Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 93

Tác giả: Pmb

Tú Vi mỉm cười rồi cùng những người khác bước ra khỏi phòng. Vỹ Khang nhanh chóng vào phòng tắm thay đồ để kịp chuẩn bị về nhà. Dòng nước mát lạnh làm đầu óc anh dễ chịu và xua tan bao mệt mỏi, áp lực công việc…
– oOo –
Mùi hương của bột, thịt và gia vị thơm cay hòa lẫn vào nhau uốn mình trong làn khói nóng bay nghi ngút khắp gian bếp làm bụng Vỹ Khang réo vang vì đói. Từ lúc rời trường quay đến giờ, cậu phải tổng duyệt liên tục 13 bài hát khiến bao năng lượng của buổi ăn sáng tiêu hao hết cả.
“ Anh về thật sao? Em cứ sợ…” Tiểu Lan nhìn thấy Vỹ Khang bước vào vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng trong lòng. “ Anh ngồi xuống đi! Mọi thứ đã xong hết rồi!”
Tiểu Lan mỉm cười rồi đeo đôi găng tay vào, run run đưa tay vào chiếc nồi nghi ngút khói, đôi môi cô cắn chặt vì hơi nóng phả vào mặt mình.
“ Để đó tôi giúp cho!” Vỹ Khang vừa định ngồi xuống nhưng phải liền đứng lên lại. Anh vội vàng bước đến chỗ Tiểu Lan. “ Để cô bưng mấy cái này chắc trưa này nhịn đói!”
Tiểu Lan ái ngại cởi đôi găng tay ra đưa cho Vỹ Khang. Một sự ấm áp và ngọt ngào làm đôi môi cô mỉm cười hạnh phúc.
“ Nếu đã sợ tôi sẽ không về, tại sao còn rang nấu chứ? Một mình cô sẽ ăn hết à?”
Cả hai dọn tất cả mọi thứ lên bàn rồi ngồi xuống. Nắng bên ngoài hắt vào làm một nửa dãy bàn vàng rực.
“ Hi! Nếu em không ăn hết thì để chiều ăn tiếp, nếu chiều không ăn hết nữa thì mai ăn… Nếu nó không bị hư!” Tiểu Lan cười thật tươi pha trò làm Vỹ Khang lắc đầu.
“ Cô đúng là một cô gái cố chấp!”

“ Vỹ Khang! Trưa nay anh cố về sớm được không? Em sẽ tập làm món há cảo để ngày mai kiểm tra thực hành ở trường…”
Một cô gái bước vội vã sau lưng chàng trai khi anh định bước vào xe.
“ Không phải lần trước cô đã làm rồi sao?” Chàng trai lạnh lùng quay lại hỏi.
“ Ơ.. Lần đó lâu rồi mà… Bây giờ sẽ khác chứ! Anh nhớ về nhé!”
Cô gái lại ra giọng nài nỉ. Nhưng thái độ này lại làm chàng trai càng cảm thấy khó hiểu. Anh miễn cưỡng đáp:
“ Chưa biết!”
Nói rồi anh bước vào xe. Cánh cửa đóng sấm lại rồi lui dần ra ngoài cổng…
“ Nhớ về nhé! Em vẫn sẽ làm đấy!!!”

Tiểu Lan run run cắn nhẹ miếng há cảo mình làm. Tim cô đập liên hồi cho sự thử sức trở lại của mình.
“ Ôi! Rất ngon đó! Anh ăn thử xem!” Đôi mắt cô sáng rực niềm hạnh phúc vỡ òa với bao công sức sáng giờ của mình.
“ Cũng tạm được thôi! Nước chấm này là pha sẵn đóng chai à?” Vỹ Khang trả lời mà không ngẩng đầu lên.
“ Dạ… tại hôm qua cô không có dạy làm nước chấm, mà trong sách cũng không có…” Tiểu Lan chùng xuống…
“ Sao vậy? Tôi chỉ hỏi thế thôi mà!”
“ Hi! Lần sau em sẽ học thêm nữa…”
Rồi chính Tiểu Lan cũng giật mình nhận ra câu nói của mình… Sẽ còn lần sau nữa đâu chứ…
“ Giờ học của cô ngày mai bắt đầu từ mấy giờ đến mấy giờ?” Câu hỏi bất ngờ của Vỹ Khang làm Tiểu Lan giật mình. Không lẽ… anh đã biết điều gì đó rồi sao?
“ Ưm… Sao anh hỏi điều này?” Tiểu Lan lúng túng.
“ Chỉ để biết thôi! Không được à? Hình như… cô có điều gì đang giấu tôi từ lúc đi học về hôm qua…” Vỹ Khang buông đũa chau mày lại. Ánh mắt dò xét làm tim Tiểu Lan muốn nhảy ra khỏi lòng иgự¢ vì sự lo lắng ngập tràn.
“ Không…. Không có! Em học từ… 6 giờ rưỡi… đến… 8 giờ… rưỡi tối…”
“ 8 giờ rưỡi à?” Vỹ Khang hỏi lại.
“ Vâng…” Bàn tay Tiểu Lan vô thức nắm chặt đôi đũa của mình. Cảm thấy dường như xung quanh cô đang nóng dần lên.
“ Rõ ràng cô ấy nói dối. Không phải những lúc về đến nhà đều gần 8 giờ rưỡi sao? Tại sao phải nói dối chứ?”
Vỹ Khang mỉm cười bình thản cố che giấu đi suy nghĩ của mình rồi cầm đôi đũa lên.
“ Cô sao vậy? Ăn đi!” Anh ngẩng đầu lên giục làm Tiểu Lan giật mình. Cô hấp tấp đưa miếng há cảo thơm mềm vào miệng. Vậy mà sao trên đầu lưỡi chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả.
“ Hi vọng là… anh ấy không nghi ngờ gì cả?”
“Tiểu Lan!” Vỹ Khang lại đột ngột lên tiếng
“ Ơ… dạ?” Cô bối rối ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong con ngươi đen láy của Vỹ Khang, tưởng chừng như mọi suy nghĩ của Tiểu Lan đều được thu gọn vào đó.
“ Nếu có chuyện gì xảy ra… cô phải nói cho tôi biết…! Không được tự mình quyết định! Được không?”
“ Ơ… dạ…! Em biết rồi! Nhưng… có chuyện gì chứ?”
Tiểu Lan cắn chặt môi mình để cho cái đau làm dịu đi sự chao đảo trong lòng cô, cố gắng diễn tốt vở kịch này.
“ Tôi chỉ nói cô biết vậy thôi! Hãy nhớ đó!”
Nói rồi anh cúi xuống ăn tiếp. Lời nói cuối cùng ấy làm đầu như một sợi dây thun kéo dãn về 2 phía… Có thể đứt phăng bất cứ lúc nào…
“ Anh cứ ăn đi! Em đi đây một lát!”
Không đợi Vỹ Khang trả lời, Tiểu Lan kéo ghế đứng dậy đi nhanh lên phòng mình. Bước vội vào toilet, cô vốc những dòng nước mát lạnh lên mặt cho thật tỉnh táo hơn với những gì Vỹ Khang dặn.
Phải nói cho anh biết ư? Làm sao mà có thể đây…?
Nói rằng anh đã bị người bạn thân phản bội mình à? Nhẫn tâm âm mưu đạp đổ bao công sức của anh sao? Nhưng nói rồi thì sẽ có ích gì chứ…? Bài hát đó sẽ biến mất vĩnh viễn… Rồi Vỹ Khang sẽ phải thất bại… mất hết…
Vậy thà… cô ra đi thôi… Ít ra sẽ tốt cho Vỹ Khang!
Ra khỏi cái nơi vốn dĩ không thuộc về cô…
Đó là định mệnh!
Cảm thấy mọi thứ dần nhòa đi trước mắt khi Tiểu Lan nghĩ đến phải rời xa nơi này. Cô vội vàng ấn chặt mu bàn tay lên sống mũi, ngăn cho dòng nước mắt không trào khỏi khóe mình… Nhưng rồi nước mắt cũng hòa vào những giọt nước khác trên khuôn mặt mệt mỏi của cô.
“ Hôm nay tôi rất bận nên trưa sẽ không về được. Cô xem làm cái gì đó mình cô ăn thôi. Buổi chiều tôi phải tham dự buổi họp báo ra mắt bộ phim mới, nhưng sẽ kết thúc sớm và về trước cô. Hôm nay đến tôi nấu ăn nên cô không được đi đâu như hôm trước nữa đấy!”
Vỹ Khang ngoảnh đầu nhìn ra khung cửa xe nói với Tiểu Lan. Tuy khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, nhưng dường như đã thay đổi hơn rất nhiều khiến cô không giấu được nụ cười… nhưng hòa trộn vào đó còn là sự đắng cay thật trớ trêu thay bởi ông trời…
Ánh nắng của ngày hôm nay thật dịu nhẹ như đang muốn an ủi cô.
Tại sao chứ…? Tại sao đến bây giờ mới có chút thay đổi…
Có phải quá muộn rồi không?
“ Em biết rồi! Tám giờ ba mươi tan lớp… em sẽ cố về thật nhanh…” Tiểu Lan có chút bối rối với chính mình vì lời nói dối kia.
“ Ừm… Tôi đi đây!”
Bánh xe dần dần lăn bánh rồi hình bóng Vỹ Khang cũng khuất dần nơi đằng xa. Tiểu Lan quay lưng bước vào nhà rồi đi xuống bếp. Nhẹ nhàng dọn tất cả chén đũa của buổi ăn sáng lên bồn rửa, cô cặm cùi kì thật sạch mọi thứ. Dòng nước trong suốt long lanh dưới ánh mặt trời chảy dài trên gò mà rồi đọng lên trên khóe môi đã cố mím lại thật chặt… Vậy mà sao vẫn không ngừng rơi…
Phải chăng vì đây… có thể là lần cuối cùng cô làm những việc này…
Rửa dọn xong tất cả, Tiểu Lan lau sạch bàn tay ướt nhem của mình vào tấm khăn trắng trên bếp rồi bước lên phòng. Lặng lẽ bước đến khung cửa sổ, đoạn đường vắng tanh bên dưới chỉ càng làm cô thêm nao lòng…

“Cho cô thời hạn ngày mốt, khi tan lớp học về, hãy cho tôi quyết định của cô!”

Cuối cùng cũng đã đến rồi… Đã đến lúc cô phải trả lời rồi… Còn biết chọn lựa làm sao đây… Chẳng phải vì cô mà Vỹ Khang mới bị vướng vào chuyện này sao…

“ Nếu có chuyện gì xảy ra… cô phải nói cho tôi biết…! Không được tự mình quyết định! Được không?”

“ Em xin lỗi… xin lỗi anh nhiều lắm… Nhưng không còn cách nào khác nữa…!”
Đứng hồi lâu trước khung cửa sổ nhỏ trong phòng, mặc cho dòng nước mắt cứ lăn dài để vơi nhẹ đi nỗi đau, cô nhẹ nhàng quay lưng tiến đến chiếc tủ gỗ kê ở sát tường. Khẽ run run mở cánh cửa tủ rồi lôi hết quần áo của mình ra… Cảnh tượng ngày nào lại trở về khiến cô mỉm cười chua chát.
Xếp mọi thứ vào trong chiếc giỏ xách của mình, Tiểu Lan quay qua lấy quyển tập mà cô đã mua để đi học, nhẹ bứt ra một tờ giấy, từng dòng chữ nhỏ nhắn hiện lên trên trang giấy trắng tinh…
– oOo –
Con đường tràn ngập ánh đèn pha lung linh như những ngọn nến thắp sáng cho chiếc bánh sinh nhật tròn trĩnh. Dòng xe ngược xuôi nối đuôi nhau không ngừng nghỉ theo nhịp sống hối hả hoạt động từng ngày.
Tiểu Lan chậm rãi đi từng bước như đang cố kéo dài điều gì đó, nhưng rồi cuối cùng dãy trường dạy nấu ăn vẫn hiện ra trước mắt cô. Giống như điều gì đến, rồi cũng phải đến.
Rụt rè quay qua nhìn xung quanh mình, chiếc xe màu đỏ ấy dường như theo đúng lịch hẹn nên không có mặt ở đây giờ này, Tiểu Lan thở hắt ra rồi bước vào trường.
Nhưng Tiểu Lan đâu hề hay biết rằng, bên kia đường, chiếc xe màu trắng sang trọng ấy đã dõi theo cô từ lúc cô bước ra từ ngôi biệt thự màu trắng cho đến tận nơi đây. Vẫn không có điều gì khác thường xảy ra khiến chủ nhân của chiếc xe ấy có chút hụt hẫng và khó hiểu.
Tít…tít..tít…!
Âm báo tin nhắn vang lên làm chàng trai trong xe giật mình. Cái tên quen thuộc làm anh dù không cần đọc nhưng cũng đoán được nội dung là gì:
“Tiểu Thắng
Sao anh chưa trở lại nữa nữa vậy. Đã đến giờ bắt đầu rồi! Đại Cường đang khó chịu đấy.”
“ Tôi biết rồi!”
Chàng trai bấm vội một tin nhắn ngắn gọn trả lời rồi đạp mạnh ga lao thẳng về phía trước với tốc độ kinh hoàng đến xé từng ngọn gió.
Tại khu đại sảnh đông đúc, Tiểu Thắng đứng ngồi không yên trông ngóng một trong hai nhân vật quan trọng nhất buổi ra mắt phim hôm nay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc