Cổ Thi Diễm Hậu - Chương 50

Tác giả: Lãnh Thu Nguyệt

Nhờ tắm nước nóng trong thùng, sau thi tẩy trùng toàn bộ, Đồng Dao cảm thấy cả người mình nóng như lửa, mặt cũng nóng bừng. Cô mặc tạm một bộ rồi vội vàng chui vào trong chăn, sau đó quấn quanh người, quay lưng về phía Vũ Quân.
Đột nhiên cô phát hiện có ánh mắt nhìn phía sau lưng mình, có thể cảm nhận được ánh mắt của Vũ Quân, bầu không khí xung quanh càng trở nên xấu hổ. Trong suy nghĩ của Đồng Dao luôn cho rằng Vũ Quân nhất định sẽ nói chuyện với cô, nhưng khi Vũ Quân nói chuyện, cả người Đồng Dao vẫn run lên.
“Đồng Dao. . . . . .”
Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Vũ Quân, không khỏi nuốt nước bọt.
“Đang ngủ?”
Đồng Dao biết, Vũ Quân biết cô chưa ngủ, cô vẫn trả lời lại: “Có chuyện gì?”
“Ta. . . . . .Nàng tới đây nằm bên cạnh ta được không?”
Trán Đồng Dao đổ mồ hôi.
“Ta chỉ muốn nói chuyện với nàng một lúc, được không?”
Đồng Dao không biết nên trả lời như thế nào.
“Ta qua đấy?”
Đồng Dao hít một hơi thật sâu, ngầm đồng ý.
Hương bạc hà như cơn gió mát lành bay tới gần, Vũ Quân nằm xuống bên cạnh Đồng Dao, giống như dòng nước từ sau lưng cuốn quanh người Đồng Dao, dịu dàng điềm đạm. Chuyện xảy ra tối nay là một tai hoạ, quá sợ hãi và căng thẳng, khiến cho cả người Đồng Dao trở nên tê liệt. Lúc đầu cũng cố gắng kiên cường chống đỡ, nhưng có Vũ Quân bên cạnh, tất cả mọi lo lắng dường như thoát ra khỏi *** cô, đột nhiên cô cảm thấy cái ôm này dường như là phao cứu sinh, tới rất đúng lúc, mà cô lại cần đến vậy.
“Vũ Quân. . . . . .” Đồng Dao xoay người, vùi đầu vào *** Vũ Quân, cau mày. Ngửi mùi hương của hắn, cả người cũng từ từ thả lỏng. Cơ thể Vũ Quân càng ngày càng nóng, ngón tay chạm vào mặt Đồng Dao, hai người tựa vào nhau xua tan nỗi bất an trong lòng.
“Đừng rời bỏ ta, ta đã không thể- rời khỏi nàng”. Vũ Quân khẽ nói, hai má cọ vào mặt Đồng Dao.
Động tác này chợt gọi Đồng Dao đang ở sâu trong hồi ức trở về, bầu không khí này, vô cùng mờ ám, người hoàn mỹ thế này. . . . . .Nhuận Ngọc. . . . . .Lại nhớ tới khuôn mặt của hắn, lòng cô lại nặng trĩu, đau tới mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Vũ Quân không nói, ánh mắt dịu dàng nhìn Đồng Dao—— nỗi đau thầm lặng này, tim Đồng Dao đau nhói như bị kim châm.
Cô khẽ vuốt hai mắt Vũ Quân: “Đừng nhìn ta như vậy.”
Đầu ngón tay ươn ướt, Đồng Dao sợ hãi, bỏ tay ra
Vũ Quân nhắm chặt mắt hại, ánh trăng từ ngoài cửa số chiếu rọi vào phòng, khuôn mặt thuần khiết, giống như một bức tượng ngọc, phát ra những ánh sáng linh thiêng.
“Ta xin lỗi”. Đồng Dao khẽ than, trong lòng rất chua xót.
“Không cần, ta cũng không cần nàng thấy có lỗi với ta.”
“Ta. . . . . .”
“Đủ rồi, cái gì ta cũng không muốn nghe, nàng không cần phải nói cho ta biêt. Nàng là của ta, ngày mai ta sẽ nói chuyện với hoàng huynh, nàng là Vương phi của ta.” Vũ Quân mở mắt ra, dùng sức hôn môi Đồng Dao.
Tự nhiên, Đồng Dao bật khóc, trong lòng cô cảm thấy đau đớn vô cùng. Nhưng rốt cuộc cô vì cái gì mà đau khổ, cô không biết. . . . . .Không biết, hay vẫn không muốn hiểu?
Từ ngày rời khỏi nước Chư Lương, đi tới nước Cúc Lương, Đồng Dao cảm giác chính mình đã vào một thế giới khác. Nhuận Ngọc cách cô rất xa, tuy vậy ngày nào cô cũng không thoát khỏi những hồi ức về hắn. Nhưng có điểm kỳ lạ, cô chưa từng mơ thấy Ôn Ngọc, công chúa đeo mặt nạ ngọc, chính oan hồn đã gieo lời nguyền lên người cô.
Đột nhiên Đồng Dao cảm nhận được bản thân mình đang mất phương hướng, đối mặt với yêu tinh xinh đẹp Vũ Quân, cô cũng không biết cảm giác của mình là gì. Thích sao? Nói không có, thì không phải, yêu sao? Nhưng vì sao tới giờ vẫn không quên được khuôn mặt khí khái của Nhuận Ngọc?
Huỷ diệt nước Hồng Ngọc. . . . . .Oán niệm sâu sắc này đã trở thành một phần của tư tưởng, mỗi giây mỗi phút đều quanh quẩn trong đầu Đồng Dao. Nhưng từ khi tới nước Cúc Lương, việc này không giống như trước đây khiến cô đau đớn. Rốt cuộc Ôn Ngọc không xuất hiện trong mơ mang tới sự giày vò vô hạn . . . . .Đồng Dao không nhịn được tự giễu: chịu đựng sự thống khổ, đột nhiên có một ngày biến mất, ngược lại lại cảm thấy như là vớ được vàng, mà quên rằng cô vốn không phải chịu đựng sự thống khổ này. . . . . .Con người a, chính là như vậy.
“Hoán Nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên Vũ Quân nói chuyện phá vỡ mạch tư tưởng của Đồng Dao.
Lời nói này kéo Đồng Dao ra khỏi chăn ấm đi vào cánh rừng kia, khuôn mặt Hoán Nhi đầy máu cùng gương mặt đáng sợ kia như hiện ra trước mắt.
Vũ Quân cảm giác được tim Đồng Dao đang đập nhanh hơn, nắm lấy hai tay cô tiếp thêm sức mạnh.
Đồng Dao cố gắng duy trì lý trí: “Đây là một loại bệnh truyền nhiễm.”
Vũ Quân nhíu mày.
“Vũ Quân, chuyện này chắc khiến ngươi lo lắng không yên.”
Vũ Quân hít một hơi thật sâu: “Đã lan tới tận trong cung rồi, nhất định là không có cách nào khống chế.”
“Nói như vậy, hoàng huynh của ngươi buộc ngươi rời khỏi cung đi tới phủ thừa tướng, chắc chắn là nguyên nhân này, trong cung đã bị nhiễm bệnh.” Đồng Dao vừa nói xong, chính cô cũng cảm thấy lạnh người, trong lòng ngày càng sợ hãi. Khuôn mặt lấm tấm đầy chấm đen và mụn mủ trong căn phòng kia, chính là triệu chứng của bệnh, hơn nữa tinh thần hoảng loạn, loại bệnh này chắc chắn là ảnh hưởng tới trung khu thần kinh của con người.
Trong đầu Đồng Dao liên tục suy nghĩ về vấn đề này, tuy rằng cô đến từ thế kỷ 21, nhưng với những quốc gia cổ đại thuộc thời kỳ Lương Chử vẫn là một bí ẩn, con người hiện đại biết rất ít về thời đại này. Những nước này đã phải trải qua một loại bệnh truyền nhiễm dẫn đến diệt vong, cô cũng không biết. Nhưng dựa theo phán đoán , có lẽ là một loại bệnh dịch rất nguy hiểm. . . . . .
Bỗng nhiên Đồng Dao nhíu mày, một ý tưởng đáng sợ xuất hiện trong đầu: bệnh dịch đã huỷ diệt tất cả. . . . . .Lịch sử của các quốc gia cổ đại này biến mất trong nháy mắt. . . . . . Chẳng lẽ. . .
“Đồng Dao, nàng làm sao vậy?” Vũ Quân phát hiện người Đồng Dao bắt đầu run rẩy, vội vàng ôm chặt lấy cô.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vũ Quân, cảm xúc ngổn ngang trăm mối trong lòng Đồng Dao. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân gây ra sự diệt vong cho nền văn minh cổ đại chỉ trong nháy mắt sao? Bởi vì một loại bệnh dịch, hoặc là một loại vi khuẩn? Mỗi khi liên tưởng tới một ngày Vũ Quân cũng sẽ bị nhiễm loại bệnh này, cả người đều là những chấm li ti màu đen, Đồng Dao hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình ngay bây giờ.
Cô ôm chặt lấy thắt lưng Vũ Quân: “Vũ Quân, chúng ta tới phủ thừa tướng đi.”
Nhuận Ngọc uống rất nhiều R*ợ*u, đôi mắt sưng đỏ. Say sao? Hắn tự hỏi, nhưng vì sao trong lòng vẫn còn sốt ruột đến vậy….
Nằm bên cạnh là một người phụ nữ tuyệt đẹp, mở to mắt không dám phát ra tiếng động. Nàng tên là Lục Liễu , chỉ là con gái một vị quan nhỏ, cha của nàng đã đem bức hoạ chân dung của nàng vào cung, không hiểu sao lại được tuyển thẳng vào hậu cung, chuyện này quả thật vô cùng may mắn.
May mắn hơn nữa, mới là ngày đầu tiên, bệ hạ đã lệnh cho nàng thị tẩm… Điều này khiến cho cha nàng kích động nước mắt tuôn như mưa.
Lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ, Lục Liễu cảm thấy như mình đã được gặp thần tiên, hoá ra trên đời lại có người cao quý tuấn tú tới vậy, mà nàng lại có thể trở thành người phụ nữ của hắn. Trong nháy mắt, Lục Liễu ý thức được rõ ràng, tâm của nàng đã bị bệ hạ lấy đi mất rồi, nàng kích động như vậy, giờ khắc này nàng dùng chính tuổi xuân hay sinh mệnh của nàng đổi lấy, cũng đều là đáng giá.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, cả người bệ hạ luôn toả ra mùi hương hoa quế, khiến cho người ta say mê… Giữa làn hương đó còn có chút mùi R*ợ*u….
Ba ngày , suốt ba ngày. . . . .Vì sao bệ hạ luôn chỉ nằm bên cạnh người nàng? Vì sao chưa từng chạm vào nàng? Trong lòng Lục Liễu càng thêm lo lắng bất an, rốt cuộc là nàng đã làm sai điều gì, vì sao mà bệ hạ cũng không nói chuyện với nàng?
Bệ hạ nằm ở bên cạnh, dường như người chưa từng chợp mắt. Nhìn thử vài lần, Lục Liễu chịu không được ngủ mất, tỉnh lại nhưng vẫn thấy khuôn mặt lạnh lùng của bệ hạ, trong mắt đầy tơ máu… Lục Liễu là một cô gái thông minh sắc sảo, bệ hạ nhất định có tâm sự, có chuyện gì khiến cho ngài đau khổ như vậy. Lục Liễu rất rõ ràng, Lục Liễu muốn an ủi hắn, sưởi ấm lòng hắn….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc