Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói - Chương 04

Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ

Tiếng nước chảy ầm, ầm . . ., dòng nước lạnh như băng nhấn chìm chúng tôi, tôi nên cảm thấy may mắn vì đây là dòng chảy về hướng đông nhập vào biển Hải Hà [1] , dù cho có là mùa đông cũng không thể đóng băng. Nhưng vào mùa đông nước lạnh kinh người.
[1] Hải Hà là hệ thống sông – Bin lớn nhất vùng Hoa Bắc – Trung Quốc
Trong phút chốc khi dòng nước kia bao trùm lấy tôi, dòng nước lạnh đến cắt da cắt thịt, tựa như kim châm không th nào ngăn cản được nó xuyên vào *** – xương tủy tôi.
Tôi không dám mở mắt ra, miệng mũi bị một bàn tay lạnh giá bịt chặt, chợt vòng eo tôi bị thít chặt, tôi được kéo ra khỏi mặt nước, há to miệng thở hổn hển, đáy nước lác đác mấy chú cá bơi nối đuôi nhau, nhưng khoảng thời gian ở trên mặt nước cũng không dễ dàng gì, quá lạnh, bất luận là dòng nước băng giá hay luồng gió thổi qua cũng làm cho tôi muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ không xong.
“Âm Hạng Thiên” Tôi vẫn chưa hoàn hồn gọi hắn, nước biển lạnh giá khiến cho giọng nói kéo dài, chốc lát kéo người của tôi ra khỏi dòng nước.
“Anh không sao chứ?” Dòng nước lạnh rét cóng khiến tôi nói không ra lời.
“Không có việc gì.” Hắn lắc lắc những giọt nước trên đầu xuống, ánh đèn trên cầu cũng không chiếu tới nơi này, nhưng tôi có cảm giác dường như hắn không mấy căng thẳng.
“Lạnh quá.” Tôi ôm cổ của hắn, muốn hấp thu chút ấm áp, nhưng mà, nhiệt độ cơ thể hắn cũng rất thấp.
“Trước tiên *** khoác ngoài ra, như vậy chúng ta có thể bơi nhanh hơn một chút.” Hắn nói như thế.
Tôi nghiêm mặt, bắt đầu cởi nút áo bông, nhưng tay chân vì quá lạnh đã tê cứng, càng gấp gáp lại càng không cởi được, hắn không thể kiên nhẫn được nữa, đưa tay xé rách, quần áo đã bị ướt nhẹp, tôi không nghe thấy tiếng vải vóc bị xé, nhưng áo khoác ngoài đã rách nát.
“Chịu đựng một chút, chúng ta lập tức lên bờ.” Hắn trấn an tôi, tách mặt nước ra, bơi vào phía bờ.
Dưới chân cầu Nghê Thương là phân luồng của biển Hải Hà, không tính là quá rộng, nhưng mang theo một người sắp đông cứng như tôi bơi lên bờ, cũng không dễ dàng gì. Cứ tốc độ như vậy, muốn lên bờ phải mất ít nhất 20′, mà đầu tôi đã bắt đầu tê cứng, tay chân đã mất đi cảm giác, chỉ có thể dựa vào hắn ôm chặt mới không chìm xuống.
Hắn bơi được một đoạn sau đó ngừng lại, giơ tay vỗ vỗ lên mặt tôi: “Bách Khả.”
Tôi gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ ૮ɦếƭ rét, thay vì ૮ɦếƭ rét, không bằng bị dọa ૮ɦếƭ sẽ tốt hơn.” Lời nói của hắn, không đầu không đuôi.
“Ừ.” Tôi vô thức trả lời, cũng không buồn mở miệng.
Dường như hắn đang cười: “Nhớ giúp tôi giữ bí mật.”
Phản ứng của tôi có phần trì độn, không lập tức trả lời ngay, sau đó chuyện vô cũng kỳ diệu đã xảy ra, cả quá trình không quá năm giây, tôi chỉ nhớ hắn hạ thấp đầu, sau đó ngửa cơ thể của mình ra. Sau đó nữa, bộ dáng của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, trong chớp mắt, hắn biến thành một chú chó lớn màu trắng, không. . . . . . Là con sói màu trắng, giống y như con sói trắng to lớn mạnh mẽ trong tấm hình ở phòng ngủ của hắn, giống kinh người.
Dòng nước lạnh như băng khiến tôi mất đi khả năng hét to lên, tôi bị đặt trên lưng sói, mặc cho nó hoặc là hắn “thồ” bơi lên trên bờ. Trong thoáng chốc, tôi nhớ tới một đoạn miêu tả nào đó trong tiểu thuyết – - mặc dù người có tấm lòng trong sạch – thuần khiết, người mỗi đêm không quên cầu nguyện, nhưng cũng khó tránh khỏi vào đêm trăng tròn hóa thân thành sói.
Câu chữ ngắn gọn này là nói về Người sói! Một loại chủng tộc cổ xưa thần bí, chỉ có thể thấy tiếng chứ không thấy hình.
Sau khi lên bờ, hắn cũng giống như một con chó nổi trên mặt nước, rũ bộ lông đầy nước, sau đó ngước đầu nhìn tôi. Trong gió lạnh, tôi đứng run lẩy bẩy, cố sức nhéo nhéo lên gương mặt mình, mặc dù tê cứng nhưng vẫn còn cảm giác đau, điều này chứng tỏ tất cả mọi chuyện đều là thật .
“Anh . . . . . Anh là người sói?” Tôi lắp ba lắp bắp.
Hắn gật cái đầu sói khổng lồ, tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, sau khi biến thân hắn sẽ không nói chuyện.
“Làm sao bây giờ?”
Hắn ngửa mặt nhìn tôi, ánh sáng chiếu xuống mặt sông, cho nên, tôi thấy khóe miệng hắn rõ ràng cong lên.
Sói đang cười!
Cũng không biết là do lạnh hay do hắn dọa sợ, mà hàm răng tôi run lên cầm cập: “Bằng không anh biến trở lại đi, anh như vậy, chúng ta không có cách nào trao đổi được.”
Hắn cúi đầu, tôi cho rằng hắn sẽ biến thân, nhưng, chỉ nghe “phụt” một tiếng vang nhỏ, hắn phun thứ gì đó ra ngoài, tôi cúi đầu tìm, trên mặt đất tìm được một cái bật lửa.
“Đốt lửa?” Tôi hỏi theo bản năng.
Hắn lại gật đầu một cái, tôi tìm một ít củi gỗ để nhóm lửa, bởi vì gió, cho nên, ngọn lửa bập bùng không thôi.
Chân trước của hắn viết lung tung cái gì trên mặt đất, nhờ ánh lửa, tôi thấy được hắn viết chữ: trở về nhà cô.
Tôi vận động tay chân, dường như quần áo trên người đã đóng băng, dù có mặc cũng không thể bớt lạnh, tôi cởi hết ra, chỉ chừa lại một cái áo lót màu trắng vừa để giữ ấm vừa để che thân.
Tôi bò ra khỏi bờ sông, hắn đi theo sau tôi, trên cầu Nghê Thương tụ tập không ít người đang xem náo nhiệt, còn có ánh đèn chớp lóe từ hai chiếc xe cảnh sát giao thông, hiển nhiên là đến để xử lý tai nạn.
“Trước hết anh nên tránh đi một chút, kẻo bị người khác nhìn thấy.” Tôi run run rẩy rẩy dặn dò hắn, giờ phút này không phải do sợ hoặc kinh ngạc, mà là do gió lạnh.
Hắn im lặng không lên tiếng lùi sang một bên, xe taxi chậm rãi chạy tới, tôi mở cửa xe chui vào, từ một chỗ bí ẩn gần đó, con sói trắng đang nằm rạp xuống cũng lẽo đẽo theo sát. Mặc dù động tác của hắn rất nhanh, nhưng thân xe cũng bị chìm xuống dẫn tới sự chú ý của người tài xế.
“Cô mang cái gì lên xe vậy?” Người tài xế quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của hắn, kết quả bị sắc mặt tím bầm, tóc tai bù xù của tôi dọa cho sợ hãi: “Cô . . . . . . Cô . . . . . . Đi nơi khác tìm người thế thân đi, tôi còn muốn nuôi gia đình sống qua ngày đấy.”
囧~ Tự nhiên bị biến thành quỷ nước rồi!
“Mau lái xe, nếu không tôi kéo ông xuống nước.” Dù sao cũng đã bị hiểu lầm, tôi dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, lợi dụng việc thiếu chút nữa ૮ɦếƭ rét tôi mới có được “Ưu thế.”
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, người tài xế đạp mạnh chân ga, xe liền lao ra ngoài, tôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nói với ông ta: “Mở máy điều hòa lớn một chút.”
Người tài xế lập tức làm theo, một lát sau, hắn run rẩy hỏi: “Cô không phải là quỷ sao? Sao lại sợ lạnh?”
“Chó của tôi sợ lạnh.” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức bị một bộ móng vuốt ‘hàng thật giá thật’ đập vào người, cũng may chú sói không giơ móng vuốt ra, chỉ vỗ tượng trưng vào chân tôi, nên cũng không đau lắm.
Tôi cúi đầu nhìn con chó, không, là con sói nào đó nói nhỏ: “Hạ thấp người anh xuống, nữ quỷ mang theo chó sói đi thuê xe thật là quỷ dị, sẽ dọa ૮ɦếƭ người ta.”
Đôi mắt xanh biếc của hắn trừng tôi, bởi vì không thể nói chuyện, hắn chỉ có thể dùng hành động này để bày tỏ sự bất mãn.
Tôi không khỏi bật cười, vuốt bộ lông **** của hắn: “Như vậy cũng hay, không phải cãi vã với tôi.”
Sau đó, tôi lại bị một cú đập.
Nhiệt độ trong xe hơi cao, cả người tôi và chú sói đều bốc lên hơi nước màu trắng, trong suốt lượn quanh, thử nghĩ xem một nữ quỷ mang theo một con sói lớn màu trắng **** gọi xe taxi vào lúc nửa đêm, quanh người bị sương mù bao phủ, bản thân tôi còn cảm thấy quỷ dị nữa là. Chỉ có điều, việc này cũng không có gì xấu, ít nhất, tiền xe không cần phải thanh toán.
Ầm —
Tiếng đồ vật bằng gỗ ***ng vào vách tường vang dội trên hành lang, chìa khóa để trong áo khoác ngoài đã theo dòng nước chảy ra biển rồi, chú sói xông vào nhà tôi với vẻ đắc chí – hài lòng, cánh cửa đáng thương lung lay như sắp đổ, tôi không kịp đau lòng, ném cánh cửa qua một bên, chạy vào nhà tắm.
Sau khi ngâm trong nước nóng, tôi bắt đầu suy nghĩ chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, cháu trai là người sói, tối hôm trước tôi giúp một cháu trai, sau đó lại chứa chấp chú sói, sau đó. . . . . . Tôi ôm chú sói ngủ cả đêm!
CMN! Không trách được bà lão nói chúng tôi ngủ cùng giường rồi, hóa ra là!
(Lời tác giả: đừng trách cứ con gái của tôi phản ứng trì độn, gặp phải nhiều chuyện như vậy, muốn phản ứng nhanh cũng không được )
“Bách Khả, cô bị ૮ɦếƭ đuối trong bồn tắm sao?” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gào chói tai.
Tôi từ từ khoác chiếc áo choàng tắm lên, kéo cửa phòng tắm một cách chậm rì, vốn có chút căng thẳng, nhưng sau thấy hình tượng của người khác, không nhịn được phì cười.
“Cười cái P a, mau ra đây.” Một người sói đã khôi phục lại hình người bọc trên mình một chiếc ga giường màu hồng đang trợn mắt, vị trí đầu vai vừa đúng là cái nơ con bướm, chính xác là nhân vật bà ngoại sói.
“Anh thật sự là người sói sao?” Mặc dù chính mắt thấy hắn biến thân, nhưng tôi vẫn có vẻ không chắc chắn lắm.
“Nói nhảm, chẳng lẽ là người chó, mau đi ra nhanh cho tôi, tôi muốn tắm.” Hắn không nhịn được rống lên.
Tôi nhường phòng tắm lại cho hắn, để cho hắn tắm rửa. . . . . . Ôi chao, không có cách nào mà thay quần áo.
Không lâu sau, họ Âm trên đầu còn đang bốc lên khí nóng ra khỏi phòng tắm, lần này đổi thành bọc người bằng khăn tắm.
Mặc dù rất tò mò, mặc dù có chút khó có thể tin, nhưng tôi không thể không nói, loại hàng này có dáng người không tệ. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Anh vẫn chỉ có thể quấn bằng ga giường thôi.” Tôi nhẹ giọng đề nghị, bộ dáng này của hắn quá gì kia rồi, tôi chính là nữ chủ ngây thơ, chứ không phải nữ chủ lang sói!
(Lời tác giả: Con gái a, không nghĩ tới da mặt của con cũng không mỏng a. )
“Dơ bẩn.” Hắn không chút khách khí leo lên giường.
Tôi kéo chăn lên, đem mình gói lại rất kỹ lưỡng, hai người trên một cái giường, một cái giường , một ngồi, một đứng, cứ như vậy song son nhìn nhau.
Một hồi lâu, hắn cam chịu thở dài nói: “Muốn hỏi cái gì, hỏi đi.”
“Làm sao anh lại là người sói?”
“Làm sao cô lại là người?”
“. . . . . . !”
Hắn đùa cợt liếc nhìn tôi đây không phản bác được: “Rất nhiều việc không có bởi vì cho nên, tồn tại chính là tồn tại. Hiểu?”
Tôi lắp bắp gật đầu, thận trọng nói: “Vậy anh khát máu sao?”
Lông mày hắn nhướng cao: “Cô sợ tôi ăn cô?”
Tôi theo bản năng lui về sau hai bước: “Không phải anh ăn thịt người chứ?”
“Cô đoán xem?”
Tôi cười lạnh lùng, dưới chân lui lại hai bước: “Tôi tin tưởng anh là người văn minh. . . . . .Ah. . . . . . Người sói văn minh.”
“Vậy cô đứng xa thế làm gì? Tới đây!”
Tôi chần chừ không tiến tới: “Sao anh không trở về nhà?”
“Cô cho rằng tôi muốn ở lại đây sao?” Hắn khó chịu nói nhỏ: “Nếu bà nội mà nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác này của tôi lại muốn càm ràm!”
“Vậy tôi giúp anh hong khô quần áo, anh về nhà thôi.”
“Có thể, trước giặt quần áo đi, sau đó sẽ hong khô, thuận tiện làm giúp cho tôi phần ăn tối, sau đó gọi một chiếc xe taxi.”
Tôi ngây người không nói gì, chỉ có loại thiếu gia nhà giàu xấu xa ngang ngược này mới có thể đem một người không tính là quá quen biết sai bảo hùng hồn như thế!
“Đừng có suy nghĩ vớ vẩn, tôi không ăn người, nhanh lên giường ngủ.”
“Anh thì sao?”
“Cô quản nhiều như vậy không thấy mệt mỏi sao? Mau tới đây.”
Tôi giống như người gặp cảnh khốn cùng ngồi ở mép giường, thấy hắn không có ý định rời đi, lại hỏi: “Đêm hôm trước con chó trắng tới nhà của tôi. . . . . .Ách. . . . . . Con sói trắng cũng là anh phải không?”
“Ánh mắt cô có vấn đề sao?”
Tôi lắc đầu.
“Không có vấn đề sao không nhìn chính mình?” Người này thật sự không dễ nói chuyện, không đủ sức tranh chấp với hắn.
“Sao anh lại bị thương? Sao anh lại tới nhà của tôi?”
Chân mày đang nhíu chặt của hắn hơi giãn ra, vừa nhớ lại vừa nói: “Tôi cũng không biết, sau khi vào quán trọ mới phát hiện có người theo dõi, sau khi cô đi, bọn họ liền xuất hiện, một người trong đó dùng đạn Bạc bắn đả thương tôi, mặc dù chỉ làm trầy da, nhưng lại làm cho tôi không có cách nào biến trở về hình người, tôi sợ hù dọa người đi đường, không thể làm gì khác hơn là men theo mùi tìm tới chỗ này, vốn là hy vọng tìm vận may, ai biết được cô không phân biệt rõ sói và chó, đần độn u mê mời tôi vào nhà.”
Thì ra Người sói thật sợ Bạc, xem ra tiểu thuyết không hoàn toàn là bịa đặt .
“Người nào lại muốn hại anh nhiều lần như thế?”
Hắn bất mãn cau mày: “Cô có thể đổi tính từ này được không? Sao cô lại khiến tôi cảm thấy mình bị người ta căm hận thấu xương thế!”
Tôi che miệng cười trộm: “Cái người kia người đã nhiều lần hại anh à?”
Hắn trừng tôi ra vẻ cảnh cáo, Lông mày nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ: “Nếu như mà tôi biết ai tự tìm đường ૮ɦếƭ, cũng sẽ không ở nơi này cùng cô nói chuyện tào lao rồi.” Giọng nói của hắn rất bực bội khiến tôi giật mình, ngay sau đó, lỗ mũi chợt ngứa, hắt hơi một cái.
Tôi ấm ức thở dài: “Tôi lại bị cảm.”
“Ngủ đi, tôi gọi điện thoại cho bà nội.” Hắn vỗ vỗ đầu của tôi, rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi căn bản không ngủ được, sau khi cảm thấy ấm lên, tôi mở laptop, tìm tòi những bài báo có liên quan đến người sói. Mặc dù rất nhiều bài báo, nhưng là phần lớn là viết liên miên bất tận, không có trọng tâm, càng xem càng thấy nhàm chán, đang âm thầm oán trách, Âm hạng Thiên liền bước vào.
Hắn nghiêng đầu liếc trang web, rồi hào hào hứng hứng nằm một bên.
Tôi không nói gì nhìn hắn một lát, dùng đầu ngón tay chọc chọc lưng hắn.
“Làm gì vậy?”
“Anh có thể ra ghế sa lon ngủ không?”
Hắn lật người, nhìn tôi như một đứa ngốc: “Tôi không phải là ngu ngốc, sao có giường lại không ngủ, mà phải ngủ trên salon?”
Tôi ấp úng cúi đầu cong ngón tay lên: “Như vậy không tốt lắm.”
Hắn ồ một tiếng: “Vậy tôi sẽ làm cho cô một cái cũi.”
Tôi nhướng mày trừng hắn: “Tôi cũng không phải là chó, sao phải ở trong cũi? Còn nữa, đây là nhà tôi, tôi là con gái, là đàn ông cũng phải biết điều chứ.”
“Không sai, tôi cũng biết rõ.” Hắn kéo chăn lớn nói bừa, tỏ rõ cách làm của hắn chính là như vậy.
Tôi trừng hắn, tôi dùng sức trừng hắn, tôi dùng ánh mắt *** trừng hắn, nhưng người tôi nhìn căn bản không nhìn tôi.
Qua một hồi nội tâm mãnh liệt lên án, tôi ôm chăn đi ra phòng khách ngủ trên ghế salon. Mặc dù căn phòng của các chị học lớp trên trống không, nhưng tôi không có chìa khóa, chỉ có thể chịu uất ức một đêm.
Nằm ở trên chiếc ghế salon nhỏ, tôi suy đông nghĩ tây một chút, thật lâu sau mới ngủ , sau đó bắt đầu nằm mơ, trong mơ có một người kéo tôi vào hang sói, đặt tôi trên một bàn ăn rất lớn, chủ trì yến tiệc là một con sói xám và một con sói đỏ rất tao nhã lễ độ, một con dê được mời tới làm khách cười gằn nói: “Gần đây ăn cỏ quá nhiều, có chút nhiệt, bây giờ chúng ta ăn thịt thôi.”
ôi tức giận mắng con dê không theo gương tốt, còn muốn kêu con sói đỏ phải thường xuyên dạy dỗ nó, nhưng bất luận giãy giụa thế nào cũng không thể nhúc nhích, cuối cùng cuống cuồng tỉnh dậy.
Tôi liếc mắt đồng hồ báo thức, mới sáu giờ rưỡi, quyết định ngủ tiếp, nhắm mắt lại, chợt thấychiếc gối dưới đầu rất cứng rắn. Suy đi nghĩ lại, đồng hồ báo thức dường như nên ở trong phòng ngủ, nghĩ đến điều này, tôi bật ngồi dậy, dụi mắt, người nào đó đang ngủ rất say. Lại xoa xoa lần nữa, đúng là hắn đang ở chỗ này.
Ông trời ơ! Hắn mang tôi vào phòng ngủ lúc nào? Còn chiếm đoạt gối đầu của tôi, còn sử dụng cánh tay hắn làm hàng nhái.
“Sao anh lại ở đây. . . . . . Không đúng, sao tôi lại ở đây?”
Hắn lơ đễnh mở mắt”Không cần phải quá cảm kích tôi.”
“Hả? Phi, ai cảm kích anh? Anh không biết nam nữ “thụ thụ bất tương thân” sao?”
Hắn lơ đễnh trề môi: “Cũng không phải là lần đầu tiên.”
“Không giống nhau!” Tôi tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn: “Lần trước anh là sói.”
“Còn không phải cũng là tôi sao?” Hắn gật gật đầu, động tác đặc biệt hiên ngang, dừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói: “Nếu như không muốn bị hiểu lầm thì hãy mau rời giường.”
“Hả?”
Hắn cười tủm tỉm nhắm hai mắt lại, nhìn vẻ mặt của hắn, hắn muốn tìm lại cảm giác ngủ. Sau đó tôi phạm vào một lỗi lầm, lỗi lầm mà 80% phái nữ cũng sẽ phạm phải.
Tôi bị bộ dáng đẹp trai, vẻ mặt lười biếng của hắn dụ dỗ từng chút một, kết quả, lần này làm hại hai đứa tôi bị bà nội và tổ hai người áo đen chợt vọt thẳng vào phòng ngủ .
Tôi chán nản a, tôi muốn đập đầu vào tường, tôi hối hận muốn ૮ɦếƭ, sau khi tỉnh lại tôi nên lập tức đi tìm thợ mộc sửa lại cái cửa, mà không phải nhìn người sói nào đó đến ngẩn người, nhưng hối hận có tác dụng gì? Chúng tôi rõ ràng chính là quần áo xốc xếch nằm trên giường, điều đáng sợ nhất chính là, hắn còn nhìn thẳng vào mặt của mọi người rồi nhìn hai người áo đen nói: “Đi mua cho tôi bộ quần áo, đừng quên mua ***.”
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó cho ra hai kết luận — đầu tiên, hàng này là cố ý hại tôi, thứ hai, hắn tuyệt đối không chịu lùi bước!
“Bách Khả, cháu cần gì không? Bà nội mua giúp cháu.” Bà nội Âm lại dùng cái nụ cười mờ ám đó K**h th**h tôi.
Tôi không nói gì lắc đầu, bọn họ xuất hiện tại nơi này, chứng tỏ đã biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nói như vậy đơn giản chỉ là trêu chọc tôi, chỉ là cười giỡn có thiện ý mà thôi.
Nhưng vào lúc này, cái người đáng đánh đòn đó lại nói: “Cháu đã xé rách áo khoác ngoài của cô ấy.”
Không sai, những câu hắn nói là thật, nhưng lọt vào tai người khác cũng rất mờ ám, rất ***.
Bà nội Âm cười khúc khích, Thiên Vũ và Thiên Hoa đang cố hết sức mím chặt môi.
Tôi rũ vai xuống ra vẻ cam chịu: “Muốn cười thì cứ việc cười đi.”
Hai người phá ra cười ầm lên, bà nội Âm thì vỗ vỗ vào người họ Âm nào đó nói hắn là đứa cháu xấu xa.
Tôi trừ thở dài, thì vẫn là thở dài. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc