Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xây Cối - Chương 24

Tác giả: Hạ Vũ

Mấy ngày sau Anh Ninh mới hiểu được đêm đó vì sao Anh vương gia lại đại giá quang lâm Liễu Thanh sơn trang.
Bởi vì ấn binh mấy tháng bất động “Hổ báo kỵ “và “quân Phù gia “rốt cục bỏ lại ân oán cá nhân, liên thủ lẫn nhau đem“Yết tộc “và “Ô hoàn “tiền hậu giáp kích, một lần tiến công thẳng đánh đến hoa rơi nước chảy.
“Yết Tộc” và “Ô hoàn”, một bên bị giết, một bên khác nguyên khí đại thương, trong khoảng thời gian ngắn không thể gây sóng gió.
Về phần Ngọc Trung Thạch đến và đi như thế nào,Vân Mặc hoàn toàn không có hứng thú nhắc tới việc này,hắn chỉ cần có thể ngày ngày cùng nương tử hắn âu yếm cùng nhau là cảm thấy mỹ mãn.
Người không liên quan, để ý ૮ɦếƭ sống của hắn làm gì?
Tiểu Xuyên Tử gần đây thật nhàn rỗi,nhàn đến sinh mốc.
Vừa vào hạ liền có nhiều người từ trong kinh đến.
Người nào hầu hạ chủ tử?.
Trước đến là Bình An,Tú Cúc,qua mấy ngày Hách tổng quản cũng tới luôn;phỏng chừng là lão hầu gia lo lắng tôn tử ,lại không còn cách nào khác bảo tôn tử ngoan ngoãn hồi Li kinh,đành phải phái một đống người đến xem xét.
Những người này đến đây, Tiểu Xuyên Tử lại phát hiện nhiều chuyện không thể hiểu nổi.
Đầu tiên là Bình An kia vừa thấy thiếu phu nhân ánh mắt liền trừng giống như đồng kiềm,nói chuyện cũng lắp bắp: “Anh…… Anh…… Anh……”
“Anh” Vài thanh cũng không nghe thấy câu dưới, chỉ thấy mặt chủ tử nghiêm, “Ngươi nhàn rỗi lắm sao? Làm chuyện của ngươi đi! Xem nơi đây bài trí ra sao?”
Bình An tựa hồ đã bị chuyện mơ hồ làm choáng váng, chân cũng nhích không được
Bên kia Tú Cúc cũng cứng họng,như gặp quỷ nhìn chằm chằm thiếu phu nhân,miệng lẩm bẩm: “Thật giống nha…… nhưng tại sao không có cái bớt…… làm sao giống người đó được……” Linh tinh,không biết là bị sét đánh trúng phát ngốc hay bị truyền nhiễm đây?
Thiếu phu nhân tiến lên đang muốn mở miệng,lại bị chủ tử bá đạo kia mạnh mẽ mang đi.
Tiếp theo còn bị có Hách tổng quản cũng bị lây bệnh.
Hách quản gia đến Liễu Thanh sơn trang ngày đó vừa vặn Vân Mặc đi quân doanh, Hách tổng quản nhìn nữ tử lần đầu đến trước mắt giống như đã từng quen biết, tròng mắt thiếu chút rơi xuống.
“Anh…… Cô nương?”
“Hách quản sự đã lâu không gặp, Hà Hương tỷ có khỏe không?”
Hách tổng quản một mặt trả lời, một mặt trong lòng một trận tí tách.
Đúng là thiếu gia nha!Nhiều năm như vậy vẫn không buông tha,kiên trì bắt được nữ tử ngày đó lấy đi một vạn lượng ngân phiếu hầu phủ rồi lặng lẽ đào tẩu, không biết có phải bắt người ta trả nợ hay không?
Anh cô nương này cũng lạ, mặt tại sao chữa trị được tốt như vậy,năm đó còn trộm tâm của tiểu hầu gia,hiện thời lại đẹp thành như vậy!
Nếu lão hầu gia biết phỏng chừng tức giận lắm đây.
Nghe được thiếu phu nhân trả lời Hách tổng quản, Bình An và Tú Cúc mới khẳng định,vị thiếu phu nhân này chính là Anh cô nương ngày đó.
Bình An đi đến cười ha ha gọi một tiếng Anh cô nương,Tú Cúc đột nhiên lãnh mặt,lắc lắc đầu chạy mất.
“Ơ,nha đầu kia, lại làm chuyện kỳ quái gì nửa đây?” Bình An đang định đuổi theo, Anh Ninh cười cười,nói : “Hay để ta đi thì hơn.”
Nàng biết Tú Cúc phẩm tính chất phác đôn hậu,nàng không muốn gặp chính mình tất là có lý do.
Quả nhiên nàng dưới cây nho tìm được Tú Cúc, nha đầu mặt tròn đang phồng má,cầm nhánh cây vẽ loạn trên mặt đất,vừa thấy nàng đến lập tức ném nhánh cây xuống,xoay xoay vặn vặn đứng lên.
“Tú Cúc,đã lâu không thấy,nghe…… thiếu gia nói muội và Bình An đính hôn phải không?” Nàng nhỏ nhẹ hỏi.
Tú Cúc tức giận nhìn nàng,sau một lúc lâu mới nói: “Anh cô nương, tuy rằng cô hiện tại là thiếu phu nhân,nhưng mà có điều không nói ta thật sự là không nhịn được.”
“Được,muội nói đi.” Anh Ninh cười nhạt, gật đầu.
“Cô hiện tại đã gả cho thiếu gia,vậy phải toàn tâm toàn ý quan tâm ngài,bằng không Tú Cúc ta sẽ tức giận thay thiếu gia!” Tú Cúc căm giận nói: “Anh cô nương không biết thôi,bốn năm trước cô đi rồi, về sau thiếu gia bện*** một trận,sau khi hết bệnh tựa như thay đổi thành người khác,nhưng ta và Hà Hương đều biết, trong lòng ngài ấy luôn luôn nghĩ đến cô,có đôi khi buổi tối nằm mơ miệng ngài ấy đều gọi “Anh tỷ tỷ”,hắn bởi vì buồn bực cô bỏ đi, cho nên đem Vọng Trần Hiên gì đó hoàn toàn dập nát, ngay cả cây quế lần đầu tiên các người gặp mặt chặt bỏ,thiêu đốt,về sau lại hối hận,đi khắp nơi tìm cùng loại giống khôi phục bộ dáng ban đầu.”
“Thiếu gia si tình như vậy thật là thế gian hiếm thấy,ngài ấy bởi vì yêu cô cho nên cũng yêu tất cả những chuyện liên quan đến cô, hắn ở hầu phủ trồng nhiều cây anh đào và quế,ngài ấy đem phúc tự cô viết trước khi đi treo lên trên vách tường ngày ngày nhìn,thậm chí mọi người có chút choáng váng.” Tú Cúc nói tới đây,đột nhiên cái mũi đau xót,nước mắt đều chảy ra, “Năm sau,lão hầu gia liền an bài nhiều nha đầu dáng vẻ đoan chính đến hầu hạ thiếu gia,ai biết thiếu gia một người đều không cần, đối với các thiên kim tiểu thư yêu thích mình hắn cũng chưa bao giờ để ý tới,sau khi Hà Hương tỷ tỷ lập gia đình thường lo lắng,nói thiếu gia đã điên rồ,ngay cả nữ nhân cũng không ***ng vào,sớm hay muộn cũng sẽ sinh bệnh, nhưng mà chúng ta làm sao có năng lực tìm một Anh cô nương trở về trả lại cho hắn?”
“Về sau thiếu gia bắt đầu kinh thương,hắn căn bản có thể không đi con đường này,tương lai có tước vị lão hầu gia, toàn bộ hầu phủ toàn bộ Vân gia đều là của hắn nha, nhưng mà hắn cố tình không muốn,không biết làm bao nhiêu chuyện chịu bao nhiêu đau khổ. Chúng ta đều biết hắn làm như vậy hoàn toàn là vì cô lấy của lão hầu gia một vạn lượng bạc,nếu hắn có rất nhiều tiền như vậy cô sẽ không chạy đến nơi khác,ai cũng đoạt không được cô. Anh cô nương,cô thật sự yêu tiền đến vậy sao? Hiện tại thiếu gia đã có rất nhiều tiền,mặc kệ cô vì cái gì gả cho thiếu gia,ta chỉ xin cô đừng làm ngài ấy đau lòng nữa,bởi vì thiếu gia vì cô chịu nhiều đau khổ,thật sự rất đáng thương……”
Anh Ninh không biết bản thân trở lại trong phòng như thế nào,nàng ngồi ở trên mép giường nước mắt rơi như mưa.
Nàng chưa từng có hối hận qua như vậy,nàng hiện tại mới biết được Vân Mặc lúc trước hận nàng bao nhiêu,lại có bao nhiêu đau lòng…… Là nàng đi mà không nói lời nào tổn thương lòng hắn.
Cửa từ bên ngoài đẩy ra, Vân Mặc trở về.
“Anh tỷ tỷ,xem ta đem cái gì trở lại cho nàng……” Khuôn mặt hắn vốn còn tươi cười,lông mày đều là dịu dàng, không ngờ liếc mắt một cái nhìn thấy nàng đang thút thít,lông mày lập tức vặn xoắn nhanh đi tới hướng nàng.
Anh Ninh nhanh cúi đầu,lau đi nước mắt rơi lung tung trên mặt.
“Nàng làm sao vậy? Vì sao khóc? Ai khi dễ nàng? Hay là nơi nào không thoải mái?” Hắn gấp đến độ nhanh hỏi nàng, một mặt kéo tay nàng đánh giá trên dưới.
“Không có gì,chàng đừng lo.” Nàng lắc lắc đầu,một đôi đôi mắt đẹp trải qua nước mắt rửa tội,thuần đen như nước,khiến nàng thấy rõ thiếu niên trước mắt này hiện thời là phu quân của nàng.
Đúng vậy,nàng làm sao có thể hoài nghi tình cảm hắn đối với nàng,khi hắn nhìn nàng trong mắt chỉ có một mình nàng, đó là thâm tình chân chính,dịu dàng ở mi, hắn đã giao cho nàng một trái tim hoàn chỉnh.
Nàng lại làm cho hắn khổ như vậy, vừa nghĩ đến chuyện này,nước mắt Anh Ninh lại không nhịn được chảy xuống……
“Có phải bọn Hách tổng quản hay không? Bọn họ nói lời khó nghe với nàng sao? Thật sự là phản!” Nước mắt nàng đau đớn lòng Vân Mặc, hắn phát hỏa xoay người muốn đi tìm người tính sổ .
Ngoài cửa bốn người đang đứng, mặt khẩn trương, Tú Cúc đã nhỏ giọng khóc nức nở, Bình An không nhịn được trấn an nàng.
“Chàng chờ một chút,ta có chuyện muốn nói với nàng.” Nàng nức nở thâm tình nhìn hắn.
Hắn nhanh ngừng bước chân,một lần nữa ngồi vào bên người nàng,khẩn trương nhìn nàng, “Đừng khóc, Anh tỷ tỷ……”
Lời còn chưa nói xong, cặp cánh tay mảnh khảnh kia đã vòng qua bả vai rộng lớn của hắn,dịu dàng ôm chặt cổ hắn,chậm rãi, kiên định ôm hắn.
“Nàng……” Vân Mặc ngẩn ra, cả người đều ngây dại.
Ngón tay mảnh khảnh vuốt tóc của hắn,theo sau gáy một đường ôn nhu xoa mặt hắn, môi đỏ mọng khẽ thở dài, hắn nghe thấy nàng nhẹ nhàng nói ở bên tai: “Thật xin lỗi, bốn năm trước là thiếp sai rồi.”
Thân thể thon dài đột nhiên cứng ngắc,hô hấp cũng nháy mắt trở nên dồn dập lên.
Vừa động cũng không muốn động, không muốn bị nàng buông ra,cứ như vậy bị nàng dịu dàng ôm chặt,đầu của hắn gối lên hõm vai yếu ớt của nàng,tim cũng dán vị trí tim,hưởng thụ nàng trấn an,thân thể hắn dần dần trầm tĩnh lại, đây là thời khắc hắn ước mơ đã lâu!
Hắn ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên thân thể nàng, cảm giác được ngón tay mềm mại của nàng vỗ nhẹ sau lưng,tựa như hắn thường lui tới dùng tràn đầy tình yêu ôm nàng, tuyệt vời đến làm cho hắn hoài nghi đây chỉ là mộng đẹp……
Nháy mắt lại qua hơn mười ngày, dân chúng Ngọc Lăng thành càng ngày càng không hiểu những người lãnh binh kia trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.
Chuyện chống đỡ ngoại tộc rõ ràng đã viên mãn hoàn thành,nhưng hai bên nhân mã cố tình không lui quân.
Quân đội Anh vương trú ở thành Tây, quân Phù gia trú ở thành Đông, một bên Tây một bên Đông nhưng thật ra nước giếng không phạm nước sông.
Có nhàn như vậy không? Những người hoàng thân quốc thích này không phải trời sinh là người làm chuyện đại sự sao,tại sao ngó chừng Ngọc Lăng này như khối thịt béo không tha?
Bất quá đại cô nương trong thànhvà những nàng dâu nhỏ đều rất vui quân lính thường trú tại đây,những thứ khác không nói,chỉ nói lai lịch ba vị tướng soái không nhỏ kia,xa xa nhìn qua đúng là một phong cảnh mê người!
Anh vương mặc dù đã có thê tử nhưng trí dũng song toàn,nhà vợ trầm ổn.Phù thiếu tướng quân tuy rằng tính tình hỏa bạo nhưng tuấn mỹ vô song,còn vị tiểu hầu gia Hiên Viên phủ thì là người thiện chiến, còn có một nam nhân dung mạo ngày thường tuấn tú,tính tình sâu nặng làm nữ nhân và trẻ em cả thành yêu thích.
Nghe nói hắn rất có tiền,làm ăn trải rộng đại giang nam bắc,hiện thời lại mua sản nghiệp Đường vương đổi tên thành “Liễu Thanh sơn trang “,xem ra bọn họ muốn ở đây trường kỳ đây.
So với Phù Khanh tính tình thẳng thắn không hiểu phong tình,Vân tiểu hầu gia hiển nhiên giỏi tiếp xúc hơn.
Xem Đắc Vị Cư ba đệ đệ của Anh cô nương, không phải mỗi ngày đều đi theo phía sau ௱o^ЛƓ hắn hòa thành một khối sao!
Dưới ánh mặt trời,một thân áo bào trắng Vân Mặc tươi cười vô cùng chói mắt,thực không hình tượng ngồi xổm ngoài y xá,một bên nhìn cách đó không xa Tiểu Báo và Mộc Mộc cầm nhánh cây làm trường thương,trường kiếm cãi nhau ầm ĩ, một bên nói chuyện phiếm với Tam Tam.
Tam Tam đại danh Bùi Nghị Sơn,Tiểu Báo đại danh Bùi Bão Sơn,Mộc Mộc đại danh Bùi Mục Sơn, Bùi Thủ Nguyên có một nữ ba nam thật là người có phúc.
“Tam Tam,mẫu thân em bệnh thế nào?” Vân Mặc giống như lơ đãng hỏi.
“Tỷ phu lo lắng bệnh mẫu thân đệ sao,hay là nghĩ tới tỷ của đệ nha?” Tam Tam một lời nói ra lời thật.
“Hắc,đều có.” Vân Mặc mất tự nhiên cười gượng một chút.
“Vậy……” Tam Tam tròng mắt vừa chuyển, “Mẫu thân đệ lúc này bị bệnh,tỷ phu huynh tại sao không đi Bồng Sơn thăm mẫu thân đệ?”
“Ưm,còn không phải mẫu thân đệ nói nếu cha đệ còn chưa trở về,thì hôn sự của ta với tỷ đệ không được tính sao,còn không cho ta vào cửa” Vân Mặc thở dài than ngắn.
“Mẫu thân cũng thật là.” tiểu quỷ Tam Tam cũng thở dài: “Tỷ tỷ của đệ đã là gái lỡ thì,thật vất vả mới gả ra ngoài,vài năm nay người đến gạm hỏi tỷ đệ rất nhiều,tất cả đều cũng vì tỷ của đệ không muốn lấy chồng,hiện tại gả được mẫu thân đệ lại đổi ý.”
“Rất nhiều người đến gạm hỏi sao?” Vân Mặc không vui hỏi.
“Đương nhiên nha!” Tam Tam lén lút đến gần,lại nhỏ giọng nói: “Tỷ của đệ tốt bao nhiêu,huynh biết không? Trong Ngọc Lăng này có một nơi gọi là “An Nhạc Đường” chuyên thu nhận dân chạy nạn,còn chứa chấp cô nhi cùng lão nhân gia,đó là do tỷ của đệ vài năm trước từ bên ngoài trở về âm thầm quyên tiền tu sửa,mẫu thân đệ không biết, là đệ âm thầm phát hiện……”
Vân Mặc ngẩn ra, “Phải không?”
“Đúng vậy, ai lừa huynh!” Tiểu quỷ đầu thẳng lưng khởi hắng cổ họng một cái, trong mi mắt mang theo rõ khinh thường, “Đồ bỏ Ngọc gia Trung Châu kia, hai năm trước còn không hết hy vọng,nhất là Ngọc thiếu gia cưới mấy người thiếp kia, không biết có chủ ý gì trước đó vài ngày lại tìm đến,nói là muốn cưới tỷ ta vào cửa, hừ,hắn thật ra trong mộng cưới vợ…… Nghĩ khá lắm, cũng không biết mẫu thân đệ nghĩ như thế nào luôn có điều băn khoăn,nói hai nhà từng đính thân cái gì……”
Nghiêng người liếc mắt một cái nhìn tiểu hầu gia yên lặng nghe, Tam Tam nửa thật nửa giả nói: “Tiểu hầu gia,huynh về sau dự tính tam thê tứ thiếp không?”
Một trận im lặng,sau đó Vân Mặc bỗng nhiên phủ trán cười nhẹ.
Tam Tam kinh ngạc nhìn đối phương.
Anh tỷ tỷ của hắn,nương tử của hắn tuyệt không phải người như vậy, không phải người tham tiền !
Nàng kiêu ngạo , trong xương đều toát ra thanh nhã,nàng làm sao chịu khuất phục trước tiền tài?
Hắn thật sự là kém cỏi! Nàng lúc gần đi lưu lại câu thơ dặm,rõ ràng biểu lộ nàng nguyện ý chờ đợi đối phương,hắn làm sao có thể vì cô đơn thất vọng, đau lòng che mờ ánh mắt và tim,chỉ biết toàn tâm toàn ý hận nàng, oán trách nàng?
Thê thiếp thành đàn? Không cần!
Trong thế gian này hắn chỉ yêu nét đặc biệt của nàng,nàng có một phong cách riêng,nàng ấm áp, nàng trằn trọc,thói quen chịu đựng đem tất cả giấu ở chổ sâu của nàng,không phải có người nói.
Tam thiên nhược thủy,thủ nhất biều cẩm.
Tim của hắn chưa từng thay đổi qua.
◎◎◎
Bồng Sơn là nơi non xanh nước biếc,nhà của Anh Ninh ngay tại chân núi Bồng Sơn, hai ba gian phòng tranh,vài mẫu đất cằn,dưới sườn núi một loạt cây hạnh,mận,ngô,thôn xóm, đồng ruộng,phía xa là dãy núi,đây là nơi cha mẹ muốn sống cuộc sống điền viên.
Ánh trăng cao cao giắt trên bầu trời, bốn phía một mảnh yên tĩnh,xa xa thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vang lên.
Anh Ninh tựa bên cửa sổ,lẳng lặng nhìn một vòng minh nguyệt phía chân trời,lâm vào trầm tư……
Khi nào thì người một nhà mới có thể đoàn viên? Anh Ninh yên lặng thở dài,mẫu thân sầu lo quá độ nên ngã bệnh,nàng chăm sóc mẫu thân giống như trước.
Trong viện hoa lựu rơi xuống mặt đất,trên cành chỉ còn quả rắn chắc,trong bụi cỏ côn trùng kêu chít chít.
Thu lại tinh thần, Anh Ninh đang định xoay người,đột nhiên phía sau có một đôi tay mạnh mẽ chặn ngang ôm lấy nàng!
“A!” Nàng sợ tới mức thiếu chút thét chói tai,nhưng dường như đồng thời lòng *** quen thuộc,hương vị quen thuộc,nháy mắt thân thể nàng mềm mại,là hắn đến đây……
“Sao chàng lại tới đây?” Nàng dịu dàng hỏi cũng xoay người lại tiến vào trong long hắn, nâng lên khuôn mặt thanh lệ ngửa đầu nhìn hắn.
“Ta nhớ nàng.” Vân Mặc nhìn con ngươi trong như nước của nàng liếc mắt một cái có thể trông thấy chân thành tha thiết,trong lòng dịu dàng đưa tay ôm lấy thể mảnh khảnh của nàng “Nàng không gửi lá thư nào,hai ngày không gặp nàng có biết ta nhớ nàng lắm không?”
“Xin lỗi.” Nàng vỗ về lưng của hắn, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân thiếp bị bệnh,thiếp rất lo lắng,còn có phụ thân thiếp……”
“Đồ ngốc!” Hắn thở dài trìu mến hôn lên mái tóc nàng, “Nhớ kỹ lúc nào cũng không được quên ta,cho dù trời sập xuống còn có ta thay nàng chống chọi!”
Hắn rõ ràng nhỏ hơn nàng,hiện tại lại có thể nhẹ nhàng ôm lấy nàng,hoàn toàn ủng vào trong ***,để cho nàng mềm mại dựa vào,còn có thể nói ra lời làm nàng cảm động như vậy,trong lòng Anh Ninh càng thêm kiên định.
“Cho nên……” Vân Mặc nâng mặt nàng lên,nở nụ cười đẹp mắt làm người ta hoa mắt,cuối xuống in lên môi nàng một nụ hôn,cuối cùng qua lại trên môi, “Nàng cũng phải tính nghiệm ta,dựa vào ta được không?”
Nàng ở trong lòng hắn gật đầu,trịnh trọng nói: “Được.”
“Như vậy đem toàn bộ nói ta biết,phụ thân nàng xảy ra chuyện gì,còn nữa chỉ cần nàng nói cho ta, toàn bộ nói cho ta, ta sẽ giải quyết.”
Anh Ninh nở nụ cười, nàng chủ động kiễng mũi chân nhẹ nhàng hôn môi hắn,đổi lấy hắn mãnh liệt đáp lại.
Miệng lưỡi dây dưa cùng nhau,tim bọn họ cũng dán tại một chỗ có một loại an tâm chưa bao giờ từng có.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước,chiếu vào một đôi thân thể dựa sát vào nhau.
Ngày đó sau,Vân Mặc bắt đầu toàn lực tìm hiểu,tay chân của hắn rất nhanh chỉ quá hai ba ngày liền biết được tung tích bố vợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc