Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Chương 11

Tác giả: Mộc Yêu

Lời nói của Lâm Ngạo khiến Tần Phong đứng bên cạnh không dám lên tiếng khuôn mặt nhỏ nông ta trở nên đỏ bừng, lần này xong rồi, Lâm phụ đã nhìn ra quan hệ giữa cô cùng Mặc rồi.
Thật là mắc cỡ a!
"Hắc hắc he he con nào có?" Lâm Vũ Mặc tự giác đuối lý nguỵ biện.
"Hừ! Con bất hiếu!" Lâm Ngạo lạnh lùng liếc khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Tần Phong một cái, "Ánh mắt không tệ, làm cho người ta nhìn thoải mái."
"Ha ha ha, cám ơn cha." Lâm Vũ Mặc nghe lời cha mình hả hê nở nụ cười.
Lâm Ngạo cũng không để ý tới Lâm Vũ Mặc, liền hướng gian phòng bà xã đi tới.
Chỉ thấy ông ta nhẹ nhàng gõ cửa, lặng lẽ đi vào trong phòng.
Nhìn bộ dáng thận trọng của cha mình, Lâm Vũ Mặc cười trộm kéo tay nhỏ bé của Tần Phong, hướng cửa phòng Lý Hải Vi đi tới.
"Mặc, anh làm gì đấy?" Tần Phong không hiểu hỏi. Tinh thần của cô còn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
"Hư! Đừng lên tiếng!" Lâm Vũ Mặc đem ngón tay ngăn ở bên môi Tần Phong, cười mi mi nói, "Đừng để bọn họ nghe được."
Lâm Vũ Mặc để lỗ tai gần cửa phòng, nghe âm thanh trong phòng.
Tần Phong buồn cười nhìn Lâm Vũ Mặc. Người này, bộ dạng anh lúc này giống một đứa bé, lám nghe lén trước cửa phòng cha mẹ mình kìa.
"Chính anh tự nghe đi, em đang vội." Tần Phong cười nhẹ nói, xoay người rời khỏi.
"Đừng, em cũng nghe một chút đi, rất thú vị." Lâm Vũ Mặc một tay kéo lấy cô trở lại.
Chỉ nghe bên trong truyền đến âm thanh Lâm Ngạo: "Vợ yêu, là anh."
"Anh đến đây làm gì? Trở về bên cạnh vợ và con của anh đi! Lý Hải Vi tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì!"
"Đừng như vậy, vợ yêu, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi."
"Anh có lỗi gì? Người sai là tôi! Là tôi năm đó có mắt như mù rồi, mới đi theo anh! Tôi bây giờ đã tỉnh táo, không muốn bị anh lừa gạt."
"Vợ yêu, ngoan, đừng nóng giận a! Nếu không, em đánh anh mấy cái cho hả giận."
"Đánh anh? Sợ tự làm đau tay mình!"
"Vậy tự anh"
"Đừng! Làm sao anh lại dùng sức đánh mình như vậy chứ? Nhìn anh đi, mặt đỏ rần như vậy kìa."
"Bà xã em không còn giận anh nữa phải không?"
"Hừ!"
"Vợ yêu, về sau không nên tùy tiện rời khỏi anh, có được hay không? Anh rất nhớ em, nghĩ đến em tâm cũng rất đau đớn."
"Đáng đời anh!"
"Bà xãvẫn còn ở giận anh à? Vậy anh đánh tiếp đến khi nào bà xã không tức giận mới thôi."
"Đừng á!"
"Bà xã em vẫn còn yêu thương anh ta có phải hay không?"
"Người nào đau lòng vì anh chứ? Em chỉ không muốn người ta mắng em ngược đãi chồng mình. Ưmh"
Tiếp đó, một hồi lâu không nghe được đối thoại của hai người, chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng *** không ngừng từ trong nhà truyền tới.
"Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi, chuyện sau nhi đồng không nên nghe rồi. Đi thôi, em đi nấu cơm đi, anh rất đói." Lâm Vũ Mặc nghe thế, H**g phấn kéo Tần Phong rời đi phòng cha mẹ.
Thật là một đôi vợ chồng thú vị a!
Người đàn ông cuồng ngạo cùng bá đạo như vậy nhưng trước mặt bà xã của mình thế nhưng lập tức biến thành một chú chó nhỏ, tận tâm lấy lòng vợ yêu của mình.
Bất kì ai cũng thấy được, Lâm Ngạo rất thích Lý Hải Vi.
Trong lòng Tần Phong thật hâm mộ tình cảm hai người kia a!
Nếu khi mình già, cũng có một tình yêu mật ngọt như thế, thật là hạnh phúc biết dường nào!
Trong đầu Tần Phong đột nhiên hiện ra hình ảnh mái đầu bạc trắng của Lâm Vũ Mặc, ngồi ở trước bàn ăn hô to: "Tiểu Phong Nhi, anh đói rồi, mau nấu cơm cho anh ăn!"
"Hi hi hi, được như vậy thật tốt. Không biết hai chúng ta có thể bên cạnh nhau đến già không?" Tần Phong có chút chán nản nghĩ đến.
Mình chỉ là người tình của Lâm Vũ Mặc, mà phụ nữ bên cạnh anh nhiều như thế, tình yêu của anh ta dành cho mình có thể duy trì bao lâu đây?
Cô thật lo lắng, nếu có một ngày Lâm Vũ Mặc biến mất, cô có thể chịu đựng được không?
Trong sinh mệnh của cô, đã mất đi quá nhiều người thân cùng bạn bè, cô không muốn mất đi bất kỳ một người nào nữa.
Cho đến khi hai người bọn họ ăn điểm tâm xong, cũng không thấy Lâm Ngạo cùng Lý Hải Vi ra khỏi cửa phòng.
Từ trong phòng Lý Hải Vi truyền ra âm thanh mập mờ liên tiếp, không ngừng rơi vào tai Tần Phong, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên đỏ bừng.
Đối với bà xã của mình, thế nào tinh lực của ông lại lớn như vậy?
Cũng làm từ sáng rồi, vẫn không xong chuyện!
Tần Phong nháy mắt hỏi Lâm Vũ Mặc: "Mặc, anh nói xem, có nên kêu ba mẹ anh đi ra ăn cơm không?"
"Bé ngốc." Lâm Vũ Mặc nhẹ nhàng ngắt mũi thon của Tần Phong, cười nói: "Hai người bọn họ đang vội làm gì có thời gian mà ăn cơm? Khi nào xong, tự nhiên sẽ đi ra ăn cơm, tiểu Phong Nhi không cần quan tâm thay bọn họ."
Tần Phong nghe rõ lời Lâm Vũ Mặc, trên mặt đỏ ửng sâu hơn.
"Vậy chúng ta liền đi trước thôi." Tần Phong thu thập xong đồ, kéo bàn tay Lâm Vũ Mặc vừa chạy ra ngoài.
Phòng này thật sự để cho cô không ở nổi nữa, thế nào vậy đối với lão nhân thế nhưng lớn như vậy sức lực đầu à? Kêu như vậy vui mừng! Cũng mau đem nóc nhà nhấc lên!
"Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi xấu hổ sao?" Lâm Vũ Mặc ôm chặt hông của Tần Phong, vẻ mặt mập mờ hỏi.
"Đi mau á." Tần Phong đỏ mặt nói.
"Cái này thì là gì? Chúng ta buổi tối chiến so với bọn họ còn kịch liệt hơn phải không?" Lâm Vũ Mặc ở trên môi Tần Phong hôn, tà mị cười lên.
"Da mặt thật dày!" Tần Phong đẩy Lâm Vũ Mặc ra, thẹn thùng chạy ra ngoài.
"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc hả hê đuổi theo.
Ngồi vào trong xe, Tần Phong đối với Lâm Vũ Mặc nói: "Mặc, anh để em tự đón xe bus đi học viện là được, anh hôm nay công việc bận rộn như vậy, cũng không cần đưa em đi."
"Vậy làm sao có thể? Anh sao có thể đem tiểu Phong Nhi đến bến xe chứ? Anh không muốn để cho em cùng người khác chen chút trên xe buýt." Lâm Vũ Mặc lắc đầu một cái, cười nói.
"Sẽ không làm trễ nãi công việc của anh chứ?" Tần Phong lo lắng nói, "Buổi sáng không phải anh còn có một hội nghị quan trọng sao?"
"Không sao, tiểu Phong Nhi. Nếu như anh đến trễ, cứ để bọn họ chờ mấy phút, anh là tổng giám đốc, ai dám có ý kiến với anh, anh liền khai trừ người đó." Lâm Vũ Mặc chẳng hề để ý nói.
Tần Phong bất đắc dĩ, lắc đầu một cái: “Lâm đại tổng giám đốc, anh làm như thế này thật không ổn a! Các nhân viên khác sẽ có ý kiến, em nghĩ anh vẫn nên dừng lại ở trạm xe buýt phía trước đi, em đã quen ngồi xe buýt đi làm rồi.”
“Tiểu Phong Nhi, anh làm sao nỡ để em chịu khổ như vậy, hơn nữa anh muốn ở bên em nhiều thêm một chút.” Lâm Vũ Mặc vừa lái xe, vừa buồn bã nói. “Anh thật muốn mang theo Tiểu Phong Nhi bên người, từng giây từng phút không chia lìa.”
“Hì hì hì, cũng không phải là cả đời không thấy mặt, anh có cần khoa trương thế không?” Tần Phong cười duyên nói.
“Lại một ngày không thể gặp nhau! Haiz… anh không muốn em đi học, nếu em đi học anh sẽ không được gặp em một ngày. Một mình anh ở công ty thật nhàm chán, nhớ em cũng chỉ có thể nhìn hình em trên di động.” Lâm Vũ Mặc oán trách nói. Sau khi cô chấp nhận hắn, hắn mới biết cô là sinh viên một trường đại học danh tiếng.
“Em cũng sẽ nhớ anh!” Tần Phong dựa vào trước *** Lâm Vũ Mặc, vẻ mặt hạnh phúc nói.
“Cô bé ngoan, đây là phần thưởng.” Lâm Vũ Mặc đột ngột dừng xe ở ven đường, hướng về phía Tần Phong hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng.
“Đừng a! Sẽ có người nhìn thấy.” Tần Phong ngượng ngùng đẩy đẩy thân thể Lâm Vũ Mặc ra.
Trên đường dành cho người đi bộ, người đến người đi, nếu họ nhìn thấy anh và cô hôn nhau thì sẽ mắc cỡ thế nào nha!
“Ha ha ha, chúng ta sống chung cũng đã hơn hai tháng, sao em vẫn dễ xấu hổ như vậy?” Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo nở nụ cười.
Kể từ khi hắn và Tiểu Phong Nhi ở chung một chỗ, mỗi lần vận động, Tiểu Phong Nhi của hắn đều xấu hổ đến đỏ mặt. Vô luận là làm bao nhiêu lần, cô cũng không sửa được cái tật hay xấu hổ này. Nhưng mà hắn lại thích nhất bộ dạng khi đỏ mặt của cô, vừa kiều diễm lại mê người như vậy.
“Có ai da mặt dày giống anh không?” Tần Phong trợn tròn mắt, hướng Lâm Vũ Mặc ra lệnh: “Lái xe, anh nhanh lên một chút a, nếu không em sẽ tới trễ.”
“Tuân lệnh, bảo bối!” Lâm Vũ Mặc cười khởi động xe, tăng tốc hướng học viện đi tới.
Vài phút sau, một chiếc xe hơi sang trọng, cao cấp dừng lại trước của học viện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Lâm Vũ Mặc tiêu sái đi ra khỏi xe, vòng qua cửa bên kia, tràn đầy phong độ giúp Tần Phong mở cửa xe.
Sau khi đỡ Tần Phong xuống xe, Lâm Vũ Mặc liền nhiệt tình hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tần Phong ngay trước mặt đông đảo học viên.
“Ngô, buông em ra mau!” Tần Phong đấm vào ***g *** Lâm Vũ Mặc, không vui kháng nghị.
Đây là nơi nào mà Lâm Vũ Mặc lại hôn cô nha?
Chuyện này nếu để cho các bạn học thấy được, sẽ mắc cỡ thế nào a!
Sau này Tần Phong cô làm sao còn có thể đi giữa sân trường được nữa đây?
Lâm Vũ Mặc đem tay nhỏ bé của cô nắm lại trong lòng bàn tay, nụ hôn vẫn kéo dài như cũ.
Cho đến khi cảm thấy hôn đủ rồi, Lâm Vũ Mặc mới luyến tiếc buông cô ra, cười dựa vào bên môi Tần Phong nói: “Tiểu Phong Nhi, tan học anh tới đón em. Bye!”
“Bye!” Tần Phong hướng Lâm Vũ Mặc nói lời tạm biệt. “Mặc, trên đường nhớ lái xe cẩn thận.”
“Được rồi, em yêu.” Lâm Vũ Mặc lại chạm khẽ một cái trên môi Tần Phong, rồi mới đứng thẳng người, dáng người mạnh mẽ, rắn rỏi mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn về phía nam sinh đang đứng trước của học viện, sau đó liền mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Từ lần đầu tiên đưa Tiểu Phong Nhi đi học, hắn liền phát hiện có một nam sinh luôn chờ Tần Phong ở cổng trường.
Tên kia đang thầm mến Tiểu Phong Nhi sao?
Những tình địch ngầm này, hắn nhất định sẽ từng bước thanh trừ hết.
Haiz…
Ai bảo Tiểu Phong Nhi của hắn xinh đẹp như vậy a?
Nếu theo lời cô nói thì chính là tuyệt thế đại mỹ nữ.
Ha ha ha!
Cũng chính bởi vì như thế cho nên mới hấp dẫn nhiều ruồi như vậy, cả ngày bay xung quanh Tiểu Phong Nhi.
Tiểu Phong Nhi là của hắn!
Những con ruồi kia, đừng hòng nghĩ ***ng vào Tiểu Phong Nhi.
Hắc hắc!
Trước tiên, đem con ruồi lớn nhất trong sân trường giải quyết, sau đó lại đi đập những con ruồi nhặng khác.
Nụ hôn nóng bỏng hôm nay, có lẽ sẽ làm cho tên kia hiểu được Tiểu Phong Nhi thuộc về ai đi!
Hắn nhớ rõ khi tên kia nhìn thấy hắn hôn Tiểu Phong Nhi, trên mặt hắn rõ ràng thoáng qua vẻ không tự nhiên.
Ghen sao?
Anh tuyệt đối sẽ không cho anh ta có cơ hội!
Trong lòng Lâm Vũ Mặc âm thầm thề.
Trong khi Lâm Vũ Mặc ở đằng này mải miết suy nghĩ thì ở bên kia, Tần Phong lại nhàn nhã đi vào học viện. Xa xa trông thấy bạn học cũng lớp, Lý Dục, nên cô vội vàng chạy về phía hắn chào hỏi: “Chào anh, Lý đại ca, anh tới thật sớm!”
Lý Dục như có điều suy nghĩ nhìn Tần Phong đang nở nụ cười, do dự một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Tần tiểu thư, người mới vừa rồi đưa em đến trường là ai vậy?”
Tần Phong vừa nghe xong câu hỏi của đối phương, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên: “Hắn là bạn trai em.”
Cô chỉ có thể nói Lâm Vũ Mặc là bạn trai cô, nếu như để người khác biết được mối quan hệ chân chính của bọn họ, chẳng phải sẽ thành chuyện cười cho người ta bàn tán sao?
Nếu để mọi người biết, Lâm Vũ Mặc là kim chủ của Tần Phong cô, họ nhất định sẽ cười nhạo cô.
Có lẽ sau này vẫn nên cẩn thận một chút, không thể để Lâm Vũ Mặc tiếp tục làm ra hạnh động thân thiết như hôm nay trước cổng trường được.
“Bạn trai?” Lý Dục kinh ngạc hỏi. “Tần tiểu thư, em vẫn còn nhỏ mà sao đã quyết định sớm như vậy rồi? Em phải biết, trên đời này còn rất nhiều đàn ông ưu tú, sao em không thử tuyển chọn một chút? Nói không chừng có thể tìm được người đàn ông tốt hơn a!”
“Hì hì! Lý đại ca, em và Mặc yêu nhau thật lòng, cho nên em không muốn tìm người đàn ông khác nữa. Mặc rất tuyệt, em nghĩ chắc không có mấy người có thể vượt qua anh ấy đâu.” Tần Phong lộ ra vẻ mặt hanh phúc nói, cô hoàn toàn không chú ý tới nét cô đơn xuất hiện trên gương mặt Lý Dục.
“Ồ! Thì ra là vậy.” Lý Dục buồn buồn, khẽ lên tiếng, theo Tần Phong đi vào sân trường.
Xem ra hắn hắn toàn không có hy vọng rồi!
Hắn vốn cho rằng Tần Phong vẫn còn nhỏ, cho nên mới không hiểu được những hành động bày tỏ liên tiếp của hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, cô thế nhưng đã yêu người khác.
Là hắn đến quá muộn sao?
Ai….!
Tần Phong lại hoàn toàn không biết những suy nghĩ lúc này trong lòng Lý Dục, cười hì hì đi cùng hắn vào cửa lớp.
Buổi chiều hè, giờ tan trường,
Một chiếc xe Limo sang trọng đỗ lại trước cổng trường, mà Lâm Vũ Mặc, bộ dáng đẹp trai bưc người, đang tựa vào bên cạnh xe chờ Tần Phong.
Xa xa, trông thấy cô, Lâm Vũ Mặc H**g phấn hướng về phía cô dang tay.
Chỉ thấy Tần Phong chạy một mạch đến bên cạnh Lâm Vũ Mặc, cười ngọt ngào nói: “Mặc, sao anh đến sớm vậy?”
Lâm Vũ Mặc ôm hông cô, thâm tình nhìn đôi mắt linh hoạt của Tần Phong nói: “Anh nhớ em, cho nên còn chưa đến giờ tan tầm đã vội vàng chạy tới."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc