Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 97

Tác giả: Pmb

Vỹ Khang giật mình nhìn qua Tiểu Lan, chỉ thấy ánh mắt cô lo lắng nhìn lại anh rồi vội vã đứng dậy chạy nhanh lên lầu. Chờ bóng cô khuất sau vách tường, Vỹ Khang mới bước đến chiếc camera trên tường cửa.
“ Xin chào! Anh có bưu phẩm ạ!” Một người thanh niên mặc áo nhân viên dịch vụ đứng chờ bên ngoài.
Vỹ Khang bước ra mở cổng ký nhận rồi đón lấy chiếc túi màu trắng từ một người gửi giấu tên. Và chỉ thế thôi là đủ để anh biết trong đây là gì rồi.
Lịch sự cảm ơn vài câu, Vỹ Khang bước nhanh vào nhà thay quần áo rồi tiến vào gara xe trong sự ngỡ ngàng của Tiểu Lan. Trên tay anh cầm chặt món bưu phẩm mà mình vừa nhận được.
“ Vỹ Khang!!! Anh muốn đem nó đi đâu vậy? Vỹ Khang!” Cô vội vã đuổi theo giữ anh lại.
“ Đem trả lại cho anh ta!” Vỹ Khang đáp gọn, đôi mắt anh lạnh lùng không cảm xúc.
“ Trả lại? Không được! Đó là của anh, do anh sáng tác mà! Ngày công bố sắp tới rồi! Không thể trả được!” Tiểu Lan sợ hãi càng cố giành lại chiếc túi trên tay anh thì anh càng không có ý đưa lại.
“ Nhưng tôi không muốn cô phải rời khỏi đây!”
Mọi hành động của Tiểu Lan đều như một chiếc xe lao nhanh rồi đột ngột thắng gấp. Đôi tay cũng không còn giữ lấy anh nữa, để mặc cho Vỹ Khang nhanh chóng bước vào xe rồi lao vút ra bên ngoài… Không kịp để cô nói một lời nào… Mà chính cô cũng không biết phải nói gì đây nữa…
Dưới ánh nắng mặt trời sau một đêm mưa rào, chiếc Mercedes trắng lao vun vút qua mọi thứ, vượt qua tất cả, không hề có ý do dự…
Mọi cảnh vật đằng sau tấm kính lớn trước xe trong mắt Vỹ Khang đều trở nên mờ nhạt như ảo ảnh. Đầu anh vô cùng đau nhức khi nỗi ám ảnh bốn năm trước lại tràn về…
“…đó là tất cả sự nghiệp của anh, là niềm đam mê của anh…”
Sự nghiệp? Niềm đam mê?
Con tim Vỹ Khang như bị ai đó P0'p chặt…
Bốn năm trước, cũng chính guồng quay ấy đã nhẫn tâm cuốn đi người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời anh, mãi mãi chẳng thể níu lại. Và bây giờ đây, dù có ra sao, nhất định anh sẽ không bao giờ để điều ấy lặp lại một lần nào nữa.
Dẫu biết rằng… đó chỉ còn lại là một bóng hình… thì anh vẫn sẽ giữ lấy nó thật chặt…
Bàn tay như dính sát vào vô-lăng, Vỹ Khang nhấn ga tăng tốc độ xé gió một cách điên cuồng. Thoáng chốc, nơi anh cần đến cuối cùng cũng đã dần hiện ra.
Giữa bầu trời quang đãng sau cơn mưa không gợn chút mây, ngôi biệt thự rộng lớn và sang trọng mang một màu đượm buồn man mác…
Siết nhẹ túi bưu phẩm trên tay, Vỹ Khang tháo dây an toàn rồi bước ra ngoài. Hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh nhất, đầu Ng'n t anh ấn vào chiếc chuông đỏ trên cao.
Một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ sờn màu xuất hiện. Vừa thấy Vỹ Khang đứng chờ, bà cười niềm nở rồi bước nhanh chân thêm đến mở cổng.
“ Vỹ Khang? Chào cậu! Có việc gì mà cậu đến sớm như vậy?”
“ Cháu muốn gặp Minh Vương ạ!” Vỹ Khang lễ phép đáp lời.
“ Cậu chủ à? Hình như đã thức dậy rồi! Cậu đưa xe vào đi!”
Nói rồi người phụ nữ lùi ra cho Vỹ Khang lái xe vào bên trong mảnh sân vườn rộng lớn. Bà Hoàng vẫn giữ thói quen uống trà nóng khi dùng bánh buổi sáng nơi bộ bàn ghế bằng đá hoa cương gần ngôi biệt thự. Vỹ Khang mỉm cười chậm rãi bước đến hơi nghiêng người chào hỏi:
“ Chào cô, xin lỗi vì cháu đã đến quấy rầy sớm như vậy!”
“ Không sao mà, dạo này công việc của mọi người đều bận rộn cả. Minh Vương trên phòng đấy cháu.” Bà Hoàng tỏ vẻ cảm thông cho phép Vỹ Khang tự nhiên bước lên lầu.
Cộp cộp!!!
“ Ai?” Giọng một người con trai khàn khàn cất lên khiến Vỹ Khang nhất thời không nhận ra là tiếng người mình cần tìm.
“ … Là tôi… Vỹ khang đây! Tôi có thể nói chuyện với anh một chút được không?”
“…” Một khoảng trống rơi thõm trong cuộc nói chuyện. Bỗng, giọng nói ấy lại tiếp tục vang lên. “ Cửa không khóa. Cậu vào đi!”
Cánh cửa phòng bật mở, những tia nắng dịu đằng xa ban công nhẹ xóa tan những mảng tối sau lưng Vỹ Khang. Bên trong phòng, Minh Vương cài nốt khuy áo cuối cùng của mình rồi quay qua nắm lấy sợi ca-vat
“ Có chuyện gì cậu đến sớm như vậy?”
Vỹ Khang cố dằn cảm xúc để có thể bình tĩnh nhất có thể. Anh bước vào rồi đóng cánh cửa lại. Giữa 4 bức tường đầy vẻ cô độc, chỉ có mình hai con người ngoại hình hoàn hảo. Nhưng lại mang những tâm tư, nỗi niềm khác nhau.
Bộp!
Âm thanh khô khốc ấy vang lên rất nhỏ nhưng đủ làm Minh Vương đang thắt ca-vat cũng giật mình nhìn xuống. Khi ánh mắt Minh Vương quét qua túi bưu phẩm chưa xé tem vừa bị Vỹ Khang ném thẳng tay thì nét mặt lập tức sa sầm lại một màu u tối. Nhưng rất nhanh chóng, anh tiếp tục thắt nốt chiếc ca-vat rồi thản nhiên ngước lên hỏi Vỹ Khang, đôi môi nhếch lên một nụ cười cay đắng:
“ Cô ta đã nói hết cho cậu nghe hết rồi sao?”
Vỹ Khang không trả lời câu hỏi ấy, chỉ lạnh lùng nói: “Bài hát ấy xem như tôi đã đánh mất. Tự tôi sẽ tìm cách giải quyết… Sẽ không để nhạc sĩ Hoàng bận lòng!” Anh quay lưng định xoay nắm cửa, nhưng đã bị tiếng Minh Vương giữ lại:
“ Cậu vẫn muốn tiếp tục trò chơi ấy với một người chấp nhận nhìn cậu một mình đứng trước khó khăn mà chỉ biết lo cho bản thân cô ta thôi sao?
Nắm tay Vỹ Khang co chặt lại. Rõ ràng anh đã không muốn nhiều lời với hạng người này, vậy mà hắn ta lại “tự mình vả vào mặt mình”
“ Nếu anh đã có lòng quan tâm đến Tiểu Lan như vậy, tôi cũng muốn nói anh biết, từ sáng sớm cô ấy đã thu dọn tất cả để chuẩn bị rời khỏi đây. Là do tôi phát hiện mà níu lại, bắt cô ấy kể tất cả…” Vỹ Khang cảm thấy không còn muốn tức giận với con người đáng khinh đứng trước mặt anh nữa nên điềm nhiên mà trả lời. Giọng nói đầy vẻ mỉa mai tăng dần. “ Còn nữa, đừng tưởng ai cũng ích kỷ và hiểm độc như mình. Ít ra cô ấy tuy cũng muốn giành lấy tôi nhưng sẽ không giở những thủ đoạn sau lưng như anh!”
“ Cậu…” Minh Vương nghe đến đâu đều cảm thấy như đang bị cứa mạnh từng đường trên quả tim đến đấy. Vì chưa bao giờ anh ngờ rằng, sẽ có ngày chính miệng Vỹ Khang nói ra những lời khinh miệt này với anh…
“Tôi cũng nói cho cho anh biết… tôi và anh, thật sự là không thể nào! Đối với người đồng tính tôi tuyệt đối không khinh khi. Vì họ vẫn là một con người bình thường… Nhưng với anh, có lẽ làm bạn cũng không thể rồi!”
Đồng tính?
Cả hai người đâu biết, câu nói ấy đã làm người phụ nữ giúp việc bên ngoài đến khay nước trên tay cũng trở nên run rẫy. Bà vô thức lấy tay bịt thật chặt miệng mình lại ngăn lại.
Bất ngờ, cửa phòng bật mở khiến bà giật mình lách sang bức tường sau lưng, đứng nhìn bóng Vỹ Khang khuất dần dưới lầu. Nhịp tim mà cứ đập nhanh dần, nhanh dần đến nghẹn thở với điều mình vừa nghe thấy…
Chỉ còn lại một mình Minh Vương trong phòng với nỗi trống trải và lạc lỏng vây quanh tâm hồn anh. Câu nói hôm ấy lại tràn về trong hồi ức đau khổ của cuộc đời anh:

“ Anh làm như vậy sẽ được gì chứ? Tôi không phải là đứa con gái duy nhất trên đời này…Anh có thể mãi tách biệt Vỹ Khang khỏi thế giới này được sao? Tôi xin lỗi… nhưng thật sự… anh và và Vỹ Khang, hoàn toàn là thuộc về hai nơi khác nhau, không bao giờ có chung con đường… Vậy anh đang trông chờ điều gì?”

–oOo–
Rầm!!!
Bàn tay Đại Cường đập mạnh xuống mặt dãy bàn dài khiến cả Tú Vi và Tuấn Lương đều giật bắn mình khi Vỹ Khang bước vào. Đường gân xanh hai bên thái dương nổi cộm co giật liên hồi vì quá tức giận.
“ Cậu đi đâu mà bây giờ mới xuất hiện hả? Sao cậu không biết mất luôn đi? Tốt nhất là biết mất khỏi làng giải trí này và mang theo cả cái thái độ vô trách nhiệm đó của cậu!!”
Đại Cường không tiếc lời lớn tiếng với Vỹ Khang. Vì anh đâu hề biết, hôm qua ông đã phải khó xử thế nào khi phải cố nói đỡ cho anh trước mặt đạo diễn Tô. Cũng may vị đạo diễn này thật lòng muốn thử tài Vỹ Khang nên đã chấp nhận bàn chuyện một dịp khác. Nếu không đã để lỡ mất một cơ hội hiếm có.
Vỹ Khang cứ đứng im lặng mà chịu đựng cơn tức giận của Đại Cường trút xuống cho đến khi rời khỏi công ty Hoàng Long. Vì điều quan trọng nhất của Đại Cường và anh bây giờ là bài hát sáng tác mới, nên mọi chuyện khác đều có thể tạm gác qua một bên.
Nhưng như vậy, áp lực để có được bài hát ấy sẽ càng đè nặng hơn trên đôi vai Vỹ Khang. Anh mệt mỏi xoay nắm vặn cửa bước vào nhà. Tiểu Lan đang ngồi thẫn thờ nhìn vào một góc, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông xù của Tiểu Tình.
Thấy Vỹ Khang bước vào, cô bật người dậy, nhất thời không biết phải nói gì khi nhìn thấy bàn tay Vỹ Khang không còn vật gì cả…
“ Cô nhìn gì vậy?” Vỹ Khang bất ngờ lên tiếng làm Tiểu Lan giật mình, cô lúng túng đến lạc cả giọng:
“ Bài hát… bài hát ấy đâu rồi? Anh… đã đưa lại Minh Vương thật rồi sao?”
Đáp lại thái độ lo lắng của cô chỉ là một cái gật đầu bình thản. Vỹ Khang chậm rãi bước vào bếp rót một cốc nước mát lạnh. Tiểu Lan tức giận đuổi theo sau lưng anh vội vã hỏi:
“ Tại sao chứ? Anh biết rõ ngày công bố sắp đến rồi mà? Không phải chỉ cần em ra đi là được rồi sao…?” Giọng Tiểu Lan nói đến câu sau đột ngột chùng xuống.
“ Nếu cô muốn đi như vậy thì cứ đi đi! Tôi không cản! Chỉ là tôi không muốn để anh ta dương dương tự đắc với thành công của trò thủ đoạn mình thôi…” Im lặng một chút, Vỹ Khang buông ra câu nói có tựa dường không nhưng lại khiến Tiểu Lan sững người. “ Tôi đã nói cho cô thời hạn 3 tháng! Nên tuyệt đối sẽ không để cô phải vì tôi mà phải mất đi ngày nào…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay