Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xây Cối - Chương 05

Tác giả: Hạ Vũ

Trong phòng Tiểu Hầu gia có hai nha đầu lập tức bị kêu đến,một người tên là Hà Hương, một người tên là Tú Cúc đều là người phẩm tính chấc phát.
Hai người mắt tràn đầy vui mừng nhìn Anh Ninh, thấy nàng dung mạo thanh nhã,xinh đẹp,trong người tỏa ra khí chất đạm mạt đang phóng tầm nhìn quanh trong phủ,các nàng chưa từng thấy người xuất chúng như vậy nha?
Nghĩ đến tiểu chủ tử nói không chừng sẽ thích liền trong lòng vui vẻ,nhưng nhìn thấy vết bớt trên mặt nàng,trong mắt liền hàm chứa vài phần thở dài, hơn nữa nghe thấy Hách quản sự nói nàng còn biết chữ,lập tức lại nghiêm nghị tôn kính.
“Anh cô nương.” Tuổi lớn hơn Hà Hương cười nói:“Cô mới đến nơi này cho nên chưa quen? Về sau ngày dài sẽ tốt hơn, chúng ta ở trong phủ chủ tử không nhiều lắm,mỗi người đều có một phòng,chúng ta chỉ cần làm tốt phần của mình là được,cô không cần lo lắng.”
“Được.” Anh Ninh nhận thấy được thiện ý của nàng, mỉm cười gật đầu.
Tuổi nhỏ Tú Cúc cũng ngại ngùng nói cho nàng biết,Tiểu Hầu gia ở tại “Vọng Trần Hiên”, đó là nơi đẹp nhất trong phủ, một nơi yên tĩnh.
“Chúng ta đưa cô nương đến chổ Vương ma ma trước,bà ấy là người quản lý lo việc trong ‘Vọng Trần Hiên’,Tiểu Hầu gia vừa rồi đi ra cửa,phỏng chừng đến tối mới có thể trở về.”
Hầu phủ rất lớn,ba người một đường đi thẳng,vừa đi vừa nói chuyện,xuyên qua cửa tròn đi qua hành lang, bước cầu nhỏ, thỉnh thoảng ***ng tới nhóm nha hoàn trong phủ,vừa nghe nói Anh Ninh mới vào phủ còn được phái đi hầu hạ tiểu Hầu gia,có người thấy may mắn có người đồng tình.
Có người vô cùng phấn khởi,“Cám ơn trời đất, cuối cùng không phái ta đi ‘Vọng Trần Hiên’ hầu hạ tiểu tổ tông! Ta ở đó ba ngày,tiểu Hầu gia buổi tối mỗi ngày đều giả quỷ làm ta sợ, hại ta hàng đêm nằm ác mộng……”
Có người kinh hồn chưa định,“Đúng nha,ta và Châu nhi được phái đến chăm sóc tiểu Hầu gia, không biết tiểu tổ tông kia bỏ gì trong canh bảo hai chúng ta ăn, trở về chúng ta ói nửa tháng, thiếu chút nửa bị ói đến ૮ɦếƭ.”
Còn có người hảo tâm nhắc nhở :“Vị cô nương này,cô cần phải để ý đấy! Tiểu Hầu gia muốn cô ăn cái gì ngàn vạn đừng ăn,trước khi ngủ nhất định phải xem trong chăn có thứ gì còn sống không.Ôi! má ơi,vừa nói ta liền toàn thân nổi cả da gà……”
Các nha đầu líu ríu nói không dứt, Hà Hương và Tú Cúc một mặt xấu hổ, vốn muốn cho cô nương này mới đến một ấn tượng thật tốt,ai ngờ…cái này xong rồi.
“Anh cô nương,cô đừng nghe các nàng nói bậy,thiếu gia tuổi còn nhỏ, vóc dáng tuy rằng thoạt nhìn cao nhưng chỉ mười bốn tuổi thôi! Tính háo thắng vẫn khó tránh khỏi……”
“Đúng ,Tiểu Hầu gia…… trong lòng thật sự không xấu……”
Anh Ninh nghe được hé miệng cười không ngừng, trong lòng không khỏi tò mò đối với người được hình dung như ác ma chuyển thế kia.
Đi đến “Vọng Trần Hiên”, Anh Ninh bị đưa đến trước mặt tổng quản Vương ma ma.
Vương ma ma kia tuổi ước chừng bốn mươi, gầy lanh lẹ,ánh mắt bén nhọn mơ hồ lộ ra vài phần khắc nghiệt,nàng đánh giá trên dưới Anh Ninh một chút,cười như không cười nói:“Anh cô nương đúng không? Cả kinh thành này đều biết Hiên Viên Hầu phủ không phải nơi tiểu miêu,tiểu cẩu có thể đến, cho nên lão bà đây có chuyện nói trước để cô nương tránh bị gánh chịu hình phạt,đã vào đây phải hầu hạ chủ tử thật tốt, Một là phải hết lòng hầu hạ chủ tử;Hai là,chủ tử cũng sẽ không bạc đãi cô nương, nhưng ngàn vạn đừng học theo những nữ tử to gan lớn mật, một lòng muốn lên giường chủ tử……”
Anh Ninh nghe vậy sắc mặt cứng lại, hơi xấu hổ nghĩ rằng: Lão thiên gia, tiểu Hầu gia kia không phải mới mười ba,mười bốn tuổi sao? Đã có nữ nhân chú ý hắn rồi sao?
“Mới vừa rồi tiểu Hầu gia ra phủ rồi, Hà Hương,ngươi đưa cô ta về phòng dọn dẹp một chút, buổi tối chờ tiểu Hầu gia trở về lại đến gặp chủ tử.”
Vương ma ma nói hai ba câu rồi đuổi Anh Ninh, Hà Hương phản ứng thanh mang theo Anh Ninh đi xuống.
Vừa ra khỏi cửa,cách ba mươi mét chính là gian phòng bếp nhỏ, bên trong dụng cụ đầy đủ hết,nghe Hà Hương nói,nơi này mỗi ngày đều có chuyên gia đưa tới rau quả tươi mới, buổi chiều tiểu Hầu gia đói bụng, nhóm bà tử liền đến đây làm chút đồ ăn, chẳng qua tiểu Hầu gia không mấy thích.
Hà Hương còn lén lút nói cho nàng biết,nha đầu trong “Vọng Trần Hiên” hầu hạ tiểu Hầu gia giống như thay đổi liên tục, cưỡi ngựa xem hoa cũng không đếm rõ được rốt cuộc có bao nhiêu người,một số bị tiểu hầu gia dọa đi,có người là Vương ma ma nhìn không vừa mắt,hiện thời ngoại trừ nàng và Tú Cúc,cũng chỉ có ban ha đầu nhỏ tuổi,bốn gã sai vặt và hai quản sự, mười mấy người này ở “Vọng Trần Hiên” chăm sóc tiểu hầu gia sinh hoạt thường ngày.
Anh Ninh và Hà Hương nói chuyện, lại bị đưa đến nhà ăn “Vọng Trần Hiên” dùng cơm chiều, tiểu Hầu gia tôn quý kia chưa trở về,nàng liền một mình lặng lẽ đi ra ngoài phòng.
Hầu phủ cảnh sắc buổi chiều không tệ, ánh trăng sáng tỏ rãi đầy đình viện, ngay cả rừng cây ở phía xa đều bị phủ thêm một tầng ánh sáng bạc.
Nàng chậm rãi đi tới bỗng nhiên ngửi được trong không khí di động một mùi hương hoa quế, không khỏi có chút kinh ngạc.
Trước đây tại nơi này trong Li Kinh,có trồng một cây quế trưởng thành, thân cây thô và to nàng và đệ đệ tay nắm tay mới có thể ôm hết,sau này đến Bồng Sơn đất đai khô cằn nên cũng ít thấy,cho dù nhìn thấy cành lá rất thưa thớt, phiến lá nhỏ gầy,không ra hoa hoặc rất ít nở hoa.
Nàng không nghĩ tới trong phủ này cũng trồng cây thuộc loại mùa thu này,thân cây lại cao như vậy!
Nhưng lực chú ý của Anh Ninh rất nhanh từ trong bụi hoa dời đi, nàng nghe tiếng khóc nức nở.
Là ai ở đằng kia nha?
Trong lòng nàng vừa toát ra ý tưởng này,gót sen đã hướng đến nơi đó.
Vừa bước đến vài bước liền liếc mắt nhìn thấy,bên cạnh thân cây to lớn,có người đang lẳng lặng ngồi ở chỗ kia.
Đó là một thiếu niên.
Hắn một mình ngồi dưới đất, một thân cẩm phục màu trắng, mái tóc đen như mực được ngọc trâm dương chi tốt nhất buộc lên, trên giày tất cả đều là bùn đất, bên chân còn có một ít bầu R*ợ*u, thân thể đơn bạc của hắn cuộn lại,nữa là dựa ở trên thân cây, ngưỡng cổ thon dài im lặng nhìn bầu trời xa.
Thiếu niên có đường viền mặt bên cực hoàn mỹ, mũi cao ngất,lông mi nồng đậm,mặc dù cách hắn vẫn có chút khoảng cách, Anh Ninh không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng nàng không cách nào bỏ qua toàn thân hắn đang phát ra một loại cực độ đau thương,cùng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Anh Ninh bỗng nhiên dừng bước chân,chậm rãi hướng sau nhẹ nhàng di động,nàng muốn thừa dịp hắn còn chưa phát hiện nhanh rời khỏi nơi này…… Loại thời điểm này, hẳn là không ai thích bị người khác quấy rầy!
Nhưng mà cử động nhẹ như vậy vẫn quấy nhiễu vị thiếu niên kia.
Khi nàng nghiêng đầu sang chổ khác, đang muốn xoay người hắn bỗng dưng quay sang, nước mắt còn không kịp lau đi, tầm mắt lạnh lùng đã thẳng tắp đảo đến phía nàng
Anh Ninh hơi ngây ngẩn người!
Thiếu niên kia môi đỏ mọng răng trắng, mày đậm nhếch lên dưới là một đôi mắt vô cùng đẹp, con ngươi trong như nước lấp lánh hào quang tựa như trong đêm tối đầy sao.
Hai đầu lông mày và vẻ mặt rõ ràng còn mang theo một chút ngây thơ,nhưng lại tản ra kiêu ngạo trời sinh,lạnh lùng và quý khí, thật sự là…… một gương mặt rất tuấn tú!
Thiếu niên liếc về phía nàng,trong mắt có chút men say mơ màng còn chưa tan hết, kinh ngạc nhìn nàng,há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới phát ra thanh âm dễ nghe.
Hắn hỏi:“Cô là…… tiên nữ tỷ tỷ trên trời sao?”
Anh Ninh sửng sốt một lát,ý thức được chính mình hẳn nên chạy nhanh khỏi nơi này, chỉ nhìn cách ăn mặc của thiếu niên này thì biết hắn tuyệt đối không phải là người bình thường, nhưng mà giây tiếp theo bước chân của nàng đã bị thiếu niên thì thào tự nói kia làm đứng lại.
“Tiên nữ tỷ tỷ…… Hôm nay là sinh nhật của ta,cũng là ngày giỗ của mẫu thân, ta đi Nam An tự thắp hương để cho bồ tát phù hộ mẫu thân ở trên trời sống thật tốt thật tốt,không cần lại chịu khổ……”
“Tiên nữ tỷ tỷ, nếu ngươi ở trên trời nhìn thấy mẫu thân và phụ thân ta, nhất định phải nói cho bọn họ. Mặc nhi rất nhớ bọn họ,lúc ăn cơm cũng nhớ,lúc học bài cũng nhớ,lúc nằm mơ cũng mơ thấy, nếu bọn họ đồng ý thì đến thăm ta nha……”
“Mặc nhi không phải cố ý hại ૮ɦếƭ mẫu thân, người khác đều có phụ thân và mẫu thân, Mặc nhi rất hâm mộ……”
Tim Anh Ninh bỗng chốc giống bị một bàn tay vô hình nhéo lên, hơi hơi phiếm đau ý.
Thân là nữ tử đặc biệt mẫu tính,tại đây ở sâu trong nội tâm thiếu nữ mười lăm tuổi bắt đầu khởi động,nàng không khỏi đối với thiếu niên mất đi song thân kia tràn ngập thương tiếc.
“Tiên nữ tỷ tỷ,tỷ tỷ vì sao không để ý tới Mặc nhi?”
“Mặc nhi rất xấu có phải hay không? Mẫu thân bởi vì ta mà ૮ɦếƭ, phụ thân không quan tâm ta, gia gia không thích ta, ngay cả huynh trưởng cũng đi biên quan…… Bọn họ đều chán ghét Mặc nhi…… người nào cũng đều chán ghét……”
“Tiên nữ tỷ tỷ…… tỷ tỷ cũng chán ghét Mặc nhi sao?Tỷ tỷ không cần đi cùng Mặc nhi nói chuyện một chút được không?”
Thanh âm thiếu niên run run, ưu thương nhìn chằm chằm tiên tử dưới ánh trăng, thấy nàng nghiêng người, mặt hướng phía mình lộ ra nửa gương mặt lung linh, thanh lệ, ở dưới ánh trăng nhàn nhạt,*** có vẻ tinh tế như ngọc, lộ ra khí chất thanh nhã thoát tục.
“Tiên tử tỷ tỷ,tỷ tỷ muốn bay đi sao?”
Hắn phát ra âm thanh sợ hãi, trong thanh âm còn có loại thuộc thiếu niên tinh khiết và ảo tưởng.
Hắn rất muốn đi đến bên người nàng, nhưng lại lo lắng nàng bỗng nhiên sẽ biến mất không thấy,trong lòng đang do dự bỗng nhiên nghe được một thanh âm mềm nhẹ dễ nghe vang lên.
Thanh âm kia mềm mại uyển chuyển như là có được một cỗ thần kỳ lực lượng,nháy mắt an ủi nội tâm bất an của hắn.
Hắn vui sướng nhìn tiên nữ tỷ tỷ…… Không sai! Nàng đang nói với hắn nha! Nàng đang hỏi hắn:“Ngươi biết không? Trên mặt trăng cũng có một gốc cây quế .”
Thiếu niên vừa mừng vừa sợ,không ngừng liên tục gật đầu, nghe nàng dùng thanh âm dịu dàng tiếp tục nói với hắn:“Nghe nói cây kia cao hơn năm trăm trượng, phía dưới có một người mỗi ngày đều dùng Pu'a không ngừng chặt cây, nhưng mà mỗi lần chém xuống,vết nứt kia lại lập tức khép lại,bởi vậy mấy ngàn năm nay,vừa chém lại hợp,cho nên cây quế kia mới không bị người ta chém đứt.”
“Người kia có phải gọi là Ngô Cương hay không? Ta lén nghe được đầu bếp nữ kia nói cho con mình nghe, thật là hay.”
“Đúng vậy.” Anh Ninh trong lòng đau xót, ngữ khí và vẻ mặt càng thêm nhu hòa,nàng thủy chung nghiêng người mà đứng,không muốn để cho hắn nhìn thấy dung mạo thiếu sót của mình, cũng không nguyện đánh vỡ khoảnh khắc đáng quý lúc này của hắn.
Thiếu niên này làm nàng nhớ tới bọn đệ đệ của mình ở Bồng Sơn, hoặc là một khắc này,nàng đã đem chính mình trở thành một tiểu mẫu thân.
“Nhưng mà, tiên nữ tỷ tỷ……” Thiếu niên bối rối hỏi:“Ngô Cương vì sao muốn chặt cây ?”
“Bởi vì Ngô Cương vốn là người phàm,về sau đi theo tiên nhân tu đạo cho nên mới có thể đến thiên giới, nhưng mà hắn ở trên thiên đình phạm sai lầm rất nghiêm trọng, vì thế thần tiên liền phạt hắn đến nguyệt cung, ngày ngày đêm đêm làm khổ sai.”
Thiếu niên nháy nháy mắt, chần chờ nhẹ giọng hỏi:“Làm việc gì sai,nhất định phải bị phạt sao?”
“Đúng.”
“Như vậy a…… Ta đây, ta về sau sẽ không bao giờ lấy lửa đốt ௱ôЛƓ Hách quản sự, không lấy kéo cắt mái tóc Băng Hà tỷ tỷ, cũng sẽ không đẩy Hà Hương tỷ tỷ xuống hồ sen, không bỏ rắn vào trong chăn Tú Cúc tỷ tỷ……” Thiếu niên bắt đầu thành tâm sám hối.
Ack……
Anh Ninh nghe xong một đầu mồ hôi lạnh, thiếu niên trước mắt tốt như vậy, thế nhưng làm chuyện xấu đến thế sao?
“Nhưng mà, nhưng mà Diễm di nương kia thật là rất đáng ghét! Ta cùng lắm,cùng lắm không để ý tới nàng là được.” Thiếu niên hạ quyết tâm.
Hơ, trẻ nhỏ thật dễ dạy, Anh Ninh hơi hơi cười rộ lên.
“Tiên nữ tỷ tỷ,tỷ tỷ nhất định phải nói cho mẫu thân và phụ thân ta, Mặc nhi lần này thật tình biết sai lầm, sau này sẽ không làm chuyện xấu, xin cha đừng tức giận……”
Ngữ khí thiếu niên tràn ngập chân thành, hắn lần đầu tiên tin tưởng,thì ra trên đời này thực sự có thần tiên, tiên nữ tỷ tỷ sẽ nói ý của hắn đến cho cha mẹ, cho nên hắn sẽ cố gắng bỏ sai lầm, không để cho bọn họ thất vọng.
Thiếu nữ vừa lòng nhẹ thở ra.
A di đà phật! Bồ tát phù hộ, thế này mới gọi là “Bể khổ khôn cùng, quay đầu lại là bờ”.
Không nghĩ tới nàng đến Hiên Viên Hầu phủ ngày đầu tiên đã thành công khuyên nhủ một thiếu niên lạc đường, coi như lá tích công đức đi!
Anh Ninh cười khẽ gật đầu,nhìn hắn nhận lời:“Được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc