Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói - Chương 13

Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ

Thật ra thì, Nhiễm Du kết hôn cũng không liên quan gì với tôi, nhưng tôi lại không chịu nổi người họ Âm si tình kia. Kể từ khi chia tay Nhiễm Du, hắn vẫn một mình cô độc, mặc dù hắn không chịu thừa nhận mình tình cũ khó quên, nhưng người sáng suốt ai cũng đều nhìn thấy, hắn chính là tình cũ khó quên.
Bạn gái trước sắp kết hôn với người khác, tâm trạng của hắn đương nhiên không thể tốt được. Mà người không quen biết như tôi đây cũng bị mốc theo. Có câu nói, người đau khổ nên được chiều chuộng. (cũng không biết tên khốn kiếp nào nói những lời này, thật khinh thường!) cho nên, cuộc sống của tôi biến thành như vậy —
Âm Tam Nhi kén cá chọn canh, tôi nhẫn nhịn!
Âm Tam Nhi chanh chua, tôi lại nhịn!
Âm Tam Nhi rảnh rỗi liền kéo tôi đi cáp treo, tôi tiếp tục nhịn!
Nói không khoa trương, tôi cảm thấy mình rất có tiềm chất làm rùa Ninja.
Bà nội nói: “Đừng chú ý đến hắn, cứ xem như hắn đang trong thời kỳ mãn kinh.”
Thiên Hoa nói: “Vất vả cho cô rồi, nếu không có cô ở đây, thì tôi và Thiên Vũ thật sự rất khổ sở.”
Thiên Vũ nói: “Không sai, ân đức của cô, chúng tôi sẽ không quên.”
Dì Lưu nói: “Nha đầu đáng thương, nếu không phải lão phu nhân giữ chặt, tôi sẽ dẫn cô về nhà.”
Chú Lưu nói: “Nhẫn nhịn một chút, nhỏ mà không nhịn sẽ loạn mưu lớn, mọi chuyện sẽ qua đi.”
Âm Tam Nhi từ lầu hai thò đầu ra, nhìn lướt qua mọi người đang mở cuộc họp, cuối cùng đưa mắt trên người tôi: “Bách Khả, cô đánh ૮ɦếƭ người bán đường rồi sao? Cái bánh táo này không ăn được.”
Tục ngữ có câu, tiền tài và bất hạnh luôn đi cùng với nhau, nhận tiền lương của hắn, thì phải phục vụ cho hắn. Vì vậy, tôi hoặc bất đắc dĩ, hoặc là cảm ơn, hoặc nhận lấy ánh mắt thương hại làm lại bánh táo.
Lấy đồ dự bị trong tủ lạnh xếp thành một đống trước mặt, đánh trứng, làm nhân bánh, nướng, bận bịu hơn nửa giờ, chiếc bánh táo thơm nức ra lò.
Đi qua phòng khách thì để lại cho bà nội và gì Lưu một phần, trên đường đi đến thư phòng thì bị Thiên Vũ và Thiên Hoa đánh ςướק một chút, thành thật mà nói, đây chính là phương thức bọn họ báo đáp tôi, không thể không nói, điểm nổi bật chính là sự thất đức. Đợi đến khi bánh táo đưa đến trước mặt người họ Âm, chỉ còn lại một phần hai.
“Chỉ có vậy?” Mày rậm Âm Tam Nhi nhíu lại, lại muốn nhân cơ hội gây khó dễ.
“Vâng, không mất quá nhiều, trước khi ăn anh nhìn xem, nếu không hợp khẩu vị thì tôi lại đi nướng cái khác.” Tôi nhẫn nhịn không rống lên với hắn.
Hắn chỉ ăn một miếng, còn cắn một miếng nhỏ, sau không ăn nữa.
“Ăn không ngon sao?”
“Không muốn ăn.”
Tôi âm thầm nắm quyền, liều mạng tự nói với mình, không sao, cũng không phải là lần đầu tiên, tội gì vì một câu nói của hắn mà tức giận.
Một bên hắn xử lý công văn, một bên nói một câu hai nghĩa: “Tâm trạng của tôi không tốt.”
“Đã thấy.” Tôi ngu ngốc sao? Đã sớm giày vò tôi hộc máu, ai mà không biết tâm trạng của hắn không tốt?
Hắn ngước mắt nhìn tôi: “Sao cô không hỏi tại sao?”
“Anh muốn hỏi sao?”
“Không.”
“Vậy anh nói những lời vô nghĩa đó với tôi làm gì?”
“Rảnh rỗi và nhàm chán.”
Tôi luyện mãi thành quen, liếc mắt xem thường: “Anh thật là thẳng thắn.”
Hắn khép Computer lại, chống tay nhìn tôi: “Cô có tham gia hôn lễ bạn trai cũ của cô không?”
“Đó là hôn lễ của chị tôi, mặc dù cô ấy không xứng làm chị, nhưng tôi cũng không thể không tham dự.”
“Rất khó chịu phải không?”
“Cũng may, tôi đi cùng học trưởng, học trưởng đoạt mất danh tiếng của chú rể.”
“Chỉ được cái mã ngoài”. Cho dù không thấy mặt, hắn cũng muốn làm tổn thương người ta. Có thể thấy được nhân phẩm của người này. . . . . . Ai ~ không nghĩ nữa, nghĩ nhiều nhức đầu, nghĩ nhiều đau tim.
Ánh mắt hắn di động một cái: “Đi tìm bà nội đi, kêu bà giúp cô tìm trang phục dự lễ đính hôn, tuần sau tham dự hôn lễ cùng tôi.”
Tôi lắc đầu như lắc trống: “Anh đổi người khác đi, anh nhìn xem, dáng dấp tôi không có gì xuất sắc, khí chất cũng không thoát tục, tầm thường giống như một bức tường di động, mang theo ra ngoài rất mất mặt.” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Đuôi mày hắn nhướng lên, cười xấu xa: “Tôi chấp nhận.”
“Tôi không muốn.” Trong trường hợp này, hắn giống như bom hẹn giờ, ngộ nhỡ vì một chuyện không vui mà bùng nổ, trong số những người tan xương nát thịt, khẳng định tôi chiếm vị trí đầu tiên.
“Cô cho rằng tôi muốn trưng cầu ý kiến cô sao?” Hắn khoát tay: “Đi tìm bà nội đi, đừng quấy rầy công việc của tôi.”
Tôi hung hăng, căm hận trừng mắt liếc hắn một cái, mang theo oán giận và tố cáo rời khỏi thư phòng.
Con người sở dĩ sống mệt mỏi là bởi vì không bỏ được thói kiêu ngạo, không thoát được sĩ diện, không giải quyết được tình hình.
Nhà họ Âm thuộc danh môn vọng tộc, mặt mũi của những gia đình này còn đáng tiền hơn so với bất cứ thứ gì khác. Tôi không biết Âm Tam Nhi đi tham gia hôn lễ của bạn gái trước là giả hay thật, nhưng hắn đã quyết định đi, thì người khác không cách nào ngăn cản được.
Bà nội nói: “Như vậy cũng không tồi, cắt đứt hoàn toàn mộng tưởng của nó, sau này sẽ chung sống tốt đẹp với con, nói không chừng, vào ngày này năm sau, bà đã có thể bồng cháu rồi.”
Trán tôi đầy vạch đen, cũng chẳng muốn giải thích làm gì. Cho dù có nói bất cứ cái gì, bà cụ cũng sẽ nói một câu với tôi: “Bà nội hiểu”.
Đêm trước hôn lễ của Nhiễm Du, vừa lúc Xảo Dĩnh trở về nước, thêm vào đó, Âm Nhị Nhi cũng muốn tham gia hôn lễ, nhưng không có bạn gái thích hợp, Xảo Dĩnh thoải mái đảm nhiệm vai trò này. Nói thật, đó cũng không phải là chuyện tốt, tuy Âm Nhị Nhi là một người đàn ông rất có khuôn cách thân sĩ, dịu dàng phúc hắc, nhưng dịu dàng là giả, phúc hắc mới là hàng thật giá thật. Cũng may, Xảo Dĩnh là cô gái trong sáng như Lan như Huệ, là người khéo léo, ứng phó cũng thành thạo.
Tôi thì thảm, từ lúc ngồi lên xe, gương mặt của Âm Tam Nhi đều âm u đáng sợ. Lạnh lùng, bực tức, chồng chéo đan vào nhau, tạo thành một tấm màng mà người lạ không dám ***ng vào, bầu không khí nguy hiểm – khủng khiếp.
Tôi chỉ sợ hắn bùng nổ, Âm Nhị Nhi còn chọc phá hắn, thỉnh thoảng nói mát một hai câu K**h th**h Âm Tam Nhi, nếu không phải vì biết Nhị công tử này cũng không dễ trêu, tôi nhất định sẽ gắn cho hắn một cái khóa kéo ngoài miệng. Chưa tới hội trường hôn lễ, tuyệt không cho hắn có quyền phát biểu.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh, một lúc lâu sau, cuối cùng lúc Âm Nhị Nhi nói châm chọc lần thứ năm thì tôi không thể nhịn được nữa vươn tay. Âm Nhị Nhi theo bản năng nhận lấy kẹo que tôi đưa, hơi sững sờ, rồi cười vẻ thấu hiểu, tao nhã bóc giấy gói kẹo ra, đưa vào cái miệng ác độc nhưng cũng rất đẹp kia.
Âm Tam Nhi cau mày nhìn tôi nói: “Cô ngồi xa như vậy làm gì?”
“Sợ anh nổ tung, tôi thiếu hụt mất một tấm gương khích lệ tinh thần cho binh sĩ.” Tôi thành thật nói.
Hắn tức giận trừng tôi: “Tới đây.”
Tôi bĩu môi, không cam tâm tình nguyện xê dịch ௱ô**. Nếu như không nhìn kỹ, rất khó phát hiện, từ chỗ ngồi cũ, tôi chỉ nhích về hắn khoảng 1 cm.
Âm Nhị Nhi lấy kẹo que trong miệng ra, cười khanh khách nói: “Nếu Bách Khả sợ, thì làm bạn gái tôi nhé.”
Xảo Dĩnh chợt giữ cánh tay của hắn, lắc đầu nháy mắt, rất rõ ràng, cô ấy cũng không muốn buộc chung một chỗ với bom hẹn giờ.
Âm Nhị Nhi mỉm cười trấn an: “Đừng sợ, ý của tôi là, lão Tam không cần bạn gái.”
Âm Tam Nhi buồn bực trừng anh, lông mày nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ: “Anh, hoặc câm miệng, hoặc xuống xe, nói một câu nữa, đừng trách tôi không khách khí!”
Vào giờ phút này, tôi có chút oán giận bà nội, nếu biết hai anh em này giống như sóng ngầm tuôn trào, thì thu xếp cách xa nhau ra, nhưng lại để đi chung lâu như vậy trên một chiếc xe sang trọng lại nguy hiểm, đây không phải là tạo cơ hội cho hai người tranh đấu sao?
“Thấy tâm trạng hiện giờ của cậu không tốt, tôi không so đo với cậu.” Âm Nhị Nhi tiếp tục ngậm kẹo que, khóe môi hiện lên nụ cười chói mắt.
Âm Tam Nhi trừng mắt nhìn anh, giơ tay kéo bả vai của tôi: “Cách xa anh ta một chút.”
Tôi cười khổ, ngài có biết hay không, tôi càng muốn cách ngài xa hơn, tốt nhất là xa ngoài ngàn dặm.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cửa nhà họ Lạc ở vùng ngoại thành, thử thách lại bắt đầu.
Giống như tiệc đính hôn, hôn lễ cũng tổ chức theo hình thức tự phục vụ, sau khi Âm Nhị Nhi và Xảo Dĩnh xuống xe liền tới chỗ ghi danh tặng lễ vật. Tôi kéo cánh tay vua bom, luôn chuẩn bị trốn đi.
Âm Tam Nhi là một thương nhân, mặc dù bình thường cũng không non nớt, nhưng một khi lẫn vào đám đông quần quần áo áo kia, những lời chúc mừng cũng chỉ là khuôn mẫu, nếu như bình chọn kiểu mặt người dạ thú, hắn nhất định đoạt giải nhất.
Sau khi bước vào hội trường tiệc cưới, trên người hắn phát ra cảnh báo người lạ đừng tới gần, tôi chỉ cần khoác lên cánh tay của hắn, cùng những bọn gian thương mang “Mặt nạ” chào hỏi một chút là được, miệng chỉ dùng để nói chào hoặc dùng để mỉm cười.
“Sao cô cứng ngắc vậy? Bị người ta điểm huyệt à?” Âm Tam Nhi cau mày nhìn tôi nói.
Tôi nhỏ giọng nói: “Tôi sợ anh ςướק tân nương của người ta.”
Hắn khinh thường liếc mắt nhìn cô dâu chú rể cách đó không xa, chính xác mà nói là cô dâu mới thướt tha, “Nếu tôi mà có ý nghĩ đó, sẽ không đến hôn lễ ngày hôm nay.”
Tôi cười, hỏi dò: “Vậy anh có thể đừng bày ra vẻ mặt như thua năm trăm vạn kia được không? Nói thật, tôi rất có áp lực.”
Hắn nhìn tôi có chút tức giận: “Nhìn cô có vẻ tiến bộ.”
“Tôi có tiến bộ như vậy, mong rằng Tam Thiếu bao dung.” Tôi nửa đùa nửa thật.
Hắn liếc mắt, kéo miệng, nặn ra một thứ khá giống nụ cười: “Như vậy được chưa?”
Tôi chậm chạp vò đầu: “Vẫn không nên cười, quá dọa người.”
Hắn trút giận, đột ngột nhéo eo của tôi, kết quả, không làm tôi đau tôi, lại khiến tôi buồn cười, không phải là nụ cười xinh đẹp không lộ răng, mà phì cười thành tiếng. Tất cả tân khách xung quanh đều ngờ vực nhìn lại, cô dâu chú rể cũng không ngoại lệ.
Khi ánh mắt tôi giao nhau với ánh mắt của Nhiễm Du, tôi rõ ràng nhận thấy ánh mắt u oán và có vẻ không cam lòng của cô ấy, xem ra Âm Hạng Thiên cũng không phải là yêu đơn phương, tân nương tử cũng không hoàn toàn quên đi đoạn tình cảm kia, hai người cũng không dễ dàng.
Tôi còn đang cảm thán, thì Lạc Quân Dật mang theo khí thế mạnh mẽ tiến tới, “Tôi thắng, tôi làm vua, anh thua, anh làm giặc”, đương nhiên, hắn cũng không quên mang theo “Chiến lợi phẩm” của mình.
“Cám ơn hai vị tới tham gia hôn lễ của tôi và Nhiễm Du.” Lạc Quân Dật lấy thái độ hợp lý, nụ cười ôn hòa K**h th**h tuyến thần kinh của Âm Tam Nhi.
Nhưng thái độ của Âm Tam Nhi quả thực rất tuyệt tình — hắn lạnh lùng nhìn hai người một cái, rồi quay đầu đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc