Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xây Cối - Chương 20

Tác giả: Hạ Vũ

Mặt trăng lên từ phía Tây,“Đắc Vị Cư” tiễn chân người khách cuối cùng rồi đóng cửa.
Anh Ninh đóng kỹ cửa tiệm,vừa lấy ra chìa khóa khóa cửa,bỗng nhiên nghe được phía sau có động tĩnh,quay đầu lại,một gương mặt đáng khinh liền ánh vào mi mắt, không phải tên Cổ Sĩ kia chứ ai?
Chán ghét lui về sau một bước, Anh Ninh bảo trì khoảng cách với hắn.
“Thế nào? Anh cô nương nhìn thấy bản công tử không vui sao?” Cổ Sĩ một thân tơ lụa,trang điểm giống như chim khổng tước,trong tay phe phẩy quạt xếp, khuôn mặt tươi cười nói:“Công tử ta đặc biệt đến thăm cô nương đây!”
“Ngươi tới có chuyện gì?” Anh Ninh lạnh lùng hỏi, không muốn dây dưa cùng người này quá.
Cổ Sĩ ngắm thẳng về phía tiệm cơm,“Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta không bằng vào trong nhà nói đi.” Nói xong hắn liền muốn đi vào trong tiệm.
“Có gì cứ nói ở trong này.” Anh Ninh không chịu ,họ Cổ này có ý gì nàng làm sao không rõ.
“Hắc hắc, cũng tốt.” Cổ Sĩ liếc mắt nhìn nàng, nói:“Ta gần đây lại có một tin tức mới có liên quan đến lệnh tôn.”
“Tin tức gì?” Quả nhiên không ngoài dự đoán,công nương kia mới vừa rồi còn trừng mắt với hắn giờ lập tức khó nén sắc mặt lo âu,vội vàng hỏi:“Ngươi từ nơi nào biết được? Tin này có đáng tin cậy không?”
“Gấp cái gì nha,ta tìm đến Anh cô nương đương nhiên là nắm chắc.” Cổ Sĩ đắc ý nói.
Anh Ninh nghe xong,càng sốt ruột thúc giục nói:“Vậy ngươi nói mau.”
“Ta không phải đã nhờ bằng hữu giúp ta tìm tung tích lệnh tôn sao, hôm kia hắn truyền tin đến nói là đã trở lại, ta hôm qua liền đặc biệt đi một chuyến, nghe hắn nói phỏng chừng tám chín phần đáng tin.”
“Tên đó biết tung tích cha ta sao?” Anh Ninh trong lòng vui mừng quá đỗi, nàng chờ mong lâu như vậy,hỏi thăm lâu như vậy,bây giờ thật sự tìm được phụ thân,nàng làm sao không vui mừng!
“Đương nhiên nhiên!” Cổ Sĩ dõng dạc nói ngoa:“Bằng hữu ta tốn rất nhiều công sức,mới tìm được tin tức xác thật……”
Anh Ninh không muốn nghe hắn nói lời vô nghĩa cho nên nhanh cắt đứt,“Vậy cha ta hiện tại ở nơi nào?”
“Việc này……” Cổ Sĩ cười gian hai tiếng,cởi một cái nút,“Bằng hữu ta lần này tìm tốn không ít bạc……”
“Nói đi!” Anh Ninh như thế nào không rõ ý của hắn, trực tiếp hỏi:“Lúc này ngươi muốn nhiêu bạc?”
“Không nhiều lắm,một vạn lượng.”
Một vạn lượng! Anh Ninh trái tim đều lạnh, nhiều bạc như vậy cho dù đem “ Đắc Vị Cư” bán cũng không đủ!
“Ta không có nhiều như vậy.”
“Bạc không có, Anh cô nương không có nhưng bản công tử thì có !” Cổ Sĩ sỗ sàng cười một tiếng,tiếp tục đi lên phía trước.
“Ngươi có ý gì?” Anh Ninh khó nén căm hận trong lòng, một đôi mi thanh tú thẳng nhíu lại.
“Hắc hắc, là như vậy, ta đối Anh cô nương quý mến đã lâu, nếu là cô nương nguyện gả cho ta, lập tức còn có có sẵn ba vạn lượng bạc làm sính lễ!”
Anh Ninh nghe vậy trong lòng vừa tức vừa vội, một đôi doanh thủy mâu căm tức nhìn Cổ Sĩ, lạnh giọng răn dạy:“Ngươi nằm mơ!”
“Hắc hắc……” Cổ Sĩ cũng không xấu hổ thành giận, một đôi mắt tam giác tham lam nhìn chằm chằm nữ nhân, khuôn mặt ngọc lưu ly thanh lệ,đậm nhạt vừa phải, thân mình thon dài yểu điệu ngay cả trâm cài bố y cũng rất xinh đẹp, cả người tản mát ra một loại khí chất tiên tử,hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
“Anh cô nương ngẫm lại đi,một vạn lượng bạc cho dù đem “ Đắc Vị Cư” này bán bất quá cũng có mấy trăm lượng,số lẻ cũng không hơn. Anh cô nương,trước mắt ngoại trừ ta,còn có ai có thể giúp cô nương xuất ra đống ngân lượng đó?” Cổ Sĩ đắc ý dào dạt,được hắn coi trọng lại tiêu phí một khoảng thời gian, nàng trốn không thoát lòng bàn tay của hắn đâu.
“Tóm lại ba ngày sau,ta mang theo một vạn lượng cùng kiệu hoa đến đón cô nương vào nhà, nếu không nhận được tân nương tử, nhạc phụ tương lai này ૮ɦếƭ sống đã không liên quan đến bổn công tử .”
Cổ Sĩ dứt lời liền thấy gương mặt trước mắt tái mét, giữa mày toát ra hiếm thấy kinh hoảng bất an nhưng lại có thêm mấy phần động lòng người, sắc tâm lập tức ám khởi!
Đang muốn nắm lấy bàn tay của giai nhân,không ngờ nàng nghiêng người sang một bên tránh đi,một đôi mắt đẹp lạnh như băng trừng thẳng vào hắn, ngạo nghễ như tam cửu sương tuyết còn có một loại nghiêm nghị không thể coi nhẹ, sợ lại chọc giận giai nhân Cổ Sĩ liền hậm hực hờn dỗi thu tay,nghĩ lại nữ tử này ba ngày sau sẽ là của hắn, đến lúc đó hắn có thể dùng thủ đoạn *** tra tấn,bản thân lại dương dương tự đắc nói chút lời lấy lòng mang theo uy hiếp,xong mới cười mỉa rời đi.
Mới vừa rồi còn bóng đêm còn tốt đẹp,đột nhiên bị một đoàn sương mù tràn ngập vây quanh,nhất thời bầu trời trở nên u ám, Anh Ninh đứng hồi lâu, hồi lâu…… Lâu đến có vài giọt nước mưa lạnh lẽo rơi đến trên mặt, nàng mới giật mình thấy đôi chân đã trở nên ૮ɦếƭ lặng đau nhức.
Nàng ngẩng đầu phát hiện không trung mây đen dầy đặc,mưa im ắng rơi xuống đất.
Nàng thở dài,bất chấp mọi việc đi về phòng,bước chân do dự giống như tiểu hài tử lạc đường,lại giống phụ nhân bị cuộc sống đè nén quá độ mà không thể gánh vác, dường như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ,tìm không thấy nơi có thể dựa vào……
◎◎◎
Ba ngày thời gian thật ngắn,ngắn đến trôi qua rồi biến mất!
Ngày thứ nhất Anh Ninh đem “ Đắc Vị Cư” giao cho Hứa chưởng quầy,dưới ánh mắt không rõ chân tướng của mọi người nàng đành gượng cười,nói có việc phải đi một chuyến xa nhà; Sau đó,nàng đem bọn đệ đệ đuổi về Bồng Sơn,ở lại với mẫu thân hai ngày,nói đã có tin tức phụ thân,nhìn thấy dáng vẻ mẫu thân vui mừng bật khóc nàng cảm thấy bản thân làm như vậy là chính xác.
Ngày thứ ba chạng vạng, nàng một mình lén lút về Ngọc Lăng, ở trong phòng nhỏ chính mình,ngây ngốc trải qua một ngày cuối cùng.
Ngày mai chính là ngày Cổ kiệu tới đón,y phục tân nương và đồ vật cần thiết đều đã được Cổ gia phái người đưa đến,ngay ngắn chỉnh tề đặt ở đầu giường.
Mũ phượng châu xoa,hỉ khăn khăn quàng vai, cẩm bạch ngọc, mỗi một dạng đều lộ vẻ phú quý,cũng giống lưỡi dao sắc bén bức người.
Nàng cùng đường chỉ có thỏa hiệp.
Sống ૮ɦếƭ của phụ thân đang ở trước mắt,Anh Ninh cảm thấy nàng không có lực phản kháng, sở hữu kêu ngạo,cốt khí đều hóa thành sương khói,trở nên không đáng giá một đồng tiền.
Không ai có thể giúp nàng.
Di nương,y xá của dượng,không lâu trước đó gặp gỡ biến cố bản thân tự lo cũng không được,nàng không giúp được gì làm sao dám phiền thêm bọn họ?
Về phần Vân Mặc……
Không phải không nghĩ tới đi năn nỉ hắn,nhưng mà hắn sẽ giúp nàng sao?
Sau khi nàng dùng lời lẻ nghiêm khắc từ chối hắn,hắn làm sao còn nguyện ý giúp nàng?
Chỉ bằng mỗi ngày hắn đều dùng bữa ở quán trà,chứ không chịu xuất ở trước mặt nàng thì có thể hiểu ý hắn.
Cho nên coi như hết,nàng đi chổ tổ rước lấy nhục?
Anh Ninh lau đi nước mắt chảy xuống má,rốt cục hạ quyết tâm nếu có thể đổi lại phụ thân bình an trở về, nàng thà rằng…… Thà rằng bồi thượng tính mạng.
Một đêm không ngủ,tiếng gà gáy thứ nhất vang lên,trên bầu trời nổi lên mặt trời, trong đình viện nho nhỏ,đột nhiên có rất nhiều người xông vào.
Thổi kèn xona, ô ô a a rất náo nhiệt,lại nghe đến một đám nữ tử nói chuyện, tiếng cười, hi hi ha ha tựa hồ đang vội dọn dẹp phòng ở,quét dọn sân nhà,treo vải đỏ lên xà lim,dán lên cửa sổ chử “Hỉ” đỏ thẫm.
Thật ra bình thường người trong “Đắc Vị Cư”, Anh Ninh và láng giềng cũng rất ít lui tới, nhất thời cũng không biết nơi này tại sao có nhiều người như vậy, nàng tưởng là do nhà họ Cổ gọi tới.
Cùng trong viện náo nhiệt ồn ào khác nhau, trong phòng an tĩnh giống như ૮ɦếƭ hoặc là tuyệt vọng.
Anh Ninh một mình ngồi ở trong phòng thật lâu,thật lâu,mặt co mày cáu cô đơn đối lập giá y đỏ thẩm trên người.
Lược hàm mây đen ánh mắt nhất nhất đảo qua trong phòng bố trí, nàng cẩn thận đánh giá chính mình ở ba năm phòng ở, có lẽ về sau chính mình không bao giờ nữa có thể trở lại nơi này đến đây.
Im lặng không tiếng động thở dài, Anh Ninh cúi đầu đờ đẫn nhìn chằm chằm váy,dùng tơ vàng thêu mẫu đơn tuyệt diễm trông rất sống động xuất thần.
Cửa lúc này bị bên ngoài đẩy ra,có người tiến vào.
Đôi mi thanh tú không tự giác nhíu lại, cả người Anh Ninh đều cảnh giác, trong đầu nhớ tới gương mặt tên Cổ Sĩ kia,liền cảm thấy chán ghét đến cực điểm,khẽ cắn răng căn căn bản không muốn nâng mặt lên nhìn tên vô sĩ kia.
Tiếng bước chân đến gần, tầm mắt của nàng nhìn về phía trước, liền thấy vạt áo cẩm bào xanh ngọc, thêu hoa văn tinh xảo,thoáng lộ ra đôi giày trắng.
Trong lòng nàng đột nhiên ngẩn ra, người đó là…… Cổ Sĩ? Không thể nào?
Tiếp theo một giọng nói quen thuộc vang lên trong phòng,“Anh tỷ tỷ phải lập gia đình,tại sao không gọi người báo ta một tiếng? Ta cũng đã chuẩn bị một phần đại lễ, cho dù Anh tỷ tỷ không thích ta cũng không cần tuyệt tình như vậy.”
Làm sao có thể!
Anh Ninh kinh ngạc ngây dại hoài nghi thính giác của mình,đây đâu phải giọng tên Cổ Sĩ,giọng này rõ ràng là…… của Vân Mặc!
Nàng nhanh nhanh ngẩng đầu,trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Vân Mặc như thiên thần từ trên trời bay xuống.
Hắn nhàn hạ đứng ở trong phòng,tuấn tú phi phàm, hai tay hoàn ***,khóe miệng mang theo nụ cười không thật lòng, trong con ngươi đen lại thoáng hiện giống như châm biến giống như giễu cợt,lại giống như mùi vị ghendữ dội.
Hắn làm sao có thể ở trong này?
Trong lúc nhất thời, trong đầu Anh Ninh thoáng hiện vô số khả năng,nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên nhưng nói không ra chữ nào.
Tình cảnh làm ngươi ta tuyệt vọng như vậy,nàng có thể nói cái gì?
Nàng luôn không thể quên đoạn đối thoại của hai người trong phủ quận thủ, bởi vậy nàng mới không đi nhờ hắn.
Giọng chất vấn của hắn,châm biếm của hắn, khóe miệng khinh thường, hắn đáy mắt khinh miệt…… Mỗi một lần nhớ tới đều làm cho lòng của nàng co rút đau đớn.
“Trên đời này có người nào không yêu bạc ?”
“Không phải có một câu nói “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong” sao? Có lẽ người thoạt nhìn đạm bạc không muốn thì càng tham lam, Anh tỷ tỷ,tỷ không phải là người như thế chứ?”
“Nếu tỷ là người như vậy,tại sao muốn hủy hôn với Ngọc gia? Đây chính là chuyện mất nhiều hơn được,hay là Anh tỷ tỷ cũng muốn đùa giỡn với tên họ Ngọc kia? Là lấy mềm buộc chặt sao?”
◎◎◎
Những lời này còn quanh quẩn bên tai, thỉnh thoảng lại xuất hiện để lòng của nàng đau đớn.
Vành mắt dần dần phiếm hồng,đáy mắt cũng nổi lên lệ sương,Anh Ninh quật cường nén nước mắt sắp tràn mi mà ra,một lần nữa cúi đầu không nhìn hắn.
Vân Mặc lại không hề chớp mắt đánh giá nàng.
Thường ngày nàng cũng không mặc y phục sặc sỡ,một thân thanh nhã,hôm nay lại mặc một thân giá y tinh xảo đỏ thẩm,nàng giống như đóa hoa mẫu đơn tuyệt diễm.
Mái tóc đen nhánh đơn giản quấn thành Pu'i,đồ trang sức trên tay cũng không đeo,mũ phượng đính chân trâu và hồng bảo thạch cùng hỉ khăn còn đặt tùy ý ở mép giường không có đội,khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hơi tái,mặc dù có chút tiều tụy,cũng không thoa son,nhưng hàng mi thon dài,mũi đoan chính khéo léo,môi mọng răng trắng,con ngươi nhìn thế nào cũng hàm xuân thủy,người còn đẹp hơn hoa đâm vào tim Vân Mặc,ghen tỵ sắp phát cuồng!
Im lặng thật lâu, hắn đi tới đứng ở phía trước Anh Ninh,chóp mũi quanh quẩn nhàn nhạt mùi hương bay ra từ thân thể nàng,hắn hung hăng hít một hơi tựa hồ muốn đem hương thơm kia hít vào ngũ tạng lục phủ.
“Anh tỷ tỷ hôm nay lập gia đình, ngày tốt như vậy tại sao không vui?Hay là chán ghét thấy ta? Bằng không thế nào ngay cả nhìn một cái cũng không muốn, chẳng lẽ dáng vẻ ta so với Cổ công tử đầu trâu mặt ngựa kia còn khó coi hơn làm Anh tỷ tỷ chán ghét?”
Anh Ninh thấy hắn nói không ngừng miệng,nàng thủy chung cúi đầu không đáp trả.
Vân Mặc thấy nàng không chịu ngẩng đầu nhìn hắn,không nói lời nào cũng không để ý, trong lòng không hiểu nổi lên buồn bực,trong tình thế cấp bách hắn giận giữ nói ra lời sắc bén,“Anh tỷ tỷ tại sao không để ý đến người khác? Thật sự là uổng phí lòng tốt của ta, bất quá Anh tỷ tỷ thật sự không giống người thường,làm việc vui mà cũng lén lút,có phải sợ người ta biết phải không?”
Anh Ninh chợt hoàn hồn,chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn,mĩ nhan một mảnh hoảng hốt,“Tiểu Hầu gia…… tại sao có thể đến nơi này?”
“Anh tỷ tỷ không mời ta,ta không thể tới sao?” Nghe được nàng mở miệng Vân Mặc mới thu lại cơn tức, tùy ý ngồi xuống cạnh mép giường,một tuấn nhan nhìn chằm chằm nàng:“Nói nửa,hôm nay có việc vui, nếu ta không đến thì ai dám đến? Hay là trong lòng Anh tỷ tỷ mong đợi ai tới?”
Lời này làm trong lòng Anh Ninh không khỏi sinh nghi,nhưng không hiểu ý hắn nói, ngoài phòng đột nhiên truyền đến “Oành, oành, oành, oành”tiếng pháo liên tiếp vang lên, có một thiếu niên ở bên ngoài dắt cổ họng lớn tiếng nói:“Giờ lành đã đến! Mọi người tay chân chịu khó chút,làm xong việc thiếu gia nhà ta sẽ trọng thưởng!”
*** Anh Ninh giống như bị đánh trúng,trực tiếp rơi xuống vực sâu,ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn……
Lúc trước Vân Mặc không xuất hiện, nàng có thể đem vô hạn đau lòng và ủy khuất giấu ở ở sâu trong nội tâm,cũng có thể trấn tĩnh lập gia đình với nam tử mình hoàn toàn không quan hệ.
Nhưng khi gặp được Vân Mặc, nàng mới biết được sự thật đáng sợ như vậy.
Cổ Sĩ kai không học vấn không nghề nghiệp,làm nhiều việc ác, trong nhà thê thiếp thành đàn, ỷ vào trong nhà có tiền ở Ngọc Lăng thành lấn nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm.Nếu có thể lựa chọn nàng không muốn,không muốn, không cam lòng gả cho một người ăn chơi trác tang như thế.
Vân Mặc xuất hiện làm cho nàng trong bóng đêm thấy được một đạo ánh sáng,nàng đột nhiên vươn tay nắm chặt ống tay áo nam tử bên người,nắm thật chặt dường như sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Chỉ một động tác đơn giản đã làm tim Vân Mặc “thình thịch” như tiếng trống.
“Tiểu Hầu gia…… Ngài có thể giúp giúp ta hay không?” Nàng khó khăn phát ra thanh âm.
“Anh tỷ tỷ muốn ta giúp đỡ?” Vân Mặc nhíu mày,con ngươi đen chăm chú nhìn nàng giống như kinh ngạc hỏi:“Lần trước đệ đệ gây họa, Anh tỷ tỷ tình nguyện bản thân bị phạt cũng không chịu nhận tâm ý của ta,tại sao hôm nay đột nhiên vòng vo,chẳng lẽ còn có chuyện quan trọng hơn đệ đệ?”
“Ta…… Ta cần một vạn lượng bạc cứu cấp…… Tiểu Hầu gia……”
Tuấn nhan một mảnh lạnh như băng,Vân Mặc nhếch miệng không nói một lời, cặp con ngươi lưu ly kia hơi co rút lại.
“Giúp nàng? Ta dựa vào cái gì giúp nàng? Anh tỷ tỷ, thiên hạ không có bửa ăn nào không trả tiền, đúng không?”
“Ta có thể đem tiệm cơm cho ngài…… Chờ ta tìm đủ bạc……”
Cho dù Cổ Sĩ ép nàng, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới đem “Đắc Vị Cư” cho hắn, tiệm cơm là mọi người cùng làm để nuôi sống gia đình,tên Cổ Sĩ âm hiểm tiểu nhân kia,nàng lo lắng.
Nhưng mà Vân Mặc,tuy rằng lừa gạt,bá đạo nhưng so với người khác tầm mắt hơn hẳn, phẩm tính cũng tốt,nàng thủy chung cho là như vậy.
Vân Mặc nào biết suy nghĩ của nàng, không cho là đúng cười nhạo một tiếng,“Ta muốn tiệm cơm của nàng làm cái gì?”
“Ta…… Ta biết lúc trước có ngôn ngữ bất kính đối với tiểu Hầu gia,tiểu hầu gia đại nhân đại lượng,xin đừng để ở trong lòng……” Nàng cắn môi mềm, ăn nói khép nép.
“Bất kính?” Hắn phụt cười, dường như nghe xong một chuyện cười nhất thiên hạ,“Anh tỷ tỷ khi nào bất kính với ta?”
“Tiểu Hầu gia muốn xử trí như thế nào? Anh Ninh đều đáp ứng…… chỉ cần…… chỉ cần ngài cho ta mượn bạc……” Nàng giống người sắp chìm dưới nước, hấp hối giãy dụa muốn tóm lấy một sợi dây cứu mạng cuối cùng.
“Mặc ta xử trí?”Khóe môi Vân Mặc nhếch lên lộ nụ cười yếu ớt.
“Đúng.” Nàng cúi đầu đồng ý.
“Đây thật sự là điều kiện mê người……” Hắn nghiêng người ép về phía nàng,“Nếu ta muốn là Anh tỷ tỷ thì sao?”
Mặt Anh Ninh đỏ lên,nhếch môi mềm,chậm rãi nâng lên mắt đẹp, một cái chớp mắt nhìn thấy hắn.
Vân Mặc cũng yên lặng nhìn nàng, bốn mắt chạm vào nhau lại không nhìn rõ trong lòng lẫn nhau.
Trên mặt có chút xao động,hắn rất nhanh từ bên cạnh mép giường đứng lên, khẩu khí dồn dập kiêu ngạo:“Ta chỉ muốn nàng! Trừ nàng lấy bản thân ra đổi,những thứ khác ta không có hứng thú!”
Nàng sẽ đồng ý, hay là giống như lần trước lãnh đạm cự tuyệt?
◎◎◎
Vân Mặc lòng tràn đầy chờ mong.
Cho đến khi nàng nhẹ nhàng nói chữ ‘Được”,nàng nhận lời cũng không có khiến cho hắn mừng rỡ như điên, ngược lại đáy mắt đầy vẻ lo lắng,trong lòng đau giống như người ta hung hăng cho một dao.
Hắn thật tình, nàng không cần! Hắn muốn lấy nàng làm nương tử,nàng không muốn!Thì ra chỉ cần có tiền nàng cái gì cũng đều nguyện ý.
Hắn thở sâu. Ngữ khí lo lắng nói:“Ta thật muốn nhìn xem tim của Anh tỷ tỷ rốt cuộc có màu gì? Có bị hơi tiền nhiễm thành màu đen,hay là nói Anh tỷ tỷ căn bản là không có tâm?”
Nàng vĩnh viễn sẽ không biết,sau khi nàng đi rồi,hắn bắt đầu liều mạng kiếm tiền, hắn hạ quyết tâm phải kiếm thật nhiều tiền,đợi có một ngày hắn tìm được nàng, hắn muốn dùng hoàng kim tạo ra cái ***g đem nàng nhốt vào bên trong để cho nàng không bao giờ có thể rời hắn !
Hiện tại nàng đứng ngay trước mắt, gần đến chỉ đưa tay ra là có thể chạm vào nhưng mà nàng đem chính mình gả cho hắn mục đích vẫn cứ vì tiền!
Như vậy có phải gọi là “Có tiền có thể bắt quỷ xay cối”?
Năm ấy hắn mang theo thương đội đi xa xôi , ở trên chợ dân gian,nghe nói muốn một tiểu quỷ phụ giúpi xay bột, nếu phóng cho tiểu quỷ một tiền đồng,nó sẽ không ngừng phụ giúp,ngược lại không cho tiền,nó căn bản sẽ không để ý giúp ngươi.
Anh tỷ tỷ,tỷ cũng là như vậy sao?
Nghĩ đến đây Vân Mặc vừa hận vừa yêu lại vừa đau lòng, lửa giận khiến cho hắn mất đi lý trí, một tay kéo nàng ngồi bên mép giường đến gắt gao ôm vào trong ***, cúi đầu môi nóng hổi mạnh phủ lên cần cổ tuyết trắng của nàng,há miệng một ngụm liền cắn lên gáy thịt non mịn.
“A!” Một cỗ đau nhức từ cổ chỗ truyền đến,đau đớn làm Anh Ninh không nhịn được hừ nhẹ ,cả người đều phát run.
Răng của hắn cắn vào *** nàng thật sâu giống như ma cà rồng cắn một cái lại một cái,theo thời gian chậm rãi chảy xuôi,nỗi đau qua đi sautrở nên ૮ɦếƭ lặng……
Anh Ninh tuy rằng liều mình khống chế bản thân không được rơi nước mắt, nhưng nước mắt kia không nghe lời vẫn tuôn rơi xuống……
Nước mắt của nàng làm lòng Vân Mặc dâng lên một trận bạo táo cùng với thẹn quá hóa giận.
Tại sao hắn luôn thấy cô gái này luôn khác mọi người?
Tại sao trong lòng chỉ có thể chứa mỗi nàng?
Si mê, quyến luyến, hiểu nàng,nhớ nàng, tìm kiếm nàng!
Chẳng sợ nàng lừa gạt chính mình,hắn cũng không muốn buông nàng ra!
Thật không có thuốc chữa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc