Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương - Chương 07

Tác giả: Uông Tinh

Lục Thiên Hữu không trả lời, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má không còn chút máu của cô, nhỏ giọng mà nói ra: "Bé ngốc, anh nói đùa đùa thôi, sao em lại tin là thật vậy hả? Kể từ sau khi có em rồi, anh chưa từng tìm thê người phụ nữ nào khác cả." Đây là lời nói thật lòng của anh.
Nghe vậy, mạnh Tĩnh Vi vui mừng. Nhưng khi nghĩ tới hai câu nói cuối cùng của anh thì lòng của cô bỗng dưng trầm xuống, trong đầu thoáng qua hình ảnh xinh đẹp hòa phòng của Tống Từ Nghi và Na Na nhiệt tình như lử, khi so sánh với hai đại mỹ nữ mỗi người mổi vẻ như các cô, thì cô cũng chỉ là một bông hoa nhỏ ở ven đường mà thôi.
Cô không có điểm nào đáng giá để anh lưu luyến cả, cuối cùng thì anh cũng sẽ rời khỏi cô mà thôi.
Lục Thiên Hữu thấy vẻ mặt mới vui vẻ lại chợt buồn của cô, mày rậm hơi nhíu. Cô lại để ý tới những chuyện vụn vặt nữa sao?
"Đang nghĩ gì vậy?" Anh dịu dàng hỏi.
Mạnh Tĩnh Vi lắc đầu một cái, trầm mặc không nói.
Lục Thiên Hữu không nói lời nào, nhìn cô một lát, tay đang vuốt khẽ vuốt má củ cô đổi thành nâng cằm của cô lên, dịu dàng hôn lên môi của cô, môi nóng ẩm tiếp tục nhẹ nhàng chậm chạp dời đến bên tai của cô: "Phụ nữ rất thích tự tìm phiền não, hi vọng em sẽ không như vậy." Anh không hy vọng cô sẽ suy nghĩ lung tung về những chuyện toàn bịa đặt kia.
Cả người Mạnh Tĩnh Vi chấn động, lời mà anh đang nói là có ý gì? Là nói cô nghĩ quá nhiều, hay là đang cảnh cáo cô không được pháp quản chuyện của anh, không cho phép dây dưa vướng víu anh đây? Cô không biết, nhưng lại đoán là ý nghĩ của vế sau sẽ đúng hơn, bởi vì thân phận của cô là người tình của anh, nên cô phải giữ bổn phận .
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, một hồi lâu, mới khe khẽ hé mở môi anh đào, nhỏ giọng nói: "Em sẽ không vậy nữa." Cô đè phần chua xót ở trong lòng xuống, thân phận của bản thân rõ ràng là…..một người tình, là một đói tượng mặc cho người ta phát tiết T*nh d*c.
Có lẽ là do cô đã nhắm mắt, nên Lục Thiên Hữu cũng không có phát hiện được cảm xúc chân chính trong lòng của cô, anh cúi đầu hôn môi của cô, nhiệt tình triền miên
Mạnh Tĩnh Vi chỉ là lẳng lặng mặc cho anh hôn, mà nổi đau xót trong lòng kia, không biết phải làm sao mới có thể lau đi.
*********
Sau khi Tôn Thiếu Khang lễ phép đi tới bệnh viện thăm Tống Tấn Vinh, anh ta không lập tức rời bệnh viện, mà ngược lại đi tới phòng viện trưởng. Anh lên tiếng chào hỏi viện trưởng, muốn mời viện trưởng chăm sóc nhiều hơn cho Tống Tấn Vinh. Tống Tấn Vinh vốn đã sắp xuất viện rồi, nhưng ai ngờ huyết áp lại đột nhiên lên cao, lúc này mới tiếp tục ở lại bên trong viện. hai nhà Tôn – Tống là chỗ làm ăn buôn bán với nhau, Tôn Tống Vinh giữ được một ít quyền hành trong tay, cho nên ông ta vẫn không thể ૮ɦếƭ.
Mặc dù không hẹn trước với viện trưởng, nhưng Tôn thiếu Khang thoải mái đi tới phòng viện trưởng, anh giơ tay đang muốn gõ cửa, bên trong phòng đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc đến nổi khiến anh không thể nào quen hơn được nữa , vì vậy, anh rũ tay xuống, cẩn thận nghe nội dung mà bọn họ nói chuyện.
"Viện trưởng, xin ông hãi quan tâm nhiều hơn tới bệnh nhân Thang Mẫn này, nếu có thể hãy sắp xếp để bà được may chóng làm phẫu thuật." Lục Thiên Hữu nhờ vả viện trưởng.
Trước khi tới gặp viện trưởng, anh cũng đã lén lút đã đi tìm bác sõ chính của Thang Mẫn, thế mới biết nguyên nhân mà bác sõ trưởng này chậm chạm không chịu làm phẫu thuật cho Thang Mẫn, là bởi vì Thang Mẫn luôn là vì chuyện nhỏ mà bất hòa, luôn tức miệng mắng to chỉ trích người, bác sĩ trong viện này cũng sợ nếu như giải phẫu không thành công, Thang Mẫn có thể sẽ huyên náo đến cả bệnh viện gà chó không yên, cho nên mới không ai dám phẫu thuật cho bà. (@Melody: bà thím chanh chua =”=)
"Không thành vấn đề, tôi sẽ chú ý. Ngược lại không biết vị bệnh nhân này có quan hệ thế nào với Lục tiên sinh đây, lại khiến anh quan tâm tới bà ta như vậy?" Trong mắt viện trưởng lóe lên ánh sáng cơ trí.
"Bà ta là mẹ của bạn tôi." Lục Thiên Hữu hời hợt nói qua.
"Thì ra là như vậy." Viện trưởng không hỏi nhiều, chỉ cười ha ha.
Dưới cuộc đối thoại khách sáo kia, Tôn thiếu Khang không có chút hứng thú nào muốn tiếp tục nghe.
Là vị bạn nào có sức hấp dẫn lớn như vậy, có thể khiến cho Lục Thiên Hữu tự mình đến nhờ vả viện trưởng.
Bỗng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Tĩnh Vi hiện lên trong đầu của anh ta.
Có liên quan đến cô ấy sao?
Anh xoay người, nhẹ nhàng rời khỏi phòng viện trưởng, anh ta muốn tra rõ rốt cuộc thì Thang Mẫn này là ai.
Sau khi Mạnh Tĩnh Vi đi tới bệnh viện, mới biết được bên phía bệnh viện đã sắp xếp để thực hiện cuộc phẫu thuật cho mẹ vào ngày mai. Chỉ cần nghĩ đến khi mẹ được phẫu thuật thì có hy vọng phục hồi như cũ, cô lập tức cực kỳ vui vẻ.
Mạnh Tĩnh Vi đi tới phòng bệnh, mở cửa bước vào, mới bước một bước vào bên trong phòng bệnh, đã cảm thấy không khí có chút không ổn. Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng Mạnh Tĩnh Vi cũng không suy nghĩ nhiều mà đi về phía trước, chưa đi tới giường bệnh, hai ánh mắt lạnh thấu xương, và khinh bỉ bắn về phía cô làm cô không khỏi ngơ ngẩn.
“Đừng lại đây!”
Mạnh Tĩnh Vi đang định bước về phía trước nhưng lại dừng bước vì sự tức giận của mẹ, vẻ mặt cô đầy khó hiểu: “Mẹ?”
Thang Mẫn trợn mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Tĩnh Vi, không hề lên tiếng.
Mạnh Tĩnh Vi đã cảm thấy kỳ quái, tầm mắt chuyển sang em trai, nhưng Mạnh Tuấn Sinh lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô. Loại không khí quái dị này làm Mạnh Tĩnh Vi lo lắng.
“Mẹ, con . . .”
Mạnh Tĩnh Vi còn chưa nói xong, một luồng gió lạnh mạnh mẽ đánh úp vào mặt cô. Mạnh Tĩnh Vi vô ý thức nheo lại mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng bị đau.
“Vô sỉ, cái đồ sao chổi, người phụ nữ đê tiện này.” Thang Mẫn tức giận mắng to.
Mạnh Tĩnh Vi mở mắt ra, đầy bụng nghi ngờ, vừa muốn mở miệng hỏi rõ ràng, khóe mắt vô tình nhìn xuống tờ báo đang mở ở dưới đất, hai mắt bỗng chốc trợn to, chỉ thấy tựa đề làm người ta kinh sợ ——
“Hai thiếu gia nhà Lục - Tôn, đã công khai tranh đoạt gái làng chơi trong buổi tiệc.”
Phía dưới tựa đề còn có một bức ảnh, là hình ảnh Lục Thiên Hữu ôm cô, muốn kéo cô lại gần mình, mà Tôn Thiếu Khang cũng nắm tay của cô không buông.
Cô không tự chủ lui về phía sau mấy bước, rốt cuộc cũng hiểu rõ ánh mắt tức giận, khinh bỉ của mẹ, cùng với khó hiểu của em trai từ đâu mà đến. Làm sao cô cũng không nghĩ tới chuyện của ngày hôm qua, thế nhưng lại xuất hiện trên báo ngày hôm nay.
“Cái đồ sao chổi này, cút ra ngoài cho ta!” Thang Mẫn gầm lên.
“Mẹ, xin người hãy nghe con giải thích.” Vẻ mặt Mạnh Tĩnh Vi lo lắng, gấp gáp muốn giải thích.
“Có cái gì hay để giải thích, cút đi!” Thang Mẫn mở to mắt tức giận.
“Mẹ, con. . .”
"Đi ra ngoài!" Thang Mẫn tức giận cắt ngang lời còn chưa nói xong của Mạnh Tĩnh Vi.
Mạnh Tĩnh Vi sợ khi khiến tâm tình mẹ kích động thì sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình của bà, không thể làm gì khác hơn là cố nén nước mắt xoay người, từ từ đi ra phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện.
Khi Thang Mẫn nhìn bóng lưng Mạnh Tĩnh Vi biến mất, thì giận đến không kiềm được nặng nề hừ một tiếng, “Kiếp trước không biết đã tạo cái nghiệt gì, lại có thể sinh ra loại con gái này. Tuấn Sinh, về sau gặp cô ta, không cần xem như chị gái nữa.” Đứa con này có lẽ thật sự là do người phụ nữ đê tiện tới đầu thai.
Bà ghét Mạnh Tĩnh Vi là có nguyên nhân. Tại thời gian đầu khi bà mang thai, chồng bà bị phụ nữ bên ngoài quyến rũ, mà bà cho là chồng thay lòng, có liên quan với việc bà mang thai, cho nên, bà vô cùng chán ghét đứa nhỏ này, nếu không phải là muốn lợi dụng đứa bé tới xoay chuyển tâm tư của chồng, thì bà đã bỏ đứa nhỏ này rồi. Còn người phụ nữ kia có lẽ là làm quá nhiều chuyện xấu, nên đẫ mất mạng trong một lần tai nạn xe ngoài ý muốn, chồng bà cũng vì vậy mà quay lại bên cạnh bà.Tuy người quay lại nhưng trái tim lại không quay lại, gần như ngày nào bọn họ cũng cãi vã, lúc cuộc sống ồn ào như vậy, bà sinh ra Mạnh Tĩnh Vi, mà sự nghiệp của chồng cũng có vấn đề vào lúc đó, liên lụy bà phải trải qua một thời gian khó khăn gian khổ, cũng vì vậy bà càng ghét đứa nhỏ này hơn, bà thường nghĩ, đứa con này nhất định là người phụ nữ kia tới đầu thai để ђàภђ ђạ bà.
Mạnh Tuấn Sinh không có đáp lời của mẹ, khuôn mặt trẻ con không nhìn ra bất kỳ cảm xúc dao động gì. Liếc thấy những từ trên báo viết, cậu kinh hãi không thôi, cậu không tin chị sẽ làm ra chuyện như vậy; coi như đúng, cậu tin tưởng chắc chắn chị cũng có nỗi khổ tâm riêng của mình.
Đầu óc cậu bỗng chốc thoáng qua một hình ảnh, chị giao cho cậu sổ tiết kiệm là bảy con số, chẳng lẽ tiền thuốc của mẹ là chị lấy. . . . . .
Nếu thật như cậu đang suy nghĩ, thì sự hy sinh của chị không khỏi cũng quá lớn rồi.
*********
Vuốt đau đớn truyền tới từ trên mặt, Mạnh Tĩnh Vi thất hồn lạc phách trở lại nhà trọ.
Cô ngồi không nhúc nhích ở trên ghế sa lon, ngay cả khi Lục Thiên Hữu quay lại ngồi ở bên cạnh cô, cô cũng không biết.
“Tĩnh Vi.” Lục Thiên Hữu nhẹ giọng gọi, thấy người đẹp không phản ứng chút nào, anh ôm cô, dùng gương mặt cọ cọ trên cổ trắng như tuyết của cô.
Lúc đầu, Mạnh Tĩnh Vi vẫn không có phản ứng, cho đến khi trên cổ truyền tới cảm giác như gãi ngứa khiến thân thể khẽ run, cô mới hoàn toàn lấy lại tinh thần. Cô cuống quít đẩy anh ra, tay chân luống cuống nói: “Anh đã trở lại.”
Lục Thiên Hữu khẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt lo lắng của Mạnh Tĩnh Vi, thất thần quay lại, câu hỏi của cô thật không cần thiết.
Anh lui người ra, tròng mắt khẽ híp một cái, thấy phản ứng của cô không giống như trước, đột nhiên hỏi: “Em xem qua báo ngày hôm nay rồi hả?”
Thân thể Mạnh Tĩnh Vi hơi chấn động một cái, chần chờ một chút mới gật đầu một cái.
"Ừ."
"Đó là một chuyện ngoài ý muốn, anh không có ý muốn kéo em xuống nước."
"Cái gì?" Mạnh Tĩnh Vi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Thiên Hữu liếc mắt nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu, mới khẽ thở dài "Thật ra mà nói, Tôn Thiếu Khang có quan hệ họ hàng với anh."
Mạnh Tĩnh Vi mở to mắt, không thể tin, có quan hệ họ hàng, vậy vì sao một màn chạm mặt ở tiệc R*ợ*u kia, bọn họ cho cô cảm giác giống như là kẻ thù có thù oán sâu nặng với nhau vậy.
Lục Thiên Hữu thấy được câu hỏi từ trong mắt cô, lạnh nhạt nói: "Mẹ của Tôn Thiếu Khang, là em gái của mẹ anh, xét về vai vế mà nói, anh nên gọi bà một tiếng dì. Người dì này của anh, tính cách tâm cao khí ngạo lại không chịu thua, mà người trong nhà hết lần này tới lần khác, thường hay lấy mẹ anh cùng bà ra làm so sánh, mỗi lần gần như đều là mẹ anh hơn một chút, dần dần, đã tạo nên tức giận trong lòng bà, bà không tin mình sẽ thua mẹ anh về mọi thứ; mà cảm xúc bất mãn này của bà cũng truyền cho em trai họ của anh là Tôn Thiếu Khang. Từ nhỏ, Thiếu Khang bị suy nghĩ của dì ảnh hưởng, luôn xem anh như kẻ địch của cậu ta, chỉ cần đánh bại anh, cậu ta chính là người thắng, cho nên chỉ cần là tất cả của anh, cậu ta đều có suy nghĩ muốn ςướק lấy, dĩ nhiên là cũng bao gồm cả phụ nữ, nếu ngày đó anh biết là cậu ta sẽ về nước để tham gia tiệc R*ợ*u khai mạc, anh sẽ không dẫn em tới đó."
Dường như Mạnh Tĩnh Vi đã hiểu rõ gật đầu một cái, thì ra là giữa anh em bọn họ còn có một tầng ân oán này.
Lục Thiên Hữu lại thở dài, giống như là câu hỏi lại như là tự nói: "Có đôi khi anh thường suy nghĩ, anh nên tiếp tục nghe theo mẹ dặn dò, đối với khiêu khích của Thiếu Khang làm như không thấy, cứ dễ dàng tha thứ bỏ qua hay không?" Anh không phải là không biết Thiếu Khang sáng tối đều muốn so tài với anh, chẳng qua anh chỉ cố ý làm bộ như không biết, hoàn toàn là vì mẹ.
"Em nghĩ, bác gái chỉ là không muốn làm cho ân oán đời trước của bọn họ kéo dài tới tận thế hệ này của các anh, mới có thể muốn anh bao dung Tôn Thiếu Khang nhiều hơn."
"Anh biết rồi." Nếu không phải là lo lắng đến ý nghĩ của mẹ, anh thật muốn hung hăng dạy bảo Thiếu Khang một chút, để cho cậu ta biết, Lục Thiên Hữu anh không phải là người dễ chọc.
Mạnh Tĩnh Vi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thiên Hữu, quan tâm không nói thêm gì nữa, chỉ là dịu dàng nhìn anh.
Lục Thiên Hữu đưa mắt nhìn về phía cô, ở trong lòng thở dài "Sẽ không trách anh chứ?" Thật ra thì trước đây anh cũng từng qua lại với phụ nữ, nhưng chỉ cần gặp phải Tôn Thiếu Khang, thì xì căng đan sẽ bay đầy trời, từ trước đến giờ anh đều không thèm để ý, nhưng lần này, anh lại không muốn để cho Mạnh Tĩnh Vi cuốn vào trong vòng ân oán của anh và Tôn Thiếu Khang.
"Sẽ không." Có thể trách anh cái gì, cũng không phải do anh cố ý, hơn nữa, cô lại tự mở miệng nói muốn làm người tình của anh.
Lòng Lục Thiên Hữu thấy ấm áp, vì sự thông cảm của cô, anh hơi nghiêng người nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngưng mắt nhìn lên, mới phát hiện gò má trái của cô có dấu vết màu xanh, anh vừa nóng vừa giận lại vừa đau lòng hỏi: "Tại sao lại bị thương vậy?" Ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của cô.
Bả vai Mạnh Tĩnh Vi rụt lại, cô vẫn không cảm thấy đau, cho đến khi anh chạm vào cô mới giật mình, hẳn là bị mẹ dùng tờ báo vung ra mà tạo thành đi!
"Có thể là do không cẩn thận mà ***ng bị thương."
"Em nói láo, hãy nói thật đi." Ánh mắt của cô lóe lên, rõ ràng chính là đang nói dối anh.
Mạnh Tĩnh Vi biết không thể gạt được anh, không thể làm gì khác hơn là nói ra sự thật: "Hôm nay em đi bệnh viện thăm mẹ, người nhìn thấy tờ báo, nhất thời quá tức giận, mới có thể......"
"Đáng ૮ɦếƭ!" Không đợi cô nói xong, Lục Thiên Hữu tức giận khẽ nguyền rủa.
"Đừng như vậy." Đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận, trong lòng cô ngoại trừ khiếp sợ ra, còn có một chút vui sướng —— anh là vì cô.
Lục Thiên Hữu cực kỳ đau lòng ôm cô vào trong lòng: "Đồng ý với anh, không cần xen vào chuyện của bà ấy nữa."
"Không được, bà là mẹ của em." Cái yêu cầu này cô không làm được.
"Nếu như em đã không bỏ được, vậy em hãy hứa với anh, thời gian này ít đi gặp bà ấy, tránh cho bà ấy lại đánh em." Thấy vết thương trên mặt của cô, anh thật muốn đánh cho bà ta một quyền, nhưng người nọ lại là mẹ của cô.
Mạnh Tĩnh Vi suy nghĩ một chút, vốn là mẹ đã không thích gặp cô rồi, mà ngày mai mẹ sẽ phẫu thuật, ít gặp cô, nói không chừng sẽ không ảnh hưởng tới khả năng bình phục như cũ của bà.
"Được, em đồng ý với anh."
Lục Thiên Hữu ôm cô thật chặt, trong lòng anh đang tự nói với mình, không thể lại để cho cô bị một chút xíu tổn thương nào nữa, anh muốn bảo vệ cô thật tốt.
Về phần, tại sao lại có suy nghĩ như vậy, anh cũng không muốn nghĩ tới.
*********
Tuy là đồng ý với Lục Thiên Hữu sẽ không tới bệnh viện thăm mẹ nữa, nhưng Mạnh Tĩnh Vi vẫn lén lút đi tới bệnh viện, cô luôn lén nhìn mẹ ở bên ngoài phòng bệnh, nếu cô không thấy mẹ mạnh khỏe, lòng của cô sẽ không thể yên tâm được.
Hôm nay, cô lại tới thăm mẹ, nhưng chưa đi đến phòng bệnh, thì đã nghe thấy tiếng khóc của mẹ, lòng cô hoảng sợ, vội đi nhanh vào phòng bệnh, cũng không sợ mẹ nhìn thấy sẽ đánh mắng cô.
Vừa vào phòng, Mạnh Tĩnh Vi lại càng sợ hãi, trên đất vô cùng lộn xộn, tất cả đều là mảnh vụn của chén đĩa.
Thang Mẫn vừa nhìn thấy Mạnh Tĩnh Vi, vốn dĩ cảm xúc đang kích động lại càng tăng thêm, nhào qua giống như điên, cũng may là Mạnh Tuấn Sinh kịp thời ôm lấy mẹ.
"Mẹ, người hãy bình tĩnh một chút." Hốc mắt của Mạnh Tuấn Sinh hồng hồng, rõ ràng là đã khóc một lúc rồi.
"Muốn ta bình tĩnh như thế nào được, đều là do cái đồ sao chổi này mang tới vận xui, phẫu thuật mới có thể không thành công." Thang Mẫn kích động gào to.
Mạnh Tĩnh Vi sửng sốt. Phẫu thuật không thành công? Tại sao lại như vậy chứ? Không phải bác sĩ đã nói có 65% cơ hội thành công hay sao?
"Nhất định là mày ở sau lưng nguyền rủa tao không thể đi, nhất định là mày." Thang Mẫn chỉ vào Mạnh Tĩnh Vi, điên cuồng mà trách mắng.
Sắc mặt Mạnh Tĩnh Vi trong nháy mắt trắng xanh. Cô không có, làm sao cô có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.
"Mẹ, con yêu quý người như vậy, làm sao con lại có thể nguyền rủa người được chứ?"
"Mày không cần phải giả mù sa mưa, cái người phụ nữ đê tiện này, mày hại ૮ɦếƭ Dật Phu còn chưa đủ, hiện tại ngay cả tao cũng muốn hại, tao liều mạng với mày." Lời nói vừa dứt, cả người Thang Mẫn lao về phía trước, giống như một lòng muốn đồng quy vu tận vậy.
Mạnh Tuấn Sinh kịp thời kéo bà: "Chị à, chị đi mau đi, bây giờ tâm trạng của mẹ quá kích động."
Mạnh Tĩnh Vi giật mình một lúc lâu, mắt thấy mẹ giống như bị cuồng loạn, trong lòng biết hiện tại mặc kệ cô nói gì, mẹ cũng nghe không lọt, nên đành phải xoay người rời đi.
Cô cố nén nước mắt đi khỏi bệnh viện, đang muốn giơ tay gọi tắc xi, thì một chiếc xe thể thao màu xám bạc kèm theo tiếng phanh xe bén nhọn dừng lại trước mặt cô, làm cô sợ hết hồn.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một gương mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt Mạnh Tĩnh Vi.
"Hi! Cô gái nhỏ xinh đẹp."
Mạnh Tĩnh Vi sửng sốt một lát, mới nhớ lại người đàn ông trước mặt này từng có xì căng đan với cô, cô vô thức lùi một bước, rồi bỗng nhiên xoay người chạy về phía trước. Thiên Hữu nói, Tôn Thiếu Khang không phải người đàn ông tốt, gặp được anh ta thì tốt nhất nên cách xa một chút.
Tôn Thiếu Khang ngồi ở trong xe, vừa thấy Mạnh Tĩnh Vi co chân bỏ chạy, anh ta vội vã xuống xe, sải bước đuổi theo.
Đuổi theo không được bao lâu, Tôn Thiếu Khang liền đã ngăn ở trước mặt của Mạnh Tĩnh Vi, anh ta nhìn chằm chằm vào cô, cười lạnh: "Cô là người phụ nữ đầu tiên bỏ chạy khi nhìn tôi.”
"Anh muốn làm gì?" Mạnh Tĩnh Vi nhẹ giọng hỏi, cơ thể dè đặt di chuyển, muốn thừa dịp Tôn Thiếu Khang không chú ý, co chân bỏ chạy.
Nụ cười trên mặt Tôn Thiếu Khang càng lạnh hơn, làm sao động tác nhỏ xíu kia của Mạnh Tĩnh Vi có thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của anh ta được, đột nhiên anh ta giữ chặt cỗ tay của Mạnh Tĩnh Vi.
Mạnh Tĩnh Vi thất kinh, cuống quít giãy giụa, lớn tiếng quát trách móc: "Buông tôi ra."
Tôn Thiếu Khang không để ý tới lời trách móc của cô, lôi kéo cô về phía xe thể thao.
Mạnh Tĩnh Vi liều mạng muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, nhưng trời sinh sức lực của nam vốn mạnh hơn nữ, nên hoàn toàn không cách nào để cho cô tránh thoát sự kiềm chế của anh ta, dưới tình huống khẩn cấp, cô lớn tiếng la lên: "Cứu mạng với!"
Nghe vậy, Tôn Thiếu Khang dừng bước lại, nhìn chằm chằm vào cô: "Nếu như cô không muốn biết vì sao phẫu thuật của mẹ cô không thành công, thì cô cứ tận lực kêu đi" "
Lời nói của Tôn thiếu Khang, thành công hấp dẫn lực chú ý của Mạnh Tĩnh Vi, cô không cao giọng kêu cứu nữa, một đôi mắt xinh đẹp đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tôn thiếu Khang: "Lời nói vừa rồi của anh là có ý gì?" Chẳng lẽ giải phẫu thất bại còn có nội tình gì ở bên trong hay sao?
Tôn Thiếu Khang buông tay cô ra, cười lạnh một tiếng: "Muốn biết, thì hãy lên xe với tôi trước đã."
"Tại sao phải lên xe với anh? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Cô thật sự không hiểu ý đồ của anh ta.
Tôn Thiếu Khang không trả lời, cất bước chân đi về phía xe thể thao, nghiêng người đi vào rồi ngồi xuống.
Mạnh Tĩnh Vi ngây ngô đứng tại chỗ đưa mắt nhìn anh ta lên xe, trong lòng không ngừng do dự, không biết là có nên nghe theo cảnh cáo của Lục Thiên Hữu, hay là nghe theo lời mà Tôn thiếu Khang vừa phun ra kia. Cuối cùng, cô cũng không thể đánh bại ý nghĩ muốn biết nguyên nhân mẹ giải phẫu thất bại , khẽ cắn răng, lên xe của Tôn Thiếu Khang.
Tôn Thiếu Khang giống như biết Mạnh Tĩnh Vi nhất định sẽ lên xe, chỉ là lạnh lùng nhìn cô một cái, di chuyển tay lái một cái, chở cô đến một quán cà phê ở gần bệnh viện.
"Nơi này là chỗ tốt nhất để nói chuyện phiếm." Ánh mắt của Tôn Thiếu Khang hướng về phía quán cà phê.
"Không phải tôi đến để nói chuyện phiếm với anh." Cử động của anh ta quá kỳ quái.
Tôn Thiếu Khang không nói, tắt máy, mở cửa xe xuống xe.
Mặc dù Mạnh Tĩnh Vi không hiểu dụng ý của anh ta, nhưng cô rất muốn biết nguyên nhân mẹ giải phẫu thất bại, nên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn xuống xe.
Tôn Thiếu Khang gọi hai ly cà phê Blue Mountain, đợi sau khi cà phê được đặt lên bàn, anh ta uống một hớp, cười như không cười nói: "Sao không uống đi? Uống rất ngon đó."
"Không phải là tôi đến để uống cà phê với anh." Cô hiếm khi nổi giận giận đến tái mặt.
" Xem ra thì cô rất đơn thuần , nhưng sao lại có tính khí lớn như vậy chứ." Tôn Thiếu Khang trêu chọc nói.
Nghe vậy, Mạnh Tĩnh Vi càng thêm ảo não, tức giận, Tôn Thiếu Khang rõ ràng là đang trêu cô: "Thật xin lỗi, tôi còn có chuyện, không quấy rầy thời gian quý giá của anh nữa."
Dứt lời, cô đứng dậy muốn rời đi.
"Mẹ cô giải phẫu sẽ thất bại là bởi vì có liên quan tới Lục Thiên Hữu." Tôn Thiếu Khang nhàn nhạt nói. Trời cũng giúp anh ta. Thang Mẫn phẫu thuật thất bại tương đương với cho anh ta một cơ hội đối phó Lục Thiên Hữu.
Mạnh Tĩnh Vi giật mình, chuyện này làm sao có thể liên quan tới Thiên Hữu chứ? Cô xoay người đối mặt anh ta, nói: "Tôi không hiểu anh có ý gì."
Tôn Thiếu Khang ưu nhã cầm cà phê lên, sau khi uống một hớp, lấy ánh mắt ý bảo Mạnh Tĩnh Vi ngồi xuống. Đợi sau khi cô ngồi xuống, anh ta mới chậm rãi nói ra: "Tôi nhớ có thể là cô không biết, Lục Thiên Hữu đã từng đã đi tìm viện trưởng, thảo luận với viện trưởng về chuyện của mẹ cô."
"Vậy thì như thế nào? Thiên Hữu đi tìm viện trưởng, không có nghĩa là anh ấy và chuyện này có liên quan." Cô phản bác.
"Cô thật đúng là đơn thuần phải đến gần như ngu xuẩn,người phẫu thuật là bác sĩ đứng đầu khoa, giải phẫu có thể thất bại sao?" Tôn Thiếu Khang bĩu môi.
Lời nói của Tôn thiếu Khang giống như một cây gậy, hung hăng gõ vào đầu của Mạnh Tĩnh Vi, gõ đến mắt cô nổi đom đóm, phân không rõ đông nam tây bắc, không có cách nào phán đoán bất cứ chuyện gì.
"Tôi không tin, Thiên Hữu sẽ không làm chuyện như vậy đâu." Lời tuy như thế, nhưng trong khẩu khí của cô đã tiết lộ ra sự không chắc chắn đối với Lục Thiên Hữu.
"Lục Thiên Hữu ấy là loại đàn ông có thể vì đạt được mục đích mà dùng mọi thủ đoạn, vì muốn giữ ngươi ở lại bên cạnh anh ta, anh ta chuyện gì cũng làm được." Tôn Thiếu Khang cố ý quạt gió thổi lửa.
"Lời nói này của anh là có ý gì?" Cô giương mắt, không hiểu nhìn anh ta.
"Rất đơn giản, ban đầu cô muốn ở cạnh anh ta, chủ yếu là chỉ vì tiền thuốc thang của mẹ cô, một khi thân thể của mẹ cô bình phục rồi, cô còn có lý do nào để ở bên cạnh anh ta nữa sao?" Anh ta đã điều tra rất rõ ràng về chuyện bối cảnh của Mạnh Tĩnh Vi và nguyên nhân vì sao cô chịu ở chung với Lục Thiên Hữu. Sau khi Lục Thiên Hữu bao nuôi cô, mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, cũng không có ở chung với những người phụ nữa khác bên ngoài nữa, căn cứ vào chuyện này, anh ta dám đoán chắc Lục Thiên Hữu quan tâm mạnh Tĩnh Vi, nói không chừng cũng yêu cô rồi, cho nên Mạnh Tĩnh Vi sẽ là một con cờ trí mạng để anh ta đối phó Lục Thiên Hữu.
"Nhưng. . . . . ." Không có đạo lý. Thiên Hữu không vì lý do muốn cô ở bên cạnh anh mà làm ra chuyện như vậy, cô không đáng giá để anh làm như vậy. Cô giương mắt, vừa vặn trông thấy nụ cười của Tôn Thiếu Khang, cô cảm thấy không đúng lắm: "Không đúng, vậy tại sao anh biết chuyện Thiên Hữu đi tìm viện trưởng chứ."
"Ngày đó tôi vừa lúc đi thăm bệnh, bệnh nhân kia có quan hệ buôn bán với công ti nhà họ Tôn, vì để cho bệnh nhân sớm ngày bình phục, tôi đến nhờ viện trưởng chăm sóc bệnh nhân này nhiều một chút, vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của Lục Thiên Hữu và viện trưởng ."
Nghe xong lời giải thích của Tôn Thiếu Khang , suy nghĩ hỗn loạn của Mạnh Tĩnh Vi dần dần bình tĩnh lại, cô tự hỏi tính chân thật trong lời nói của Tôn Thiếu Khang.
Nhưng mà, một khi con người đã sinh lòng hoài nghi với một chuyện nào đó, thì dù là chuyện nhỏ cũng có khả năng trở thành chuyện lớn, giống như chỉ là một ngọn lửa nhỏ cũng có khả năng gây tai họa, giờ phút này Mạnh Tĩnh Vi cũng như thế, trong đầu cô thoáng qua lời mà Lục Thiên Hữu từng nói với cô, nói là muốn cô để mặc cho mẹ tàn phế, chẳng lẽ. . . . . .
"Tôi muốn tìm Thiên Hữu hỏi rõ ràng." Cô bỗng chốc đứng dậy.
"Chờ đã." Tôn Thiếu Khang ngã người về phía trước, kéo tay Mạnh Tĩnh Vi lại.
" Cô tức giận đùng đùng đi chất vấn Lục Thiên Hữu như vậy, cô nghĩ, anh ta sẽ nói cho cô biết sự thật sao?" Anh ta buông lỏng tay ra.
Mạnh Tĩnh Vi im lặng nhìn chằm chằm vào anh ta.
"Không phải tự nhiên mà Lục Thiên Hữu còn trẻ như vậy đã làm tổng giám đốc, ở trên thương trường, anh ta được xưng Tiếu Diện Hổ, anh ta không thể nào nói cho cô biết sự thật đâu."
"Đây là vấn đề của tôi, không cần anh quan tâm." Dứt lời, Mạnh Tĩnh Vi xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang biến mất của cô, Tôn Thiếu Khang không khỏi lộ ra vẻ tươi cười hả hê. Thật là một cô gái ngốc, mới hai ba câu nói, cô đã rơi bẫy rập của anh ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc