Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xây Cối - Chương 03

Tác giả: Hạ Vũ

Rất nhiều năm sau,Anh Ninh vẫn nhớ kỹ cái đêm hôm đó,đó là ngày một nhà sáu miệng đoàn tụ lần cuối cùng, nàng thủy chung không rõ phụ thân rốt cuộc an bài như thế nào, cách một ngày rạng sáng liền đem mẫu thân và bốn hài tử một đừơng ra Li kinh.
Sau đó không còn có tin tức gì của phụ thân, nàng và mẫu thân,bọn đệ đệ ở xa xôi Bồng Sơn sống nương tựa lẫn nhau,cuộc sống yên bình buồn tẻ, thoáng một cái đã mấy năm.
Mẫu thân Nhan Thị giữ kính như bưng chuyện của phụ thân,một lòng cố ý chờ đợi,mỗi lần đến trừ tịch ăn cơm đoàn viên,mẫu thân vĩnh viễn mang lên một cái bát cho phụ thân, một chén R*ợ*u, một đôi đũa, rất có điểm cố chấp…… Mẹ nàng thủy chung tin tưởng vững chắc trượng phu có thể trở về.
Mỗi khi đến giờ phút này, trong lòng Anh Ninh đều sẽ vừa cười vừa đau lòng, mẫu thân nhìn như nữ nhi nông thôn chấc phát yếu đuối,nhưng trong xương lại chấp nhất, vừa nghĩ lại nàng lại nhớ phụ thân có thể làm cho mẫu thân nhớ kỹ như vậy, mà mẫu thân cũng làm cho phụ thân không thể quên, thật sự là hạnh phúc?
Như vậy, còn nàng thì sao?
Nhớ tới lời nói của mẫu thân và di nương mà nàng vô tình nghe được, trong lòng Anh Ninh cảm thấy phiền muộn .
Ngày ấy,nàng nghe đệ đệ nói di nương đến đây,đang ở đại sảnh nói chuyện với mẫu thân thì trong lòng thật cao hứng,vừa bước vào phòng không ngờ chợt nghe đến mẫu thân và di nương nhắc tới hôn sự của nàng.
Bà ngoại là nữ tử hiếm thấy, năm gần ba mươi tuổi mới lập gia đình sinh một đôi hoa tỷ muội,chia ra gả cho ngự trù và ngự y trong cung, cũng là một câu truyện được mọi người ca tụng.
Mẫu thân hiền thục dịu dàng cùng phụ thân tương kính như tân; Di nương mạnh mẽ thẳng thắn vì phản đối chồng trước…… chọn một người trong cung để nạp thiếp, liền để lại một tờ hưu thư, một mình mang theo ấu nữ đi tha hương, may mà sau lại tìm được phu quân.
Mấy năm nay theo phu quân là ngự y sớm từ chức đi chung quanh hành y tế thế,còn mở một y quán ở Ngọc Lăng Thành nữ nhi so với Anh Ninh nhỏ hơn hai tuổi, căn bản không cần lo lắng.
Lần này di nương vừa đi một chuyến phía nam chuẩn bị về Ngọc Lăng, đi ngang qua Bồng Sơn liền tới thăm thân tỷ một chút.
Khi Anh Ninh đi vào,nhìn thấy di nương đang ngồi ở ghế lim cạnh cửa sổ, lông mày dựng thẳng dường như rất tức giận,trong miệng căm giận nói:“Tỷ tỷ, theo muội thấy, hôn sự này Anh Ninh, không có cũng được!”
Nàng nghe xong, mặt nóng lên chạy nhanh trốn sau bình phong, thanh âm căm tức của di nương từ xa truyền tới:“Chân chính là ‘Thương nhân trọng nặng khinh nhẹ’! Ngọc gia hiện thời phát đạt,tiền tài bạc vạn,hám tiền, ta Nhan Tử Hào lúc này xem như chứng kiến qua.”
Vừa nghe đến hai chữ “Ngọc gia”,Anh Ninh càng không muốn đi ra ngoài, ngay sau đó chợt nghe mẫu thân cười nói:“Tiểu muội, lời của muội quá cố chấp, chẳng phải là một gậy tre đánh nghiêng một thuyền người sao?”
“Tỷ,tại tỷ không biết.” Di nương thở dài một hơi,“Muội lần này đến phía nam khi đi ngang qua Trung Châu,ngẫm lại Anh Ninh nhà chúng ta năm nay cũng mãn mười lăm,đã tuổi cập kê,tuy rằng tỷ phu tin tức không rõ nhưng hôn ước với Ngọc gia một ngày không hủy thì phải có đáp án! Cho nên không bằng đi đến Ngọc gia hỏi một chút,xem bọn họ rốt cuộc dự tính như thế nào.”
“Muội muội nói như vậy, hôn sự Anh Ninh tỷ cũng có phần sai! Chúng ta mai danh ẩn tích ở đây, Ngọc gia cho dù muốn tìm cũng không biết tìm nơi nào.”
“Tìm? Coi như hết!” Di nương hỏa lớn,“Người ta chỉ đang vội vàng đón dâu nha!”
Anh Ninh sửng sốt, nghe được mẫu thân cả kinh nói:“Đón dâu?”
“Cũng không phải! Muội vừa đến Ngọc gia chỉ thấy giăng đèn kết hoa,liền cảm thấy bồn chồn, lén lút tìm lão quản sự hỏi,thì ra đang tổ chức tiệc vui! Lão bà tử kia thật ra nói nhiều, nói là đại công tử hôm nay nạp thiếp.”
Di nương thở hổn hển nói:“Ta nghe xong trong lòng tức giận liền hỏi, đại công tử lúc trước không phải đính hôn ước rồi sao? Bà tử còn khen muội biết tin thật nhanh, nói lão thái gia có tiếp nhận hôn ước.Ngọc gia xưa nay luôn thủ tín,cô nương đó gả vào đây vẫn là chính thức,đây chỉ là nạp thiếp mà thôi.”
Mẫu thân trên mặt đã có chút giận tái đi,“Chính thất cũng chưa gả qua,làm sao có thể nạp thiếp trước?”
Anh Ninh núp sau bình phong cắn chặt môi,khóe môi hiện lên nụ cười lạnh.
Trung Châu Ngọc gia,nhà lớn nghiệp lớn,vị hôn phu kia chưa từng gặp mặt mà đã cưới hai người thiếp?
Khi các trưởng bối Bùi gia và Ngọc gia gặp mặt vì hợp ý mà kết thân, đến hiện thời Bùi gia suy sụp, Ngọc gia cường thịnh, người ở bên ngoài nhìn thấy, chỉ sợ Ngọc gia cũng nghĩ như vậy, nàng Bùi Anh Ninh gả vào Ngọc gia,coi như với được cành cao!
Bà ngoại cho rằng vợ chồng phải xác nhận một đời một đôi, mẫu thân và di nương thuở nhỏ thường nghe thấy,hơn nữa lại đều tự tìm được lương tế riêng mình, đương nhiên không thích Ngọc gia làm như vậy, nhưng hôm nay phụ thân bặt vô âm tính, mẫu thân cho dù muốn hủy hôn sự, nhưng……
Quả nhiên, Anh Ninh nghe mẫu thân than nhẹ một tiếng,nói không nên lời lo lắng trùng trùng,“Ngày xưa Ngọc gia muốn kết thân,tặng một đôi mã não đào hình nước Thừa, nói là tín vật luôn đặt trong thư phòng ở Li Kinh, cho dù muốn từ hôn tín vật ấy cũng phải trả lại cho người ta, nhưng hôm nay nhà không có, tướng công cũng…… Ai ya ,vật kia không biết có còn hay không……”
Ngoài cửa sổ, trúc ảnh lung lay, theo sa mỏng chiếu vào vách tường tuyết trắng,xanh biếc sinh ra mấy phần lạnh lẽo.
Thiếu nữ mười lăm tuổi mím chặt đôi môi như hoa, khóe môi xinh đẹp mơ hồ vẽ ra độ cong,cặp tinh mâu ở ngoài cửa sổ rừng trúc nhìn như đạm mạc bình tĩnh, lại lộ ra kiên định chân thật đáng tin.
“Kẹt kẹt” hai tiếng, bánh xe vững vàng đứng ở trên đường đá xanh, lại hướng phía trước mấy chục thước chính là cửa thành cao lớn khí thế.
Cửa thành Li Kinh
Buồn cười là phòng vệ vững chắc, cũng không ngăn được lòng người nước mất vẫn là mất.
Lưu Ngũ ngựa râu xồm vừa vung roi xuống vừa quay đầu, hướng bên trong xe nói như chuông lớn:“Tiểu cô nương, chúng ta sẽ vào thành!”
“Ừm, thật tốt quá, đa tạ đại thúc dọc đường chiếu cố.” Trong xe truyền đến giọng nói chỉ có thiếu nữ mới có,thanh nhã mềm mại rất thuận tai.
“Khách khí cái gì! Một tiểu cô nương rời khỏi nhà ra bên ngoài,chưa quen cuộc sống nơi đây bất kỳ việc gì cũng nên cẩn thận một chút.”
“Ta đã biết, cám ơn đại thúc.”
Xe ngựa chậm rãi chạy cửa vào thành, đang định nhận đơn kiểm tra, thủ thành là một binh lính trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đầu lĩnh là một nam tử khôi ngô đột nhiên nhìn thẳng Lưu Ngũ, giây tiếp theo vui sướng rống to một tiếng:“Râu xồm, mẹ nó ngươi còn sống sao!”
Lưu Ngũ phát hoảng giương mắt nhìn qua, phát hiện người nọ có vài phần quen mặt,lại nhất thời không nghĩ ra được đối phương là ai.
“Ngươi không có lương tâm, ta là Trịnh Thạch! Hai chúng ta trên chiến trường cùng sống cùng ૮ɦếƭ, thế nào vài năm không thấy lại không nhớ rồi?”
“Lão trịnh! Thì ra là ngươi!” Lưu Ngũ vui mừng quá đỗi nhảy xuống xe ngựa, họ Trịnh kia đưa tay đấm mạnh vào trong *** Lưu Ngũ một cái,rất thân thiết.
“Mấy năm nay ૮ɦếƭ ở chỗ nào rồi? Ngươi không phải đi theo quân đội Anh vương điện hạ rồi sao? Về sau không có tin tức của ngươi, hiện thời còn ở trong quân đội Anh vương sao?”
“Ai, Lão Tử cũng không hòa đồng với huynh đệ lắm!” Lưu Ngũ thở dài,nói:“ Trước đây sau khi hoàng đế Băng Hà, Anh vương sau liền lãnh binh đi đến biên quan Tây Nghi, ngươi cũng biết Anh vương công cao chấn chủ, hiện thời phụ tử trong hoàng cung kia không phải cả ngày lo lắng hắn tạo phản sao? Cách vài năm lại cắt giảm cờ hiệu quân đội Anh vương, Lão Tử ở chỗ kia, mấy năm trước bị điều đến Ngọc Lăng dưới tay Đường Vương chỉ huy, Đường vương kia mọi người đều biết hắn là người xuẩn ngốc!Lão Tử dứt khoát một là không làm, hai là nghỉ, mặc kệ!”
Trịnh Thạch vừa nghe thiếu chút cười ra tiếng,lại cẩn thận nhìn hai hướng xung quanh, nhỏ giọng nói:“Khụ, ngươi nha,tật xấu quả không đổi được, đây chính là kinh thành,nói chuyện ngàn vạn nên kiềm chế điểm,đại đội này lỗ tai “Qủy” đều rất thính! Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta đi đến trước thánh, vừa đi vừa nói chuyện.” Dứt lời liền nhảy lên xe ngựa.
“Được!” Lưu Ngũ cũng nhảy lên xe ngựa ngồi xuống bên kia vung roi, kéo dây cương ngựa “Đát đát đát” chạy tới phía trước.
Gặp lại hai người bắt đầu tán gẫu những chuyện từng trải qua,nhất thời cười,nhất thời mắng, nhất thời cảm thán,nhất thời bi thương, dọc theo đường đi nói rất hợp ý,thẳng đến trước một khách điếm, Lưu Ngũ dừng lại xe ngựa,lúc này mới bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì, quay sang hướng bên trong ngựa lớn tiếng nói:“A a, tiểu cô nương, xem ra huynh đệ ta tán gẫu hăng say đến quên cả cô.”
Trịnh Thạch hoàn toàn không dự đoán được trong xe ngựa này còn có người ngoài, không khỏi kinh ngạc nói:“Lão ngũ, bên trong này là……”
Lưu Ngũ cười ha ha,“Tiểu cô nương này là ta nửa đường gặp được,một người ngàn dặm xa xôi đến kinh thành tìm người thân,thật đáng thương…… A, tiểu cô nương, mau ra đây hít một hơi, đừng buồn bực nữa.”
Trịnh Thạch không nói chuyện nhưng nhíu mày,vừa rồi hắn và Lưu Ngũ nói không ít chuyện bí mật, phỏng chừng người trong xe này cũng nghe không ít, nếu truyền ra thật không hay.
Chỉ thấy rèm vải thô được từ từ nhấc lên một góc, lộ ra một khuôn mặt thanh lệ, khuôn mặt trơn bóng,cằm đầy,một đôi mắt chói lọi như ngôi sao,*** trắng noãn dưới ánh mặt trời gần như trong suốt,tuổi tuy nhỏ giữa mày lại tản ra một loại khí chất ung dung,trầm tĩnh đạm bạc tựa như đầm nước.
Chỉ tiếc nha, chỉ tiếc…… Tuy rằng dọc theo đường đi đã thấy qua mặt cô nương này nhiều lần, Lưu Ngũ vẫn không nhịn được hết sức thở dài, nguyên nhân là cô nương này rất xinh đẹp nhưng gò má phải có một cái bớt màu đỏ.
Vết bớt này như bàn tay con nít hết sức dễ thấy trên dung nhan thanh lệ kia, vì thế cô nương này vốn dáng ngoài xuất chúng giờ trở thành hàng giảm giá.
Liền ngay cả Trịnh Thạch là võ tướng trong bụng không có nhiều,liếc mắc nhìn tiểu cô nương này còn trong tuổi dậy thì, trong đầu hắn liền xuất hiện bốn chữ ‘Thật phí của trời”.
Thiếu nữ cười nhạt một tiếng,gò má lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ,nàng tránh khoải đánh giá của Trịnh Thạch,giả bộ không biết suy nghĩ của đối phương, ngữ khí mang theo một chút xin lỗi nói với Lưu Ngũ:“Đại thúc,có thể làm phiền ngài đưa ta đến Tây Giao được không!”
Lưu Ngũ ngạc nhiên nói:“Sao? Tiểu cô nương,cô tới đó làm cái gì?”
Cũng khó trách Lưu Ngũ thấy kỳ quái, Tây Giao kia có nhiều tiếng xấu,tụ tập những người môi giới đến từ khắp nơi, ở bên trong còn có người tiến hành mua bán người, một tiểu cô nương ngàn dặm xa xôi tới tìm người thân tới đó làm gì?
Thiếu nữ giải thích:“Đại thúc, ta tính đi vào một quán nào đó tìm việc làm,sau đó mới đi tìm người nhà ta.”
“Vậy sao! Cũng tốt.” Lưu Ngũ nghe vậy, thế này mới yên tâm.
Tây hiệu ngoại trừ “Nhân thị” Còn gọi là “Nội quán”, bên trong thật ra không có loại người ăn thịt không nhả xương và giao dịch mua bán người, mà là trực tiếp ký khế ước với quản sự làm trong nhà giàu, vào phủ làm bộc,làm nô, hoặc có tài thông minh lanh lợi, còn có thể vào giúp ở phòng thu chi hoặclàm thư đồng cho bọn công tử , tương lai chờ hết khế ước là có thể kết thúc lao động,tìm một chổ tốt để dựa vào.
Một đường không nói chuyện, bất quá qua nữa nén hương, xe ngựa sẽ đến đến Tây Giao, thiếu nữ ôm túi đồ nhỏ của mình nhảy xuống xe, vội vàng theo sát Lưu Ngũ, sau đó cũng không quay đầu lại bước nhanh đi vào đám đông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc