặng lẽ tắt TV, anh ta không muốn trong lòng tiểu Phong Nhi tồn tại người đàn ông khác, cho dù người kia chỉ là em trai kết nghĩa của cô.
"Chúng ta trở về phòng." Lâm Vũ Mặc ôm lấy Tần Phong, ở bên tai cô tà mị nói.
Tần Phong bị lửa nóng trong mắt anh ta làm cho mắc cỡ, hai gò má đỏ lên.
Tên Lâm Vũ Mặc này, chỉ cần vừa về tới nhà, cũng chỉ nghĩ tới làm sự kiện kia, làm không biết bao nhiêu lần cũng thoả mãn khát vọng của anh, càng làm càng không ngừng.
Sáng sớm, Tần Phong đang soi gương trên gương mặt cô trang điểm nhàn nhạt. Đôi môi nóng bỏng cùng hàng lông mi vụt sáng công ✓út dáng vẻ cô lúc này cực kỳ mê người.
Lâm Vũ Mặc từ phía sau ôm hông của Tần Phong, ở trên mặt của cô khẽ hôn, cười hỏi: "Tiểu Phong Nhi, hôm nay là ngày gì mà em lại ăn mặc xinh đẹp như vậy? Nói cho anh biết, có phải em muốn đi gặp người tình?"
"Hi hi hi, đúng vậy, em muốn đi gặp người tình." Tần Phong dí dỏm cười cười.
Lâm Vũ Mặc không tin ôm thật chặt hông của Tần Phong, cười nói với cô: "Tiểu Phong Nhi nhất định là gạt anh, anh sẽ không mắc mưu của em. Mau nói cho anh biết, em hôm nay rốt cuộc muốn làm gì?"
"Em đã rất lâu không có gặp nhóc Kiệt, hôm nay cậu ta nói muốn tìm em." Tần Phong bắt cổ áo của Lâm Vũ Mặc, cười nói.
"Nhóc Kiệt? Cậu ta muốn gặp em?" Lâm Vũ Mặc vừa nghe tin này, hàng chân mày nhếch lên.
Anh ta biết, vị trí của cậu nhóc này trong lòng tiểu Phong Nhi không dễ dàng gì đánh bại. Anh ta thậm chí không có nắm chắc vị trí của mình ở trong lòng tiểu Phong Nhi cùng nhóc Kiệt kia, rốt cuộc người nào chiếm vị trí quan trọng hơn. Dù sao tiểu Phong Nhi cùng cậu ta cũng là thanh mai trúc mã, anh ta làm sao có thể chiến thắng cậu ta một sớm một chiều được?
Không được!
Anh ta không thể để cho tiểu Phong Nhi một mình đi đến nơi hẹn, tạo cơ hội cho cậu ta cùng tiểu Phong Nhi càng thêm thân mật.
"Ừ. Nhóc Kiệt bây giờ đã ngồi ở trên máy bay rồi." Tần Phong cười mi mi nói. Vừa nghĩ tới, không lâu nữa là có thể nhìn thấy nhóc Kiệt, trong lòng của cô tràn đầy kích động.
"Tiểu Phong Nhi, em muốn đến phi trường đón cậu ta sao?" Lâm Vũ Mặc cẩn thận quan sát vẻ mặt Tần Phong.
"Đúng vậy a." Tần Phong gật đầu một cái, "Vừa nghĩ tới lập tức được nhìn thấy nhóc Kiệt, trong lòng của em vô cùng H**g phấn!"
"Tiểu Phong Nhi, em thật chỉ coi cậu ta là em trai thôi sao?" Lâm Vũ Mặc hỏi nghi ngờ trong lòng mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc