Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 98

Tác giả: Pmb

Tiểu Lan cảm nhận qua câu nói đầy vẻ kiêu ngạo kia, rõ ràng có ẩn chứa điều gì đó. Không lẽ anh đã có chút tình cảm với cô rồi sao…?
Nghĩ như vậy khiến lòng Tiểu Lan lại khấp khởi niềm vui. Nhưng đó không là điều quá quan trọng với cô bây giờ nữa. Cô lo lắng hỏi tiếp:
“ Vậy… anh sẽ viết được bài khác mà… đúng không?”
“ Tôi không biết… chỉ cố gắng sẽ làm hết sức mình thôi…”
Vỹ Khang không ngăn được hơi thở dài…
Giữa cái năng trưa thu, những chiếc bóng của tán lá cây xum xuê đổ dài xuống đất một cách vụng về chấp vá…
–oOo–
…♫…♪..♫…♪
Những giai điệu nhẹ nhàng và sâu lắng vang lên khắp nhà nhưng rồi lại đột ngột đứt phăng… Rồi lại vang lên, rồi lại cụt mất… không biết bao nhiêu lần…
Tiểu Lan chậm rãi bưng khay thức ăn nhẹ từ dưới bếp đi lên rồi đặt xuống chiếc bàn kiếng trong suốt. Gió đêm từ trên khung cửa sổ lùa xuống làm những trang giấy trắng lướt đi trên mặt sàn.
“ Anh nghỉ một chút được không? Từ chiều đến giờ anh chưa ăn chút gì cả!”
Những Ng'n t thon dài của Vỹ Khang đang rảo nhẹ trên các phím đàn chợt ngừng lại. Anh quay qua ngạc nhiên nhìn Tiểu Lan:
“ Cô chưa đi ngủ nữa sao?”
Tiểu Lan nghe hỏi vậy thì tròn mắt trả lời: “ Chưa! Nãy giờ em trong bếp làm thức ăn mà…”
Vỹ Khang ậm ừ rồi mệt mỏi đứng dậy tiến đến chiếc bàn. Đúng là khi nhìn thấy thức ăn mới nhận ra cơn đói đang ђàภђ ђạ anh từ nãy giờ. Cắn chiếc bánh sandwhich trứng và rau, Vỹ Khang ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Lan đang nhặt lại những tờ giấy mà anh quăng bừa bãi nãy giờ.
“ Mấy cái này… bỏ hết sao anh?”
Vô số dòng nhạc dang dở hiện lên trong con ngươi đen láy của Tiểu Lan. Thật sự việc sáng tác nhạc không hề dễ như cô nghĩ trước giờ…
“ Ừm…” Vỹ Khang đáp gọn, ăn nhanh rồi đứng dậy. Một tràng ngáp dài giữa đêm khuya trong cơn mệt mỏi của anh khiến Tiểu Lan xót xa lòng. Cô vội vàng đứng dậy theo anh:
“ Anh chờ em một chút!”
Tiểu Lan sực nhớ ra mình đang đun nước sôi ở dưới bếp. Bước nhanh xuống, cô tắt bếp rồi chế vào cốc cafe màu đỏ chói.
“ Sao lại là cafe sữa nữa? Tôi đã nói không uống mà?” Vỹ Khang cau mày nhìn cốc cafe ngọt ngào thơm lừng nghi ngút khói của cô mang lên.
“ Anh cứ uống đi! Có khác gì nhau lắm đâu! Có sữa vào sẽ tốt hơn nhiều. Mấy thức ăn đó sao anh đủ sức làm việc khuya được!”
Vỹ Khang cảm thấy cơn buồn ngủ đang cuộn trào đánh tới như muốn xô ngã anh, đầu óc quay cuồng… Anh miễn cưỡng đón lấy cốc café sữa ấy rồi uống một hơi cho dễ chịu hơn…
Những nốt nhạc lại tiếp tục nhảy nhót khắp mọi ngõ ngách. Con mèo Tiểu Tình lười biếng cuộn mình sát vào góc mà ngủ. Không giãn yên ắng chỉ còn mình cô và anh…
Cứ như vậy, đêm này qua đêm khác, Tiểu Lan đều thức cùng anh cho đến khi anh muốn đi nghỉ cô mới chịu về phòng mình. Những cốc cafe bỗng nhiên trở nên thật quen thuộc với Vỹ Khang. Chúng không còn quá khó chịu và miễn cưỡng như trước nữa! Có lẽ, anh đã thua cái tính cứng đầu này của cô rồi…
Bất giác quay qua, Tiểu Lan đang nằm dài trên chiếc ghế sofa màu đỏ rực mà say giấc. Hai đêm liền rồi, chưa bao giờ cô chịu ngủ trước anh cả. Thật sự cô đã vì anh mà quá mệt mỏi rồi…!
Vậy mà lúc nãy còn bồn chồn, lo lắng không yên cho anh vì chiều ngày mai đã đến buổi ra mắt buổi nhạc hội đầu tiên mở màn cho chuyến lưu diễn châu Á.
Vỹ Khang thở dài lắc đầu rồi bước lên phòng, lấy một tấm chăn xuống đắp ngang người cô. Bỗng nhiên, anh cảm thấy sợ cô thức giấc, lại cùng anh mà thâu đêm tiếp nữa… Nhẹ ngồi xuống mép ghế, nhìn cô nép sát người vào thành ghế để tìm điểm tựa, tim anh bỗng nhói lên một cảm giác rất kì lạ.
Giấc mơ mà như thật ngày nào bên cây đàn ấy tràn về trong tâm trí Vỹ Khang khiến anh rùng mình…

“ Vỹ Khang ! Người con gái kia chắc chắn sẽ yêu anh hơn em . !’’
“ Cô ta sẽ thay em yêu anh , thay em chăm sóc cho anh . Đừng làm cho cô ấy đau lòng nữa….”

Không kìm được sự thôi thúc của bản thân, bàn tay anh nhẹ nhàng hất mái tóc cô qua một bên, để lộ cả khuôn mặt xinh đẹp ở cái tuổi con gái mười tám.
“ Tiểu Lan… Từ lúc cô bước vào ngôi nhà này đến giờ… Chưa khoảnh khắc nào tôi hoàn toàn tin mọi chuyện đang diễn ra là hiện thực… Vì nó, hệt như một giấc mơ vậy…”
Một nguồn cảm xúc bỗng trỗi dậy trong lòng Vỹ Khang với những ca từ ẩn ẩn hiện hiện. Vỹ Khang kéo tấm chăn lên một chút rồi trở lại bên cây đàn. Những nốt nhạc lại vang lên trong không gian tĩnh mịch như chính nó cũng muốn được nhìn thấy cô gái kia được ngon giấc đêm nay vậy…
Trong tấm chăn dày êm ái, Tiểu Lan khẽ cựa mình rồi từ từ nhướng đôi hàng mi nặng trĩu lên. Những tia nắng ấm áp đầu thu nhẹ nhàng chiếu rọi xuống từ khung cửa sổ trên cao khiến hàng mi cô rung rung để thích ứng. Chợt nhớ ra điều gì đó, Tiểu Lan giật mình bật dậy. Mọi vật trước mắt trở nên mơ hồ với từng câu hỏi trong đầu mình…
“ Tại sao mình lại ngủ ở đây chứ?… Tấm chăn này…?” Tiểu Lan cúi nhìn xuống, vô thức nắm chặt lớp chăn cố nhớ lại chuyện tối qua. Nhưng lại không tìm thấy được gì.
“ Dậy rồi sao? Đi chuẩn bị rồi xuống ăn này!”
Tiểu Lan ngoảnh đầu nhìn xuống bếp, một chàng trai đang nêm nếm gì đó. Vẫn thái độ điềm tĩnh thường ngày, việc vào bếp đối với Vỹ Khang luôn là một chuyện dễ dàng. Bối rối một chút, cô đứng lên cầm theo tấm chăn rồi bước đến gần cầu thang.
“ Tấm chăn này… là của anh phải không?” Cô rụt rẻ hỏi
Vỹ Khang chỉ gật nhẹ đầu rồi tiếp tục công việc của mình khiến cô có chút hụt hẫng.
Nhẹ bước vào căn phòng tối mờ ảo của Vỹ Khang, Tiểu Lan gấp gọn tấm chăn rồi đặt xuống. Vậy là hôm qua cô đã ngủ quên mất, còn làm Vỹ Khang phiền phức lên lấy chăn cho mình nữa…
Thật vô dụng mà…!
Không dám ở lâu trong phòng Vỹ Khang, cô nhanh chóng rời đi rồi lên phòng mình. Những dòng nước lạnh ngắt hôm nay bỗng làm cô cảm thấy mệt mỏi và khó chịu trong người nên mọi việc đều làm qua loa rồi bước xuống nhà.
Trên bàn ăn, chiếc nồi lớn đang nghi ngút những làn khói nóng bay lờn vờn trong không trung. Tiểu Lan ngạc nhiên đẩy ghế ngồi xuống rồi ngẩng lên nhìn Vỹ Khang thản nhiên sắp đũa…
“ Anh… đã thức dậy sớm để nấu sao?” Là lẩu Tứ Xuyên mà lần trước cô nói rất ngon mà. Nhưng lần này là tự tay Vỹ Khang nấu ở nhà thật.
“ Có gì ngạc nhiên lắm sao? Tôi đã nói có thể nấu ở nhà được mà.” Vỹ Khang cau mày nhìn cô như hờn dỗi rồi đặt một bộ thìa đũa sang phía cô. “ Ăn nhanh đi! Mấy hôm nay… cô đã ăn uống điều độ rồi…”
“ Không sao mà…Em vẫn ăn uống bình thường thôi! Anh cũng ăn nhiều vào nhé!” Tiểu Lan xót xa khi nghĩ lại những món ăn nhanh mà Vỹ Khang phải vội vã ăn rồi tiếp tục lao vào những tờ giấy kia.
“ Cô… đừng nghĩ quá nhiều! Chỉ là tôi muốn trả ơn những ngày qua cô đã vất vả rồi thôi!”
Lời nói vô tình vừa dứt, khuôn mặt Tiểu Lan đã tối sầm xuống. Cô mím môi ngẩng lên nhìn anh. Cảm thấy trong lòng có thứ gì đang vụn vỡ… “ Những việc em làm… đâu cần anh nói câu “trả ơn” đó…”
Vỹ Khang nói ra rồi mới thật sự hối hận… Nhưng anh lại không muốn để cô nhận thấy rằng, những ngày qua, nhìn cô tất tả với mọi việc trong nhà, chăm sóc cho anh, đến giấc ngủ cũng không yên…lòng anh đã trào dâng một cảm xúc khó tả thành lời. Chỉ biết rằng, mắt không đành nhìn cô cực khổ vì anh như vậy…
“ Em xin lỗi… em thấy mệt trong người quá… Anh cứ ăn đi!” Tiểu Lan đột ngột buỗng đũa xuống. Những cọng mì vàng tươi dao động trong bát còn rất nhiều.
“ Mới nói một câu như vậy đã lẫy rồi à?” Vỹ Khang nhìn cô mỉa mai. Nhưng bây giờ anh mới để ý, rõ ràng sắc mặt từ lúc thức dậy của Tiểu Lan đã xanh xao, hốc hác rất nhiều.
“ Không có… là em mệt thật mà!” Nước lẩu Vỹ Khang làm nhìn thì rất ngon, vậy mà khi đầu lưỡi nếm vào, Tiểu Lan lại chỉ cảm nhận được sự nhạt nhẽo. Lúc này, cô chỉ muốn được ngủ thêm một giấc thật dài. Cơ thể lừ dừ, đầu óc quay cuồn choáng váng.
“Hôm qua cô đã mắc mưa nắng lúc trưa rồi đúng không?” Vỹ Khang đứng dậy áp tay vào trán Tiểu Lan làm cô ngại ngùng có ý rụt rè tránh bàn tay anh. “Người không nóng lắm! Chắc là cảm nhẹ rồi! Không phải hôm qua đã nói để tôi đi mua thức ăn rồi sao? Vậy mà vẫn cứng đầu…”
Tiểu Lan trưa qua thấy Vỹ Khang vẫn chưa ăn gì, cứ liên tục chìm mình trong những nốt nhạc mà nhà lại hết thức ăn để nấu nên cô quyết định tự ra ngoài một mình, sợ sẽ làm phiền anh.
Không ngờ lúc về lại bị mắc cơn mưa rào giữa trưa nắng. Vì đã gần đến nhà nên cô cứ thế mà chạy vội vã trong mưa. Về rồi cũng không dám nói tiếng nào, lặng lẽ lên phòng thay đồ rồi nhanh chóng nấu ngay bữa trưa cho kịp. Kết quả là lại ngả bệnh rồi. Thảo nào tối qua người khó chịu, thiếp đi trong mệt mỏi cũng không hay biết.
“ Cô lên phòng nghỉ đi! Tôi dọn dẹp được rồi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc