Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói - Chương 20

Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ

Bầu trời một mảnh xanh lam, không có một cơn gió, chỉ có từng đám từng đám mây trắng.
Tôi mặc một bộ đồ cưới, trùm khăn voan màu trắng, khoác cánh tay Âm Huyền, chậm rãi đi vào giáo đường chật ních tân khách, cha xứ đứng ở trên lễ đài, cầm Thánh kinh trong tay chờ đợi.
"Cha nuôi, con có chút khẩn trương." Tôi nhỏ giọng nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh nói.
Ánh mắt Âm Huyền vẫn nhìn về phía trước, bước chân có một chút rối loạn, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên, "Không sao, có cha nuôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì không may."
"Ngài đại diện nhà trai, lại còn đại diện nhà gái, chuyện này không tốt lắm đâu." Tôi nhỏ giọng nói.
Âm Huyền cười nhẹ, "Đây mới là một nhà kết hôn, đi hết lần này, thì con không thể gọi ta là cha nuôi nữa rồi."
Tôi nhỏ giọng đáp một tiếng, cưỡng bách mình ưỡn *** ngẩng đầu, mắt nhìn phía trước.
Nhìn qua tấm khăn voan trắng, cha xứ đứng trên lễ đài, mái tóc chải ngược có vài cộng lòa xòa trước trán. Mà người đàn ông bên cạnh cha xứ thì lại quần áo cầu kỳ, lông mày ngọn núi nhíu chặt, giờ phút này ánh mắt đang nhìn tôi như nhìn kẻ thù.
Tâm trạng của tôi run lên, bước chân chậm lại một chút, "Cha nuôi, con có thể đổi ý không?"
Âm Huyền cười khẽ, "Đã chậm quá, con chỉ còn con đường thực tế làm nàng dâu Âm gia thôi."
"Nhưng cha xem sắc mặt của Âm Tam Nhi rất khó chịu a." Tôi lo lắng nói.
"Cái đó là cao hứng ."
Tôi thiếu điều bị nước miếng làm cho sặc ૮ɦếƭ, cha nuôi không phải đang mở mắt nói mò sao? Ai cao hứng mà chau mày trợn mắt chứ?
Ai cao hứng mà trong tình hình đặc biệt lúc ấy lại tốn hơi thừa lời mài răng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt?
Càng đến gần Âm Hạng Thiên, vẻ bất mãn trên mặt hắn lại càng rõ ràng, càng phóng đại, tôi liều mạng an ủi mình, tự nói với mình không có việc gì, rất nhanh sẽ qua.
Sau khi đưa tôi tới bên cạnh hắn, Âm Huyền đi xuống dưới, ngồi bên cạnh bà nội cùng mẹ nuôi, cha xứ không nhanh không chậm làm lễ cười, vẻ mặt của tất cả mọi người tràn đầy mong đợi, duy chỉ có Lão đại và Âm Nhị Nhi đứng ở dưới không xa lễ đài lắm, đang chuẩn bị giày vò Âm Hạng Thiên.
"Bách Khả, cô thật to gan, ngay cả tôi mà cũng dám tính toán!" Âm Tam Nhi buồn bực nói nhỏ, đem tầm mắt tôi đang nhìn loạn kéo trở lại. Bốn mắt nhìn nhau, khi tôi thấy đáy mắt hắn cháy lên lửa giận của, trái tim không khỏi căng thẳng.
Tôi lắp ba lắp bắp, "Tôi. . . . . . Tôi không có, là bà nội và cha nuôi muốn gả tôi. . . . . ."
"Câm miệng!" Hắn lạnh giọng cắt đứt tôi, cắn răng nghiến lợi nói, "Bà nội bọn họ là hồ đồ thật sự, còn cô là giả bộ hồ đồ! Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, tôi không thương cô, không thương cô, cô nghe không hiểu tiếng Trung Quốc hay là nghe không hiểu tiếng người?"
"Anh lịch sự một chút!" Tôi thừa nhận, tôi bị kích động rồi, mặc dù, trước khi vào giáo đường, bà nội đã dặn đi dặn lại tôi phải nhường Âm Tam Nhi, đừng chấp nhặt với hắn, nhưng những lời nói của hắn đả thương người quá mức, người buộc hắn lấy tôi là người thân của hắn, chứ không phải là tôi, hắn không cam lòng có thể không đồng ý, sao lại phát giận với tôi?
"Lịch sự? Đó là vật gì? Cô cần sao?" Hắn nói châm chọc.
Bình tĩnh, ngàn vạn lần phải bình tĩnh! Nếu như hiện tại tôi đổi ý, Âm gia thật sự rất mất mặt!
Tôi cảnh cáo mình như thế, nhưng bàn tay lại không chịu khống chế, đột ngột nhấc tấm khăn voan trắng trên đầu lên, chỉ chỉ vào *** Âm Tam Nhi nói, "Anh hãy nghe cho kỹ, cô nương tôi không lấy chồng! Anh thích cưới ai thì cưới!"
"Bụp!" Quyển thánh kinh trong tay Cha xứ rơi xuống đất, trong giáo đường một mảnh xôn xao.
Bà nội đứng lên đầu tiên, gấp giọng nói, "Bách Khả, 18 lạy cũng lạy rồi, lúc này đừng như thế nữa."
Tôi tháo bao tay bằng ren ra, nắm chặt chiếc khăn voan, quay đầu, kéo đuôi váy rất dài đi xuống khỏi lễ đài.
"Bà nội, cha nuôi, mẹ nuôi, thật sự rất xin lỗi, tôi không có cách nào gả cho cái tên hồ đồ đó." Tôi hướng về phía ba vị bề trên nhà Âm gia khom người bái thật sâu, dưới cái nhìn kinh ngạc và soi mói của mọi người, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra khỏi giáo đường.
Bầu trời vẫn một màu xanh lam như cũ, mà thế giới của tôi lại âm u một mảnh, khi quệt qua gò má lạnh lẽo tôi mới giật mình, tôi khóc!
"Bách Khả." Cha tôi đứng ở con đường đối diện chờ tôi, "Cùng ba về nhà thôi."
Tôi kéo váy chạy tới phía cha, chợt, một chiếc xe vọt nhanh ra, tôi muốn tránh, nhưng cơ thể lại cứng ngắc đứng giữa đường, chỉ có thể bất lực kêu to, "Cha, cứu con!"
Cha tôi vẫn không nhúc nhích, chỉ liếc tôi cười cười rồi nói, "Đây là xe đón con về nhà, mẹ con ở nhà chờ con đấy."
Xe không đi chậm lại, cũng không phanh, mà bất chấp tất cả bay tới. Tôi đột nhiên nhớ ra, cha mẹ qua đời đã rất nhiều năm, cha tôi đến đón tôi, không phải ý là tôi sắp ૮ɦếƭ sao?
Mặc dù rất nhớ cha mẹ, nhưng tôi không muốn ૮ɦếƭ, trong cơn sợ hãi, tôi kêu lớn, “Âm Hạng Thiên, cứu tôi!"
Nhưng, hắn không tới, tiếp theo nghe “phịch” một tiếng, chiếc xe ***ng tôi ngã xuống mặt đất, trong lúc vô tri vô giác, bên tai vang lên một giọng nói, "Bách Khả, tỉnh dậy."
Tôi mờ mịt mở mắt, đối mặt với vẻ mặt bất đắc dĩ của Âm Tam Nhi, hắn bế tôi té từ ghế salon xuống đất lên, ôm trong lòng *** mình, vỗ nhẹ phía sau lưng của tôi hỏi, "Gặp ác mộng?"
Tôi ở nhà, không có giáo đường, không có cha, càng không có chiếc xe nào chạy nhanh, tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là giấc mộng Nam Kha, nhận thức này khiến tôi thở phào.
"Cô mơ thấy cái gì?" Âm Tam Nhi hỏi tới.
"Mơ thấy ba tôi tới đón tôi về nhà." Tôi cố tình bỏ qua đoạn hôn lễ.
Mi tâm hắn vặn vẹo, "Đã bao lâu cô chưa đi bái tế chú ấy rồi hả?"
Tôi mạn phép cúi đầu nhớ, "Đại khái khoảng hơn bốn tháng rồi."
Hắn giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán tôi, nói "Ngày mai đừng đi học nữa, tôi và cô đi bái tế."
"Không cần, anh còn phải làm việc, tự tôi có thể đi được."
"Tôi nói cái gì cô làm theo cái đó, không cho dị nghị." Hắn bá đạo nói, "Trở về phòng ngủ, sáng sớm ngày mai gọi tôi rời giường sớm một chút."
"Được rồi." Tôi cười nhạt, từ trong *** hắn lui ra ngoài, "Anh cũng đi ngủ sớm một chút."
Hắn lắc đầu một cái, giơ xấp tài liệu trong tay giơ lên quơ quơ nói, "Hạng Kình đáng ૮ɦếƭ lại đi chơi mất tiêu, toàn bộ công việc giao hết cho tôi, lão đại sắp bị anh ta lam cho tức hộc máu."
Mặc dù Âm Nhị Nhi là anh hai, nhưng tính tình của anh ta thật khiến người ta bất đắc dĩ, bất kể công việc có nặng nhọc hay không, chỉ cần hắn cảm thấy phiền, ngán, liền đi chơi mất tích, ai cũng không tìm được hắn, ***ng phải một tay chân làm việc không đàng hoàng như vậy, lão đại và Âm Tam Nhi không buồn bực mới lạ.
Vì không muốn quấy rầy công việc của hắn, tôi xoa cái ௱ôЛƓ đau đớn trở về phòng ngủ, giấc mộng vừa rồi đã quấy nhiễu khiến cơn buồn ngủ của tôi biến mất.
Trong lúc vô tình, tôi và Âm Tam Nhi "Ở chung" được hơn nửa năm, trong ánh mắt của mọi người, chúng tôi đã sớm trở thành đôi tình nhân vô cùng khắng khít và thân mật rồi, nhưng trên thực tế, chúng tôi chỉ ở chung dưới cùng một hiên nhà, hắn sẽ dùng thái độ bá đạo cường thế quan tâm tôi, không cho phép ai ngoại trừ hắn khi dễ tôi, không cho phép ai ngoại trừ hắn, nhất là phái nam quá gần giũ tôi, tôi chỉ việc ngày qua ngày chăm sóc cuộc sống sinh hoạt và ăn uống thường ngày của hắn.
Hắn thương tôi, cưng chiều tôi, có lúc còn có thể hôn tôi, nhưng, hắn lại không thừa nhận hắn là bạn trai tôi.
Người đầu tiên tôi nhớ tới sẽ là hắn, trong cuộc sống của tôi, hắn đóng vai trò là trung tâm, bởi vì chúng tôi chịu ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng lại không giống như hai người đang nói chuyện yêu đương, nên có người gọi mối quan hệ này là mập mờ.
Tất cả những chuyện này đều là do trận say R*ợ*u kia đưa tới, mặc dù, từ sau khi đó, chúng tôi không còn vượt khuôn nữa, nhưng chúng tôi đã là một chuỗi kíp nổ ở cùng nơi, cột vào cùng nhau.
"Răng rắc" khóa cửa phát ra tiếng kêu to, đem tôi đây như đang đi vào cõi thần tiên kéo về thực tế.
Tôi ôm đầu gối ngồi ở bên giường, không quay đầu lại, tầm mắt chăm chú nhìn vào vầng trăng sáng troe trên cao.
"Sao không kéo rèm cửa sổ?" Giọng nói từ tính hàm chứa nụ cười, chiếc nệm lún xuống, hai cánh tay từ phía sau ôm lấy tôi, ***g *** ấm áp của Âm Tam Nhi dán lên sau lưng tôi.
Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ nói, "Trăng sáng rất đẹp."
"Nửa đêm canh ba không ngủ được, liền ngắm trăng?" Hắn khẽ cười hôn lên lỗ tai của tôi, sự thân mật mờ ám này, mang theo kiều diễm cùng hấp dẫn.
Tôi gảy gảy lỗ tai ngứa ngáy, nói, "Tôi không có thời gian rảnh rỗi đó."
"Vậy sao không ngủ?"
"Bởi vì tôi biết anh sẽ lén bước vào." Tôi đẩy tay của hắn ra, ngoái đầu lại liếc nhìn hắn nói, "Từ sau khi tôi chuyển vào đây, sao anh không còn nhảy nhót vào đên trăng tròn nữa?"
Sắc mặt hắn cứng lại, con ngươi xanh đen có chút lóe lên, không nghĩ tới người đàn ông này cũng sẽ xấu hổ, lần đầu tiên trông thấy, có cảm giác mới mẻ.
Tôi nhàn nhạt cười, "Trở về phòng anh, giải quyết xong công việc đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
Lời nói của tôi làm con ngươi hắn căng lớn, đáy mắt đen nhánh hiện lên những tia sáng khó có thể tin. Hắn cho rằng tôi không biết, nhưng tôi cũng không phải đứa bé chưa hiểu việc đời, sao lại không biết hắn đang bị *** làm cho đứng ngồi không yên?
Loài sói sẽ giữ lại một số đặc tính nào đó chút của loài sói, ví dụ như, mỗi khi trăng tròn, Âm Tam Nhi cũng sẽ bị *** làm cho nóng nảy không yên. So với kinh nguyệt của phụ nữ còn chính xác hơn, nhưng hắn không cách nào quên được Nhiễm Du, cho nên, mặc dù hắn bất an, nhưng lại không muốn ***. Mấy lần đứng bên bờ vực lau S***g ςướק cò, hắn cũng dùng chỉ một câu, "Tôi không thương cô" dập tắt tất cả.
Bởi vì tình cảm không hoàn toàn đầy đủ, cho nên, không vui vẻ. Làm như vậy coi như là hắn có trách nhiệm đối với bản thân mình, có sự tôn trọng đối với tôi. Nhưng là, đối với một phụ nữ, nhất là một người phụ nữ còn rất mơ hồ, không phân biệt được tình yêu mà nói, thì bốn chữ "Tôi không thương cô" lại rất đả thương người. Nhưng nếu như mỗi tháng có thể nghe tới hai ba lần, thì tổn thương cũng thành thói quen.
Âm Tam Nhi từng nói, Xảo Dĩnh không phải thiện nam tín nữ, bởi vì, Xảo Dĩnh rất thông minh, hơn nữa còn rất kiên cường.
Nhưng là, điều này cũng không có nghĩa là, gương mặt như Pu'p bê của tôi đây lại thật sự chỉ là Pu'p bê pha lê. Cho nên, trong cuộc sống của chúng tôi thường xuất hiện loại cục diện này —-
Ánh trăng sáng, chiếu vào phòng khách, tôi và Âm Tam Nhi dựa vào nhau uống nước xem ti vi. Mọi người đều là người trưởng thành, nếu như đã mập mờ, khó tránh khỏi sẽ nhận được cái hôn hay cái gì đó, khi thú tính của hắn bộc phát , ách. . . . . . Ý của tôi là, khi giữa hai người phát ra tia lửa, mắt thấy thế cục sắp sửa mất khống chế thì hắn sẽ nhíu chặt chân mày nói, "Tôi không thương cô!"
Tôi giống như bị nước lạnh dội vào đầu, sau giây phút sững sờ trì trệ và mờ mịt ngắn ngủi, sẽ trả lời hắn một câu, "tôi cũng vậy."
Âm Tam Nhi cũng không phải là người chịu được sự đối đãi nghiêm khắc của người khác, hắn có thể nói, hắn không yêu tôi, nhưng, nếu khi tôi nói tôi không thương hắn, hắn sẽ rất mất hứng. Mỗi lúc như thế, hắn sẽ dùng lực hôn tôi, vì vậy nụ hôn không dịu dàng chút nào, thậm chí còn mang theo mùi vị trừng phạt cùng cảnh cáo.
Cho đến khi tôi bị hôn tới toàn thân bủn rủn, hắn mới lui ra, dùng ánh mắt dương dương đắc ý nhìn tôi.
Mặc dù phản ứng sinh lý của tôi khống chế không được tốt lắm, nhưng tôi vẫn có thể sử dụng biểu tình tỉnh bơ đùa cợt, cũng tặng kèm một câu "Từ trên thân tôi lăn xuống đi, nếu không, tôi sẽ đá gãy Tiểu Hạng Thiên của nhà anh!"
Sức hấp dẫn của phái nam không có tác dụng, hắn sẽ thẹn quá thành giận nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng kiêu căng trừng trở về, nhìn chằm chằm một hồi, hai người sẽ không nhịn được phì cười, sau đó, hắn sẽ đứng dậy trở về phòng, còn tôi tiếp tục quan sát bộ phim bộ hoang đường nhàm chán.
Làn gió đêm bướng bỉnh lay động tấm rèm cửa sổ, tôi khẽ ngẩng đầu, nhìn về vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm. Nó nói cho tôi biết, hắn không yêu tôi, nó nói cho tôi biết, hắn xao động là xuất xứ từ việc đó. Đây chính là cuộc sống của chúng tôi, có chút quái dị, có chút không được tự nhiên, còn có chút hoang đường.
"Bách Khả, cô có nghe tôi nói cái gì hay không?" Âm thanh bất mãn của Âm Tam Nhi đem tôi từ trong hồi ức tỉnh táo lại.
Chống lại cặp mắt có ẩn chứa tức giận, tôi chột dạ cười, "Lặp lại lần nữa đi?"
Âm Tam Nhi trầm mặc không nói, cặp mắt kia, giống như một viên đá đen sẽ mang đến cho người ta vận rủi, tuấn mỹ nhưng nguy hiểm. Bờ môi khẽ mím khiến cho tôi hoài nghi, hắn là vì đề phòng hàm răng của mình ra ngoài làm loạn mới có thể làm ra cái loại động tác đó, hay là động tác của con sói khi lang tức giận!
"Lặp lại lần nữa đi, tôi bảo đảm sẽ rửa tai lắng nghe, một chữ cũng không bỏ sót!" Tôi nắm móng vuốt sói. . . . . .Ách, ý của tôi là, tôi kéo tay của hắn tới lui nhẹ nhàng, rất có ý vị lấy lòng.
"Tôi đi công tác." Hắn hờn giận gạt tay của tôi ra, buồn bực bỏ đi. Người đàn ông này luôn như thế, nóng giận tới nhanh, nhưng cũng nhanh đi, đã quen thuộc với tính khí khó chịu của hắn nên tôi đây tự nhiên sẽ không để ở trong lòng.
Buổi sáng hôm sau, tôi vẫn bảy giờ rời giường như cũ, sau khi rửa mặt, chuẩn bị bữa ăn sáng, bận rộn gần nửa giờ, thức ăn nóng hổi, thơm ngào ngạt sớm đã ra lò, đang tính kêu Âm Tam Nhi rời giường, đã thấy hắn đi vào phòng ăn.
Bởi vì phải đi bái tế cha mẹ tôi, hắn mặc một bộ quần áo màu đậm, quần tây được ủi rất bằng phẳng, áo sơ mi lụa nhuộm sắc thái của bình minh. Khí phách quạ đen rất đẹp trai a. . . . . . Không, tôi lại nói nói bậy, ý của tôi là, hắn mặc như vậy rất đẹp trai .
Tôi dọn xong bát đũa, cười hỏi, "Sao hôm nay lại tự giác như vậy?"
Hắn ngáp một cái, thần sắc có vẻ hơi mỏi mệt, nhưng ngữ điệu vẫn giống như thường ngày: "Cô đi bên ngoài nhìn xem, nói không chừng bây giờ mặt trời đã lặn xuống phía tây rồi."
Tôi xem qua rồi, mặt trời vẫn ở phía đông, chỉ có điều, máy vi tính của hắn và tài liệu liên quan đến công việc vẫn còn ở phòng khách, xem ra không phải vấn đề là mặt trời, mà vấn đề là ở chỗ người nào đó suốt đêm chiến đấu hăng hái ấy. Tôi khuyên hắn không cần theo tôi đi bái tế, nhưng hắn không nhưng không cảm kích, còn tặng tôi cái liếc mắt xem thường.
Vì vậy, sau khi ăn qua điểm tâm, chúng tôi liền ra cửa. Mua một ít hoa quả tươi cần thiết để cúng bái, cha thích ăn điểm tâm, mẹ thích trái cây, xe bắt đầu lăn bánh trên đường.
Nơi an nghỉ của cha mẹ tôi không phải công viên tưởng niệm, mà ở một ngôi làng nhỏ thuộc sự quản lý của thành phố D, nghe cha nói, tổ tiên của Bách gia có người đã tốt nghiệp Cử nhân, trong triều đại nhà Thanh lúc bấy giờ đứng hàng Lục Phẩm, vì vậy, mộ phần tổ tiên nhà họ Bách mặc dù không xa hoa quý phái nhưng cũng quy cách hơn so với những người bình thường rất nhiều, điều không được vừa ý lắm chính là cách thành phố D hơi xa, lộ trình hơn bốn giờ nhưng không phải tất cả đều là đường nhựa, cho nên, khi tới được mộ phần thì tôi đã bị lắc lư khiến đầu óc choáng váng rồi.
Âm Hạng Thiên thấy tôi dường như nhuyễn chân tôm (mềm nhũn), vừa chế nhạo tôi, vừa nhổ cỏ dại trước mộ bia. Tôi nghỉ ngơi một lát, đợi đầu óc khôngcòn choáng váng, bắt đầu lau Mộ Bia, bày biện đồ cúng tế. Tất cả đều dược sắp xếp rất thỏa đáng, tôi kêu Âm Hạng Thiên đi lên xe ngồi, nhưng hắn lại không chịu đi. Lại nói, đây là lần thứ hai hắn theo tôi về quê cúng bái, nếu như cha mẹ dưới suối vàng có biết, thì hắn cũng được xem là người nhà của tôi.
Vào mùa xuân nên gió hơi lạnh, mùi vị cỏ tươi thoang thoảng khiến cho lòng người trong phút chốc trở nên bình tĩnh, tôi và cha mẹ hàn huyên cả ngày, rồi sau đó phủi cỏ vụn trên người, đứng lên nói, "Về nhà thôi."
Âm Tam Nhi khoác tay tôi, lẩm bẩm nói, "Thưa chú, cháu sẽ giúp chú chăm sóc Bách Khả, ngài đừng nghe cô ấy đùa giỡn như thế."
Trong hơi lạnh của gió xuân trong, tay của hắn vô cùng ấm áp, đứng ở bên cạnh hắn, trong lòng tràn đầy bình yên.
Tôi quơ quơ tay của hắn, cười nhắc nhở, "Anh không phải không thích hứa hẹn sao?"
Hắn từng nhiều lần bày tỏ, hắn ghét bị lời hứa trói buộc, cho nên, hắn không dễ dàng hứa hẹn. Bây giờ hắn đối mặt với cha tôi nói những lời kia, không thể nói đó không phải là lời hứa.
Đuôi lông mày của hắn nhướng lên, vô vị nói, "Nhìn cô và nhìn con thỏ có khác nhau sao?" Ý nói, những câu này căn bản không tính là lời hứa!
Những suy nghĩ ngọt ngào trong lòng phai đi, tôi chau mày nhìn hắn chằm chằm, "Ý của anh là, ba tôi là lão thỏ già?"
Hắn buồn cười nói, "Chỉ có cô tự nói cha mình như thế nha? Cẩn thận không chú tức giận. . . . . ." Mới nói một nửa, phía sau mộ bia, chợt truyền đến một tiếng vang quái dị.
Tôi cả kinh, vội nói, "Cha, con không có ý tứ đó. Ngài đừng nóng giận!"
Âm Tam Nhi nén cười, giơ tay lên ra hiệu tôi im lặng, sau đó, lặng lẽ đi ra phía sau mộ bia của cha tôi, thần sắc kia giống y như con sói đang nhìn chăm chú vào con mồi, chợt, hắn cúi người xuống, ngay sau đó nhấc lên một con thỏ nhỏ không lớn hơn bao nhiêu so với bàn tay hắn.
"Nó chiếm tiện nghi của cô." Âm Tam Nhi đùa giỡn nói.
Trán tôi đầy vạch đen, cư nhiên giả mạo ba tôi, thật muốn ăn đòn.
Nhưng, con vật thật là đáng yêu, thật sự không thể xuống tay được, tôi kêu Âm Tam Nhi thả nó đi, thế nhưng hắn lại lắc đầu nói, "Đây là thỏ hoang chánh tông, chất lượng thịt khẳng định không tệ."
Tôi quýnh 囧囧, ngó ngó con sói thứ thiệt, lại ngó ngó con thỏ nhỏ thứ thiệt, quyết định giành lại thật nhanh, ôm lấy con thỏ nhỏ còn chưa đủ cho hắn nhét kẻ răng bỏ chạy.
Âm Tam Nhi cũng không đuổi theo, chỉ ung dung nói, "Nếu như cô mà thả nó ra, tôi sẽ hầm cô."
Bước chân của tôi ngừng lại một chút, cúi người buông tay, con thỏ nhỏ bỗng chốc nhảy tới trên đất, tôi nhỏ giọng xua đuổi, "Chạy mau chạy mau, đừng để con sói bắt được."
Mùa xuân, lúa non đã cao gần nửa cẳng chân rồi, con thỏ hoang nhỏ ba chạy hai nhảy bỏ chạy không thấy dạng.
Tôi hài lòng đứng lên, Âm Tam Nhi đứng nơi không xa nhún vai, "Thật đáng tiếc, để nó trốn thoát."
Tròng mắt đen của hắn hơi híp lại, khóe môi giơ lên, bị ánh mặt trời nhuộm, làn da màu mật ong lộ ra vẻ vô cùng tuấn mỹ. Chỉ có điều, lời của hắn khiến cho tôi không còn lòng dạ nào mà thưởng thức mỹ nam.
Hắn nói, "Nếu như cô đủ thông minh, nên chạy cùng con thỏ kia đi.”
Nụ cười xấu xa kia làm tiếng chuông cảnh báo trong lòng tôi chấn động, tôi co cẳng chạy, đạp ngã không biết bao nhiêu lúa non.
Ánh mặt trời giữa trưa, làn gió mang hơi lạnh, sau lưng còn có con sói xấu xa, khiến tôi có loại cảm giác hạnh phúc vây quanh, đáy lòng có tiếc nuối thật nhỏ, bị tôi lựa chọn bỏ quên, thế gian không có chuyện thập toàn thập mỹ, tôi không bắt buộc hắn phải giữ lời hứa, chỉ muốn sống một cuộc sống thật yên lặng, thuận theo tự nhiên là tốt rồi. . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc