Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói - Chương 09

Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ

Ngắn ngủi chỉ có hơn mười ngày, đã bị tập kích ba lượt, là do hận ý của đối phương quá sâu, hay do họ Âm làm người quá thất bại?
Hay cả hai?
Đáp án dĩ nhiên là không biết, tôi chỉ biết, sắc mặt của Âm Hạng Thiên tối tăm đáng sợ, áp suất thấp theo chúng tôi suốt đoạn đường. Bà nội Âm gặp bọn tôi tay trong tay cùng về, nhưng lại trầm mặc ngộ nhận chúng tôi đang cãi nhau.
Tôi vội vàng khoát tay: “Không có, chúng cháu rất tốt.”
“Tốt mà bộ dạng như muốn *** thế?” Âm bà nội không tin.
Tôi không dám đường đột nói ra chuyện trên cáp treo, chỉ có thể nhìn Âm Hạng Thiên.
Người đàn ông âm u suốt trên đường đi sau nghiến răng nói: “Cháu không ***.”
Mặc dù biết hắn không phải nhằm vào tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rợn cả tóc gáy . Ánh mắt của hắn giống như đang nói…, hắn chỉ muốn đem cái cái người bắn lén sau lưng chặt làm trăm mảnh mà thôi.
Bà nội Âm cũng không phải là một bà lão bình thường, hơn nữa bà cũng hiểu rất rõ tính khí tính bướng bỉnh cháu trai, lập tức nhìn thấu, đây không phải là những tranh cãi ồn ào bình thường mà phía sau còn có ẩn tình. Nên kêu tôi đi nghỉ ngơi, rồi gọi cháu trai vào thư phòng.
Sự tình phát sinh ngày hôm sau, trong nhà có thêm hai khuôn mặt mới. Trong đó một vị còn trẻ tuổi có điểm giống Brad Pitt, không tính là nghiêm túc, nhưng cười cũng không thể gọi là đáng yêu. Bà nội nói, hắn là cháu đích tôn của nhà họ Âm, cũng chính là anh cả của Âm Tam nhi, tên là Âm Hạng Dương .
Nói thật, Hạng Dương một chút cũng không giống dê,cái loại cảm giác không giận này ngược lại giống như vua sói hơn.
Một vị họ Âm khác là cháu trai thứ hai của nhà họ Âm, so sánh với lão đại và lão tam, thì dung mạo của Âm Hạng Kình là xuất chúng nhất .
Ngũ quan xinh xắn không thể bắt bẻ, giở tay nhấc chân có vẻ rất thanh lịch khiêm tốn. Loại nam nhân này nếu chỉ mặc quần jean áo thun thì cũng không che giấu được ánh hào quang bẩm sinh của một hoàng tử.
Nghe dì Lưu nói, trong ba an hem nhà họ Âm, người hiền hoà dễ thân nhất chính là Âm Hạng Kình, nhưng, dì Lưu lại không nói cho tôi biết, hiền hoà dễ thân gì đó là khi đối đãi với người khác, chứ khi đối đãi với anh em mình, lại là một diện mạo khác.
Thời buổi bây giờ trời sanh phúc hắc, ác độc nắm quyền, quyền quý sang trọng cái gì cũng đều là mây trôi.
Phát hiện những điều này là bởi vì tôi khi tôi đi ngang qua thư phòng thì cửa phòng khép, nhưng lại nghe được một đoạn đối thoại như sau:
Âm lão Nhị nhìn lão Tam nói: “Có lời đồn đãi, *** cậu rồi có thể được lĩnh 20 triệu tiền thưởng.”
Âm Tam nhi hừ nói: “Tôi mà chỉ trị giá hai ngàn vạn thôi sao?”
Âm Nhị nhi nói: ” Tôi cũng đã cho rằng bọn họ rất đần, nếu như đổi thành tôi là người thuê, nhiều nhất chỉ ra giá hai ngàn.”
Âm Tam nhi cả giận nói: “Anh cút ra ngoài cho tôi, đừng ở chỗ này chướng mắt.”
“Cậu nói chuyện với anh hai mình như thế sao?” Lão Đại thấp giọng khiển trách lão Tam
Âm Tam nhi cãi lại: “Anh có thấy cái người kia ra vẻ đức hạnh đứng xem kịch vui không, vậy mà xứng làm anh sao?”
Âm Nhị nhi cười khẽ: “Tôi đối với bộ dạng đức hạnh này của mình rất hài lòng , ít nhất tôi không vì một người phụ nữ mà bị người ta đuổi theo để bắn lén.”
Bên trong phòng đột nhiên yên tĩnh, ngữ điệu của Âm Tam nhi rõ ràng trầm thấp hơn rất nhiều: “Anh có ý tứ gì?”
Âm Nhị nhi nói: “Tự mình thể nghiệm, chỉ có điều, cậu bị tình yêu làm cho tâm trí u mê, đoán chừng ý kiến của chúng ta cậu cũng không coi ra cái gì.”
Âm Tam nhi giận: “Anh có nói hay không?”
Âm Nhị nhi vẫn dương dương tự đắc như cũ: “Không nói.”
Sau đó trong phòng không còn tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng va chạm lách ca lách cách vang lên, sau đó, có người kêu rên, đoán chừng là đã bị đánh, sau đó nữa, bàn ghế đổ xuống đất, tiếng ly tách vỡ vụn. trải qua N thời gian, thế giới khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Tôi đặc biệt muốn biết kết quả chiến đấu của họ, bất giác vô thức tiếp cận càng gần, nên nhớ rằng cửa phòng chỉ khép hờ, tôi không giữ thăng bằng tốt, trọng tâm không yên liền bổ nhào vào phòng.
Chỉ thấy thư phòng ngổn ngang hỗn độn, ghế đổ, ly bể, quần áo rơi tản mác đầy đất.
Một con sói trắng uy phong lẫm liệt đang giẫm một sói trắng khác ở dưới chân. Đại thiếu gia họ Âm vẻ mặt không thể làm gì đứng ở bên cửa sổ.
Tôi trong tư thế chổng vó lên trời không hề làm lão đại không vui, hắn ngoắc tôi nói: “Tới thật đúng lúc, giúp một tay dọn dẹp đi.”
“Vâng.” Tôi đáp một tiếng thật thấp , vừa dọn dẹp cái ly nát bét, vừa nhìn trộm hai con sói trắng vẫn đang giằng co. Có lẽ do tôi che dấu không kỹ, con sói nào đó bị giẫm dưới chân đôi mắt xanh lè nhìn chằm chằm, hừ nhẹ vẻ uy hiếp, mặc dù hai con sói đều là màu trắng, nhưng tôi vẫn nhận ra, người thua là Âm Tam nhi.
Tôi đột ngột thu hồi ánh mắt, vừa dọn dẹp tàn cuộc, vừa buồn cười. Ai bảo anh thất đức, ai bảo anh kiêu ngạo, bị trừng phạt đi!
“Hạng Kình, đừng so đo với lão Tam.” Lão Đại lên tiếng khuyên giải.
Tôi không muốn chọc Âm Tam nhi , nhưng vì tâm trạng không chịu nổi khi xem trò vui, vì vậy, lại liếc trộm qua, chỉ thấy, móng vuốt của Âm Nhị nhi để ở cổ Âm Tam nhi thoáng một cái, lúc này mới thản nhiên lui ra.
Âm Tam nhi khôi phục tự do, đứng dậy muốn phản công, nhưng lão đại nhanh tay lẹ mắt, lập tức cản lại, Âm Nhị nhi không coi ai ra gì rời khỏi thư phòng, bước chân được xem là thanh nhã, vẻ mặt được xem là thản nhiên.
“Biết rõ so với hắn ai cũng thua còn chọc hắn, cậu không đánh thì ai sẽ đánh với cậu?” Lão đại bất đắc dĩ lắc đầu, cũng ra khỏi thư phòng.
“Hừ ~” Mặc dù đã biến thành sói, nhưng Âm Tam nhi lại phát ra một tiếng hừ cực kỳ nhân tính hóa.
Sau khi hừ một tiếng, hắn cũng đi. Tôi rốt cuộc có thể bật cười vô cùng sung sướng. Ác bá cũng có khắc tinh, thế giới thật tốt đẹp a.
“Cười đã chưa?” Tôi đang có vẻ rất hả hê, thì giọng nói của Âm Tam nhi từ sau lưng truyền đến.
Tôi bỗng chốc nổi lên từng tầng da gà, hệ thống ngôn ngữ tạm thời bị tê liệt, trong đáy lòng lệ rơi thành sông.
Lại nói, hàng này tốc độ mặc quần áo cũng quá nhanh đi?
“Hỏi cô sao không trả lời, câm?”
“Không buồn cười, một chút cũng không buồn cười.” Hệ thống giọng nói khôi phục lại, tôi lắp bắp chối bỏ, lắc đầu lia lịa như lắc trống.
“Vậy sao cô lại cười vui vẻ như vậy?”
“Không có a, anh nhìn lầm rồi.” Tôi nói với vẻ vô cùng thành khẩn.
Hắn trừng tôi cảnh cáo, tiện tay đưa cho tôi một lọ thuốc mỡ màu trắng, Dường như lão Thái Gia phân công tôi giúp hắn bôi thuốc, tôi tiến tới trước bàn đọc sách, lúc này mới phát hiện ra, trên cổ của hắn có mấy vết máu, không nặng cũng không nhẹ, nhưng lại có thể khiến người ta nhìn rất rõ ràng, theo tôi suy nghĩ, Âm Nhị nhi là cố ý, mục đích chính là cảnh cáo Âm Tam nhi, phải kính trọng bề trên.
Tôi lấy thuốc mỡ, bôi lên vết thương của hắn, có lẽ đầu Ng'n t của tôi tương đối lạnh, ***ng vào làn da ấm áp của hắn thì theo bản năng hắn co rúm người lại, rồi sau đó nhìn chằm chằm tôi: “Cô cầm tinh con rắn hay sao? Móng vuốt lại lạnh như vậy.”
Tôi bĩu môi: “Thứ nhất, tôi cầm tinh con thỏ, thứ hai, rắn không có móng vuốt.”
Hắn cười xấu xa: “Nhưng cô có là được.”
Tôi liếc hắn một cái, níu da trên cổ hắn, dùng sức nhéo một cái. Hắn rên lên một tiếng, nắm tay tôi nói: “Vẫn còn thích chịu lạnh?”
Tôi giống như con mèo bị thuần phục, dưới cường quyền tạm thời cúi đầu, tôi cũng không tin tôi mãi mãi nghèo túng như vậy, chờ tôi phát đạt, tôi cũng tìm người tập kích anh, trước tiên đánh cho anh gần ૮ɦếƭ, rồi sau đó chôn sống anh!
Tôi si ngốc mong chờ một ngày kia, đáng tiếc, trông đi mong lại cũng thành vô ích, Nhiễm Du còn chưa cưới được chồng là Lạc Quân Dật mà ngược lại còn đem số phận của tôi giao cho tên Âm Tam nhi này.
Sau khi Âm Tam nhi bị tập kích. Đệ Lục Thiên, Lạc Quân Dật mất tích, mặc dù ở bữa tiệc đính hôn chỉ vội vã thoáng nhìn, nhưng tôi vẫn nhớ, dáng vẻ đó cũng đường đường là một người đàn ông. Hắn mất tích hơn một tháng, đợi đến khi mọi người tìm được hắn thì hắn đang cách thành phố K cả ngàn dặm. Thương thế đã tốt lên được bảy tám phần, tay chân cũng cử động được một chút, nhưng cả người gầy khô tựa như Xác Ướp.
Theo lời Thiên Hoa, nhà họ Lạc, họ Âm và họ Nhiễm là thị tộc người sói, nhân khẩu nhà họ Nhiễm nhiều, thế lực bình thường. Nhưng họ Lạc và họ Âm lại có thực lực tương đương. Lạc thiếu và Âm Tam nhi lại là tình địch, người nhà họ Lạc gặp chuyện không may, mũi dùi đương nhiên chỉ hướng về nhà họ Âm. Nhưng sau khi Lạc thiếu được cứu, Âm Hạng Thiên còn đường hoàng đi đến thăm người ta.
Lần này, Bạch Xảo Dĩnh tương đối lo lắng, cô thấyÂm Hạng Thiên vẫn chưa trở về, bà nội Âm cũng chẳng có động tác gì, lo lắng nói: “Mặc dù Tam Thiếu làm như vậy là không sai, nhưng có thể quá nguy hiểm hay không?”
Thật ra thì, Bạch Xảo Dĩnh là cô gái chất phác ngây thơ như Lan như Huệ, cô có lo ngại như vậy cũng hoàn toàn là do quan tâm mọi chuyện sẽ bị loạn.
Nghe cô nói.., Bà nội Âm chẳng nói đúng sai chỉ cười: “Bách Khả, cháu thấy thế nào?”
Tôi đang ăn ô mai, chợt bị điểm đến tên, có chút sững sờ, suy nghĩ một chút mới nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu, tất cả mọi người đều rất sĩ diện, huống chi Âm Hạng Thiên đã đi ba vòng Quỷ Môn quan, Lạc Quân Dật cũng chỉ là bị đói bụng vài ngày, nếu chuyện này thật sự có liên quan đến nhà họ Âm, cũng chỉ là một trừng phạt nhỏ mà thôi.”
Đang trong lúc nói chuyện, thì cái vị đi thăm bệnh nhân kia trở lại, vừa đúng lúc nghe thấy tôi giải thích, không khỏi châm chọc nói: “Không nghĩ tới cây đu đủ cũng có lúc thông suốt.”
Trải qua mấy ngày chung ***ng, tôi đã học được mặc kệ rồi. Hắn thích nói cái gì thì nói, tôi coi như không nghe thấy.
Nhưng, cháu trai nào đó không chịu nổi bộ dáng phớt lờ của tôi, giật lấy đĩa trái cây, vênh mặt hất hàm sai khiến tôi đi làm bữa ăn tối cho hắn.
Công việc này đích thực là trong phạm vi của tôi, nhưng, thành thật mà nói tôi đầy một bụng bực tức, mỗi tháng hắn phát tiền lương, thì có thể nhiệt tình sai bảo tôi. Ngay cả khi nửa đêm về nhà, cũng phải kêu tôi tỉnh dậy làm đồ ăn cho hắn, nếu người nào đó mà giúp tôi một tay, hắn liền phá hỏng để ‘chỉnh’ tôi. Vì thế lâu ngày, mọi người cũng không dám hỗ trợ nữa. Đối với lần này, dưới cái nhìn của bà nội Âm, thì hai đứa chỉ là đang đùa giỡn, chỉ cần không ai thiệt thòi lớn cũng không cần phải tham dự.
“Anh muốn ăn cái gì?” Tôi sẽ không giống lúc mới tới ngây ngốc tự hành động, rồi sau đó bị hắn chọn đông chọn tây.
“Tùy.”
“Anh nói đó nha, tôi làm xong anh cũng đừng kén chọn.”
“Dù sao chọn thì cũng khó ăn như thế.”
Tôi im lặng liếc mắt, xoay người vào phòng bếp, đang lột xác tôm, thì bạch Xảo Dĩnh đi vào. Tôi lập tức bảo vệ cái mâm: “Chị Bạch, chị đừng hại tôi.”
“Được, không hại cô.” Cô ta cười nhạt, kéo ống tay áo xuống: “Cô làm cho hắn cái gì?”
“Bột Bát trân, đáng lẽ cô không nên tới đây?”
Cô ta lắc đầu: “Tôi muốn tâm sự với cô.”
“Được.” Trong miệng tôi đồng ý, nhưng mà trong nội tâm lại có chút lẩm bẩm: từ sau khi vào đây ở đến nay, cô ta lúc nào cũng có tư thái lãnh đạm như nước, không thân cận cũng không xa lánh. Nhưng với chuyện của Âm Tam nhi thì lại rất nhiệt tình.
Cho dù tôi có đần độn như trứng gà thì cũng nhìn ra, cô ta thích tên ác bá đó. Cô ta và tôi nói chuyện phiếm chứ tâm sự cái gì?
“Bách Khả, cô có muốn ra nước ngoài du học không?” Lời nói dịa dàng kéo suy nghĩ của tôi quay lại. Tôi cảm thấy cần thiết giải thích với cô ta một chuyện, vì vậy, tạm thời buông công việc trên tay xuống, thẳng thắn nói: “Chị Bạch, chúng ta cứ nói thẳng ra.”
Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi, trong con ngươi xẹt qua một tia hứng thú: “Được, cô muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói, cô không phải cần phải lo lắng tôi sẽ làm trở ngại việc của cô. Cô cũng thấy đấy, tôi và Âm Hạng Thiên, một thuộc về giai cấp tư bản, còn một thuộc về giai cấp vô sản, về cơ bản chính là đối lập. Hắn thấy tôi rất gai mắt, ngược lại tôi cũng thấy hắn rất gai mắt.”
“Bách Khả, cô thật đáng yêu.” Cô ta im lặng nở nụ cười, biết cô ta đã ba tháng, từ đầu đến cuối nụ cười của cô đều xa cách giống nhau, nhưng, giờ phút này nụ cười thật sự phát ra từ đáy lòng.
“Chị Bạch, chị làm sao vậy?” Tôi nghi ngờ nhìn cô ta, cảm thấy cô ta có cái gì đó bất thường.
Cô ta hơi lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm thấy cô thẳng thắn đáng yêu. Nói thật, từ ngày đầu tiên cô tới nhà họ Âm, tôi thật sự chẳng vui vẻ gì, không sợ cô chê cười, chứ lúc ấy tôi lại có cảm giác như bị thất sủng. Nhưng sau đó, tôi lại phát hiện thấy, bà nội đối xử với tôi và cô như nhau, cho nên, tôi không hề căm thù cô. Tôi chính là loại người có tính cách này, trước khi nhìn rõ một người sẽ không đường đột tiếp cận người ta.”
Nghe cô ta nói thật, có vẻ mọi việc đều đã được giải quyết tốt đẹp, tôi tiếp tục lột vỏ tôm, tùy tiện nói: “Vậy cô hỏi tôi muốn đi du học hay không là có ý gì?”
“Tôi muốn đi du học, nếu như cô cũng muốn đi, chúng ta có thể làm bạn.”
Tôi hơi ngạc nhiên, không thế nào nghe lọt tai những lời nói như vậy nên bật thốt lên: “Không phải cô muốn câu rùa vàng sao?”
Cô ta không hề tức giận, chỉ cười khổ nói: “Nói thật, tôi muốn chứ. Nhưng kể từ sau khi gặp cô, tôi liền không có ý nghĩ này nữa.”
“Tại sao?”
“Không rõ lắm, có lẽ là bị lây từ cô thôi. Cô ở đây là vì phải trả khoản nợ khi nhận sự giúp đỡ của bà nội, lại vì trả nợ mà bị Tam Thiếu sai bảo, nhưng cô lại sống rất thản nhiên.”
Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn cô ta, có chút không tin tưởng, cô ta là vì lý do không giải thích được này mà buông tha cho Âm Tam nhi. Bà nội có nói, Bạch Xảo Dĩnh ở nhà họ Âm đã gần một năm, khi Âm Tam nhi và Nhiễm Du còn yêu nhau, cô ta cũng không buông tha, sao bây giờ lại nửa đường bỏ cuộc là sao?
Cô gái thấy ánh mắt có vẻ nghi ngờ của tôi, cười cười giải thích: “Tôi quyết định ra nước ngoài, lý do chính là Tam Thiếu vẫn còn nhớ Nhiễm Du. Tôi cứ nghĩ rằng sau khi bọn họ chia tay, tôi sẽ có cơ hội, nhưng, bây giờ nhìn lại thì không phải như thế, gần đây tôi suy nghĩ rất nhiều chuyện, chợt cảm thấy mình rất ngu ngốc, bà nội cung cấp cho tôi cơ hội học hành tốt như vậy, sao tôi lại không biết lo cho chính mình chứ?”
“Nói như vậy, cô đã nghĩ thông?”
“Cứ coi như thế đi.”
“Nhưng, không phải cô rất thích hắn sao?”
“Chỉ là thích, không phải yêu, hơn nữa, hắn đối với tôi không có cảm tình tốt. Tôi tới đây lâu như vậy, làm rất nhiều chuyện, nhưng, hắn vẫn không thay đổi cái nhìn, tôi không muốn lãng phí tuổi thanh xuân của mình nữa.”
Nghe câu nói này, tôi thấy vui cho cô ta. Cô ta là người rất ưu tú, kín kẽ, thâm trầm, thông minh, chủ yếu là, cô ta rất xinh đẹp, một cô gái có nhiều ưu điểm như thế nên tìm một người biết quý trọng cô, chứ không phải là cái con sói bá đạo Âm Tam nhi đó.
“Cô tính đi du học ở đâu?”
“Nước Pháp, tôi học thiết kế, Paris là lựa chọn đầu tiên.”
“Tôi cũng muốn học thiết kế.” Tôi P0'p P0'p cổ tay, nói tiếp: “Nhưng mẹ tôi không đồng ý.”
“Cô mới hai mươi hai tuổi, hiện tại đổi sang học thiết kế vẫn còn kịp. Nếu như cô muốn đi, chúng ta cùng đi tìm bà nội nói chuyện, bà nhất định sẽ đồng ý.”
“Để tôi suy nghĩ đã.” Nửa chừng chuyển ngành nhất định rất nguy hiểm, nếu như tôi có thể học tốt, không nói làm gì, nếu học không ra cái gì, tôi chỉ có hai kết quả, thứ nhất, trả nợ tới khi ૮ɦếƭ, thứ hai, không trả nợ tiền tài, thì cũng phải nợ nhân tình cả đời. Cả hai kết quả đều rất rất thảm!
Do dự mấy ngày, tôi quyết định đánh cược một lần, cuộc sống vốn chính là ván bài, gan lớn ૮ɦếƭ no, gan nhỏ ૮ɦếƭ đói.
Bà nội nghe nói tôi cũng muốn đi, có chút u oán nói: “Thật vất vả mới dụ đuợc các cháu tới đây, các cháu đều đi hết, không phải chỉ còn lại mỗi mình bà lão này thôi sao?”
Ông nội Âm đã qua đời được ba năm, cha mẹ của Âm Tam nhi lại ở nước ngoài, bà lão sợ cô độc cũng là chuyện đương nhiên. Mặc dù thời gian chung sống không lâu, nhưng bà đối xử với tôi rất thật lòng. Thấy bộ dáng này của bà nội, tôi có chút không đành lòng.
“Tam Thiếu vẫn ở đây, Hạng Kình và lão Đại thỉnh thoảng cũng tới, sao lại chỉ có một mình?” Bạch Xảo Dĩnh cười híp mắt nói.
“Cháu đều nói là thỉnh thoảng, hai tiểu tử kia so với con quay còn vội hơn, đức hạnh của lão Tam thế nào, các cháu còn không biết sao?”
Lúc này, chủ nhân chính của buổi đàm luận ung dung đi vào phòng ăn, cười hỏi bà nội: “Cháu đức hạnh cái gì?”
“Ăn sáng đi.” Bà nội lườm hắn một cái, một tay kéo tôi, một tay kéo Bạch Xảo Dĩnh nói: “Nếu các cháu thật sự muốn đi, bà nội sẽ sắp xếp. Chỉ có điều, khi nào nghỉ trở về với bà.”
“Bà yên tâm, chúng cháu nhất định sẽ trở về.” Bạch Xảo Dĩnh khéo léo nói.
Âm Tam nhi nhíu mày, ánh mắt đảo vòng vòng quanh ba người chúng tôi: “Hai người muốn đi đâu?”
“Paris, em sắp tốt nghiệp, muốn đi đào tạo chuyên sâu, Bách Khả cũng muốn học thiết kế, vừa lúc làm bạn.” Bạch Xảo Dĩnh trả lời rõ ràng.
Âm Tam nhi buông chén cà phê xuống “cạch” một cái: “Không được, phải ở lại một, bất kể là ai.”
Tôi và Bạch Xảo Dĩnh liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía lão phu nhân làm chủ.
“Mắc mớ gì tới cháu? Cháu gái là của bà!” Tuy không đành lòng, nhưng bà nội cũng dốc sức giúp đỡ.
Tôi và Bạch Xảo Dĩnh cảm động, nếu như gặp phải Âm Tam nhi là một tai nạn, thì khi gặp được bà nội Âm lại xem như là đấng Cứu Thế trong tai nạn này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc