Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói - Chương 21

Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ

Trưa Chủ nhật, tôi bận rộn trong bếp. Nấm hương, sườn xào chua ngọt, thịt bò nướng, mở nồi, lấy ra ba hộp đựng thức ăn, đem thức ăn chia làm ba phần bằng nhau, hộp nào cũng đầy thức ăn.
Đinh linh linh —-
Điện thoại vang lên.
Tôi vội vàng đi ra phòng khách, cầm ống nghe lên, tiếng cười của Âm Nhị Nhi truyền ra: "Có muốn tôi đi đón em hay không?"
"Không cần, buổi trưa rất dễ kẹt xe, cứ để em đi “con rùa” qua. Các anh đợi thêm nửa giờ nữa, bây giờ em liền ra cửa."
"Vậy em đi xe cẩn thận một chút."
"OK!" Tôi cúp điện thoại, cởi tạp dề xuống, vội vội vàng vàng rửa mặt, thay quần áo.
Sau nửa giờ, tôi đứng dưới tòa nhà tập đoàn Âm thị, cách đó không xa, một người áo mũ chỉnh tề như hoàng tử tiến lên đón.
"Thật vất vả cho em rồi, thật vất vả mới được nghỉ phép, còn phải đưa cơm trưa cho chúng tôi." Dưới ánh mặt trời, làn da của Âm Nhị Nhi trắng mịn sáng long lanh khiến thân là phụ nữ như tôi vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.
Tôi đưa cho hắn hộp cơm của lão đại và của hắn, cười khanh khách nói, "Ai nói với anh là vất vả, thân là em gái tự nhiên cũng muốn cống hiến một phần sức lực nhỏ bé a."
Bởi vì Âm Tam Nhi có tật xấu là rất kén ăn, thường thường vào ngày nghỉ tôi vẫn đưa cơm cho hắn. Hôm nay cũng như thế. Thật ra thì Âm Tam Nhi chỉ kêu tôi làm một phần cơm trưa đưa tới đây, nhưng, lần nào tôi cũng mang theo thêm phần của lão đại và Âm Nhị Nhi , lão đại không kén ăn, Âm Nhị Nhi cũng thế, cho nên, thức ăn của Âm Tam Nhi là không thịt không vui.
Thang máy bay lên tới tầng 36, thư ký của lão đại, Đồng Phỉ cười híp mắt tiến lên đón, cười giỡn nói, "Chị nhỏ, không có phần của tôi à?"
Người ngoài gọi Xảo Dĩnh là cô, còn tôi tự nhiên rơi xuống danh xưng chị nhỏ.
Không chờ tôi trả lời, Âm Nhị Nhi đem một hộp đựng thức ăn đẩy cho cô ta, hào phóng nói "Tam Thiếu đang giảm cân, phần này cho cô thôi."
Cửa phòng làm việc đang khép hờ bỗng chốc mở ra, Âm Tam Nhi đứng ở bên cửa, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, "Người giảm cân chính là Hạng Kình, nên ăn phần kia đi."
Lại nữa rồi! Thật không rõ hai anh em cứ gặp mặt nhau liền ngắt nhéo nhau này sao có thể tọa nên úy tín ở công ty được chứ!
Đồng Phỉ vội khoát tay, "Không cần, tôi cũng đang giảm cân, các ngài cứ từ từ dùng."
"Vậy cũng được, chúc cô giảm cân thành công." Âm Nhị Nhi đem hộp đựng thức ăn đưa cho Âm Tam Nhi, sau đó quay người lại, vào phòng làm việc của lão đại.
Âm Tam Nhi tức giận trừng tôi, "Không phải chỉ kêu cô mang một phần tới thôi sao?"
"Làm sao anh có thể ăn ngon chỉ ăn một mình hả?" Tôi buồn cười đi vào phòng làm việc.
"Tôi thích!"
"Vậy đợi đi." Tôi lườm hắn một cái, cất giọng kêu Âm Hạng Dương đang đắm chìm trong công việc, "Lão đại, ăn cơm trước đi."
"Được." Lão đại ngoài miệng đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tập văn kiện trên tay.
Âm Nhị Nhi đi tới, “bụp” khép lại tập văn kiện, Âm Tam Nhi phối hợp nói, "Cuồng công việc, ăn cơm."
Không thể không nói, tình cảm của ba anh em nhà này thật sự không tệ, mặc dù Âm Tam Nhi và Âm Nhị Nhi hễ gặp mặt là ngắt nhéo nhau, nhưng lại không là người vì tiền vì quyền thế mà so đo với nhau, trong xã hội hiện đại này, tình cảm như thế là vô cùng đáng quý .
Lão đại đứng dậy bước đi thong thả đến ghế sa lon, xoa tóc của tôi nói, "Lần sau đừng đưa cơm tới nữa. Khó có khi được nghỉ phép, đi dạo phố một chút phố, gặp mặt bạn bè cho vui."
Tôi cười híp mắt gật đầu, lão đại mặc dù rất nghiêm túc, nhưng cũng là một người anh rất nhân từ, dĩ nhiên, Âm Nhị Nhi cũng không kém.
Lão đại vừa dứt lời, Âm Nhị Nhi liền từ trong túi lấy ra cái hộp nhỏ đẩy tới trước mặt tôi: "Mua được từ hội đấu giá, xem một chút xem có thích không."
"Anh giữ đi." Ngón tay Âm Tam Nhi 乃úng một cái, hộp quà trượt một đoạn ngắn trên mặt bàn, trở lại vị trí trước mặt Âm Nhị Nhi .
Âm Nhị Nhi khẽ nhíu mày, "Cũng không phải là đưa cho cậu, tại sao cậu thay người ta quyết định."
Âm Tam Nhi bĩu môi, "Tôi thích."
Âm Nhị Nhi nhíu mày, "Tôi không thích thế."
Tôi và lão đại chỉ đứng nhìn chứ không nói gì, cùng lúc thở dài, một chút chuyện chỉ bằng hạt mè cũng có thể làm cho hai người bọn họ ầm ĩ, tôi hoài nghi, bọn họ căn bản không phải vì chuyện tranh giành, mà vì muốn cãi nhau!
"Các anh ừ từ ăn, em đi trước." Tôi đứng dậy đi lấy túi xách, chuẩn bị sau khi rời khỏi công ty thì trở về biệt thự thăm bà nội.
Lão đại nói, "Đi đường cẩn thận."
Âm Nhị Nhi nói, "Mang chiếc hộp đi."
Âm Tam Nhi nói, "Đi tới phòng làm việc chờ tôi. . . . . ." Dừng một chút, lại bồi thêm một câu, "Không cho lấy đồ của anh ta."
Đầu tôi lớn như cái đấu, nhìn lão đại nhờ giúp đỡ, lão đại tâm linh tương thông, đang tính mở miệng, chợt cửa phòng làm việc vang lên.
Lão đại ném cho tôi một ánh mắt cứ bình tĩnh đừng nóng nảy, cất giọng nói, "Vào."
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Đồng Phỉ vừa đẩy cửa thì một cô gái tóc ngắn trên mặt đầy vẻ tươi cười chạy vào: "Âu Tương Cơ, có nhớ tôi không hả?"
( Âu cơ tương: ý là chú. )
Giọng nói cô gái trong trẻo, dung mạo ngọt ngào đáng yêu, mặc một chiếc váy rất trẻ trung, sau lưng đeo một cái ba lô rất to, mặc dù vẻ mặt cô non nớt, nhưng cũng có thể nhìn ra cô ta cũng khoảng hai mươi tuổi rồi.
Tôi quan sát an hem Âm gia Đệ, nghiêm túc so sánh, người nào là chú của cô ta?
Lại thấy, lão đại vỗ trán, Âm Nhị Nhi vùi đầu ăn cơm, Âm Tam Nhi khẽ dựa vào salon, khóe môi nâng lên một đường cong nhìn có chút hả hê.
Cô gái thất vọng rũ bả vai xuống, "Không ai nhớ tới tôi sao?"
"Làm sao biết chứ?" Âm Tam Nhi âm dương quái khí nói, "Hạng Kình rất nhớ cô."
Âm Nhị Nhi ho một tiếng, tựa như bị thức ăn làm cho nghẹn.
"Đồ quỷ sứ đáng ghét!" Cô gái liếc Âm Tam Nhi một cái, đi tới gần Âm Nhị Nhi và lão đại, vừa vỗ sau lưng Âm Nhị Nhi vừa nói, "Mỹ Nhân, anh ăn từ từ đi. Ngộ nhỡ vì tôi tới mà anh quá vui mừng, quá kích động, không cẩn thận nghẹn ૮ɦếƭ, vậy thì có biết bao đàn ông và phụ nữ hận tôi hả?"
"Khụ khụ khụ. . . . . ." Lời nói của cô gái so với thức ăn còn nghẹn hơn, Âm Nhị Nhi càng ho khan dữ dội hơn.
Lão đại dường như sợ em trai thật sự bị nghẹn ૮ɦếƭ, vội vàng dời lực chú ý của cô gái đi: "Tô Mạt, ba cô biết cô tới đây không?"
Tô Mạt gật đầu, "Chính ông ấy muốn tôi đến thăm mọi người." Sau khi nói xong, đôi mắt to như viên bi đánh một vòng từ Âm Nhị Nhi qua lão đại, "Tôi muốn ở lại thêm vài ngày, các người ai muốn chứa chấp tôi?"
Tiếng nói vừa dứt, Âm Nhị Nhi bỗng chốc đứng lên: "Tôi còn có chuyện, đi trước đây." Rõ ràng là muốn chạy trốn.
Tròng mắt đen của Tô Mạt híp lại, khóe môi treo nụ cười lạnh: "Mỹ Nhân, tôi nguyền rủa anh từ công biến thành thụ, mỗi ngày bị mãnh nam giày xéo!"
"Khụ khụ khụ. . . . . ." Đừng hiểu lầm, lúc này người ho khan không phải Âm Nhị Nhi, mà là tôi không cẩn thận bị nước trà làm sặc.
Âm Tam Nhi cười to, Âm Nhị Nhi từ trước đến giờ cái gì cũng ăn chứ không chịu thiệt thòi, thế nhưng bây giờ một câu cũng không thể phản bác, vội vội vàng vàng chạy đi.
"Cô là ai?" Tô Mạt cười híp mắt hỏi tôi.
Lão đại giới thiệu, "Em gái tôi, Bách Khả ."
Tô Mạt quan sát tôi, hàng lông mày nhướng lên, "Cô là em gái của Âu cơ tương, chẳng phải muốn tôi gọi cô là cô?"
"Gọi cô ấy là bà cũng được." Âm Tam Nhi đùa giỡn nói.
"Đồ quỷ sứ đáng ghét!" Tô Mạt tức giận lườm hắn một cái, nhìn tôi rồi đưa ra một cái tay nhỏ. Tôi cho rằng cô ta muốn bắt tay tôi, liền đứng lên, không ngờ cô ta lại sờ lên mặt của tôi, rồi mừng rỡ nói, “Da của cô rất mịn, hôn một cái có thể không?"
Tôi kinh ngạc ngơ ngẩn, cô bé này là thân thích của thiên lôi sao? Chứ sao lại nói những lời nói như sấm truyền chứ không phải bình thường a!
Âm Tam Nhi “bốp” một cái gạt bàn tay nhỏ bé của cô ta ra, chau mày lại, "Cô tránh xa ra cho tôi!"
Tô Mạt nhấc chân lên đá một cái, "Tránh ra, đồ quỷ sứ đáng ghét, càng ngày càng đáng ghét!"
Âm Tam Nhi dễ dàng tránh thoát, liền kéo tôi đi: "Chúng tôi đi, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt có bệnh!"
Tô Mạt bước một bước dài vọt lên, ngăn cản đường đi của chúng tôi: "Anh có thể đi, nhưng phải để cô nhỏ lại!"
"Tránh sang một bên." Âm Tam Nhi không kiên nhẫn nói.
Tô Mạt ngước đầu nhỏ, kiêu căng trừng hắn, "Người tránh sang một bên chính là anh."
Âm Tam Nhi cắn răng nghiến lợi nói, "Đừng ép tôi đánh cô!"
"Ai nha ~" Cơ thể Tô Mạt chợt nghiêng một cái, ᴆụng vào người của Âm Tam Nhi, rồi sau đó, lại bắn ngã xuống sàn nhà, động tác kia vô cùng giống một bà lão điêu ngoa ven đường, sau khi ngã xuống đất, cô ta liền níu lấy ống quần của Âm Tam Nhi nói. "Anh đả thương tôi, thường tiền!"
Âm Tam Nhi nhăn mày, muốn rút chân về, nhưng hắn vừa mới động, Tô Mạt liền một tay kéo quần hắn, một tay che bụng, khóc oa oa: “Anh đá tôi! Ô ô ô. . . . . . Đau ૮ɦếƭ! Thường tiền thường tiền! Không bồi thường liền đập nát nhà anh!"
Đứa nhỏ này so với bà lão ven đường ác hơn nhiều! Nếu như không phải đang đứng ở bên cạnh Âm Tam Nhi, chứng kiến toàn bộ quá trình, tôi nhất định cho là, Âm Tam Nhi thật sự đá cô ta.
Âm Tam Nhi nhíu mày, một tay nhấc Tô Mạt đang ăn vạ, muốn ném về phía ghế sa lon. Tô Mạt chợt dời mục tiêu, phi một cái dán vào trong иgự¢ tôi: "Cô nhỏ, bụng của tôi đau, cô đưa tôi đến bệnh viện chứ?"
Tôi cứng đờ không nói gì, chỉ sợ vừa động đậy, kết quả cũng bị lừaả.
"Tô Mạt! Buông móng vuốt của cô ra!" Âm Tam Nhi giận dữ mắng.
"Không không không!" Tô Mạt không những không buông tay, còn siết chặt cánh tay, Âm Tam Nhi không thể làm gì khác hơn là kéo cô ta ra, thế nhưng cô ta lại giống như dây mây, quấn chặt vào tôi. Âm Tam Nhi sợ đả thương cô ta, không dám kéo mạnh tay, không thể làm gì khác hơn là đổi thành kéo tôi. Kết quả, tôi vừa động, Tô Mạt giống y như sinh đôi với tôi cũng động theo.
Âm Tam Nhi không thể nhịn được nữa nói, "Lão đại, anh quản lý lại nha đầu đáng ૮ɦếƭ này đi!"
Lão đại không biết nên khóc hay cười: "Cậu cũng còn sợ cô ấy, cậu không quản được, tôi quản thế nào?"
Âm Tam Nhi không nhờ giúp đỡ nữa, thử tách tôi và Tô Mạt ra, kết quả, vẫn không thành công. Lôi kéo một hồi, Âm Tam Nhi lạnh mặt nói " Tô Mạt, thả móng vuốt của cô ra, tôi bồi thường tiền cho cô."
Cô gái nhỏ trong lòng tôi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn hắn chằm chằm, "Hãy bớt thừa lời đi, bây giờ liền thường."
Quen biết Âm Tam Nhi một thời gian dài như vậy, tôi chưa từng thấy hắn bị như thế, nhưng lần này là ngoại lệ.
Hắn lấy ví tiền trong túi ra, rút hết tiền mặt ra: "Còn không buông ty?"
Đầu nhỏ của Tô Mạt nghiêng một cái, bĩu môi nói. "Anh bỏ tiền vào trong túi tôi trước đi."
Âm Tam Nhi cầm tiền, mài răng kẽo kẹt: "Tô Mạt, cô đừng được voi đòi tiên!"
Sắc mặt của hắn vô cùng tệ, nhưng Tô Mạt lại hoàn toàn không thèm ngoảnh lại nhìn, còn khiêu khích nói, "Tôi được voi đòi tiên, có bản lãnh anh cắn ૮ɦếƭ tôi đi."
Vào lúc này, sắc mặt Âm Tam Nhi đã không phải tệ bình thường, mà là, vẻ mặt sự yên tĩnh trước cơn bão táp, chỉ tiếc là, Tô Mạt vẫn thờ ơ ơ hờ như cũ. Sau một phút giằng co, Âm Tam Nhi thỏa hiệp.
Nhưng khi xấp tiền đã vào túi Tô Mạt, Tô Mạt liền kéo tôi chạy đi, này bước chân nhanh nhẹn giống như con thỏ nhỏ. Động tác của Âm Tam Nhi so với người thường nhanh hơn gấp mấy lần, nhưng khi hắn giơ tay lên chỉ còn sờ soạng vào không khí.
Tô Mạt sợ hắn đuổi theo, vừa kéo tôi chạy vừa nói: "Âu cơ tương, nếu như chú giúp tôi một lần, tôi sẽ không ở nhà chú."
Sau đó, chúng tôi thuận lợi rời khỏi phòng làm việc, cơn giận dữ của Âm Tam Nhi trở thành vô ích.
Tôi nhìn cô gái nhỏ bên cạnh cúi đầu rạp xuống đất bội phục, lòng kính trọng giống như nước sông Xuân Giang, chảy liên miên không dứt.
Sau 10\' ngắn ngủi, cô sai khiến lão đại, hù dọa Âm Nhị Nhi chạy trối ૮ɦếƭ, còn lừa được Âm Tam Nhi. Chuyện này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được. Đứa bé này chính là nhân tài hiếm có, không, phải nói là thiên tài, cũng không đúng, thông minh như thế lại không nhờ vả ai nên được gọi là tiểu yêu tinh tuyệt thế!
Sau khi rời khỏi công ty, Tô Mạt kêu tôi đưa cô đi mua sắm một ít đồ dùng hàng ngày, lúc đi dạo phố tôi mới hiểu rõ, cha Tô Mạt có cổ phần hợp tác với tập đoàn Âm thị, có giao tình rất mật thiết với lão đại.
Tô Mạt ít hơn tôi hai tuổi, hiện nay đang học đại học ở thành phố D, Tô gia không ở đây, cha Tô hiểu rõ tính khí bướng bỉnh của con gái, nên cố tình phó thác cho lão đại thay họ chiếu cố cô, cho nên, Tô Mạt và anh em Âm gia rất thân quen, cô thích nhất là quấn lão đại, trêu chọc Âm Nhị Nhi, không thèm nhìn tới Âm Tam Nhi .
Được rồi, thật ra thì, nguyên văn câu nói của cô ta là: “Âm Hạng Thiên là đồ quỷ sứ đáng ghét, bá đạo, khốn kiếp, không ai bì nổi, cho nên, tôi lười để ý đến hắn."
Cùng Tô Mạt đi dạo phố thì Âm Tam Nhi hơn một lần gọi điện thoại muốn tôi về nhà sớm một chút. Nhưng, tôi vừa nói phải về, Tô Mạt liền ăn vạ. Cho đến khi sắc trời đen thùi, tôi mới dụ dỗ đưa Tô Mạt về công ty, kêu người đưa cô ta đến với Âu cơ tương của cô ta.
Lúc gần đi, lão đại hỏi tôi, "Em biết sao?"
Tôi cười cười gật đầu.
Lão đại thoải mái khoát tay, "Về sớm một chút đi, đi đường cẩn thận."
Tôi phát tay chào lão đại, Tô Mạt nói hẹn gặp lại, khi về đến nhà thì đã hơn sáu giờ, tôi vội vàng vào bếp. Chiên xào hầm luộc rất bận rộn, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, nhìn thời gian, vẫn chưa tới tám giờ. Tôi thở phào một cái, trở về phòng tắm nước nóng, vừa thay xong quần áo, liền nghe điện thoại di động vang lên.
Người điện tới là lão đại, bắt máy nghe, lại là âm thanh của Tô Mạt.
"Cô nhỏ, ra ngoài chơi đi, tôi mời cô ăn ngon."
Tôi cười cười nói, "Hôm khác đi, hôm nay tôi có chút chuyện bận rộn."
Đầu bên kia trầm mặc một hồi, Tô Mạt ô ô a a nói, "Cô đừng đợi,Âm Hạng Thiên sẽ không về nhà đâu."
Nụ cười của tôi sượng ngắc, sửng sốt giây lát, mới nói, "Các người ở chung một chỗ sao?"
Tô Mạt không trực tiếp trả lời, chỉ nói, "Điện thoại của tôi hết pin rồi, như vậy đi, chúng tôi ở quán ăn nhanh MacDonald đường Tân Giang, cô nhất định phải tới a, cô mà không tới tôi không về." Dứt lời, điện thoại ngắt.
Tôi giật mình trong giây lát, tìm số điện thoại của Âm Tam Nhi số, gọi tới, một lúc lâu, điện thoại mới nhận, nhưng, người nghe điện thoại lại không phải là Âm Tam Nhi.
"Uy ~" Một giọng nữ ngọt ngào giống như gai nhọn, đâm chằng chịt vào tim tôi.
Tôi không rảnh để ngẫm nghĩ, lập tức nhấn xuống cúp máy. Nhìn mình trong gương, nụ cười không còn tồn tại, chỉ có vẻ ảm đạm chán nản trong đáy mắt.
Tôi ngồi yên một lát, đứng lên, cởi chiếc váy dài màu tím mà Âm Tam Nhi yêu thích, thay chiếc quần jean thuộc về Bách Khả, vén mái tóc dài như thác nước, cột thành đuôi ngựa thuộc về Bách Khả.
Trước khi ra cửa, ngoái đầu nhìn lại nơi gọi là nhà, ánh đèn ấm áp bây giờ lại có vẻ lạnh lùng u tối.
Giơ tay lên tắt đèn, ánh trăng sau lưng chiếu vào trong phòng càng thêm lành lạnh .
===============
Đường Tân Giang, quán ăn nhanh MacDonald—
Tô Mạt đang ngồi gần cửa sổ nhìn tôi ngoắc ngoắc, "Cô nhỏ, tôi ở chỗ này."
Tôi mỉm cười tiến lên, vừa kéo khăn vừa nói: "Lão đại đâu?"
"Đang ở phòng ăn, tôi ném hắn ở đó, len lén chạy ra ngoài ."
Tôi bật cười, "Đi gọi điện thoại, bằng không anh ta sẽ lo lắng ."
"Sẽ không." Tô Mạt xem thường liếm bánh quế, giống như con mèo bướng bỉnh, "Âu cơ tương đã quen với việc tôi tới vô hình, đi không bóng rồi, chú ấy không tìm được tôi, tự nhiên sẽ về nhà đợi."
Lời tuy nói như vậy, nhưng tôi cũng không quá an tâm, liền điện thoại di động cho cô ta, dụ dỗ, "Vẫn nên gọi cho anh ta một tiếng đi, bằng không anh ta tức giận, nhốt cô ngoài cửa, cô sẽ không có chỗ ở."
Cái đầu nhỏ của Tô Mạt giương lên, "Hắn dám không cho tôi vào cửa, tôi liền đập nát nhà hắn."
Có cha làm chỗ dựa thật là tốt, đối mặt với lão đại nghiêm túc cũng có thể vô pháp vô thiên.
"Cô nhỏ, sao cô không hỏi?" Tô Mạt hồ nghi nói.
"Hỏi cái gì?"
"Hỏi tôi tại sao kêu cô ra ngoài nha."
Tôi mỉm cười chua chát, cào nhẹ mặt bàn nói, "Sống mà biết nhiều như vậy, sẽ rất mệt mỏi a."
Tô Mạt bình tĩnh liếc tôi một lát, chán nản thở dài, "Cô gọi điện thoại cho anh ta rồi hả ?"
"Tôi cảm thấy mình đã làm điều thừa."
"Làm sao biết được? Cô là bạn gái anh ta, nên lường trước được hướng đi của anh ta."
"Lão đại nói cho cô?"
Tô Mạt gật đầu, thấy tôi cười, cô ta nhíu mi, "Chẳng lẽ cô không phải là bạn gái anh ta?"
Tôi lắc đầu.
Tô Mạt kinh ngạ trợ tròn mắt"Vậy quan hệ của hai người như thế nào?"
Tôi hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào, Tô Mạt hung hăng nói, "Cô nhỏ, đang nói chuyện với cô nha!"
Trong lòng luống cuống, tôi bỗng nhiên nhớ tới một đoạn văn chẳng biết đã xem qua lúc nào — mập mờ, là trò chơi có thể từ chối trách nhiệm, không có cam kết thì không cần phụ trách; mập mờ, là trò chơi của người dũng cảm, người dũng cảm có thể tiến lùi tự nhiên. Nếu như người sắt đá không đúc thành mềm mại được, thì những người như vậy đừng mập mờ trong tình yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc