Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói - Chương 35

Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ

Tôi ở đây nghỉ dưỡng cũng sắp một tháng rồi, mặc dù mỗi ngày đều chôn mình trong phòng ngủ, cũng khiến tôi mệt ૮ɦếƭ đi. Visa rất nhanh đến kỳ hạn, tôi quyết định trở về nước nghỉ ngơi tiếp.
Vào ngày tôi rời khỏi Canada, bầu trời bay mưa bụi rả rít, Tô Mạt không ngừng rơi nước mắt.
Đến đại sảnh sân bay, tiểu nha đầu chợt nhào vào trong lòng tôi, nước mắt ào ào tuông và nói: "Tiểu Cô Cô, tôi thích cô!"
"Tôi cũng rất thích cô." Tôi vừa xoa tóc cô ấy vừa nói.
"Không phải chỉ là thích tôi!" Cô ấy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi lên, nức nở nói: "Cô có nhớ hay không, tôi đã từng nói với cô, tôi là nhất kiến chung tình với cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã thật sự rất thích rồi!"
Tôi ngạc nhiên cứng đờ: "Người kia không biết. . . . . ."
"Không sai, chính là cô!" Tôi kinh người.
Tôi thật sự bị kinh sợ rồi, theo bản năng rút người ra, lại bị cô ấy ôm lấy.
"Tô Mạt. . . . . . Cô. . . . . ."
"Tôi hiểu cô đang nghĩ cái gì, cầu xin cô đừng hỏi thật sao?" Cô ấy mang vẻ mặt tội nghiệp mà nói.
Tôi như bị kích trúng nên rơi vào trạng thái hôn mê, chỉ nghẹn họng đưa ánh nhìn trân trối về phái cô ấy rồi gật đầu một cái.
Tô Mạt lau nước mắt, tức giận ngơ ngác lầu bầu nói: "Cho nên tôi tới Canada, cũng là bởi vì Âm Hạng Thiên nhìn thấu tâm tư của tôi, hắn nói bóng nói gió trước mặt ba tôi, ba tôi mới đem tôi đưa ra nước ngoài
Âm Hạng Thiên chiếm giữ cô, không để cho bất luận kẻ nào đến gần, đến mình cũng không quý trọng, tôi hận hắn, hận hắn rất nhiều!"
"Không phải cô tới Canada là vì tránh Cổ Viêm sao?" Tôi sững sờ nói.
Tô Mạt hồ nghi nháy mắt: "Vì sao phải tránh anh ta?"
Tôi không biết nên khóc hay cười: "Ba cô không nói cho cô biết, Cổ Viêm muốn cùng nhà cô kết thân sao?"
Tô Mạt ngạc nhiên: "Còn có chuyện này sao?"
Tôi nhẫn nhịn không khỏi gật đầu: "Tôi cũng là nghe lão đại nói, ba cô sợ Cổ Viêm có dụng ý khác, lại sợ cô tuổi còn quá nhỏ, bị anh ta lừa, nên mới quyết định đưa cô đến đây."
Tô Mạt kinh ngạc, cắn răng đầy tức giận: " Cổ Viêm đáng ૮ɦếƭ! Tự nhiên đến hại chúng ta tách ra, tôi hận hắn, hận đến thấu xương!"
Tôi ảo não ôm cô gái nhỏ vào lòng, cười cười nói với cô ấy: "Tô Mạt, cám ơn cô đã thích tôi. Tôi sẽ đem tình cảm này của cô đi."
"Cô sẽ không phải vì thế mà chán ghét tôi chứ?" Cô ấy ngập ngừng hỏi.
"Dĩ nhiên sẽ không, cô vẫn là bạn bè tốt nhất của tôi, chỉ là, cô nên hiểu, chuyện tình cảm này không có tương lai. Tôi không muốn đả kích cô, nhưng cô đã trưởng thành, phải nên xử lý vấn đề giống như người lớn." Tôi vỗ nhẹ phần lưng của cô ấy: "Chăm sóc thật tốt cho mình, tôi cũng sẽ thường xuyên gọi thăm cô."
Tôi sẽ không coi thường một đoạn tình cảm, vô luận thứ tình cảm này là giữa nam nữ, hay giữa người nữ với người nữ, chỉ cần là tình cảm thì nên quý trọng. Tô Mạt cho tôi một thứ tình cảm rất trẻ trung, rất u mê, nhưng cũng rất dài lâu, mặc dù tình cảm như vậy không cách giải thích với người bình thường, nhưng nó cũng là thánh khiết không thể bị người ta chà đạp.
Trước khi lên máy bay, Tô Mạt nâng mặt của tôi lên, dùng sức hôn một cái, cô ấy nói đây là cái hôn tạm biệt, tạm biệt tôi, cũng là tạm biệt đoạn tình cảm đơn phương kia
Tôi rất vui mừng khi cô ấy đã nghĩ thông, vung tay lên, tạm biệt Canada, tạm biệt cô gái nhỏ đáng yêu.
Đường về nhà, tôi an tĩnh ngủ một giấc dài, mười bốn giờ sau, máy bay của tôi hạ cánh.
Đứng ở phi trường thành phố D, nhìn xe buýt, tôi lại chẳng biết mình phải đi con đường nào rồi.
Lúc Âm Nhị Nhi đến Canada thăm tôi có nói qua, tất cả mọi người đều đã biết, mặc dù, mọi người cho là tôi đang đau khổ nên muốn trốn đi, nhưng những việc kia khiến tôi ám lực.
Đang chần chừ việc nên tìm một chỗ ngủ hay là về nhà lớn, tôi còn chưa biết nên đối mặt với bà nội như thế nào, sau lưng đã vang lên tiếng thắng xe. Tôi theo quán tính mà ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe hơi màu bạc đậu cách đó không xa.
Những nụ cười cởi mở của người bạn mà Bạch Khả tôi từng thuận tay vứt đi!
Nhìn Ninh Vũ đang lái xe, trong đầu tôi lại vang lên hai câu nói ngày cũ, nhưng bên trong xe không khí thật thấp, Ninh Vũ chau mày lại nói "Xảy ra chuyện gì mà cậu không nói cho tớ biết, làm tớ sợ muốn ૮ɦếƭ? Còn tưởng cậu bị người ta bắt cóc hay đi ૮ɦếƭ rồi?"
"Đừng ૮ɦếƭ, đừng nói chuyện ૮ɦếƭ chóc, nhiều điềm xấu." Tôi nhỏ giọng lầm bầm.
"May mắn sao không dùng? Cậu nhìn lại dáng dấp của cậu hiện tại xem, còn không phải không có nhà để về sao?"
"Tôi làm sao mà không có nhà để về?" Trên mặt là câu nói nịnh hót lấy lòng "Không phải tôi đã đem gia sản của cậu làm thành của mình rồi sao?"
"Ngu ngốc!" Ninh Vũ buồn cười vỗ vai tôi một cái, nhiệt độ thấp đã được xua tan.
Mắt nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài xe, tôi tò mò hỏi "Học trưởng, làm sao cậu biết hôm nay tôi trở về?"
"Tô Mạt sợ cậu không trở về nhà họ Tam, nên sau khi cậu lên máy bay, thuận tiện gọi điện thoại nói cho tớ biết." Nói xong cậu ấy liếc nhìn tôi một cái, thở hổn hển nói "Tôi cho cậu biết, đừng để cho tình cảm với cái loại khốn khi*p đó sống, đó là thiếu tự trọng. Cậu nên nhớ, cậu là Bách Khả, không phải Cô bé lọ lem, không phải Bách Khả công chúa!"
Tôi mím chặt đôi môi, dùng sức gật đầu. Nếu như nói hành động của Âm Hạng Thiên là nhát dao đâm vào иgự¢ tôi, vậy anh nhẹ lời an ủi chính là xức thuốc cho vết thương, chỉ là, những thuốc kia trị ngọn không trị gốc. Còn lời nói của Ninh Vũ tựa như đem vết thương xé ra, mặc dù sẽ đau, nhưng nó sẽ khiến cho vết thương không bị nhiễm trùng, sinh mủ.
Ninh Vũ có việc bận rộn, sau khi đem tôi trở về nhà của anh ấy, đưa cho tôi bộ đồ rửa mặt rồi đi ra cửa.
Rời nhà lâu như vậy, người tôi nhớ nhất chính là bà nội, mỗi lần bà nội đánh điện qua Canada thăm tôi, bà nội luôn đau khổ vì mình không có biện pháp dạy dỗ cháu, hối hận vì đem tôi giao cho Âm Hạng Thiên.
Sau khi Ninh Vũ rời đi, trước tiên tôi gọi điện thoại báo bình an với bà nội, nói cho bà biết ngày mai tôi sẽ về nhà, bà nội biết được tôi đang ở trong nhà Ninh Vũ, cũng yên lòng.
Sau khi cúp điện thoại tôi đi vào tắm nước nóng, rồi sau đó, ngủ một giấc thật tốt. Lúc tỉnh lại, sắc trời đã tối, Ninh Vũ mua chút thức ăn, cùng nhau ăn tối xong thì Ninh Vũ hỏi tôi xem tính toán cuộc sống sau này như thế nào
Tôi nói: "Tôi rất mệt mỏi, trừ muốn ngủ, cái gì cũng không muốn."
Cậu ta bĩu môi, không nói gì.
Ngày hôm sau, tôi và Ninh Vũ đi vòng phòng làm việc của Xảo Dĩnh, cùng nhau ăn bữa trưa, cho đến lúc xế chiều, Ninh Vũ mới rời đi. Tôi muốn tự mình trở về nhà lớn, Xảo Dĩnh cố ý muốn đưa tôi về, vì vậy, chúng tôi cùng nhau trở về nhà lớn.
Bà nội hiển nhiên là chờ đã lâu, nên lúc tôi và Xảo Dĩnh vào cửa, lập tức phân phó nói: "Tiểu Tần, đi gọi Hạng Dương cùng Hạng Kình xuống."
Tiểu Tần hiển nhiên là cao hứng, vừa chạy về lầu hai vừa gọi: "Đại thiếu gia, Kình thiếu gia, hai tiểu thư đã trở lại!" Nhìn cách xưng hô của mọi người, riết cũng quen miệng.
"Lão đại và nhị ca cũng ở đây à?" Xảo Dĩnh cười hỏi.
Bà nội gật đầu, sắc mặt nặng nề lôi kéo tay của tôi nói: "Bà nội nhất định cho cháu một công đạo!"
"Phải gọi lão Tam về đây mới đúng, tìm chúng cháu xuống đây có lợi ích gì?" Trên môi lướt nhẹ một nụ cười, câu nói trên cầu thang truyền xuống, không cần nhìn cũng biết người dám nói chuyện như thế chỉ có Âm Nhị Nhi.
"Bà đang muốn thương lượng cùng mọi người?" Bà nội trầm mặt trừng mắt nhìn Âm Nhị Nhi
Âm Nhị Nhi cười khẽ: "Ngài lên tiếng, tháo cánh tay hay tháo chân, cháu lập tức đi làm."
Đầu tôi đầy vạch đen: "Nhị ca, anh thật đúng là đại nghĩa diệt thân* a!"
(* Đại nghĩa diệt thân: Việc nước quên tình nhà)
"Hắn chỉ sợ thiên hạ không loạn!" Lão đại than thở một tiếng, vỗ vỗ bả vai em trai: "Hạng Kình, em nên nhịn một chút, thương lượng ổn thỏa rồi hả nói."
"Có cái gì phải thương lượng?" Âm Nhị Nhi dạo bước lên, nắm lấy bả vai của tôi nói: "Xem một chút, nha đầu tươi tắn, đã biến thành như thế này. Các người không đau lòng sao?"
Tầm mắt của mọi người toàn bộ tập trung vào tôi như thể sắp đánh nhau, đáy mắt trừ không đành lòng chính là đau lòng.
Cũng biết là họ quan tâm, tôi cũng không thấy kỳ quái, theo tính toán trước kia, hướng về phía mọi người nói: "Tôi hiểu rõ mọi người là thương cảm cho tôi, nhưng tôi không muốn các người đi đòi mạng một người như thế" Tôi mấp máy môi, đang lúc mọi người đưa mắt nhìn tôi "Tôi không nghĩ trong nhà chướng khí mù mịt, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, nếu như các người thương tôi, hãy để cho chuyện này trôi qua đi."
Mọi người nhìn nhau, phòng khách an tĩnh gần như quỷ dị.
Thấy không có ai phản đối, tôi thở ra, ngoái đầu lại chào hỏi: "Tiểu Tần, thông báo phòng bếp, ăn cơm!"
Giằng co một ngày, tôi đã sớm mệt mỏi rồi, cơm nước xong lại muốn ngủ tiếp!
Đón đọc phần tiếp theo 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc