Cô Vợ Ăn Xin - Chương 10

Tác giả: Tống Vũ Đồng

"Không xong rồi, không xong rồi! Tam công chúa." Một cô gái vội vội vàng vàng chạy vào vườn hoa, chạy về phía Kathi Nhã đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cắt bỏ hoa kêu to.
"Chuyện gì không xong? Em không phải thường thường nói với ta lúc đi trong cung phải đoan chính trang à? Bây giờ cả em cũng chạy như thế này......"
"Phạm tiên sinh đi, anh ta đi rồi!"
"Cái gì?" Hoa trên tay xuống, Kathi Nhã giật mình nhìn cô gái.
"Nhanh đi, Tam công chúa, quốc vương đang ở đại sảnh chuẩn bị triệu kiến công chúa đấy!" Lôi kéo Kathi Nhã chạy, tiểu nha đầu còn gấp gáp hơn cả cô.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, làm cô thật kinh ngạc, hốt hoảng, luống cuống, thanh âm là ở trong phút chốc giống như bị ma quỷ ςướק đi, một câu cũng nói không nên lời.
"Phụ vương."
Các cô đi tới đại sảnh thì đã có nhiều người ở đây, cô theo bản năng kêu một tiếng, đầu óc hỗn loạn hò hét.
"Hôn lễ hủy bỏ rồi, Kathi Nhã." Mạch Nạp Mã khổ sở nhìn cô, "Con thật đã đả thương tâm Phạm Tích, cậu ta đi."
Đi......
Anh ta đi? Đi thật sao?
Nhẹ nhàng lắc đầu, Kathi Nhã nhưng vẫn là không nói một câu, giống như đối với việc anh rời đi không động không trung.
"Kathi Nhã, con thật không yêu cậu ta sao?" Mạch Nạp Mã cẩn thận quan sát thần sắc của cô, trên trán khó nén nét quan tâm.
Cô không yêu anh ta sao?
Cái vấn đề này, trước kia có thể cô không biết, nhưng bây giờ không thể, bởi vì anh đi, linh hồn của cô cũng đi theo.
"Kathi Nhã, con thật sự là đứa con gái ngốc nhất trên đời này, buông tha cho người đàn ông tốt như vậy, về sau đi đâu tìm? Con không biết lúc Phạm Tích rời đi ánh mắt đau thương đến cỡ nào đâu, ngay cả nói tạm biệt với con một tiếng cậu ta cũng không muốn, có thể thấy được con đã tổn thương cậu ta nặng nề."
"Đúng vậy a, chị, Phạm đại ca rất buồn, anh ấy thoạt nhìn không được tốt cho lắm." Tạp Anna khó được chen miệng, nhưng cũng khó nén trách cứ.
"Hiện tại thì tốt rồi, hôn lễ không có, phen này vốn là hôn lễ quốc tế được mọi người chú ý vậy mà trong một đêm biến thành một chuyện cười cho thiên hạ." Mẫu thân Calne Ti không vui nói.
"Được rồi, các người đừng nói nữa." Mẫu thân Kathi Nhã ôn nhu đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ***, "Con đã không yêu cậu ấy, vậy cứ coi như cậu ấy có tốt hơn nữa, cũng không có gì tiếc hận, hạnh phúc của con mới là quan trọng nhất, hiểu không? "
Kathi Nhã gật đầu, lại gật đầu một cái nữa, hai chân vô ý thức đi ra ngoài hoàng cung.
Hôm nay, bụi bay, mặt trời quá gay gắt, cô vẫn đi về phía trước đi, đôi mắt vô thứa tìm kiếm gì đó.
Nhưng, hôm nay trời bỗng trở nên thật to, thật rộng a, mỏi mắt chờ mong, rốt cuộc cũng không tạm biệt bóng dáng cao lớn đó.
Cước bộ rất nặng nề, lại dừng không được, cô chỉ muốn đi như vậy, có lẽ, anh ấy sẽ chờ cô ở nơi đây.
Hy vọng xa vời đi?
Không biết tại sao nghĩ như vậy......
Cô nghĩ sự tồn tại của anh không quan trọng với cô chút nào, cô cho là mình căn bản không muốn gả cho anh, càng không thể nào yêu anh, cô luôn luôn muốn được tự do, không phải sao? Cô cho là không kết hôn, cô vẫn có thể giống như trước tự do tự tại, chơi dến long trời lỡ đất.
Sai lầm rồi, tất cả sai lầm rồi, anh vừa đi, trái tim của cô có bên cô cũng vô ích.
"Tam công chúa......" Tiểu nha đầu đi theo cô phía sau thật lâu, thấy Tam công chúa hoàn toàn mất đi nụ cười vui vẻ thường ngày, làm cô cũng thật khó chịu.
"Thật lâu không có trời mưa, đúng không?" Ngửa đầu đang nhìn bầu trời, Kathi Nhã nheo mắt lại, cười.
Nụ cười kia, lại giống giọt nước mắt đau thương.
"Đúng vậy a, thật lâu trời không có mưa." Tiểu nha đầu phụ họa.
"Có một nơi trời thường mưa, nó chiếm cứ ở nơi thật cao trên núi, trên mây, đứng ở nơi đó giống như có thể ngắm nhìn toàn bộ thế giới."
"Toàn bộ thế giới? Thật là lợi hại! Đó là nơi còn đẹp hơn cả hoàng cung chúng ta sao?"
"Đúng vậy, nó rất đẹp, cũng rất thần kỳ, là một nơi có thể tìm được hạnh phúc." Kathi Nhã nghĩ, chủ ý cũng định rồi, tâm, thoáng chốc bay thật là xa.
"Vậy được không?"
Tại khách sạn ở Arab, có một bóng dáng không an phận liên tục đi tới đi lui trước mặt người khác.
"Được chứ, chia lìa ngắn ngủi có thể cảm thấy tương tư." Một người khác đang nhắm mắt dưỡng thần, thần giác còn mang theo nụ cười có chút tàn nhẫn .
"Trọng điểm là ——anh xác định cô ấy sẽ nhớ anh sao?"
"Cô ấy không thể không nhớ."
Jon Tư sờ sờ lỗ mũi, lập tức nhảy đến trước mặt anh, "Anh quá tự luyến rồi, Phạm ca ca."
Phạm Tích mở mắt, vỗ đầu cậu ta, "Anh đây gọi là tự tin, có hiểu hay không? Đúng rồi, các người tới Arab cũng không cho tôi biết một tiếng."
"Là quốc vương phái người đến sân bay đón bọn em?" Jon Tư phất tay một cái, "Địch ta còn chưa rõ, thì nên ít phô trương."
Phạm Tích cười châm biếm, "Mấy người có thể tới, tôi thật rất cao hứng, các người có thể thuận tiện tham gia hôn lễ của tôi rồi trở về."
Jon Tư cười gật đầu, ngồi bên cạnh anh, nghiêm túc hỏi: "Nếu như Kathi Nhã không có yêu anh, anh vẫn cưới cô ấy sao?"
"Cô ấy yêu tôi, chẳng qua cô ấy còn chưa nhận ra mà thôi."
"Em nói là nếu như."
Ánh mắt Phạm Tích trầm xuống, bất đắc dĩ hừ lạnh, "Nếu như cô ấy thật không yêu tôi, vậy tôi cũng làm cho cô ấy yêu tôi."
"Trời ạ! Anh là nghiêm túc?" Jon Tư hú lên quái dị, từ dưới đất bò dậy, "Cho nên, anh cũng cho là có chuyện lâu ngày sinh tình sao? Nếu như em cưới một người mà em không thương, cô ta cũng không yêu em, chúng em vẫn có thể lâu ngày nảy sinh tình yêu với đối phương, đúng không?""Cái này logic này trên căn bản là thế." Phạm Tích như có điều suy nghĩ nhìn cậu ta một cái, "Thế nào, cậu liên quan gì đến loại việc này?"
Ngón tay thon dài đặt trên cằm, Jon Tư buồn bực một hồi lâu, mới nói: "Em có thể sẽ phải cưới một thiên kim tập đoàn Khóa Quốc, nghe nói cô ta là nữ cường nhân, hai mươi bảy tuổi, làm buôn bán nhiều mánh khéo cứng rắn, rất vô tình, cho nên cha cô ta mới đem tập đoàn giao cho cô ta quản lý, mà không giao cho con trai."
"Cậu tại sao muốn cưới cô ta? Cô ta lớn hơn cậu hai tuổi đó."
"Arthur An sang năm tranh cử Tổng Thống Mĩ, cần nhà tài trợ khổng lồ ."
"Nhà cậu đã rất có tiền rồi."
"Cha em nói muốn đem ngân hàng nhà em phát triển ra toàn bộ thế giới."
"Thật vĩ đại, cho nên thà hy sinh hạnh phúc chung thân con trai mình?"
"Không phải là...... Chúng ta từ nhỏ đã có hôn ước......" Rốt cục, Jon Tư ấp úng đưa ra nguyên nhân chân chính, hai gò má xinh đẹp còn lộ ra xấu hổ, nhàn nhạt phấn hồng.
"Cái gì?" Phạm tích ưu nhã thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, "Trời ạ...... Cô ta so cậu lớn hơn hai tuổi! Cha cậu là chuyện gì xảy ra, làm sao để cho cô ta với cậu từ nhỏ đã đính hôn đây?"
Jon Tư cười cười, "Cha nói cô ta xinh đẹp thông minh vô cùng, không lập hôn ước trước thật là đáng tiếc, em cũng đã nhìn qua cô ta, thật sự rất đẹp."
"Cho nên, cậu thích cô ta?"
"Có lẽ vậy, ai biết được?"
"Jon Tư, tôi nghĩ cậu nên thận trọng suy tính thì tốt hơn......" Phạm Tích còn chưa nói hết lời, điện thoại vang lên, "Alo, tôi là Phạm Tích...... Cái gì? Kathi Nhã mất tích!"
Mộng ảo cổ bảo
Vừa xuống xe, Phạm Tích liền đi thẳng đến cửa khách sạn mộng ảo cổ bảo, vừa vào cửa, liền nghe được âm thanh ngọt ngào quen thuộc kia.
"Hoan nghênh đến mộng ảo cổ bảo!" Mạc Nhi ngọt ngào cười, đối với việc anh xuất hiện không ngoài ý dự liệu, "Phạm tiên sinh hôm nay muốn thuê phòng sao?"
Homan lúc này bưng một khay thủy tinh từ bếp đi ra, trên mặt thủy tinh trang trí hình nhiều loại động vật tạo hình nước trái cây, trông rất sống động.
"Tôi muốn tìm người."
"Vậy ngài tìm nhầm nơi rồi, nơi này của chúng tôi là khách sạn, không phải là cục cảnh sát." Homan đặt khay thủy tinh ở trước quầy, dùng nĩa xiên một hươu cao cổ tạo hình nước trái cây cho Mạc Nhi, "Nếm thử một chút đi, ngay cả Ái Ny Ti cũng khen không dứt lời, cô nhất định cảm thấy không giống bình thường."
Mạc Nhi cười nếm thử một miếng, gật đầu, "Ăn thật ngon, Homan."
"Tôi đã nói rồi! Anh làm gì đó nhất định ăn ngon." Quyết định không để ý tới sau lưng tên đàn ông thối, Homan chỉ cần chiếm không gian nói chuyện giữa hai người, còn thuận tiện xiên một linh dương tạo hình nước trái cây cho mình"Gần đây Ái Ny Ti khẩu vị hình như không tốt lắm, tôi hỏi cô ấy, cô ấy cũng không nói, Schuch khi dễ cô ấy à?"
"Không có, hai người bọn họ gần đây thường đi tản bộ, tình cảm rất tốt."
"À, là thế này phải không?" Homan gật đầu, vẻ mặt có chút như đưa đám, nước trái cây trong miệng cũng thực vô vị .
"Homan. . . . . ." Mạc Nhi quan tâm nhìn anh ta.
"Đúng là làm cho người khác hâm mộ tình cảm đúng không? Thật tốt a."
Rốt cục, bị anh ta ngăn ở phía sau tính nhẫn nại của Phạm Tích đã dùng hết, vươn tay về phía vai anh ta, định trực tiếp đẩy người đàn ông dài dòng này sang một bên, dự liệu được từ trước, người đàn ông này thân thủ không phải bình thường, anh không những không chiếm được thượng phong, giao thủ hai ba lần đã gần như yếu thế.
Phạm Tích nheo mắt lại, liên tục quan sát người trước mắt người này như Jon Tư xinh đẹp phi phàm, đối với mộng ảo cổ bảo lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn.
"Nơi này không có người ngài muốn tìm, Phạm tiên sinh." Mạc Nhi ôn nhu nói rất nhanh dời đi sự chú ý của Phạm Tích.
"Cô biết tôi muốn tìm ai?"
"Vợ của ngài."
"Một công chúa, ừ? Cô đã nói tôi sẽ cưới một công chúa, thật là Thiết miệng thẳng đoạn a!" Phạm Tích có chút bực mình nói, "Cô nếu thần thông quảng đại như vậy, tôi tới tìm cô thay tôi tìm người là không sai, đúng không? Cho nên tôi tới đây ."
Đối với thái độ của anh, Mạc Nhi nửa điểm cũng không động khí, "Rất xin lỗi, tôi không có vĩ đại như vậy, cũng không có loại năng lực có thể thay ngài tìm người mà ngài đang nghĩ đâu."
"Mạc Nhi!"
"Này, tên của cô ấy cũng không phải là để cho người lạ như anh tùy tiện gọi." Homan níu lấy cổ áo anh, "Không đặt phòng thì cút đi ra ngoài ngay!"
"Homan, không được đối xử vô lễ với khách của chúng ta như vậy."
"Anh ta không đặt phòng, cũng không thể coi là khách của chúng ta." Trời mới biết Lạc Lôi đối xử với những người khách khác như thế nào, thế nhưng lại hạ lệnh, người đàn ông này có thể không cần đặt phòng trước lúc nào cũng có thể ở lại mộng ảo cổ bảo.
"Anh. . . . . ."
"Tôi thế nào?" Thân thể cao lớn Homan đi phía trước, không vì quần áo trên người mà giảm bớt khí thế của anh ta chút nào.
Mạc Nhi lắc đầu thở dài, khom người lấy từ dưới đáy bàn ra một bức tranh, "Phạm tiên sinh, lần trước khách sạn đưa cho ngài một bức tranh nhưng ngài không mang đi, bây giờ tôi đem nó trả lại cho ngài."
Lúc ấy, bốn người bọn họ rời đi không lâu, Ái Ny Ti ở đống rác ngoài cửa tìm được những thứ này, tổng cộng bốn bức, không có một người mang đi, ngay cả giấy dai bộ (giấy gói bên ngoài) cũng còn bao bọc lại, nếu không phải là cảm thấy nhìn quen mắt bắt bọn nhặt nó về, bọn họ đã sớm đưa vào lò thiêu, chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Ái Ny Ti hỏa khí cũng đủ đốt một khu rừng.
"Tôi không cần những thứ này!" Phạm Tích sững sờ nhìn chằm chằm nó, giống như nhìn thấy quỷ.
Nói đến cũng buồn cười, ban đầu anh chọn ở đây để họp vì chính vì lời tiên đoán trong bức tranh, nhưng lần đầu tiên nhìn nó, anh lại đem nó trở thành năng thủ sơn dụ (việc khó giải quyết), không cho phép bất cứ người nào ***ng vào bức tranh của bọn họ, tự quyết định bắt bọn họ ném toàn bộ vào trong đống rác.
Vu Hoài Lý không có ý kiến, bởi vì anh ta cảm thấy chung hại người, Jon Tư cũng không có ý kiến, bởi vì cậu ta cũng không tin những thứ đồ chơi mê tín này, Arthur An thì càng không có ý kiến, anh ta luôn luôn trầm ổn nội liễm, chính phái quang minh, không được tên cũng không cầu xin lợi, tự nhiên sẽ không ngại anh đem bỏ những bức tranh kia.
Chẳng qua là, tranh đã mất, tim vẫn nặng trĩu, hơn nữa, khi anh biết được mình cưới một kẻ ăn xin lại mang thân phận là công chúa thì đối với bức tranh này càng thêm canh cánh trong lòng.
Chạy không khỏi số mệnh, cho nên tranh này cũng đại biểu cho một loại lực lượng vô hình, mà anh ghét cảm giác bị trói chặt như thế, ghét cực kỳ!
"Ngài không phải muốn tìm người?" Giờ phút này, Ánh mắt Mạc Nhi chớp chớp , giống như Thiên Sứ.
Phạm Tích cổ quái ngẩng đầu lên, nhìn cô, một hồi, chợt nhận lấy bức tranh.
Có lẽ, nó có thể dẫn anh tìm được cô. . . . . .
Mở bức tranh ra, bên trong là một nhà thờ lớn, bên cạnh giáo đường còn có lá đỏ đang bay, bay tán loạn xung quanh, ở một góc giáo đường, một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi xổm, trước gót chân của cô để một cái chén bể, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười hạnh phúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc