Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói - Chương 30

Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ

Những cơn gió giữa trưa làm tung bay mái tóc ngắn ngang vai của tôi: "Chuyện này không liên quan đến chuyện không cam lòng, chỉ là tôi chợt thông suốt mà thôi. Có ít thứ không tranh thủ thì không thể lấy được, có vài người, không phải đợi là họ sẽ đến. Chị tôi giành bạn trai của tôi, tôi cũng nghĩ sẽ cố gắng tranh thủ, nhưng sau này tôi nghĩ lại một chút – nếu hắn làm tôi thất vọng, vậy thì cố gắng giành lại có lợi ích gì? Hắn có thể dao động lần thứ nhất, là có thể dao động lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . . Tôi không muốn tương lai mình biến thành một chiến sĩ, mỗi ngày đều đang cùng các cô gái khác giành giành tình yêu của một người đàn ông. Huống chi, trong lòng Âm Hạng Thiên vẫn luôn có vị trí giành cho Nhiễm Du, hai người là thanh mai trúc mã, tôi không có tư cách tranh giành. Mặc dù tôi có thể chọn phương thức ở bên cạnh nhưng nó là thương hại, chỉ dây dưa chẳng tốt đẹp gì." Thấy Xảo Dĩnh sững sờ nhìn tôi, tôi dí dỏm nháy mắt nói "Cái này gọi là hai quyền nhẹ đã hạ được đối thủ, không phải rất thông minh sao?"
Xảo Dĩnh không hề bị tôi chọc cười, thái độ nghiêm túc lại thương cảm: "Nếu như cô sớm tìm ra lối, tôi sẽ đồng ý với các người, nhưng các người đã ở cùng nhau hơn hai năm rồi, huống chi, cô vẫn luôn thương hắn, không phải sao?"
"Tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, dùng hai năm đổi lấy nhiều hơn một sự bình tĩnh, như vậy không phải rất tốt sao?"
Xảo Dĩnh lắc đầu: "Muốn tôi nghĩ, tôi nghĩ là cô đã thật sự không tin tưởng vào tình yêu rồi, có lẽ, đối với Ân Tâm Nhi cô có tầm quan trọng không thua gì Nhiễm Du. . . . . ."
"Đến cô cũng nói có lẽ. . . . . ." Tôi cười khổ cắt đứt lời của cô ấy "Nhiễm Du cùng hắn tách ra ba năm, tôi cùng hắn sinh sống hai năm, nhưng mọi người thấy chỉ là ‘có lẽ’, dưới tình huống này, tôi cần thiết phải tranh thủ sao?"
Tất cả mọi người đều không thể hiểu hết tâm tư của Âm Hạng Thiên, có lẽ, ngay cả hắn mình cũng không rõ lắm. Nhưng việc này đã không quan trọng nữa rồi. Tình yêu rất phức tạp, tranh đoạt là bị thương, chờ đợi quá mệt mỏi, tôi mệt mỏi, nghĩ lối ra, nghĩ bỏ cuộc. Đừng cười nhạo tôi yếu đuối, trong tình yêu, người nào cũng có lúc e sợ? Người nào cũng sẽ lùi bước?!
Xảo Dĩnh trầm ngâm giây lát, cau mày nói: "Cô nói không sai, nhưng cô nghĩ kết thúc, cũng phải có sự đồng ý của hắn mới được, theo tôi thấy, hắn cho là cô nhất thời giận dỗi, căn bản không suy tính nghiêm túc về chuyện chia tay."
"Cần hắn mới được sao?." Tôi vuốt ve cái dạ dày đang chuyển biến tốt của mình: "Cho nên tôi không nhận điện thoại của hắn, chính là muốn đợi thân thể tốt lên, có hơi sức rồi, sẽ cùng hắn chạm mặt, tựa như cô nói, cùng hắn nói chuyện rất hao tổn nguyên khí."
Xảo Dĩnh cười khổ: "Tình yêu của người khác thật ngọt ngào, thế nào nói đến cô, lại chẳng cố hết sức?"
"Có lẽ, bởi vì hắn không phải là đúng người. Theo quan điểm khách quan mà nói, hắn không sai, cũng không phải lỗi của tôi mà cả hai lầm đường."
"Tại sao cô có thể quyết định tất cả như vậy?!" Một tiếng chất vấn đè nén lửa giận từ cầu thang truyền tới, tiếng bước chân nặng nề làm trái tim tôi chậm lại
Sắc mặt Xảo Dĩnh khẽ biến thành cứng ngắt, nhỏ giọng lầu bầu: "Sao hắn đến nhanh như thế?"
"Có lẽ lúc hắn gọi điện thoại là hắn đang ở dưới lầu." Tôi cười khổ mà nói, người đàn ông kia vẫn cho rằng tôi cố tình gây sự, có thể nói chuyện này rất dễ dàng tha thứ nhưng cho đến bây giờ đã biến thành không thể rồi.
Âm Hạng Thiên bứt cánh tay Xảo Dĩnh ra, tức giận đằng đằng chỉ về phía cửa: "Xuống lầu, đừng ở chỗ này cản trở."
Hắn rất tức giận, mà tôi hiểu vì sao hắn tức giận. Không sai, tôi không nên hủy bỏ toàn bộ, dù sao, hơn hai năm qua, trong cuộc sống của chúng tôi vẫn tràn ngập tiếng cười, có chút hạnh phúc. Mà tôi muốn xem nhẹ, cũng bỏ qua một chút thủy chung không tồn tại — tình cảm của hắn không thuần túy! Mặc dù hắn bình tĩnh và đôi khi không bình tĩnh giải thích việc hắn và Nhiễm Du chỉ là bạn bè, mà tôi biết, đáy lòng của hắn vẫn có một cấm khu. Nơi đó, thuộc về Nhiễm Du, và tôi chỉ ở bên ngoài mà thôi.
Bóng dáng của Xảo Dĩnh trước khi biến mất, còn đem cặp mắt không giúp gì được liếc nhìn tôi. Cửa phòng màu trắng "cạnh" một tiếng bị đóng lại, Âm Hạng Thiên giận đùng đùng đi tới trước mặt của tôi, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào cái gối ôm của tôi: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Anh và Nhiễm Du chỉ là bạn bè, bạn bè hiểu không? Em đừng như người không tai, tất cả điều không thể vào não như thế?"
"Đừng nóng nảy như vậy, anh xem, hôm nay mặt trời thật tốt, phong cảnh đẹp như vậy, một buổi trưa như thế, gây gỗ làm gì." Tôi nặn ra nụ cười, cố gắng hóa giải không khí khẩn trương và nguy hiểm, nhưng hắn không hề bình tĩnh lại, mà còn tức giận hơn.
"Chớ nói những thứ vô dụng đó với anh, anh hỏi em, có nghe lời anh nói hay không?"
Tôi gật đầu "Mỗi một câu đều nghe lọt."
"Vậy em còn náo cái gì?"
Tôi ngước mắt liếc nhìn hắn: "Anh có nghiêm túc cân nhắc lời em hay không? Nói một cách khác, anh có nghe lọt được không?"
"Em cứ nói đi?"
"Lọt vào tai anh rồi có lọt vào não anh không. Anh cảm thấy tôi cố tình gây sự, cảm thấy tôi đang dùng biện pháp bỏ đi để uy hiếp anh. Hiện tại, anh hãy nghe cho kỹ: Anh đã sai! Căn bản tôi không có uy hiếp bất luận kẻ nào, cũng không thể uy hiếp bất luận việc gì." Thấy hắn muốn phản bác, tôi lại nói: "Anh có biết tôi ghét cái nào, tôi hiểu mâu thuẫn là cái gì không, nhưng anh cho rằng tôi nói dối, cũng muốn đi theo cô ấy. Anh có nghĩ đến suy nghĩ của tôi hay không, điều này đại biểu cái gì? Không nói ra miệng sao? Tôi nói thay anh, điều này đại biểu, anh đã lựa chọn cô ta."
"Em nói bậy! Nhiễm Du. . . . . ."
"Tâm tình Nhiễm Du không tốt, thân thể Nhiễm Du không tốt, Nhiễm Du bị chồng trước quấy rầy, Nhiễm Du cần anh trợ giúp." Tôi sử dụng lại những từ hắn đã từng nói với tôi, bốn mắt cùng nhìn nhau: "Âm Hạng Thiên, chớ tự mình uy hiếp tôi, tôi sẽ không vì hai tiếng bạn bè bình thường mà gây sự với anh. Ở trong lòng anh, Nhiễm Du chưa bao giờ là người bạn bình thường."
"Cô. . . . . . cô. . . . . . Giỏi lắm!" Hắn tức giận đến gân xanh nổi cả trên mặt. Không biết là bị phơi bày tất cả nên tức giận, hay cho tôi quyết tuyệt tình mà tức giận, thật ra thì, tôi không muốn nói như thế, nhưng hắn vẫn dùng "Hồ đồ", "Nói bậy" đến K**h th**h tôi, hại tôi không cẩn thận mà kích động.
Tôi không thể làm gì khác ngoài thở dài: "Một buổi trưa yên bình, đều bị phá hư, thật đáng tiếc!"
"Bệnh quá thành đức hạnh rồi à, còn có tâm tình để ngắm cảnh xuân sao?" Sau lưng bỗng nhiên có người nói chuyện, mặc dù không thiếu ân cần, nhưng giọng nói cợt nhã làm thành một đòn lợi hại.
Tôi ngoái đầu nhìn lại, liếc nhìn Ninh Vũ nói "học trưởng, sao cậu lại tới đây?"
"Xảo Dĩnh nói cậu bệnh bao tử, bảo tôi đến giúp một tay, tìm c*** đặc trị, tôi đi khắp hiệu thuốc rồi cũng không tìm được thuốc đặc trị, nhưng cũng có đem đến vài phương thuốc Bắc, cậu có muốn uống không?"
Tôi lắc đầu "Không uống."
Ninh Vũ đi đến gần, dùng sức vuốt vuốt đầu của tôi, dùng vẻ mặt cười như không cười mà nói. "Tôi cùng Xảo Dĩnh đã thương lượng rồi, không uống liền rót, cậu chọn cái nào?"
Tôi mếu máo: "Uống....uố...ng!"
"Đi đi, tôi đi lấy đây, hâm nóng lên là có thể uống."
"Cám ơn!" Tôi nhe răng nhếch miệng mà nói.
"Khỏi khách khí, về sau mỗi ngày đều có uống."
Tôi thiếu chút nữa phát khóc, than thở đứng dậy, chào hỏi: "Xuống dưới lầu ngồi đi."
"Cậu đi uống thuốc." Ninh Vũ ngụ ý, liếc mắt nhìn Âm Hạng Thiên nói: "Chúng ta đã lâu không gặp, từ từ ôn lại chuyện cũ!"
Ninh Vũ như một người anh lớn không có máu mủ của tôi, mặc dù anh không biết tôi cùng Âm Hạng Thiên gần đây như thế nào, nhưng chỉ với một cái liếc mắt đã có thể nhìn ra, nếu Ninh Vũ nói "Ôn chuyện" là đã hiểu.
Âm Hạng Thiên không để ý đến Ninh Vũ, lôi kéo tôi đi xuống dưới lầu.
"Để cho cô ấy yên tĩnh, đừng tưởng rằng bây giờ là của cậu, thì vĩnh viễn là của cậu, cô ấy lựa chọn đi hay ở là quyền lợi của cô ấy." Ninh Vũ nhẹ giọng mà nói ra.
Âm Hạng Thiên dùng sức P0'p lấy cổ tay của tôi vô cùng đau đớn: "Cái gì là của tôi thì đến cuối cùng vẫn là của tôi, không cần người khác đến đây nhắc nhở!"
"Chúng ta xưng anh gọi em, phong độ của một thiếu gia giàu có đâu mất rồi, ai là người mình, ai là người khác, trong lòng cậu phải hiểu chứ?" Đây là sự thật, có lẽ từ miệng Ninh Vũ nói ra lại giống như là khiêu khích.
Bước chân của Âm Hạng Thiên ngừng lại một chút, hiển nhiên là hiểu ẩn ý trong câu nói kia.
"Tôi nhớ không lầm là cũng có ngoại lệ đấy chứ?" Tôi nhỏ giọng nói, mỗi lần hai người này gặp nhau là sẽ có tổn hại lớn, bất luận ngày lễ ngày tết, trời hô mưa gọi gió, bất kỳ bên ngoài có điều gì cũng chẳng tác động đến sự "Hăng hái" của bọn họ, tôi thật sự thấy sợ!
Âm Hạng Thiên hơi dừng lại, im lặng rồi khôi phục bước chân. Mới mở cửa ra, chỉ thấy Xảo Dĩnh bưng một chén nước trắng bằng sứ tới. Cô ta đưa mắt nhìn tôi, rồi sau đó chuyển cái khay đến trước mặt Âm Hạng Thiên "Tam Thiếu, đây là thuốc của Bách Khả."
Âm Hạng Thiên cau mày: "Tôi sẽ mua thuốc giúp cô ấy."
Lông mày Xảo Dĩnh chau lại: "Anh sẽ tìm được chúng chứ? Đây là Ninh Vũ tự tìm mang đến, không phải là thứ có thể mua được ở bất kỳ nhà thuốc đông y nào."
"Dài dòng!" Âm Hạng Thiên trừng mắt nhìn cô, tay đặt lên đầu vai tôi, siết chặt lấy, đi xuống lầu dưới. "Âm Hạng Thiên, tôi. . . . . ."
"Câm miệng!"
"Tôi không thể câm miệng!" Tôi tránh thoát khỏi sự kiềm kẹp của anh, nghiêm mặt nói: "Anh trở về đi, khi nào cơ thể tôi tốt hơn, tôi sẽ trở về đó thu dọn đồ đạc."
"Tôi không có cho phép em đi!" Hắn cắn răng nghiến lợi, đáy mắt là lửa giận. "Cùng tôi về nhà! Bằng không tôi liền động thủ!" Hắn cúi người tiến tới gần tai tôi.
Tôi lui về sau vài bước, rất có ý thức bưng kín dạ dày, nhưng biết rõ nguy hiểm nên nói: "Tôi cảnh cáo anh, đừng đấu đối kháng cùng tôi. Dạ dày chảy máu anh không đền nổi đâu!"
Âm Hạng Thiên ngơ ngác tiến lùi đều khó, dứt khoát choàng cánh tay ra, đem tôi vây giữa ***g *** và tay vịnh cầu thang.
Tôi nhìn về phía Xảo Dĩnh như muốn cầu sự giúp đỡ, vừa lúc ấy Ninh Vũ kéo tay Xảo Dĩnh lại hỏi.
"Tình huống như thế nào?" Ninh Vũ hỏi Xảo Dĩnh.
Xảo Dĩnh trả lời: "Bách Khả không muốn cùng Tam thiếu qua lại nữa, nhưng Tam Thiếu không đồng ý."
"Bảo vệ ở đâu?" Ninh Vũ lại hỏi.
Xảo Dĩnh lại trả lời: "Đúng phải tìm người giúp đỡ Bách Khả."
"Vậy còn không mau gọi điện thoại cho an ninh đến đuổi người?" Ninh Vũ nhắc nhở.
"Nói rất đúng." Xảo Dĩnh đem khay giao cho Ninh Vũ, sờ điện thoại trong túi áo mình "Điện thoại di động tôi để ở dưới lầu."
"Dùng của tôi." Ninh Vũ nghiêng người "Ở túi sau."
Xảo Dĩnh vươn tay ra thăm dò, nhưng lặp tức thu tay lại: "Không thích hợp lắm"
Ninh Vũ lơ đễnh: "Yên tâm, tôi không kiện cô tội quấy rối T*nh d*c đâu."
Xảo Dĩnh bật cười, đưa Ng'n t ngọc thon dài ra, sờ túi quần jean của Ninh Vũ.
"Uy! Cô cầm điện thoại rồi còn muốn chấm *** hả?" Ninh Vũ thấy chuyện lạ nên hỏi.
Xảo Dĩnh lấy điện thoại di động ra, thoải mái tán dương: "Cái ௱ô** rất cao."
Tôi thiếu chút nữa đã đem con ngươi trừng lớn, cô là Xảo Dĩnh sao? Cô thật sự là cô gái đoan trang và dịu dàng tên Xảo Dĩnh sao? Hay là thính giác của tôi có vấn đề? Cô dám bỏ tay vào túi quần sau của con trai hả?
"Trên di động của anh không có số của công ty." Xảo Dĩnh khổ sở nói.
Ninh Vũ xem thường cười "Trực tiếp gọi một-một-không, tốc độ cũng rất mau."
"Nói rất đúng." Xảo Dĩnh cúi đầu, tiếp tục gọi điện thoại.
Lông mày Âm Hạng Thiên cũng không nhíu lại, chỉ bình tĩnh liếc nhìn tôi: "Em hy vọng chúng ta đều bị công an bắt đi sao?"
Tôi cắn môi, chần chờ nói "Xảo Dĩnh, đừng khoa trương như vậy chứ?"
"Không phải cậu không muốn cùng hắn trở về sao?" Xảo Dĩnh ngước mắt nhìn tôi, mặc dù thần sắc của cô rất nghiêm chỉnh, nhưng đáy mắt giảo hoạt thật sự rất giống một kẻ tội phạm.
"Tôi. . . . . ." Tôi không muốn cùng hắn trở về, nhưng tôi cũng không muốn để cho người khác xem vỡ kịch của chúng tôi? !
"Không cần lo lắng vấn đề đó, về nhà cùng tớ đi, ở đến xuất giá cũng không có vấn đề gì!" Ninh Vũ nói.
"Anh đừng làm ra bộ dáng đó, mọi người trong nhà họ Ngô có thể chấp nhận sao?" Xảo Dĩnh cong đôi môi anh đào lên "Bách Khả, cô nên ở nhà của tôi, cô là em gái của tôi, là cháu gái của bà nội tôi."
"Nhưng tôi chính là người nhìn cô ấy lớn lên, nhà họ Ngô vốn là nhà của cô ấy!"
"Các người là bạn học thời đại học, tại sao có thể nhìn cô ấy lớn lên?"
"Từ mười tám tuổi đến hai mươi lăm tuổi? Không phải từ nhỏ đến lớn sao?"
Tôi ấm ức muốn đập đầu vào tường: "Bây giờ không phải là thời điểm để thảo luận vấn đề đó”
Hai người ngẩn ra, hai mắt nhìn nhau, tiếp theo là bật cười lớn..
"Này, quay đầu đề lại?" Ninh Vũ hỏi Xảo Dĩnh.
Xảo Dĩnh gật đầu "Trước hết tôi nên gọi điện thoại báo cảnh sát."
Âm Hạng Thiên liếc nhìn tôi, không nhanh không chậm mà nói: "Em muốn để cảnh sát mang đi sao?"
Phải, muốn tôi trở về sao!
Coi như tôi đã nghĩ ra, đám người này căn bản không tin tôi sẽ muốn chia tay thật sự với Âm Hạng Thiên, tất cả mọi người đều cho rằng tôi nổi nóng nên nói thế! Tôi càng rõ ràng tất cả không phải là nhất thời, càng không muốn đem chuyện này làm thành trò cười. Vì vậy, tôi cắn răng một cái, hạ quyết tâm, tôi không lên tiếng! Dù sao báo cảnh sát cũng không phải là tôi! Bị mang lên xe cảnh sát cũng không phải do tôi làm! Tôi rất muốn mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng?!
Vài giây sau —–
"Điện thoại đã thông." Xảo Dĩnh chần chờ xem ý tôi.
"Bách Khả, cậu có theo cậu ấy trở về không?" Ninh Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn tôi.
"Bách Khả!" Âm Hạng Thiên liếc nhìn tôi, mang ý cảnh cáo.
Trong lúc này, tầm mắt của ba người đều đang nhìn tôi, tôi lạnh cả sống lưng.
"Xảo Dĩnh, cúp điện thoại." Ninh Vũ nói "Âm Tam Nhi, cậu đi đi. Đừng làm khó Bách Khả nữa."
"Tôi không có làm khó cô ấy!" Âm Hạng Thiên tức giận nói, tựa hồ có chút bị thương "Tôi chỉ muốn đón cô ấy về nhà!"
Ninh Vũ nói: "Cô ấy không muốn trở về cùng cậu, cậu không nhìn thấy sao?"
"Cậu câm miệng!" Âm Hạng Thiên giận dữ mắng mỏ, cứ cầm chặt tay của tôi: "Về sau anh sẽ không bỏ em ở nhà một mình nữa, em không muốn trở về thật sao?"
Xảo Dĩnh đi tới trước mặt tôi, hòa nhã nói "Tôi không muốn đuổi cô đi, chỉ là, cô không trở về, hắn ta cũng sẽ không đi. Đi về trước đi, nếu như hắn dám khi dễ cô, tôi liền mang bà nội và anh hai của hắn đến nói lý lẽ."
"Đừng ai nói gì nữa." Tôi nhíu chặt chân mày nhìn theo Xão Dĩnh và Ninh Vũ, trong lòng rất áy náy. Không biết có phải là phương thức xử lý vấn đề của tôi không đúng, hoặc mọi người quá nhớ thương chúng tôi, mỗi lần chúng tôi có mâu thuẫn mọi người đều thấy đó là chuyện thường tình. Tôi cùng Âm Hạng Thiên đều là người lớn, coi như nhỏ nhất trong nhà, cũng không còn lý do gì khiến mọi người quan tâm thêm.
"Tôi trở về." Tôi phủi tay Âm Hạng Thiên ra, lẳng lặng đi xuống cầu thang, đi khỏi nhà Xảo Dĩnh.
Đường về nhà, tôi buồn bực ngồi trong buồng xe, không khí an tĩnh lại quỷ dị —
"Thật xin lỗi." Biết nhau hơn ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi nghe được những lời này từ miệng của Âm Hạng Thiên. Tôi kinh ngạc, thậm chí cho không khí quái dị vì từ ‘xin lỗi’ kia mà bị tiêu tan đi.
"Anh không nên giận dỗi vì em trách anh đêm nào cũng không về nhà, đến cả chuyện em bị bệnh cũng không biết." Hắn trầm giọng bổ sung.
Không thể không thừa nhận, tôi có chút cảm giác mất mác vì những lời đó, tôi cho là. . . . . . Thôi, thật ra thì chuyện đó rất bình thường. Hắn luôn luôn nghĩ rằng chuyện mình và Nhiễm Du là chuyện nhỏ, như thể những thứ kia chỉ là lẽ thường tình, một lời xin lỗi là có thể giải quyết xong? Huống chi, giữa chúng tôi không phải là chỉ cần một câu "Thật xin lỗi" và một câu "Không sao" là có thể giải quyết.
Tôi nên thu lại chút cõi lòng mong đợi của mình, tôi không muốn chờ đợi kẻ mà bất chấp tất cả để đến với người tình cũ. Cần gì quan tâm tại sao hắn say sorry?! Không sai, tôi không quan tâm! Bách Khả không quan tâm!
"Bách Khả?" Hắn nghiêng đầu nhìn tôi.
"A, không sao." Tôi hoàn hồn đáp.
"Thật ‘không sao’ sao?" Hắn chần chờ nói.
"Thật không sao, đừng để ý loại chuyện nhỏ này."
"Cái này không phải là việc nhỏ!" Hắn đột nhiên giận dội, nóng nảy, vỗ tay xuống tay lái: "Đáng ૮ɦếƭ, em đang để ý."
"Tôi thật sự là không để ý." Tôi không hiểu rõ vì sao hắn tức giận, những điều tôi nói không sai, thế hắn tức giận vì cái gì?
"Thôi." Hắn vẫn lắc đầu, sau đó chuyên tâm lái xe, không có mở miệng.
Tôi khẽ thở dài, mệt mỏi làm ổ trên cái ghế phụ, ngăn cách – dường như chúng tôi luôn thiếu một thứ gì đó, tôi từng cố gắng bỏ qua tất cả, nhưng đảo mắt cái đã qua hai năm, nó không có biến mất, cũng bởi vì Nhiễm Du trở về mà thay đổi càng lớn, có lẽ, nó sẽ càng lúc càng lớn.
Tôi nên khống chế tâm tình của mình, không thể vì tình yêu mà bỏ mặc mình. Không có tình yêu chỉ biết khổ sở, cũng sẽ không xem nhẹ mình!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc