Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xây Cối - Chương 22

Tác giả: Hạ Vũ

Mặt trời sắp lặn,bóng tối đem ban ngày nuốt chửng.
Ban đêm trong quận thủ phủ Ngọc Lăng thành náo nhiệt dị thường,giăng đèn kết hoa,nghên đón tân khách, dân chúng mãn thành đều biết, hôm nay quận thủ mở tiệc chiêu đãi Anh vương gia và thiếu tướng quân Phù gia đã cứu dân chúng trong nước sôi lửa bỏng!
Hai người này một người là hoàng thân, một người là quốc thích,đều là thiếu niên thành danh tay cầm trọng binh, phàm là người có chút địa vị trong thành đều muốn chen vào quận thủ phủ,để mở mang tầm mắt nhìn dung mạo của hai vị hoàng thân quốc thích này.
Trong yến tiệc,cả hai phe hoà thuận vui vẻ ấm áp.
Vũ cơ và nhóm đàn sáo du dương thanh nhẹ nhàng kết hợp,khách và chủ nói chuyện với nhau thật vui,liên tiếp nâng chén uống R*ợ*u thỏa thích.
Ngồi ở vị trí chủ vị trong sảnh Anh vương năm nay gần ba mươi tuổi, cẩm bào màu đen mạ vàng, ngày thường cao lớn vững chãi,mũi cao môi mỏng,ngũ quan thập phần tuấn nhã,giữa mày có bẩm sinh tao nhã và tôn quý,chẳng qua quanh thân đều tản ra cảm giác xa cách,khí thế sắc bén,lạnh lùng đến làm người ta không dám đến gần.
Ngồi ở bên trái là thiếu tướng quân Phù Khanh, một thân y phục màu đỏ kiêu căng như hỏa,dung mạo tuấn mỹ,đang kéo tay áo cùng nhất bang võ tướng vui mừng uống R*ợ*u.
Một người lãnh liệt kiêu ngạo,một người nhiệt tình như lửa ..cả hai đều không dễ chọc!
Mã Thế Thanh thầm than một tiếng,hắn không có việc gì thường lặng lẽ phân tích tình thế trong triều lúc này, giống như tình cảnh hiện tại trong Ngọc Lăng thành, so với Ô Hoàn Tộc và Yết Tộc như hổ rình mồi nguy cơ khôngthiếu vài phần nha!
Đương kim thiên tử và hoàng hậu bằng mặt không bằng lòng, nhưng hai vợ chồng cùng có chung một đối thủ lớn, Anh vương!
Thân là hoàng thúc đương kim thiên tử, Anh vương tuổi trẻ anh hùng,thiên hạ này có một nửa là do hắn đánh hạ,hết lần này đến lần khác cố tình không trở thành hoàng đế,ở giữa bao nhiêu bí mật không người biết nhưng phần công lao to lớn này đủ để cho huynh trưởng ngồi trên long ỷ cảm thấy bị uy hiếp,như đứng đống lửa,như ngồi đống than,rõ ràng thoái vị cho con,khiến cho con và đệ đệ mình đấu đá lẫn nhau vậy mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Hiện tại khẳng định là hoàng đế tự mình hạ chỉ “Mời” Anh vương từ Tây Nghi mang binh tới cứu Ngọc Lăng,quay đầu liền hối hận lại không thể không thương lượng với hoàng hậu,hạ thêm một chỉ thị phái Phù Khanh mang binh đến,không phải là sợ Anh vương có mưu phản thì có ý gì? Nếu không phải tranh công từ biên quan xa côi chạy đến nơi này làm cái gì,chẳng lẽ là đến thưởng thức phong cảnh xinh đẹp nơi đây?
Còn có cái người ở liên tục mấy ngày trong quận thủ phủ, không biết công tử trẻ tuổi ấy có nguồn gốc ra sao,là người nơi đâu?
Ánh mắt Mã Thế Thanh lại chuyển hướng sang vị nam tử ngồi bên cạnh Phù Khanh.
Một thân áo bào trắng,vây quanh rườm rà hoa văn,mái tóc được buộc cao,khuôn mặt tuấn tú,một đôi mi giống như viễn sơn,con ngươi vừa đen vừa sáng rạng rỡ hữu thần, chỉ thấy hắn lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi,một bàn tay chống đầu vừa xem Phù Khanh làm ầm ĩ, khóe miệng khẽ nhếch nửa cười nửa không,bộ dáng kia giống như phong lưu, giống như không nghiêm túc,không biết đã làm bao nhiêu trái tim nữ tử rung động.
Người này tuyệt đối không phải người thường.
Không nói đến ngày thường Phù Khanh kia đối người này nói gì nghe nấy,nhún nhường ba phần,không chỉ đem quận thủ phủ tặng cho hắn ở, chính mình cam nguyện chạy tới quân doanh luyện binh,đối với người này cũng hi hi ha ha,xưng huynh gọi đệ, không hề có oai nghiêm tướng soái.
Người này rõ ràng không có một quan nửa chức, cái gì cũng không có, cả người phát ra khí độ hòa phong không thua vương hầu công tử.
Hắn rốt cuộc là ai?
Không chỉ Mã Thế Thanh, trong bửa tiệc cũng có không ít tân khách nhỏ giọng hỏi thăm lẫn nhau, đáng tiếc ở Ngọc Lăng xa xôi này,nào có người nào nhận ra?
Một Anh vương thêm một Phù Khanh cũng đủ làm người đau đầu,bây giờ lại thêm một công tử không rõ quý danh này…… Vạn nhất Ô Hoàn chưa diệt mà nội bộ lủng củng,không may cũng là dân chúng Ngọc Lăng nha!
Anh vương thích giết chóc, Phù Khanh mặc dù thất thường nhưng Ngọc Lăng vẫn ở trong tay quân Phù gia.
Quả nhiên Phù Khanh kia thiếu kiên nhẫn,chỉ có hai chén R*ợ*u vào bụng đã bắt đầu làm khó dễ.
“Vương gia điện hạ……” Chỉ thấy hắn nhìn thẳng vào Anh vương nâng chén lên, nữa thật nữa giả cười nói:“Trong Ngọc Lăng thành hiện thời có quân Phù gia ta đóng quân,canh giữ nghiêm ngặt ngay cả một con chim cũng không thể tiến vào,đám phiên bang Ô Hoàn kia tự nhiên biết khó mà lui, biên quan giờ đã bình yên vô sự, không biết ngài khi nào dẫn binh trở về Tây Nghi?”
“Quân Ô Hoàn chưa diệt,lúc này triệt binh có quá sớm không.” Anh vương cười nhẹ đợi nha hoàn rót đầy chén R*ợ*u, mới chấp chén đáp lễ.
“Vương gia quả nhiên biết rõ đạo dụng binh, bất quá vương gia thân thể vạn kim,sao nở để vương gia đợi chờ nơi này hay là để hạ quan thay vương gia chia sẻ,” Phù Khanh nói ra một câu thật sự êm tai.
Đáng tiếc Anh vương cũng không cảm kích.
Hắn đóng quân ở Tây Nghi cũng không đại biểu không quan tâm quốc sự, hắn đã sớm từ bằng hữu nhận được chút tin tức, thiếu tướng quân Phù Khanh này không giống như người ngoài nói là võ tướng thô lỗ,hắn biết đạo trị dụng binh chi đối với cấp dưới nghiêm mà hòa nhã,đoạt được gì đều ban thưởng cho cấp dưới,tiếp thu ý kiến đúng đắng cho nên rất được lòng quân,ai coi thường hắn thì người đó tự chuốc khổ.
Anh vương nghĩ đến đây,khóe miệng không khỏi lộ một tia cười yếu ớt không gấp không vội nói:“Lời thiếu tướng quân thật kinh ngạc,bổn vương đã lãnh chỉ đến đây làm sao có thể thoái thác?”
Phù Khanh nghe xong lời kia, không khỏi cười lạnh một tiếng,“Bổn phận? Chỉ sợ vương gia điện hạ là có ý khác!”
“Lời của thiếu tướng quân là có ý gì?”
“Hạ quan không dám có dụng ý khác? Vương gia đa tâm quá rồi.”
Người tới đây nhìn thấy không khí giương cung bạc kiếm,nhất thời xung quanh biến thành mọi người hai mặt nhìn nhau,ai cũng không dám chen vào nói,chỉ có công tử áo trắng kia cười mỉm,xem kịch vui rất là hăng hái.
Mã Thế Thanh cũng đang sốt ruột không biết nên khuyên can từ đâu,hay là đi tìm một nơi tránh đầu ngọn sóng.Lúc này bỗng nhiên có một thị vệ từ ngoài chạy vào, đối với Anh vương ôm quyền hành lễ,“Vương gia,thiếu tướng quân,có người trong kinh tới!”
Người trong kinh tới, thoáng cái nơi đó không còn ầm ĩ nửa.
Nguyên lai ra là Bàng Long đến đây, hắn mang thánh chỉ hoàng đế đến.
Trong thánh chỉ đơn giản là tán thưởng hai bên công lao vất vả,vì quân phân ưu giải cứu lê dân bá tánh,bảo Anh vương lãnh binh trở về Tây Nghi trước lời này thật ra cũng không dám đề lên.
Phù Khanh vừa nghe tức giận đánh đến một chổ, được lắm,hoàng đế này không dám nói,còn làm hắn uổng phí bản thân giương thương múa kiếm tại đây,thật sự là uổng phí thời gian!
Cùng Bàng Long đến còn có hai người, một là vị công tử phong thái nhẹ nhàng phú quý,một là Đường Vương bị Thiên Tử lấy đi mũ quan.
Đường Vương thân thể mập mạp sợ hãi nhìn vị Anh vương gia kia. Từ khi Anh vương lãnh binh đi đến Ngọc Lăng hắn giống như rùa đen rút đầu,cáo ốm trốn tránh không thấy người, hôm nay cùng Bàng Long từng có sự giao hảo lại muốn trận này nhanh chóng đánh xong ,cho dù sợ đầu sợ đuôi theo chân đến đây.
Ai biết nhìn quanh liền thấy một oan gia đối đầu khác.
“Tiểu Hầu gia! Ngài tại sao ở trong này?”
Lời vừa nói ra,tất cả người ở đây đều kinh ngạc!
Tiểu hầu gia? Người trẻ tuổi không biết tên kia chính là tiểu hầu gia!
Tiểu hầu gia nhà ai?
Hừm! Thì ra là tiểu hầu gia Hiên Viên Hầu phủ!
Hiên Viên Hầu phủ_Vân gia có tiền có thế,nói phú quý cũng không quá.
Vân tiểu Hầu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng,tổ phụ lại là mẹ đẻ đương kim thiên tử,còn là bằng hữu cửa Chiêu Văn thái hậu.
Nghe nói Vân tiểu hầu gia ở trong kinh thành thanh danh không tốt lắm,trong kinh thành truyền rằng có hai người không thể chọc: Nhất là Phù Khanh, nhì là Vân Mặc.
Phù Khanh tính tình hỏa bạo,phạm đến hắn lục thân không nhận trở mặt vô tình; Vân Mặc tính tình gian trá,bủn xỉn đến có thể đem hầu phủ hủy đi đánh bạc.
Đường Vương chính là không nhận rõ điểm này, lúc trước mới có thể ở Li kinh hạ độc thủ với Vân tiểu hầu gia.
Đường Vương không ôm chí lớn,chỉ có mê một việc không khác Giản quốc công lắm,đó chính là thích thu thập đông cung đồ, đôi bằng hữu này rất có tiếng trong triều,chỉ cần là sách quý,bản đơn lẻ hay là ..v..v..bọn họ vung tiền như rác cũng không tiếc.
Còn Vân Mặc không phải vừa vặn đến Ngọc Lăng này,vừa vội muốn lấylão bà vào cửa,cho nên hắn liền phái người đem giấy tờ đưa đi mua đứt tòa nhà của Đường vương ở Ngọc Lăng tuyệt Pu't vung lên, một lần nữa treo lên bốn chữ to,“Liễu Thanh sơn trang”.
◎◎◎
Đường Vương đối với Vân tiểu hầu gia vừa sợ vừa e ngại, nhưng vị quý công tử đi theo Bàng Long đến cũng vừa tức vừa hận.
Người này đúng là Ngọc Trung Thạch.
Ngọc gia vốn là thương nhân,còn nơi hắn muốn phát triển là phía nam,cho nên Ngọc Trung Thạch vài năm trước đặc biệt đến Li kinh mượn sức hoàng thân quốc thích,vì muốn đem công việc kéo dài tới phương bắc, ai biết lại ***ng phải cái đinh Vân tiểu hầu gia này!
Hai năm trước Vân Mặc giống như cá sấu nuốt lấy “Bảo phong long” ở phương bắc do hắn khổ tâm kinh doanh đến không còn một mảnh xương cốt,bã cũng không thừa,hai năm nay“Bảo phong long” lại toàn lực hướng nam phương tiến quân,Ngọc gia đâu phải đối thủ của hắn,làm ăn càng ngày càng suy sụp,còn không thể duy trì mà đóng cửa, Ngọc gia đã không bằng trước.
Trên thương trường mọi người vốn lừa gạt qua lại, chiến trường ngươi tranh ta đoạt,nhưng Ngọc Trung Thạch lại cảm thấy Vân tiểu hầu gia kia rõ ràng ngầm chèn ép Ngọc gia.
Ngọc gia rốt cuộc đã đắc tội với vị tiểu hầu tôn quý kia lúc nào? Ngọc Trung Thạch càng nghĩ càng không hiểu,trong lòng sớm đã có nghi vấn cho dù ૮ɦếƭ cũng muốn biết được!
Đáng tiếc lúc này làm gì có phần để hắn nói chuyện, bởi vì Anh vương đang hàn huyên với Vân Mặc.
“Tiểu Hầu gia không làm ăn ở kinh thành tại sao lại chạy đến biên quan này ?” Anh vương mặt mang ý cười,thân thiết hỏi:“Không biết lão hầu gia thân thể có tốt không?”
“Lão Hầu gia thân thể thân thể thật sự cường tráng, tiểu hầu làm ăn cũng không tệ,vương gia tai mắt đông đảo sợ là cái gì cũng không lừa được vương gia ngài nha!” Vân Mặc nói rõ là theo Phù Khanh, ngữ khí mang theo chút không dễ nghe.
Nhưng người như Anh vương tu dưỡng tính tình thật sự tốt,hắn chỉ cười nhẹ“Tiểu Hầu gia quá khen.”
Vân Mặc thấy chọc đối phương không phát hỏa,liền cầm chiếc đũa ngà voi trong tay,công bằng chỉ hai món thức ăn trước mặt,“Hai loại đồ ăn này hương vị không tệ,vương gia sao không nếm thử? Chẳng qua không biết vương gia xưa nay đối với thức ăn,thích ngọt hay đắng,thích mềm hay cứng?”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại hai món kia,chỉ thấy một mâm “Muối tiêu hạt điều”, một mâm “Như ý hải sâm”,một món giòn ngon miệng, một món mềm mại.
Hai món thức ăn đều được đầu bếp trong phủ quận thủ làm tinh xảo xinh đẹp,sắc hương vị toàn.Anh vương vốn là người thông minh,ý Vân Mặc ra sao hắn như thế nào không hiểu.
Chỉ thấy hắn không biến sắc cười đáp:“Bổn vương tính khí khó chịu,không phải món nào cũng ăn,món cứng không muốn cắn;,đối với món mềm cũng không quá thấy hứng thú.”
“Ý Vương gia nói cứng hay mềm cũng không thích?” Vân Mặc cười ha ha một tiếng,“Ta còn cho rằng cả triều trên dưới,chỉ có Nhiếp thiếu gia mới có khí phách như vậy,không thể tưởng được vương gia thì ra cũng là người đồng đạo!”
“Tiểu hầu gia hiểu lầm bổn vương không phải không sợ,mà là đều sợ.”
“Sợ?” Vân Mặc nhướng mày,trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra một tia nghiền ngẫm.
“Bổn vương thân là thần tử,mỗi thời mỗi khắc đều nơm nớp lo sợ?”
Ai nha, quả nhiên là không thèm nói nhiều nữa câu!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc