Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói - Chương 27

Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ

Sau đó, chúng tôi vẫn đưa bà nội vào bệnh viện, bà nội rất thông minh, chỉ vào phòng cấp cứu,
Lại còn chờ khi cấp cứu mới "Tỉnh", dĩ nhiên, bà thừa dịp khi vào phòng cấp cứu đã mua chuộc bác sĩ và y tá.
Sau khi khám xét toàn thân không còn gì nguy hiểm, bà nội được đưa vào phòng dưỡng bệnh. Lão nhân gia nhìn thấy Âm Tam Nhi liền dùng lý do tức giận đuổi hắn ra ngoài, kêu tôi ở lại chăm sóc, dĩ nhiên, chăm sóc là giả, tẩy não cho tôi mới là thật.
Lần này bà nội rất quyết tâm, không buộc tôi và Âm Tam Nhi đính hôn thì không thể, nếu không phải do tôi ngăn cản, ngay cả chứng bệnh hiểm nghèo bà cũng dám mang ra để nói dối. Nhưng tôi lại không dám, cũng không thể để bà tiếp tục lừa gạt Âm Tam Nhi, vì vậy, sau khi dụ dỗ bà xong, tôi len lén chạy ra khỏi phòng bệnh.
Thật ra thì, bà nội ở phòng trong, trừ gian phòng dành cho bệnh nhân, thì còn một phòng ở ngoài để nghỉ ngơi.
Trong khi bà nội tẩy não cho tôi, tất nhiên Âm Tam Nhi cũng không thể ở trường học. Cho nên, khi tôi chuồn ra khỏi phòng thì Âm Tam Nhi đang nghỉ trên một chiếc ghế ngoài hành lang.
Từ lúc bà nội bị "Ngất" thì hắn cũng rất sốt ruột, bà nội kiểm tra bệnh, thì hắn chạy trước trước sau sau, sau khi bị giày vò như thế nhiều lần, giờ phút này hắn giống như con mèo ủ rũ, càng nhìn càng khiến trái tim không đành lòng.
"Bà nội như thế nào?" Hắn lo lắng hỏi.
"Đã ngủ rồi, tôi có chút chuyện muốn nói với anh, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi."
Hắn cau mày lại, hồ nghi nói: "Không thể nói ở nơi này sao?"
"Không được." Tôi kéo hắn đứng dậy: "Đi ra ngoài nói đi, bà nội đã có y tá chăm sóc, không có việc gì."
Đêm đã khuya, bên ngoài bệnh viện rất yên tĩnh. Tôi kéo Âm Tam Nhi ấn xuống chiếc ghế đá ở cạnh bồn hoa, thăm dò hắn trước: "Nói trước, nghe xong không được nổi giận."
"Nói đi." Hắn nghi ngờ, nhưng cũng không chần chờ.
"Anh bảo đảm, nghe xong không nổi giận chứ?"
"Cô nói không?. . . . . . Được, tôi bảo đảm."
Tôi hít một hơi thật sâu, đem chuyện bà nội giả bộ bệnh, cùng với những chuyện bà tính toán nói cho hắn nghe, lông mày của hắn càng nhíu thật chặt, sắc mặt càng ngày càng đen, cơ thể càng ngày càng cứng rắn, thanh âm của tôi càng ngày càng nhỏ, bắt lấy ống tay áo của hắn, bàn tay tôi cũng ướt đẫm mồ hôi.
"Nói xong không nổi giận." Tôi sợ hãi nhắc nhở.
Hắn hít một hơi thật dài, Dùng âm thanh đã cố trấn định nói: "Em nói cho tôi biết những chuyện này là muốn tôi làm bộ cái gì cũng không biết, diễn trò cho Bà nhìn?"
Thật thông minh, nói một chút đã hiểu, không đúng, tôi còn chưa nói gì, hắn đã hiểu thấu.
Tôi lấy lòng cười: "Được không?"
"Không được!"
Bờ vai tôi sụp đổ, ngập ngừng nói: "Anh nhân nhượng bà một chút đi."
"Nhân nhượng? Em hi vọng tôi nhân nhượng đến trình độ nào?" Đuôi lông mày của hắn dựng lên, cái loại ánh mắt đó có chút khinh bạc làm trái tim tôi trầm xuống.
"Anh đã hiểu lầm!" Tôi không còn ngập ngừng, mà là nghiêm nghị nói: "Ý của tôi là, anh dỗ dành bà nội, để bà cho là kế hoạch của bà có hiệu quả, nhưng cũng không phải hoàn toàn nghe theo. Mặt khác, anh không cần phải hoài nghi ý đồ của tôi, tôi có thể chắc chắn nói cho anh biết, tôi không muốn đính hôn."
Hắn che giấu ánh mắt dò xét, nắm tay của tôi: "Em nghĩ quá nhiều, tôi không có ý đó."
Tôi rút tay về, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Cách làm của Bà Nội đúng là có chút quá mức, chỉ có điều, thân là cháu của bà, anh nên thông cảm cho tâm trạng của bà. Những chuyện khác tôi cũng không nói nhiều, tránh cho anh phiền toái mệt mỏi. Phải làm sao thì chính anh tự suy tính thôi."
Những gì nên nói đều nói xong rồi, tôi cất bước đi vào bệnh viện, kéo hắn ra ngoài tán gẫu, cũng chỉ là vì sợ hắn tức giận đi cãi nhau với bà nội, không ngờ rằng lại vì một đề tài khác mà xoa dịu được lửa giận của hắn. Thật ra thì như vậy cũng không tồi!
Gió đêm thổi tới, tôi kéo cao cổ áo, lạnh quá a, mùa xuân không phải đã tới sao? Sao còn chưa thấy tiết trời ấm lại đây?
Sau đó, Âm Tam Nhi không hề vạch trần kế hoạch của bà nội, mà là làm theo lời tôi, khiến bà nội cho rằng hắn đang nghiêm túc suy tính chuyện tôi cùng hắn đính hôn, nhưng, đó cũng không phải là loại chuyện chỉ làm qua loa. Bà nội không phải người hồ đồ, Âm Tam Nhi có thể qua loa tắc trách lần một lần hai, đợi đến thời điểm ba lượt bốn lần, bà nội nhất định sẽ biết! Chỉ là, cũng chính bởi vì biết, nên bà mới buông tha cho Âm Tam Nhi.
Khi mọi chuyện đã qua, bà nội không thể làm gì mà nói: "Tư tưởng chưa chắc chắn, xem ra còn phải cho hắn một ít thời gian."
Lúc ấy, Âm Tam Nhi cũng không ở đó, bà nội nói xong lời này, thương yêu sờ sờ đầu của tôi, khẽ thở dài: "Khó khăn cho cháu."
Không thể không nói, Âm Tam Nhi là người rất chung thủy, là người nhớ mãi không quên, quả thật rất đau đớn, nhưng, tôi không cho rằng mình có tư cách oán trách. Trên thực tế, đây là chuyện anh tình tôi nguyện. Mới đầu, tôi là bị Âm Tam Nhi bá đạo bó buộc, phát triển đến đây, tôi là bị chính trái tim mình bó buộc.
Có một đêm, Âm Tam Nhi ôm tôi, nói: "Bách Khả, em có muốn đính hôn không?"
Tôi nói: "Tôi muốn, nhưng, muốn đính hôn là tâm trạng, chứ không phải hình thức."
Bên trong phòng an tĩnh hồi lâu, Âm Tam Nhi do dự: "Bằng không, chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền bàn đến chuyện hôn sự?"
Tôi không có một tia vui sướng nào, ngược lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu, ngay tiếp theo thanh âm cũng không nhẹ nhàng giống thường ngày: "Tương lai quá xa, cam kết quá mệt mỏi, đến lúc đó rồi hãy nói."
Tôi không cho rằng, hôn nhân có thể giành được tình yêu, có thể khóa lại lòng người, cho nên, tôi sẽ cẩn thận đối đãi với hôn nhân của mình, vĩnh viễn không để cho hôn lễ hỏng bét trong giấc mộng kia biến thành sự thật.
Hắn thở ra ngắn ngủi mà nhẹ nhàng, ở trong màn đêm yên tĩnh, một tiếng thở dài nho nhỏ kia lại hóa thành một cành gai mềm đâm thẳng vào trái tim tôi.
Trong đoạn tình cảm này, hắn là ích kỷ, hắn muốn có nhưng lại keo kiệt không chịu bỏ ra, điểm này tôi đã sớm biết, nhưng, một khi nghe thấy tận tai, thấy tận mắt, lại là một loại cảm giác khác.
Không thể nói là đau, bởi vì, tôi biết rõ hắn không phải cố ý! Nhưng, sẽ chua xót! Mà tôi cũng không muốn một mình hưởng thụ phần chua xót này, vì vậy, tôi chui vào trong *** hắn, hắn phối hợp nâng cơ thể lên, khiến cơ thể của hai người hoàn toàn dán sát vào nhau. Nhưng, mục đích của tôi không phải như thế này, vì vậy, tôi tiếp tục đẩy hắn, hắn cho rằng tôi muốn chiếm chỗ thêm, vì vậy, phối hợp lui về phía sau.
Tôi suy nghĩ khoảng cách này không sai biệt lắm, thân thể lui về phía sau, nâng chân phải lên, tập trung hơi sức toàn thân, dùng sức đạp một cái, Âm Tam Nhi bất ngờ không kịp chuẩn bị, "Đông" một tiếng lăn xuống giường.
"Làm gì đạp tôi?" Hắn cực kỳ tức giận rống.
"Chuột rút." Tôi vui vẻ đáp lại, trong lòng thư thái không ít.
Hắn thở hổn hển bò lên giường, đem tôi giữ chặt vào trong ***, trầm giọng cảnh cáo nói: “Đạp nữa, tôi sẽ nhổ hết móng chân của em!"
Tôi theo bản năng rụt đầu ngón chân: "Bằng không anh trở về phòng anh ngủ đi. Tôi không dám bảo đảm chỉ đạp. . . . . . Không, ý của tôi là, chỉ bị chuột rút một lần."
"Không sao!" Hắn cầm hai chân tôi kẹp vào *** hắn, đắc chí vừa lòng mà nói: "Có bản lãnh em cứ tiếp tục rút ra, khỏi phải nói chuột rút, cho dù có động kinh, tôi cũng khống chế được em!"
Tôi bực tức, tôi giãy giụa, tôi đấm tôi đá.
Hắn đưa mắt nhìn, hắn mỉm cười, hắn nhẹ nhõm áp chế.
Giày vò mệt mỏi, tôi nhũn như con chi chi dựa vào trong *** hắn, nhẹ giọng nói: "Em chờ anh!"
Chờ anh trong lòng thoải mái, chờ anh quên, chờ trong đáy mắt anh thuần túy không còn bóng dáng của cô ấy nữa!
Hắn siết chặt cánh tay lại, bờ môi mềm mại hôn phớt qua trán của tôi: "Được!"
Một tiếng khẳng định nhẹ nhàng này với tôi mà nói là rất quan trọng. Đêm trở về yên tĩnh, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ, chiếu những dải bạc rải đầy mặt đất, tôi nhắm mắt lại, dựa sát vào ***g *** ấm áp của hắn, tiếp tục chờ đợi. . . . . .
Dùng một câu hoa mỹ mà nói: thời gian tựa như nước chảy trong lòng bàn tay, bất luận là nắm chặt hay buông lỏng, nó cũng sẽ từ trong tay thoát đi.
Bất tri bất giác, tôi tốt nghiệp, bất tri bất giác, tôi 25 tuổi, nhưng hơn bốn trăm ngày này, xảy ra rất nhiều việc, thí dụ như, Xảo Dĩnh rốt cuộc tốt nghiệp ngành thiết kế mà cô đã từng tha thiết ước mơ, sau khi học xong về nước mở một văn phòng làm việc, mới đầu còn dựa vào thế lực và mối quan hệ của Âm gia để nhận đơn đặt hàng, sau đó, cánh chim ngày càng đầy đặn, ngày càng cứng cáp, đã có thể thoát khỏi Âm gia một mình xông xáo nơi thương trường rồi.
Tôi thì sớm đã tới một bệnh viện tư nhân làm y tá. So sánh với Xảo Dĩnh, cuộc sống của tôi không lo lắng và an nhàn hơn cô ấy.
Chỉ có điều, kể từ sau khi tôi tốt nghiệp, bà nội lại bắt đầu thúc giục tôi và Âm Tam Nhi đính hôn. Mà tôi và Âm Tam Nhi thái độ vẫn như cũ - qua loa, qua loa, lại qua loa!
Bà nội thấy hai đứa tôi cứng đầu, cuối cùng cũng buông tha cho chúng tôi, nhưgn lại bắt đầu đánh chủ ý vào Âm Nhị Nhi và Xảo Dĩnh!
Xảo Dĩnh giống như tôi, ít nhiều gì cũng có chút sợ Âm Nhị Nhi. Loại sợ này cũng có thể xưng là kính sợ!
Sở dĩ chúng tôi nảy sinh loại tâm tính này, xuất xứ đầu tiên có lẽ vì hắn là huynh trưởng của chúng tôi. Tiếp theo nữa là, người huynh trưởng này rất không hòa hợp!
Đừng thấy hắn luôn cười híp mắt mà lầm, khi ***ng chuyện sẽ không hề nương tay! Hơn nữa, chúng tôi nghi ngờ hắn có công phu, có thể *** trong vô hình, chỉnh người trong vô ảnh. Người đàn ông như vậy tựa như một bụi hoa đang nở rộ, nhìn vui tai vui mắt, nhưng từ đầu đến chân đều là độc!
Tuy nhiên, bà nội lại không thấy như vậy, bà xem Âm Nhị Nhi như là kim đồng, còn Xảo Dĩnh là ngọc nữ, ở trong mắt lão nhân gia, hai người là tuyệt phối. Tiếc nuối chính là, chàng vô tình, thiếp vô ý, hai người chỉ xem nhau là anh em thuần khiết.
Cho nên, tôi và Âm Tam Nhi vẫn là cái bia đứng mũi chịu sào!
Bà nội thường tìm cớ để chúng tôi trở về ăn cơm, hôm nay vừa đúng lúc như thế.
Bà nội kêu tất cả chúng tôi, cháu trai cháu gái toàn bộ triệu hồi về nhà lớn, nói là mới đổi một vị đầu bếp mới, muốn chúng tôi tới nếm thử đồ ăn một chút. Nhưng vừa lên trên bàn cơm, bà nội liền bắt đầu cằn nhằn cử nhử chuyện của tôi và Âm Tam Nhi, đơn giản chính là chê hai đứa tôi vẫn như vậy, không chịu giúp bà hoàn thành giấc mộng tứ thế đồng đường (4 thế hệ cùng một nhà).
Âm Tam Nhi đã ૮ɦếƭ lặng, dứt khoát kệ lão nhân gia càu nhàu, vẫn im lặng cúi đầu ăn cơm, căn bản không thèm để ý tới.
Bà nội tức giận tìm gậy, đáng tiếc, trước khi ăn cơm tôi đã giấu cây gậy của bà đi.
"Bách Khả!" Bà nội không tìm được gậy, đột ngột trừng tôi.
"Có!" Tôi ngồi nghiêm chỉnh: "Bà nội, Có chuyện gì ạ?"
"Cháu bao che cho nó, chọc tức ta!" Vẻ mặt Bà nội oán giận.
Tôi ngượng ngùng cười: "Bà nội, ăn cơm trước đi, nếu như ngài muốn phát biểu, một lát cơm nước xong, năm người chúng cháu đứng thành một hàng, ngài huấn luyện như thế nào, chúng cháu sẽ nghe thế đó, được không?"
"Huấn luyện có ích lợi gì? Các cháu chịu nghe sao?" Bà nội quét mắt nhìn năm người chúng tôi với ý không thể làm gì.
Lão đại bưng chén lên uống nước, Âm Nhị Nhi lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn, Xảo Dĩnh tập trung thưởng thức móng tay mới vẽ sơn của mình, vẻ mặt được xem là rất nghiêm túc!
"Một ổ chó sói trắng!" Bà nội oán hận nói: "Các ngươi cứ vậy đi, chờ ta vào quan tài, cho các ngươi khóc."
Đúng lúc này mọi người lại rất đồng lòng, trăm miệng một lời: "Bà Nội đừng nói điềm xấu như thế!"
Bà nội hừ nhẹ: "Nói lời tốt có thể đổi lấy chắt trai sao? Các ngươi người nào sinh cho ta chắt trai, ngày đó ta lúc nào cũng nói những lời tốt đẹp. Có đứa nào chịu sao."
Chúng tôi năm người cùng nhau rũ mặt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, từ đáy lòng đồng thanh nói: chúng cháu là lũ chó sói trắng trong suốt, xin bà nội tha thứ đừng nhìn chúng cháu!
Bà nội thở dài một tiếng, khoát tay nói: "Được rồi, ăn cơm đi, cơm nước xong nên làm gì thì làm đi!"
Ý chỉ Thái của hậu vừa hạ xuống, bàn cơm khôi phục lại không khí giơ đũa gắp thức ăn bình thường, nhưng ngoài việc cùng ăn, năm con chó sói trắng còn dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Âm Tam Nhi liếc nhìn tôi, đáy mắt mỉm cười: em đem VK của Bà Nội giấu đi?
Tôi nhíu mày đắc ý: Sao? Còn không mau cám ơn em?
Âm Tam Nhi bĩu môi: bản thân mình tự nguyện, sao tôi phải cám ơn em?
Tôi trợn mắt: Anh là con sói trắng vong ân phụ nghĩa!
Lão đại nhìn chúng tôi vẻ khiển trách: hai người mà yên ổn, thì bà nội mới an tâm!
Âm Tam Nhi trợn mắt lên: Anh cùng Hạng Kình cũng đang cô đơn đấy thôi, chúng tôi việc gì phải gấp gáp?
Lão đại nhìn về phía Âm Nhị Nhi: cậu cũng trưởng thành rồi, mau ổn định đi!
Âm Nhị Nhi cười híp mắt nhìn lại, có vẻ rất đắc ý: các người muốn tôi mang về nhà một bạn trai nam sao?
Đủ hung ác, rõ ràng không phải đồng tính ***, nhưng cuối cùng lại dùng lý do này để đánh lừa dư luận, người bình thường làm được sao?
Âm Tam Nhi nháy mắt liên tiếp, đến nỗi nhìn mắt giống như bị tật: Hạng Kình, anh chính là người bị bệnh thần kinh!
Xảo Dĩnh nhìn Âm Tam Nhi, chỉ chỉ mắt trái của hắn.
Tôi sửng sốt một chút, nhìn về phía Xảo Dĩnh: Sao thế?
Bà nội nhức đầu chống đỡ cái trán nói: "Đừng chơi trò bí hiểm nữa, ta nhìn đến chóng cả mặt!"
Xảo Dĩnh nín cười nói: "Kính sát tròng của Tam Thiếu bị rơi."
Nhìn lại Âm Tam Nhi, đang vùi đầu tìm mắt kiếng, thật ra thì, thị lực của hắn rất tốt, chỉ là, mắt người sói cùng người thường có chút khác biệt, cho nên, ba anh em Âm gia toàn bộ phải mang kính sát tròng màu đen.
"Ở chỗ này." Tôi nhặt chiếc kính sát tròng nhỏ trên áo sơ mi của hắn, gắn lại vào mắt hắn.
Âm Tam Nhi trừng mắt nhìn, hồ nghi nói: "Mới vừa rồi có phải tay em mới cầm xương gà hay không?"
"Có sao? Em không nhớ rõ!" Tôi cầm chén xương gà bên cạnh mình lắc lắc.
"Em cố ý!" Âm Tam Nhi nói vẻ chắc chắn.
"Mọi người từ từ dùng, tôi đã ăn no!" Tôi đứng dậy bỏ chạy.
"Em đứng lại đó cho tôi!" Âm Tam Nhi cất bước đuổi theo.
Trong phòng ăn tiếng cười nổi lên bốn phía, hy sinh một tròng kính, tất cả mọi người vui vẻ! Cuộc sống thật tuyệt diệu a!
Tôi vừa tới trong sân, liền bị Âm Tam Nhi chộp được: "Ăn cơm xong bỏ chạy, đau bao tử tôi không thèm quan tâm tới em."
"Anh không đuổi theo, làm sao em phải chạy?"
"Em còn lý luận?" Hắn đứng sau lưng ôm lấy tôi, chúi đầu vào cắn vùng da ở sau cổ của tôi.
Tôi sợ nhột rụt cổ lại: "Em sai rồi, nhận sai còn không được sao?"
"Vậy còn được!" Hắn hài lòng thu tay, rồi xoay người tôi lại, mặt đối mặt nói: "Nói cho em biết một chuyện quan trọng."
"Nói đi." Tôi giơ tay lên, nhổ bên thái dương hắn một cộng tóc trắng, cười nhạo nói: "Anh mọc tóc bạc rồi."
"Đây là sói. . . . . ." Hắn chợt dừng lại, trợn mắt nói: "Em đừng ngắt lời!"
"Anh nói a, em nghe." Tôi vuốt vuốt cộng tóc trắng, thật ra thì đây không phải do thân thể lão hóa, mà là biểu tượng đặc biệt của người sói nhà họ Âm. Thỉnh thoảng mọc ra ba cộng lông trắng, một khi trải qua quá trình biến thân sẽ biến mất, nhưng qua một thời gian ngắn vẫn có thể mọc ra, chính hắn cũng không rõ loại phản ứng sinh lý này xuất xứ từ cái gì.
"Lão đại gần đây. . . . . ." Hắn chợt dừng lại, mắt nhìn phía sau của tôi.
Tôi theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, thì thấy Thiên Vũ mang theo bốn vị khách đi tới gần chúng tôi.
Đi đầu là đôi nam nữ trung niên, người đàn ông cao gầy, mang một mắt kiếng gọng vàng, người phụ nữ thân thể đẫy đà hơn.
Phía sau đôi nam nữ trung niên là hai cô gái trẻ tuổi, gương mặt có mấy phần giống nhau, nhìn kỹ, cô gái đi trước có vẻ hơi lớn tuổi, ánh mắt bén nhọn, gương mặt ấm ức, như có chút không tình nguyện. Trừ cô ta ra, ba người kia tôi cũng biết, người đàn ông trung niên tên là Nhiễm Kha Dương, người phụ nữ đẫy đà bên cạnh là vợ hắn, người lộ ra sắc mặt vui mừng chính là Nhiễm Du, cô gái hơi lớn tuổi còn lại đó tôi không biết.
Lúc này, Thiên Vũ và bốn người kia đã đi tới trước mặt Âm Tam Nhi, Âm Tam Nhi và hai vị trung niên nhà họ Nhiễm chào hỏi, giọng nói lạnh nhạt xa cách, còn ánh mắt vẫn chăm chú vào cô gái xa lạ.
Nhiễm Kha Dương và người phụ nữ đẫy đà cũng không tỏ vẻ không vui, khẽ vuốt cằm đi qua, theo Thiên Vũ đi vào trong biệt thự, Nhiễm Du tựa hồ muốn cùng Âm Tam Nhi trò chuyện, lại bị cô gái xa lạ kia kéo đi, hai người vừa đi ngang qua mặt Âm Tam Nhi thì Âm Tam Nhi bất chợt cười một tiếng, nhẹ nhàng và ngắn ngủi.
Cô gái kia bỗng chốc dừng bước lại, nói vẻ không vui: "Hạng Thiên, cậu đừng có cái kiểu như vậy, tôi cho cậu biết, tôi tới đây. . . . . ."
"Chị, đừng nói nữa." Nhiễm Du nhẹ giọng cắt đứt lời của cô gái.
Tôi kinh ngạc quan sát cô gái kia, không trách được cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, thì ra là, cô ấy là người đã mất tích nhiều năm - Nhiễm Nghiên.
Âm Tam Nhi nhấc khóe môi châm chọc: "Cô muốn nói, cô tới đây là bất đắc dĩ, chứ không phải tới nhận lỗi với bà nội?"
Nhiễm Nghiên kiêu căng hất cằm lên: "Tôi vốn không sai, tại sao phải nhận lỗi?"
"Đừng tưởng rằng lão đại không nói, thì chuyện hư hỏng của cô sẽ không có ai biết." Tiếng nói của Âm Tam Nhi vừa dứt, sắc mặt của Nhiễm Nghiên và Nhiễm Du đều thay đổi.
"Chị! Chị vào gặp bà nội trước đi." Nhiễm Du đẩy chị gái rời đi.
Nhiễm Nghiên có vẻ hơi luống cuống trợn mắt nhìn Âm Tam Nhi một cái, rồi mới đuổi theo cha mẹ của mình.
Nhiễm Du khôi phục lại vẻ thong dong, xa cách nhưng cũng rất lễ phép cười hỏi: "Bách tiểu thư, làm phiền cô gọi người giúp việc mang chút thức uống đến vườn hoa được không?"
Bà nội đã từng nói, thành phố D là vùng đất tập trung hậu duệ của người sói là bởi vì mối giao hảo rất tốt giữa tổ tông của Lạc gia, Nhiễm gia và Âm gia. Chỉ có điều, đó là chuyện rất nhiều năm trước kia rồi, hôm nay ba gia tộc phát triển không ngừng, nhưng tình cảm lại không bằng đời trước.
Nhiễm Du và Âm Tam Nhi là thanh mai trúc mã, nhưng Lạc Quân Dật lại rất chịu khó theo đuổi để làm cảm động trái tim mỹ nhân. Vốn đối với Nhiễm Du, Âm Tam Nhi cũng không có tình yêu nam nữ gì, chỉ cảm thấy người bạn mình chơi từ nhỏ đến lớn bị người khác mơ ước muốn ςướק đi, vì vậy, sau đó dây dưa quấn quít không dứt.
Kẻ đến sau là tôi đây cùng với Nhiễm Du cũng không tính là quen thuộc, có gặp mặt mấy lần cũng đều là ở bữa tiệc hoặc là trên tiệc R*ợ*u, cũng không nói chuyện với nhau quá nhiều.
Cô ấy luôn tạo cho người ta một cảm giác dịu dàng tinh tế, nên nhớ Âm Tam Nhi từng ở buổi lễ đính hôn của cô ấy cười nói, Nhiễm Du giống như Lâm Chí Linh, thật ra thì không phải vậy, Nhiễm Du đẹp dịu dàng, xinh đẹp hồn nhiên, loại cảm giác đó có mấy phần giống như Chu Tuệ Mẫn, lại còn là loại phụ nữ nổi bật trong các loại phụ nữ, bằng không, Âm Tam Nhi cùng Lạc Quân Dật cũng sẽ không giận đỏ mặt vì hồng nhan đúng không?
"Tiểu thư! Chị có nghe tôi nói gì không?" Người giúp việc Tiểu Tần chợt mở miệng, khiến tôi đây đang như đi vào cõi thần tiên bị kéo lại.
"Tôi nói không có, cô có thể đem quả Hồng nhét trong miệng tôi hay không?" Tôi cười liếc nhìn tay cô ta đang cầm quả Hồng, cảm thấy nó rất giống nét mặt chất phác của Tiểu Tần.
Tiểu Tần chu cái miệng nhỏ nhắn: "Tôi nào dám a?" Lời tuy như thế, nhưng nha đầu này cũng không dừng miệng lại, mà là nói nhỏ rất giận dữ: "Làm sao cô có thể để cho Tam Thiếu cùng con gái nhà họ Nhiễm đơn độc ở chung một chỗ chứ? Còn giúp bọn họ truyền lời mang thức uống, cô chính là chủ ở đây, chứ không phải là người giúp việc. Ôi chao! Cô ta coi mình như thiếu phu nhân, cô còn phối hợp như vậy, thật không biết nên nói cô thế nào nữa."
"Cô đã nói một tràng rồi." Tôi bật cười nói: "Nhiễm Du là khách, về tình về lý, tôi đều nên chiêu đãi cô ấy không phải sao?"
"Vậy cũng không thể đem bạn trai của mình bỏ luôn lên mâm đựng trái cây đưa lên a. Tam Thiếu cũng thiệt là. . . . . ." Tiểu Tần chợt dừng lại, nhìn về phía sau lưng tôi nở nụ cười cứng ngắc: "Tam Thiếu!"
"Đừng ngừng, nói tiếp đi." Âm Tam Nhi bước đi thong thả vào phòng bếp, cầm một miếng Hồng bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ nhàng không nhanh không chậm.
Tiểu Tần vội vàng nhìn tôi, phát tín hiệu cầu cứu.
"Cô mang trà lên thêm cho khách đi, tôi sẽ mang những thứ này sau." Tôi nhận lấy mâm đựng trái cây nói.
"Được rồi!" Tiểu Tần như trút được gán***, đồng ý một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng bếp.
"Nha đầu này thật là lảm nhảm!" Âm Tam Nhi cười cười trách cứ.
"Bà nội thích những người hay nói hay cười, trước đó vài ngày còn oán giận em và Xảo Dĩnh không hoạt bát bằng trước kia đấy."
"Xảo Dĩnh cho tới bây giờ chưa từng hoạt bát. Em có cảm giác cô ấy giống như Tiểu Long Nữ trong phim Thần Điêu Hiệp Lữ không?" Âm Tam Nhi lại cầm một miếng trái cây, lúc này là để nhét vào trong miệng tôi.
Tôi lắc đầu: "Cho tới bây giờ anh vẫn chưa hiểu rõ cô ấy, Xảo Dĩnh là người trong nóng ngoài lạnh, một khi quen biết với cô ấy, cô ấy sẽ thành thật đối đãi với anh. Chỉ có điều, đúng thật là dáng dấp của cô ấy giống như Lý Nhược Đồng diễn vai Tiểu Long Nữ, vừa xinh đẹp lại thông minh."
Âm Tam Nhi bật cười: "Đáng tiếc Hạng Kình không phải là Dương Quá."
"Cô ấy sẽ tìm được Chân Mệnh Thiên Tử của mình."
"Tôi đang tìm kiếm rồi." Xảo Dĩnh cười híp mắt vào phòng bếp, sau lưng còn có người không được xem là "Dương Quá".
"Chúc cô thành công." Âm Nhị Nhi vừa nói chuyện, vừa bốc một miếng dâu tây trong mâm đựng trái cây.
"Cám ơn anh Hai, cũng chúc anh sớm tìm được chị dâu Hai mang về đây." Tay Xảo Dĩnh cũng thò tới mâm đựng trái cây.
Tôi bất đắc dĩ nói: "Cứ ăn như vậy, cả đời tôi đây cũng không làm xong mâm đựng trái cây này rồi."
"Vậy thì đừng làm, dù sao khách cũng sắp đi." Xảo Dĩnh nói: " Tam Thiếu, còn không đi tiễn khách?"
Âm Tam Nhi nhíu mày: "Không phải cô lại nhân cơ hội này nói xấu tôi chứ?"
Bờ môi anh đào của Âm Nhị Nhi nhếch lên, cười nhạo nói: "Nếu không làm việc trái với lương tâm, làm gì phải sợ người ta nói xấu?"
"Đúng nha." Xảo Dĩnh khoát tay: "Nhanh đi tiễn khách đi thôi."
Âm Tam Nhi nói: "Sao các người không đi?"
Âm Nhị Nhi cười tủm tỉm trả lời: "Tình nhân cũ của tôi không ở đó, sao tôi phải đi?"
Xảo Dĩnh lấy cùi chỏ thúc vào hông của Âm Nhị Nhi, nhắc nhở hắn đừng nói giỡn.
Âm Tam Nhi cau mày, kéo tôi: "Đừng ở chung một chỗ với cái tên bệnh thần kinh này."
Âm Nhị Nhi kéo tôi về bên người hắn, khoát tay đuổi Âm Tam Nhi như đuổi ruồi: "Đi nhanh lên, tôi có thể làm bộ không nghe thấy."
"Tam Thiếu, ngài mau đi ra thôi." Xảo Dĩnh sợ hai anh em này cãi nhau, vội vàng đẩy Âm Tam Nhi ra khỏi phòng bếp, rồi quay người lại, hướng Âm Nhị Nhi nói: "Anh Hai, anh cũng đi thôi, em và Bách Khả nói chuyện một chút."
Âm Nhị Nhi nhíu mày: "Tôi không thể nghe sao?"
Xảo Dĩnh cười tươi lắc đầu: "Chuyện tâm sự của con gái, anh nghe không thích hợp."
Âm Nhị Nhi sáng tỏ gật đầu: "Xem ra, quả thật cô muốn nói xấu Lão Tam."
"Anh Hai!" Xảo Dĩnh giận trách trừng hắn.
"Nói đi, nhiều lời." Âm Nhị Nhi nhếch môi cười, quả nhiên lại bốc thêm một ít trái cây tôi đã làm xong đem đi.
Tôi chỉ biết cười chứ không thể làm gì: "Cái mâm đựng trái cây này thật sự làm không xong rồi."
"Còn làm cái gì a. Hai ta đi ra vườn hoa, tôi có việc muốn nói với cô." Xảo Dĩnh kéo tay của tôi, nhân tiện cầm nốt nửa trái Hồng còn trên tấm thớt.
Trời ạ, đám người kia đối với mâm trái cây của tôi có chấp niệm sao?
Thời điểm đi ngang qua phòng khách, bà nội đang nghe vợ chồng Nhiễm gia nói gì đó, lão đại và Nhiễm Nghiên ngồi rất xa, Âm Nhị Nhi và Âm Tam Nhi không biết đi đâu, Nhiễm Du thấy tôi cùng Xảo Dĩnh đi ngang qua sảnh, cười cười gật đầu.
Tôi và Xảo Dĩnh cũng lễ phép cười lại, ra khỏi biệt thự, Xảo Dĩnh thì thào nói: "Trước kia có cảm giác rằng Nhiễm Du không đơn giản, bây giờ nhìn lại, cả hai ta hợp lại cũng không giỏi bằng cô ấy."
"Có khoa trương quá không?" Tôi cười hỏi.
Xảo Dĩnh nghiêng đầu liếc nhìn tôi: "Nếu như cô biết cô ta làm cái gì, cô cũng không thấy như vậy."
"Cô ấy làm cái gì?" Tôi nói đúng lúc Thiên Hoa đi ngang qua.
Xảo Dĩnh lắc đầu nói: "Đến vườn hoa đi rồi nói, ở đó vắng vẻ hơn."
Lúc này là đầu mùa hè, Biệt thự lớn nhà họ Âm lại cách xa thành phố ồn ào, không có tiếng còi xe hơi chói tai, không có khói xe gay cả mũi, trong vườn hoa tràn ngập xuân ý dào dạt, cảnh tượng hoa thơm chim hót, trên bàn nhỏ vẫn còn bày ít đồ ngọt cùng đồ uống mang lên cho Âm Tam Nhi cùng Nhiễm Du nói chuyện phiếm, trong đó có một chén sứ vẫn còn in dấu son môi nhàn nhạt, màu sắc son môi chính là màu Âm Tam Nhi thích nhất - Màu hồng.
Chợt cảm thấy, cây son môi mà Âm Tam Nhi tặng cho tôi đã không còn chút màu sắc gì, phụ nữ a, chính là nhạy cảm như vậy!
Theo lời kể của Xảo Dĩnh, đối với tôi mà nói không khác gì hi tôi đọc sách. Công tác của tôi không tiếp xúc nhiều với giới thương nhân, vì vậy Âm Tam Nhi sẽ không cùng tôi bàn luận chuyện công việc, cho nên, tôi cũng không biết, khủng hoảng liên tiếp về thị trường tài chính đã ảnh hưởng tới rất nhiều công ty trong nước.
Mà tập đoàn Nhiễm Thị cùng Lạc thị đều ở trong số đó, Nhiễm Thị cùng Lạc thị đều kinh doanh sản phẩm điện tử, khác với Âm thị, đường dây tiêu thụ chính của bọn họ đều đặt ở thị trường Âu châu. Lần này do khủng hoảng thị trường cho vay trong nước đã ảnh hưởng tới thị trường Âu châu, Nhiễm Thị cùng Lạc thị đều cùng chịu tác động.
So với Nhiễm Thị thì Lạc thị có tài lực hùng hậu hơn, hơn nữa, họ đã kịp thời điều chỉnh sách lược kinh doanh, cho nên, chỉ bị bồi thường chút tiền, cũng không bị sụp đổ. Nhưng Nhiễm Thị lại không may mắn như thế, thời điểm Nhiễm Du đính hôn thì họ bắt đầu mới tham gia thị trường NASDAQ (*), tính đến nay mới được ba năm, hơn nữa vẫn còn dựa vào sự nâng đỡ của tập đoàn Lạc thị. Có câu cửa miệng nói rằng, thương trường vô tình vô nghĩa, điểm này kiểm chứng với Lạc thị thì vô cùng chính xác. Hôm nay, Nhiễm Thị lung lay sắp sụp đổ, Lạc thị không những không bỏ vốn giúp đỡ, mà còn chặt đứt mọi đường dây liên lạc mượn tiền của họ. Mục đích là, nhân cơ hội thu mua Nhiễm thị luôn. Cha của Nhiễm Du là cổ đông lớn nhất của Nhiễm Thị, không thể nào chấp nhận đối phương thừa dịp cháy nhà hôi của, vì vậy, bọn họ tới Âm gia muốn bà nội sát nhập công ty của hai gia đình làm một.
(*)NASDAQ: Viết tắt của từ National Association of Securities Dealers Automated Quotation System, là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn nhất tại Hoa Kỳ hiện nay. Với khoảng 3.200 giao dịch hàng ngày tại sàn, NASDAQ hiện là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.
"Lạc gia cũng quá không trượng nghĩa." Trong lòng tôi ưu tư nói.
"Theo ý của người nhà Nhiễm gia, đây không phải là chủ ý của Lạc Quân Dật, mà là những cổ đông khác của Lạc thị muốn nhân cơ hội này trục lợi. cha của Lạc Quân Dật mặc dù là cổ đông lớn nhất của Lạc thị, nhưng cũng không thể toàn quyền làm chủ. Cho nên. . . . . ." Xảo Dĩnh ý muốn nói lại thôi nên dừng một chút, nhưng sau đó lại nói tiếp: "Nhiễm Du và Lạc Quân Dật đoạn thời gian trước đó đã ly thân rồi, đoán chừng bây giờ đang làm thủ tục li hôn."
Nghe văn chương nửa ngày như vậy, thì ra, đây mới là trọng điểm mà Xảo Dĩnh muốn nói với tôi!
Nhiễm Du sắp ly hôn rồi, cô ấy sắp tự do, chẳng lẽ, cô ấy muốn mượn lý do khi công ty hai nhà sát nhập, để cùng Âm Tam Nhi ôn lại mộng cũ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc