Cổ Thi Diễm Hậu - Chương 06

Tác giả: Lãnh Thu Nguyệt

Trên đường Đồng Dao mừng thầm vì thân phận chưa bị bại lộ, đi theo họ hướng về doanh trại. Nghe thấy loáng thoáng, nơi này hẳn là nơi săn bắn của hoàng thất ở biên giới nước Chư Lương. Nhuận Ngọc dẫn đầu đội cung tiễn, một nhóm gồm mười ba người, tới nơi này chắc chắn là để du ngoạn săn bắn.
Nhưng điều làm cho Đồng Dao cảm thấy khó hiểu chính là, mọi người đều gọi Nhuận Ngọc là thủ lĩnh, mà không phải là nhị hoàng tử.
Do mấy ngày nay bôn ba cực khổ ở bên ngoài, cổ họng sưng lên, giọng nói cũng trở nên khàn khàn. Mà độc tính của dương địa hoàng khiến cho khuôn mặt biến đổi không chịu nổi, bản thân lại đổi đồ của nông phụ kia, Nhuận Ngọc chắc chắn sẽ không nhận ra.
Theo như lời họ, doanh trại chẳng qua chỉ là mấy cái lều được dựng trên một khoảng đất trống. Lều của Nhuận Ngọc lớn nhất, bên trong khoảng hơn hai mươi mét vuông, dựng ở chính giữa. Lều của mười hai người còn lại nhỏ hơn một chút, dựng xung quanh lều của Nhuận Ngọc.
Bọn họ cũng dựng cho Đồng Dao một cái lều. Có thể là sợ cô trốn, cho nên đặt sát vào cửa lều của Nhuận Ngọc, mười hai binh lính quay xung quanh.
Đồng Dao bị trúng tên, miệng vết thương tụ máu trải qua chuyến bôn ba lại rách ra, máu chảy không ngừng.
“Chuyến này không có đại phu đi theo.” Nhuận Ngọc xuống ngựa.
“A, không sao đâu, dân nữ có thể tự mình xoay xở.” Đồng Dao vội vàng cúi đầu, cố gắng không đối mặt với hắn.
Nhuận Ngọc xoay người đi vào trong lều.
“Này…” Đồng Dao ở phía sau vội vàng gọi hắn.
Nhuận Ngọc dừng bước.
“Có thể cho dân nữ một con dao và một chút rượu không?”
“Đưa cho ả ta.” Nhuận Ngọc dùng mắt ra hiệu với người bên cạnh, rồi rời đi.
Vừa vào trong lều, Đồng Dao lập tức tê liệt ngã xuống. Dọc đường sống chết chịu đựng, thật ra đã đau tới mức không chịu nổi. Mũi tên cắm thật sâu vào trong chân, máu chảy không ngừng, da ở chỗ đó đau giống như bị lửa thiêu, cả người Đồng Dao run lẩy bẩy.
Tên Nhuận Ngọc đầu heo này!
Đồng Dao vừa mắng, vừa cầm lấy dao, vừa choáng váng. Trời ơi… ông tính toán cái gì đây? Lại có thể là con dao bằng đồng. Má ơi, cùn như vậy, con dao này cắt xuống còn không đau tới chết sao…
Nhưng trước mắt cũng không có cách nào khác, Đồng Dao chỉ có thể cắn răng, đặt con dao hơ trên lửa. Tập trung, cố gắng rạch miệng vết thương, hít một hơi thật sâu rồi rút mũi tên ra. Đau đến lồi cả mắt ra… Nghỉ ngơi một hồi, sau đó run rẩy mở nắp bình rượu, vẩy vẩy lên miệng vết thương.
Một trận bỏng rát khiến Đồng Dao suýt ngất nhưng cô vẫn phải kiềm chế, không dám bật thành tiếng. Nếu để Nhuận Ngọc phát hiện ra thân phận của mình, chắc chắc chỉ còn con đường ૮ɦếƭ.
Qua hơn nửa giờ, Đồng Dao mới từ từ đỡ đau. Lau mồ hôi trên người, xé một mảnh vải trên giường, buộc miệng vết thương lại.
Đồng Dao như nghĩ tới điều gì, vừa xoa mặt mình, nóng đến nỗi có thể luộc được trứng. Nhưng Đồng Dao nhớ bôi dương địa hoàng sẽ khiến da bị trúng độc, chuyển sang màu đen sưng phù. Đồng Dao chỉ học khảo cổ, không phải học Trung y, cô cũng không biết dùng cái gì để giải độc của dương địa hoàng. Song cô cũng biết, loại độc tính này không gây ૮ɦếƭ người, đối với tình hình hiện tại của cô mà nói, không chừng lại là may mắn.
Đồng Dao cầm mũi tên vừa rút ra xong, xem xét tỉ mỉ. Trời ạ… Mũi tên này ngay cả bằng đồng cũng không phải, chỉ làm từ một cục đá.
Đột nhiên cửa lều bị vén lên, Đồng Dao vội vàng quay lưng lại.
“Thủ lĩnh cho gọi ngươi tới.”
“Được, ta tới ngay.”
Người nọ đi rồi, Đồng Dao thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy mảnh vải quấn lại đầu mình, đảm bảo không có sơ hở.
Vừa bước vào lều của Nhuận Ngọc, liền cảm giác khác xa. Đây quả thực là lều của bậc đế vương, bên trong bày trí tinh tế, có đủ mọi thứ. Giường đặt ở bên phải của lều, phía trước là một chiếc bàn gỗ thật lớn, trên đó có đặt một bức tượng trang trí hình con chim bằng đồng đen. Nhuận Ngọc ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế da hổ, đang dùng vải lau chùi cây cung lớn màu đỏ sẫm. Bên cạnh là một cái bếp lò, đang bập bùng thứ ánh sáng màu cam, làm nổi bật lên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, sườn mặt thuôn dài khiến cho mọi người nhìn thấy đều mê mẩn.
Đồng Dao đi qua đó, cũng không dám làm ồn.
“Nói đi.”
“Hả?” Đồng dao hoảng hốt.
“Cách cải thiện mũi tên. Ngươi sẽ không vì muốn giữ mạng sống, nên ăn nói lung tung chứ…” Từ đầu đến cuối Nhuận Ngọc không ngẩng đầu lên, hàng lông mi dài khẽ lay động.
“À.” Đồng Dao nhanh chóng tỉnh táo lại, “Tại sao lại dùng đá làm mũi tên, mà không phải dùng đồng?”
Nhuận Ngọc ngẩng đầu, nhìn Đồng Dao như một con ngốc.
Bỗng nhiên Đồng Dao ý thức được, ở thời đại này, chỉ mới bắt đầu sử dụng đồng, nên giá thành rất cao. Cung tên thuộc loại νũ кнí có quy mô chế tạo lớn, hơn nữa lại dễ mất, đương nhiên không thể dùng đồng, chỉ có thể dùng đá.
Đồng Dao nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Tên (tiễn) được tạo thành từ ba bộ phận: tiễn đầu (đầu mũi tên), tiễn can (thân tên), tiễn vũ (phần lông ở đuôi tên). Hiện tại, đầu mũi tên mà các người dùng là đầu dẹt, chỉ là hình tam giác đều. Mũi tên thế này là loại cũ xưa sơ cấp nhất.”
Đồng Dao không chỉ am hiểu lịch sử của các triều đại và có nghiên cứu sâu về nền văn minh cổ, mà đối với binh pháp binh khí, cô cũng rõ như lòng bàn tay.
“Nếu nói như vậy thì muốn cải tiến, có ba điểm chủ yếu.” Đồng Dao tiếp tục nói, ”Thứ nhất, đổi đầu mũi tên từ hình tam giác đều thành hình tam giác cân hẹp dài, đầu mũi tên phải sắc nhọn mới có khả năng giảm bớt lực cản; thứ hai, đổi đầu mũi tên từ hai cạnh thành ba cạnh, như vậy không dễ bị chệch hướng khỏi mục tiêu; thứ ba, ba cạnh của đầu mũi tên phải mài sắc bén, như vậy mới có thể tăng lực sát thương.”
Ánh mắt Nhuận Ngọc khiến Đồng Dao sợ hãi, có phải hắn đã nhận ra mình là ai?
“Hình tam giác đều? Hình tam giác cân? Ba cạnh? Là cái quái gì vậy?”
Đầu Đồng Dao lập tức toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa quên mất, có một số thứ hắn hoàn toàn nghe không hiểu.
“Lực cản là gì? Đây là mũi tên do thợ thủ công giỏi nhất nước Chư Lương chế tạo ra, sao lại nói là cũ xưa?”
“À… Lực cản là chỉ lực ngăn cản vật thể chuyển động, nó có thể đến từ nhiều hướng, chỉ cần là lực ngăn cản vật thể chuyển động, thì được gọi là lực cản.” Đồng Dao cố gắng nói đơn giản nhất, “Ví dụ như mũi tên xẹt qua trong không khí, không khí là lực cản của nó, khiến cho tốc độ của nó bị chậm lại.”
“Không khí?”
Nhuận Ngọc nhíu mày, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
Đồng Dao than vãn trong lòng, haizzz… Xem ra nói cả đời cũng không rõ. Bỗng nhiên một tia sáng loé lên trong đầu cô: “Như vậy đi, để tiểu nữ vẽ cho người xem.”
Đồng Dao khập khiễng chạy tới, Nhuận Ngọc đẩy một miếng đất sét na ná như phiến đá đến trước mặt cô, bên cạnh đặt một cây than gỗ.
Đồng Dao thở dài. Thời đại này ngay cả giấy 乃út cũng chưa phát minh ra, một số chữ viết vẫn là chữ tượng hình. Cô tốt xấu thế nào lại xuyên tới nơi này, triều Thanh, triều Minh đều tốt hơn, hoặc dứt khoát xuyên đến xa hơn một chút, trực tiếp đến thời kỳ người vượn cho xong, ít nhất cũng không có ai tới Gi*t cô.
Đồng Dao bất đắc dĩ cầm lấy cây than: “Đây, hiện tại mũi tên của các người là như vầy, hình tam giác đều. Phải đổi thành như vầy, đầu mũi tên phải hẹp dài, phải là hình tam giác cân. Đây là ba đỉnh, là hình tam giác ba cạnh, từ trên mặt cạnh phải như vầy… Người xem… Nếu như vậy… Cạnh của nó phải sắc bén…”
Đồng Dao nhẫn nại, giống như dạy trẻ con, cẩn thận giảng giải cho Nhuận Ngọc. Chỉ thấy ánh mắt hắn ngày càng sáng lên…
Đợi Đồng Dao nói xong, Nhuận Ngọc chuyển mắt, nhìn không bỏ sót thứ gì.
Đồng Dao thầm nghĩ, mình hẳn đã thoát ૮ɦếƭ rồi.
Nhuận Ngọc cầm bản đất sét kia, hưng phấn đi ra khỏi lều trại, đột nhiên quay đầu lại nói với Đồng Dao: “Không được đi đâu, chờ ta quay lại, nói cho ta biết không khí là gì!”
Đồng Dao sửng sốt, mệt mỏi cúi đầu xuống.
Đồng Dao đợi Nhuận Ngọc trong lều, đợi mãi, đợi cho tới nửa đêm, lửa trong lò tắt hết, cũng không thấy hắn quay về, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Đồng Dao tỉnh lại phát hiện mình đang ngủ ở trong lều của Nhuận Ngọc. Mà suốt đêm qua hắn hoàn toàn không quay về.
Cô dụi mắt đi ra khỏi lều trại, ngoài cửa có hai cung thủ đứng gác, nói không có mệnh lệnh sẽ không cho cô ra ngoài. Đồng Dao liếc họ một cái, buộc phải trở vào trong.
Bảo cô chờ ở chỗ này, bản thân hắn thì cả đêm không quay lại. Còn phái hai con chuột kia trông chừng cô— thật là biết cách giày vò người khác. Đồng Dao muốn giơ chân đá vào chiếc bàn gỗ, bỗng nhiên vết thương trên chân đau buốt, la lên một tiếng rồi ngồi xuống.
Bên ngoài bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, Đồng Dao vén màn vải, thấy Nhuận Ngọc hưng phấn dẫn theo mấy người cưỡi ngựa từ rừng trở về.
“Sao ngươi vẫn còn ở đây?” Nhuận Ngọc vừa vào đã thấy Đồng Dao.
Cả khuôn mặt Đồng Dao đen lại. Hóa ra thằng nhãi này đã hoàn toàn quên mất đã kêu cô chờ ở đây.
“Ngươi ở đây đúng lúc lắm, cho ngươi xem cái này.” Hắn chìa tay ra, một mũi tên đá hình nón đặt trong tay hắn.
“Người…” Đồng Dao hơi sửng sốt, “Làm cái này suốt đêm sao?”
“Đúng, ta đã thử rồi, quả thật giống như ngươi nói, có thể bắn thủng cây to!” Nhuận Ngọc không kiềm chế được nở nụ cười. Đồng Dao gần như thất thần, trước đây chưa từng nhìn thấy hắn cười, dáng vẻ luôn lạnh như băng. Mà nụ cười xuất phát từ nội tâm như hiện giờ, mang theo ánh mặt trời, giống như có một mị lực mê người, đẹp đến nỗi khiến người khác không thể diễn tả.
“Đúng rồi, không khí là cái gì? Ngươi chưa nói cho ta biết?” Nhuận Ngọc quay đầu nhìn Đồng Dao.
“Không khí ở xung quanh chúng ta. Chúng ta đang hít vào, chúng ta đang thở ra, không khí là thứ chúng ta hít thở. Mặc dù không nhìn thấy, không sờ được, nhưng nó thực sự tồn tại, không có không khí, con người sẽ ૮ɦếƭ… Một người bất kể thân phận cao quý hay hẹn mọn, bầu không khí họ hít thở đều như nhau, giống như người và dân nữ vậy đó.” Đồng Dao khẽ nhìn hắn nói: “Chúng ta hít thở bầu không khí giống nhau, dân nữ có thể cảm nhận được, trong không khí đều là mùi hương của người… là mùi hoa quế nhàn nhạt…”
Bỗng nhiên phát giác ra mình lỡ lời, Đồng Dao nhanh chóng ngậm miệng lại, nhìn về phía Nhuận Ngọc, chỉ thấy hắn đang nhìn mình thật chăm chú, trong mắt có sự hứng thú khó hiểu. Một lát sau, đột nhiên nói với Đồng Dao: “Ngươi về lều đi.”
Đồng Dao gật đầu rời khỏi lều.
Đồng Dao trở lại lều, bất chợt cảm thấy Nhuận Ngọc không còn đáng sợ nữa. Chẳng qua hắn cho rằng thất công chúa là hung thủ Gi*t cha, mới có thể hận mình thấu xương như vậy. Nhưng mình cũng không phải là thất công chúa gì đó mà.
Lúc này màn cửa lại bị vén lên.
Một cung thủ cầm một bộ quần áo đi đến.
“Thủ lĩnh đưa cho ngươi.” Nói xong để quần áo xuống liền rời đi.
Đồng Dao xem, đó là một bộ quần áo màu tím nhạt, sạch sẽ đẹp đẽ. Bên cạnh là một cái mũ, trên mũ có khăn che bằng vải bố màu tím.
Đồng Dao nghi ngờ… Sao Nhuận Ngọc có y phục phụ nữ?
Đồng Dao thay đồ, ngắm nhìn mình. Đây là y phục tiêu biểu của thời kỳ Lương Chử, rộng thùng thình, không có đường vai, chỉ là hai mảnh vải chéo ôm lấy cơ thể, bên hông dùng dây buộc lại. Đường cong của cơ thể được thể hiện hoàn toàn dựa vào cách buộc đai lưng, vừa nhìn đã lộ ra dáng người, cũng rất thực tế.
Y phục trên người này lại bằng lụa, lộ ra vài phần cao quý. Không ngờ ở thời kỳ Lương Chử xa xưa, nước Chư Lương đã có kỹ thuật dệt vải tinh xảo như vậy. Nhưng quốc gia cổ đại tồn tại một nền văn minh phát triển như vậy, sao lại có thể biến mất bí ẩn trong một đêm chứ…
Đồng Dao nhíu mày, giai đoạn lịch sử này đối với thế hệ sau mà nói, đã biến thành một bí ẩn không thể giải đáp, mà cô lại được tận mắt chứng kiến, đây có được tính là may mắn không?
Đồng Dao nghịch chiếc mũ kia, thầm nghĩ vẫn phải cẩn thận với Nhuận Ngọc…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc