Có Một Cô Gái Tên Hạ Đồng - Chương 05

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Sáng sớm hôm nay, Hứa Thầm Vực dắt xe ra cổng, vừa vặn thấy cách đó không xa Cố Toàn Mộ đi đổ rác.
Gió nhẹ thổi qua, trong mái tóc Toàn Mộ để lộ một vết sẹo trên trán .
Hứa Thầm Vực sửng sốt, Cố Toàn Mộ là học sinh gương mẫu, tại sao lại có vết sẹo như vậy.....
Cố Toàn Mộ vội vã nhìn về phía Hứa Thầm Vực, lập tức cúi đầu, nhìn đồng hồ, sắp muộn rồi, liền chạy thật nhanh.
Hứa Thầm Vực sững sờ, đạp xe đến chỗ Cố Toàn Mộ liền dừng lại. Toàn Mộ cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn cậu.
Hứa Thầm Vực không nhìn cô, chỉ nói: "Để tôi đưa cậu đi học!"
Cố Toàn Mộ do dự, sau đó vẫn là ngồi lên yên sau.
Hứa Thầm Vực đạp xe rất nhanh, Cố Toàn Mộ có chút sợ, nếu không phải xe cô bị hư, hiện tại cũng không cần....
Cố Toàn Mộ không mở nổi mắt, chỉ nghe thấy tiếng áo sơ mi của cậu bay phần phật trong gió. Trên người cậu nhàn nhạt mùi nước hoa, giống mùi lần trước.
Tuy là Cố Toàn Mộ trước đây vẫn không tưởng tượng nổi nam sinh dùng nước hoa, nhưng cô cực kì thích mùi hoa quả trên người Hứa Thầm Vực, không có mùi mồ hôi, cũng không phải mùi của nữ sinh. Cũng khó trách, dù sao cũng là cậu ấm tập đoàn Aqua, nhất định am hiểu về nước hoa.
Cố Toàn Mộ đột nhiên cảm thấy dễ chịu, cô đã từng cho rằng nước hoa quá phô trương. Không nghĩ tới một ít nước hoa, cũng có để khiến tâm tình thoải mái.
Xe đạp đột nhiên cua gấp, Cố Toàn Mộ ngẩn ra, hoảng sợ vội vàng nắm chặt yên xe, nghĩ thầm suýt chút nữa thì ngã rồi.
Cố Toàn Mộ trước đây không để ý xe đạp Hứa Thầm Vực , nhưng chiếc xe được vẽ nguệch ngoạc, có thể khiến người ta gặp qua liền không quên được "Mị lực".
Chiếc xe đạp này bị xước một góc, khí thế ngang ngược, không khác gì chủ nhân của nó.
Cậu đêm qua lại đánh nhau!
Mặt của Cố Toàn Mộ lập tức trở nên lạnh như băng, sự ấm áp vừa rồi liền tiêu biến.
Thiếu niên bất lương chính là thiếu niên bất lương! trong lòng dâng lên một trận chán ghét, Cố Toàn Mộ hối hận mình tại sao lại đồng ý lên xe cậu, cô tình nguyện trễ một tiết học, còn hơn ngồi trên xe đạp của tên côn đồ này.
Xa xa nhìn thấy cổng trường, Cố Toàn Mộ liền nhảy xuống. Hứa Thầm Vực thắng xe xuay người lại nhìn cô.
Cố Toàn Mộ úp úp mở mở nói: "Ở đây là được rồi! Tự tôi đi được." Nói xong, cũng không dám nhìn Hứa Thầm Vực, liền chạy thục mạng.
Hứa Thầm Vực biết là vì cái gì, cũng không có nhiều lời, chỉ đạp xe đi tới.
Từ đó về sau, Cố Toàn Mộ cùng Hứa Thầm Vực rất ít khi gặp nhau, lại không có ý chào hỏi, cũng không có cố ý lảng tránh. Học sinh xấu và học sinh tốt không thường xuyên chạm mặt, cũng là chuyện bình thường.
Cho đến một ngày,
Lâm Uyển chạy đến trước mặt Cố Toàn Mộ nói, "Toàn Mộ, thầy giáo gọi cậu đấy!"
Cố Toàn Mộ thắc mắc, "Sao lại tìm mình?"
Lâm Uyển le lưỡi, "Mình làm sao biết được?"
Tiểu Nhàn trêu ghẹo nói, "Không nghĩ tới học sinh tốt như Toàn Mộ cũng có ngày bị gọi lên phòng giáo viên nha!"
Mặc dù có chút nghi hoặc, Cố Toàn Mộ rất nhanh đi đến phòng làm việc, nhẹ nhàng gọi, "Thưa thầy!"
Thầy giáo ngẩng đầu, cười nói, "Oh Toàn Mộ à! Vào đi!"
Cố Toàn Mộ đi vào, nghiêm túc hỏi, "Thầy tìm em có chuyện gì ạ?"
Thầy giáo trước hết để Cố Toàn Mộ ngồi xuống, sau đó hỏi, "Toàn Mộ! Sau khi tan học buổi chiều em có rảnh không?"
"Có ạ! Có việc gì sao ạ?"
Thầy giáo nói, "Vậy thì quá tốt, dì Hứa Thầm Vực hy vọng thầy có thể tìm một học sinh có thành tích tốt kèm cho em ấy. Thầy thấy nhà hai em cũng gần nhau như vậy..."
"Nhưng mà thầy," Cố Toàn Mộ đứng lên, đột nhiên lại cảm thấy như vậy không lễ phép, Vì vậy lại ngồi xuống, "Em và cậu ấy không quen nhau!"
Thời gian trước đây hỗn loạn như vậy, Cố Toàn Mộ quý trọng nhất là thời gian yên tĩnh, ở cùng Hứa Thầm Vực sợ sẽ không có nổi một ngày yên bình.
Cố Toàn Mộ thực sự không muốn liên hệ gì với cậu nữa.
Thầy giáo thở dài, nói, "Thế nhưng Toàn Mộ, thầy rất hy vọng em có thể giúp em ấy. Em xem Tần Lãng không phải cũng dạy kèm cho Lâm Uyển sao?"
Cố Toàn Mộ vừa nghe nói Tần Lãng cũng sẽ ở lại, đột nhiên tim đập rộn lên, lập tức đáp ứng thầy giáo, lại không muốn quá lộ liễu trước mặt thầy, rầu rĩ nửa ngày, cuối cùng nhăn nhó gật gật đầu, "Vậy được rồi ạ!"
Chạng vạng, mặt trời đi về phía Tây, trường học cũng yên tĩnh,
Trên hành lang, không có một bóng người, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên hành lang.
Ánh mặt trời đỏ nhạt chiếu vào cửa sổ thủy tinh, rải vào phòng học, trên bàn ánh lên màu xanh nhạt, màu sơn bóng loáng. Ngoài cửa sổ, cây Ngọc Lan diệp rung rinh trước gió.
Trong phòng học chỉ còn 4 học sinh.
Tần Lãng và Lâm Uyển cùng nhau thảo luận bài tập vừa cười đùa, tiếng cười trong phòng vang xa tận ngoài hành lang.
Mà Hứa Thầm Vực và Cố Toàn Mộ bên này, ngoại trừ tiếng lật sách, ngoài ra không có bất cứ âm thanh gì.
Cố Toàn Mộ chẳng qua là đưa đề cho Hứa Thầm Vực làm, Hứa Thầm Vực ngược lại cũng rất phối hợp, lặng lẽ làm bài, không nói một câu.
Cố Toàn Mộ có chút kinh ngạc, cô phát hiện cô đưa đề nào Hứa Thầm Vực đều làm được, trước đây không hiểu vì sao kết quả bài kiểm tra của cậu lại tệ như vậy, sau này mới biết khi thi Hứa Thầm Vực đều nằm ngủ, để giấy trắng.
Lúc phụ đạo, Cố Toàn Mộ không biết là vô tình hay cố ý vô tình hay cố ý đưa ánh mắt về phía Tần Lãng, vừa vặn lúc đó Hứa Thầm Vực ngẩng đầu lên, cảnh tượng như vậy liền bị cậu thu vào ánh mắt, không khỏi nhếch miệng một cái. Sau đó Cố Toàn Mộ phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hứa Thầm Vực lại tiếp tục làm bài.
Hai người bắt đầu nói chuyện lại với nhau, ban đầu chỉ là hỏi bài, sau đó thỉnh thoảng nói về một vài chuyện không liên quan, về sau lại cùng nhau cười đùa.
Mỗi lần học xong, Cố Toàn Mộ còn đang cất sách vở, Hứa Thầm Vực liền biến mất khỏi phòng học. Cố Toàn Mộ thắc mắc tại sao trong mấy giây ngắn ngủi mà Hứa Thầm Vực có thể dọn xong sách vở, àm trước cô cho rằng mình đã rất nhanh rồi.
Thảo nào trước đây khi vừa tan học, tiếng chuông còn reo chưa xong, cậu đã biến mất ở cửa phòng học rồi.
Ban đầu, phụ đạo xong, hai người đều ai về đường nấy, sau này, Hứa Thầm Vực chở Toàn Mộ về, khi mùa đông đến, trời tối rất nhanh, Hứa Thầm Vực chở Cố Toàn Mộ xuyên qua buổi chiều hoàng hôn, đi qua đường hầm. Sau khi trời ấm lên, Cố Toàn Mộ cũng vẫn ngồi sau xe của Hứa Thầm Vực, cùng nhau về nhà.
Có lúc, Cố Toàn Mộ thấy trên người Hứa Thầm Vực có vài vết thương mới, liền biết ngay là hôm trước cậu đánh nhau. Hầu hết thời gian, Cố Toàn Mộ đều mặc kệ. Chỉ là có lần nhìn thấy trên cổ cậu có một vết thương, cô thật sự là không nhịn được, thốt lên: "Cậu về sau đừng đánh nhau nữa!"
Lúc đó, Hứa Thầm Vực còn đang làm bài tập toán. Cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô có chút không hiểu. Cố Toàn Mộ cũng không ngờ rằng cô sẽ nói ra những lời này, lập tức cúi đầu đọc sách, cứ như mình chưa hề nói gì.
Thế nhưng, cô không biết rằng câu nói kia khiến cho Hứa Thầm Vực cảm thấy ấm áp như ánh nắng chiếu ngoài cửa sổ.
Có đôi lúc, Cố Toàn Mộ đọc bài văn của Hứa Thầm Vực, sẽ hỏi cậu: "Các bạn của cậu thường trò chuyện với nhau về những gì vậy?"
Hứa Thầm Vực cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết bài, lạnh lùng đáp: " Tôi chỉ có anh em, không có bạn bè."
Cố Toàn Mộ sửng sốt, sau đó nói: "Vậy sao không thử tìm hiểu về mọi người."
Hứa Thầm Vực nhàn nhạt đáp lại: "Sao phải như vậy, con người rồi sẽ thay đổi."
Cố Toàn Mộ không đồng ý với suy nghĩ này của cậu, liền muốn phản bác. Vì vậy nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không thay đổi."
Hứa Thầm Vực đột nhiên dừng Pu't, mắt nhìn cô đầy phức tạp.
Cố Toàn Mộ nghi hoặc nhìn phản ứng của Hứa Thầm Vực, nhưng cô đột nhiên phát hiện trong lời nói vừa rồi dường như có ẩn ý khác. Vì vậy lần nữa lập tức cúi đầu đọc sách, tim đập thình thịch.
Lại có lúc, Cố Toàn Mộ nhìn Hứa Thầm Vực làm bài. Cậu cúi đầu, nhíu mi tâm, làm bài cực kỳ nghiêm túc, suy nghĩ gì đó, viết bài, sau đó xoay Pu't, động tác này thật sự quá cao siêu.
Cố Toàn Mộ thử qua mấy lần, nhưng đều thất bại, mỗi lần như vậy Pu't sẽ rơi xuống.
Thấy Hứa Thầm Vực lại xoay Pu't, Cố Toàn Mộ nhịn không được thử lại lần nữa. Kết quả đều như những lần trước, Pu't bi đều rơi xuống, rớt ngay vào sách bài tập của Hứa Thầm Vực.
Cố Toàn Mộ ngồi im, không nói lời nào. Hứa Thầm Vực ngẩng đầu, nhìn cô một cái, sau đó đặt Pu't vào tay cô, nói: "Khi xoay, đừng run tay."
Cố Toàn Mộ cất Pu't vào, bày ra bộ dạng không có hứng thú, rũ mắt, nói: "Tôi chỉ tùy tiện thử một chút thôi." Hứa Thầm Vực cười cười, tiếp tục làm bài, không nói nữa. Cố Toàn Mộ nhìn cậu một cái, cậu đang nghiêm túc suy nghĩ. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên nghĩ tới câu nói vừa rồi của cậu, lẽ nào nãy giờ cậu ta vẫn nhìn mình?
Mặt cô nóng lên, vì vậy quay mặt ra cửa sổ đón gió.
Ánh nắng chiều ấm áp, cây Ngọc Lan cây Ngọc Lan diệp khẽ đung đưa trong gió, từng trang giấy cũng bị gió thổi nhẹ mà lật trang. Âm thanh xào xạc bị màn đêm bao phủ. Thời gian cứ thế trôi qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc