Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương - Chương 05

Tác giả: Uông Tinh

Lục Thiên Hữu đi trên hàng lang của bệnh viện, đi theo bên cạnh là một người có khí chất xuất chúng, một người phụ nữ xinh đẹp và trang nhã, mà người phụ nữ kia cũng không phải là người bạn gái trước đây của anh nữa, mà là thiên kim của công ty công nghệ cao nhà họ Tống trong nước – Tống Tuệ Nghi.
Tống Tuệ Nghi không chỉ có dáng dấp xinh đẹp, hơn nữa cá tính còn ôn hòa và chững chạc, biết tiến biết lùi, khéo léo, cũng có thể coi là một trong hai nữ cường nhân của thương trường, vậy mà, người phụ nữ xinh đẹp tài mạo vẹn toàn như vậy vẫn không có cách nào khiến anh động lòng, nhưng ngược lại cô gái nhỏ Mạnh Tĩnh Vi đơn thuần và hay ngượng ngùng kia, lại khiến ánh mắt của anh không thể nào dời đi được, còn cảm thấy may mắn khi được ở chung với cô trong khoảng thời gian ngắn đó, khi nhớ đến dáng vẻ đỏ mặt thẹn thùng của Mạnh Tĩnh Vi, thì Lục Thiên Hữu không tự chủ được khẽ giơ khóe miệng lên.
Nhìn thấy nụ cười của Lục Thiên Hữu, đột nhiên tim của Tống Tuệ Nghi lại nhảy dựng lên, gương mặt còn có chút đỏ ửng, không còn hình ảnh chủ quản giỏi giang của ngày thường nữa, mà trở thành dáng vẻ thẹn thùng của người phụ nữ.
Vì cha mẹ hai bên đều có quen biết nhau, từ nhỏ thì cô đã quen biết Lục Thiên Hựu, mà từ lúc nhỏ cho đến bây giờ, cô vẫn luôn thầm mến Lục Thiên Hựu, chỉ là cô chưa từng thổ lộ với anh thôi.
Mà ở bên ngoài cũng đồn đại rất nhiều chuyện về Lục Thiên Hữu, thường xuyên thay đổi phụ nữ, dù cô đau lòng, nhưng cũng không hề tổn hao tới lòng ái mộ của cô dành cho anh chút nào. Đàn ông mà, chỉ cần có gia thế và bối cảnh tốt, lại là người có dáng vẻ tuấn dật (khôi ngô), thì đương nhiêm đám hoa bướm kia sẽ nhào tới thôi, tự nhiên cũng sẽ có xì căn đan không ngừng. Chỉ là, về mặt sự nghiệp thì Lục Thiên Hựu có mắt nhìn người và năng lực lãnh đạo, nên anh sẽ không giống những người con cháu trong công ty kia, chỉ biết chuyện sinh con, ăn chơi đàng điếm, cho nên, tình yêu mà dành cho anh mới càng ngày càng gia tăng.
“Anh Thiên Hữu, anh đang suy nghĩ gì vậy? Xem ra tâm trạng của anh rất tốt đó.”
“Không có gì.” Lục Thiên Hữu cười trả lời. Anh không có em gái, cho nên luôn xem Tống Tuệ Nghi là em gái của mình vậy.
“Anh thấy tình hình bình phục của bác trai đã tốt hơn rồi, chắc là sẽ nhanh chóng được xuất viện thôi.” Anh nói.
“Đúng vậy ạ, bác sĩ nói chỉ cần cho ban uống thuốc đúng giờ, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi bình thường, thì chưa tới một tuần là xuất viện được rồi.” Nghĩ đến chuyện thân thể của cha sắp bình phục lại, Tống Tuệ Nghi khó nén vui mừng.
“Vậy thì tốt rồi.” Lục Thiên Hữu nhìn cô cười nhạt, mà Tống Tuệ Nghi cũng trả lại cho anh một nụ cười yếu ớt.
Hai người sóng vai nhau đi về phía trước, lúc đến khúc quanh cách chỗ phòng bệnh không xa lắm, thì thấy dáng người nhỏ nhắn của một cô gái đang lảo đảo bước từ trong phòng bệnh ra, ngay sau đó thì hai bịch đựng trái cây từ phòng bệnh bị ném ra ngoài.
“Cô đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy thứ sao chổi như cô.”
Cô gái nén lệ, cắn môi dưới, không nói một câu ngồi xổm người xuống nhặt những quả trái cây rơi tán lạn trên đất.
Hai người không hẹn mà cùng dừng lại, Lục Thiên Hữu nhìn bóng dáng nhỏ kia, thì cảm thấy rất quen thuộc, bình tĩnh nhìn kỹ lại thì…..Đây không phải là Mạnh Tĩnh Vi sao? Anh kinh sợ tới trợn to hai mắt.
‘Cô gái kia thật đáng thương.” Tống Tuệ Nghi nhỏ giọng nói ra. Cô cũng không phải là loại phụ nữ thích nhiều chuyện, chỉ là cảm thấy cô gái trước mắt này rất đáng thương mà thôi.
“Hả, tại sao vậy?” Hai mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô (MTV).
Tống Tuệ Nghi nói nhỏ: “Mẹ của cô khi nhìn thấy cô thì không ngừng oán trách, nói gì mà cô vừa mới sinh ra đã hại nhà bọn họ bị phá sản, cha cô cũng bị bệnh rồi qua đời vì cô, chân của bà không thể đi được cũng là dọ vận tủi của người con gái như cô mang tới. Em thấy cô ấy rất ngoan, không giống như sao chổi.” Cô đã gặp y tá của Mạnh Tĩnh Vi vài lần, những lời vừa rồi của cô, cũng chính là lời của ý tá nói cho cô biết.
Cổ họng khẽ xoay động trên dưới, hai tay Lục Thiên Hữu chợt nắm chặt thành quả đấm, rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao khi lần thứ hai nhìn thấy cô thì bóng lưng của cô rất cô đơn. Mà câu nói chanh chua cũa mẹ cô và lời kể hờ hợt của Tống Tuệ Nghi, cũng đã nói rõ cô nhất định đã phải chịu rất nhiều uất ức khi ở nhà rồi.
Mạnh Tĩnh Vi cúi đầu, nhặt quả táo cuối cùng lên, rồi đứng dậy, mắt thoáng nhìn, mà ánh mắt cũng vừa vặn tiếp xúc với Lục Thiên Hựu.
Tại sao anh lại ở đây vậy? Nhìn thấy anh mang theo vẻ mặt đau lòng nhìn chằm chằm vào cô như vậy, chẳng lẽ anh đã nghe thấy lời mẹ mắng cô rồi sao?
Ánh mắt của cô dời sang bên cạnh một chút, tầm mắt vừa vặn rời vào trên người Tống Tuệ Nghi. Cô và y tá từng gặp qua cô ta vài lần, lần đầu tiên khi gặp Tống Tuệ Nghi thì cô đã bị khí chất cao quý của cô ấy hấp dẫn, cô nghe ý tá nói, cô ta là thiên kim của công ty nhà họ Tống.
Chỉ là, bọn họ……Làm sao bọn họ đi cùng nhau vậy? Chẳng lẽ…..
Đúng rồi! Làm sao cô lại quên mất, Lục Thiên Hữu là tổng giám đốc của tập đoàn Trường Phong, mà Tống Tuệ Nghi cũng xuất thân danh môn, bọn họ cùng là người của xã hội thượng lưu, quen biết nhau, thì cũng phải là chuyện lạ gì.
Xem ra bọn họ thật sự là trai tài gái sắc mà!
Mạnh Tĩnh Vi cảm thấy được lòng của cô như bị vật gì đó ***ng vào, đau đến nổi cô sắp không thể thở.
Chẳng những cô không muốn để anh biết cô là sao chổi, mà còn càng không có cách nào tiếp nhận được chuyện anh có người yêu khác rồi.
Cô khổ sở, không nói hai lời lập tức xoay người chạy đi.
Lục Thiên Hữu cảm thấy ngạc nhiên vì hành động của cô, nhìn thấy bóng lưng của cô biến mất, thì cảm giác đau lòng truyền tới từ trong *** càng không thể tiêu tan.
Mà Tống Tuệ Nghi cũng sửng sốt vì hành động của cô. Làm sao cô lại chạy giống như đã gặp quỷ rồi vậy?
……
Lao ra bệnh viện, Mạnh Tĩnh Vi thất thận chạy về phía trước, cho đến khi cô mệt mỏi, và cũng chạy không nổi nữa, mới đi vòng vào trong ngõ hẻm vắng người, chồm hổm xuống lưng dán vào tường ngồi.
Cô lấy đôi tay che mặt lại, không cách nào đè nén được nước mắt đang không ngừng chảy xuống.
Anh thấy rồi! Anh đã thấy rồi!
Có phải anh cũng sẽ tin lời của mẹ hay không? Có phải anh cũng vì chuyện đó mà chán ghét cô hay không?
Không…..không được! Cô không muốn, cô không muốn có chút ấn tượng xấu nào ở trước mặt anh.
Tại sao lại có loại ý nghĩ như vậy, thì trong lòng cô đã biết rất rõ rồi, bởi vì, hơn một tháng sống chung này, đã khiến cho cô yêu anh.
Nhưng mà, cô chỉ có thể đặt tình yêu của mình vào sâu trong nội tâm mà thôi, giữa bọn họ chỉ có quan hệ giao dịch, vả lại cô đã từng nói sẽ không yêu thương anh, cũng sẽ không dây dưa với anh.
Cô hoàn toàn không xứng đáng với anh và cũng không thể nào yêu anh được, thân phận của anh cao quý như vậy, có thể xứng với anh, thì cũng chỉ có người phụ nữa xinh đẹp vừa rồi mà thôi.
Trong lúc bất chợt, cô thật sự rất hận rất hận mình, hận gia thế thấp kém của mình, hận diện mào của mình không bằng người ta.
Tại sao vậy? Trời cao đã muốn cho cô gặp được anh, nhưng vì sao lại là một tình yêu không có quả chứ?
Cô khóc nhiều hơn và sắp khang giọng vì tiếng khóc đầy oán hận.
……
Buổi tối khi trở lạo nhà trọ, Mạnh Tĩnh Vi có chút kinh ngạc vì Lục Thiên Hữu đang ngồi ở phòng khách, mà hình như còn đang đợi cô.
Cô chần chờ một chút ở cửa, mới hơi cúi thấp đầu đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.
“Thật xin lỗi, em lại về trễ rồi.” Giọng của cô bình tĩnh không cao lại không thấp.
Lục Thiên Hữu không lên tiếng, mà đưa tay ra ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt cô vào trong *** của anh, thuận tiện hạ xuống vài nụ hôn trên gò má của cô.
“Sao lúc ở bệnh viện lại chạy đi vậy?” Anh êm ái hỏi.
Mạnh Tĩnh Vi không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này, không thể chống lại trái tim của mình, thì chỉ càng khiến cho cô đau đớn thêm mà thôi.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, lòng Lục Thiên Hữu chợt căng thẳng. Rốt cuộc thì cô đã che giấu anh bao nhiêu chuyện rồi hả?
“Lúc ở bệnh viện anh đã nghe thấy rất nhiều lời oán trách của mẹ em.” Sau khi cô chạy đi, anh cũng không có chạy theo, vì anh muốn cùng Tống Tuệ Nghi đến thăm bác Tống trước. Sau đó, thì anh đã cố làm ra vẻ tò mò, không hiểu hỏi ý tá ở bệnh viện, mới biết mỗi lần Mạnh Tĩnh Vi đến thăm mẹ Mạnh, thì đều bị mẹ Mạnh mắng chửi một trận, có lúc tâm trạng của mẹ Mạnh không tốt, còn đánh cô nữa. Anh chỉ nghe thôi đã thấy đau lòng, mà cô, lại chưa bao giờ nói với anh.
Càng làm anh tức giận, tự trách mình hơn, là thế nhưng anh lại không hể để ý tới uất ức của cô.
“Thật sao?” Cô có chút phát run, vì ít nhiều gì thì cô cũng đã nghe thấy những lời oán trách của mẹ lúc ở bệnh viện.
“Mẹ của em rất xấu, anh thấy em nên dứt khoát mặc kệ bà ta đi, để bà ta biến thành tàn phế luôn thì càng tốt.” Anh tức giận, nhưng cô lại vì tiền thuốc của mẹ mới bán mình.
Lục Thiên Hữu cô im lặng chỉ trích, thì lửa giận trong *** lập tức biến mất, thay vào đó là nồng nặc tò mò.
“Anh nói sai sao?” Anh nghiêm mặt, nhíu nhíu mày nhìn cô,cố ý trêu đùa cô.
Mạnh Tĩnh Vi vẫn không nói lời nào, trong mắt lại có thêm nồng đặt dấu hiệu tức giận.
Lần này. Lục Thiên Hữu không tiếp tục trêu trọc nữa, anh giơ tay lên làm hình dạng như là đang đầu hàng: “Được rồi, coi như anh nói bậy đi, thật xin lỗi.”
Mạnh Tĩnh Vi thoải mái hơn vì lời xin lỗi của anh. Nói thật ra, thì anh hoàn toàn không cần thiết phải nhận lỗi với cô.
Lục Thiên Hữu thấy cô không nói lời nào, đôi tay nhốt chặt hông cô: “Nói thật, bà ta đối xử với em như vậy thật sự rất quá đáng, tại sao em còn hiếu thuận với bà ta vậy chứ?”
“Mặc kệ bà ấy có quá đáng với em hay không, thì bà ấy vẫn là mẹ của em.” Mạnh Tĩnh Vi không chút nghĩ ngợi nói.
Lục Thiên Hữu sững sờ, ngay sau đó cười to lên, anh cúi đầu nhẹ nhàng cắn trán của cô một chút: “Sao em lại thiện lương vậy chứ, anh phải chăm sóc và quan tâm một chút mới được, tránh cho vào một hôm nào đó em đã bị bán rồi mà vẫn giúp người ta đếm tiền.”
Mạnh Tĩnh Vi kinh ngạc há to mồm, anh có biết mình đang nói gì không vậy?
Anh muốn chăm sóc cho cô? Dựa vào cái gì chứ? Giữa bọn họ chỉ có quan hệ chủ thuê và người làm thuê thôi.
“Đừng nói đùa nữa.”
“Dáng vẻ của anh giống như đang nói đùa lắm sao?” Lục Thiên Hữu cười híp mắt hỏi ngược lại.
Mạnh Tĩnh Vi nhìn anh, trong lòng chấn động, anh có biết anh nói như vậy thì cô sẽ tin là thật hay không, sẽ khiến cô lầm tưởng không phải là cô đang đơn phương anh.
Nhưng, sự thật vẫn là sự thật, cô chỉ là người tình được anh bao nuôi, là người bạn giường của anh.
Đột nhiên *** lại nảy lên chút chua xót, khiến Mạnh Tĩnh Vi không muốn nhìn thấy mặt của anh nữa.
“Sao vậy?” Anh dịu dàng hỏi. Thình lình cô lại lộ ra vẻ mặt ưu sầu như vậy, khiến cho *** anh có chút cứng lại.
Trầm mặt một lúc lâu, cô đột nhiên hỏi: “Mẹ em nói em là sao chổi, anh có tin không?” Trời mới biết cô đã cố lấy biết bao nhiêu dũng khí mới dám mở miệng hỏi anh những lời này.
Anh đưa tay ra nâng cằm cô lên, trực tiếp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của cô: “Anh không tin.”
“Có thật không?” Trong mắt cô lộ ra ánh sáng vui mừng.
“Thật.” An*** nề gật đầu, giống như là sợ rằng cô sẽ không tin lời của anh vậy.
“Anh chỉ tin những gì anh nhìn thấy, trong mắt anh, em rất đơn thuần, là một cô gái hiền lành, không phải là một sao chổi khiến người ta chán ghét. Tĩnh Vi, hứa với anh, đừng vì những lời nói của mẹ em mà cảm thấy mình là người gieo họa, được không?”
Những lời nói chân thành này, làm Mạnh Tĩnh Vi cảm động không thôi, gần như cô đã sắp khóc vì quá vui mừng: “Cám ơn, cám ơn anh đã tin tưởng, cảm ơn anh đã khích lệ em.”
Lục Thiên Hữu cúi đầu, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt trên gò má của cô: “Cô gái ngốc, có gì mà phải khóc chứ.” Nước mắt của cô, níu chặt lòng của anh.
Sự dịu dàng của anh vào lúc này, khiến Mạnh Tĩnh Vi không tự chủ được mà vùi đầu vào trong *** của anh, ***g *** của anh truyền tới tiếng nhịn tim trầm ổn, dị thường khiến lòng của cô được ổn định lại. Nhưng, chỉ trong chốc lát sau, trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên gương mặt xinh đẹp của Tống Tuệ Nghi, lòng cô không khỏi cứng lại, lập tức rời khỏi ***g *** của anh, mắt nhìn chằm chằm vào anh. Cô rất muốn hỏi chuyện quan hệ giữa anh và Tống Tuệ Nghi là thế nào, nhưng một chữ cũng không nói được. Cô không thể chịu đừng được đáp án rằng bọn họ là người yêu, vả lại với thân phận tình nhân của cô thì không thể hỏi chuyện riêng của anh được.
Nhìn thấy ánh mắt của cô hiện lên u oán, đau lòng, khiến lòng anh căng thẳng: “Vì chuyện gì mà em không vui vậy?”
Nhìn đôi mắt đen đầy lo lắng của anh, khiến cô thiếu chút nữa đã bật hỏi. nhưng cuối cùng cũng không có hỏi. Cô nói sang chuyện khác, nhẹ giọng nói: “Đến bây giờ rồi mà bên phía bệnh viện vẫn chưa báo thời gian chính xác để mẹ em làm phẩu thuật, em lo lắng nếu còn đễ lâu, thì cơ hội thành công sẽ không còn lớn nữa.”
“Yên tâm, anh tin phía bệnh viện sẽ nhanh chóng phẫu thuật cho bác gái thôi.” Anh nghĩ, ngày mai phải kêu Gia Minh sắp xếp cho anh gặp viện trưởng một chút mới được, mặc dù anh ghét bà Mạnh, nhưng giống như Mạnh Tĩnh Vi đã nói, dù bà ta có không tốt đến mấy thì cũng là mẹ của cô, anh phải hoàn thành tâm nguyện cho cô.
Mạnh Tĩnh Vi cười nhạt, xem lời nói của anh như một lời an ủi.
Lục Thiên Hữu không muốn cô tiếp tục u buồn nữa, đột nhiên nói: “Anh thấy, mấy ngày nay em không cần phải đến bệnh viện chịu khổ nữa. Còn nữa, hãy chuẩn bị kỹ một chút để đi tham gia một buổi tiệc R*ợ*u khai mạc với anh.”
“Tiệc R*ợ*u khai mạc à?” Mạnh Tĩnh Vi ngây ngẩn hỏi.
“Ừm.” Anh gật đầu.
Cô muốn từ chối, vì cô không muốn tham gia buổi tiệc R*ợ*u gì đó, nhưng cô có quyền nói không sao? Thời gian của cô là của anh.
Dĩ nhiên Lục Thiên Hữu biết cô không muốn tham gia các buổi tiệc cộng đồng thế này, nhưng anh muốn tâm trạng của cô được thoải mái hơn một chút, cho nên mới cố ý không chú ý tới.
Anh yêu thương vỗ vỗ gương mắt mịn màn của cô: “Cả ngày nay em ở bên ngoài nên cũng đã mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Anh đứng dậy, đi được vài bước, thì giống như nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Anh cũng chưa tắm rửa, em có muốn chúng ta tắm chung với nhau, hưởng thụ cảm giác tắm uyên ương không?” Anh cố ý nói, muốn khiến cô bị xấu hổ tới quên đi cảm giác không thoải mái ở trong lòng.
Tắm chung với nhau?!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Tĩnh Vi đỏ lên trong nháy mắt, trong phút chốc đầu lại hiện lên tình cảnh hai người tương đối trần trụi, bất an ngập ngừng nói: “Em……em……”
Lục Thiên Hữu nhìn vẻ mặt hồng hồng xấu hổ của cô, lòng không tự chủ được mà có chút vui vẻ hơn, anh bật cười, đi vào trong phòng.
Ngày trước, sau khi Mạnh Tĩnh Vi nghe được tiếng trêu chọc cười của anh, thì sẽ càng khiến cô xấu hổ hơn, nhưng mà hôm này cô lại muốn khóc, vì cô không biết có phải sự thương yêu và cưng chìu của anh sẽ dừng lại vào nửa năm sau hay không.
Nửa năm sau, cô thật sự có thể ung dung rời khỏi và không dây dưa với anh nữa sao?
Có lẽ anh nói đúng, khi người phụ nữ hiến dân đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông nào đó, thì sẽ sinh ra quyến luyến đối với anh ta, sẽ khăng khăng một mực đi theo anh ta. Nhưng, thật sự có phải như vậy không?
Nếu như anh đối xử với cô giống như thái độ giữa khách với gái, thì cô sẽ cảm thấy mình cực kỳ dơ bẩn, nghĩ muốn sớm kết thúc cuộc giao dịch này, nhưng trong mắt anh, cô không tìm được một chút khinh thường nào. Mỗi một phút giây ở bên anh, anh đều khiến cho cô có cảm giác mình được tôn trọng, được nâng lên ở trong lòng bàn tay được thương yêu và thương tiếc, cho dù anh vẫn luôn trêu chọc cô.
Trời ơi! Cuộc giao dịch này, thứ cô trả chẳng những là thân thể của mình, mà sợ rằng còn có trái tim của mình nữa!
Vẻ mặt luôn tươi cười tươi cười của Lục Thiên hữu, giờ phút này đã được thay bằng vẻ mặt thâm trầm, anh dựa vào chiếc ghế da trâu ở sau bàn làm việc, tối tăm nhìn bảng báo cáo mà Hà Gia Minh vừa trình lên.
Hai ngày trước, sau khi biết được chuyện mẹ của Mãnh Tĩnh Vi đối xử không tốt với cô, thì anh đã gọi bảo Hà Gia Minh điều tra rõ ràng về thân thế và bối cảnh của Mạnh Tĩnh Vi, từ tài liệu cho thấy, Thang Mẫn đã đối xử không tốt với Mãnh Tĩnh Vi, thậm chí có thể nói là cay nghiệt, còn chân chính khiến anh phiền lòng phiền dạ hơn là, trong tay Thang Mẫn ít nhất cũng có bảy, tám vạn gửi trong ngân hàng, đây chính là tiền bảo hiểm sau khi ૮ɦếƭ của ba Mạnh, nhưng dĩ nhiên Thang mẫn không có nói cho Mạnh Tĩnh Vi biết, nếu không cô cũng không cần phải một vai gánh hết gàn*** của gia đình. Thang Mẫn làm như vậy, chẳng phải là cố ý muốn ђàภђ ђạ Mạnh Tĩnh Vi, khiến cô phái bước tới đường cùng sao?
Mấy ngày nay sau khi sống chung với Mạnh Tĩnh Vi, anh nhìn ra được cô là một cô gái tốt bụng, nếu để cô Thang Mẫn làm ra chuyện cay nghiệt với cô như vậy, không biết cô có thể tiếp nhận được đã kích này không?
Hạ Gia Minh thấy sau khi Lục Thiên Hữu sau khi xem xong báo cáo thì sắc mặt càng thêm nặng nề, rõ ràng là đang gặp khó khăn.
“Cô ấy rất đặc biệt với anh sao?” Trước mặt người sáng không nói chuyện tối, Hà Gia Minh trực tiếp hỏi.
“Ừ” Lục Thiên Hữu gật đầu một cái: “Cô vì tiền thuốc thang của mẹ mới bán mình.” Có lẽ vì cô đơn thuần lại chịu hy sinh vì gia đình, nên anh mới có một cảm giác thương tiếc và đau lòng khó có thể diễn tả thành lời khi đối mặt với cô. Mà bây giờ anh có nên cho cô biết được sự thật không?
Báo cáo điều tra chuyện từ tay anh qua tay Lục Thiên Hữu, nên dĩ nhiên Hà Gia Minh đã xem qua nội dung ở bên trong, anh cảm thán nói: “Cô gái tốt như thế nhưng lại không được đến đáp.”
Lục Thiên Hữu nặng nề khép tài liệu lại, quyết định không để cho Mạnh Tĩnh Vi biết chuyện này. Anh đẩy tài liệu về phía trước, dặn dò nói: “Gia Minh, cất nó đi.”
Hà Gia Minh lấy lại tài liệu, đáp một tiếng : “Được”.
Lục Thiên Hữu giương mắt, nói sang chuyện khác: “Chỗ công ty nhà họ Lý có mở buổi tiệc R*ợ*u khai mạc, chắc là Tôn Thiếu Khang sẽ không đến phải không?”
Sắc mặt Hà Gia Minh lập tức nghiêm nghị lại, công thức hóa nói: “Theo điều tra của tôi, thì thứ sáu này Tôn Thiếu Khang sẽ tới HongKong. Chắc là chủ nhật sẽ không về được.”
Lục Thiên Hữu gật đầu một cái, ý bảo Hà Gia Minh ngồi xuống bàn bạc chuyện công ty.
Lục Thiên Hữu trở lại nhà trọ, vừa để cặp tài liệu xuống, lập tức kéo Mạnh Tĩnh Vi ra cửa.
Ngồi lên xe, Mạnh Tĩnh Vi hoàn toàn không thể rõ tình hình này, nhưng lại không dám hỏi anh, sợ anh lại hiểu lầm là cô xen vào chuyện riêng của anh, cho dù trong lòng cô rất muốn hỏi anh, nhưng cô cũng nhịn xuống, cho đến khi xe chạy ra khỏi thành phố, sau khi tiến vào đường cao tốc, cô mới phát giác được có gì đó không đúng. Tối như vậy rồi, anh còn muốn dẫn cô đi đâu?
“Thiên Hữu, chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến nơi đó rồi, tự nhiên em sẽ biết.” Anh lộ ra nụ cười bí ẩn: “Nếu em cảm thấy mệt mỏi, vậy thì hãy ngủ trước đi, chặng đường này ít nhất cũng phải hơn một giờ mới tới được.”
Mạnh Tĩnh Vi cảm thấy hơi kinh ngạc, rốt cuộc anh muốn dẫn cô đến nơi nào vậy? Chỉ là, cô cũng không hỏi nhiều, nhắm mắt lại muốn nghĩ ngơi một lát, nhưng bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi, đợi lúc cô tỉnh lại, thì bản thân đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ rồi.
Ngồi dậy từ trên giường, cô nhìn chung quanh không gian rộng lớn lớn này một cái, không thấy bóng người của Lục Thiên Hữu, không hiểu sao trái tim lại căng thẳng, cô độc, sợ hãi cùng lúc kéo tới, cảm giác giống như lúc nhỏ khi cô bị mẹ ném vào trong phòng ở một mình vậy, có thể vứt bỏ cô bất cứ lúc nào.
Thân thể cô khẽ run, thật nhanh kéo chăn bông lên, xuống giường chạy ra ngoài phòng ngủ. Dựa vào trực giác, cô xông về phía trước, tới đường cùng rồi thì cô mới dừng bước lại, cách cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của một người bên ngoài.
Mạnh Tĩnh Vi khẽ thở dài ở trong lòng, hoàn hảo anh vẫn còn, chưa rời khỏi cô.
Nghe được tiếng mở cửa, Lục Thiên Hữu tắt khói, hất mặt cười nói: “Thấy em ngủ rất ngon, nên muốn để em ngủ thêm một lúc nữa.”
Nghe vậy, Mạnh Tĩnh Vi thẹn thùng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Là anh ôm em xuống xe sao?” Thật mất thể diện, sao cô lại ngủ tới bất tỉnh nhân sự vậy chứ?
Giống như cảm thấy câu hỏi của cô rất buồn cười, anh hơi nghiêng đâu nhìn cô: “Em không cảm thấy câu hỏi vừa rồi rất dư thừa sao?”
Mặt Mạnh Tĩnh Vi càng đỏ hơn, cô hơi cúi đầu.
Mặt cô đỏ đến nổi lộ ra dáng vẻ khiến anh phải động lòng, khiến anh rất muốn ôm ấp cô: “Tới đây.”
Mạnh Tĩnh Vi ngoan ngoãn đi tới trước mắt anh.
Lục Thiên Hữu một phát bắt được cô, để cho cô ngồi trên đù* của anh, sau đó, đôi tay vòng chắt hông của cô, vây cô ở trong *** của anh.
“Vốn định dẫn em sang đây ngắm sao, đáng tiếc là một ngôi sao cũng không có.”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng lộ ra chút tiếc hận.
Mạnh Tĩnh Vi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm không chút chấm nhỏ nào, sau đó ánh mắt lại dời đến gương mặt tuấn tú của người đàn ông nọ: “Vì sao đột nhiên lại dẫn em tới ngắm sao vậy?” Cô không hiểu việc làm này của anh.
Anh mỉm cười, giơ tay lên đùa bỡn mái tóc đen mềm mại như tơ của cô: “Hai ngày nay, tâm trạng của em không tốt, nên muốn cho em vui vẻ lên chút thôi.” Nhớ báo cáo mà Hà Gia Minh trình lên lúc sáng, lại khiến anh phiền não lại đau lòng, cô là cô gái tốt, không nên chịu uất ức như vậy.
Cô ngây người, đột nhiên lại cảm thấy tim đập rộn lên, hoảng hốt hất mặt, không dám nhìn ánh mắt chân thành kia, mà cũng không dám nghĩ sâu ca, hy vọng xa vời.
Đối với thái độ im lặng của cô, Lục Thiên Hữu cũng không nói lời nào, chỉ khẽ thở dài.
Cô quay đầu nhìn anh, kinh ngạc trước vẻ mặt cô đơn của anh.
Mặc dù Lục Thiên Hữu nhìn cô. Nhưng suy nghĩ đã bay tới phương xa. Trầm ngâm một lát, anh chậm rãi nói: “Thành viên trong nhà họ Lục không nhiều lắm, hằng năm cha mẹ anh đều ở nước ngoài, em trai cũng ở nước ngoài làm bạn với hai người họ. Anh là con trai cả, nên đương nhiên trách nhiệm sẽ nặng hơn, công việc rất nhiều, nên phụ nữ đã trở thành thuốc điều hòa sinh hoạt của anh.” (Editor: đây là cái logic kiểu gì -.-)
Đây là lần đầu tiên anh tiếc lộ tâm sự của mình với phụ nữ, hơn nữa còn rất tự nhiên.
Mạnh Tĩnh Vi ngơ ngẩn, không biết lời nói của anh có ý gì.
Ánh mắt của anh vẫn im lặng nhìn về nói xa xôi ở phía trước: “Em đang xem thường tôi là người đàn ông xem phụ nữ như đồ vệt để phát tiết à?” Bên cạnh anh cũng không thiếu phụ nữ, có lúc cùng lui tới với hai ba người phụ nữ cũng là chuyện bình thường, cũng sẽ không nghĩ tới cảm xúc của người bàn gái bên cạnh. Nhưng sau khi anh ở chung với Mạnh Tĩnh Vi, thì anh lại không còn chút hứng thú với những người phụ nữ khác nữa, thậm chí bây giờ anh còn để ý tới tâm trạng tốt hay xấu của cô.
“Chắc là không.” Chưa từng suy nghĩ tới, nên cô cũng tự nhiên trả lời.
Rốt cuộc ánh mắt của Lục Thiên Hữu cũng rơi tới trên người cô, không chắc chắn hỏi: “Có thật không?”
Mạnh Tĩnh Vi gật đầu khẳng định: “Đây là cuộc sống của anh, không có ai có thể phê bình, can thiệp.” Mỗi người đều có cách sống riêng, cho dù để cô nhìn thấy anh trái ôm phảo ấp hai người phụ nữ khác nhau, thì mặc dù lòng cô sẽ đau, sẽ khó chịu, nhưng cô cũng chỉ có thể âm thầm đau lòng, cô không có quyền quản những chuyện khỉ gió của anh.
Câu trả lời của cô giống như lời nói thật lòng vậy, khiến anh khẽ kéo ra một đường cong nhu hòa, chuyển đề tài: “Lúc được nghỉ phép anh sẽ tới ngôi biệt thự này, mỗi lần tới đều dẫn theo một đám người. Đây là lần đầu tiên anh đơn độc dẫn một người đến đây, chơi đùa vui vẻ một chút đi.”
Mạnh Tĩnh Vi ngây người lần nữa, không hiểu tại sao anh lại muốn giái thích với cô nữa? Còn nữa lời nói của anh có hàm nghĩa gì?
Chẳng lẽ là……đây, không đâu! Mộng đẹp không thể nào trở thành sự thật được, Mạnh Tĩnh Vi, mày đừng có ngu ngốc, đừng đắm chìm vào trong mộng nữa. Cô bỏ những suy nghĩ về những chuyện không thể xảy ra ở trong lòng đi, hỏi ra câu hỏi từ đáy lòng: “Không phải ngày mai anh sẽ đi làm à? Đến lúc phải trở về rồi sao?”
“”Ở công ty đã có Gia Minh, nên anh có thể yên tâm rồi.”
Cam đoan của anh không thể trấn an được lòng của cô, anh không nên vứt bỏ công việc vì cô như vậy được.
Lục Thiên Hữu nhìn thấu áy náy của cô, co hay tay lại ôm cô vào trong lòng.
“Thật ra thì, phần lớn thời gian khi anh ở đây, đều rất cô độc, anh cũng rất cần có em ở bên cạnh.”
Áy náy trong lòng cô lập tức dần dần biến mất vì lời nói và vẻ mặt cô đơn của anh, cô im lặng dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào ***g *** của anh, mặc cho thời gian lẳng lặng trôi qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc