Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói - Chương 36

Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ

Thất tình đối với tôi mà nói cũng không xa lạ, mặc dù, tôi chỉ mới yêu hai lần, nhưng cả hai lần đều bị chấm dứt trong thất bại
Tôi vẫn còn nhớ, tôi và Du Bân yêu nhau là lúc tôi mới hai mươi tuổi, đó là mối tình đầu của tôi, trẻ trung mà nhẵn nhụi, đó là tình cảm thuần khiết của cô gái. Hình tượng của Du Bân có thể dùng hai từ “tiểu thuyết” để hình dung, luôn tỉ mỉ chăm sóc tôi, thận trọng bảo vệ, tựa như coi chừng một pho tượng ngọc dễ vỡ.
Nhưng kết cục vẫn rất châm chọc, anh ta ra nước ngoài học và gửi chút tiền vào tài khoản ngân hàng cho Bách Khả, vì thế, tôi đem lòng của mình phong bế một thời gian, hung hăng oán, hung hăng đau, hung hăng khóc, còn hung hăng ngủ!
Ninh Vũ còn cho rằng tôi không thể nào gượng dậy nổi, nhưng tôi buồn bực cả tháng sau, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt anh ta, xem như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra: "Tôi ổn rồi, tôi không còn thấy đau nữa"
Sau đó, lôi anh ta xông vào phòng ăn trường học, ăn ba đĩa thịt kho, đem cảm xúc của mình kìm nén đến gần ૮ɦếƭ
Ninh Vũ nói: "Cô đúng là một nha đầu kiên cường!"
Tôi nói: "Đúng vậy, bởi vì tôi không có nước thần kỳ, không phải là công chúa hay Cô bé lọ lem. Nên tôi cần phải kiên cường!"
Từ rất sớm, tôi có một thái độ rất đúng đối với chuyện thất tình, mặc dù yêu kinh thiên động địa, thần sầu quỷ khóc, nhưng mất chính là mất, mất rồi cũng không cần lưu luyến không quên, nhưng rất nhiều việc nói tới thì dễ dàng, khi làm lại rất khó khăn
Mặc dù nói tình yêu không nên dùng từ tương đối để so sánh, nhưng Âm Hạng Thiên khiến cho tôi tổn thương hơn Du Bân rất nhiều. Không thể phủ nhận, lần này thất tình để cho tôi tổn thương nguyên khí nặng nề.
Sau khi tôi trấn an bà nội và mọi người xong, tôi ở lại nhà lớn để dưỡng thương, trừ những việc cần thiết như ăn, rửa mặt, thời gian còn sót lại tôi đều nằm trên giường. Lần này, tôi không khóc, không oán, chỉ cố gắng ngủ thêm vài giờ nữa!
Những ngày chung sống cùng với Âm Hạng Thiên, tôi thường mất ngủ, không có bất kỳ nguyên do gì, chỉ là không ngủ được, hôm nay, không cần bất cứ viên thuốc nào, tôi lại có thể ngủ quên trời đất, tựa như muốn đem những thời gian mất ngủ bù lại tất cả.
Điều vô ý của tôi lại khiến mọi người lo lắng, họ sợ điều bất đắc dĩ đến, họ sợ tôi ngủ đến không tỉnh. Vì để cho tôi khôi phục bình thường, quả thật người trong nhà có thể nghĩ ra rất nhiều biện pháp tồi tệ.
Hôm kia, bà nội ôm một con mèo đáng yêu đến phòng tôi, cười híp mắt nói: "Bách Khả, con xem nó có đáng yêu không! Mau rời giường, dẫn con mèo nhỏ ra vườn chơi đi."
Tôi vừa nói vừa ngáp: "Bà nội, con rất buồn ngủ, rất muốn ngủ."
Ngày hôm trước, Âm Nhị Nhi mang đến một vé đi xem hợp xướng, dịu dàng dụ dỗ "Bách Khả, chúng ta đi xem hát xướng thôi, là hàng ghế V.I.P nhé."
Tôi vừa nói vừa ngáp: "Anh hai, tôi buồn ngủ quá, rất muốn ngủ."
Ngày hôm qua, lão đại kéo tôi ra khỏi gian phòng , nhét vào trong tay tôi một chìa khóa xe hơi thể thao cực đẹp, không cho cự tuyệt mà nói: "Bách Khả, anh dạy em lái xe, học xong, xe này sẽ là của em."
Tôi gật đầu đồng ý, sau đó, ở trung tâm lái xe, lão đại cứ tận tình dạy, tôi tận tình ngủ.
Hôm nay, cửa khóa lại vang lên, Xảo Dĩnh
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc