Cô Vợ Ăn Xin - Chương 07

Tác giả: Tống Vũ Đồng

Đêm qua, Phạm Tích, Kathi Nhã đã cùng nhau ngủ trên cái giường lớn này, tối nay, bọn họ lại bị buộc phải cùng nhau ngủ trên cái giường lớn này một lần nữa, vì phòng khác phải tặng cho vị khách Calne Ti ngủ một đêm, cô ta nói ngày mai cô ta phải đáp chuyến bay sớm trở về Saudi Arabia.
"Cô thật sự muốn trang điểm đậm như thế này mà đi ngủ à?" Bộ dạng này của cô làm cho anh thật không quen.
"Ừ, nếu tẩy trang rồi, ngày mai tôi sẽ không tự trang điểm lại được, không thể làm gì khác hơn là như vậy." Chính cô cũng rất không thoải mái, thật may là tóc giả có thể lấy xuống, nếu không cô có thể sẽ phải trợn tròn mắt đến trời sáng.
"Phải không? Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là nhịn một chút." Vừa nói, anh đột nhiên một lật người đè cô xuống, làm cô hốt hoảng kêu lên.
"A ——anh muốn làm gì?" Thế nào con sói này nói thay đổi liền thay đổi ngay vậy? Không cần chờ đến đêm trăng tròn?
"Chúng ta phải lấy thanh âm để làm cho quan hệ của chúng ta hơn giống thật hơn một chút chứ." Anh dò tay vào áo ngủ của cô, vuốt ve hông và đùi của cô.
"A......" Như anh mong đợi, phía dưới cô khó nhịn bị anh trêu chọc ՐêՈ Րỉ lên tiếng, hai tay chống đỡ trước иgự¢ anh, "Không nên như vậy......"
"Kêu lớn tiếng một chút, tránh cho ngoài cửa Calne Ti công chúa không nghe thấy." Anh mỉm cười nói nhỏ ở bên tai cô, thuận tiện dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai của cô.
"A......Anh......" Tê tê dại dại cảm giác trong phút chốc truyền khắp thân thể cô, làm cô vừa chật vật vừa xấu hổ lại không kìm hãm được muốn gần anh thêm chút nữa.
Thân thể dán chặt đối phương, cho dù hai người vẫn còn mặc quần áo, nhưng anh nhìn ánh mắt của cô giống như trở lại kích tình đêm qua , cô một thân tuyết trắng, trước mắt anh hiện ra không chút che giấu nào.
"Xin đừng nhìn tôi như vậy." Cô không mở mắt, cực sợ giờ phút này anh lại muốn ăn ánh mắt cô.
"Thế nào, như vậy đã không chịu nổi?" Anh thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, điều này làm cho anh rất muốn hôn cô, trên thực tế, anh cũng thật sự làm như vậy.
"Ưm......" Bị đôi môi nóng rực hôn đến phỏng, để cho Kathi Nhã nhất thời không cách nào hô hấp, sau đó, đầu lưỡi nóng bỏng kia rơi vào cổ của cô, xương quai xanh tinh tế nhạy cảm, đến bầu иgự¢ no đủ.Cô miệng đắng lưỡi khô, muốn đẩy anh ra lại không bỏ được, muốn kêu anh dừng lại lại nói không nên lời, đêm qua hết thảy, thành thật mà nói, cô cũng muốn làm điều đó một lần nữa.
Cô muốn tỉnh táo cảm nhận nụ hôn và vòng ôm của anh, xem có phải giống như cảm giác tốt đẹp cô đã trãi qua khi bị hạ xuân dược ở đêm qua hay không, làm người ta quyến luyến khó quên......
"Đây là cái gì?" Ngừng hôn, Phạm Tích cau mày, nhìn chằm chằm hai miếng đệm trên иgự¢ cô.
Cô thở gấp, thẹn thùng đem chúng bắt lại, "Cái đó...... Vì để cho tôi hoá trang giống thật hơn một chút, cho nên......"
Miếng lót được lấy ra, bộ иgự¢ trắng tuyết làm người ta nhìn một cái không sót gì, nụ hồng nỡ rộ đẹp nhất như muốn mời anh thưởng thức.
Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, không muốn đè nén khát vọng của cô nữa, há miệng ngậm chúng vào.
"A......" Thân thể cong lên, cô không tự chủ đưa ra hai tay nắm chặt đầu của anh, để cho anh dán chặc vào bộ иgự¢ của cô hơn.
Đùa giỡn lại một lần nữa thật làm, lần này, không có người nào ép người nào, là anh cam tâm tình nguyện.
Không có viện cớ......
Để cho cô vì mình sinh một đứa con đi, nếu như người phụ nữ này là mẹ của con anh, loại cảm giác này cũng không làm người ta chán ghét.
Đúng rồi, đứa bé, anh muốn một đứa bé, mặc dù trên hợp đồng không có điều này, nhưng, anh sẽ nghĩ ra biện pháp bù đắp cho cô.
Cả đời nuôi cô cũng không để cô chịu khổ.
Mọi thứ vốn tưởng như đã khép lại viên mãn, đêm qua Calne Ti đi ngang qua ở cửa phòng nghe lén đến cái đoạn xuân sắc vô biên kia, hơn nữa sáng sớm nhìn thấy Phạm Tích ôn nhu dắt vợ ăn điểm tâm, đối với cô hỏi han ân cần, chăm sóc , ánh mắt Calne Ti toát ra thất vọng sâu sắc, cũng đã ૮ɦếƭ tâm.
Hết lần này tới lần khác, cô như gà mẹ cùng Phạm Tích đến sân bay tiễn khành, trên đầu ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trang điểm thật dày của cô, giống như con kiến đang nhảy nhót trên mặt cô, làm cô rất muốn xóa đi, gió cũng lớn, phi trường vạn dặm không bình, một lát lại một trận gió thổi làm tóc dài tung bay, đẹp thì đẹp thật, nhưng cô đang đội tóc giả đó, sợ gió thổi bay mái tóc giả, cô không thể làm gì khác hơn là vừa cười, vừa đem một tay đặt trên tóc, tay tê dại như vứt xuống trong lửa mấy giây cũng sẽ không có cảm giác.
Máy bay dừng ở cách đó không xa, hai đội người người Ả Rập mặc áo đen sớm đã chờ ở một bên giống như hắc đạo phiến loại, cung kính đứng ở hai bên, trong đó có gương mặt có chút quen, Kathi tận lực đem ánh mắt định ở trên mặt Calne Ti, cố gắng cười vẫy tay, chỉ cầu Calne Ti mau sớm đi, cô coi như là thành công đánh thắng một cuộc trận chiến.
“Nếu rãnh rỗi, hoan nghênh hai người đến Saudi Arabia chơi, tôi nhất định tận tâm có thể khoản đãi hai vị, để cho hai người chơi thỏa thích.” Calne Ti vừa nói, đôi mắt còn lưu luyến nhìn Phạm Tích.
“Cảm tạ thịnh tình của công chúa, tôi cùng Kathi nhất định tìm thời gian thăm công chúa.” Phạm Tích ưu nhã lễ độ trả lời, nhưng không có hôn mu bàn tay cô ta.
Ngày hôm qua đến phòng bếp, anh nhìn thấy Kathi ném vỏ lon cola vỡ vụn, cô nói là không cẩn thận, nhưng giác quan thứ sáu lại nói cho anh biết, hình như cô rất để ý khi anh hôn tay của công chúa.
“Hôn mu bàn tay cũng chỉ là lễ nghi.” Anh thay cô nhặt mảnh vụn trên đất, nói một câu lơ đãng.
“Tôi biết mà.” Cô đáp lời, không biết mình đã nhảy vào hố anh đã bày ra.
Lúc ấy, anh cười nhạt không nói, mơ hồ cảm thấy đắc ý cùng vui vẻ.
“Kathi. . . . . .” Calne Ti đột nhiên lẩm bẩm đọc một câu, “ tên phu nhân của ngài với tên em gái của tôi chỉ kém một âm đây.”
“Thật vậy sao? Đó là vinh hạnh của cô ấy.”
Calne Ti cười một tiếng, nhìn Kathi Nhã một cái, “Thật ra thì, dáng dấp tôn phu nhân cũng hơi giống em gái tôi, nhưng em s tôi không để tóc dài, hơn nữa tóc con bé màu đen, mẫu thân của nó là người Trung Quốc, dáng dấp nó cũng rất giống người Trung Quốc, một chút cũng không giống phụ vương, là người đẹp nhất trong số các chị em chúng tôi.”
Đầu tiên nhìn thấy vị hôn thê của Phạm Tích cô đã có một loại cảm giác quen thuộc thân thiết, khiến cô nhớ tới cô em gái mất tích hơn nửa năm nay của mình.
Calne Ti nói một câu, mặt Kathi Nhã trắng bệch một phần, biết rõ Calne Ti căn bản không nhận ra cô, nhưng cô vẫn chột dạ không dám nhìn cô ta.
“Kỳ quái, làm sao lại có diều?” Ở sân bay có diều là chuyện cực kì nguy hiểm. Calne Ti nheo mắt lại; đang muốn cho người đi thông báo đài quan sát, chiếc diều kia đã hướng bọn họ càng bay càng gần.
Cùng lúc, Phạm Tích đã thấy một đứa bé cầm đầu sợi dây diều kia trong tay, cười hì hì chạy trong sân bay.
“Trời ạ! Là con nhà ai vậy? Mau dẫn nó đi.” Calne Ti dứt lời, mấy tên Arab kia đã chạy về phía đứa bé kia.
Gió rất mạnh, đứa trẻ nhìn thấy có người, cầm sợi ây trên tay thả xuống, diều bị gió thổi thẳng tắp hướng này.
Chuyện bi thảm cứ như vậy xảy ra, diều bay bay đến đầu bay đến đầu Kathi Nhã , rồi đột nhiên cuốn lấy mái tóc dài của cô.
Kathi Nhã gấp gáp không dứt muốn ngăn, lại càng nhanh càng loạn, Calne Ti thấy thế cũng tới giúp một tay, cô muốn từ chối đã không kịp, Calne Ti vốn là cô gái tiêu tiền như nước, dùng lực xé ra, nói là xé đứt, nhưng tóc giả cùng với mắt kính của cô đồng thời bị kéo rơi.
“A!” Kathi Nhã hoa dung thất sắc sợ hãi kêu lên, cổ trong phút chốc mát mẻ không ít, “Trời ơi. . . . . . Đáng ૮ɦếƭ!”
“Thật xin lỗi. . . . . .” Đối với kéo rơi tóc người ta, Calne Ti có mấy giây kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đen của cô ta cũng phút chốc biến trắng, “Trời ạ! Cô là. . . . . .”
“Tam công chúa!” Ánh mắt mấy tên người hầu trước mặt Kathi Nhã cũng sáng lên khác thường, vừa nhìn thấy tóc ngắn không có đeo mắt kính Dia, lập tức liền nhận ra cô.
“Thật sự là Tam công chúa!”
“Xin chào Tam công chúa!”
Hai hàng người Arab mặc đồ đen chỉnh tề kêu vang, cơ hồ muốn phá hư tai Phạm Tích.
Đúng vậy, tai của anh nhất định là hư rồi, nghe lầm. . . . . .
Kathi Nhã cười ha ha với mọi người. Nhìn trừng trừng cũng chỉ có thể bày ra uy nghi của một công chúa phất tay với mọi người một cái, “Này, chào mọi người, đã lâu không gặp, tất cả mọi người có khỏe không?”
Lưng cô nóng quá đi mất, có ánh mắt giống như quả cầu lửa khổng lồ đang hướng về phía cô, bị nhìn chằm chằm đã đau đớn, huống chi phải đối mặt với nó.
Thôi đi, đừng quay đầu lại, lúc này cũng không cần trông nom mặt mũi gì nữa, tánh mạng mới là quang trọng.
“Kathi!” Phạm Tích đang gọi cô, giọng nói lạnh lùng như từ Bắc Cực truyền tới, có thể rét ૮ɦếƭ người.
Không nghe thấy, không nghe thấy, cô không nghe thấy anh ta gọi cô. Kathi Nhã vì bảo vệ tánh mạng giả bộ không nghe.
“Người đâu, đem Tam công chúa về cho ta!” Calne Ti hạ lệnh.
“Chị . . . . . .”
“Có lời gì thì đến chỗ phụ vương mà nói! Tôi không muốn nghe.” Bực tức đến mất lí trí, Calne Ti chuyển sang Phạm Tích, “Còn anh ta, bắt anh ta cho tôi trói trở về Arab, tôi muốn để cho phụ vương tự mình hỏi anh ta xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
“Chị, tất cả chuyện này không liên quan gì đến Phạm tiên sinh. . . . . .”
“Câm mồm! Tôi nói, có lời gì thì chính cooddi nói với phụ vương đi!” Đem cô ta trở thành kẻ ngốc mà đùa bỡn, còn đoạt ý trung nhân của cô ta, cô ta với cô em này thế mà lại ra thế này.
Calne Ti ra lệnh, những người kia không dám không nghe theo, Kathi Nhã biết chạy không khỏi, ngoan ngoãn theo chân bọn họ lên máy bay.
Lưu lại đoàn người đang muốn tiến lên bắt Phạm Tích.
Mấy người Ả Rập này cũng coi như là cao thủ, bất quá phải hợp lại, bọn họ chỉ sợ cũng không chiếm được tiện nghi, huống chi đây là sân bay, đánh không được mấy trận, nhân viên an toàn sẽ xuất hiện, đến lúc đó sợ rằng muốn lên máy bay tất cả người Ả Rập cũng sẽ bị giam giữ, sau đó mọi chuyện sẽ ra ánh sáng.
Giam giữ công chúa nước họ chính là đại sự đấy! Một khi lên truyền thông, quan hệ giữa Mĩ và Arab càng thêm ác liệt, hiểu lầm cũng sẽ sâu hơn, bọn họ phải nổ lực giữ mối quan hệ này.
Thôi! Phải cùng bọn họ đi thôi, dù sao chuyện anh và Kathi cũng còn chưa giải quyết rõ ràng.
Công chúa, a, đáng ૮ɦếƭ Tam công chúa. . . . . .
Nếu như Kathi thật sự là Tam công chúa của Arab, kia không phải ứng nghiệm lời tiên đoán của Mạc Nhi ở mộng ảo bảo cổ sao?
Đáng ૮ɦếƭ! Trên đường tìm một đứa ăn mày thế mà lại là công chúa? Anh nên nói như thế nào đây? Cam bái hạ phong sao?
Cái mộng ảo cổ bảo đó. . . . . . Có quỷ rồi! Một ngày nào đó, anh phải đi tra ra manh mối.
Nhà Trắng, Mĩ
Sau hai mươi bốn giờ khi Phạm Tích bị Calne Ti buộc mời đến Arab làm, Tổng Thống Mĩ liền nhận được mật báo, ông ta nhanh chóng triệu tập hội nghị tư nhân khẩn cấp, tham dự hội nghị nhân viên bao gồm người đứng đầu ngàng hàng không Phạm Trác Lâm, Jon Tư người Mĩ gốc Hoa con của tổng giám đốc ngân hàng lớn nhất, Arthur An con của châu trưởng Washington, Vu Hoài Lý tổng giám đốc vận tải đường thuỷ lớn nhất Mĩ, cùng với Tổng Thống và trợ lý đặc biệt của ngài.
"Tôi nghĩ trước hết tôi phải hiểu rõ cuối cùng là chuyện gì xảy ra." Tổng Thống mở miệng hỏi đầu tiên.
Hội nghị khẩn cấp này được mở trong lúc cấp bách, ông không có quá nhiều thời gian, lại hết sức coi trọng chuyện này, không thể không dẫn đầu xử lý.
"Chuyện là thế này, sáng sớm hôm nay, quốc vương Saudi Arabia tự mình gọi điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết Phạm Tích bị con gái của ông ta Calne Ti mời đến Saudi làm khách, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, còn nữa, ông ta nói tôi, Phạm Tích với Tam công chúa Kathi Nhã lén lút kết hôn làm ông ta rất không hài lòng." Phạm Trác Lâm cau mày, nhất ngũ nhất thập đem nội dung cuộc điện thoại buổi sáng báo cáo nhanh cho Tổng Thống biết.
"Phạm Tích với Tam công chúa Kathi Nhã?" Tổng Thống ngạc nhiên, "Đây là chuyện gì xảy ra?"
"Đúng vậy nha, bác Phạm, Phạm Tích làm sao có thể cưới Tam công chúa Saudi? Anh ta cưới rõ ràng chính là một đứa ăn xin bên vệ đường ở Bố Lạp Cách. . . . . ."
Vu Hoài Lý nhanh tai nhanh tay, vội ngăn miệng Jon Tư lại, "Không có gì, bác Phạm, bác nói tiếp đi ạ."
Phạm Trác Lâm cổ quái nhìn cử chỉ dị thường của bọn họ, "Các cậu có chuyện gì giấu tôi sao?"
"Không có, bác Phạm, bác cứ tiếp tục đi, Tổng Thống còn không có nhiều thời gian." Arthur An ôn hòa nhắc nhở.
Phạm Trác Lâm gật đầu, chuyển sang Tổng Thống nói: "Là như vậy đó, ngài Tổng Thống, tuần trước Phạm Tích chưa đượ sự đồng ý của tôi đã kết hôn ở Bố Lạp Cách mộng ảo cổ bảo, mấy tiểu tử này còn là nhân chứng đây, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, lại cưới một công chúa đã trốn đi nửa năm con gái của Mạch Nạp Mã Kathi Nhã, Mạch Nạp Mã thậm chí còn cho rằng Phạm Tích dụ dỗ Tam công chúa, ông ta muốn nhất định phải cho ông ta một lời giải thích hợp lý, nếu không, Saudi sẽ vu khống chính phủ Mĩ mượn cơ hội giam lỏng Tam công chúa của Saudi. . . . . ."
"Buồn cười! Mạch Nạp Mã này thật là quá đáng, căn bản đây là chuyện giả dối." Tổng Thống tức giận đập bàn.
Những người đang ngồi tựa hồ không có ai bị hành động vỗ bàn này làm cho giật mình, nhất là Jon Tư, sự chú ý của anh ta luôn luôn đặt ở câu nói trước đó.
"Cái gì? Cái con nhỏ ăn xin đó lại là công chúa Saudi sao?" Miệng của anh mở thật to, tự mình lẩm bẩm, "Trời ạ! Thật là muốn tránh cũng không tránh được, Tích thật đáng thương."
Phạm Tích còn có tâm tư nhỏ cẩn thận ký hiệp ước, thậm chí đã yêu cầu đối phương kí vào đơn ly hôn rồi, vì chính là phòng ngừa khả năng bị dây dưa không rõ, bây giờ thì tốt rồi.
Đối phương cũng là công chúa! Hơn nữa mọi người đều biết bọn họ kết hôn, coi như cậu ta có hợp đồng trong tay thì sao? Cưới công chúa người ta, muốn ly hôn nhưng cũng là một sự kiện quốc tế, chắc chắn sẽ làm cho mọi người đều biết, náo loạn là không thể, hơn nữa trước mắt là quan hệ giữa Mĩ và Arab. . . . . .
Ai ai ai, cái người vợ ăn xin, không, là vợ công chúa, có thể muốn bỏ cũng bỏ không được rồi, cái này kêu là gì ta?
"Nhân duyên trời định." Vu Hoài Lý cười một tiếng, kinh ngạc cũng có, nhưng cũng không phải là ngoài ý muốn.
Cái cô Kathi đó bỏ đi bộ quần áo ăn xin kia, điệu cười, dáng đi, cùng với cánh nói chuyện như vậy, hiển nhiên là một cô gái được nuôi dạy tốt, cái này, anh đã sớm phát hiện .
"Oa, Vu ca ca, anh là con giun trong bụng em à? Em đang suy nghĩ gì anh cũng biết?" Jon Tư khoa trương kêu to, tay chân múa may.
"Tôi không phải là con giun trong bụng cậu, mà là những gì trong đầu cậu muốn nói, tất cả đều đồng bộ từ miệng của cậu nói ra, tôi tự nhiên biết được thôi."
"Cái gì? !" Jon Tư lại một lần nữa thét lên, liên tục không ngừng che miệng lại.
" Ăn xin?Công chúa của một nước thế nhưng lại chạy ra nước ngoài làm một đứa ăn xin? Hừ, bản thân quản giáo con gái không được, còn đỗ lỗi cho chính phủ Mĩ." A mẫu đạt cũng hết sức không vui.
"Nói đúng." Phạm Trác Lâm thầm mắng một tiếng đáng ૮ɦếƭ, đôi mắt lượn qua người Jon Tư một vòng, mới nói: "Nhưng giao tình của tôi cùng với các ngài mọi người đều biết, Phạm Tích tiểu tử này cũng thật sự cưới con gái người ta , tuy nói Mạch Nạp Mã nếu thật muốn đem hết sai lầm đổ lên đầu chúng ta, chúng ta đương nhiên là không thể bỏ mặc."
Phạm Trác Lâm thở dài, lấy chiếc khăn tay lau mồ hôi trên đầu, tiếp tục nói: "Vấn đề là, kể từ sự kiện 11-9, truyền thông Mĩ tại các nước Ả Rập không thân thiện, thường mượn cơ hội phát biểu Arab chính là đồng lõa phần tử kinh khủng phía sau màn lớn, Arab đối với cáo buộc như vậy vô cùng không vui, rồi sau đó ngăn hàng loạt sản phẩm tiêu thụ Mĩ, yêu cầu Mĩ rút lui ra khỏi địa phương đóng quân, không chỉ ở chính trị, tại vị trí chiến lược, ngay cả ở kinh tế, chúng ta cùng Arab đã gây nhiều hiểu lầm cũng tạo cho Mĩ nhiều khó khăn, vì vậy, chuyện này tuy nhỏ, nhưng có thể lấy được lớn, phải thận trọng."
Tổng Thống gật đầu, "Trác Lâm nói đúng, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc