Có Lẽ Là Yêu - Chương 57

Tác giả: Lý Lý Tường

Đăng ký

Edit: Ishtar
Chu Dạ lẳng lặng nhìn quyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay, ở giữa là quốc huy trang nghiêm bắt mắt, ngẩng đầu hỏi: “Vệ Khanh, chúng ta đã kết hôn rồi sao?” Vệ Khanh nhíu mày; “Còn nghi ngờ gì nữa? Không phải em đã ký tên rồi sao?” Cô véo má mình, nói: “Đau quá, em cứ tưởng còn đang ngủ mơ.”
Vệ Khanh lắc đầu cười: “Nằm mơ cũng mơ tháy chúng ta kết hôn sao?” Chu Dạ tức giận nói: “Mơ lấy người khác!” Hiện giờ hắn hoàn toàn không thèm để ý, đắc ý cười nhỏ: “Đáng tiếc là đã muộn mất rồi, từ giờ em đã vợ của anh.” Cô ảo não nói: “Không phải đã nói sau khi tốt nghiệp rồi mới kết hôn sao? Sao giờ đã kết hôn thế này?”
Ngạc nhiên, ngơ ngẩn, vẫn không đuổi kịp hiện thực, chẳng qua cô chỉ đi tới văn phòng hắn, thế mà lúc về đã kết hôn, đúng là không tài nào hiểu nổi. Nhưng sự thật vẫn chình ình trước mắt, ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm. Đến bây giờ cô vẫn nửa mơ nửa tỉnh, chẳng qua chỉ ký qua vài phần văn kiện, đã được coi là kết hôn sao? Mơ hồ nghĩ, cô bị Vệ Khanh lừa kết hôn khi nào?
Vệ Khanh nói: “Em đi về thu dọn đồ đạc đi, chuyển về sống với anh. Phòng anh đang ở một người thì không sao, nhưng hai người thì có thể quá nhỏ, không giống một cái nhà, nhưng cứ tạm chấp nhận đã. Chờ qua năm mới, chúng ta chuyển sang nhà mới luôn. Anh đã mua một căn nhà ở gần trường em, trang trí cũng sắp xong rồi, em đi học cũng tiện.”
Cô thử thương lượng: “Hay là, em vẫn cứ ở trường, chuyển tới chuyển lui làm gì cho phức tạp ta, cũng không cần mỗi ngày lại chuyển đồ, dùng ít sức là tốt nhất.” Cô phải nói chuyện chuyển nhà với bạn học thế nào đây? Không thể nói là đã kết hôn được… nghĩ tới lại xấu hổ, trong lớp cô là người ít tuổi nhất, thế mà lại kết hôn sớm nhất… thiên lý ở đâu? Vệ Khanh xoa đàu cô: “Đã kết hôn rồi còn muốn ở riêng sao? Có vài túi đồ, có gì phiền toái đâu.”
Chu Dạ đáng thương yếu ớt hỏi: “Em đã kết hôn thật rồi sao? Về sau sẽ là thiếu phụ luống tuổi có chồng! Không thể còn tự xưng mình là cô gái xinh đẹp như hoa nữa!” Cứ nghĩ lại đau lòng… Vệ Khanh tức giận nói: “Đúng đúng đúng, cô gái xinh đẹp như hoa đã bị tàn phá rồi, mau khóc thương xót đi.” Cô kéo hắn không thuận theo không buông tha. “Vệ Khanh, anh đền cho em, anh đền cho em đi, em không muốn kết hôn, em không muốn kết hôn…” Hắn cũng ngang ngược: “Nhưng đã kết hôn rồi, làm thế nào bây giờ?”
Cô ngây thơ hỏi: “Có thể đem giấy chứng nhận kết hôn trả lại cho người ta, nói chúng ta tạm thời chưa muốn kết hôn, nhờ người ta giữ hộ, một năm nữa tới lấy về, anh nói xem có được không?” Vệ Khanh nhịn cười, nghiêm trang nói: “Em coi pháp luật là gì, em muốn lùi thì lùi sao? Cẩn thận người ta buộc tội em coi thường pháp luật, đem em nhốt vào tiến hành dạy dỗ đấy!” Cô lý luận: “Em không coi thường pháp luật, chẳng qua kết hôn muộn một năm mà thôi, ngoài pháp luật cũng có tình nhân đấy thôi, chúng ta nhờ quốc gia giữ hộ, một năm nữa lấy về…” càng nói cô càng cảm thấy chủ ý này không tồi.
Vệ Khanh không nhịn được nữa, cười tới cơ mặt méo mó, gục đầu vào tay lại cười tới mức không ngồi thẳng được người dậy: “Ha ha… Chu Dạ, em cho rằng không nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn, chúng ta cũng không kết hôn sao?” xoa mặt cô, nói: “Tỉnh lại đi, tự lừa dối mình chứ không thể lừa dối được người khác! Em đã là vợ anh, đừng có ngốc thế nữa. Sao anh lại cưới một cô ngốc làm vợ nhỉ…” than thở. Cô căm giận nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: “Cưới một đứa ngốc làm vợ, không phải càng ngốc à!” Khiến Vệ Khanh không nói nên lời. Cô năn nỉ: “Vệ Khanh, tối nay kí túc có tổ chức hoạt động, một năm một lần, rất vui, chơi tới nửa đêm. Chi em ngủ lại một đêm cuối cùng ở kí túc có được không?” mắt to chớp chớp nhìn hắn.
Vệ Khanh từ chối thẳng thừng: “Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta.” Sợ cô không vui, còn nói: “Nhưng nếu sau này em muốn về kí túc xá, vẫn có thể quay về.” Hôn môi cô, “Ngoan, lấy vài bộ đồ thay đổi, anh ở trong xe chờ em, đi nhanh về nhanh.”
Chu Dạ không cam lòng đi lên, lục tung quần áo lên chọn lựa. Lục Đan thấy cô lôi vali ra, hỏi: “Định đi đâu chơi à?” Cô lắc đầu: “À… không phải, đi ra ngoài ở vài ngày..” tươi cười có chút xấu hổ, mọi người đều là những cô gái bình thường, thế mà cô đã kết hôn, làm sao chịu nổi chứ?
Lục Đan ném một tệp giấy cho cô: “Trường học phát phiếu điều tra, điền xong có thể tới chỗ quản lý kí túc nhận một gói bột giặt.” Chu Dạ cầm lên nhìn, tận tám trang, có phát phần thưởng, thảo nào mọi người lại chịu điền. Mở đầu chính là tên, tuổi, dân tộc, quê quán và tình trạng hôn nhân. Cô vừa nhìn thấy mục tình trạng hôn nhân, tay run rẩy, không cam lòng tích vào, đúng là… ngày hôm qua thì chưa, hôm nay thì rồi! Hu hu… vất 乃út sang một bên: “Không điền, không điền.”
Lục Đan nhìn cô: “Nhà trường bắt nộp.” Cô quát to một tiếng, ủ rũ nói: “Tối mình điền tiếp.” Vội vàng nhét vào trong vali. Dọn một số đồ vật thường dùng cho vào, bọc giá sách lại. Lục Đan kỳ lạ hỏi: “Cũng không phải là đi không quay về, chuẩn bị hành lý rắc rối vậy, có phải bỏ của chạy lấy người đâu!” Chu Dạ cười gượng: “Hì hì, mùa đông giớ lớn, nơi nơi toàn bụi, không phải sợ bẩn sao, lúc về lại bỏ ra ấy mà.”
Lục Đan nói cô tự mua việc vào người. Cô dặn bạn: “Mình không có ở đây, có chuyện gì thì ứng phó giúp mình nhé. Quần áo phơi ngoài hành lang, bạn thu vào hộ mình nhé, để vào ngăn tủ ấy. Còn có bồn hoa bên ngoài cửa sổ, rảnh thì tưới nước giúp mình, nhưng đừng tưới quá nhiều dễ ૮ɦếƭ.” Lục Đan liên tục nói ‘nhớ rồi’.
Lúc Chu Dạ ôm theo vali và một cái Ⱡồ₦g gỗ xuất hiện, Vệ Khanh nhíu mày; “Em định nuôi thỏ trong nhà mình à?” Cô ôm Ⱡồ₦g trước mặt: “Tiểu Bạch rất đáng yêu, sẽ không chạy loạn, lại rất sạch sẽ, chỉ ăn rau cải trắng, có thể sờ thoải mái lại không cắn người…” Vệ Khanh liếc mắt một cái, nói thừa, con thỏ biết cắn người sao?
Cô còn lải nhải: “Trước kia em từng nuôi một con rùa, nhưng sau lại không thấy nó đâu, tìm khắp nơi cũng không thấy, là một trong mười việc kỳ lạ nhất ở kí túc bọn em, cho nên đổi thành nuôi thỏ…” Vệ Khanh cắt ngang lời cô: “Anh không nói là không cho em nuôi, nhưng chỉ có thể để ngoài ban công.” Nếu để ở trong phòng ngủ, bò lên chân, gọi tới gọi lui, hắn không thể chịu nổi. Cầm lấy, đặt xuống ghế sau, Chu Dạ vội nói: “Em ôm.” Vệ Khanh trừng cô: “Không biết có vi khuẩn à?” Giật lấy, ném vào trong xe.
Đang muốn lái xe, cô lại kêu lên: “Á, suýt nữa quên không dắt em cún theo rồi.” Vệ Khanh quay sang nhìn cô: “Em nuôi cả chó nữa à?” Cũng không biết nên nói cô thế nào nữa, nhà trường cũng không quản à? Cô xoa xoa gáy, thè lưỡi nói: “Không phải… anh chờ em một chút, em sẽ quay lại ngay!” Cứ tưởng đã hiểu hết về cô, hiện giờ nhìn lại, hắn thấy giật mình.
Chu Dạ nửa ôm nửa bế con chó bông to bằng nửa người chạy đến nói: “Em chơi trò chơi, trúng thưởng, mỗi ngày đều ôm nó ngủ…” cầm lấy hai tai con chó lắc qua lắc lại, hỏi: “Đáng yêu không?” Buổi tối em muốn ôm nó ngủ, có nó bên cạnh rất thoải mái, vừa mượt vừa mềm.” Vẻ mặt Vệ Khanh bất đắc dĩ, hỏi lại: “Em ôm con chó này ngủ, thế chồng em làm sao đây?” Cô cười hì hì: “Người anh cứng lắm, lại còn nặng nữa, mỗi lần ôm toàn làm em khó thở, khó chịu ૮ɦếƭ được.”
Vệ Khanh trừng cô: “Ngồi im, thắt dây an toàn vào, đừng nhìn đông nhìn tây, nhích tới nhích lui nữa.” Bắt đầu tỏ rõ uy nghiêm của ông chồng. Chu Dạ bĩu môi, trong lòng âm thầm nói, em sẽ không thèm ngủ cùng anh, em sẽ không thèm ngủ cùng anh! Suy nghĩ khiến đầu cô nóng lên, nhất thời bị hắn mê hoặc, ma xui quỷ khiến mới kí tên, cứ nhớ tới lại buồn bực.
Lúc ấy cô còn ngồi ở trong nghe, còn ngây ngốc hỏi: “Tới cục dân chính làm gì?” Cô vẫn không biết cục dân chính là nơi như thế nào, cứ nghĩ giống với đồn công an. Nghĩ hắn có việc tới đó, thoải mái đi cùng hắn vào bên trong. Thấy mọi người xếp hàng, còn cười hì hì: “Em giúp anh xếp hàng, anh ngồi bên kia đi.” Bị đội ngũ phía sau kích động nhìn chằm chằm.
Vệ Khanh thấy cô tích cực như vậy, tâm tình vô cùng vui vẻ, hỏi: “Có mang theo chứng minh thư không?” Cô gật đầu: “Không biết, chắc là có, em đều để ở trong ví tiền mà.” Lại hỏi: “Cần chứng minh thư của em làm gì, anh không mang sao?” Vệ Khanh nói: “Không cần căng thẳng, người ta hỏi cái gì thì em trả lời cái ấy, ký xong giấy tờ thì chúng ta về.”
Chu Dạ còn hỏi: “Còn muốn em ký cái gì? Làm gì thế?” Vệ Khanh tức suýt hộc máu, phía trước có một cặp đôi nghe thấy, cười nói: “Cô gái nhỏ này thật thú vị, kết hôn đương nhiên phải ký tên rồi.” Cô chậm nửa giây mới hiểu được, nhảy dựng lên: “Vệ Khanh, anh dẫn em đi đăng ký kết hôn sao?” Hắn tức giận hỏi lại: “Thế em nghĩ anh đưa em tới cục dân chính làm gì?” =))
Tim Chu Dạ như bị người nào đó đấm cho một phát thật mạnh: “Vệ Khanh, sao anh lại đưa em đi đăng ký kết hôn?” Vệ Khanh thấy mọi người chung quanh đều quay ra nhìn bọn họ, nghĩ hắn lừa gạt con gái nhà lành, vội nói: “Mọi người đang nhìn kìa, đừng để người ta chê cười.” Kéo cô sang một bên, nhìn vào mắt cô hỏi: “Em có đồng ý kết hôn với anh không?”
Chưa bao giờ cô thấy hắn nghiêm túc như vậy, khí thế áp đảo, ấp úng nói: “Đương nhiên đồng ý, nhưng mà….” Không phải vẫn nói sẽ chờ tới khi cô tốt nghiệp sao? Vệ Khanh cắt ngang lời cô: “Đồng ý là được. Hừ… đừng nói nữa, cứ làm theo lời anh.” Thái độ kiên quyết, mặt kín như bưng, không biểu hiện gì. Chu Dạ yếu ớt nhìn hắn, mấy lần muốn mở miệng, rồi lại ngậm lại. Vệ Khanh tà tà nhìn cô một cái: “Có chuyện gì thì lúc về nói sau.”
Kéo cô đi lên: “Chào đồng chí, chúng tôi tới đăng ký.” Nhân viên hành chính đưa cho hắn một tập văn bản, “Ký tên đi.” Chu Dạ như lọt vào sương mù, ngẩng đầu nhìn hắn. Vệ Khanh đưa cho cô một chiếc 乃út, “Ký ở đây này…” không liếc nhìn cô một cái, giống như là một chuyện thiên kinh địa nghĩa [38], là một chuyện thường tình. Chu Dạn nghe mọi người hưng phấn bàn bạc chuyện mở tiệc đãi khách, nghe qua cũng rất thú vị, cô cũng mơ màng… đến khi nhân viên hành chính thúc giục: “Cô gái, đừng nhìn người khác nữa, mau kí tên đi.” Cô hồi phục tinh thần, “a” một tiếng, giống như viết tên lên sách vở, ký lên.
Nhân viên hành chính đưa cho bọn họ một quyển sổ nhỏ mới tinh, bên trên có bốn chữ to “Chứng nhận kết hôn” mạ vàng, đỏ chói lọi, nhưng rất đẹp mắt. Cô hồ đồ cầm lấy, tới lúc đứng dưới ánh mặt trời, cảm giấy dường như lúc nãy vừa nằm mơ. Có một cặp vợ chồng vừa đăng ký đi ra, nhìn thấy cô cười hì hì gọi Vệ phu nhân, mới tỉnh táo nhận ra mình đã kết hôn. Trong nháy mắt, cô đã từ Chu tiểu thư biến thành Vệ phu nhân, trước sau chưa tới nửa tiếng, giống như từ dưới đất bay vọt lên trời, sự thay đổi này quá lớn đi…
Đương nhiên không phải lần đầu tiên Chu Dạ tới chỗ ở của Vệ Khanh, nhưng hôm nay lại có chút bẽn lẽn, cầm vali đi theo hỏi: “Em để đồ ở đâu bây giờ?” Vệ Khanh vỗ nhẹ đầu cô: “Tùy em, giờ em đã là bà chủ của nơi này. Em thích sắp xếp thế nào cũng được, vất cái gì đi cũng thế không ai quản.” Vui vẻ ngồi xuống sofa, nói: “Vợ ơi, nước.” Toàn bộ tác phong đều giống đại lão gia chủ nhà.
Chu Dạ vốn định bật lại, nhưng nhớ ra mình đã kết hôn, về sau phải sống chung cùng hắn… rầu rĩ rót một chén nước đặt một bên, thật sự không thể tưởng tượng mọi việc diễn ra nhanh như vậy! Vệ Khanh giữ cô, hôn lung tung, hỏi: “Sao lại không nói gì? Không vui sao?” Cô đẩy hắn ra: “Không có, em đi xếp đồ.”
Mở tủ quần áo, thấy trên giá treo toàn áo sơ mi âu phục của hắn, hầu như toàn gam màu lạnh, phong cách thống nhất, lộ ra sự trầm ổn. Cầm quần áo bản thân, đủ mọi màu sắc, hồng, trắng, đen, dài, ngắn… hình thành nên hai sắc thái đối lập. Lui ra phía sau vài bước, nhìn quần áo hai người lẳng lặng xếp cùng một chỗ, vai chạm vai, tay chạm tay, thân mật khăng khít, nở nụ cười hài lòng. Xoay người quan sát phòng ngủ, lần đầu tiên có cảm giác hòa nhập hoàn toàn. Từ nay về sau, cô sẽ từ từ thích ứng sinh hoạt giữa hai người.
Chu Dạ cầm một hộp giấy đi ra, Vệ Khảnh hỏi cô dùng để làm gì. Cô nói: “Em làm ổ cho Tiểu Bạch. Ban công lạnh lắm, thả nó ở bên trong được không?” Khẩn cầu nhìn hắn. Vệ Khanh hỏi: “Em có chắc chắn là nó không chạy loạn không?” Cô liên tục gật đầu: “Nó rất ngoan, thùng cao như vậy, nó có muốn đi cũng không được.” Xếp mấy tờ báo ở bên dưới làm ổ, lại xé vài lá cải bắp đút cho nó.
Vệ Khanh ngồi xổm bên cạnh nhìn, bực dọc nói: “Nó ăn mấy miếng nhanh thế, cũng không sợ no quá à.” Cô vuốt ve con thỏ nói: “Nó có thể ăn, sẽ lớn rất nhanh.”
Bỗng nhiên Vệ Khanh bất mãn, ôm cô nói: “Vợ à, anh đói bụng.” Cô nói trong tủ lạnh không có đồ ăn, gọi người ta mang đồ ăn tới đi. Hắn dám kéo cô đi ra: “Không có thì đi mua, từ nay về sau, anh không bao giờ ăn ngoài nhà hàng nữa.” Cô căm giận nói: “Anh lấy em về làm người hầu sai vặt à?” Vệ Khanh cợt nhả: “Đương nhiên là bắt em về làm vợ! Cả ngày chồng em đều ăn bên ngoài, dinh dưỡng không đầy đủ, em còn không chịu làm vài món ngon bồi dưỡng chồng em sao?”
Hai người đi mua một túi to rau củ quả, đúng vào giờ cao điểm, lúc xếp hàng thanh toán, một bác gái đứng phía trước cười nói: “Cậu thanh niên này không tệ nha, còn biết tới siêu thị mua đồ ăn. Thằng con tôi, đừng nói là mua đồ ăn, muốn nhìn thấy mặt nó cũng đã khó rồi, cả ngày không biết làm cái gì nữa?” Vệ Khanh cười khách sáo. Bác gái lại nói: “À… đây là bạn gái cậu sao, cũng thật quan tâm nha. Trai tài gái sắc, thật là xứng đôi.” Khen ngợi.
Vệ Khanh cười cười: “Không phải bạn gái cháu đâu ạ, là vợ cháu đấy.” Khi nói chuyện, cố tình nhìn vào mắt Chu Dạ. Bác gái giật mình: “Không ngờ trẻ tuổi như vậy đã kết hôn! Thật đáng mừng, ai nha, là cô dâu mới thật hạnh phúc.” Lại hỏi bọn họ có con chưa, Chu Dạ xấu hổ, đỏ mặt đứng một bên.
Vệ Khanh cười, nói sẽ sớm có thôi. Các bà các cô xếp hàng chờ thanh toán liền thảo luận về vấn đề con cái, kéo Chu Dạ nói: “Ai nha, cháu gái, nên có con sớm mới tốt. Có con rồi, sẽ khác biệt ngay, trong nhà rất náo nhiệt…” Chu Dạ cúi đầu, không nói lời nào, đành phải lễ phép nói “Vâng, vâng, vâng”, không biết nên ứng phó nhiều người như vậy thế nào mới phải.
Vất vả lắm mới thoát thân, Chu Dạ lau lau mồ hôi trên trán, thầm oán: “Anh không giúp thì thôi, còn đứng một bên xem trò vui gì chứ?” Vệ Khanh nhíu mày cười: “Chuyện của phụ nữ, anh xen vào thế nào được?” Ghé sát hỏi: “Em nói xem chúng ta nên sinh con trai hay con gái?” Cô đẩy hắn: “Đi đi đi, bát tự còn chưa có xem đâu, anh mơ xa thế.”
Vệ Khanh sửa lại: “Đây là chuyện lửa cháy lông mày [39]! Ai kết hôn xong chẳng sinh con chứ? Cha mẹ đã muốn ôm cháu nội rất lâu rồi, chúng ta không thể làm cho họ thất vọng phải không nào?” Cô hầm hừ: “Anh nghĩ em sẽ vừa mang thai vừa đi học chắc? Em còn chưa tốt nghiệp đâu, đã kết hôn rồi, anh còn muốn được voi đòi tiên!” Nghĩ tới lại không cam lòng, tức tối nhìn hắn, là đầu sỏ gây chuyện!
Vệ Khanh trơ mặt ra nói: “Có thể giống Trương Nhiễm Du, tạm thời nghỉ học…” Chu DẠ giận dữ: “Đừng có mơ! Học tỷ đến giờ còn chưa tốt nghiệp đâu, là chuyện ăn năn suốt đời, em không cần.” Vệ Khanh nhíu mày, không tranh luận với cô. Loại chuyện này không phải nói không cần là có thể không cần, không nghĩ qua là có thể….
Về tới nhà nấu bữa tối, cơm nước xong, Vệ Khanh vất bát đũa đấy, vắt chéo chân ngồi xem ti vi. Chu Dạ liên tục gọi hắn: “Này này… ăn cơm xong không rửa bát à?” Trên “Khế ước bán thân” đã viết rõ ràng… Vệ Khanh giả vờ câm điếc, không để ý tới. Chu Dạ chắn trước người hắn, Vệ Khanh không xem được, ngả người xuống sofa, dù thế nào cũng không chịu đứng dậy. Chu Dạ tức giận mà không làm gì được, phải tự mình thu dọn, hừ nói: “Mới cưới vợ vào cửa, đã không coi ra gì phải không?”
Sau khi ăn xong, Chu Dạ lên mạng xem phim, đang đoạn hay thì Vệ Khanh chạy vào, hết hôn lại cắn. Cô mắng: “Đừng đùa nữa, che…” liều mạng ngó ra. Cô đang xem tập phim Vượt ngục mới nhất, ánh mắt u buồn của nam chính tràn đầy trí tuệ, nhảy từ trên thang máy xuống, người thường không thể làm nổi, đối thủ cũng nghiêm túc, phản ứng nhanh chóng, sức lực ngang nhau, mạo hiểm kích thích vô cùng…
Vệ Khanh bất mãn: “Có gì hay mà xem?” Cô gật đầu: “Xem người ta vừa đẹp trai vừa thông minh.” Cũng không để tâm, nhìn chằm chằm vào màn hình, đáng tiếc lại thất bại, thở dài một hơi. Vệ Khanh giận cô không chuyên tâm, trực tiếp ૮ởเ φµầɳ áo cô xuống, đặt lên ghế. Chu Dạ mắng to hắn biến thái: “Lại nổi cơn điên gì thế?” Vệ Khanh hừ nói: “Đẹp trai tài giỏi, cơ trí thông mình là chồng em đây này!”
Cô lườm hắn, “phụt” một cái cười ra tiếng, đẩy hắn ra: “Được rồi, được rồi, mau đi tắm đi.” Vệ Khanh ôm cô: “Vợ à, tắm một mình buồn lắm…” Cô véo hắn: “Da anh không đau phải không? Có đứng đắn không thì bảo?” Vệ Khanh sờ loạn khắp nơi: “Vợ à, đêm xuân một khắc đáng ngàn vang, ngày tốt cảnh đẹp, sao có thể bỏ qua?” Chu Dạ vừa đẩy vừa chống cự: “Không được, anh không chịu sử dụng biện pháp an toàn…”
Hai người còn đang cười đùa, bên ngoài “rầm” một tiếng, giống như có cái gì rơi. Vội vàng chạy ra, thấy thùng giấy đổ xuống mặt đất, bên cạnh ẩm ướt, nước chảy lênh láng. Chu Dạ kinh ngạc hỏi: “Tiểu Bạch đâu? Nó ra kiểu gì thế?” Vệ Khanh tức giận: “Đi ra chứ sao, nó không biết nhảy chắc? Em mau đi bắt về, đừng để nó làm bẩn phòng.” Loạn xạ như vậy, làm gì còn có Dụς ∀ọηg nào nữa.
Chu Dạ vội vàng thu dọn, quỳ rạp xuống đất nhìn quanh: “Chạy đi đâu nhỉ, cửa đã đóng rồi, chắc là không ra ngoài được. Vệ Khanh, anh đừng có đứng không thế, cùng nhau tìm xem.” Phòng bếp, phòng bếp, phòng ngủ, buồng vệ sinh, tìm hết đều không có. Vệ Khanh lắc đầu thở dài, “Em có thấy đêm tân hôn của ai mà lục tung nhà tìm thỏ không?” Như thế nào cứ động tới cô, là bất kể chuyện kì lạ thế nào cũng có thể xảy ra. Hận không thể ăn thịt con thỏ kia.
Chu Dạ thấy hắn ảo não ngồi đó, buồn cười: “Đàn ông con trai mà lại thù oán con thỏ sao? Nó làm gì đắc tội với anh chứ?” thấy trong tủ giầy có một bóng trắng, kêu “đây rồi” một tiếng. “Sao mày lại trốn trong tủ giầy?” Ôm vào lòng, hỏi: “Không vui phải không? Nơi này không giống kí túc, không thể chạy loạn.” Sắc mặt Vệ Khanh tái mét, chỉ vào giầy nói: “Em có ngửi thấy mùi gì không? Trong nhà không cho phép nuôi thú.” Đó là đôi giầy mà hắn thích nhất, lại bị con thỏ kia tè vào.
Cô lắc đầu; “Không được, anh muốn em tới ở, thì cũng phải để thỏ của em ở. Nếu không, bọn em sẽ về kí túc.” Cùng tiến cùng lùi, lý tưởng cùng sống cùng ૮ɦếƭ rất hào hùng. Vệ Khanh khó thở, hôm nay hắn thua một con thỏ, mặt mũi biết để đâu? Tóm lấy nhét vào Ⱡồ₦g gỗ, ném ra ngoài.
Chu Dạ làm mặt quỷ, lại nhặt từ ban công vào, chỉ trích: “Anh ngược đãi động vật,không phải người tốt.” Sắp xếp xong, kéo thùng vào trong một góc phòng ngủ, nói: “Em sợ nó chạy loạn khắp nơi.” Vệ Khanh nhìn ánh mắt màu đỏ kia vẫn còn giận, nhưng sợ Chu Dạ dỗi, đành nói: “Thả nó vào trong thư phòng đi, trong đó ấm. Yên tâm, đóng cửa vào, không chạy đi đâu được.” Không nói hai lời, xách vào thư phòng.
Cuối cùng cũng được nằm xuống, Vệ Khanh cọ cọ vào cô, háo sắc nói: “Vợ ơi…” Cô đánh hắn, “Tay anh có thể an phận một chút được không? Đặt ở đâu thế hả?” Vệ Khanh hạ lưu nói: “Ngủ ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ là tốt cho sức khỏe nhất.” Càng làm càn. Chu Dạ vừa đấm lại đánh, đột nhiên nhớ ra một chuyện, xốc chăn đứng dậy: “Anh nhốt Tiểu Bạch lại, nó nhất định sẽ không thoải mái, em phải đi xem xem.” Toàn bộ hào hứng của Vệ Khanh bị con thỏ cắt ngang, coi như kết thù oán với nó!
Chu Dạ trở về trách móc: “Anh làm kẹp đuôi Tiểu Bạch, nó đau đớn chộp tới chộp lui. Về sau không được bắt nạt nó.” Xoay lưng về phía hắn nằm xuống, không chịu để ý tới hắn. Vệ Khanh chọc cô: “Giận sao? Chỉ vì một con thỏ? Anh không cố ý mà.” Cô hừ một tiếng, đương nhiên không tin. “Anh đối xử với động vật không tốt, thì cũng sẽ không đối xử tốt với em.”
Thế này thì liên quan quái gì tới nhau chứ? Oan uổng quá, khi nào thì lại đánh đồng cô với con thỏ kia chưa? Vệ Khanh đành dỗ dành: “Được, được, được, sau này anh sẽ đối xử tốt với nó, được chứ?” Tháy cô vẫn rầu rĩ không vui, nói lảng sang chuyện khác: “Chuyện em cần nghĩ bây giờ chính là, nên tìm ai làm phù dâu đi.” Chứ không phải lo cho con thỏ!
Ngày hôm sau, hắn lấy cớ, đuổi con thỏ về Vệ giá, ném cho Vệ mẫu nuôi nấng, coi như đẩy được cái mùi hôi buổi tối hôm trước.
Mà chuyện tìm ai làm phù đâu, đúng là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
[38]: “Thiên kinh địa nghĩa” là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
[39]: lửa sém lông mày: ám chỉ thời khắc cuối cùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc