Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 94

Tác giả: Pmb

Bỗng, một chiếc xe màu trắng vừa đỗ trước bãi đậu xe trong hoa viên rạp chiếu phim Thiên Ân đã thu hút tất cả các cánh nhà báo tập hợp lại. Tiểu Thắng lập tức nhận thấy ngay điều gì đang xảy, vội vàng bước đến chen vào trong vòng vây như tơ rối ấy.
“ Xin lỗi mọi người! Xin lỗi mọi người!”
Vỹ Khang vừa bước ra khỏi xe đã được Tiểu Thắng và những người bảo vệ mở được cho bước vào phòng nghỉ. Hơi máy điều hòa làm anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với không khí ngột ngạt lúc nãy.
“ Cậu đi đâu vậy hả?”
“ Em xin lỗi!”
Vỹ Khang dường như đã quá quen với thái độ này nên vội vàng né tránh sự tức giận mà bước đến chiếc ghế đằng xa để chuyên viên trang điểm chuẩn bị lại tất cả cho mình.
“ Được rồi! Cậu ra tiếp khách và trả lời phỏng vấn cùng Mỹ Liên đi!’’
Vỹ Khang khoác chiếc áo màu đen có hoa hồng đỏ trên túi áo bên phải vào rồi bước ra ngoài. Những ánh đèn flash nhá sáng liên tục khiến đôi mắt anh cảm thấy khó chịu.
Vì hôm nay là buổi công chiếu đặc biệt nên chỉ mời riêng những người nổi tiếng trong giới showbiz và các nhà báo có thiện chí đến thôi. Ba ngày nữa mới được công chiếu toàn quốc.
Đằng xa, Mỹ Liên đang tươi cười trả lời các câu hỏi của cánh nhà báo. Chiếc váy dạ hội màu đỏ hở vai nổi bật với hàng kim tuyến trắng đính trên *** áo làm cô thật quyến rũ và gợi cảm hơn rất nhiều.
“ A! Nhân vật quan trọng của chúng ta đến rồi! Xin hỏi cảm giác của anh thế nào khi lần đầu đóng phim nhựa ạ?”
“ Anh có gặp khó khăn gì khi phải diễn những cảnh thương yêu với cô diễn viên xinh đẹp này không?”
“…”
Vỹ Khang mỉm cười chào Mỹ Liên rồi cùng nhau trả lời những câu hỏi phỏng vấn. Những cốc R*ợ*u vang và các món ăn đắt tiền được bày ra khắp nơi dưới ánh đèn chùm màu vàng sang trọng trên cao làm chỉ riêng khung cảnh đêm tiệc thôi cũng đã tốn rất nhiều dòng trong các bài báo ngày mai.
“Đã đến giờ công chiếu Chúng ta thuộc về nhau , bộ phim được chờ đợi nhất trong năm. Xin quý vị hãy dời bước vào trong ạ!… Đã đến giờ…”
Tiếng của người dẫn chương trình vang lên khắp nơi. Tất cả mọi người đều cùng nhau bước vào phòng chiếu phim bên trong. Vì Thiên Ân là rạp chiếu phim nổi tiếng sang trọng và hiện đại nhất thành phố, nên sức chứa của phòng chiếu cũng đã là hơn người.
Khu đại sảnh dần vắng đi không còn ai cả…
– oOo –
Những chiếc bánh há cảo cứ lần lượt được xếp lên khay từ nãy giờ với hình thù khó coi và không đồng đều làm Lập Hưng cảm thấy khó chịu nhưng chưa muốn nói. Cho đến khi chiếc bánh tiếp theo này được xếp lên gần như bị nát và lồi thịt ra ngoài thì anh không còn im lặng được nữa.
“ Hôm nay cô làm sao vậy?”
“ Ơ… hả?” Chỉ một âm thanh vừa đủ nghe của Lập Hưng thôi mà làm Tiểu Lan giật bắn mình như muốn P0'p nát chiếc bánh dưới tay mình đang xếp.
“ Nhìn những cái bánh cô xếp kìa. Không có cái nào ra hồn cả! Còn tệ hơn cả lần trước nữa! Cô sao vậy…?” Lập Hưng vừa nói vừa bưng cả khay bánh lên đưa ra trước mặt Tiểu Lan làm có né người về đằng sau.
“ Thì… tôi vốn dĩ không biết làm mà?”
“ Vậy tại sao hôm trước nói sẽ về tập làm?”
Lòng Tiểu Lan đã như tơ vò mà Lập Hưng cứ mãi vặn hỏi làm cô phát cáu lên. Giật lại chiếc khay trên tay anh, sự lo lắng và tức giận không làm cô suy nghĩ được gì nữa mà nói lớn.
“ Đó là việc của tôi, liên quan gì đến anh chứ? Anh lo làm phần của mình đi!”
“ Cô…” Những học viên gần đó nghe thấy cãi nhau liền tò mò quay qua nhìn, chỉ thấy khuôn mặt của Lập Hưng giận dữ nhìn Tiểu Lan.
“ Thôi được rồi! Tất cả làm nhanh đi! Sắp hết giờ rồi đấy!’’
Lập Hưng không nói gì nữa, quay qua làm phần mình, suốt buổi cũng không nói thêm lời nào. Tiểu Lan tuy cảm thấy có lỗi, nhưng đầu óc cô bây giờ không thể suy nghĩ, quan tâm những chuyện khác bằng cuộc nói chuyện sắp tới được. Cô im lặng làm tiếp phần mình, nhưng hồn lại để nơi đâu.
Sắp đến giờ tan lớp rồi…
Điều lo lắng này như hòa làm một ở hai con người khác nhau. Ánh đèn sáng rực với hình ảnh sắc nét trên màn hình rộng làm người xem cảm thấy rất chân thực.
“ Đừng ! Anh sai rồi ! Em mới là người quan trong nhất đối với anh ! Anh không cần gì cả ? Không cần sự nghiệp , tiền bạc , danh vọng nữa . Hãy quay về đi , xin em hãy quay về đi!!! ”
“ Hàn Lâm . Em yêu anh nhiều lắm . Sao ngày trước anh đối xử với em như vậy?”
” Tiểu Trúc ! Từ nay anh sẽ gạt bỏ mọi thứ , chỉ cần mỗi em thôi.”
Từng lời, từng chữ đều làm lung lay con tim người xem. Những giọt nước mắt lăn dài của sự xúc động mà khán giả có được chính là thành công lớn nhất mà người diễn viên muốn đạt được trong bộ phim mình tham gia.
“ Hay thật! Họ đều là diễn viên lần đầu tiên đóng phim đấy!”
“ Ừm.. Những đoạn này khó vậy mà…”
“…”
Đâu đó vang lên những âm thanh trầm trồ khen ngợi về sự diễn xuất của hai diễn viên chính. Nhưng tất cả đều trở nên ù đi bên tai Vỹ Khang. Tim anh đập liên hồi vì sự hồi hộp trong chờ đợi. Chốc chốc, anh lại ngó xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình.

“ Anh! Chiều này mấy giờ buổi ra mắt phim mới bắt đầu?”
“ 6h chiều đến khoảng 8 giờ! Sao vậy?”
“ Không có…! Em chỉ hỏi vậy thôi!”
“ Khi công chiếu xong, cậu còn ở lại để tiễn khách và trả lời phỏng vấn nếu cần nữa đó!”

Đằng xa rạp chiếu phim Thiên Ân, các học viên phòng thực hành nấu ăn của Easy Cooking trở nên hối hả theo từng nhịp thở của thời gian đang trôi dần. Những chiếc bánh há cáo hấp được lấy ra đĩa nghi ngút khói mang theo hương thơm hấp dẫn.
Reng…!!!!
Tiếng chuông báo giờ tan học vang lên như mọi ngày, vậy mà những người học viên lại không còn nôn nao về nữa. Tiểu Lan vội vã lấy những chiếc bánh của mình ra ngoài. Có những cái chưa chín làm thịt rơi vụn ra chiếc đĩa sứ nhỏ.
“ Các bạn ngừng tay lại! Để sản phẩm của các bạn ngay tại chỗ ngồi có bảng tên rồi ra về nhé! Tôi sẽ chấm bài và công bố sau. Cả lớp tan học.”
Lập Hưng để đĩa bánh của mình lên bàn rồi nhanh chân bước ra ngoài, không hề quay lại nhìn Tiểu Lan một lần. Cô cũng thu dọn đồ ăn rồi bước đi. Bây giờ, số điểm thực hành không còn quan trọng với cô nữa.
Tại rạp Thiên Ân, những dòng chữ của diễn viên, người sản xuất, kịch bản, đạo diễn… dần hiện lên trên màn hình màu đen trong tiếng nhạc phim và tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.
“ Cậu đi đâu đó!”
Đại Cường lập tức kéo tay Vỹ Khang lại khi nhận ra thái độ kì lạ của anh nãy giờ, quả đúng như ông dự đoán, vừa kết thúc bộ phim anh đã định đứng dậy bước ra ngoài khi mọi người không để ý mà lo bình luận về phim.
“ Em… hôm nay em có việc bận! Em xin lỗi…!!!”
Nói rồi Vỹ Khang bước vội ra khỏi phòng chiếu phim. Từ hàng ghế trên, một người đàn ông đã có tuổi với mái tóc điểm bạc bước xuống.
“ Đại Cường! Công ty Hoàng Long quả là phước mới được một “gà” tốt vậy đó!
“ Xin chào ông, đạo diễn Tô, ông quá lời rồi!” Đại Cường giật mình đứng dậy đón lấy cái bắt tay của người đàn ông
“Tôi muốn mời cậu ấy… Ơ…Cậu ta đâu rồi?”
Đến khi nghe câu hỏi ấy ông lúng túng đến tức giận trong lòng:
“ Xin lỗi… xin lỗi…Vỹ Khang…”
Chàng trai mà đạo diễn Tô cần tìm vốn đã bước lên xe và hòa mình vào dòng người trên đường bên ngoài. Bàn tay anh nắm chặt chiếc vô-lăng, đôi mắt như căng hết cỡ của sự tập trung mọi cảnh vật phía trước vào mắt mình. Chiếc xe cứ hướng thẳng đến Easy Cooking mà lao vút đi…
Giữa dòng xe xuôi ngược ngoài kia, ánh nhìn Tiểu Lan liên tục chao đảo qua lại. Đôi tay cô giữ chặt chiếc túi xách hình dâu tây như cố đè nén sự hồi hộp như con sóng dữ tràn vào lòng mình mỗi khi có chiếc xe màu đỏ nào đó lao vút qua rồi đi mất trên con đường dài.
Và điều gì đến cũng phải đến, không thể trốn tránh! Một chiếc xe màu đỏ ngược dòng bên kia đường chầm chậm quay đầu xe qua đường rồi tiến đến chỗ Tiểu Lan và dừng hẳn. Cô mím chặt đôi môi mềm đỏ mọng rồi mở cửa xe ngồi vào. Hơi lạnh lần trước lại vội vã hôn lên gương mặt bình thản đến lạ của Tiểu Lan.
“ Cô đợi có lâu chưa?” Minh Vương cất tiếng.
“ Chỉ mới thôi… đi nhanh thôi! Hôm nay tôi phải về sớm!’’
Dường như cũng không muốn kéo dài thêm giây phút nào nữa, Minh Vương khởi động máy rồi bóng xe mất hút dần vào ánh đèn đường màu vàng mờ ảo.
Giữa dòng đời xuôi ngược, rõ ràng là quen biết nhau, nhưng đôi khi lại lướt qua nhau như những con người xa lạ. Bên kia con đường ngược chiều, một chiếc Mercedes trắng lướt qua như gió bên chiếc xe của hai người họ rồi lao thẳng đến Easy Cooking phía trước.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh như chính nhịp thở gấp gáp của những người trong cuộc.
Nhưng nỗi hụt hẫng và chơi vơi giăng đầy khi bên kia đường, khoản sân rộng của Easy Cooking các lúc càng vơi dần, vơi dần theo dòng chảy thời gian đến khi không còn bóng người nào cả.
Vỹ Khang bước ra khỏi xe đưa mắt nhìn kỹ hơn như đang muốn níu lấy tia hi vọng nào đó nhưng rồi lại càng tức giận.
“ Mình đã đến trễ một bước rồi. Đúng là đã tan lớp sớm hơn lời cô ấy nói.”
Bàn tay anh đập mạnh vào trần xe cho bình tĩnh lại rồi vội vã lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Hiển thị 13 cuộc gọi nhỡ không làm anh cảm thấy bất ngờ và muốn biết đó là ai. Nói đúng hơn thì không xem anh cũng đã biết rõ.
Tút…tút…tút…!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc