Cớ Sao Mãi Yêu Em - Phiên Ngoại

Tác giả: Tâm Văn

“Anh chẳng là ai của tôi
Liếc nhìn từng cặp đôi ngay cạnh
Sực nhớ đến con tim ai đó đau đớn
Anh xem những đóa hoa sơn trà nở rộ ngoài cửa sổ đẹp biết bao
Thực lòng chỉ muốn nắm lấy tay anh hóa thành cánh bướm bay lượn
Em ngỡ rằng đã yêu sẽ chẳng bao giờ hối hận
Mỗi khi thức giấc khóe mắt vẫn đọng giọt lệ
Lẽ nào con tim chịu thương tổn đang đánh thức con tim ai đó
Mau đến đây để em có thể yêu anh
Ai là ai của ai
Ai khiến ai tiều tụy
Ai là ai của ai.
Ai khiến ai phải tiều tụy…”
Khi giọng ca nữ dịu dàng đau thương cất lên thì Tần Đan nhận được cú điện thoại. Cô gật đầu ra ý xin lỗi với các bạn học ngồi cạnh, cầm lấy điện thoại, mở cửa phòng ra ngoài hành lang nhận cuộc gọi.
Phía cuối hành lang là cánh cửa kính rộng lớn, cô đứng bên cửa sổ, vừa nghe điện thoại vừa đưa mắt nhìn cảnh sắc về đêm ngoài cửa sổ. Cả thành phố chìm trong ánh đèn rực rỡ, ánh đèn nê ông nhấp nháy phát ra những tia sáng rực rỡ chói lòa, hệt như cảnh trí lộng lẫy rực rỡ trên sân khấu. Hiệu ứng cách âm của tiệm KTV này không mấy lý tưởng cho lắm, đằng sau cánh cửa phòng khép kín, thấp thoáng âm ỉ vọng lại tiếng kêu gào thảm thiết xen lẫn giọng ca gào thét, chẳng thể nhận ra giọng điệu người hát vui vẻ hay là đau khổ nữa?
Tốt nghiệp đã ba năm, đám bạn học ở Nam Kinh, thi thoảng tụ họp gặp mặt nhau đôi lần. Tần Đan vì công việc bận rộn, thường xuyên đi công tác, số lần tham gia họp lớp vì lẽ đó mà thưa thớt đếm trên đầu ngón tay.
“Được, vậy nhé!” Cô nói giọng quả quyết, đóng nắp điện thoại, lúc trở lại phòng cô khẽ day nhẹ huyệt thái dương. Lướt ngang qua nhà vệ sinh, cô định vào trang điểm dặm thêm đôi chút, vừa rồi uống vài cốc R*ợ*u vang son môi cũng đã nhòa đi phần nào.
Tần Đan là người con gái theo chủ nghĩa hoàn hảo, cô luôn yêu cầu khắc nghiệt với bản thân. Bất luận là ở đâu, khi nào, cô đều gắng hết sức hoàn thiện mình thập toàn thập mỹ, không cho phép bản thân xuất hiện trước mặt người khác với hình tượng lôi thôi lếch thếch.
Dáng vẻ duyên dáng thon thả hiện ra trước gương, vẻ mặt không thể chê vào đâu, làn da căng mọng mịn màng, gương mặt xinh xắn kiều diễm xuất hiện những vệt ửng đỏ do tác dụng của R*ợ*u. Dưới ánh đèn dịu dàng chan hòa, trông cô càng thêm xinh xắn xao xuyến lòng người.
Từ Tần Hoài bát diễm đến thập nhị thoa của Hồng lâu mộng, Kim Lăng tự cổ biết bao mỹ nữ, Tần Đan không chỉ xinh xắn mà còn sở hữu khối óc thông minh nhạy bén. Chẳng những thành tích học tập của cô xuất sắc mà còn hết sức khôn khéo trong việc đối nhân xử thế với mọi người, có thể nói rằng “Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, bát diện lung linh, khéo léo khôn ngoan.” Năm đó, ở trường học, các nam sinh ngấm ngầm bàn luận, Tần Đan diện mạo bên ngoài giống Lâm Đại Ngọc nhưng nội tâm lại hệt như Tiết Bảo Thoa, cộng thêm gia cảnh bề thế, vừa tốt nghiệp đại học đã vào làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài tiếng tăm lẫy lừng trên toàn cầu, địa vị một bước lên cao, còn có cả xe hơi riêng. Cô trở thành nữ nhân nổi danh như cồn trong giới doanh nhân.
Những cô gái với diện mạo bề ngoài cùng năng lực nổi trội hơn người như Tần Đan, người đem lòng ganh ghét đố kỵ chẳng phải ít ỏi. Cô vừa rút thỏi son môi trong túi xách ra thì nghe thấy tiếng nói rì rầm rỉ tai nhau: “Dương Tịch kết hôn đấy, cậu biết gì chưa?”
“Biết rồi, ảnh cưới đều được đăng tải khắp trên Class Book rồi, cô dâu diện mạo bình thường, chẳng xinh xắn bằng Tần Đan, phong cách cũng kém xa cô ấy.”
“Tình yêu là chuyện vốn chẳng hề có lý do, đâu phải chỉ cần xinh đẹp là được đâu!”
“Hài, thật là đáng tiếc, tớ còn tưởng rằng hai người bọn họ sẽ kết hôn, nghĩ đến năm xưa khi còn đi học, trai tài gái sắc, tài tử giai nhân, xứng đôi thế kia…”
“Cậu chưa nghe qua câu nói hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình hay sao? Mình dám cá rằng, Dương Tịch từ đầu đến cuối chẳng hề yêu Tần Đan. Cô ấy chẳng qua chỉ là thừa cơ người ta thất tình chen chân vào, còn cố tình chạy đến nhà Dương Tịch lấy lòng bố mẹ cậu ta, da mặt quả là dày thật…”
Bàn tay Tần Đan cầm thỏi son, dừng lại giữa không trung. Cô khó khăn lắm mới kiềm chế ngón tay không run rẩy, cất thỏi son vào túi xách, xoay người bước ra khỏi nhà vệ sinh trước khi đôi bạn học đang bàn ra tán vào bước ra.
Cô không quay lại phòng hát KTV mà bước đến bên cánh cửa sổ ban nãy, tựa người vào tường, rút *** từ trong túi xách ra châm lửa. Phòng ngay cạnh có người đang ca bản Kịch một vai của Hứa Như Vân.
“Là ai đạo diễn vở kịch này
Trong vai nhân vật cô đơn
Đối thoại mà như đang độc thoại
Người xem chỉ còn là ký ức vọng về
Chẳng biết đâu là kết cục
Bắt đầu cũng từ anh, kết thúc cũng là anh
Đã khiến em nhập vai đến cùng
Nếu đôi ta đã định trước là bi kịch
Thì cớ sao lại cho em ảo tưởng
Diễn xuất chỉ là tương phùng cùng biệt ly…”
Quả là thức thời, Tần Đan khẽ nheo mắt, khóe môi khẽ nở nụ cười nhạt. Tâm tư cô dần trỗi dậy theo từng làn khói thuốc lượn lờ vấn vít.
Mãi tận bây giờ, cô vẫn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ Dương Tịch.
Tháng 9 năm 2001, hai cột mốc quan trọng xảy ra trong cuộc đời tôi, một là thi đỗ vào trường đại học mình hằng mơ ước, chuyện thứ hai là gặp gỡ Dương Tịch.
Gặp gỡ anh là việc may mắn và cũng là bất hạnh nhất trong cuộc đời tôi.
Nam Kinh được mệnh danh là lò lửa thiêu, tuy tiết trời đã bước sang đầu thu nhưng ánh nắng mặt trời vẫn chói chang gay gắt. Hôm đó là ngày tân sinh viên đến báo danh, những bạn nữ cùng phòng ký túc xá bận rộn mắc màn, trải ra giường, thu dọn sắp xếp đồ đạc, mồ hôi thánh thót rơi như mưa. Còn tôi đứng tựa bên cửa sổ, trên tay cầm cuốn tiểu thuyết, thờ ơ thảnh thơ nhàn nhã, đứng cạnh tôi là cô thư ký của cha tôi đang ân cần niềm nở giúp tôi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Diện mạo nổi bật, gia thế lẫy lừng, có xe hơi riêng đưa đón… Dù vậy, tôi vẫn không được coi là nhân vật lừng lẫy làm mưa làm gió nhất trong khoa Tài chính quốc tế của trường. Chàng nam sinh năm nhất đại học tên Dương Tịch ở phòng kế bên càng sáng chói rạng rỡ hơn cả tôi. Tại buổi lễ khai giảng, anh thay mặt tân sinh viên năm nhất có lời phát biểu.
“Không ngờ khoa của bọn mình còn có nhân vật tài hoa tuyệt vời như thế!” Cô bạn nữ sinh ở hàng ghế trước tấm tắc ca ngợi.
Tôi ngồi ở hàng ghế sau, do khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh nhưng giọng điệu tràn đầy sự tự tin và kiêu ngạo vốn có bẩm sinh vẫn để lại ấn tượng sâu đậm trong tâm trí tôi.
Tại hội trường thênh thang rộng lớn, giọng nói sang sảng trầm bổng du dương, chất giọng tiếng Quan thoại phổ thông dịu dàng mạch lạc, nghe cực kỳ êm tai, hệt như cơn gió mát lạnh khẽ thổi qua con tim khô hanh của mọi người.
Một thời gian dài sau đó, bất luận là ở ký túc xá hay lớp học, các bạn nữ sinh xung quanh tôi đều bàn tán về chàng nam sinh đó.
Tôi không hào hứng tham dự những cuộc bàn luận nhưng những tin đồn về Dương Tịch vẫn truyền đến tai tôi. Anh đến từ thành phố nhỏ phía Nam không có mặt trên tấm bản đồ, bố anh nắm giữ chức vụ quan trọng tại đó. Anh đỗ vào trường với thân phân thủ khoa ban tự nhiên, với số điểm đó, hoàn toàn có thể đỗ vào Đại học Thanh Hoa. Trong ấn tượng của tôi, những nam sinh với thành tích giỏi giang, đa phần đều chỉ biết học sống học ૮ɦếƭ. Nhưng Dương Tịch thì khác, anh chẳng hề giống với mọt sách, dáng vẻ thể thao, biết chơi bóng rổ, còn đoạt giải nhất trong cuộc thi hùng biện nữa.
Việc thực sự khiến tiếng tăm Dương Tịch vang dội lẫy lừng chính là đại hội thể dục thể thao mùa thu năm đó, anh đã giành được quán quân thi đấu điền kinh năm 1.500 mét, thực hiện cú đột phá ngoạn mục giành lấy huy chương vàng cho khoa. Anh hăm hở bước lên khán đài nhận phần thưởng, thu hút biết bao tiếng thét chói tai của các bạn nữ sinh. Chàng nam sinh ưu tú xuất sắc bỗng chốc trở thành tân trưởng ban thể dục thể thao của khoa, còn tôi sau điệu nhảy solo tại tối lễ hội đón mừng tân sinh viên cũng đã gia nhập vào ban nghệ thuật của khoa. Tuy rằng đều là cán bộ của khoa nhưng cơ hội tiếp xúc giữa tôi và Dương Tịch không nhiều. Hàng nửa tháng trong cuộc họp ban cán sự khoa, tôi thường bắt gặp vóc dáng dỏng cao thon gầy cùng gương mặt anh tú của anh một lần.
Thành tích xuất sắc, còn là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, được các bạn học phong là trai bảnh học đường nhưng anh dường như chẳng chút vui vẻ, hàng lông mày nhíu lại, khóe môi mím chặt, thần sắc ảm đạm buồn bã, đáy mắt ẩn giấu nỗi phiền muộn vô hạn.
Anh là chàng kim đồng được mọi người công nhận còn tôi là nàng ngọc nữ xinh xắn rạng rỡ. Các bạn học thầm bàn luận sau lưng nói bọn tôi là đôi trai tài gái sắc, thực sự cặp duyên trời định. Trái lại, Dương Tịch xưa nay chưa bao giờ để mắt đến tôi, bên cạnh anh biết bao cô nữ sinh, người mập mờ kẻ thẳng thừng bày tỏ tình ý với anh, còn anh thì tỏ vẻ coi thường, dửng dưng hờ hững như không.
Còn tôi khi đó cũng được khối chàng nam sinh xun xoe săn đón quanh mình. Trong khoa vốn hiếm hoi nữ sinh, người con gái tài mạo vẹn toàn như tôi thì càng được xếp vào bậc hàng quý hiếm. Tôi không từ chối bọn họ với thái độ ngạo mạn bất lịch sự mà dây dưa quanh co với họ vừa để thỏa mãn niềm kiêu hãnh vốn có của phái nữ vừa đem đến cho mình chút lợi ích thực dụng, ví như tuần nào cũng có người mời tôi đi xem phim, thường xuyên ra vào sàn nhảy quán bar. Mỗi khi đến giờ cơm, đều có người giúp tôi giành cơm, cả việc lấy nước uống cũng chẳng phải vất vả và chạy ngược chạy xuôi… Tôi tận hưởng cảm giác trăng sao vây quanh mình lại vừa chẳng để bản thân mình trao tình cảm cho bất kỳ ai. Tôi được mấy chị em bạn học chung phòng ký túc xá xưng danh là “nàng mỹ nhân gian xảo.” Làm những việc làm này, tôi cảm thấy lòng mình thanh thản thoải mái, chẳng hề cảm thấy có điều gì không thỏa đáng.
Tiếp xúc thực sự cùng Dương Tịch là vào giờ học môn chung tại hội trường. Hôm đó, anh tình cờ ngồi ngay hàng ghế trước mặt tôi. Anh khoác chiếc áo khoác ngoài có nón, cả buổi học anh chỉ cúi đầu, tôi còn ngỡ anh đang chuyên tâm ghi chép bài vở. Sắp hết giờ, cả tiết học tẻ nhạt buồn chán, vị thầy giáo khiến mọi người mệt mỏi buồn ngủ bất chợt dừng lại, phát hiện sinh viên ngồi nghe giảng vắng vẻ hơn bình thường rất nhiều. Vậy là thầy thẳng thừng lôi sổ điểm danh ra bắt đầu việc điểm danh.
Điểm danh từng người từng người một. “Dương Tịch!” Tên người được gọi xướng lên, người ngồi ngay vị trí vẫn chẳng mảy may động tĩnh gì.
“Dương Tịch!” Thầy giáo cao giọng, gọi lại lần nữa. Anh vẫn không phản ứng. Tôi không nhịn được, chìa tay đẩy vai chàng nam sinh ngồi trước mặt: “Này, gọi anh kìa!”
Anh dường như thức tỉnh, ngẩng đầu phắt dậy, đáp giọng lanh lảnh: “Có!”
Dương Tịch ngồi xuống, anh quay lại nở nụ cười đầy cảm kích, nói: “Cảm ơn nhé!” Ánh mắt sáng trong, miệng cười rạng rỡ, vẻ mặt đẹp trai mê hồn.
Đó là lần đầu tiên anh mỉm cười với tôi, vả lại còn là nụ cười khiến người khác ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt!
Tâm trí tôi thoáng chốc trống rỗng, con tim thình lình gia tăng nhịp đập. Để che giấu sự hoảng hốt của mình, tôi cố tình thoải mái đáp trả: “Anh đang làm gì mà tập trung quá vậy? Cả thầy giáo điểm danh cũng không nghe thấy!”
Anh tháo chiếc mũ trùm trên đầu, để lộ chiếc tai nghe, thì ra anh đang nghe nhạc!
“Bài gì thế, cho em nghe với!”
Dương Tịch dường như ngần ngừ trong giây lát rồi cởi bỏ chiếc tai nghe xuống, đưa sang cho tôi. Tôi đeo tai nghe vào tai, là bài hát Sao em nỡ làm anh đau lòng của ca sĩ Hoàng Phẩm Nguyên, một ca khúc khá xưa.
“Từng cơn gió nhẹ mùa thu thổi đến
Hồi úc năm xưa lại ùa về trong anh.
Thật ra trong lòng em đang suy nghĩ điều gì
Tại sao lại để anh phải gánh chịu kết cục này?
Người yêu em nhất chính là anh, sao em nỡ để anh phải đau lòng?
Trong lúc anh cần em bên cạnh nhất thì em lại ra đi chẳng một lời từ biệt.
Người yêu em nhất là anh, sao em nỡ làm anh đau lòng?
Tình anh trao em nhiều như vậy mà em chẳng cảm động chút nào…”
Thật là khó tin, một chàng nam sinh tràn đầy hứng khởi vậy mà cả tiết học ngồi nghe bản tình ca đau thương này.
Giờ học chung sau đó, tôi chẳng thể nhét vào đầu chữ nào, Dương Tịch cũng rất hiếm khi cúp học, xưa nay anh không nghe giảng cũng chỉ ngồi một góc cắm đầu nghe nhạc.
Tôi biết anh có tâm sự, mà nỗi niềm tâm sự đó nhất định có liên quan đến tình yêu, có liên quan đến một người con gái.
Tiết thứ tư buổi học sáng hôm đó là giờ học môn chung mà tôi mong chờ từ rất lâu nhưng Dương Tịch không đến lớp.
Tôi đưa mắt nhìn quanh hội trường kiểu dáng bậc thang vẫn không thể tìm thấy bóng dáng cao lớn anh tuấn đó đâu. Vờ ra vẻ hờ hững hỏi han một nam sinh, cậu ta đáp: “Lớp trưởng xin nghỉ học, hình như là về quê, có việc rất quan trọng!”
Vậy là giờ học môn chung sau đó, tôi chẳng còn tâm trí nào nghe giảng nữa, chỉ đưa mắt liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Đã bước sang mùa lạnh lẽo băng giá nhất của thành phố này, cây ngô đồng rụng trụi cả lá, xơ xác tiêu điều, hệt như tâm trạng tôi lúc này.
Dương Tịch nhanh chóng quay trở lại trường học, vẻ ưu sầu ảm đạm trước kia đã nhạt phai, giờ đây anh trở nên vui vẻ thích nói thích cười, vẻ mặt tươi phơi phới. Một nam sinh nói rằng lớp trưởng đang yêu, đối tượng là cô gái học chung thời trung học, hiện đang học tại trường đại học trên tỉnh gần quê nhà anh. Tất thảy các bạn nữ sinh đem lòng yêu mến Dương Tịch đều buồn bã chán chường trước tin tức này, không cam lòng dập tắt mối tình đơn phương vừa mới chớm nảy mầm.
Còn tôi cũng đón nhận tình cảm đeo đuổi không dứt của chàng trai khoa Trung văn, cậu ta có khả năng viết thư tình rất hay, vào dịp Lễ Tình nhân, cậu ta còn tặng cho tôi bó hoa hồng thật to, thỏa mãn sở thích lãng mạn của tôi.
Khoảng thời gian đó, mối quan hệ giữa tôi và Dương Tịch không hề xa cách, trái lại chính vì chuyện của hội sinh viên mà dịp tiếp xúc chạm trán giữa tôi và anh ngày càng thường xuyên hơn. Năm ba đại học, anh được thầy giáo tiến cử đảm nhiệm vị trí chủ tịch hội sinh viên, tôi là trưởng ban văn nghệ. Sau giờ học chúng tôi thường cùng nhau thảo luận công tác trong khoa, có đôi lúc trò chuyện quá trễ, lỡ thời gian ăn cơm của nhà ăn, Dương Tịch liền mời tôi dùng bữa tại quán ăn gần trường, ăn xong anh tiễn tôi về ký túc xá.
Cả đoạn đường, chúng tôi sóng bước trên ánh trăng sáng cùng bóng cây ngô đồng, nhàn nhã nói về công tác đoàn hội, không khí hết sức hòa hợp. Mãi tận khi Dương Tịch xoay người bỏ đi thì tôi vẫn đứng ૮ɦếƭ trân tại chỗ, say sưa mê mẩn dõi mắt nhìn theo bóng hình dỏng cao bảnh trai đó.
Trở về ký túc xá, lòng tôi nghĩ mãi về anh. Dù rằng trong giấc mộng tôi vẫn trông thấy anh. Trong cơn chiêm bao mập mờ đó, anh siết chặt vòng tay ôm chầm lấy tôi, luồng hơi thở ấm áp, thổi trên gương mặt tôi… Lúc tỉnh giấc, mặt tôi vẫn đang ửng đỏ, ngẩn ngơ ngồi bên chiếc giường khẽ lắng nghe nhịp đập mãnh liệt của con tim.
Tôi đã phải lòng anh, đem lòng yêu người đã có bạn gái, một chàng trai không thuộc về mình.
Tôi đã chia tay với chàng nam sinh khoa Trung văn từ lâu, sau đó lại đổi thêm vài người bạn trai khác nhưng trước sau như một, tôi chẳng thể nào tìm được cảm giác khiến mặt ửng đỏ, tim đập nhanh, thứ cảm giác mà tôi có được khi ở bên Dương Tịch.
Đây là lần đầu tiên tôi thực sự yêu mến một chàng trai, tôi không cam lòng để bản thân lướt qua vai anh. Tôi lợi dụng mối quan hệ trong công tác, nghĩ đủ mọi cách để tiếp xúc riêng cùng anh. Mỗi lần gặp anh, tôi đều ra sức ăn diện sửa soạn chải chuốt, cố tình ra vẻ dịu dàng, thi thoảng tôi còn nở nụ cười để lộ má lúm đồng tiền với anh nhưng anh trước sau vẫn giữ khoảng cách với tôi, lịch sự xa cách, chẳng hề để mắt đến tôi.
Dần dà tôi trở nên tiều tụy, ngày càng ủ rũ chán chường. Mãi đến một ngày nọ tôi tình cờ trông thấy tấm hình cô bạn gái trong ví tiền của anh thì tôi mới thu dọn tâm tư của mình lại. Đây là người con gái mà anh yêu sao? Gương mặt bình thường, gầy gò ốm yếu, e lệ rụt rè, có chút gì đó quê mùa, lại theo học một trường đại học hạng ba. Cô ta có điểm gì giỏi giang hơn tôi, mạnh hơn tôi chứ?
Dương Tịch lựa chọn cô ta, chẳng qua chỉ là nhất thời xuất quỷ nhập thần mà thôi. Nghe nói cô ta là mối tình đầu của anh, tình đầu mà, làm sao hiểu được thế nào là tình yêu? Đó chẳng qua chỉ là những phút xao động mù quáng, đợi anh tỉnh táo thì anh sẽ phát hiện ra tôi mới chính là người thích hợp tương xứng với anh!
Thứ tôi cần lúc này chính là sự kiện nhẫn, nhẫn nại chờ bọn họ chia tay…
Chẳng thể ngờ, sau ngày 1 tháng 5 năm đó, Dương Tịch quay lại trường học thì anh và cô ta đã thực sự chia tay.
Sau khi chia tay Dương Tịch ủ rũ chán chường, tinh thần sa sút, vẻ mặt tiều tụy, hốc hác, ánh mắt u sầu phiền muộn. Buổi họp triệu tập của khoa vừa kết thúc, mọi người đều bỏ ra về, còn anh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng nhúc nhích, rút từng *** ra hút. Trong phòng học tối tăm, đầu TL sáng rồi lại tắt ngúm, thắp sáng đôi mắt ủ dột đau đớn khổ sở của anh.
Tôi lặng lẽ đứng một góc ngoài cánh cửa, ngoảnh mặt làm ngơ, long thầm nói với chính mình rằng, Tần Đan, cơ hội của mi đã đến rồi!
Mùa hè năm đó, tôi nhờ thư ký của cha đặt giúp tôi vé máy bay đến thành phố D. Đó là một thành phố nhỏ hẻo lánh xa vắng hoàn toàn không có sân bay nên tôi đành đáp chuyến bay đến thành phố S rồi ngồi tiếp ba tiếng đồng hồ để đến thành phố D. Đây là lần đầu tiên tôi chen tàu hỏa, mồ hôi nhễ nhại đầm đìa, thấm ướt chiếc váy đầm liền áo mà tôi vừa mua. Ai mà ngờ được rằng, một nàng tiểu thư nhỏ nhắn xinh xắn được bao người nâng niu chiều chuộng, quen sống trong nhung lụa vì tình yêu cũng trở nên ngốc nghếch khờ khạo!
Tôi gạt bỏ niềm kiêu hãnh cùng sự dè dặt của bản thân, lấy danh nghĩa là bạn học chung trường, tìm đến nhà Dương Tịch. Bố mẹ anh đón tiếp tôi rất niềm nở. Những bậc phụ huynh có thân phận địa vị tôi đã gặp gỡ rất nhiều, điều mà bọn họ yêu cầu chính là bạn phải dành đủ sự tôn trọng và tâng bốc của mình cho họ. Tôi là người niềm nở hòa nhã, gắng hết sức lựa lời hay ý đẹp, miệng nói ngọt ngào, dỗ ngọt hai vị trưởng bối có tuổi khiến họ vui vẻ vô cùng. Dương Tịch từ đầu chí cuối, đối xử với tôi lạnh lùng thản nhiên, nhưng tôi vẫn chẳng màng để tâm đến, chỉ cần ngày ngày được trông thấy gương mặt mà mình ngày đêm nhung nhớ thì chút ấm ức lạnh nhạt này có thấm vào đâu chứ? Tôi tin rằng, rồi sẽ có ngày, anh xao động trước tình cảm của tôi, anh sẽ bị tôi chinh phục, đem lòng yêu tôi một cách chân thành và đón nhận tôi. Tôi xưa nay chưa hề hoài nghi trước sức hấp dẫn của bản thân mình.
Đến ngày tựu trường, bọn tôi cùng nhau trở lại trường học. Dương Tịch đối xử với tôi chẳng khác gì so với trước kia nhưng hành động cùng nhau trở về trường đã gây bao xôn xao trong lòng các bạn học, ai cũng ngỡ rằng bọn tôi là một đôi.
Dương Tịch chẳng mảy may đoái hoài đến chuyện đó, anh vẫn đắm mình trong nỗi đau thất tình. Vả lại, với những tin tức bóng hoa bên lề vốn thừa chứ chẳng thiếu đó, xưa nay anh chẳng bao giờ quan tâm đến, càng chẳng buồn đi giải thích.
Anh chỉ để tâm đến người mình yêu mến, ở trước mặt cô ta, anh có thể trở thành một người yêu dịu dàng điềm đạm nhất, đa tình nhất, thấu hiểu tâm tư người khác nhất, còn với những người khác, anh lại trở về là chàng nam sinh lạnh lùng cao ngạo.
Rất lâu sau này tôi mới lĩnh hội được điều này, nhưng đợi đến khi tôi hiểu ra thì mọi chuyện đã chẳng còn cứu vãn được nữa.
Tối đó, một cán bộ trong khoa tổ chức sinh nhật, mọi người trong hội sinh viên đều tụ tập cùng nhau dùng bữa, ca hát thâu đêm và uống R*ợ*u. Trong tình cảnh đó, nếu là những tháng ngày trước kia thì Dương Tịch sẽ dựa vào tửu lượng cao của mình mà giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng trong trí óc để cõng từng đứa bạn uống say nhừ tử về phòng ký túc xã. Nghe các bạn cùng phòng ký túc xá nói, sau khi về phòng anh còn chong đèn lặng lẽ học thuộc số từ vựng tiếng Anh cấp sáu trong cơn ngáy sấm vang chớp rền của tên bạn. Vì thế mà, anh là người sớm nhất trải qua được kỳ thi cấp sáu tiếng Anh trong khoa.
Tối đó Dương Tịch có phần muốn mượn R*ợ*u giải sầu, anh cùng vài người bạn nam sinh khác cùng nhau uống đến say mèm. Cả đám người bước ra khỏi nhà hàng, mỉm cười toe toét, khoác vai sóng bước đi quanh sân tập. Tôi cùng hai bạn nữ sinh khác dốc hết sức lực mới tách được bọn họ ra, mỗi người tiễn một bạn nam sinh về ký túc xá. Tôi quay sang tìm Dương Tịch, anh nghiêng người tựa gốc cây bên sân tập, ôm lấy gốc cây, miệng đang lẩm nhẩm nói gì đó.
Tôi bước đến bên anh, nghe thấy anh nói: “Phiên Phiên, vì sao em không quan tâm đến anh, không đến tìm anh? Em là người vô tâm vô tình vậy sao…” Thoáng chốc, con tim tôi bị xé rách toạc đau đớn. Phiên Phiên, đó là tên người bạn gái của anh, đằng sau bức ảnh trong ví tiền của anh cũng viết rất rõ: “Dương Tịch và Diệp Phiên Nhiên, 1314”.
Cơn gió về đêm tháng Mười mát lạnh không sao kể xiết. Trông thấy vẻ khôi ngô tuấn tú của Dương Tịch dưới ánh trăng nhưng tràn ngập vẻ đau thương, lòng tôi dấy lên nỗi sầu muộn không nói nên lời, nỗi sầu muộn đó càng lạnh hơn cả cơn gió về đêm, gần như khiến con tim tôi băng giá.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên, trong đêm tôi trống trải lạnh lẽo, đó không phải là chuông điện thoại của tôi, là của Dương Tịch. Anh uống say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, chẳng nghe thấy.
Chuông điện thoại đổ một hồi lâu, cuối cùng cũng yên lặng. Tôi lấy tay thò vào trong túi áo của anh, rút điện thoại ra, một cuộc gọi nhỡ, người gọi Phiên Phiên. Tôi vừa xóa nhật ký cuộc gọi thì bỗng chốc một tin nhắn được gửi đến, nội dung chính là: “Tịch ơi, em yêu anh! Bọn mình có thể làm lại từ đầu không?”
Tôi cười lạnh, bằng ngón tay cứng đờ tôi gửi cho đối phương một tin nhắn: “Tình đã cạn, bát nước hắt đi khó lòng lấy lại được. Xin lỗi, quên anh đi!”
Gửi xong tin nhắn, tôi xóa hết hai tin nhắn trong điện thoại.
Tôi thừa nhận rằng trong chuyện này, tôi giở trò làm vậy có chút bỉ ổi nhưng vì có được Dương Tịch lúc đó tôi đã dốc hết sức ăn cả ngã về không, có thể là bất chấp thủ đoạn, thậm chí là hy sinh cả lòng tự trọng của mình.
Tối đó, rốt cuộc tôi đã không đưa Dương Tịch về ký túc xá, mà đưa anh đến nhà trọ gần đó. Lần đầu tiên anh gần gũi tôi đến vậy, đầu an*** nề đè lên bờ vai tôi, luồng hơi thở nóng hổi thổi vào gò má lạnh giá tê tái. Tôi muốn có người con trai này, tôi không nỡ buông tay!
Tôi gọi phục vụ mở cửa phòng, dìu Dương Tịch lên giường rồi cởi hết quần áo trên người mình, nằm xuống cạnh anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Tịch tỉnh giấc, choàng mở mắt trông thấy cơ thể trần trụi đối diện nhau của cả hai cùng vết tích lộn xộn sau cơn hoan lạc.
Anh nhìn trân trân tôi, con ngươi ánh lên vẻ hoảng hốt, không hề hối hận nhưng tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Tôi trở mình ngồi dậy, khoác chiếc áo lên người, hạ thấp giọng nói: “Dương Tịch, em yêu anh, em muốn ở bên anh!”
Dương Tịch lặng im hồi lâu, anh quay sang đưa mắt liếc nhìn bầu trời dần hửng sáng ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Anh không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm với em!”
Tối đó, thực sự chẳng hề xảy ra chuyện gì, là tôi tự biên tự diễn vở kịch đó, tôi ngỡ rằng tài diễn xuất của mình rất giỏi, có thể dựa vào điều đó để dần tấn công con tim Dương Tịch, cuối cùng tôi sẽ có thể thay thế vị trí của Diệp Phiên Nhiên.
Thế nhưng, tôi đã lầm, người con gái đó đã sống trong tim anh từ rất lâu, không ai có thể thay thế được.
Đến phút cuối cùng thì tôi cũng được theo sở nguyện, cùng Dương Tịch trở thành cặp đôi khiến bao người ngưỡng mộ nhưng tôi chẳng hề vui chút nào. Thoạt nhìn thì thấy khoảng cách giữa bọn tôi rất gần nhưng khoảng cách giữa hai người là khoảng cách thời gian năm tháng. Nếu như tôi không chủ động tìm anh thì cả tháng trời anh cũng sẽ chẳng hẹn hò với tôi. Anh vẫn mãi nhớ về Diệp Phiên Nhiên, bất luận về tình cảm hay thể xác, anh đều trung thành tuyệt đối với cô ta.
Đêm trước khi tốt nghiệp, Dương Tịch nói với tôi, anh muốn đi Mỹ du học, tôi chẳng hề kinh ngạc chút nào, cũng không hề giận dữ, chỉ cảm nhận được nỗi đau thương lạnh lẽo.
Đã hai năm ròng rã mà trong ví tiền của anh vẫn cất giữ bức ảnh của Diệp Phiên Nhiên. Trông cô ta yếu đuối mỏng manh, e lệ rụt rè, giản dị tầm thường nhưng đã chiếm vị trí lâu dài trong lòng người con trai xuất sắc đó.
Tôi biết rằng, anh nhất định sẽ trở về, vì cô ta ở đây.
Ba năm qua, cuộc đời tình trường ngược xuôi chìm nổi, con tim tôi dần trở nên nguội lạnh, con mắt nhìn người càng ngày càng cao. Từ sau khi gặp gỡ Dương Tịch, những chàng trai bình thường khác có ai lọt vào mắt xanh của tôi đâu?
Tối đó, khi đi họp lớp về, lần đầu tiên tôi đăng nhập vào Class Book trên mạng, tìm thấy bức ảnh cưới của bọn họ. Dương Tịch ngày càng chín chắn hơn so với trước kia, vẫn gương mặt sáng sủa khôi ngô ngày nào, ánh mắt ngập tràn nụ cười mãn nguyện, trong bộ âu phục vừa vặn làm tôn lên nét quý phái sang trọng.
Trong khoảnh khắc hạnh phúc, anh đã sớm quên tôi. Kỳ thực, đàn ông đều thế cả, với người phụ nữ mình yêu, trong mắt họ đó chính là hạt ngọc châu báu, còn với những người phụ nữ họ không yêu thì dù có cao quý quý hiếm đến đâu đi chăng nữa thì trong lòng họ đó chỉ là thứ vứt đi.
Tôi rê chuột nhấn nút đóng màn hình, màn kịch tự biên tự diễn này của tôi, cuối cùng cũng đã hạ màn.
Hóa ra, anh chẳng là gì của tôi cả.
Tắt máy tính, hít một hơi thật sâu, đứng trước cánh cửa sổ, đêm đã khuya, ánh đèn trên phố đều đã vụt tắt, duy chỉ còn vầng trăng tròn vàng nhạt treo trên bầu trời đêm, dường như đôi mắt duy nhất còn tỉnh táo lúc này.
Thế gian này, mỗi ngày đều có vở diễn vui buồn hợp tan, có người đánh mất tình yêu cũ, cũng có người nhặt được niềm vui mới.
Dây dưa níu kéo mãi với nỗi đau khổ trong quá khứ chi bằng bắt đầu lại từ đầu, tìm kiếm ai đó thuộc về tôi để bắt đầu một mối tình thực sự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc