Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 88

Tác giả: Pmb

Tiểu Lan chần chừ đảo mắt mình liên tục với những hộp gia vị trên bàn và dĩa thịt xay bên cạnh. Cô cố gắng tập trung nhớ lại Quế Chi đã dặn nêm bao nhiêu lượng gia vị thì thịt sẽ vừa ăn. Nhưng càng cố, đầu Tiểu Lanl lại càng muốn nổ tung khi điều đó thật khó khăn.
“ Aaa! Mình thật chẳng làm được gì!’’
“ Hừ! Đưa đây!’’
Một người con trai giành lấy chiếc thìa nhỏ trên tay cô rồi lấy mỗi thứ một ít cho vào phần thịt xay. Không cần cân đo gì cả!
“ Này! Lúc nãy anh có nghe giảng đâu! Có biết nêm không đó!’’
“ Nấu ăn mà cứ đứng như cô chắc cả nhà chồng đói hết.’’ Lập Hưng không trả lời, chỉ giở giọng trêu chọc Tiểu Lan khiến cô đỏ mặt khi nhắc tới hai chữ “ nhà chồng’’

“ Cô chỉ cần quét một lớp mỏng nước lạnh lên mép bánh thì sẽ rất dễ gấp và bánh sẽ dính chặt nữa.’’ Lập Hưng cẩn thận làm theo lời mình nói. Bánh quả nhiên dễ gấp hơn và dính chặt lại.’’
“ Tại sao anh biết được vậy? Cái này cô đâu nói?’’ Tiểu Lan ngạc nhiên hỏi.
” Không phải cái gì cũng cô nói mới biết đâu!’’ Lập Hưng trả lời mà không ngẩng đầu lên. Cặm cụi với những miếng bánh của mình, từng giọt mồ hôi chảy dài từ thái dương xuống gò má.

“ Chắc chắn anh ấy phải giỏi việc nấu ăn lắm đây!” Một ý nghĩ lóe lên cắt ngang hồi tưởng của Tiểu Lan. Cô quay qua thì thấy cô Quế Chi đang im lặng nhìn theo từng nếp gấp nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát của anh.
“ Rõ ràng là có tài năng và niềm đam mê, vậy mà sao cứ phải dối mình, dối người mà né tránh thế nhỉ?”
Những tưởng cô Quế Chi sẽ đứng chờ câu trả lời. Nhưng không, nói rồi cô quay bước đi qua bàn học viên khác. Nhưng câu nói mà cô để lại khiến bàn tay Lập Hưng khựng lại.
“ Này! Sao anh làm mạnh qúa vậy! Nát bây giờ!”
Tiểu Lan kinh ngạc nói lớn khi nhìn thấy Lập Hưng đột ngột thay đổi thái độ. Bàn tay mạnh bạo của anh như muốn nặn nát lớp bánh.
“ Tôi là vậy đó! Tôi không biết làm! Cô tự mà làm lấy đi!”
Đẩy miếng bánh qua một bên, Lập Hưng thản nhiên lấy điện thoại mình ra bấm bấm gì đó khiến Tiểu Lan bực mình lẫn khó hiểu.
“ Không thể nào! Anh ta làm rất tốt mà! Không thể không biết! Thái độ đó là sao chứ?”
Tức giận, Tiểu Lan không muốn nghĩ cũng không muốn nói gì nữa, quay qua cố gắng làm một mình. Sự vụng về của đôi bàn tay Tiểu Lan thể hiện lên từng nếp gấp khiến ai kia cảm thấy khó chịu, nhưng không thể làm gì.
Tiểu Lan đâu biết, chiếc điện thoại kia chỉ là một vỏ bọc của anh, như chính anh đã tạo ra vỏ bọc cho mình từ cái năm đó đến bây giờ…
“ Tại sao như vậy? Tại sao mỗi lần mình ᴆụng vào nó là không còn biết gì đến xung quanh nữa…”
Trong đầu Lập Hưng vang lên một câu mà ba anh đã từng nói trong một cuộc cãi vả lớn tiếng của hai người:
“ Dù con có cố gắng che giấu thế nào nữa… thì sự đam mê cũng đã ngấm vào trong máu. Và điều đó con là người hiểu rõ nhất.”
Đam mê sao…?
“ Này! Khoan đã! Cô bỏ vào lúc nước chưa sôi hẳn thì bánh sẽ nát đấy!”
Tiểu Lan giật mình nhớ lại lời cô Quế Chi đã nói. Bao buồn giận cũng quên đi hết khi xém nữa công sức của cả hai lại bị cô đạp đổ hết.
Và… cũng đã có người từng dạy cô điều đó…
“ ૮ɦếƭ, tôi quên mất! Cảm ơn anh!” Tiểu Lan mỉm cười thật tươi.
“ Không có gì! Chỉ là tôi không muốn công sức cả hai tiêu tùng hết thôi!”
Lập Hưng đáp rồi từ từ nhích người đến chiếc nồi dần bốc khói nghi ngút trên cái bàn tròn nhỏ…
Trong suy nghĩ của anh… có điều gì đang dần thay đổi…
–oOo—
“ Há cảo là một món ăn đặc trưng của nước ta. Rất dễ thực hiện! Và hôm nay các nhóm đã làm rất tốt! Các bạn hãy về làm thêm để có một bài kiểm tra cá nhân vào tiết tới thật hoàn hảo nhé! Chào cả lớp!”
Cô Quế Chi mỉm cười tạm biệt cả lớp rồi bước ra ngoài. Mọi người cũng nối đuôi theo sau. Một vài bạn nữ dùng khăn tay lau những sự mệt mỏi của mình, nhưng trên đôi môi vẫn mỉm cười mãn nguyện.
“ Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm! Anh nêm rất đấy!”
“ Ừm…! Tôi nêm bừa ấy mà! Đừng quá tay là được!”
Cả hai chen chân giữa dòng học viên đông đúc ra về. Rõ ràng rất dễ nhận thấy ánh mắt Lập Hưng không hề khác những người thực hành hôm nay…
“ Tạm biệt! Tôi sẽ về làm lại để tiết sau có thể tự làm một mình.”
“ Ừm! Tôi về đây! Tạm biệt!”
Tiểu Lan cúi người xuống nói vào trong chiếc xe đen sang trọng. Đáp lại lời cô, Lập Hưng nhẹ mỉm cười vẫy tay rồi đóng sập cửa xe lại. Chiếc xe dần chuyển bánh rồi hòa vào dòng xe xuôi ngược trên đường.Chờ chiếc xe chạy xa, Tiểu Lan mới quay lưng bước đi trên con đường đã sắp trở thành quen thuộc với cô rồi.
Bỗng, từ phía sau, một chiếc xe hơi khác chầm chậm chạy đến song song với Tiểu Lan rồi từ từ lên phía trước cô và chặn lối đi lại.
Chiếc xe dừng hẳn… Khung cửa kính xe tối đen không thấy gì bên trong dần dần hạ xuống một cách nhẹ nhàng trong ánh đèn đường mờ ảo…
Đôi mắt trong veo của Tiểu Lan tò mò nhìn cánh cửa xe đang hạ xuống, hình ảnh của cô hắt lên kính xe màu đen cũng nhẹ nhàng dần mất đi…
Hình ảnh một người đàn ông lịch lãm trong bộ áo vest màu bạc hiện lên trong con người đen láy của Tiểu Lan. Đôi môi anh không hề động đậy như một người vô cảm làm toát lên một nét lạnh lùng đến đáng sợ. Cặp mắt kính đen bản rộng kia đang che giấu đi ánh nhìn xa xăm về phía trước của chủ nhân mình.
Và… dù chỉ mới chạm mặt nhau 3 lần, nhưng không quá khó để Tiểu Lan biết người đàn ông này là ai.
“ Minh… Minh Vương… Tại sao anh lại ở đây?…’’ Sự kinh ngạc và nghi hoặc khiến lời Tiểu Lan trở nên lúng túng.
“ Cô lên xe đi! Tôi có chuyện muốn nói với cô một chút!”
Đôi môi bất động kia thình lình nhếch lên một đường cong quyến rũ nhưng lại chất chứa đầy ắp tâm tư khó đoán. Minh Vương nhướn người đến mở bật cánh cửa xe và chờ đợi Tiểu Lan.
Với những gì đã xảy ra hôm qua, Tiểu Lan lờ mờ biết được cuộc nói chuyện đột ngột này liên quan đến việc gì. Nhưng sao bàn chân cô lại cứng đơ tại chỗ, khó lòng nhấc bước.
Bức tranh một con người tốt bụng và thân thiện đã giúp đỡ cô bé lạc đường ngày nào sao bây giờ chỉ còn lại trăm ngàn mảnh vụn nát, không nhìn rõ gì cả. Chỉ còn lại sự sợ hãi và đề phòng choáng ngợp suy nghĩ Tiểu Lan.
Minh Vương vẫn kiên nhẫn đợi Tiểu Lan. Vì anh đã biết trước chắc chắn cô sẽ có thái độ này. Bất giác, anh chợt thấy mình chẳng khác một kẻ xấu xa trong khiến người ta cảnh giác…
Cạch… Sầm!!!
Cánh cửa xe đóng mạnh lại như một lưỡi kéo cắt đứt những ngọn gió bên ngoài. Hơi máy điều hòa nhỏ trên trần xe làm người Tiểu Lan nhẹ run.
“ Với tính cách ấy, tôi biết cô sẽ lên xe… Vỹ Khang sẽ chẳng chấp nhận trò chơi đó… nếu cô là một người con gái bình thường…”
Lại nụ cười ấy, Minh Vương khởi động xe rồi đạp ga. Bánh xe lăn chầm chậm rồi lao ✓út vào những ánh đèn lập lòe trong đêm tối.
Đúng! Cô không thể nào không lên được. Chuyến lưu diễn của Vỹ Khang thì gần kề, bài hát sáng tác của anh thì không biết nơi nào. Bây giờ có chút tia sáng hi vọng, cô không thể nào từ bỏ được. Không thể đứng nhìn bao ước mơ của anh bị con sóng cuốn đi tất cả!!
Cả hai chìm vào bầu không khí im lặng cho đến khi chiếc xe dùng lại trong một con đường nhỏ hoang vắng hoàn toàn lạ lẫm đối với Tiểu Lan.
Cô bất giác run sợ khi nhì những tán lá cây rì rào trong gió nơi bãi đất trống đằng xa… Cả đoạn đường không một bóng người.
“ Anh nói đi! Bài hát sáng tác của Vỹ Khang biến mất là do anh đã lấy nó đúng không?”
Không chần chừ, Tiểu Lan quay qua hỏi thẳng với Minh Vương khiến anh giật mình. Dường như bao nhiêu uất ức và tức giận của cô và Vỹ Khang đều dồn vào câu hỏi ấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc