Cớ Sao Mãi Yêu Em - Chương 39

Tác giả: Tâm Văn

Vậy là, Diệp Phiên Nhiên đã thất tình. Các chị em cùng phòng ký túc xá nhanh chóng nhận ra sự khác thường. Vốn dĩ cô là người có nhiều cuộc điện thoại nhất trong phòng, hàng ngày cô thường hay nấu cháo điện thoại đến tận đêm khuya, vậy mà giờ thì dường như chẳng còn nghe thấy tiếng điện thoại reo nữa.
Khổng Thiên Thiên rất muốn an ủi cô nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Bề ngoài Diệp Phiên Nhiên rất bình thản, không hề tỏ vẻ gì đau khổ cũng chẳng hề khóc lóc nức nở. Cô thuộc loại con gái dù rằng thương tích đầy mình cũng vẫn kiên cường vui vẻ nói cười, không để bất kỳ ai nhìn thấy mình bị tổn thương, cô lặng lẽ tự mình xoay xở với vết thương lòng.
Ngoài thời gian đến lớp thì Diệp Phiên Nhiên đọc tiểu thuyết điên cuồng, cô muốn mình mặc sức rơi lệ trong câu chuyện của người khác.
Những ngày tháng thất tình cũng chẳng hề buồn bã như trong tưởng tượng của cô, trái lại thời gian trôi qua hết sức nhanh, chớp mắt đã đến tháng Mười. Tối thứ Bảy, Khổng Thiên Thiên kết thúc cuộc hẹn hò sớm với Cao Tường, quay về ký túc xá thì phòng 302 chỉ còn lại mình Diệp Phiên Nhiên, cô đang lên mạng đọc tiểu thuyết, họp thoại âm nhạc phát bài hát Em có phải là người anh yêu nhất của ca sĩ Phan Việt Vân.
“Em có phải người anh yêu nhất chăng? Cớ sao anh chẳng nói lời nào?
Cầm bàn tay lạnh băng chẳng nhúc nhích của anh, khiến em cảm thấy thật buồn bã.
Những lúc em cần anh, anh lại lặng lẽ không nói lời nào.
Chưa bao giờ em cảm nhận sự lạnh lẽo, bởi có anh che chắn trước trời đông giá rét.
Anh luôn ở bên em, nụ cười luôn ngự trị trên bờ môi.
Anh luôn tinh tế dịu dàng dang tay chở che cho em.
Những lúc em cần anh, anh lại lặng lẽ chẳng nói lời nào.
Anh đau lòng nhất là những lúc mắt em hoen đỏ.
Còn nhớ anh từng nói sẽ không để em chịu ấm ức rơi lệ…”
Khổng Thiên Thiên đứng ngoài cửa rất lâu rồi tiến đến phía trước tắt luôn hộp nhạc.
Diệp Phiên Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đưa tay bật tiếp. Khổng Thiên Thiên lại tắt đi.
Diệp Phiên Nhiên nhìn cô, hết sức bình thản nói: “Thiên Thiên, cậu sao thế?”
“Mình muốn hỏi cậu làm sao thì có?” Khổng Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Người yêu thi thoảng cãi nhau đòi chia tay chẳng có gì lớn lao cả, mình và Cao Dương cũng đòi chia tay trên dưới mười lần rồi, hiện giờ chẳng phải tốt lành đó sao?”
“Tình huống của mình không giống với cậu!” Diệp Phiên Nhiên cúi đầu: “Cậu và Cao Tường là đòi chia tay, còn mình và Dương Tịch lần này là thực sự chia tay!”
“Vì mẹ cậu ta phản đối đúng không?” Khổng Thiên Thiên nói: “Mình tin rằng Dương Tịch sẽ không để tâm đâu!”
“Không chỉ là nguyên nhân đó!” Diệp Phiên Nhiên thở dài: “Bỏ đi, nếu đã qua cả rồi, đừng nhắc lại nữa!”
“Nếu thực sự đã là quá khứ thì cậu chẳng một mình trốn trong ký túc xá nghe bản tình ca khiến người ta buồn rơi nước mắt thế này!” Khổng Thiên Thiên ngồi xuống cạnh cô: “Chuyện tình cảm là chuyện đơn giản, cớ sao phải làm mọi thứ phức tạp lên chứ?”
“Thiên Thiên, mình đã từng hướng đến thứ tình yêu giản đơn nhất!” Diệp Phiên Nhiên lẳng lặng nhìn cô: “Nhưng khi gặp Dương Tịch mọi thứ đều trở nên chẳng đơn giản chút nào!”
Hai tay Khổng Thiên Thiên đặt trên bờ vai cô: “Nếu như mất Dương Tịch, cậu có cam lòng không?”
Con tim cô bất chợt chua xót.
“Nhưng mà, mình đã mất anh ấy rồi!” Tuy bề ngoài cô điềm tĩnh nhưng chẳng ai biết được nỗi đau thương tận đáy lòng cô.
“Vẫn chưa đến phút cuối cùng mà, tuyệt đối đừng dễ dàng nói lời từ bỏ!” Khổng Thiên Thiên nói chân thành: “Nếu cậu thực sự không muốn chia tay thì hãy đến Nam Kinh tìm Dương Tịch đi! Nói với cậu ta rằng, cậu hối hận, muốn trở lại bên cậu ta!”
“Đến Nam Kinh tìm anh ấy ư?” Diệp Phiên Nhiên tròn xoe mắt, ngần ngừ hỏi.
“Đúng vậy!” Khổng Thiên Thiên nói: “Lần nào cũng là Dương Tịch đến trường tìm cậu, vì sao cậu không thể đến Nam Kinh tìm cậu ta chứ? Cậu ta chẳng phải luôn không dám khẳng định tình cảm của cậu dành cho cậu ta hay sao? Lần này cậu có thể dùng hành động thực tế chứng minh tình yêu của mình dành cho cậu ta!”
“Nhưng…” Cô ấp ứng: “Anh ấy đã nói lời chia tay rồi, những lời lẽ đầy tuyệt vọng, anh ấy bảo anh ấy sẽ không quấy rầy mình nữa…”
“Cậu ta không quấy rầy cậu thì cậu quấy rầy cậu ta!” Khổng Thiên Thiên nhẫn nại khuyên nhủ: “Phiên Phiên à, khuyết điểm lớn nhất của cậu chính là quá mạnh mẽ, quá tự tôn, coi trọng sĩ diện hơn bất cứ điều gì. Mình quen và yêu Cao Tường mấy năm rồi, cũng cãi nhau biết bao nhiêu lần. Cuối cùng mình cũng hiểu rằng, trong thế giới của những người yêu nhau, không hề có đúng và sai. Đây không phải là nơi để nói lý lẽ, mà là để nói lời yêu thương. Nếu cậu yêu cậu ta thì có thể tha thứ cho cậu ta, chỉ cần không phạm lỗi lầm về tính nguyên tắc, thì việc gì phải cần đong đo đếm chứ? Nếu như vì thứ gọi là lòng tự tôn mà đánh mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời thì cậu sẽ hối hận cả cuộc đời này!”
Bài diễn thuyết của Khổng Thiên Thiên khiến Diệp Phiên Nhiên trằn trọc đến nửa đêm. Nội tâm cô bắt đầu giằng co dữ dội, một bên là thể diện và lòng tự tôn của người con gái, một bên là Dương Tịch.
Diệp Phiên Nhiên không phải là mẫu con gái giận dỗi làm cao, trước kia cô đã từng chủ động với Thẩm Vỹ. Điều duy nhất cô không dám khẳng định chính là liệu Dương Tịch có còn yêu cô không.
Từ tối hôm chia tay đến giờ, đúng bốn tháng ròng, gồm hơn sáu mươi ngày nghỉ hè và nghỉ lễ dịp Quốc khánh, Dương Tịch không hề tìm cô, chẳng hề liên lạc với cô, hệt như muốn biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của cô.
Tính cách của Dương Tịch, nói làm là làm, bất luận là yêu hay không yêu thì cậu đều dứt khoát quả quyết. Cậu nói cậu buông tay, có lẽ cậu sẽ thực sự từ bỏ, tuyệt nhiên không dây dưa dai dẳng mà sẽ cắt đứt quan hệ hoàn toàn với cô. Lúc này cô đi tìm cậu, chẳng phải tự mình rước nhục nhã vào người hay sao?
Diệp Phiên Nhiên nhớ đến cuộc điện thoại cách đây rất lâu của mình, cô chẳng hề nói lời nào nhưng Dương Tịch vẫn đoán ra cô, đón chuyến tàu hỏa vượt ngàn dặm xa xôi đến thành phố S tìm cô.
Cô vẫn có thể rập khuôn máy móc gọi cuộc điện thoại cho Dương Tịch hỏi dò tình hình. Chỉ cần còn chút tia hy vọng, cô cũng sẽ trăm phần trăm gánh sức dành lại. Đừng nói là đi tàu lửa, có phải đi máy bay cô cũng đến Nam Kinh tìm cậu!
Diệp Phiên Nhiên lồm cồm ngồi dậy, không để cho bản thân mình ngần ngừ thêm nữa, nhấn một mạch mười một con số, sau đó nín thở chờ nghe, nắm chặt lấy chiếc điện thoại căng thẳng như đang nắm phải thuốc nổ.
Chuông điện thoại reo vang hồi lâu nhưng trước sau vẫn không có người nhận điện thoại.
Diệp Phiên Nhiên xem giờ, nửa đêm hơn một giờ sáng. Chắc là cậu đang ngủ. Cô không muốn từ bỏ chút lòng can đảm hiếm có của mình, nhắn tin cho Dương Tịch: “Tịch à, em yêu anh! Chúng mình có thể làm lại từ đầu không anh?”
Sợ rằng mình quấy rối giấc mộng nồng của bạn cùng phòng, Diệp Phiên Nhiên nhón tay nhẹ chân, không muốn để phát ra tiếng động. Thế nhưng, chỉ với dòng chữ ngắn ngủi này mà như muốn rút cạn hết sức lực của cô vậy.
Vì tình yêu, cô đã dốc túi đánh canh bạc cuối cùng, đánh mất cả lòng tự tôn được coi là niềm kiêu hãnh của một người con gái.
Cô dùng cạn tất thảy lòng can đảm của mình, đến cả sức mạnh xem tin nhắn hồi âm của Dương Tịch cũng chẳng còn nữa, nhét điện thoại vùi dưới gối, chui ngày vào trong chăn, ép bản thân nhắm mắt lại.
Nhiều năm sau, Diệp Phiên Nhiên vẫn không quên được những tranh đấu giằng xé của mình khi đó cùng tin nhắn trả lời lạnh lùng tận thấu xương của Dương Tịch.
“Tình đã cạn, bát nước hắt đi khó lòng lấy lại được. Xin lỗi! Hãy quên anh đi!”
Vài nét chữ lạnh lùng khô khan lấp lóe tỏa sáng trên màn hình, như đang cười nhạo thứ tình cảm đơn phương một chiều của cô.
Diệp Phiên Nhiên không hề khóc lóc. Cô ăn xong bữa sáng, một mình đi đến cầu Cửu Khúc, nơi trước đây cô cùng Dương Tịch hẹn ước.
“Tạm biệt, Dương Tịch! Cảm ơn tình yêu của anh!”
Cô giơ tay ném chiếc điện thoại Nokia màu đỏ cùng tình yêu cô dành cho Dương Tịch rơi xuống mặt hồ.
Chiếc điện thoại chìm xuống thật nhanh, sau vòng gượn sóng lăn tăn thì mặt hồ xanh ngắt trở lại trạng thái tĩnh lặng hệt như tình yêu tan rã của bọn họ thoáng chốc trở thành tro tàn. Cô nỗ lực, ra sức giằng lấy nhưng cuối cùng thứ cô từ bỏ chính là Dương Tịch.
Vậy cũng tốt, cô và Dương Tịch cuối cùng chẳng ai nợ ai!
Tình yêu thời niên thiếu tựa như giấc mộng dài trắc trở. Bất kể giấc mộng có đẹp đến đâu, có hấp dẫn đến mức nào rồi cũng sẽ có ngày phải tỉnh lại.
Tháng 6 năm 2005, Trần Thần chặn Diệp Phiên Nhiên ngay khuôn viên trường, nói với cô rằng, tháng sau Dương Tịch sẽ sang Mỹ học thạc sĩ tài chính quốc tế.
“Đám bạn trung học đều muốn tổ chức tiệc chia tay cậu ấy ở thành phố D, cậu có muốn tham gia không?”
“Cậu nói xem?” Sống lưng Diệp Phiên Nhiên thẳng đứng, liếc nhìn cậu ta bằng vẻ mặt lạnh lùng cùng chút ý giễu cợt. Ánh mắt đó khiến chàng nam sinh nuốt ngược những lời nói tiếp theo của mình vào trong cuống họng.
Cô từ tốn nói: “Tớ phải thực tập tại công ty quảng cáo ở thành phố S, không có thời gian!”
Trần Thần thẫn thờ nhìn cô. Đi được hai bước, cô chợt dừng lại, quay lại nói với cậu ta: “Thay tớ nói lời chúc mừng cậu ấy!”
“Chúc mừng ư? Có gì vui đâu cơ chứ?” Lúc Trần Thần chuyển lời của cô đến tai Dương Tịch thì cậu chau mày hỏi những lời này.
Diệp Phiên Nhiên không tham gia thì buổi tiệc chia tay vẫn diễn ra. Mọi người uống rượu, nói lời chúc mừng, tâm trạng phấn khởi. Cả đám trai gái duy chỉ thiếu mỗi mình cô. Khi tiệc tàn, Dương Tịch rời đi trong trạng thái chao đảo xiêu vẹo, chân nọ đá chân kia. Trần Thần không yên lòng, đi theo cậu suốt đoạn đường, cuối cùng thì cậu dừng chân dưới nhà Diệp Phiên Nhiên.
Cánh cửa sổ tối đen như mực, bóng dáng gầy guộc mong manh ấy biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Đã từng bao đêm cậu quấn quanh chờ đợi khổ sở dưới cửa sổ nhà cô. Thời trai trẻ cuồng nhiệt, cậu dâng cả trái tim mình, không mong mỏi sự hoài đáp, đến phút cuối cùng cậu vẫn bị cô phụ lòng. Tình yêu trong sáng đẹp đẽ hóa ra chỉ là cơn mộng mị si tình.
Giữa cô và cậu, là do cậu xao lòng trước, thế nên kể từ giây phút này cậu chính là kẻ bại trận.
Dương Tịch đứng tựa cột điện, hồi tưởng về nụ hôn đầu đời giữa cậu và Diệp Phiên Nhiên cùng cảm giác ngây dại ngọt ngào khi đó.
Nếu như thời gian khi đó có thể ngưng đọng như những thước phim truyền hình hoặc điện ảnh, dừng lại ngay đúng khoảnh khắc tuyệt vời nhất và rồi viết lên chữ “Hết”. Vậy thì, những sự việc xảy ra sau đó sẽ chẳng bao giờ diễn ra nữa, mọi việc sẽ kết thúc hoàn hảo tựa như câu chuyện cổ tích.
Đáng tiếc rằng, hiện thực không phải là cổ tích. Tình yêu của hai người vẫn đi đến hồi kết thúc cuối cùng.
Nhưng mà, anh không cam tâm, Phiên Phiên à! Vì sao em không đến tiễn anh? Vì sao?
Dương Tịch nhằm hướng cửa sổ thét to. Trần Thần trốn trong góc giật thót mình, vội vàng chạy xộc ra, túm lấy cánh tay câu ta, nói: “Dương Tịch, cậu điên rồi hả? Nửa đêm nửa hôm, cậu gào rú gì thế?”
Dương Tịch quay sang nhìn cậu ta, nói: “Cậu theo dõi tớ à?”
Trần Thần vừa rồi nghe thấy tiếng kêu gào rát cổ bỏng họng của cậu, ngỡ rằng cậu uống say nhưng khi trông thấy hai tròng mắt sáng trong, vẻ mặt tỉnh táo, không khỏi hoài nghi hỏi: “Rốt cuộc thì cậu có say không vậy?”
“Đi nào, bọn mình đi uống vài chai nữa! Chỉ cậu và mình thôi!”
“Người anh em, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng gánh, có rượu cùng uống, thất tình cùng nhau thất!” Trần Thần giơ tay hô hào. Và thế là, hai chàng trai khoác vai nhau lại lần nữa bước vào quán rượu.
Tào Quyên trước khi tốt nghiệp gặp phải người đàn ông đại gia, ba mươi tuổi, tuấn tú lịch thiệp, lại còn có nhà, có xe. Thế là, cô ta đá Trần Thần một cước. Trần Thần gọi một bình rượu đế năm mươi độ, ngẩng cổ đổ ngay vào cổ họng, nói với Dương Tịch: “Tớ nhận ra rồi, con mẹ nó, thế sự vô thường, tình yêu hiểm ác. Chỉ có tình anh em bọn mình là đáng tin cậy nhất mà thôi!”
“Đúng thế! Xem bọn mình đứa nào đứa nấy liều mạng hết mình, dũng cảm tiến bước trong tình yêu. Rốt cuộc toàn thân tan xương nát thịt, hy sinh anh dũng mất rồi!”
“Tớ bảo này, sau này sang Mỹ rồi, cậu thực sự quên được Diệp Phiên Nhiên chứ?” Trần Thần nắm lấy chút lý trí cuối cùng, hỏi cậu.
Dương Tịch gõ mạnh vào bình rượu nằng nặng, nói: “Không thể không quên!”
Cuối cùng kẻ uống say chính là Trần Thần. Dương Tịch dìu Trần Thần say xỉn người mềm nhũn như vũng sình ra khỏi quán rượu, đẩy hắn lên xe taxi. Trần Thần nhoài người lên vai cậu, nói giọng hàm hồ: “Người anh em, nói cho cậu biết một chuyện, tớ cũng đã từng yêu Diệp Phiên Nhiên!”
Dương Tịch quay sang nhìn hắn, gã đàn ông say rượu đó đã tựa mình vào ghế ngủ thi*p đi.
Cửa xe hé mở, cơn gió đầu hạ khẽ thổi đến khiến con tim lạnh giá.
Nhà Trần Thần không xa lắm, quẹo ngã tư trước mặt là đến. Hệt như khoảng cách từ hai mươi hai đến hai mươi sáu tuổi, chẳng xa xôi nhưng cậu đã đánh mất đi người con gái mình yêu nhất, cũng để lạc mất tình yêu của hai người.
Dương Tịch lôi điện thoại ra, lục tìm cái tên Diệp Phiên Nhiên, gửi đoạn tin nhắn: “Phiên Phiên, tạm biệt em!”
Cậu biết rằng sẽ chẳng có hồi âm, bởi lẽ cậu đã gọi bao nhiêu lần vào số điện thoại này nhưng câu trả lời nhận được là: “Thuê bao không liên lạc được hoặc không còn sử dụng dịch vụ.”
Sau khi chia tay Diệp Phiên Nhiên, cậu vẫn nạp tiền cho số điện thoại này nhưng điện thoại của cô chẳng lần nào liên lạc được.
Trong chuyện tình cảm, cô mạnh mẽ hơn cậu nhiều, một khi cô đã quyết định thì sẽ tuyệt đối không bao giờ thay đổi.
Cũng tốt thôi, vậy thì hãy để hai người quên nhau đi vậy!
Dương Tịch xóa tên cô trong danh bạ điện thoại, khóe môi khẽ nở nụ cười tàn nhẫn lạnh lùng.
Thực ra, để quên một người chẳng có gì là khó khăn.
Để làm được điều đó phải mất bao lâu? Ba năm, năm năm hay tám năm, mười năm?
Rồi sẽ có ngày, tất thảy tựa như những hạt sương mong manh, khô ráo dần mòn theo thời gian và rồi mất dạng hoàn toàn.
Trong đêm tối vắng lặng quạnh hiu, không rõ ai ngân nga hát bên tai cậu: “Mãi mãi chẳng thể nào quay trở lại. Từng có người con trai đem lòng yêu người con gái… ”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc