Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói - Chương 32

Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ

Thuốc nhanh chóng có tác dụng, dạ dày đau đớn đã giảm bớt, tôi khẽ thở dài, vốn định nói cám ơn, nghiêng đầu vừa nhìn đến chai thuốc giảm đau trên khay, lời ra đến khóe miệng biến thành: "Hai người các người là tên phá của, dám lấy thuốc nhập khẩu hả?"
Hai người đồng thời bật cười, Lưu Huyến nói: "Đương nhiên là thế, vì nó cho hiệu quả nhanh hơn."
"Giấy tính tiền đâu?" Theo tác phong của tôi, không nổi giận cũng không trừng với hai người. Tuy nói, tôi rất cảm kích sự trợ giúp của bọn họ, nhưng thuốc giảm đau nhập khẩu đắt gấp mười lăm lần thuốc thông thường, dạ dày tôi hết đau, nhưng lòng tôi đau hơn.
"Là sai lầm của tôi, tôi sẽ trả tiền thuốc cho cô, cô chỉ cần trả tiền vô nước biển thôi." Lưu Huyến cười nói.
"Tôi vừa nói chơi thôi, làm sao có thể để các người trả tiền thuốc?" Mặc dù tôi cũng thầm nghĩ như thế!
Lưu Vân Nham không biết nên khóc hay cười bưng khay thuốc lên nói: "Tôi đem cái này đi, để tránh cho bệnh nhân chịu kích thích.
Lưu Huyến, anh trông cô ấy một lát, tôi đi qua phòng trực chào hỏi một chút, lập tức tới đây thay anh."
"Không cần, tự tôi ở đây là được, các người cứ đi làm việc đi." Tôi nói.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng, ăn ý mười phần nói: "Chúng tôi muốn trộm lười!"
"Thật không hỗ là một đôi." Lời tôi vừa nói ra khỏi miệng, hai người đã cười lớn.
Mặc dù Vân Nham rất đỉnh đạc, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cô gái, vì vậy, nên chạy đi trước. Lưu Huyến ngồi ở bên cạnh, vui vẻ nói: "Tôi cảm thấy chỗ này làm chỗ che giấu rất tốt, tất cả mọi người không biết chúng tôi đang quen nhau, vì sao không lại phát hiện?"
"Không phải nghe mà nhìn ra. Phụ nữ rất nhạy cảm về phương diện này." Tôi mệt mỏi cười cười, ánh mắt nhìn lên màn ảnh lớn. Giờ phút này cũng đã qua nửa đêm rồi, trong phòng bệnh chỉ có hai người, trên màn ảnh Tivi, Lưu Nhược Anh mặc một bộ váy xinh đẹp, trên mặt chẳng hề có bất cứ cảm xúc nào, cô ta hát: "Em đã bỏ ra nhiều năm thanh xuân của mình cho anh, đổi lấy một câu cám ơn vì em hoàn thành trách nhiệm, hoàn thành cuộc vui đầy mạo hiểm, trở thành biển trời lam biết. . . . . ."
"Bài hát này tên là gì?" Tôi hỏi Lưu Huyến.
"Hoàn Thành." Lưu Huyến nói: "Dễ nghe sao?"
"Giai điệu không tệ, lời ca rất đẹp, nội dung rất khéo." Có mấy người vĩ đại như thế, có thể uất ức để hoàn thành việc gì đó?! Cho dù hoàn thành xong, tổn thương sẽ kéo đến, nó nào có bỏ qua cho ai.
Lưu Huyến nâng tay phải của tôi lên rồi nói: "Cùng chung chí hướng, lần đầu tiên tôi nghe bài hát này cũng có cảm xúc vậy, một chữ đều không kém, thắm thiết yêu, nếu không chỉ một cái ôm?"
Tôi rút tay về nói: "Chớ, cậu mới ôm Vân Nham xong tính quay qua ôm tôi sao, hiện tại tôi lại cùng chung chí hướng, đừng nói cậu nghĩ mình cô đơn nhé?"
Lưu Huyến đưa đôi mắt anh tuấn cong thành hình bán nguyệt: "Vân Nham không dễ giận như vậy."
Tôi nghe tiếp những lời hát của Lưu Nhược Anh, có chút không yên lòng: "Cho anh tất cả, ngàn vạn đừng có suy nghĩ này, trên thế giới này, động vật hẹp hòi nhất là phụ nữ, ghen tỵ có thể *** người."
Lưu Huyến mỉm cười: "Quá khoa trương đi?"
"Cái này không khoa trương đâu, nhanh đi tìm Vân Nham đi, lười biếng không nhất định phải ở lại cùng tôi, tìm một chỗ không người cùng ngắm trăng với mỹ nữ đi?" Tôi cười đuổi người.
"Không được, Vân Nh*m mu*n tôi ở lại trông cô. . . . . ." lời Lưu Huyến chưa nói hết, tôi lại thấy một đồng nghiệp khác vội vã đi vào: "Bác sĩ Lưu, có bệnh nhân bị vết thương nhiễm trùng, nóng sốt, anh đi kiểm tra xem."
"Xem ra không có cách nào ngắm hoa tâm tình được rồi." Lưu Huyến vừa nói chuyện đi ra cửa, đến cửa thì chợt nhớ tới cái gì đó, ngoái đầu nhìn lại hỏi tôi: "Có muốn tôi thông báo một tiếng cho người bạn đi cùng cô không?"
"Không cần, anh ta có người quan trọng hơn cần phải chăm sóc."
Lưu Huyến nghi ngờ dừng một chút, cười nói: "Lúc nào về nhà thì nói tôi một tiếng, tôi giúp cô gọi taxi."
"Cám ơn." Tôi liền cảm thấy trong cuộc sống này không chỉ có tình yêu? Đồng nghiệp, bạn bè, người nhà, đều quan trọng như nhau. Tình yêu không có, tìm thêm là sẽ có, tôi lạc quan!
Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình tôi, không có ai nói chuyện bên tai, tiếng hát của Lưu Nhược Anh càng thêm trôi trãi.
Tôi mệt mỏi lắc đầu vài cái, lắng nghe giọng nữ ưu nhã cất lời oán than.
"Em nghĩ cô gái kia thực sự thích hợp hơn em, em không đủ dịu dàng, ưu nhã thành thục và hiểu chuyện, nếu như em lùi lại ở vị trí bạn tốt, anh cũng không bị khó quyết định như vậy nữa, rất thích rất yêu anh, cho nên nguyện ý, cam lòng lại để cho anh bay đến nơi hạnh phúc hơn, rất thích rất yêu anh, chỉ có thể cho anh đến với tình yêu, em mới an tâm. . . . . ."
"Cô gái ngốc." Hồn nhiên lên tiếng, tôi đem ý tưởng từ đáy lòng mình nói ra, từ một sự vĩ đại trong lời hát nó tụt dần xuống trong lòng tôi.
"Cạch" một tiếng vang nhỏ mà dồn dập cắt đứt lời hát thê lương.
Giương mắt nhìn lên, cửa phòng bệnh được mở ra, một người đàn ông với gương mặt đầy lo lắng sải bước đi vào.
"Anh dẫn em đến đây, rất đúng lúc nha?" Tôi rưng rưng mà cười, giọng nói bởi vì cơ thể suy yếu mà càng như mây khói, để cho tôi có gan, những lời này không giống như từ cổ họng tôi nói ra mà tựa như lời của mây gió.
"Anh chỉ không muốn bỏ em ở nhà một mình." Âm Hạng Thiên nhìn tôi, từ từ đứng ở cạnh tôi, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của tôi nói: "Tại sao nói những lời đó?"
"Anh hỏi những lời ở phòng bệnh sao?" Tôi duy trì nụ cười nhàn nhạt: "Em là vì mình mà nói, không vì muốn chọc giận bất luận kẻ nào. Anh không thích nghe, có thể không nghe. Cô ấy không thích nghe, cũng có thể không nghe. Nếu như mà em là hai người, em sẽ nhường cái lời cay nghiệt đó, ghê tởm đó bảo cô gái kia cút xa một chút, tốt nhất vĩnh viễn không trở về. Thật ra thì, trong lòng các người đều là muốn như vậy. . . . . ."
"Anh không có!" Anh mạnh mẽ cắt đứt, đáy mắt có giận còn có chút vẻ không thể làm gì "Em là trách nhiệm của anh, anh không thể đẩy đi."
Mặc dù, từ trước đến nay Xảo Dĩnh nói tôi, tôi không phải trách nhiệm của hắn, mà tôi ngầm thừa nhận, lời nói kia của hắn làm tôi đau đớn. Thì ra là, hắn vẫn luôn nghĩ như thế, thật thê lương, thật buồn cười.
"Anh đi đi, anh đưa ý thức trách nhiệm của mình cho người khác đi." Tôi lẳng lặng nói, thật ra thì, tôi muốn để hắn biến đi, càng xa càng tốt, đáng tiếc, tôi không còn hơi sức, cổ họng tựa như bị người ta giữ lại, không phát ra được tiếng nào.
Hắn có chút ảo não, cũng không biết là chuyện đó khiến tôi buồn, mà còn là lỡ lời: "Không phải anh có ý này!"
Tôi nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa. Tôi không vĩ đại như người con gái trong lời hát kia, nhưng tôi có thể tự bỏ qua tình cảm của mình được.
"Nhìn anh!" Hắn cầm cổ của tôi, dán vào trán của tôi: "Em không phải chỉ là trách nhiệm của anh, gặp em ngã bệnh, anh sẽ đau lòng, gặp em cười, anh sẽ vui vẻ, gặp em khóc, anh sẽ bận tâm."
"Đúng vậy, chúng ta cùng nhau sống cuộc sống lâu dài, trừ phi anh là động vật máu lạnh, nếu không, làm sao lại không để ý tới em? Chỉ là, anh có tình quá nhiều, em lại chẳng độ lượng như thế, cũng không muốn độ lượng." Tôi muốn dừng khóc lại, nghĩ bình tĩnh một chút, nhưng vừa ra đến miệng lại bể tan tành.
Tôi vẫn tự nói với mình, tôi không quan tâm, nhưng căn bản tôi không làm được!
"Sẽ không, sau này sẽ không còn nữa." Hắn nói, nghe giống như hứa hẹn "Đừng khóc, chúng ta về nhà đi."
"Em không tin anh!" Tôi kích động đẩy hắn ra, không cẩn thận khẽ động đến ống truyền dịch, máu lập tức trào ra khỏi băng dính, giống như một đóa hoa nhỏ màu đỏ.
Âm Hạng Thiên đứng dậy nhổ hết kim tiêm, đang cầm mặt của tôi, tựa hồ muốn nói cái gì, mà cảm xúc của tôi có chút mất khống chế, nâng tâm kháng cự, giãy giụa thoát khỏi cổ anh. Móng tay trong suốt, lướt qua da, để lại từng dòng máu trên da.
Hắn bỏ qua lời nói, nghiêng người liền hôn lên đôi môi run rẫy của tôi, môi lưỡi cực kỳ dịu dàng, dốc hết tất cả tình yêu.
Tôi dần dần yên tĩnh lại, nước mắt lại chẳng thể khống chế, tôi dường như chưa từng mất khống chế như thế, từ sau khi ba tôi qua đời, tôi liền không có khóc lớn hay náo loạn nữa, nhưng giờ phút này tôi lại khóc như đứa bé.
Phần cảm tình này đã cho tôi cảm giác mình rất yếu đuối, rất uất ức, khiến Bách Khả dường như không còn là Bách Khả nữa.
Cảnh đêm yên tĩnh, tiếng hát vang vọng khắp phòng bệnh, tôi uất ức, hắn áy náy, tất cả đều giống như một bộ phim tình cảm buồn nôn.
"Tin anh thêm một lần nữa, anh sẽ không để cho em khóc nữa!" Cuối cùng, hắn nói như vậy.
Tôi hiểu biết rằng mình không nên tin hắn, không nên tha thứ cho hắn, nhưng tôi lại nghe được mình đang hỏi: "Anh có thể đảm bảo sao?"
"Có thể!" Hắn quả quyết đáp.
"Có thể tiếp nhận tôi, đứa không hiểu chuyện sao?"
"Có thể!"
Tôi ngước mắt nhìn hắn: "Anh đáp ứng quá nhanh."
Hắn trầm ngâm giây lát: "Trải qua sự suy nghĩ kỹ càng, anh mới đáp ứng điều kiện của em."
Giống như đã từng thấy qua, mới quen thì tôi đã bị một chị học khóa trên nhốt vào nhà vệ sinh, hắn giải cứu tôi rồi muốn tôi đáp ứng tất cả điều kiện của hắn, tôi lập tức đồng ý, và giờ cũng đang trong hoàn cảnh giống như thế
Nhớ lại ngày trước, nhìn sáng nay, dường như đã qua mấy thế kỷ. Ai có thể ngờ tới, chúng tôi sẽ dây dưa quấn quít đến bây giờ? Ai có thể ngờ tới, tôi lại có rất nhiều bất mãn trong lòng mình?
"Còn có nghi vấn cùng điều kiện sao?" Hắn hỏi.
"Có." Mặc dù câu trả lời của hắn rất chắc chắn, nhưng tôi không còn tin tưởng nữa rồi, cũng có thể nói, tôi bị sợ.
Đáy mắt hắn nở ra nụ cười, kéo tôi lên, còn mình ngồi vào chỗ của tôi, ôm tôi đặt lên đùi của hắn, lớn giọng nói: "Nói đi, nghĩ toàn bộ rồi nói ra, cái gì cũng không cần giảm bớt."
"Chỉ có một yêu cầu." Tôi không ôm bất kỳ lòng tin nào, chỉ đến khi thấy tâm vững vàng: "Không cho cùng đi ngược lại với em, từ nay về sau chỉ được đi cùng em."
Hắn bật cười, dính vào bên tai tôi mà nói: "Em xem em có ngốc không, việc đi đứng đâu thể nào quản cả đời."
"Anh có thể đám ứng không." Tôi hướng đôi mắt nghi ngờ về phía hắn.
"Anh không nói tôi không đáp ứng."
Tôi nhất định là lầm rồi, tư thế ngồi khiến cho mỗi hành động của tôi đều động đến hắn: "Anh xác định?"
"Xác định."
Tôi không nói gì mà nhìn hắn, đáy lòng chẳng có cảm giác bình yên như trước, thế gian không nhất định phải tin vào lời cam kết của một người đàn ông, tôi hỏi như thế nào hắn đáp ứng như thế đó, cũng chỉ là tìm kiếm sự an ủi trong lòng.
"Vẫn chưa tin?" Hắn dễ dàng xuyên thủng nội tâm của tôi.
Tôi thẳng thắn nói: "Một buổi sáng bị chó cắn, mười năm cũng không quên, em sợ mình bị cắn."
Mi tâm của hắn nhéo lại, liền cắn một cái trên cổ tôi. Môi ấm áp, răng bén nhọn cùng da nhạy cảm gặp nhau, nhẹ nhàng cọ sát lẫn nhau, không đau, lại đưa tới một hồi tê ngứa ngáy cùng rung động.
Tôi co cổ lại, khẽ lên tiếng: "Em nói sai, là rắn, không phải chó!"
"Là sói!" Hắn cười rồi khẽ nói, đưa *** *** vết đỏ của dấu răng trên cổ tôi.
Tôi bỗng chốc rùng mình một cái, không được tự nhiên nói: "Đừng như vậy!"
"Đừng như thế nào?" Hắn biết rõ còn hỏi, giọng nói khàn khàn mà hấp dẫn. Tôi sai lầm rồi, thật ra thì, nhà họ Âm chỉ có mình Âm Nhị Nhi là dễ chọc, còn người đàn ông phía sau tôi vô cùng bá đạo, Âm Nhị Nhi chỉ là có độc, còn Âm Tam Nhi lại có thêm gai
Tôi chống đỡ cằm của hắn, nghiêm túc nói "Nơi công cộng, anh chú ý một chút!"
"Được rồi." Hắn cong khóe môi lên, mập mờ thì thầm: "Về nhà tiếp tục."
"Vẫn không thể đi." Tôi nói.
Hắn nhíu lông mày: "Tại sao?"
"Tiếp tục vô nước biển nha."
Hắn chợt ân cần nói "Dạ dày còn đau sao?"
"Không đau, chỉ là, phải đợi vào xong mới về." Tôi kéo ống truyền dịch qua, liếc nhìn lọ thuốc trên đầu giường: "Bên trong đều là thuốc nhập khẩu, vài trăm đấy."
Hắn không biết nên khóc hay cười: "Vậy anh đi làm thủ tục nhập viện, tối nay sẽ ở đây cùng em."
"Đây là bệnh viện cũng không phải là quán ăn." Tôi đứng lên "Anh giúp em cầm bông sát trùng và băng dính."
"Nếu như ban đầu không có đi nước Pháp, sẽ không phải chịu tội như thế này?" Lại tới, mỗi lần bệnh bao tử tái phát, hắn nhất định sẽ lại tra cứu chuyện xưa, tôi chỉ có thể chau mày không biết nói gì.
"Nhanh cầm đi, đừng trì hoãn nữa, trời sắp sáng rồi."
Hắn dùng lực vuốt vuốt tóc của tôi, lúc này mới rời đi.
Phòng bệnh chỉ còn lại mình tôi, màn ảnh lớn là Lưu Nhược Anh đang nói thay tâm tình của tôi, giờ phút này cô ta hát: "Em chờ anh, nửa năm trôi qua, quá hạn liền hung hăng quên người yêu, không chỉ thương tâm, còn có một lát cắt ngọt ngào. . . . . ."
Mặc dù, lời ca trong bài hát rất ngọt ngào, nhưng tôi không ngu ngốc mà tiếp nhận nó. Nhưng nửa năm kia, có lẽ, là một đề nghị hay.
Từ lúc này về sau, Âm Hạng Thiên không bởi vì Nhiễm Du mà rời nhà vào đêm khuya nữa, còn khôi việc khóa máy trước khi ngủ, có xã giao lại trả về thói quen thông báo trước một tiếng, cuộc sống tựa hồ khôi phục yên tĩnh, trong lòng tôi vẫn chẳng khôi phục được bình yên.
Tôi vẫn cho rằng, tình cảm của Âm Hạng Thiên và Nhiễm Du không thể hồi phục được, tôi không tin, những chuyện quá khứ liên quan đến Nhiễm Du đã bị hắn xóa đi, tôi cho là, hắn cuối cùng sẽ chọn Nhiễm Du, nhưng biểu hiện của hắn vào lúc này, cũng không phải như vậy. Cho nên, tôi có chút mê mang, có chút không tin tưởng. Hắn cũng không phải là không cảm thấy tôi có điều gì đó không tin, nhưng hắn không có hứa hẹn suông, mà thật sự là để tâm thi hành.
Dần dần, lòng của tôi ấm lại, tôi báo cho mình, không cần gây áp lực cho hắn, không cần cho mình bọc quần áo, không cần mù quáng, cũng không cần cứ mang hoài nghi theo mình. Duy trì tình cảm không phải trách nhiệm, mà là tin tưởng!
Mấy ngày gần đây, Âm Hạng Thiên đi xã giao đặc biệt nhiều, hôm nay tôi được phát lương thưởng, trước khi tan sở, tôi nhận được điện thoại của hắn, hôm nay lại có xã giao, tôi không muốn trở về nhà ăn cơm tối một mình.
Tôi không thích ăn cơm một mình, nên sau khi tan việc, đem hai phần ba tiền lương gửi vào quỹ tiết kiệm của bà nội trong ngân hàng rồi mua chút quà về nhà lớn.
Tôi vừa vào cửa, bà nội liền bắt đầu nhắc đi nhắc lại: "Sao cháu không chừa chút tiền mua đồ cho mình? Những người trẻ tuổi khác vừa lãnh được tiền lương lập tức đi mua quần áo, mỹ phẩm, cháu lại cứ mua đồ về nhà?"
Tiền học tập còn thiếu bà nội một khoản tiền học phí chưa trả xong, nên mỗi tháng tôi đều chi ra một ít gửi cho bà nội. Sau này Xảo Dĩnh cũng làm như thế, bà nội vì gặp chúng tôi tự lập vui mừng, nhưng lại vì hành động của chúng tôi mà cảm thấy khổ cực và đau lòng.
Tôi đem hai túi hải sản lớn giao cho Tiểu Tần, cười híp mắt nói: "Anh ấy mua, không phải tôi bỏ tiền."
"Cô cho rằng bà nội là con nít ba tuổi sao? Cậu ta đã sớm nói, cô căn bản chưa bao giờ dùng tiền của cậu ấy."
"Cô có tình báo sao, cuộc sống nhu yếu phẩm cần thiết đều là anh ấy mua, tôi chỉ mua chút thực phẩm yêu thích mà thôi." Tôi không phải cố ý thi hành chính sách độc lập AA gì đó, nhưng không muốn hoàn toàn lệ thuộc vào hắn, đây là tôi không vứt bỏ lòng tự trọng của mình, cũng để cho mình tính tự lập khi cầm giấy tính tiền.
Bà nội thở dài bất đắc dĩ, lôi kéo tay của tôi nói: "Con và Xảo Dĩnh chẳng có chút *** nào cả? Con xem Tiểu Cầu với Viên Viên khỏe mạnh ghê không."
"Hiện tại đang lưu hành mốt giảm cân." Tôi xông phía trước đưa trà cho Tiểu Tần rồi nháy mắt "Đúng không, Tiểu Tần?"
Cô gái nhỏ vểnh môi lên, lẫm bẩm nói: "Người ta giảm cân, cô cũng đừng kích thích tôi."
Tôi hớp một ngụm hoa trà cỏ, bĩu môi nói "Nghe nói, Thiên Hoa thích cô gái mượt mà và nhu thuận."
Tiểu Tần đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói "Mới. . . . . . Mới không có chuyện này đấy."
"Kỳ quái, tôi nói việc khiến Thiên Hoa yêu thích, sao mặt của cô đỏ thế?" Tôi biết rõ còn hỏi.
"Chị Tiểu Tiểu, chị hỏi thói xấu." Cô nàng quẳng xuống một lời nũng nịu mang theo chỉ trích, đỏ mặt chạy đi.
Bà nội bật cười nói "Bà đang suy nghĩ không biết có nên triệu hồi Thiên Hoa về đây không, chế tạo cơ hội cho bọn họ."
Thiên Vũ và Thiên Hoa đều là người làm của nhà họ Âm, lúc có việc sẽ cùng Âm Hạng Thiên đi làm, sau khi tan việc sẽ trở về nhà lớn ăn cơm, cầm tiền lương của bà nội.
"Thiên Hoa nói, cự ly sinh ra điều tốt đẹp."
"Thiên Hoa nói như vậy thật sao?" Bà nội nửa tin nửa ngờ mà hỏi.
Bên trong phòng bếp lộ ra cái đầu nhỏ, oán hận nhìn chằm chằm vào tôi, cười ha hả nói: "đúng nha, chỉ là, anh ấy còn nói, sớm chiều ở chung một chỗ là vẻ đẹp khác. Tiểu Tần, cô thấy có phải như vậy không?"
Bỗng nhiên cái đầu nhỏ ở trong phòng bếp rụt lại, động tác kia còn nhanh hơn thỏ, chỉ là, động tác của cô không thể mau hơn mắt quan sát của tôi, tôi thấy được nụ cười của cô ta, chỉ có người hạnh phúc mới có thể cười sáng chói như vậy. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc